๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khoảnh khắc đó, y nhớ tới Nhị hoàng tử, nhìn đao khách trước mặt, lại nhớ

đến Cao Đạt và những người vô tội hy sinh vì âm mưu của Hoàng đế. Y thậm

chí nhớ đến Trần Bình Bình, nghĩ tới Kinh Qua đeo mặt nạ bạc từng cắt cổ Tần

Hằng trước cổng hoàng cung.

Đã mấy ngày không gặp Kinh Qua. Trong mắt Phạm Nhàn lóe lên tia sáng,

nghĩ đến Trần Bình Bình âm thầm làm nhiều việc, cứu sống nhiều người từ cõi

chết, trong khi đó những năm qua phụ thân cũng làm việc tương tự.

Hai chiến hữu khi xưa dù không hòa giải nhưng lựa chọn con đường rất

giống nhau. Có lẽ vì cả hai đều hiểu, chỉ những ai trải qua sinh tử mới có can

đảm đứng vững trên đời, chống lại mọi áp lực. Chỉ những ai vượt qua sinh tử

đại nạn mới có thể dũng cảm thậm chí kiêu ngạo điên cuồng đứng thẳng dưới

ánh hào quang của hoàng quyền.

Đó có lẽ chính là vấn đề về tâm chí mà Tứ Cố Kiếm đề cập, không liên quan

đến trình độ tu luyện. Chỉ có những con người như vậy mới có thể làm những

việc lớn lao, như đao khách áo đen trước mặt, như Kinh Qua đeo mặt nạ bạc.

“Trở về báo, ta sẽ sớm giải quyết xong vấn đề tiền bạc, nhưng phải biến giấy

trong tiền trang thành nuôi dưỡng cần thiết cho Ngư Tràng, việc này vốn rất khó

khăn." Phạm Nhàn nhìn đao khách áo đen, cẩn thận nói: "Ta lo sợ bên cạnh có

tai mắt của cung đình, nên lần này đến Vị Châu mới tìm Quan Vũ Mị làm bóng

che. Nếu cung đình hay bộ Hình, Đô Sát viện phát giác điều gì, cũng chỉ nghi

ngờ đến mức độ này. Vậy nên ngươi cũng cần cẩn thận, không để bị ai để mắt

tới."

"Vấn đề là thiếu gia tới gặp Quan Vũ Mị cũng là để huy động tiền cho Ngư

Tràng mà." Đao khách áo đen hiếm khi cau mày: "Nếu đối phương truy tìm từ

khía cạnh này thì sao?"

"Ta và ngươi như hai bờ vực thẳm, luôn liên lạc riêng lẻ. Cho dù có ai điều

tra, cũng chỉ tìm đến ta mà thôi, không tìm ra được gì thêm. Còn về dòng chảy

của tiền bạc, phần trước trong sổ sách tự nhiên có các lão quan bộ Hộ của phụ

thân ở Giang Nam xử lý..." Phạm Nhàn hơi cúi đầu, dường như cũng thấy việc

này hơi khó khăn, chậm rãi nói: "Ta có thể xử lý một phần rồi xem Đông Di

thành ra sao. Nếu có thể nhập hàng từ ngoại quốc, chắc là có thể đẩy nhanh tốc

độ hơn nhiều."

"Vậy ta đi đây." Dù cảm thấy Phạm Nhàn chưa nói hết nhưng đao khách áo

đen biết mình phải đi, cúi đầu nói: "Có điều trong ba năm qua, ta luôn tò mò

một chuyện."

Phạm Nhàn ngước nhìn y, mỉm cười hỏi: "Chuyện gì?"

"Tại sao lại gọi là Ngư Tràng?"

Sau một hồi im lặng, Phạm Nhàn nói: "Ngư Tràng là một thanh kiếm, của

một người tên Chuyên Chư, là thanh kiếm giấu trong bụng cá, có thể mãi mãi

ẩn trong bụng cá, nhưng một khi lộ ra sẽ đâm xuyên tim ai đó."

"Ngươi là một Ngư Tràng, Kinh Qua từng là Ngư Tràng, Ảnh Tử bên cạnh

ta cũng vậy. Chỉ có điều các ngươi đã lộ diện còn Ngư Tràng của ta vẫn phải ẩn

giấu." Phạm Nhàn mỉm cười nói.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhàn ở lại Vị Châu một đêm, bàn bạc việc tập hợp ngân lượng với

Quan Vũ Mị. Hạ Tê Phi đang ở Tô Châu nên dù thế nào cũng không thể đến

kịp, Phạm Nhàn chỉ có thể nhờ Quan Vũ Mị nhắc nhở chủ nhân mới của Tân

Minh gia về tầm quan trọng của việc này. Ngày hôm sau, đại diện của Lĩnh

Nam Hùng gia và Tuyền Châu Tôn gia đã đến Vị Châu, Phạm Nhàn chỉ quan

sát kín đáo rồi yên tâm về thái độ của hai nhà này.

Lý do mà Tân Minh gia đưa ra thực sự rất thuyết phục, mặc dù phương bắc

vẫn chưa có tin tức gì truyền đến, nhưng hai nhà Tôn Hùng chắc chắn sẽ không

tin rằng Hạ Tê Phi lừa dối chính mình, bởi việc lừa dối này không mang lại lợi

ích gì.

Trong thương trường, việc cho vay lẫn nhau phụ thuộc vào khả năng trả nợ

của đối phương. Với hai nhà Tôn Hùng, cho dù Bắc Tề siết chặt hoạt động buôn

lậu của Minh gia do vụ Đông Di thành, nhưng sau lưng Minh gia giờ đây có

Tiểu Phạm đại nhân, nguồn hàng từ Nội Khố không ngừng cung cấp đảm bảo,

vẫn là một mỏ vàng, dù thế nào cũng không thể không trả nợ.

Sau khi xác nhận việc này, Phạm Nhàn lại bí mật sai Quan Vũ Mị thông báo

cho Hạ Tê Phi tổ chức tiệc chiêu đãi Dương Kế Mỹ, thương nhân muối số một

Giang Nam, chắc chắn trong nhà lão cất giấu không ít bạc. Hạ Tê Phi vay tiền

lão ta cũng không quá khó.

Nếu một mình Dương Kế Mỹ không đủ, y sẽ huy động các thương nhân

muối Giang Nam giúp đỡ. Phải nói, sau 2-3 năm ở Giang Nam, Phạm Nhàn đã

tạo dựng nền tảng vững chắc. Miễn không chạm đến nền móng của triều đình, y

hoàn toàn có thể tập hợp sức mạnh thương trường Giang Nam. Lực lượng này

thực sự kinh khủng, có thể huy động rất nhiều bạc trong thời gian ngắn, không

phải ai cũng làm được.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play