Dương Minh Giang lúc này cũng biểu lộ khẩn trương, lập tức hướng mình rời khỏi phòng biến mất. Vũ Minh nhân lúc chờ máu chó để kiểm chứng thì cũng làm một số thủ ấn ẩn lên tất cả mọi người trong phòng. Đây là một số loại bí pháp của Phong Ngọc Kiếm Phái thường xuyên sử dụng khi bôn tẩu ở bên ngoài, nó có thể cơ bản loại bỏ tà khí tạm thời.
Hồn Thể này rất mạnh, nếu không nói là cực kì mạnh mẽ, bí pháp của Vũ Minh mặc dù không thể loại bỏ hoàn toàn nguy cơ Hồn Thể này công kích tất cả mọi người ở đây. Nhưng nó có thể làm cho Hồn Thể kia có chút kiêng kị, mặc dù chỉ là chút kiêng kị thế nhưng có còn hơn không, có biện pháp bảo hộ khiến Vũ Minh an tâm hơn rất nhiều, tránh việc khi hắn tiến hành trục xuất Hồn Thể kia, nó lại tiếp tục công kích thể phách một người khác làm cho việc làm của hắn trở thành công cốc.
Bộp bộp!!
Từng đường ấn đánh xuống thân thể mỗi người là lúc đó họ cảm thấy khó thở. Bởi vì đặc tính của ám khí là ở thể khí loãng, mà Hồn Thể công kích thường nương tựa rất nhiều vào ám khí. Mọi người ở đây mỗi khi hít thở đều có thể khiến ám khí xâm nhập, như vậy sẽ khiến Hồn Thể kia công kích dễ dàng. Thủ ấn này tạo nên dựa trên nguyên tắc bế khí cho nên không thể tránh khỏi khiến mọi người có chút khó chịu ở lồng ngực, nói đơn giản ra thủ ấn này là để phong bế một số huyệt đạo khiến ám khí khó xâm nhập hơn.
Khoảng một tiếng sau, lúc này mới có tiếng bước chân lịch bịch vang dội đến. Đoán chắc Dương Minh Giang đã kiếm được máu chó, mà lúc này Vũ Minh cũng hoàn thành việc thành lập thủ ấn trên thân mình tất cả mọi người, hắn liền nhắm nghiền dưỡng thần điều tiết Hồn Thể. Đây là quá trình rất gian nan, là quá trình hắn sẽ phải dùng chính Hồn Thể của mình vốn yếu hơn Hồn Thể kia rất nhiều để áp chế nó.
- Vũ Minh, đây là máu chó!
Dương Minh Giang mồm miệng thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại, cầm một cái túi nilon nhỏ, bên trong chứa toàn bộ là chất dịch màu đỏ tươi vẫn đang còn những bọt khí thỉnh thoảng nổi lên. Vũ Minh nhanh tay chộp lấy cái túi nilon, thận trọng tiến gần đến người ông Tiến.
Grừ rào, khè khè!!
Dường như cảm nhận được máu chó đang đến gần, một tia phấn khích hiện lên trong mắt ông Tiến. Hung tính được bộc lộ rõ ràng, khóe miệng không ngừng chảy ra nước rãi, thân thể run lên bần bật muốn lao đến trực như muốn bóp cổ Vũ Minh. Ông Tiến hiện đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ lớn, được làm bằng gỗ đinh hương tỏa ra mùi thơm của gỗ, tay ông ta bị cột chặt ở thành ghế, cả chân cũng vậy. Một chiếc ghế chắc chắn đến như thế, vậy mà từ lâu cũng đã vang lên những tiếng rắc rắc như muốn gãy vụn. Hồn Thể này tác động vào thân thể ông Tiến khiến ông ta trở nên quá mạnh mẽ, chiếc ghế kia chỉ sợ sẽ không chịu nổi vài giây nữa.
Hồn Thể xâm nhập mà khiến một thân thể già yếu còm cõi khỏe đến mức muốn bẻ gãy được cả gỗ đinh hương, thứ mà ngay cả một người tự xưng là võ sư cũng cảm thấy khó nhằn thì nếu ai nhìn thấy cảnh này chỉ sợ cũng sợ hãi đến không thể chịu nổi. Vũ Minh không chần chừ thêm nữa, lập tức xoay tay nhanh thoăn thoắt, hất tung những giọt dịch thể màu đỏ lên không trung. Chính xác rải đều đến từng milimet, cứ như hắn có thể khống chế được chúng phủ toàn bộ lên thân mình ông Tiến không sót một giọt nào. Đây cũng đều là nhờ vào khả năng khống chế linh dịch luyện đan lâu nay của hắn.
GRÀO!!!
- Quả nhiên là Hồn Thể Đỉnh Cấp!
Rặc rặc rặc!
Một tiếng rít lên hung bạo to đến chói tai gây khó chịu đến cả trung ương thần kinh. Đúng như Vũ Minh dự đoán, Hồn Thể này chính xác là một Hồn Thể Đỉnh Cấp đang chớm giai tiến vào Mị Thể, nếu để một thời gian nữa nó thành công thôn phệ linh hồn ông Tiến, nó sẽ có thể ngay lập tức tiến vào cấp bậc Mị Thể. Nếu đúng thật đến mức này, chỉ sợ Địa Cầu không ai có thể ngăn nổi nó hoành hành.
Thành ghế gỗ đã nứt vỡ từ lâu từ sức mạnh to lớn của đôi bàn tay ông Tiến, lúc này không chịu nổi đã trực tiếp vỡ vụn. Lúc này không còn gì trói buộc, khoảng cách giữa Vũ Minh và ông Tiến là quá gần, bàn tay nổi những gân xanh và lúc này đang bốc mùi gớm ghiếc kia quá dễ dàng để chộp lấy hắn. Tinh thần Hồn Thể của hắn lúc này lập tức đón nhận công kích từ Hồn Thể sâu thẳm trong thể phách của ông Tiến, khiến hắn không khỏi cảm thấy choáng váng, một cảm giác không thể khống chế thân thể lan tràn đang đến gần.
- KHÔNG ĐƯỢC!
Vũ Minh hét to một tiếng, thứ duy nhất khiến hắn tự tin có thể đối chọi với Hồn Thể này là hắn đang có thể phách để dựa vào, nếu bây giờ bị nó đánh bay luôn cả kết nối thể phách, chỉ sợ thân hắn còn không lo nổi, trực tiếp bị nó thôn phệ ngược lại.
- Bộp!
Một cước nhanh chóng được Vũ Minh đạp tới, đẩy bay thân thể ông Tiến ra xa một quãng. Hắn cũng thuận tiện nhờ cước này lui người lại một chút. Nhờ vậy hắn đã tránh được một sự uy hiếp khủng khiếp đến từ Hồn Thể kia, cảm giác tinh thần Hồn Thể thoáng chốc ổn định, hắn lại càng mau lẹ hơn, một thủ ấn lạ kì hình giọt nước lóe lên được đánh ra.
- CẦM HỒN ẤN!!!
Thủ ấn mờ ảo như có như không, hình ảnh lập lòe nhỏ bé lóe lên nhanh như lưu tinh đánh vào mi tâm ông Tiến. Thân thể ông Tiến vẫn đang hung bạo lao đến gặp phải thủ ấn này lập tức đứng sững lại. Không lâu sau có một tiếng cười khản đặc và khò khè phát ra từ miệng ông Tiến.
- Khà khà, thằng nhóc, mày tưởng làm như thế này sẽ giữ chân tao được bao lâu?
- Bố!
Đào Huyền Ly mừng như muốn khóc, ông Tiến im lặng đã bao nhiêu lâu nay vậy mà lúc này lại cất lên tiếng nói khiến cô không dấu nổi vui mừng. Thân mình cô đứng bật dậy lao nhanh đến muốn ôm trầm lấy ông Tiến. Vũ Minh vội biến sắc, Cầm Hồn Ấn là hắn dựa vào tinh thần Hồn Thể tạo ra để nhiễu loạn liên kết giữa Hồn Thể kia và thể phách ông Tiến, khiến nó tạm thời không thể di chuyển được. Hiện tại Đào Huyền Ly tới gần hắn không chắc sự nhiễu loạn kia có thể diễn ra bao lâu, như vậy sẽ rất nguy hiểm.
- Mau ngăn cô ấy lại!
Vũ Minh vội giọng nói, khoảng cách giữa hắn và Đào Huyền Ly khá xa, lúc này chỉ có Dương Minh Giang là gần cô ấy nhất. Anh ta lập tức cũng cảm thấy hốt hoảng nhanh chóng kéo Đào Huyền Ly lại ghì chặt lấy cô, mặc cho cô giãy dụa vẫn không buông, cảm nhận được sự nguy hiểm từ ánh mắt Vũ Minh truyền đến khiến Dương Minh Giang thầm toát mồ hôi cảm thấy may mắn là mình đã hành động kịp thời. Thái độ kia của Vũ Minh, chỉ sợ nếu anh ta mà không ngăn cản Đào Huyền Ly kịp thì sẽ xảy ra án mạng.
Khặc khặc!
Lại một ánh mắt ma mãnh toát ra từ khuôn mặt ông Tiến nhìn về phía Đào Huyền Ly, ông cất giọng mà nghe muốn phát tởm:
- Đến đây nào, khặc khặc, con gái!.
Giọng nói khản đặc tiếp tục phát ra, như để mê hoặc. Nhà sư lúc này chứng kiến cảnh tượng cũng không khỏi giật mình, nhưng thoáng chốc lại bình tĩnh, suy nghĩ chút gì đó ông ta liền cất giọng:
- Để bần tăng cố gắng ra tay trừ con yêu này! Nếu thất bại chết cũng không hối tiếc!
Nói rồi cầm tràng hạt lao đến gần ông Tiến, nhanh đến mức mà Vũ Minh muốn ra tay ngăn cản cũng không kịp, bởi vì khoảng cách giữa hắn ta và nhà sư là quá xa. Hắn còn đang chuẩn bị bước thứ hai để khống chế Hồn Thể này, hiện tại chưa kịp hoàn thành đã bị nhà sư phá hỏng. Mà chỉ sợ tính mạng của nhà sư cũng bị uy hiếp, Cầm Hồn Ấn kia sợ rằng đây đã là mốc thời gian giới hạn cuối cùng của nó có thể duy trì.
- Khặc khặc, khi còn sống bổn tướng cũng thích làm thịt mấy con lừa trọc này!
Rạc rạch!
Ông Tiến bị Cầm Hồn Ấn của Vũ Minh chế ngự bất động hồi lâu, lúc này bắt đầu chậm rãi cử động. Các cơ thịt phát ra tiếng động như muốn rách. Nhà sư cầm tràng hạt lao đến chưa kịp tung lên đã bị bàn tay gớm ghiếc của ông Tiến bóp chặt lấy cổ, được mấy chốc thì sắc mặt nhà sư cũng tím ngắt. Vũ Minh thì lại càng nhanh chóng hơn, hắn biết bây giờ có muốn cứu nhà sư cũng không kịp nữa rồi, cho nên hắn muốn càng tận dụng thời gian hơn nữa để hoàn thành bước thứ hai của Cầm Hồn Ấn chế ngự hồn thể kia thêm một lần nữa.
- THÍCH THƯỢNG ĐẠI SƯ!!!
Tất cả mọi người trong căn phòng ai nấy đều sợ hãi kêu lên, nhưng không ai dám tiến gần ông Tiến, họ vẫn dè chừng và hành động dựa theo thái độ của Vũ Minh. Hiện tại thấy hắn cũng bất động không nói gì thì họ lại càng im lặng hơn.
- Khặc khặc, bổn tướng chết cũng đã mấy trăm năm, hiện tại có thể cảm nhận được cơ thể sống thật thích thú!
- Mấy trăm năm??
Vũ Minh đang vận động tinh thần Hồn Thể hình thành thủ ấn nghe thấy lời nói ma mãnh của Hồn Thể kia cũng không khỏi nhíu mày. Nói như vậy Hồn Thể này chết đã mấy trăm năm, tính ra hắn là người thuộc thời kì cổ đại của Địa Cầu. Địa Cầu cổ đại có rất nhiều truyền thuyết tồn tại võ đạo đỉnh cao, thậm chí có Tiên Thiên Võ Sư cũng là có khả năng, thảo nào khó trách Hồn Thể đó lại mạnh đến như vậy, sinh ra trong thời kì đó, nó kia đạt đến mức gần tiến giai Mị Thể cũng là có khả năng.
Vũ Minh vốn định dùng Cầm Huyền Ấn, một loại Ấn kí hình thành từ việc hi sinh tinh thần Hồn Lực, để có thể trục xuất Hồn Thể kia ra khỏi người ông Tiến. Chỉ có điều sau khi trục xuất Hồn Thể đó, tất cả đều phải rời khỏi căn nhà hiện tại, và còn phải đốt ngay căn nhà này thì mới có thể loại bỏ được gốc rễ vấn đề. Nhưng kế hoạch của hắn còn chưa thành công thì liên tiếp bị Đào Huyền Ly và nhà sư kia quấy rầy, hiện tại còn để Hồn Thể kia thành công thoát khỏi Cầm Hồn Ấn, khiến cho hắn bị phân tâm, Cầm Huyền Ấn không thể thành công hình thành.
Rặc!!!
Cuối cùng trải qua hồi lâu bị bóp nghẹt cổ, nhà sư đã chết, chết dưới cái bàn tay gớm ghiếc kia của ông Tiến. Con người mà trước đây trong mắt Đào Huyền Ly là một người bố hiền từ và ân cần, một con người sáng suốt thiện lương, vậy mà giờ hình ảnh ông thật tàn độc. Một kẻ sát nhân lộ nguyên hình, giết người mà không cảm thấy gớm tay.
- Vũ Minh... Chú Tiến, còn có thể cứu được chứ?
Dương Minh Giang vẫn đang ghì chặt thân mình run rẩy của Đào Huyền Ly, sợ hãi mà không dám tin con người gầy gò yếu ớt trước mắt chỉ bằng một tay bóp chết nhà sư khỏe mạnh.
Vũ Minh tỏ ra bất lực mà lắc đầu:
- Bây giờ chỉ còn có hai con đường. Một là giết ông ấy, để bảo đảm tính mạng cho mọi người. Hai là để ông ấy sống, Mị Thể kia sẽ giết hết tất cả chúng ta…. Không chừa một ai!
- Bịch!
Xác nhà sư rơi xuống nền nhà cứng ngắt lạnh lẽo, ông Tiến đưa ánh mắt quái vật của mình hướng tới Vũ Minh. Chớp mắt một cái thân mình gầy yếu kia đã nhanh như cắt đến trước mặt hắn. Vũ Minh cũng lập tức nhận ra, thân mình cũng không hề lay động sợ hãi mà lại càng bình tĩnh hơn.
Tận đến khi ông Tiến áp sát, hắn mới hét lớn:
- Cầm Đại Hồn Ấn!
Bình!!!
Hình ảnh giọt nước nhỏ lại ánh nên, tuy nhiên lần này sắc nét gấp bội, trực tiếp đánh thẳng vào mi tâm ông Tiến một lần nữa, khuôn mặt Vũ Minh tái nhợt. Thi triển Cầm Hồn Ấn mỗi lần đều tiêu hao tinh thần Hồn Thể, hay nói cách khác là chính hắn đang thiêu đốt Hồn Thể của mình để thi triển loại thủ ấn này. Huống chi lần này còn là Cầm Đại Hồn Ấn, tinh thần Hồn Thể tiêu hao cũng là gấp bội, khó tránh khỏi Hồn Thể vì vậy mà suy yếu.
Vũ Minh vội hét lớn:
- MAU LỰA CHỌN, MỘT LÀ ÔNG TA CHẾT, HAI LÀ CHÚNG TA!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT