"Thần nghe thấy vua nhân từ thì thần chính trực. Đại Thuấn có thể thành thánh, vì có thể ẩn ác mà dương thiện. Thần thấy ti lễ giám chưởng ấn Lưu Cẩn sai quan giáo Tây Hán giải đám ngôn quan Nam Kinh hộ khoa cấp sự trung Đới Tiển vào thành. Thần không biết lời nói có thỏa đáng hay không, nhưng đoán là có ý xúc phạm kỵ úy, làm người tức giận lôi đình. Nhưng chức của đám Tiển là gián ti, dùng lời để trách; dùng lời mong thiệnlà nếu lời chưa thiện, cũng xin bao dung tha thứ, để mở đường cho trung đảng. Nay thình lình hạ lệnh, từ xa bắt tới bỏ tù, trong lòng bệ hạ, chỉ là muốn răn dạy, để sau này không dám khinh suất..."

Bản sớ lưu lại dấu vết sâu nhất trong lịch sử dùng tốc độ nhanh nhất truyền khắp triều đình.

Công bằng mà nói thì diễn đạt trong tấu chương rất ôn hòa, đối với Lưu Cẩn cũng không chỉ trích nhục mạ, ngữ khí khuyên can Chu Hậu Chiếu bên trong lại rụt rè, sợ xúc phạm long nhan, ý tứ Vương Thủ Nhân muốn biểu đạt rất rõ ràng, thỉnh cầu hoàng đế bệ hạ cần cù chính sự, chớ trầm mê trong vui đùa hưởng lạc, ngôn quan từ lúc Đại Minh lập quốc tới nay chưa bao giờ vì lời nói mà bị tội, ti lễ giám Lưu Cẩn chuyện này làm không đúng, Tiển nếu đã chết, phiền Lưu công công thả dádm đại thần Ngả Hồng, Bạc Ngạn Huy ra.

Thái độ rất ôn hòa, ngữ khí không kiêu ngạo không siểm nịnh, thành khẩn nội liễm tìm từ cơ hồ có thể được gọi là "như gió xuân", với tình tình tùy tiện của Chu Hậu Chiếu, nếu đọc được bản tấu chương này thì sẽ long nhan vui vẻ, Chu Hậu Chiếu vốn là người hiền hoà, hắn là thiếu niên đang trong thời kỳ thân xuân phản nghịch, không bức hắn không mắng hắn, việc gì cũng nói năng nhẹ nhàng thì không thành vấn đề, cái gì cũng dễ thương lượng.

Rất đáng tiếc, tấu chương này không vào được cung Càn Thanh, lữ trình của nó đến ti lễ giám là dừng lại.

Lưu Cẩn đọc kỹ tấu chương này, tiếp theo thì giận tím mặt. Tên của Vương Thủ Nhân lần đầu tiên rơi vào trong mắt của nội tướng Đại Minh.

Ngữ khí ôn hòa tới mấy cũng không thay đổi được nội dung thực chất ám dụ Lưu Cẩn là quyền gian, nhất là đầu đề của tấu chương đã nói rất rõ ý tứ, có hai ý tứ, thứ nhất, "tha ngôn quan", thứ hai "tước quyền gian", không chỉ thỉnh cầu hoàng đế thả những ngôn quan này, còn thuận tiện xử quyền gian, làm hai chuyện này mới có thể "nêu cao thánh đức."

Vừa ở trong đại đường Tây Hán trượng tễ Đới Tiển, thi cốt của con gà bị giết để dọa khí đó còn chưa lạnh, lại có người dám nhảy ra khiêu chiến quyền uy của nội tướng Đại Minh, những quan văn này chẳng lẽ không biết chẳng lẽ không biết chữ "chết" Viết như thế nào sao?

Binh bộ chủ sự Vương Thủ Nhân? Người này là từ cái lỗ chó nào chui ra.

"Bắt... bắt Vương Thủ Nhân vào ngục, ngày mai ở ngọ môn đình trượng ba mươi... Không! Bốn mươi cái! Đám quan văn ra vẻ đạo mạo Các ngươi, mọc ra bao nhiêu Tạp gia giết bấy nhiêu.

Trong Ti lễ giám, bản tấu chương của Vương Thủ Nhân bị xé thành từng mảnh ném lên trên, giấy vụn như hoa tuyết bay xuống, Lưu Cẩn đứng trong bông tuyết lớn tiếng gào thét.

