- Bỏ đi, ta biết đó....không phải là bản ý của ngươi.....

Lưu Sâm tỏ vẻ khoan dung:
- Mà đó chỉ là vì dược vật khiến cho ngươi bị loạn tính thôi....

Á Na đưa tay bịt chặt hai tai lại.

Lưu Sâm chuyển người sang bên kia, Á Na xoay người không nhìn hắn, đồng thời xoay mặt lại hướng khác. Không ngờ bên đó lại thấy xuất hiện một thân ảnh, Á Na lại xoay sang hướng khác nữa, nhưng lại vẫn nhìn thấy hắn. Lưu Sâm ngồi xuống cạnh nàng, Á Na bỗng nhiên nhìn hắn chằm chằm, rồi nói:
- Ngươi muốn ta chịu trách nhiệm?

Lưu Sâm nhìn lại nàng, hắn khoát khoát tay rồi thở dài, nói:
- Thôi bỏ đi, ai bảo chúng ta là hàng xóm làm chi chứ? Ta sẽ không nói với ai về việc này, mà ngươi cũng đừng để bụng chuyện đó nữa. Chúng ta cứ coi như là không có gì xảy ra cả!

- Đa tạ!

Á Na thốt với giọng chân thành:
- Ngươi thật là rộng dung!

Lưu Sâm nghe vậy thì ngạc nhiên vô cùng, nhưng ngay lúc đó Á Na liền bồi thêm một cuâ:
- Tuy nhiên, chuyện đã xảy ra thì cũng không thể coi như là không có gì được. Ngươi yên tâm đi, chuyện gì ta đã làm thì ta sẽ chịu trách nhiệm.....Một khi rời khỏi sơn cốc này, ta sẽ thẳng thắn kể hết mọi chuyện cho Cách Phù nghe. Á Na ta từ trước tới nay luôn luôn quang minh chính đại, ta sẽ không trốn tránh trách nhiệm của mình....

Lưu Sâm trợn mắt há miệng, kêu:
- Không cần chứ hả?

Á Na kiên quyết:
- Sao không chứ? Ta đâu thể nào thừa tửu hứng mà làm chuyện càn rỡ, rồi sau đó không chịu trách nhiệm cho được?

Mẹ kiếp! Sau khi nghe nàng nói xong thì khuôn mặt của Lưu Sâm liền đỏ lên, hai tay cũng ma xát vào nhau. Tuy rằng Cách Phù rất ngây thơ, nhưng e rằng cũng sẽ không tin một chuyện hoang đường như vậy, nếu đổi là những người khác thì lại càng chẳng ai tin.

Á Na liếc hắn một cái, rồi thốt:
- Coi bộ dạng của ngươi dường như là ủy khuất lắmvậy.

- Không phải là ủy khuất....mà là....mà chỉ là muốn tránh phiền phức không cần thiết mà thôi...

Lưu Sâm nói:
- Đời người có rất nhiều việc, ài....việc nhiều như vậy, thêm một việc sao bằng bớt một việc được. Có một số việc nếu bỏ qua được thì cứ bỏ qua đi, đó mới đúng trí tuệ của sinh tồn....và cũng là trí tuệ của đời người....

- A Khắc Lưu Tư đã biết đó là trí tuệ à?

Á Na đảo mắt đánh giá hắn rồi chậm rãi nói:
- Nếu như ngươi thật sự không muốn công khai chuyện này, vậy thì cứ nói cho ta biết là trong lúc ta ngủ, ngươi....ngươi đã làm chuyện gì? Ngàn vạn lần đừng nói với ta là ngươi chỉ sợ ta lạnh nên mới ôm ta, đồng thời cũng đừng nói là cổ áo của ta bị gió thổi bật tung ra đó.

Lúc này cổ áo của nàng đã được mở ra phân nửa, phong cảnh ẩn hiện ở bên dưới tất nhiên là cực kỳ hấp dẫn, mà thần sắc trên mặt của nàng rất là mỹ hảo. Còn gương mặt của Lưu Sâm thì cũng đang từ từ chuyển sang một dáng vẻ như si như mê.....

- Đưa lỗ tai của ngươi đến đây, để ta nói cho ngươi nghe một việc mà ngươi rất thích thú!

Giọng nói của Á Na có vẻ thật kỳ quái.

Nàng đã biết mình đã động tay động chân chút ít, nhưng lời đó có ý tứ gì chứ? Chẳng lẽ nàng muốn nói thầm cho mình biết là nàng thích mình hay sao? Lưu Sâm có vẻ hơi sững sờ, thế rồi hắn ghé tai đến gần nàng thật. Hắn ngửi được mùi hương khí nhè nhẹ từ cơ thể của mỹ nhân, trong lúc còn đang say sưa thì đột nhiên một cổ cuồng phong ập tới. Hắn dựng bắn người lên, thì ra bàn tay của Á Na đã đánh hụt vào không khí. Á Na cũng nhảy dựng lên, rồi giậm chân quát lớn:
- A Khắc Lưu Tư, ta không tát cho ngươi một cái thì thề không bỏ qua....

- Tát được thì cứ tát đi!

Lưu Sâm dương dương đắc ý, ngoác miệng cười thật lớn.

- Ngươi cứ chờ đi. Tới một ngày nào đó, ta nhất định sẽ đánh được ngươi, đánh cho ngươi biến thành cái đầu heo luôn. Ngươi....ngươi thật là đáng ghét.....

Á Na thở hồng hộc, nói tiếp:
- Ngày hôm nay đánh không được ngươi, khi ta trở về sẽ kể hết mọi chuyện cho Cách Phù nghe, để cho nàng ta đánh ngươi trước, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng ta thay ta mà đánh ngươi. Ta còn muốn đánh....

Lưu Sâm vội vàng xua tay cắt lời nàng:
- Ê, ê....theo tình lý thì ngươi phải cảm tạ mới đúng!

- Cái gì? Cảm tạ ngươi đã ôm ấp ta hay cảm tạ ngươi đã cởi y phục của ta hả?

Á Na vừa đỏ mặt vừa kêu lớn:
- Ta còn bỏ sót chi tiết xấu hổ nào nữa không?

- Đúng rồi, ngươi quả thật còn sót một chi tiết!

Lưu Sâm nói:
- Đó là bỏ sót đóa hoa Thủy Tiên kiều diễm!

Á Na nghe vậy thì càng đỏ mặt hơn. Lúc này nàng tức giận đến nỗi toàn bộ khuôn mặt thoạt đỏ thoạt trắng, bất giác giơ tay lên, chuẩn bị đấu ma pháp với hắn. Người này thật đáng ghét, lại dám nhìn lén nàng trong lúc tắm rửa.

Nhưng lúc này Lưu Sâm liền vội bổ sung:
- Ta muốn nói cho ngươi biết, đóa hoa Thủy Tiên đó đúng thật là rất đẹp, nhưng nếu ta thừa dịp ngươi đang ngủ mà làm bậy, vậy thì đóa hoa đó đến bây giờ đã không còn tồn tại nữa rồi.

Á Na hừ nhạt một tiếng, rồi chống tay đứng dậy. Đúng thế, nếu hắn thật sự xấu xa như trong lời đồn đãi thì vừa rồi nàng đã bị hắn phá thân rồi. Đối với A Khắc Lưu Tư mà nói, so với chuyện phá thân thì những thứ khác như là ôm một chút, hoặc hôn một cái, thậm chí là giết người, vv....thì đều là những chuyện vặt vãnh cả.

- A Khắc Lưu Tư, ngươi thuyết phục được ta rồi....

Á Na thốt với giọng chán chường:
- Nhưng ngươi đừng hòng....ta cảm tạ ngươi!

- Nào dám!

A Khắc Lưu Tư đột nhiên trở nên khách khí:
- Chắc là ta phải cảm tạ ngươi vì không để bụng chuyện này!

Cũng không biết vì cớ gì mà hắn đặc biệt quan tâm tới cảm giác của Cách Phù đối với hắn. Tuy rằng hắn biết những chuyện phong lưu của mình sớm muộn gì cũng sẽ khiến nàng thương tâm, nhưng cái ngày đó đến càng chậm càng tốt!

Á Na cũng biến thành nhã nhặn:
- Nếu như ngươi thật sự muốn cảm tạ, vậy có thể giúp ta một chuyện không?

- Ngươi cứ nói đi!

- Ngươi hãy đốt hết giống cây ăn trái này đi.

Vườn cây ăn trái này vốn không có biện pháp để đốt sạch chúng, rõ ràng là nàng chỉ muốn phát tiết một chút mà thôi. Sau khi thốt xong lời hậm hực đó, nàng đưa mắt nhìn quanh một lượt, khuôn mặt lộ ra biểu tình cao quý, rồi hỏi:
- Hôm nay có thể rời cốc được chưa?

- E rằng hôm nay vẫn chưa đi được!

Lưu Sâm giải thích:
- Không thấy con Ưu Manh kia đâu nữa, nói không chừng nó đã ra ngoài uống rượu rồi cũng nên!

- Nói vậy tức là....hôm nay chúng ta vẫn phải ở chung một chỗ?

Á Na nhíu chặt đôi mày, rồi nói tiếp:
- A Khắc Lưu Tư, có phải là bất cứ ai đi chung với ngươi thì đều có vận khí...cực xấu hay không?

- Không nhất định đâu, đôi khi cũng có vận khí rất tốt đấy!

Lưu Sâm giải thích:
- Nhân sinh có rất nhiều chuyện....

- Ta van ngươi!

Á Na nhìn chằm chằm hắn, rồi nói:
- Đừng có nói tới nhân sinh được không? Ta nghĩ....nhân sinh thật là hỏng bét! Có nhiều chuyện đều không thuận ý người. Bây giờ ta mới từ từ hiểu ra, nếu không có chuyện gì thì đừng mở miệng nữa.

Nói xong, nàng ngồi xuống bãi cỏ, rồi chậm rãi thu xếp lại các suy nghĩ đang rối bời của mình.....

Khi ở chung một chỗ với tên nam nhân xấu xa này, nàng luôn cảm thấy vận khí của mình rất tệ, tệ thật là tệ, bởi vì trong lúc tắm, khi không lại bị người ta nhìn thấy điều bí mật trên cơ thể của mình; đến khi ra ngoài gặp chuyện bất bình, mình vì lòng tốt mà giúp người, không ngờ trái lại còn phải nghe người ta ca hát suốt đêm bên ngoài cửa sổ; rồi ngay cả việc ăn mấy trái cây cũng gặp phải chuyện không may. Trời ạ, ta không xong rồi....

Nhưng nam nhân này cũng nằm ngoài ý liệu của mọi người. Khi còn ở trong Tinh Linh tộc, hắn có thể chống lại tiếng ca hát, điều đó cũng không có gì lạ, vậy Á Na ta là ai chứ? A Khắc Lưu Tư hắn dựa vào cái gì mà có thể chống lại tiếng ca hát đó? Dựa vào cái gì? Tất nhiên là hắn đã dùng một loại ngữ khí trang nghiêm mà cự tuyệt nữ hài Tinh Linh xinh đẹp. Lúc đó hắn còn khiến cho nàng phải động dung nữa kìa.

Nàng đã uống nhiều rồi. Không! Là đã "ăn" nhiều mới đúng! Trong thời gian nàng bị say, chỉ có một mình hắn ở bên cạnh. Sau đó khá lâu thì nàng mới tỉnh lại, y phục trên người chỉ bị hớ hênh chút đỉnh nhưng mọi thứ vẫn còn ở trên người, tấm thân xử nữ của mình vẫn còn đây, xem ra kết quả này cũng là nằm ngoài ý liệu luôn đây....

Không nghĩ tới chuyện này nữa, càng nghĩ thì càng loạn thôi!

Á Na mở mắt ra, chợt bắt gặp một đôi mắt sáng ngời đang nhìn mình như có điều tư lự. Á Na cũng có điều suy nghĩ, bất giác hai người đều ngơ ngác nhìn nhau, tạm thời không nói gì.

Đôi mắt kia chợt lộ nét cười, cười rất dễ nhìn, khiến cho cõi lòng của Á Na lại càng loạn hơn. Nàng cúi đầu không nói gì, nhưng lập tức liền tỉnh ngộ, làm vậy thì có khác nào là trong lòng mình có điều xấu hổ? Không được, phải đối diện!

Thế là hai người lại đối nhãn với nhau. Lưu Sâm mỉm cười hỏi:
- Trưa rồi, muốn ăn gì không?

- Thịt!

Á Na đáp chắc nịch:
- Ai còn cho ta ăn trái cây thì ta sẽ nổi lửa với người đó!

- Trái cây ở trong Mê cốc cũng bị mê luôn!

Lưu Sâm mỉm cười nói:
- Nói không chừng lần sau ngươi ăn chúng thì lại được tăng trưởng công lực thì sao? Ngươi có muốn thử một phen không?

- Nghe ra cũng rất là hấp dẫn đó chứ, mà mạo hiểm cũng cực lớn nữa.

Á Na nhăn nhó:
- Ta xin ngươi, đừng có dụ dỗ ta nữa được không? Sức chống cự của ta rất kém đấy!

Lời này sao giống như lời nói của Khải Sắt Lâm vậy nhỉ? Nhưng mục tiêu lại khác nhau, một bên là nhắm vào tình yêu, còn một bên lại nhắm vào công lực. Hai người này đều là những người dễ bị dụ dỗ nhất trên đời

Sau khi lót dạ bằng thịt nướng, nằm tắm nắng và hít thở không khí tươi mát trên thảo nguyên, điều đó đã khiến cho lòng dạ của Á Na cũng từ từ bình tĩnh lại. Quản hắn làm gì chứ, tốt nhất là mình không tính toán gì hết! Thời gian chậm rãi trôi đi, rốt cuộc vầng thái dương cũng ngã về tây, lúc này lại thấy Ưu Manh trở về. Nhìn con thú nhỏ không biết trở về từ phương nào, Á Na rất muốn nói chuyện với nó, nàng muốn hỏi nó xem có biết tên lưu manh kia đã làm chuyện thất đức gì không? Thậm chí, nàng dường như còn muốn kể ra hết mọi ủy khuất trong lòng với nó nữa....

Bầu trời đầy sao, gió nhẹ thổi trong cốc cũng trở nên lành lạnh. Ưu Manh đã vào động của nó. Ở đây chỉ có một căn động. Ánh lửa được đốt lên, hai người ngồi bên cạnh lửa. Khuôn mặt của Á Na được ánh lửa chiếu lên khiến cho đỏ bừng. Nàng còn chưa mở miệng thì Lưu Sâm đã nói trước:
- Đêm dài tịch mịch, hay là chúng ta tâm tình một chút nhé. Ngươi có thể kể lại thiên cố sự đã xảy ra vào ba trăm năm trước được không?

Vấn đề này đã canh cánh trong lòng hắn khá lâu, mà vị cô nương này từ đó tới giờ vẫn chưa trả lời thẳng thắn cho hắn biết.

- Ngươi thật sự không biết à?

Thanh âm của Á Na lộ ra vẻ kỳ quái.

Lưu Sâm sửng sốt hỏi lại:
- Nếu biết thì còn hỏi ngươi làm gì?

- Xem ra ngươi ở học viện không hề đọc sách chút nào.

Á Na thở dài rồi nói tiếp:
- Một người không hề đọc sách như ngươi mà ma pháp lại tiến bộ thần tốc như thế, còn những học viên chăm chỉ lên lớp và đọc sách như bọn ta thì lại không bằng, đúng là oái oăm thay!

Lưu Sâm há hốc miệng:
- Trong sách có ghi lại sao?

- Thư viện của học viện có đầy ra đó.

Á Na cười nhạt, nói:
- Ngươi thật đúng là một kẻ bất học vô thuật!

Lưu Sâm ngạc nhiên đến ngây người ra. Hắn vốn tưởng đây là một bí mật trọng đại, ai ngờ nó đã sớm được ghi vào sách giáo khoa hết rồi.

Hắn giơ ngón tay cái lên tán thưởng:
- Ta phục ngươi rồi! Phục sát đất luôn! Ngươi lấy chuyện mà ai ai cũng biết rõ trong sách vở để dụ cho ta uống say, uống đến say mèm, thật đáng thương.

- Ai ai cũng biết rõ?

Á Na lườm hắn:
- Vậy sao có người vẫn chưa biết? Chẳng lẽ hắn không phải là người mà là cầm thú sao?

Lưu Sâm nghe vậy thì á khẩu luôn, không biết đáp lại như thế nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play