Junichi Watanabe nói, “Muốn thu phục đàn ông thì phải đối xử tốt với anh ta, nhưng không phải lúc nào cũng đối xử tốt, chỉ cần những khi anh ta bị bệnh thì chăm sóc anh ta là được rồi. Nếu như anh ta khoẻ mạnh tới mức không ốm nổi thì chỉ cần những khi mình bị bệnh vẫn cố chăm sóc cho anh ta là được rồi”.
Có một hôm tôi bị cảm nặng, mệt đến nỗi nằm trên giường cả ngày, bỗng dưng nổi hứng, muốn lết ra ngoài bếp nấu cơm cho Mr.Bu.
Anh vừa về đến nhà tôi đã hỏi,”Anh ăn cơm chưa?”
Anh vẫn còn đang thay giày, nghe tôi hỏi thì động tác khựng lại giây lát,”Em nấu cơm cho anh?”
Tôi nằm trên sô pha uể oải lên tiếng,”Đúng thế, em nấu cho anh vất vả đến nỗi chỉ còn lại nửa cái mạng này thôi”.
Anh không nói gì, yên lặng ngồi xuống bắt đầu ăn, ăn rất chậm nhưng cuối cùng vẫn hết sạch.
Nửa đêm anh ngồi dậy lục đục, cả ngày tôi đã ngủ nhiều rồi nên lúc đó vẫn còn thức.
“Sao thế?”
“Không có gì?”
Tôi giật lấy đồ trong tay anh, là men tiêu hoá.
Một lúc lâu sau tôi mới hiểu ra, “Trước khi về nhà anh đã ăn cơm rồi?”
Lúc này Mr.Bu mới thành thật,”Hôm nay công ty anh liên hoan”.
Tôi không nói được câu nào nữa.
197.
Điểm du lịch mà tôi và Mr.Bu đi nhiều nhất là Nhật Bản. Bây giờ nghĩ lại, hình như năm nào chúng tôi cũng phải đi Nhật một chuyến. Cục du lịch của Nhật Bản phải cấp giải thưởng cho chúng tôi mới phải. Lần gần đây nhất, chúng tôi tới Kagoshima, nơi gần với phía Nam của Cửu Châu nhất.
Lúc đổi vé tàu thông hành của Nhật ở ga Hakata, Mr.Bu rất chu đáo đi mua hai hộp cơm tàu cho tôi.
Mr.Bu biết tôi thích ăn các loại hộp cơm tàu bán ở các ga lớn của Nhật Bản, bởi vì trong đó có đủ loại đặc sản. Tôi không cần nói anh cũng biết được tâm tư của tôi, tôi muốn điều gì anh sẽ làm giúp cho tôi. Tôi nghĩ, đây chắc là cảm giác vợ chồng già với nhau rồi.
ở suối nước nóng trong khách sạn, xa xa chính là phong cảnh núi lửa Sakurajima.
Mr.Bu hỏi tôi,”Có muốn chụp ảnh không?”
“Không muốn chụp.”
“Tại sao?”
“Bởi vì cho dù không chụp ảnh lưu niệm, em cũng sẽ mãi mãi ghi nhớ khoảnh khắc này.”
Anh cười,”Em không cần phải như vậy, tim gan phèo phổi của anh đều không rung động được nữa đâu.”
198.
Có một lần đi Nhật, chúng tôi thay đổi lịch trình chỉ vì matcha ở Uji, Kyoto.
Trấn cổ Uji, Kyoto dựa núi kề sông mang đầy màu sắc cổ kính, ngay cả cửa hàng matcha cũng có cái tên đầy vẻ hoài cổ: Itohkyuemon. Đó là lần đầu tiên tôi được thưởng thức hương vị matcha chính tông, tinh tế hơn bột trà xanh thông thường không biết bao nhiêu lần, khi nhúng vào nước còn sủi một lớp bọt. Tôi nhấp một ngụm, nói với Mr.Bu, “Cuối cùng em cũng tìm ra loại thực phẩm thích hợp để hình dung về anh nhất rồi, chính là matcha của Uji, Kyoto, chát mà không đắng.”
Anh cũng rất phối hợp, chỉ vào cốc matcha pudding, “Anh cũng đã tìm ra loại thực phẩm thích hợp để hình dung về em nhất rồi, ngọt mà không ngấy.”
Mr.Bu chưa từng nói với tôi câu:”Anh yêu em”, những lời ngọt ngào tình tứ của anh thường rất kín đáo, trước kia tôi không hiểu được.
Dần dần tôi mới hiểu ra, những hành động bày tỏ tình cảm một cách tự nhiên mới là thứ khiến người ta cảm động nhất.
199.
Những chuyến du lịch thường có rất nhiều điều bất ngờ. Có một lần, chúng tôi quá cảnh ở sân bay Gatwick, tiếp viên hàng không nói visa Schengen của chúng tôi chưa đến thời gian để làm thủ tục, chúng tôi đành phải ở lại London thêm một đêm nữa. Thật không ngờ, chúng tôi lại gặp được Yuki Furukawa ở gần tháp đồng hồ Big Ben. Thời gian đó, anh ấy đang diễn một vai trong một vở kịch sân khấu ở London. Tôi vừa nhìn thấy nam thần đã không thốt lên nổi một câu, ngược lại, Mr.Bu còn phải giúp tôi đi xin chữ ký.
Sau này anh hỏi tôi,” Sao em vừa nhìn thấy Yuki Furukawa thì lá gan lại trở nên nhỏ bé như thế?”
“Bởi vì Yuki Furukawa giống như Giang Trực Thụ ấy, khoảnh khắc đó lá gan của em chỉ còn bé bằng lá gan của Tương Cầm thôi.”
Anh cười xoa đầu tôi, “Đâu có, đâu có, em còn dễ thương hơn Miki Honoka”.
“Nhưng vẫn không tránh khỏi việc cảm thấy tự ti”.
“Chưa từng tự ti nghĩa là chưa từng yêu.”
200.
Có một thời gian tôi đặc biệt hâm mộ bộ phim Lời hồi đáp 1988, các nhân vật nam chính trong series này đều thuộc diện “xấu nhưng lý tưởng”. Thế nên ban đầu, khi nhìn thấy tạo hình xấu đến không thể xấu hơn của Ryu Jun Yeol, tôi vẫn rất điềm nhiên. Quả nhiên chỉ qua vài tập, tôi đã bị diễn xuất của anh ấy chinh phục hoàn toàn.
Khi ấy, cộng đồng mạng ở Hàn Quốc đang thịnh hành 3 từ:
Quả nhiên ông xã là Jung Hwan.
Lẽ nào ông xã là Jung Hwan?
Dù sao ông xã cũng là Jung Hwan!
Tôi ngồi trước máy tính, chống cằm suy tư một lúc lâu, Mr.Bu hỏi, “Em gặp phải chủ đề khó nào à?”
“Rắc rối quá đi, không biết là nên gia nhập vào hội nào nữa đây.”
“Vấn đề về lựa chọn à? Vậy để anh giúp em chọn một cái nhé!”
Mr.Bu ghé đầu vào, nhìn màn hình ba giây, sau đó vỗ “bộp” lên vai tôi.
“Ba cái này có gì khác nhau sao?”
“Có gì khác nhau sao?”
“Không có gì khác nhau sao?”
“Em còn không chịu đi ngủ? Có tin là anh sẽ đổi mật khẩu wifi không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT