Trước tiếng hét lớn của Vũ Minh, mọi người ai nấy đều run sợ nhìn nhau, im lặng không nói gì. Dương Minh Giang bần thần cả người, lát sau mới cố cất giọng:
- Thật sự không còn cách nào?
Vũ Minh mệt mỏi cố lắc đầu:
- Không còn!
Không khí im lặng lại bao trùm, cả căn phòng chỉ có duy nhất một âm thanh khè khè đang phát ra từ miệng ông Tiến. Ông ta đang bất động, nhưng cũng không được lâu nữa, Cầm Đại Hồn Ấn sẽ hoàn toàn bị công phá, đến lúc ấy thì Vũ Minh kể cả có còn tinh thần Hồn Lực để thi triển thì Hồn Thể kia cũng nhất định sẽ đề phòng, khó mà đắc thủ như hai lần đầu.
Một giây, hai giây, thẳng cho đến một phút sau vẫn không ai nói câu gì, tất cả đều đang lưỡng lự. Một là tin Vũ Minh, họ sẽ bị coi là người mê tín dị đoan, lâm vào hủ tục cổ đại. Thứ mà chính phủ cam đoan bài trừ, không chừng còn bị gắn tội danh đồng mưu giết người. Hai là bỏ qua tất cả những thứ mà họ nhìn thấy, coi là ông Tiến bị tâm thần, mọi chuyện Vũ Minh nói đều là bịa đặt, nhưng cũng rất có khả năng họ sẽ phải hứng chịu hậu quả thảm khốc là toàn bộ mất mạng.
Lớp ngăn cách Hồn Thể trên thể phách ông Tiến có lẽ không còn duy trì được nữa, có lẽ chỉ còn là vài giây. Chấm sáng mờ nhạt trên mi tâm của ông vốn đã khó thấy nay còn mờ hơn nữa, điều đó chứng tỏ Cầm Đại Hồn Ấn nhất định là chuẩn bị bị giải khai toàn bộ.
- Quyết định đi!
Vũ Minh lần này nghiến răng nói, hắn rất giận dữ, nếu không phải là tại những con người này liên tiếp phá hỏng quá trình của hắn, thì chuyện này thực sự quá dễ giải quyết, không đến nỗi đặt hắn vào nguy hiểm đến như thế này. Ai nấy lại đều nuốt nước bọt khô họng im lặng, khiến hắn lại càng khẩn trương hơn. Lúc này thời gian chẳng khác gì sinh mệnh, phí phạm đốt từng giây một trong im lặng thế này còn khó chịu hơn là phải chết thật sự.
Đào Huyền Ly thì đã chết lặng từ lâu, cô vẫn đưa ánh mắt kì vọng nhìn về phía ông Tiến. Dương Minh Giang thì biểu hiện cũng không mấy khả quan, miệng méo xệch, tư lự một lúc cuối cùng cất giọng nói:
- Chúng tôi muốn ông ấy được sống!
Nói rồi anh ta thở dài một tiếng nhắm nghiền mắt lại, mọi người ai nấy trong phòng cũng đều nín lặng cúi đầu.
Vũ Minh nhẹ nhàng gật đầu, hắn đã tức giận, nhưng lúc này cũng đã hiểu, liệu có mấy ai đứng trước ngưỡng cửa lựa chọn sinh tử này mà lại có thể tàn độc chọn giết một người mà họ yêu quý. Đây âu cũng là số mệnh của họ, vậy giận họ làm liên lụy đến mình phỏng có ích gì.
- Đã như vậy tôi cũng không còn phận sự ở đây nữa rồi, mọi chuyện tùy trời! Hy vọng sau này có thể gặp lại mọi người!
Nói rồi Vũ Minh sắc mặt không biểu cảm, lặng lẽ mà biến mất. Mọi người lúc này vẫn còn đang mơ màng, họ không ý thức được, vì mọi chuyện đối với họ có lẽ xảy ra quá nhanh. Nhanh đến mức mà Vũ Minh sử dụng thân thủ linh hoạt của mình rời khỏi biệt thự chỉ trong khoảng vài giây mà bọn họ cũng không kinh ngạc hay để ý. Bởi họ còn có thứ phải nghĩ quan trọng hơn là ngoại vật tác động nhiều.
Căn biệt thự to lớn sáng rỡ, chỉ vài phút sau ánh đèn đã vụt tắt. Không một tiếng động, ánh đèn biến mất cũng khiến nó âm u hơn không ít. Vũ Minh lẳng lặng đứng nhìn từ phía xa mà lắc đầu, đêm nay có lẽ đã có quá nhiều người chết vì hắn. Hắn lại cắn răng ngẩng đầu mà suy nghĩ, nếu như hắn có thực lực thật sự thì những người này hôm nay đã không phải chết, chứng kiến thứ mà đã biết trước kết quả như vậy mà không làm gì được để thay đổi quả thực quá đau lòng.
….
Chợ Đổ, hay còn gọi là chợ Tam Bạc, là một cái chợ nằm trên đường Phan Bội Châu của thành phố Hải Phòng. Chợ này được dựng lên vào năm 1985, thế nhưng đi về xa xưa hơn có lẽ còn có nhiều chuyện sâu xa về nó, lâu hơn về trước nó có khi còn được hình thành từ thời Pháp thuộc, thế nhưng vì một trận bom dội mà nó bị phá hủy, mãi sau này mới được xây dựng lại. Kể từ khi nó hình thành, đã có không ít mầm mống hắc đạo nổi lên ngấp nghé muốn thao túng.
Thế nhưng vì những năm trước đây chính quyền còn mạnh tay, cho nên những thế lực này không phát triển mạnh. Còn về những năm gần đây, tham nhũng hối lộ xảy ra nhiều, các nhân vật chính quyền cấp cao ở đây cũng đã bị mua chuộc, thậm chí còn làm tay sai cho hắc đạo để ăn tiền.
Thẳng phải nói về bảy năm trước, lúc này các thế lực hắc đạo phát triển mạnh. Có bốn thế lực được chú ý đến nhất là Lũng Bang, Vĩnh mặt sẹo, Hà Hổ, Kiên đầu bẹt nổi lên chém giết nhau tranh địa bàn làm ăn trong chợ. Các thế lực khác thì cũng chỉ ăn theo hoặc thu tiền bảo kê một số cửa hàng nhỏ.
Trải qua nhiều năm như vậy, cái chợ Đổ này cũng phát triển to lên không ít. Trong đó bang Hà Hổ là mưu toan hống hách chiếm được nhiều địa bàn nhất, Kiên đầu bẹt chiếm địa bàn ít hơn nhưng cũng không chịu kém cạnh cậy thế lực người đông hơn mà cũng ngạo nghễ một khu. Còn bang Vĩnh mặt sẹo thì đã suy yếu đi nhiều hơn so với trước, nhưng cũng nhờ bang chủ là tên Vĩnh mặt sẹo có mối quan hệ với lãnh đạo, giỏi luồn cúi hối lộ nên cũng giữ được miếng đất làm ăn.
Duy chỉ có Lũng bang, do Cù Lũng cầm đầu là suy yếu đi quá nhiều, thậm chí yếu đến mức có thể bị gạt bỏ khỏi tên bốn thế lực lớn.
Cù Lũng ban đầu chỉ là một tên bốc vác, sau vì chủ trả lương bèo nên rắp tâm muốn làm xã hội đen, hắn mới vay tiền mà mở lên một cái quán điện tử. Sau khi mở quán điện tử hắn quen biết nhiều, nhiều tên chơi nợ phải nghe răm rắp hắn mà làm việc cho hắn, thẳng đến khi lún sâu vào vũng lầy không thoát ra được mà đầu nhập vào bang của hắn.
Không lâu sau thì Cù Lũng đã gây dựng được một lực lượng lớn với hơn ba mươi tên đàn em, bắt đầu nổi lên tranh chấp địa bàn với Hà Hổ, bắt đầu thu tiền bảo kê. Các thế lực khác sau đó cũng lần lượt mà hình thành.
Quân của Hà Hổ xuất thân đều là xe ôm, dọc một tuyến phố Phan Bội Châu quá nửa đám xe ôm đều là quân của hắn, thế cho nên lực lượng cũng rất đông, phải đến hơn hai mươi người. Hà Hổ với Cù Lũng đánh nhau phải đến mấy năm, đa phần đều là Cù Lũng thắng thế vì quân số đông hơn, hơn nữa toàn là bọn nghiện game nên có máu làm liều.
Lũng từ đấy đâm ra khinh địch, tự coi địa bàn cả cái chợ Đổ này đều là của mình. Nhưng không ngờ trong trận chiến ba năm trước, Hà Hổ chơi đểu, hắn sai một đám đàn em đến gây sự, đánh nhau ở quán của Cù Lũng rồi báo cho dân phòng. Cù Lũng từ đấy bị tước giấy phép làm ăn, lại phải mở một cái quán Bida chui. Địa bàn cũng thu hẹp đi không ít, dần cho đến bây giờ các bang khác đều lớn mạnh, chỉ có hắn là vẫn không ngóc đầu lên được.
Trần Vũ Minh lang thang suốt mấy tiếng đồng hồ, trời đã tối, bụng đói hắn không biết lấy gì ăn. Cuối cùng đi đến trước chợ Đổ này hắn mệt mỏi mà gục xuống.
- Người anh em có vẻ mệt mỏi nhỉ?
Lúc này có một người trung niên dáng vóc khá vạm vỡ, khuôn mặt xạm nắng. Đang cầm điếu thuốc rít từng hơi xa xăm mà nhìn về giữa chợ. Ông ta nhìn Vũ Minh tỏ vẻ quan tâm rồi lại liếc đi chỗ khác.
Môi Vũ Minh khô khốc, hắn đang rất khát nước, bờ môi là những lớp da do thiếu nước tróc lên trắng bóc. Hắn cũng chỉ khô họng thở ra những hơi nóng nói:
- Cũng không có gì, chỉ là hôm nay là một ngày không may thôi!
Trung niên gật đầu rồi hỏi:
- Cậu tên gì?
- Trần Vũ Minh!
Vũ Minh cười nhạt nói, trung niên cũng tiếp giọng:
- Tôi tên Cù Lũng, có thể gọi tôi là anh Lũng cũng được!
Thì ra người trung niên này lại chính là Cù Lũng, một trong những nhân vật một thời tiếng tăm của chợ Đổ. Vũ Minh cũng chưa nghe qua tích chợ Đổ này nên cũng chỉ gật đầu không nói gì. Im lặng một lát, Cù Lũng lúc này đứng lên rít nốt hơi thuốc cuối cùng rồi ngắc ngứ đầu nói:
- Đi thôi!
- Đi đâu?
Vũ Minh ngạc nhiên hỏi.
- Tôi đãi cậu một bát phở, người ngợm thế kia thì còn làm ăn gì!
Vũ Minh lắc đầu:
- Tôi không quen biết anh!
Cù Lũng lại cười:
- Làm người ai cũng có lúc này lúc kia, không cần phải ngại!
Nói rồi đi thẳng, cũng chẳng thèm để ý xem Vũ Minh có đi theo hay không.
Vũ Minh nuốt một ngụm nước bọt ít ỏi xuống cổ họng khô rát, hắn nắm chặt bàn tay lại. Quyết tâm thở dài một tiếng, Vũ Minh đứng dậy đi theo Cù Lũng. Chỉ cần có thể trụ được hơn một ngày nữa thôi là hắn có khả năng sẽ tìm ra lối thoát mới cho mình. Không cần phải lang thang vất vưởng như thế này nữa.
Bước vào quán phở hơi nước bay nghi ngút, mùi thơm của thịt bò bay đến khiến Vũ Minh dù đang rất khát nước mồm miệng cũng ướt nhẹp. Nồi nước phở sôi sùng sục với hành lá xanh tươi khiến hắn liên tưởng đến thứ mình sắp chuẩn bị được thưởng thức.
Ngồi xuống chiếc bàn cũ kĩ nhưng khá chắc chắn ở ngay ngoài cửa quán. Cù Lũng ra hiệu cho Vũ Minh ngồi xuống, rồi cất lớn giọng nói:
- Chủ quán, cho hai bát phở!
Bà chủ quán mặt béo tròn phốp pháp hai mắt cười híp lại:
- Anh Lũng lâu lắm rồi mới thấy có mặt nhỉ!
Lời bà ta vừa dứt đã có một thằng nhóc khoảng mười lăm tuổi bưng hai bát phở thơm phức khói bay nghi ngút đặt lên bàn. Vũ Minh nuốt nước bọt ừng ực nhưng vẫn ngại chưa dám động đũa. Cù Lũng thấy vậy lại càng cười lớn:
- Cậu là đàn ông hay đàn bà mà phải như vậy?
Nghe thấy câu nói này, hai mắt Vũ Minh sáng rực, đã như vậy hắn cũng không cần khách khí. Liền trực tiếp cầm đũa bê bát phở húp sùm sụp, đây là bát phở tuyệt vời nhất, hay là thứ thức ăn ngon nhất từ khi hắn biết đến thế giới hắn có thể cảm nhận. Từng miếng phở hắn nuốt vào cảm giác trơn tuột ngọt ngào thơm ngát đến vô bì.
Ăn xong một bát phở chỉ trong chưa đầy một phút, khiến Cù Lũng cũng phải há hốc mồm miệng. Vũ Minh vẫn còn chèm chẹp miệng nghĩ đến hương vị mà hắn vừa trải qua, cả đời này hắn nhất định sẽ không quên hương vị này. Hắn nhìn Cù Lũng mà thấy cảm động, Cù Lũng nhìn hắn mà thưởng thức.
- Ông không ăn?
- Hai bát phở này đều là tôi gọi cho anh, tôi đã ăn rồi!
Cù Lũng mỉm cười mà nói, Vũ Minh bất giác cảm thấy nghẹn họng, bát phở thứ hai hắn bê lên, ăn nó từ từ mà cảm nhận. Tận mười phút sau hắn ăn đến không xót một giọt nước, lại liếm mép mà ngồi bất động.
- Ha ha, anh Lũng hôm nay lại có nhã hứng đi chơi nhỉ, còn không dẫn theo đàn em!
Bất chợt có giọng nói lớn vọng vào quán phở, chỉ thấy Cù Lũng mặt mày bất chợt biến sắc. Ông ta cười gượng nhìn Vũ Minh:
- Xin lỗi, có lẽ tôi lại làm liên lụy người anh em rồi!
Giọng nói vọng vào kia xuất phát từ phía sau Vũ Minh, là từ ngoài cửa, hắn nhanh chóng quay người lại đảo mắt nhìn, chỉ thấy bốn năm tên ăn mặc lôi thôi. Mặt mũi hốc hác tóc tai nhuộm vàng đỏ đang trợn mắt nhìn Cù Lũng.
- Bọn chúng là ai?
Vũ Minh ngạc nhiên hỏi, Cù Lũng lúc này cũng đang rất khẩn trương vội trả lời:
- Đàn em của Kiên đầu bẹt!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT