Chỗ khác nhau lớn nhất của Gian thần và trung thần là gian thần vô luận làm chuyện gì cũng đều giấu đầu co đuôi, không thể đường đường chính chính, không dám đặt mình dưới ánh mặt trời, bởi vì tâm lý của loại người này cũng không thể thấy ánh sáng như loài chuột, chuyện làm ra cũng không thể phơi bày.

Hiển nhiên Lưu Cẩn không phải người tốt, chuyện ra cũng không phải chuyện tốt, bắt đầu từ lúc đám người Đới Tiển vào thành, trực tiếp áp giải bọn họ tới đại đường Tây Hán, không qua quá trình xét xử, cũng không công bố tội, từ đầu tới cuối lộ ra một cỗ hương vị chột dạ.

Theo quy củ, đại thần chịu đình trượng bình thường là ở ngọ môn hoặc là nhà tù, trước khi hành hình công bố triều đình, nói rõ tội, cuối cùng mới hành hình, khi hành hình cũng rất ôn hòa, không lột quần, thậm chí còn có thể lót một tấm vải bông dày lên mông đại thần. Tóm lại, trọng điểm của đình trượng không phải muốn đánh cho đại thần thảm cỡ nào, mà là mượn loại hình phạt này để biểu thị công khai thái độ của hoàng đế Đại Minh đối với quan viên mạo phạm hắn cho thiên hạ hay, ý tứ đại khái chính là ngươi dám đắc tội ta, ta ở trước mặt mọi người đánh vào mông ngươi để khiến ngươi nhục nhã.

Hình phạt thiên chân thuần khiết như phạt trẻ con vậy, nhưng mà có lẽ Lưu công công thật sự quá mức nhiệt tình vì lợi ích chung, sau khi nắm quyền của ti lễ giám thì liền muốn thay đổi quy củ đình trượng đã truyền hơn trăm năm một chút.

Sửa không nhiều lắm, chỉ một chút mà thôi.

Đầu tiên, đánh đòn sẽ đánh cho chuyên nghiệp một chút, mặc quần thế nào mới có thể gọi là chuyên nghiệp? Phải lột ra, đương nhiên, vải bông dầy lót trên mông cũng khẳng định bỏ, đánh đòn mà, đánh không đau thì còn có ý nghĩa gì?

Tiếp theo, sinh tử của đại thần chịu đình trượng không phải được quyết định bởi hoàng đế, hai thanh thủy hỏa côn, phải xem nằm trong tay người nào, một gậy đánh xuống, khiến người đứt gân gãy xương hay là da thịt hơi nhói thì quyền quyết định nằm ở trong tay thái giám giám hình, mọi người đều biết mũi chân thái giám khép chữ bát hay là tách ra thì chính là một tín hiệu rõ ràng.

Quy củ Đình trượng chỉ sửa lại hai điều này, nhưng Đại Minh từ sau Lưu Cẩn nắm quyền, các đại thần chết dưới đình trượng càng lúc càng nhiều, nó đã không còn là một loại hình phạt mang tính gây nhục, mà là một loại hình phạt thực sự có thể khiến chết người, không hề kém gì lên pháp trường.

Lưu công công rất có tinh thần đổi mới, đáng tiếc là không dùng trên chính đạo.

Đương nhiên, cũng không loại trừ Lưu Cẩn sửa quy củ đình trượng là đẻ công khai nhìn mông của các đại thần, dù sao... Quần thể Thái giám này, luôn là người biến thái tới cực độ, so với thái giám biến thái nào đó ăn tuỷ não của tiểu hài tử để mông cây khô mọc lại thì nhìn mông các đại thần nở hoa thực sự có thể coi là một thú vui tao nhã.

Trong đại đường Tây Hán âm phong từng trận, hai mươi mốt quan viên đã xuống xe tù, vẫn đeo gông nặng, bị các phiên tử ấn quỳ giữa đại đường.

Đám người Đới Tiển không ngừng giãy dụa quát mắng, hai má đã bị các phiên tử tát cho sưng tấy, song bọn họ vẫn không khuất phục, vẫn lớn tiếng mắng Lưu Cẩn.

Bóng người say bình phong Đại đường chợt lóe, một thái giám mặc xiêm y nội thị màu đỏ cười tủm tỉm đi ra.

Thái giám tên là Trần An, vốn là một tiểu hoạn quan không nổi danh trong ti lễ giám, sau khi Lưu Cẩn nắm ti lễ giám, Trần An hao hết tâm tư nịnh bợ lấy lòng, như Lưu Bị ba lần đến mời hết lần này tới lần khác quỳ gối trước mặt Lưu Cẩn cầu bái Lưu Cẩn làm cha nuôi, từng câu từng câu bợ đít nói tới ngay cả Lưu Cẩn cũng ê răng, thế là liền nhận thằng con nuôi biết thời biết thế này, cho hắn làm thái giám tùy đường của ti lễ giám.

Thấy đám người Đới Tiển, Ngả Hồng trong đại đường quát mắng không ngừng, Trần An cười càng vui hơn, trong mắt lại hiện lên một đạo hàn quang lãnh khốc.

"Ôi, tinh thần của các đại nhân vẫn dưa thừa nhỉ, xem ra trên đường từ Nam Kinh đến kinh sư, các phiên tử chiếu cố các ngươi rất không tồi."

Các phiên tử Tây Hán ở bên cạnh nghe vậy sợ tới mức hồn phi phách tán, vội vàng quỳ xuống đất thỉnh tội dập đầu.

Đám người Đới Tiển càng phẫn nộ, vừa giãy dụa vừa mắng chửi chó thiến không ngớt, mắng tới ngay cả Trần An cũng không nhịn được mà biến sắc.

Trong mắt hung quang chợt lóe, Trần An bỗng nhiên từ trong tay phiên tử bên cạnh giật lấy một thanh thủy hỏa côn, vận đủ kình lực nện xuống đầu Đới Tiển, gậy mang theo tiếng gió phá không vù vù, chỉ nghe thấy một tiếng hự, thân hình Đới Tiển chấn động, tiếp theo mềm oặt ngã xuống đất, đầu rất nhanh chảy ra một bãi đỏ xen lẫn trắng.

Một gậy này của Trần An nện rất độc, không ngờ khiến Đới Tiển phọt cả óc, thân hình Đới Tiển co giật vô ý thức, mắt thấy đã không sống nổi.

Hai mươi quan viên Còn lại giận tới trợn lên, Trần An lại hồn nhiên không để ý, như kinh tởm ném cái gậy dính uế vật trong tay đi, lấy ra một tấm khăn lụa trắng vừa lau tay vừa nói: "Thế nhân đều biết hảo hán không ăn cái thiệt trước mắt, các ngươi lại ngược lại, đã rơi vào hoàn cảnh như vậy còn sinh võ mồm, người đọc sách các ngươi chẳng lẽ ai nấy đều là đồ ngu à?"

Đám người Ngả Hồng thấy Đới Tiển chết tại chỗ thì mọi người không khỏi càng phẫn nộ, sau một thoáng trầm mặc ngắn ngủi, đám người Ngả Hồng càng bạo phát chửi rủa.

Trần An cũng không tức giận, lạnh lùng cười nói: "Tạp gia không cãi nhau với các ngươi, trong hai mươi người còn lại, ai còn dâng một bản sớ hạch tội Lưu công công lên triều đình thì đình trượng ba mươi cái, hạch tội hai bản thì sáu mươi cái, hạch tội ba bản thì...

Nụ cười trên mặt Trần An lành lạnh: "Người trên ba bản thì không cần phải đánh, giữ lại chút khí lực, giống như Đới Tiển ăn một gậy vào đầu, trực tiếp đưa đi gặp Diêm Vương."

Chuyện Lưu Cẩn trượng tễ Nam Kinh Hộ bộ cấp sự trung Đới Tiển cuối cùng cũng dấy lên sóng gió ngập trời trong triều.

Quan văn Đại Minh là quật cường nhất, cứng rắn nhất, nóng nảy nhất trong lịch triều lịch đại, bọn họ vĩnh viễn sẽ không khuất phục, vĩnh viễn sẽ không thỏa hiệp, trên đầu bọn họ đội một đạo quang hoàn vô hình, đó là "Danh", vì danh mà thịnh, vì danh mà mệt, bởi vì "Danh", bọn họ có thể vượt qua sự yếu đuối và sợ hãi trong nhân tính.

Hơn trăm đại thần quỳ gối trước ngọ môn khóc rống, thỉnh cầu gặp mặt Chu Hậu Chiếu, bất đắc dĩ là cửa cung đóng chặt, không hề có động tĩnh.

Chu Hậu Chiếu không biết gì cả, hắn không vứt bỏ thiên hạ, hắn chỉ quá tín nhiệm Lưu Cẩn, cho rằng Lưu Cẩn có thể giúp hắn xử lý thỏa đáng tất cả quốc sự, căn bản không cần hắn phải lao tâm, quốc sự mà, phê một đống sớ, đồng ý hoặc là bác bỏ, lại nghe các đại thần lải nhải vài câu Khổng viết Mạnh nói, thân hiền thần xa tiểu nhân, như vậy mà thôi.

Cửa cung không mở, tin tức bế tắc, các đại thần quỳ khóc khẩn cầu vô ích.

Trong không khí Gió thảm mưa sầu, một đạo sớ đầu đề là "sớ xin thánh đức tha ngôn quan tước quyền gian" được trình tới trên bàn của Lưu Cẩn ở ti lễ giám.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play