Dù có vạn người, nhưng ta vẫn làm.

Đây chính là thái độ của Vương Thủ Nhân, thánh nhân danh thùy thiên cổ giống như một con bươm bướm lao về phía ngọn lửa đang cháy, hắn lựa chọn dùng một loại phương thức oanh liệt mà thê lương để thuyết minh cuộc đời của mình.

Khi Tin tức rơi vào tay Tần Kham, hắn đang ở trong nha môn Bắc trấn phủ ti xử lý công vụ.

Quyền lực của Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ tất nhiên so với Thiên hộ nho nhỏ trước kia thì lớn hơn nhiều, đương nhiên, việc phải làm cũng nhiều hơn. Mỗi ngày ở trong nha môn trừ phải ứng phó với quan viên triều đình và huân quý trong kinh, còn phải phê công văn và chỉ thị mà như vĩnh viễn phê không xong.

Chức năng của Cẩm Y vệ không chỉ là giám thị quan viên, tai mắt rải khắp dân gian thuận tiện ức hiếp thôn xóm, từ khi Đại Minh lập quốc tới nay, Cẩm Y vệ là cơ quan đặc vụ trực thuộc hoàng đế, chuyện phải quản không ít hơn CIA của nước Mỹ kiếp trước, ví dụ như quan địa phương thẩm án Cẩm Y vệ có quyền phúc tra, trong dân gian có người đọc sách nào lắm mồm cảm xúc kích động mắng hoàng đế mấy câu, Cẩm Y vệ phải bắt hắn dùng phương pháp đặc thù để hắn bình tĩnh một chút.

Ngoài ra hướng đi của tiền lương của Hộ bộ triều đình, chất lượng công trình của Công bộ, quan viên địa phương dưới quyền quản lý của Lại bộ có tham ô hay không, đối ngoại thì còn có thăm dò địch tình của Thát Đát, Mông Cổ, đối với nhất cử nhất động của giặc Oa Nhật bản vùng duyên hải đông nam, đối với tình hình trong nước của phụ quốc như Lưu Cầu, Triều Tiên cũng phải điều tra rõ ràng.

Việc mà Mấy vạn Cẩm Y vệ của Đại Minh phải làm mỗi ngày là những cái này, sau khi bọn họ thu thập tất cả tin tức, do các bách hộ hoặc là Thiên hộ tập hợp, sau khi lựa chọn thì trình tới trấn phủ ti trấn phủ sứ hoặc đô thiêm sự cấp cao hơn, rồi lại do đô thiêm sự tiến hành chọn lựa rồi đặt lên bàn của Chỉ huy sứ Tần Kham, vẫn là một chồng tin tức và tình báo dày cộp, mỗi ngày sau khi sàng chọn mấy vạn tin tình báo, Tần Kham mỗi ngày phải xử trí chỉ thị và ý kiến phúc đáp.

Mỗi ngày ngồi vào trong phòng làm việc thuộc về mình bắt đầu các loại lo nước lo dân, các loại quyết đoán lâm thời,... Đây chính là cuộc sống hiện tại của Tần Kham.

Tin tức ngọ môn đình trượng Vương Thủ Nhân ngày mai truyền tới nha môn Bắc trấn phủ ti, Tần Kham ngây ra hồi lâu.

Vương Thủ Nhân hắn... Chung quy vẫn lựa chọn con đường này.

Lúc này Tần Kham mới hiểu được, ở ngoài thành hôm qua sau khi uống sảng khoái với hắn, trước khi đi trên mặt Vương Thủ Nhân vì sao có một loại quyết tuyệt và thong dong xả thân chịu chết như vậy.

Phương thức được Lựa chọn hơi ngốc, nói thật, nếu đổi lại là bản thân Tần Kham, tuyệt không dùng biện pháp ngu ngốc như vậy để đối kháng với Lưu Cẩn như mặt trời giữa trưa hiện tại, Tần Kham sẽ dùng âm mưu quỷ kế, chứ không làm quang minh chính đại như Vương Thủ Nhân, lần đầu tiên trong cuộc đời, Tần Kham bỗng nhiên phát giác sự nhỏ bé của mình, so sánh với Vương Thủ Nhân, mình tish là gì?

Một giọt mực đậm từ ngòi bút rơi xuống, nhỏ vào công văn trước mặt, nét mực dần dần lan ra.

Tần Kham hạ bút, lắc đầu cười khổ, thở dài: "Đình trượng Bốn mươi cái, hắn có thể chịu được sao? Mông của Thánh nhân... Cũng là mông mà, đều là thịt..."

Người từng làm quan đều minh bạch đình trượng của Đại Minh hắc cớ nào, đình trượng mười cái cũng đủ để đánh cho người ta da tróc thịt bong, đứt gân gãy xương rồi, bốn mươi cái...

Lưu Cẩn đây là quyết tâm muốn dùng mạng Vương Thủ Nhân để lập uy.

"Chấp chưởng ti lễ giám không đến hai tháng, Lưu Cẩn cũng càng lúc càng uy phong, người đắc tội cũng càng lúc càng nhiều, hắn không sợ ngày nào đó ngã xuống sẽ chết rất thảm sao?" Tần Kham tiếp tục thì thào.

Sống hai đời người, khẳng định so với chỉ sống một đời người thì càng biết thu liễm phong mang hơn, sau hai tháng trước đại khai sát giới đối với Đông Hán, Tần Kham rất sáng suốt lựa chọn nép mình, nói chuyện làm việc so với trước kia càng trầm thấp hơn, sợ trở thành mục tiêu để các quan viên dùng ngòi bút làm vũ khí, ngược lại, Lưu Cẩn lựa chọn nghênh ngang càn quấy, giống như sợ người khác không biết hắn đã là chưởng ấn ti lễ giám, chỉ thiếu mỗi nước đi khua chiêng gõ trống khắp thế giới thôi.

Đạo lý "Thịnh cực ắt suy" Kỳ thật ai cũng biết, nhưng mà một người bỗng nhiên sau khi ngồi vào một vị trí hiển hách, các loại quyền lực, tiền tài, mỹ sắc gần ngay trước mắt, vươn tay ra là có, lúc này hắn thật sự còn hiểu được đạo lý này sao?

Cầm bút viết ba chữ Vương Thủ Nhân lên giấy, Tần Kham nhíu mày nhìn chăm chú ba chữ này hồi lâu, bỗng nhiên cảm thấy một trận tâm phiền ý loạn, vò giấy lại rồi xé.

"Người đâu!"

"Có." Một thị vệ đứng cửa ôm quyền hành lễ. "Chuẩn bị ngựa, hồi phủ."

Thị vệ hiển nhiên có chút bất ngờ: "Tần soái, hiện tại mới là buổi trưa."

"Ta bỏ việc không được sao? Ai quản được ta? Ai dám trừ một xu tiền lương của ta?" Tần Kham nổi giận đùng đùng trợn mắt quá.

Cẩm Y vệ Chỉ huy sứmuốn bỏ việc, ngay cả hoàng để cũng không làm gì được hắn.

Thế là Tần Kham bỏ công văn chất đầy phòng ở Bắc trấn phủ ti, dưới sự vây quanh của hơn mười thị vệ cưỡi ngựa hồi phủ.

Nam nhân khi mệt mỏi, bị thương, chán ngán, phiền loạn ngay lập tức sẽ nghĩ đến nhà, nhà giống như một lọ thuốc nước có thể trị được bách bệnh.

Tần Kham hôm nay trong lòng rất phiền, phiền cũng là một loại bệnh.

Có bệnh thì phải chữa.

Trong nhà gần đây khiến hắn cũng bớt lo, tiểu yêu tinh Kim Liễu này bỗng nhiên trở nên an phận, mỗi ngày thành thành thật thật ở cùng Đỗ Yên, ở trước mặt Đỗ Yên gọi Tần Kham là tỷ phu, gọi rất cung kính, mang theo một tia ngượng ngùng trời sinh của nữ nhi gia, hành động càng lúc càng thành thục, trong nhà từ Đỗ Yên đến quản gia đến nha hoàn, toàn bộ đã tiếp nhận vị muội muội khác họ này của chủ mẫu, mỗi người đều gọi nàng ta là Tần phủ nhị tiểu thư.

Cả nhà trên dưới chỉ có Diệp Cận Tuyền biết gia chủ và nhị tiểu thư có gian tình, may là Tần Kham đã sung quân hắn tới tân binh doanh ở ngoại ô để luyện binh rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play