Từ khách sạn đến biệt thự chỗ ở của đám người Vương Tân, nhiều nhất chỉ mất 10 phút đi đường, nhưng vì Trương Xuân Tuyết và Lưu Xương Mỹ đi rất chậm, cho nên cái này cũng làm phiền hà đến Hạ Thiên Kỳ đi theo họ bị nước mưa dội gần nửa tiếng.
Trên đường, Hạ Thiên Kỳ cũng khai sáng vài lần, nhưng không có hiệu quả gì, hai người rõ ràng chính là không muốn quay về biệt thự, nếu không phải Hạ Thiên Kỳ vẫn đang ngó chừng họ, sợ là hai người bọn họ đã sớm trốn.
Đứng trên bậc thang trước của biệt thự, Hạ Thiên Kỳ lột nón áo mưa xuống, quay về hai người Trương Xuân Tuyết vẻ mặt bất an nói:
"Sau khi vào trong, các người cứ đường hoàng ở lại trong phòng trước đó của mình, chuyện còn lại cũng không cần các người lo lắng. Đương nhiên, nếu có tình hình quỷ dị nào xảy ra, nhớ kỹ phải dùng hết khả năng kêu lên, hoặc là gây ra chút tiếng động, tôi sẽ cố gắng chạy tới kịp thời.
Hiểu chưa?"
Giọng của Hạ Thiên Kỳ bị tiếng mưa rơi ào ào bên ngoài át đi một phần, nhưng may mà Lưu Xương Mỹ và Trương Xuân Tuyết đều nghe tương đối chăm chú, cho nên lúc này đều gật đầu biểu thị mình đã hiểu.
"Hạ cảnh quan, chúng tôi... Chúng tôi thật sự sẽ không gặp nguy hiểm chứ?"
Trương Xuân Tuyết vẫn còn tồn tại sự lo âu cực lớn về an nguy của họ, còn như Lưu Xương Mỹ thì càng không cần nhiều lời, trên đoạn đường trở về này trong lòng đều tính toán phải làm thế nào chạy trốn, nhưng vì Hạ Thiên Kỳ quan sát tương đối chặt chẽ, cho nên cô mới không dám thực hiện.
"Vấn đề giống như vậy, rốt cuộc các người còn muốn hỏi thêm mấy lần nữa?"
Hạ Thiên Kỳ thật sự có chút phiền phức với hai người phụ nữ này, hắn lạnh lùng nhìn Trương Xuân Tuyết một cái, giọng điệu không kiên nhẫn nói:
"Nếu đã lựa chọn tin tôi, vậy thì tin tưởng trăm phần trăm, như vậy tối với tôi rất tốt, đối với các người cũng tốt."
Trương Xuân Tuyết và Lưu Xương Mỹ bị Hạ Thiên Kỳ nói mà sắc mặt càng trở nên khó coi hơn, hai người cho dù là ai cũng không nói gì thêm, hiển nhiên hảo cảm trong lòng với Hạ Thiên Kỳ đã hạ xuống điểm thấp nhất.
Hạ Thiên Kỳ chưa bao giờ là một người muốn làm anh hùng, lại không biết thèm muốn lòng biết ơn của bất luận kẻ nào, cho nên ấn tượng của Trương Xuân Tuyết và Lưu Xương Mỹ đối với hắn, có thể nói đánh giá thế nào, hắn hoàn toàn không để ý.
Thấy hai người đều không có gì để nói, Hạ Thiên Kỳ lại đẩy cánh cửa biệt thự, đi trước một bước vào trong.
Trong phòng khách biệt thự không mở đèn, tối đen như mực, trong sự yên tĩnh chết chóc tràn đầy áp lực.
Trương Xuân Tuyết và Lưu Xương Mỹ cũng theo sau vào, Hạ Thiên Kỳ chỉ chỉ lên lầu hai.
"Anh có thể đưa chúng tôi lên không?"
Mặc dù trong lòng không có chút cảm tình gì với Hạ Thiên Kỳ, thế nhưng Trương xuân Tuyết và Lưu Xương Mỹ đều rất rõ ràng một chuyện, đó chính là lúc này các cô vô cùng cần đến sự bảo vệ của Hạ Thiên Kỳ.
"Không thành vấn đề."
Hạ Thiên Kỳ gật đầu rồi đi theo phía sau Trương Xuân Tuyết và Lưu Xương Mỹ lên lầu, mãi đến khi đưa bọn họ vào trong phòng cũ, hắn cũng không nhìn thấy những "người" khác xuất hiện.
"Các người cứ thành thật ở lại trong phòng, ngoại trừ tôi ra, không được mở cửa cho bất kỳ kẻ nào."
Hạ Thiên Kỳ dặn dò hai cô gái một câu đã lập tức muốn xoay người rời đi, thấy vậy, Trương Xuân Tuyết vội vàng gọi hắn lại nói:
"Chờ... Chờ một chút, lẽ nào anh không ở lại đợi cùng chúng tôi sao?"
"Tạm thời sẽ không, tôi còn cần đi vòng quanh biệt thự một lần, bất quá cô yên tâm, tôi vẫn ở ngay trong biệt thự, tuyệt đối sẽ không rời đi."
Nói đến đây, Hạ Thiên Kỳ sợ hai người vẫn không yên lòng, tiếp theo lại bổ sung thêm một câu:
"Một hồi nữa tôi còn trở lại."
Nói xong, Hạ Thiên Kỳ lại đi thẳng ra khỏi phòng, "sầm" một tiếng đóng cửa lại.
Bước nhanh chạy đến cạnh cửa, Lưu Xương Mỹ làm theo những gì Hạ Thiên Kỳ dặn dò lúc gần đi, khóa trái cửa phòng bên trong, sau đó lại có chút không yên lòng, lại cùng Trương Xuân Tuyết nhấc bàn viết chặn ở trước cửa.
Lần nữa quay lại trên giường, hai người chỉ cảm thấy khí lạnh bốc từ trong thân thể ra ngoài, luôn cảm thấy trong căn phòng hình như ẩn giấu vô số ánh mắt, đang ngưng mắt nhìn đầy ác ý ở một nơi mà họ không thấy được.
Có lẽ không muốn lại để cho mình suy nghĩ lung tung thêm nữa, Lưu Xương Mỹ rốt cuộc nhịn không được nói với Trương Xuân Tuyết ngồi đối diện bên người cô:
"Tiểu Tuyết, những gì tôi nói khi còn ở khách sạn, cô nhất định đừng để trong lòng, tôi thật sự rất nhất gan, từ nhỏ đến lớn đều không có dũng khí ở nhà một mình, hay đi đường đêm một mình.
Tôi cảm thấy nếu so với tôi thì cô trấn tĩnh hơn nhiều, cho nên tôi mới có thể nói..."
"Tôi biết, tiểu Mỹ, tôi cũng không giận cô."
Trương Xuân Tuyết nhìn Lưu Xương Mỹ, có chút miễn cưỡng nặn ra một nụ cười trên mặt, thấy vậy, Lưu Xương Mỹ lại ôm lấy Trương Xuân Tuyết, khóc lên không thể khống chế:
"Tiểu Tuyết, cám ơn cô không giận tôi... Nhưng mà bây giờ tôi rất sợ, tôi không biết rốt cuộc họ Hạ kia có thể giúp chúng ta hay không, tôi không muốn bị thay thế giống những người khác, bị giết chết..."
"Chúng ta nhất định không sao cả, mặc dù trong lòng tôi cũng không có cơ sở gì, thế nhưng giống như người kia đã nói vậy, nếu chúng ta đã trở về rồi, vậy cũng chỉ có thể tin tưởng hắn trăm phần trăm."
Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng Trương Xuân Tuyết cũng sợ chết giống vậy, trên thực tế, trong phòng cô vẫn đang nghi ngờ, rốt cuộc Hạ Thiên Kỳ có phải cùng một phe với mấy thứ quỷ kia không.
- --
Sau khi rời khỏi phòng của Trương Xuân Tuyết và Lưu Xương Mỹ, Hạ Thiên Kỳ cũng không lập tức xuống lầu, mà là to gan đi tới ngoài cửa căn phòng bên cạnh.
Đứng ở ngoài cửa nín thở nghe ngóng một hồi, hắn hoàn toàn không nghe được bất kỳ tiếng động nào vọng ra từ bên trong, bất quá hắn rất tin tưởng, trong căn phòng nhất định có "người" ở.
Mơ hồ nghe được tiếng nỉ non mang theo tiếng khíc nức nở của Trương Xuân Tuyết và Lưu Xương Mỹ, hai đầu chân mày của Hạ Thiên Kỳ không khỏi nhíu lại thật chặt, sau đó hắn lại bước nhanh đi về phía đầu thang lầu, sau đó đi thẳng xuống lầu một.
Hắn đi tới bên ngoài căn phòng của Vương Tân, không hề nghi ngờ, ngoại trừ Trương Xuân Tuyết và Lưu Xương Mỹ, Vương Tân là người may mắn còn sống sót sau cùng, giá trị của ông ta kỳ thực có thể xem là cùng cấp với hai người trên lầu kia, có điều hiện tại ông ta vẫn không hay biết gì, cái gì cũng không biết mà thôi.
Gõ cửa phòng Vương Tân một cái, trong chốc lát, giọng của Vương Tân đã lập tức vọng ra từ trong phòng:
"Ai đó?"
"Đồn cảnh sát bên cạnh, trước đó chúng ta đã từng gặp."
Cửa phòng từ từ mở ra, khuôn mặt ngạc nhiên lẫn nghi ngờ của Vương Tân hiện ra, hiển nhiên là đang nghi ngờ mục đích hắn đi mà trở lại.
"Đồng chí cảnh sát, lần này anh tìm tôi là?"
"Cũng không có chuyện gì, chính là muốn nói với ông một tiếng, Trương Xuân Tuyết và Lưu Xương Mỹ, tôi đã tìm được họ."
"Tìm được rồi? Họ đang ở nơi nào?"
"Đã trở lại trong phòng bọn họ rồi."
Nói xong, Hạ Thiên Kỳ nâng ngón tay chỉ lên phía trên:
"Ở ngay trên lầu."
"Tìm được là tốt rồi, nhưng mà anh tìm được họ ở nơi nào?"
"Ở một khách sạn gần đây."
Nói đến đây, Hạ Thiên Kỳ cố ý dừng một chút, nói tiếp:
"Có điều từ miệng bọn họ, tôi còn hỏi được một số chuyện tương đối khiến người ta khó mà hiểu được, cũng chính vì bọn họ phát hiện những việc này, cho nên bọn họ mới có thể không quan tâm phía ngoài mưa rơi xối xả, thoát ra khỏi nơi này."
Nghe Hạ Thiên Kỳ có chút lạnh lẽo nói xong, tim của Vương Tân chợt nảy mạnh, sau đó lại nghe giọng hắn có chút run rẩy hỏi:
"Những chuyện khó có thể hiểu được kia là cái gì?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT