Nếu anh là trang giấy thi, em nguyện một đời làm học sinh ưu tú

185.

Trên chuyến du thuyền từ Na Uy tới Đan Mạch, chúng tôi làm quen được với hai bác gái Busan tóc đã bạc trắng.

Đã ăn bao nhiêu là kim chi của hai Bác, vậy mà không ngờ hai bác ấy cũng là fan của EXO.

Chúng tôi tán gẫu rất lâu, chồng của cả hai bác ấy đều đã mất, thế nên họ cũng đi du lịch với hội bạn bè.

“Tuổi thọ trung bình của đàn ông thấp hơn phụ nữ, thế nên cháu cần phải biết trân trong quãng thời gian được chung sống cùng với chồng mình.”

“Khi còn trẻ, bác cứ tưởng một đời là quãng thời gian dài đằng đẵng, bây giờ mới biết, bạch đầu giai lão chỉ là chuyện một sớm một chiều mà thôi.”

Sau này Mr.Bu hỏi tôi có còn nhớ hai bác gái Busan ở trên du thuyền không, tôi nói mình vẫn còn nhớ.

Anh ôm lấy vai tôi, nói:”Anh cũng nhớ, những lời hai bác ấy nói, đến bây giờ anh vẫn còn nhớ.”

“Hai bác ấy nói gì? Em chỉ nhớ hai bác ấy là fan của EXO.”

186.

Khi bạn trai cũ oppa Hàn Quốc của Cô Nàng Kim Chi gọi điện nói muốn quay lại, cô ấy và tôi đang tham gia buổi ký tặng đĩa của ban nhạc Em Gái Tốt. Cô ấy lặng lẽ ngắt máy, trên sân khấu, Tần Hạo đang hát:”Gió đi qua để lại dấu vết, nhạn bay qua còn đó tiếng kêu, trong trái tim em anh còn lại những gì”, còn cô ấy khóc.

Cô ấy ngước mặt lên đón lấy những tia nắng mặt trời, nói với tôi,”Mình chưa từng kể với bất cứ ai, mình đã quen anh ấy từ thời còn đi học. Cậu cũng biết đấy, năm lớp mười mình có đến Seoul theo diện trao đổi học sinh, anh ấy học cùng lớp với mình. Khi đó anh ấy là học sinh cá biệt, áo sơ mi đồng phục trắng lúc nào cũng cởi hai khuy đầu, tan học hay ngồi hóng gió đón nắng ở hành lang. Đề thi thử mình đưa bị anh ấy xé thành mấy mảnh, rồi nhét vào cổ áo, vừa cười vừa bắt mình tới lấy”.

Cảnh tượng ấy quá nhiều cảm xúc, tôi chỉ cần tưởng tượng ra thôi cũng đã muốn rung động rồi.

“Cậu biết không, mình mãi không sao quên được hình ảnh ấy. Dưới hành lang toả nắng, anh ấy đứng bên lan can, áo sơ mi trắng gợi cảm, cười xấu xa, xung quanh là cả một đám con trai đang nói cười, còn có một cô bé mặt đỏ tim đập thình thịch là mình nữa.”

“Kể từ đó, cậu đã yêu anh ấy.”

“Cho tới ngày hôm nay, mười hai năm.”

“Bây giờ anh ấy muốn quay lại, cậu có đồng ý không?”

Cô ấy cúi đầu, rất lâu không nói lời nào, đợi mãi mới khẽ thì thào,”Không đâu”.

“Tại sao?”

“Đúng là anh ấy yêu mình, nhưng anh ấy không chỉ yêu mỗi mình mình. Trước nay, mình vẫn không dám thừa nhận bản thân chỉ là dự bị. Anh ấy muốn quay lại với mình chẳng qua là bởi vì anh ấy lại cô đơn rồi. Cậu đã xem bộ phim Một ngày của Anne Hathaway chưa? Trong phim có một câu thoại như thế này. Em không thể khống chế bản thân thôi nhung nhớ về anh, nhưng em đã chẳng còn chút kỳ vọng mong chờ nào với tất cả mọi thứ có liên quan tới anh nữa.”

Khoảnh khắc ấy tôi đã hiểu ra, mười hai năm, suốt mười hai năm đằng đẵng, một cô gái lấy hết can đảm của mình để rời khỏi vòng tay của chàng trai mà mình yêu, cuối cùng, trên con đường đời đầy gian khó đã phải từ bỏ, ôm theo con tim tan vỡ.

187.

Cô Nàng Kim Chi cho nhà tôi rất nhiều sò điệp, vì thế Mr.Bu quyết định cuối tuần sẽ làm một bữa tối hải sản.

Lúc đi siêu thị, trên tờ giấy của Mr.Bu viết: Vẹm vỏ xanh, tôm sú, saffron (1), ớt chuông cà chua, đậu Hà Lan, cần

——————-

Saffron là một loại gia vị, được sản xuất từ nhuỵ hoa của cây nghệ tây.

=== ====== =======

=== ====== =======

=== ====== =======

Sorry phần đầu ở trang 320 của chương 187 mình không thể thấy nên không type được, bạn thông cảm nha Mều, phần sau mình vừa type vừa đoán.

Tôi nghe Bắp Cải Trộn nói ở Pháp tháp bánh này còn là một nghi lễ trong lễ kết hôn.

Đến khi Mr.Bu ôm theo một bó hoa bước tới, tôi vẫn chưa thể đoán ra anh muốn làm gì, chỉ biết ngơ ngẩn nhìn anh từ từ quỳ một chân xuống, giơ hoa hồng và nhẫn ra, trịnh trọng nói,”Bã xã, em có đồng ý sinh một đứa con cho anh không?”

Tôi chưa từng nghĩ tới việc, một người đàn ông lại có thể dùng nghi thức trịnh trọng như cầu hôn thế này để hy vọng một người phụ nữ có thể sinh con cho mình.

Chúng tôi kết hôn rất đơn giản, tôi vốn tưởng rằng mình sẽ chẳng bao giờ có cơ hội nói với anh câu, “Em đồng ý”.

188.

Có một thời gian hâm mộ chương trình Tạ Đình Phong mười hai vị, tôi đòi Mr.Bu làm món phở xào bò giòn, nhìn thì đơn giản nhưng mà giống như cơm rang mình ấy, để xào ngon được khó lắm. Mr.Bu phải làm ba lần mới thành công. Chảo xào to, tay anh mỏi nhừ tới nỗi không nhấc nỗi lên nữa.

Sau khi tôi tìm được công việc mới, anh không muốn để tôi ăn dầu mỡ chiên đi chiên lại, ngày nào cũng chuẩn bị cơm cho tôi mang đi.

Có hôm anh tiết lộ với tôi, “Buổi sáng, lễ tân của công ty hỏi anh dùng nước hoa loại gì mà có mùi hôi.”

Tôi cười lớn,”Chắc cô ấy không ngờ được ông chủ mình mới làm bánh trứng hồi sáng.”

Tôi và Mr.Bu đã sắp xếp xong kế hoạch đi du lịch nước ngoài thì lại hay tin đúng ngày hôm đó diễn ra tour diễn Reloaded của Lộc Hàm ở Bắc Kinh. Đó là liveshow đầu tiên của Lộc Hàm, có ý nghĩa quan trọng, thế nên tôi bàn với Mr.Bu việc huỷ lịch trình du lịch.

Vì chuyến du lịch này, anh đã phải chuẩn bị rất kỹ lưỡng, đặt vé máy bay, đặt khách sạn, đặt nhà hàng, tốn biết bao công sức. Vì vậy, khi nghe tôi nói không muốn đi nữa, anh đã trở mặt với tôi luôn,”Em không đi cũng phải đi”.

Lúc đó tôi đang bị Lộc Hàm chiếm hết tâm tư, kịch liệt phản đối, “Em không phải là nô lệ của anh”.

Tối hôm đó, tôi thu dọn hành lý chuyển sang nhà của Nàng Kim Chi, lúc đặt vé xem liveshow, chuẩn bị thanh toán, tôi mới phát hiện Alipay, thẻ Wechat, thẻ Weibo đều không còn tiền. Tôi mở ứng dụng của ngân hàng ra mới biết, số dư trong tài khoản bằng không.

Cô Nàng Kim Chi đổ thêm dầu vào lửa,”Cậu bị đại gia nhà cậu đóng băng tài khoản rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play