Sau khi nghe câu hỏi của Hạ Thiên Kỳ, Lưu Xương Mỹ hoảng sợ mở to hai mắt, sau đó lắc đầu.
Trương Xuân Tuyết nghe xong thì sắc mặt thoáng chốc lại trắng bệch mấy phần, có chút tuyệt vọng nói:
"Chỉ còn lại hai chúng ta, Vương Tân cũng bị thay thế rồi!"
Tuy Lưu Xương Mỹ lãng quên sự tồn tại của Vương Tân, thế nhưng cô có thể đoán được, nhất định là vì Vương Tân cũng bị thay đổi quỷ dị, ch nên cô mới không nhớ từng quen biết người như vậy.
"Tất cả mọi người bị thay đổi hết, chỉ còn lại chúng ta, bọn chúng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chúng ta!"
Lưu Xương Mỹ sợ hãi quay về Hạ Thiên Kỳ hét lên.
Hạ Thiên Kỳ không nói gì, mặc cho Trương Xuân Tuyết và Lưu Xương Mỹ từng bước một đi về hướng sụp đổ.
Vì hai người bọn họ không biết Vương Tân bị thay đổi từ lúc nào, thế nhưng hắn lại biết rất rõ ràng, bởi vì trước khi lên lầu hắn vẫn còn nhìn thấy Vương Tân, cho nên nói Vương Tân chính là bị giết chết trong quãng thời gian trống khi hắn vừa rời đi này.
Cái chết của Vương Tân có thể nói đã khiến Hạ Thiên Kỳ có chút ngoài ý muốn, lại nằm trong dự liệu của hắn.
Nói là ngoài ý muốn, là ở chỗ hắn vừa mới rời đi từ chỗ Vương Tân, Vương Tân đã bị quỷ vật giết chết thần không biết quỷ không hay. Nói trong dự liệu của hắn, lại là vì xem xét từ đủ các loại dấu vết, quỷ vật sẽ giết Vương Tân trước chứ không phải Lưu Xương Mỹ hay là Trương Xuân Tuyết.
Mà lúc này, theo chuyện Vương Tân bị giết, lại càng có thể nghiệm chứng cái phỏng đoán này của hắn.
Tỉ mỉ hồi tưởng lại quá trình xảy ra sự kiện này một chút, chín người vì công ty tổ chức du lịch mà đến bãi Trường Sa, kết quả trong quá trình lại không ngừng xuất hiện chuyện có người bị thay thế, và lãng quên các loại.
Trong đó, tất cả mọi người đều không phát hiện ra gì với lần này, riêng chỉ có một người Trương Xuân Tuyết nhớ được rất rõ ràng.
Sau đó, cô thuyết phục Lưu Xương Mỹ, sau khi nói ra chân tướng với đám người Vương Tân không có kết quả, lại cùng Lưu Xương Mỹ trốn ra khỏi biệt thự, đi vào khách sạn kia.
Đại khái sự kiện là như thế này, nhưng trong đó lại xuất hiện một số chi tiết rất kỳ quái.
Ví dụ như vì sao chỉ có Trương Xuân Tuyết không hề lãng quên?
Lại ví dụ như, nếu mục đích của quỷ vật nhìn qua là muốn thay thế tất cả mọi người bọn họ, vậy tại sao lại thả Trương Xuân Tuyết và Lưu Xương Mỹ chạy trốn mặc kệ?
Cùng với nguồn gốc xảy ra sự kiện này rốt cuộc ở nơi nào?
Nói không khoa trương chút nào, ba chi tiết vấn đề này chính là then chốt tháo gỡ bí ẩn của sự kiện này. Cho nên từ khi phát hiện bọn họ, Hạ Thiên Kỳ vẫn luôn nghĩ biện pháp hiểu rõ chúng.
Đến bây giờ, mặc dù tất cả còn rất mơ hồ, nhưng trong lòng hắn đã mơ hồ có một phỏng đoán, khoảng cách với chân tướng có thể nói chỉ gần trong gang tấc.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao, sau khi biết Vương Tân bị giết, hắn chưa từng biểu hiện quá mức kinh hoảng.
"Chân tướng cửa sự kiện này, tôi đã lý giải được tương đối rồi."
Hạ Thiên Kỳ đột nhiên mở miệng, khiến Trương Xuân Tuyết và Lưu Xương Mỹ đều nhất thời an tĩnh nhìn lại.
"Cái chết của Vương Tân cũng không phải một lần ngoài ý muốn, các người nghe nói cũng không cần tuyệt vọng gào thét, trái lại, đó chính là tín hiệu các người sắp được cứu vớt.
Cho nên không cần suy nghĩ bi quan như vậy, khoảng cách giữa chúng ta với chân tướng của sự kiện này đã rất gần rồi."
Nói đến chỗ này, Hạ Thiên Kỳ cố ý nhìn Lưu Xương Mỹ một cái, biểu tình trên mặt có chút ý vị xâu xa. Thấy Hạ Thiên Kỳ nhìn Lưu Xương Mỹ có chút nghi ngờ, trong lòng Trương Xuân Tuyết "thình thịch" một tiếng, đột nhiên sinh ra một loại dự cảm xấu.
Còn như Lưu Xương Mỹ thì biểu hiện có chút không biết vì sao, vốn không dám đối mắt với Hạ Thiên Kỳ.
"Chân tướng của sự kiện này là gì?"
Trương Xuân Tuyết do dự sau đó vẫn không nhịn được hỏi.
"Tôi vừa nói là đến rất gần chân tướng, thế nhưng cũng chưa hoàn toàn đụng chạm đến."
Hạ Thiên Kỳ lắc đầu không trả lời, trái lại nhìn Lưu Xương Mỹ không biết đang suy nghĩ gì nói:
"Cô ra ngoài với tôi một chuyến, tôi có một số việc muốn hỏi cô."
"Vì... Vì sao chứ?"
Lưu Xương Mỹ biểu hiện kinh hoàng dị thường với chuyện Hạ Thiên Kỳ muốn đơn độc gọi cô ra ngoài.
"Tại sao phải một mình gọi tiểu Mỹ ra ngoài, có lời gì không thể nói ở nơi này!"
Trương Xuân Tuyết thấy Lưu Xương Mỹ sợ vô cùng, cô lại ôm lấy Lưu Xương Mỹ trấn an.
"Tôi đây cũng vì tốt cho các người."
Câu trả lời của Hạ Thiên Kỳ khiến Trương Xuân Tuyết có chút không hiểu ra sao.
"Được rồi, nếu các người không muốn còn có người bị giết nữa, thì thành thật dựa theo phân phó của tôi mà làm, đi thôi."
Nói xong, Hạ Thiên Kỳ nắm cánh tay của Lưu Xương Tuyết, kiên quyết kéo cô xuống khỏi giường.
"Buông ra! Tôi không muốn ra ngoài với anh! Buông ra!"
Lưu Xương Mỹ vùng vẫy kịch liệt, nhưng Hạ Thiên Kỳ lại không nương tay chút nào, mà kéo cô đi thẳng ra khỏi phòng.
Nhìn Lưu Xương Mỹ bị Hạ Thiên Kỳ ép buộc kéo ra khỏi phòng, loại dự cảm xấu trong lòng Trương Xuân Tuyết lại trở nên càng thêm mãnh liệt hơn, một ý niệm vô cùng đáng sợ lúc này mới đột nhiên nhảy ra:
"Tiểu Mỹ cô ấy... Chẳng lẽ cũng là người bị thay thế..."
- --
Hạ Thiên Kỳ ép buộc kéo Lưu Xương Mỹ từ trong phòng ra ngoài, trong một cái chớp mắt khi cửa phòng đóng lại, Hạ Thiên Kỳ uy hiếp nói với Lưu Xương Mỹ còn đang gào thét:
"Cô phải biết hiện tại đang có thứ gì trong biệt thự này, cô còn tiếp tục liều mạng kêu la như vậy, tôi đảm bảo cô cũng sẽ biến mất như những người kia, bị mấy thứ quỷ kia thay thế."
Lần này nghe Hạ Thiên Kỳ uy hiếp đáng sợ, Lưu Xương Mỹ nhất thời bịt miệng không dám phát ra âm thanh gì nữa, Hạ Thiên Kỳ thấy cô an tĩnh lại, lúc này mới gật đầu một cái, mặt lộ vẻ hài lòng nói:
"Tốt, vậy kế tiếp tôi sẽ hỏi cô mấy vấn đề, mà mấy vấn đề này là liên quan tới tính mạng của cô, cho nên cô nhất định phải suy nghĩ kỹ càng rồi trả lời.
"Vấn đề thứ nhất, khi các người xuống khỏi xe bus, có phải tất cả mọi người gặp phải vấn đề thời gian bị rút ngắn. Nói ví dụ như cảm thấy thời gian trôi qua đặc biệt nhanh, trong đó rõ ràng để lại một số chứng cứ của sự tình, nhưng các người lại hoàn toàn quên mất.
Trương Xuân Tuyết đã nói qua chuyện này với cô chưa?"
"Nói... Từng nói, khi đó tiểu Tuyết còn cho tôi xem ảnh chụp trong điện thoại di động của cô ấy, thế nhưng cô ấy lại nói một phần trong số đó cô ấy không nhớ mình đã từng chụp."
"Tốt, vậy thì vấn đề thứ hai, cô có nghĩ tới hay không, vì sao cá nhân tám người khác trong các người đều sẽ quên hết, nhưng chỉ có Trương Xuân Tuyết là không bị, từng nghĩ đến nguyên nhân chưa?"
"Đã từng nghĩ, nhưng mà... Không nghĩ ra." Lưu Xương Mỹ lắc đầu nói.
"Không, kỳ thực Trương Xuân Tuyết cũng giống với các người, vì cô ta cũng từng lãng quên. Còn nhớ vấn đề thứ nhất tôi hỏi cô không? Đây chính là đáp án."
Hạ Thiên Kỳ hình như đang tự hỏi tự trả lời, Lưu Xương Mỹ nghe xong không hiểu nói:
"Nhưng mà vì sao tiểu Tuyết có thể biết ai bị thay thế, nhưng cả chúng tôi cũng không biết."
"Vì sao chỉ có cô ta có thể biết?" Hạ Thiên Kỳ mạnh mẽ cắt đứt lời nói của Lưu Xương Mỹ.
"Tôi không biết." Lưu Xương Mỹ vẫn lắc đầu như cũ.
"Không, cô biết. Bởi vì như cô phản ứng ngay từ đầu khi nghe cô ta nói ra chân tướng vậy, cô cũng không cảm thấy vấn đề xuất hiện ở trên người các người, mà là xuất hiện ở trên người cô ta, có đúng hay không?"
"Đúng, ban đầu tôi đúng là cảm thấy tiểu tuyết có vấn đề, nhưng sự thực chúng minh cô ấy nói là đúng, quả thật có người bị thay đổi vô hình."
"Vấn đề thứ ba." Hạ Thiên Kỳ không tiếp tục nói thêm cái đề tài này nữa, mà là tiếp tục hỏi:
"Khi Trương Xuân Tuyết ở trước mặt mọi người, cô ta có từng hiểu lộ nghi ngờ của mình về thân phận của những người bị thay thế kia hay không?"
Lưu Xương Mỹ suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu nói:
"Có, là lúc chúng tôi đang chơi trò chơi, khi ấy cô ấy đột nhiên hỏi Tử Hiểu Nhiễm là ai trước mặt của mọi người, khiến cho tất cả mọi người không hiểu vì sao, bao gồm cả tôi cũng như vậy, có điều khi có tôi còn không biết chân tướng của chuyện, cho nên..."
"Tốt, chúng ta đưa đầu đề câu chuyện trở lại lần nữa trên một vấn đề trước đó."
Lưu Xương Mỹ vẫn chưa nói hết, Hạ Thiên Kỳ lại lần nữa cắt đứt lời của cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT