Dịch: Hàn Phong Vũ| Anh Túc team

"Cái này Trương Xuân Tuyết và Lưu Xương Mỹ đã từng nói vơi ông mới đúng, chính là vì ông không tin, cho nên bọn họ mới có thể chạy trốn, không phải sao?"

Hạ Thiên Kỳ lấy một điếu thuốc ra từ trong bao thuốc lá, thấy vậy, Vương Tân vội vàng móc bật lửa trong túi, giúp Hạ Thiên Kỳ châm thuốc lá lấy lòng, hút một hơi dài, phun ra một làn khói dày, Hạ Thiên Kỳ lại tiếp tục nói:

"Nếu ông cảm thấy nghi ngờ lời nói của tôi, hoàn toàn có thể đợi đến ngày mai đi hỏi mấy người Trương Xuân Tuyết, còn hôm nay thì không được."

"Đồng chí cảnh sát... Bây giờ tôi có chút mơ hồ, anh vừa nói những chuyện kia rốt cuộc có ý gì?"

Vương Tân càng nghe càng mơ hồ, thậm chí lúc này đã bắt đầu cảm thấy không giải thích được.

"Chờ đến ngày mai, ông tự mình đi hỏi Trương Xuân tuyết và Lưu Xương Mỹ đi, đến lúc đó có thể ông sẽ hiểu."

Thấy Hạ Thiên Kỳ không có ý định giải thích với mình, Vương Tân cũng không dám hỏi lắm lời, chỉ cung kính gật đầu một cái đáp lời.

Mãi đến khi Hạ Thiên Kỳ nói đêm nay hắn sẽ ở lại chỗ này ngủ qua đêm, Vương Tân mới mở miệng có chút khó khăn nói:

"Cái kia... Đồng chí cảnh sát, không phải là tôi không muốn để anh ở đây, nhưng mà biệt thự này cũng không phải của tôi, ngay cả mấy người chúng tôi đều là tá túc ở chỗ này.

Vả lại nếu Trương Xuân Tuyết và Lưu Xương Mỹ đã trở về, anh xem xét một chút có phải hay không..."

Ý tứ của Vương Tân rất rõ ràng, chính là không muốn để Hạ Thiên Kỳ ở lại chỗ này, muốn cho Hạ Thiên Kỳ nhanh chóng rời đi. Bởi vì giống như những gì hắn nói trước đó vậy, nguyên nhân sự tình là vì đồn công an bên cạnh đồng thời nhận được báo án, nói trong biệt thự có người chết, cho nên mới có Hạ Thiên Kỳ tới chỗ này để điều tra tình hình, cũng trong quá trình này mà phát hiện Trương Xuân Tuyết và Lưu Xương Mỹ mất tích.

Bất quá hiện tại Trương Xuân Tuyết và Lưu Xương Mỹ đã quay lại biệt thự rồi, trong biệt thự vừa không có người gặp chuyện không may, cho nên trong lòng Vương Tân tự nhiên cảm thấy Hạ Thiên Kỳ đã không còn lý do gì để ở lại.

Dù sao chân tướng của chuyện này đã quá rõ ràng.

Đương nhiên Hạ Thiên Kỳ có thể đoán được Vương Tân đang nghĩ thế nào, nên lúc này hắn đột nhiên bật cười một tiếng, sau đó nói với Vương Tân:

"Vương tiên sinh, chỉ sợ ông không còn không biết tình cảnh trước mắt của mình, nói thế này với ông đi, căn cứ vào điều tra của cảnh sát chúng tôi, lúc đầu là một nhóm khách du lịch chín người bao gồm cả ông trong đó. Người còn sót lại cũng chỉ có ông, cùng Trương Xuân Tuyết và Lưu Xương Mỹ.

Tôi nghĩ ông hẳn là có thể hiểu rõ ý tứ của tôi chứ?"

"Đồng... Đồng chí cảnh sát, anh... Anh đừng nói đùa, những người đi cùng chúng tôi ban đầu đều còn ở đây chứ, làm sao có thể chỉ còn lại có ba người chúng tôi. Lời nói này của anh thật sự là quá trêu chọc rồi."

"Ông nhìn bộ dạng tôi giống đang đùa lắm sao?" Biểu tình trên mặt Hạ Thiên Kỳ lạnh xuống trong nháy mắt.

Vương Tân bị ánh mắt lạnh như băng kia của Hạ Thiên Kỳ dọa sợ đến mức rùng mình một cái, trong miệng phát ra tiếng nuốt nước bọt chật vật. Biểu tình nhất thời trở nên hoảng sợ.

"Tối hôm nay tôi sẽ ở lại trong biệt thự, nếu như có tình hình gì, thì cố gắng kêu lớn lên. Hoặc là gây ra động tĩnh thật lớn, tôi nghe thấy thì sẽ lập tức chạy tới.

Còn có chính là, ngoại trừ tôi ra, vất kể là ai gõ cửa cũng không cần để ý, cảm thấy không phải là tôi, thì hô lớn gọi tôi về là được."

"Tôi vẫn không cách nào hiểu ý tứ của anh."

Vương Tân vẩn là một bộ dạng nghe không hiểu, có lẽ nên nói, từ trong đáy lòng hắn không muốn tiếp thu cái chân tướng này, chỉ tin tưởng chính mình, đi phủ nhận hết tất cả mọi thứ bản thân không tin, đây không thể nghi ngờ là thiên tính của tuyệt đại đa số con người.

Hạ Thiên Kỳ phát hiện bất kể là Vương Tân này, hay là Trương Xuân Tuyết và Lưu Xương Mỹ trên lầu, trên một điểm này thì ba người này đơn giản là giống nhau như đúc, thật không hổ là đồng nghiệp cùng một công ty.

Bất quá nếu Vương Tân đã không muốn tin tưởng, vậy thì hắn cũng không cần thiết nói thêm cái gì nữa, dù sao mục đích hắn tìm Vương Tân, nói trắng ra chính là để nhắc nhở Vương Tân cẩn thận, vả lại chính là thông báo cho ông ta là đêm nay bản thân sẽ ở lại chỗ này.

Cho nên mặc kệ Vương Tân có tiếp nhận hay không tiếp nhận, ít nhất mục đích khi hắn đến nơi này đã đạt được.

"Nói chung, ông dựa theo những gì tôi dặn dò mà đi làm là được rồi, có việc thì lớn tiếng gọi tôi, tôi lên lầu trước."

Hạ Thiên Kỳ để lại những lời này, rồi trực tiếp xoay người ra khỏi gian phòng, sau đó từ trên đầu thang lầu vọng tới một cuỗi tiếng bước chân bước nhanh lên lầu.

Vương Tân đứng ở cổng sửng sốt một hồi lâu, sau đó hắn lại dựa theo những gì Hạ Thiên Kỳ dặn dò trước khi rời đi, đóng cửa phòng lại, đồng thời còn khóa trái, ngồi bên mép giường như có điều suy nghĩ.

"Ra đi."

Sau khi ngồi xuống, cũng không biết Vương Tân đang nói chuyện với ai, vì trong căn phòng bất kể nhìn thế nào cũng chỉ có một mình hắn.

Trên thực tế thật sự cũng không có tiếng động nào khác đáp lại, lông mày Vương Tân không khỏi nhướng mày lên, lại thấy lúc này hắn đứng dậy, sau đó ngồi xổm xuống cầm drap giường rơi trên mặt đất vén lên.

Drap giường bị Vương Tân xốc lên, lại thấy đầu của Lữ Dương chậm rãi từ đó chầm chậm lòi ra, trên mặt vẫn mang đầy nụ cười u ám.

"Tên cảnh sát tới trước đó kia vừa trở lại rồi, còn nói với tôi một đống lời không giải thích được."

Sau khi nói xong, Vương Tân vốn tưởng rằng Lữ Dương trốn dưới giường sẽ bò ra ngoài, hoặc là tò mò hỏi dò gì đó, nhưng mà Lữ Dương vẫn trốn dưới giường hoàn toàn không có ý tứ đi ra ngoài như cũ.

Vương Tân nhìn thoáng qua biểu tình không quá cân xứng của Lữ Dương, sau đó cũng căng cứng mặt hỏi:

"Rốt cuộc anh có bí mật gì phải nói cho tôi biết, bây giờ nói đi."

"Ông qua đây."

Lữ Dương nở nụ cười giả tạo nhìn Vương Tân nói.

"Muốn tôi qua đó làm gì? Anh mau ra đây!"

"Không, cái bí mật kia ở trong nơi này, ông xít lại gần mới nhìn thấy được."

Lữ Dương càng nói, biểu tình trên mặt lại càng thêm quỷ dị, mặc dù Vương Tân cảm thấy Lữ Dương là lạ, thế nhưng nghĩ đến hắn và Lữ Dương cũng không quen thuộc, nếu Lữ Dương đã cố ý đến nói có bí mật muốn nói cho hắn biết, cũng không có khả năng là đùa giỡn hắn mới đúng.

Nghĩ như vậy, Vương Tân lại nghi ngờ ngồi xổm thân thể xuống, ngoài miệng lại không khỏi hỏi:

"Bây giờ có thể nói chưa?"

Biểu tình của Lữ Dương đột nhiên biến thành cười gằn, sau đó đưa đầu chậm rãi dò được bên tai Vương Tân:

"Cái bí mật kia chính là... Ngươi phải chết!!!"

Vương Tân thậm chí còn không kịp phản ứng trở lại, đã bị Lữ Dương một mạch kéo vào trong.

- --

"Cộc cộc cộc."

Gõ cửa phòng chỗ ở của Trương Xuân Mỹ và Lưu Xương Tuyết, Hạ Thiên Kỳ nói bằng giọng bình thản:

"Là tôi, mở cửa."

Nghe được giọng nói của Hạ Thiên Kỳ, Trương Xuân Tuyết và Lưu Xương Mỹ mới đáp lại một câu, tiếp đó một chuỗi tiếng động xê dịch vọng ra từ bên trong.

"Thật tốt quá, rốt cuộc anh đã trở lại, vừa rồi thật sự là dọa chết chúng tôi."

Trương Xuân Tuyết mở cửa phòng ra, lại lòng vẫn còn sợ hãi nói.

Nghe vậy, Hâ Thiên Kỳ không khỏi hỏi:

"Sao vậy? Lẽ nào vừa rồi có người đến gõ cửa?"

"Cái này thật không có, chỉ là vì anh không ở nơi này, nên trong lòng chúng tôi không có cơ sở."

Nhìn thoáng qua bàn viết và ghế tựa chặn ở cạnh cửa, Hạ Thiên Kỳ cười khan một tiếng nói:

"Nhìn ra được, trong lòng các người quả thật rất không có cơ sở."

Đi vào trong phòng, Hạ Thiên Kỳ vừa muốn ngồi xuống, trong lòng đột nhiên sinh ra một loại dự cản xấu, hắn hơi biến sắc mặt, thậm chí không kịp ngồi xuống, đã lập tức hỏi Lưu Xương Mỹ:

"Cô có ấn tượng gì với Vương Tân không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play