190.

Tiền quảng cáo thu được từ Weibo của tôi chỉ đủ để hít thở chứ không đủ sống, trước giờ chưa từng thực hiện được mục tiêu độc lập về kinh tế, nói Mr.Bu là đại gia của tôi, tôi cũng đâu dám phản bác lời nào. Nền tảng kinh tế quyết định hạ tầng kiến trúc, sau chuyến du lịch, liveshow của Lộc Hàm đã đến Quảng Châu.

Tôi lướt Weibo nguyên một buổi tối, Mr.Bu mới rủ chút lòng thương, “Thương tình em, ngày mai anh đưa em đến bảo tàng Madame Tussauds Hồng Kong để đánh úp Lộc Hàm nhé”.

Được, được, được, tất cả đều nghe theo anh, ai bảo anh là đại gia!

191.

Tôi hỏi Bắp Cải Trộn, cô ấy yêu Mr.MOF ở điểm nào.

Cô ấy nói,”Trong con người anh ấy mãi mãi vẫn có hình bóng của một đứa trẻ”.

Ví dụ như, anh ấy sẽ khoe những tạp chí có đăng những món ăn mà anh ấy làm với cô ấy, sau đó nhìn cô ấy với ánh mắt đầy mong đợi. Bắp Cải Trộn đành phải dỗ như dỗ trẻ con, “Đây là món anh làm sao? Magnifique! C’est Génial! Bravo Chef! (Xuất sắc quá! Đúng là thiên tài! Chè, anh giỏi quá!).

Cô nàng diễn càng ngày càng sâu khiến Mr.MOF cứ cười tươi như hoa.

Bắp Cải Trộn nói,”Có khác gì trẻ con lúc đi thi được 10 điểm, sau đó thầy cô giáo thưởng cho phiếu bé ngoan đâu”, nghe thì có vẻ chê bai, nhưng giọng cô ấy lại đầy trìu mến, “Nhưng mình thích anh ấy trẻ con như vậy”.

“Đó chính là tình yêu, cho dù là khuyết điểm cũng cảm thấy đáng yêu.”

“Mặc dù hai đứa bọn mình có rất nhiều vấn đề, tương lai cũng chẳng mấy xán lạn, có lẽ suốt đời này cũng chẳng thể kết hôn, nhưng mình biết, ít nhất giây phút này, anh ấy yêu mình, mình yêu anh ấy, thế là đủ rồi”, Bắp Cải Trộn nói,” 14 tháng 7 năm ngoái là ngày quốc khánh của Pháp. Một mình mình đứng ngắm tháp Eiffel ở Paris thắp sáng ba màu chủ đạo của nước Pháp, xanh, trắng, đỏ, giống như lá cờ in trên bộ đồ đầu bếp của Mr. MOF. Đằng sau tháp Eiffel là ánh pháo hoa rực rỡ. Lúc đó mình đã cầu nguyện:Mr. MOF yêu dấu của em, nếu như anh nguyện sống bên em suốt quãng đời còn lại, em sẽ vì anh mà không màng tất cả.”

192.

Cách đây không lâu, Mr.Bu đã gặp lại cô bạn cùng bàn năm xưa.

Đó là ở một quán karaoke cũ kĩ, khi chúng tôi bước vào, cô ấy đang hát bài Gặp cũng như không gặp của Tôn Yến Tư, còn nói,”Tôn Yến Tư là tín ngưỡng trong suốt thời thanh xuân của tôi, rất vui khi thanh xuân sắp qua đi vẫn có thể hát một ca khúc mới của cô ấy”.

Mọi người đều vỗ tay cổ vũ, cô ấy quay đầu lại, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Mr.Bu.

Anh cũng đang vỗ tay cổ vũ, khoảnh khắc ấy, tôi nhìn thấy những cảm xúc mãnh liệt trong đôi mắt cô ấy.

Ca khúc tiếp theo là Thanh xuân đã qua, Mr.Bu sau khi nhìn thấy tên bài hát khẽ nhíu mày rồi quay sang nói với tôi, “Chẳng phải em cũng thích bài này sao? Ở đây vẫn còn một cái micro nữa, em hát cùng đi”.

Sau này tôi mới biết, bởi vì ca khúc đó quá buồn, Mr.Bu sợ cô ấy sẽ sụp đổ.

“Thanh xuân đã qua đều là anh, không có phút giây nào không nhung nhớ. Cho dù gặp nhau đúng thời điểm, gặp được đúng người, nhưng thanh xuân đã qua đi nào có thể lấy lại được…”

Không thể lấy lại được, mãi mãi không thể lấy lại được.

Sau khi bài hát này kết thúc, cô ấy khẽ hỏi tôi,”Tôi có thể ôm chồng cô một lúc không?”

Tôi gật đầu.

Mr.Bu do dự giây lát rồi đứng lên.

Tôi không rõ cái ôm đó là để tạm biệt, hay để bắt đầu lại từ đầu, tôi chỉ nghe thấy Mr.Bu nhẹ nhàng nói với cô ấy, “Cậu phải sống thật tốt nhé”.

Sau đó cô ấy ra sức gật đầu, nước mắt ngập tràn, dưới khúc xạ ánh sáng, có chút huyền ảo, có chút mê ly.

193.

Nhìn thấy hashtag:# Bạn trai cho rằng mỹ phẩm của bạn bao nhiêu tiền#

Tôi cũng thử với Mr.Bu

Tôi lấy một chiếc bút kẻ mắt, Mr.Bu nói,”Tám trăm”.

Tôi lau mồ hôi,”Ba mươi chín tệ”.

Tiếp theo là kem nền, anh nói, “Chín trăm?”

“Năm mươi sáu tệ thôi, thưa ngài. Anh nghĩ em tiêu xài hoang phí thế à? Hầu hết đàn ông đều đoán mỹ phẩm thấp hơn nhiều so với giá thực tế, năm trăm tệ thì phán thành năm, mười tệ, sao anh lại đoán cao thế hả?”

Anh rất coi thường câu hỏi này của tô, nhíu mày nói, “Có phải anh kiếm được ít tiền quá hay không? Khiến em không có cảm giác an toàn? Thế nên em không dám ăn không dám tiêu, phải mua mấy loại mỹ phẩm rẻ tiền như thế này?”

Không thể hiểu nổi logic của anh. Lần trước đi trung tâm thương mại mua sắm, tôi quẹt thẻ của nh mua một chiếc quần 99 tệ, sau khi anh nhận được tin nhắn báo tài khoản, lập tức gọi điện thoại cho tôi,”Sao em mua quần rẻ thế? Đã bảo rồi, bây giờ chúng ta không còn khó khăn như trước nữa, em không cần phải tiết kiệm. Nếu em vẫn còn phải băn khoăn về mấy chuyện tiền nong thì ngày ngày anh liều mạng làm việc như vậy là vì cái gì?”

Mr.Bu mắc bệnh ga lăng, quá trình kiểm tra giám định kết thúc!

194.

Bây giờ, giới showbiz đang thịnh hành kiểu tóc Half Bun. Tay tôi rất vụng về, đứng trước gương nhiều lần vẫn không làm được. Vốn dĩ Mr.Bu đã mặc comple chỉnh tề, thắt cà vạt đâu vào đấy chuẩn bị đi làm, ra đến cửa lại phải quay vào búi tóc cho tôi.

Nhìn anh tạo kiểu tóc Half Bun chỉ mất có ba mươi giây tôi nói đùa,”Hay là anh cũng để kiểu Half Bun đi, giống kiểu tóc điển hình của Beckham ấy”.

Anh hừ một tiếng, “Anh không thèm”.

“Tại sao?”

“Em có thích mấy anh Tây đẹp trai đâu.”

Mãi tôi mới phản ứng lại được, hoá ra Mr.Bu đang làm nũng.

195.

Có một lần anh đi công tác, gọi điện về hỏi tôi đang làm gì.

Tôi buột miệng nói,”Đang nhớ anh”.

“Nhớ anh thì làm gì?”

“Xem phim Thái tử phi thăng chức ký, trước khi đi ngủ thì nghe bài Sing for you của EXO.”

“Haizzz, đây là đang nhớ anh sao?”

“Thế anh có nhớ em không?”

Anh không trả lời thẳng câu hỏi đó, chỉ nói, “Anh nghe Sing for you ba lần rồi”.

“Tại sao?”

“Bởi vì anh biết là em cũng đang nghe.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play