Rượu là rượu ngon, hai vò nữ nhi hồng mười tám năm, nghe nói là một bách hộ dưới trướng Đinh Thuận vào ngày sinh nữ nhi chôn ở hậu viện nhà mình, về sau bách hộ có một hồi uống say với Đinh Thuận, trong lúc vô ý nói ra chỗ chôn rượu, tên Đinh Thuận này động tà tâm, ngay đêm sai người lặng lẽ lẻn vào hậu viện nhà bách hộ, nhân lúc đêm tối đào lên. Trộm hai vò rượu ra, tổn hại nhất là, Đinh Thuận để không làm bách hộ sinh nghi, sai người chôn lại hai bình dấm chua vào chỗ đó.
Còn Ngày sau bách hộ khi muốn uống rượu đào ra hai vò dấm chua từ hậu viện nhà mình sẽ có vẻ mặt như thế nào thì Đinh Thuận cũng lười chẳng muốn tưởng tượng.
Đinh Thuận về sau trực tiếp đưa hai vò nữ nhi hồng cho Tần Kham, Tần Kham cũng chẳng biết thế nào là rượu ngon, thế là sai người thuận tay để ở trong tân binh doanh.
Uống rượu ngon, Tần Kham mỉm cười nói ra lai lịch của hai vò rượu này, Vương Thủ Nhân đang uống phun luôn hai phát, vừa cười vừa họ không thôi.
"Ngươi là diệu nhân, thủ hạ của ngươi cũng là diệu nhân, cực kỳ thú vị, ta nếu biết chỗ nào chôn rượu ngon mười mấy năm, không chừng cũng làm ra một hồi nhã tặc trộm rượu." Vương Thủ Nhân uống rượu rất nhanh, nữ nhi hồng đặc màu hổ phách rót một cái là ngửa cổ uống cạn, sau đó thì mắt trợ lên, môi mím chặt, giống như đang thưởng thức dư vị của rượu ngon, cuối cùng ý chưa tay vung tay áo lau miệng, Lúc này mới thỏa mãn thở hắt ra.
"Hảo tửu! Thật là lạ, rượu trộm về giống như uống càng ngon hơn, còn rượu mình bỏ tiền ra mua thì ngược lại thiếu mấy phần hương vị..."
Tần Kham uống mấy bát, khuôn mặt tuấn tú đã ửng đỏ, nghe vậy cười nói: "Có câu thê không bằng thiếp, thiếp không bằng kỹ, kỹ không bằng trộm. Diệu dụng của chữ 'Trộm' này người theo khuôn phép cũ sao có thể hiểu nổi? Trong rượu do chữ 'trộm', cho dù là một vò giấm chua uống vào cũng như quỳnh tương ngọc dịch."
Vương Thủ Nhân cười to nói: "Lời này hay lắm. Vừa nghe đã biết Tần lão đệ ngươi là là người quen chơi phong nguyệt, đáng tiếc quen ngươi quá muộn, nhân sinh thiếu đi rất nhiều điều thú vị, nhớ ngày đó ta không hiểu phong tình, ngày thành thân không ngờ chạy ra khỏi phủ, ở một tòa đạo quan ngoài thành cùng một vị cao nhân đối tọa khô thiện ba ngày ba đêm, làm hại vợ mới một mình thủ động phòng, nhạc phụ phái người tìm ta mất ba ngày mới tìm về được, so sánh với ngươi, ta quả thực là đầu gỗ."
Tần Kham chợt có linh cảm, hắn nhớ tới những kỷ niệm lúc xưa với Đỗ Yên, thế là xúc động thở dài: "Thiếu niên nếu không làm mấy chuyện hoang đường, không gây ra mấy đại họa di thiên thì làm sao phải với cảnh xuân tươi đẹp chỉ có một lần? Cho dù là thánh nhân, cũng chưa chắc sinh ra đã là thánh nhân, trước khi Khổng phu tử thành thánh, ai biết được khi hắn còn trẻ có lén nhìn ngực nữ nhân trong thôn không?"
Vương Thủ Nhân lại sặc, ho tới mặt đỏ bừng, sau đó trừng mắt thở dốc nói: "Phỉ báng thánh nhân, ngươi quả thực đại nghịch bất đạo..."
Tiếp theo hắn lại mặt giãn ra cười to: "Thôi, nếu để người bên ngoài nghe thấy, ngươi tất là công địch của người đọc sách trong thiên hạ, ta nếu đã uống rượu của ngươi, chỉ đành coi như không nghe thấy."
Thánh nhân Tương lai cùng với gian nịnh triều đình hiện giờ ngồi cùng một chỗ uống rượu, tổ hợp này nhìn thế nào cũng thấy quái dị, thế nhưng hai người lại chuyện trò vui vẻ, có chút tương đắc.
Nhưng mà hai người đều là quan viên triều đình, có những đề tài không muốn nói tới, nhưng lại không sao tránh được.
Vương Thủ Nhân không cười nữa, ngửa đầu uống một chén rượu, mở to con ngươi đã đỏ bừng lườm Tần Kham, nói: "Khi người ta gộp ngươi với tám thái giám nội đình gọi là cửu hổ, ngươi cảm thấy như thế nào?"
Tần Kham cười khổ nói: "Ta cảm thấy mọi người chắc không phải đang khen ta."
"Lưu Cẩn chấp chưởng nội đình, Tiêu Phương vuốt đuôi, hai người ngoại đình và nội đình xa gần hô ứng, mắt thấy quyền thế của Lưu Cẩn rất nhanh sẽ che trời, ngươi cảm thấy như thế nào?"
Tần Kham nghĩ nghĩ, chỉ bốn chữ: "Thờ ơ mặc kệ."
Vẻ mặt Vương Thủ Nhân tựa hồ có một chút biến hóa: "Lưu Cẩn trước đó vài ngày phục khai Tây Hán, hành động này dẫn tới một mảng quát mắng trên triều đình, mà hắn lại hạ lệnh truy bắt hai mươi mốt quan viên chửi mắng ghê nhất vào kinh, tính thử thì ngày mai chắc cũng đến kinh sư rồi."
Tần Kham nhìn hắn với vẻ khó hiểu: "Ý tứ của Vương huynh là."
Vương Thủ Nhân thở dài nói: "Thế đạo sắp rối loạn rồi, Hoằng Trị phục hưng hiện giờ trở nên chướng khí mù mịt, dù sao cũng phải có người đứng ra, phát ra một tiếng kêu khóc vì càn khôn sáng sủa đã từng xuất hiện đó."
Tần Kham hơi động dung, không biết có phải là ảo giác hay không, hắn giống như nhìn thấy vẻ kiên quyết trên mặt Vương Thủ Nhân.
"Vương tiên sinh tội gì phải vậy?" Tần Kham thở dài.
Vương Thủ Nhân cười nói: "Cũng có người phải làm chứ, không phải ta thì sẽ là người khác, nếu như thế, vì sao không thể là ta?"
Dứt lời Vương Thủ Nhân ngửa đầu uống vò rượu, sau đó hung hăng lau miệng, dũng cảm cười to: "Đúng là rượu ngon! Lần này nếu còn mạng, sẽ say một trận với ngươi."
Thuận tay ném vò rượu đã uống cạn đi, Vương Thủ Nhân giẫm ánh chiều tà bước đi, tà dương vàng óng hắt lên người hắn, giống như tắm rửa trong máu đặc.
Tần Kham bình tĩnh nhìn chăm chú bóng dáng của hắn, bỗng nhiên vái thật dài.
Thánh hiền Từ xưa đến nay chưa bao giờ chỉ ở trong sách.
Sáng sớm kinh sư mát mẻ, cảm giác mát như thấm vào xương tủy..
Bánh xe của Hai mươi mốt chiếc xe chở tù phát ra tiếng ken két, lục tục nối đuôi nhau vào thành, mấy trăm phiên tử Tây Hán áp giải, hung thần ác sát dùng vỏ đao quất người đi đường.
Chuyện tồi tệ đầu tiên Tây Hán sau khi khôi phục tiếp nhận, chính là tới Nam Kinh bắt hai mươi mốt quan viên phạm tội mắng ti lễ giám chưởng ấn Lưu Cẩn.
Đại Minh sau khi từ Nhân Tuyên, ngôn quan rất ít vì lời nói mà bị tội, Lưu Cẩn đã mở ra khí tượng mới cho triều Chính Đức.
Đới Tiển đeo gông nặng đứng trong xe tù, cả người đầy vết thương, áo tù nhân đã bẩn tới biến thành màu đen thỉnh thoảng lại chảy ra máu tươi, cả người đã lâm vào hôn mê, hiển nhiên trên đường đã chịu đại hình tàn khốc.
Hai mươi quan viên Còn lại đứng trong xe chở tù, so với Đới Tiển cũng không hơn là bao, một nhóm hai mươi mốt chiếc xe chở tù vào kinh, lập tức dẫn tới ánh mắt hiếu kỳ của dân chúng kinh sư.
Tin tức hai mươi mốt người bọn Đới Tiển vào kinh rất nhanh được báo cho Lưu Cẩn, Lưu Cẩn lại sầu não.
Đám gia hỏa lắm mồm này quả thật là chọc giận hắn, thế là khi đó tức giận hạ lệnh, bắt đám người Đới Tiển vào cung.
Hiện giờ những người này tới, nhưng xử trí bọn họ thế nào? Chẳng lẽ thực sự giết bọn họ ư? Hắn vừa mới ngồi vững trên vị trí ti lễ giám, hiện giờ thiên hạ dù sao cũng là thiên hạ của người đọc sách, nếu vì lời nói mà giết những quan viên này, Lưu Cẩn hắn làm sao thoát khỏi những cái miệng của người đọc sách trong hạ.
Lưu Cẩn cực kỳ phiền não, mỗi khi tới thời khắc khó có thể quyết định như thế này, hắn liền cảm nhân được sâu sắc sự thiếu xót nhân tài bên cạnh, thiếu một nhân tài phân tích lợi hại, bày mưu tính kế cho hắn.
Rõ ràng đã nắm quyền, anh tài thiên hạ há có thể không vào dưới trướng ta?
Rất đáng tiếc, Đại Minh hiện giờ không có thị trường nhân tài, thiên hạ dù có nhân tài, Lưu Cẩn cũng không tìm được.
Lưu Cẩn ngồi trong ti lễ giám than thở.
Có lòng muốn phái người tới hỏi Tiêu Phương, nhưng Tiêu Phương tuy rằng đã bám vào hắn, nhưng dù sao thân phận cũng là Đại học sĩ nội các, không phải mưu sĩ phụ tá của Lưu công công hắn, nếu chuyện gì cũng thỉnh giáo hắn, chẳng những mất mặt, hơn nữa sẽ bị Tiêu Phương coi thường, mất đi uy nghiêm của nội tướng.
Đang thở dài thì một tiểu hoạn quan vội vàng đi vào ti lễ giám, đưa một tờ giấy nhỏ cho Lưu Cẩn.
"Bẩm lão tổ tông, nội các Tiêu Đại học sĩ phái người truyền đạt tin nhắn."
Lưu Cẩn sửng sốt, mở giấy ra, bên trên viết một dòng chữ.
Không lâu sau, Lưu Cẩn cười rộ lên.
"Chỉ giết Đới Tiển, người còn lại có thể lưu." hay cho lão thành tinh Tiêu Phương, thực sự cho rằng Tạp gia hồ đồ ư? Đới Tiển đó là người Giang Tây, ngươi xưa nay không thích người Giang Tây, giết một bớt đi một, mượn tay Tạp gia để trừ, còn ngươi vui vẻ nhìn phải không?"
Tiếng cười dần ngắt, Lưu Cẩn nhíu mình, ngón tay vô ý thức vỗ lên bàn.
Suy tư hồi lâu, Lưu Cẩn gật gật đầu: "Nếu muốn dọa khỉ, giết một con gà là đủ rồi, giết nhiều quá ngược lại không hay, lời của Tiêu Phương không phải không có đạo lý."
Chủ ý đã quyết, Lưu Cẩn cao giọng quát: "Người đâu."
Một tiểu hoạn quan kính cẩn xuất hiện ở cửa.
"Truyền lệnh của Tạp gia cho Tây Hán, hai mươi mốt phạm quan áp giải từ Nam Kinh đến toàn bộ đình trượng ba mươi..." Dừng một chút, Lưu Cẩn như có thâm ý nói: "Bảo người đáng tin cậy giám hình cho Tạp gia, ai chết ai sống, cho Tạp gia quyết định."
Một tờ giấy của Đại nhân vật quyết định sinh tử của hai mươi mốt người, có người sống, có người chết.
Hai mươi mốt quan viên đám Đới Tiển sau khi nhập kinh, xe chở tù trực tiếp tới trước đạo quan Linh Tể cung ở thành tây, nơi đó là tổng bộ của Tây Hán, trong năm Thành Hóa quyền hoạn Uông Trực khi mở Tây Hán đã coi nơi này là nha môn tổng thự của Tây Hán, mấy chục năm sau Lưu Cẩn mở lại Tây Hán, nha môn tổng thự vẫn đặt ở đây.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT