๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Sắc mặt đao khách lập tức lạnh lùng, nghiêm nét mặt nói: "Tất cả là nhờ

Thượng thư đại nhân, ta mới có thể sống sót đến hôm nay."

Phạm Nhàn không nói gì nữa, nhớ lại những chuyện, những người khác.

Trận Đại Đông sơn, hơn trăm Hổ Vệ tử trận, Hoàng đế nhờ thanh kiếm của

Tứ Cố Kiếm, cực kỳ máu lạnh vô tình thanh tẩy Hổ Vệ, cũng xóa sạch hậu

thuẫn lớn nhất mà Phạm Kiến giấu trong hoàng tộc. Chính vì thái độ và tâm chí

ấy mà Phạm Kiến buộc phải nhanh chóng rời khỏi kinh đô hiểm ác.

Nhưng Phạm Thượng thư lớn lên cùng Hoàng đế từ nhỏ, nhiều năm hoạt

động trong triều, thậm chí bí mật huấn luyện Hổ Vệ cho hoàng tộc, tất nhiên

còn để lại một số người.

Đao khách áo đen trước mặt Phạm Nhàn lúc này chính là một trong số đó.

Hắn từng là một thành viên Hổ Vệ nhưng sau giả chết, trở thành thuộc hạ trung

thành của Phạm Kiến, bí mật thay Phạm phủ làm những việc không thể lộ ra

ánh sáng, thậm chí cả việc giám sát gián tế từ trong cung.

Trong cuộc phản loạn ở kinh đô, Phạm Nhàn mạo hiểm ra tay với Khánh Dư

Đường, Phạm Kiến ở phía sau lạnh lùng theo dõi, thu dọn hiện trường. Đó

chính là lực lượng bí mật của Phạm phủ do đao khách áo đen cầm đầu. Cho đến

ngày đó, Phạm Nhàn mới thực sự tiếp xúc được với thế lực cuối cùng của phụ

thân.

"Ngươi cũng biết chuyện trên Đại Đông sơn." Phạm Nhàn nhìn đao khách

hỏi: "Hiện giờ còn bao nhiêu Hổ Vệ sống sót trên đời này?"

"Thuộc hạ của Thượng thư đại nhân còn hai mươi mốt người." Đao khách

áo đen cười nói: "Nếu tất cả Đại tông sư đều chết sạch, bọn ta vẫn có ích."

Phạm Nhàn trước đây chỉ giao thiệp với bảy Hổ Vệ mặt mày ngây ngốc, bây

giờ thật sự không quen với ngữ điệu của đao khách áo đen. Y cười khổ nói:

"Không nhắc chuyện đó nữa, trở lại chuyện trước, đột nhiên cần nhiều tiền như

vậy, chẳng lẽ phụ thân không lo lắng trong triều có ai đoán ra điều gì?"

Đao khách áo đen không trả lời câu hỏi đó mà nhẹ giọng cười hỏi lại: "Gần

đây dường như thiếu gia to lớn hơn rất nhiều, Thượng thư đại nhân truyền tin,

ngài liền thực sự chuẩn bị điều động tiền, thậm chí không ngại nhờ Tôn gia và

Hùng gia, chẳng lẽ... ngài không sợ triều đình phát giác điều gì?"

Nghe vậy, Phạm Nhàn im lặng, đao khách áo đen cũng không tiếp tục hỏi.

Trong ba năm sau cuộc phản loạn ở kinh đô, Phạm Nhàn tiến hành việc làm kín

đáo, không cầu thành tựu mà chỉ cầu không lộ sơ hở. Tiến độ thực sự hơi chậm

chạp.

Nhưng Phạm Nhàn không thể không làm như vậy, và phụ thân của y ở Đạm

Châu dường như cũng tán thành sự thận trọng này. Dù sao với Hoàng đế hiện

tại, ai cũng không dám mạo hiểm gây sự. Một khi sự việc bại lộ chỉ có thể dẫn

đến tình cảnh máu đổ thịt rơi.

Nhưng hôm nay, dường như Phạm Nhàn và Phạm Kiến cha con đồng thời

tăng tốc. Phạm Nhàn hiểu rõ, phụ thân y tăng tốc vì biết tâm ý của y đã dần trôi

về hướng đó.

Lời tiếp theo của đao khách áo đen xác nhận suy đoán của Phạm Nhàn:

"Sau này thiếu gia sau này làm việc gì đó, đừng quên ta." Đao khách áo đen

nói cười: "Ta cũng rất có hứng thú với việc giết vào cung."

Khóe miệng Phạm Nhàn hơi nhếch lên: "Ta rất tò mò, ngươi định báo thù

cho người nhà, hay báo thù cho đồng liêu tử trận trên Đại Đông sơn?"

"Có gì khác nhau chứ?"

"Quả thực không có gì khác nhau, đối với ngươi hay đối với những Hổ Vệ

trong bóng tối. Hoàng đế chưa bao giờ coi các ngươi là con người, các ngươi

không coi hắn ta là quân chủ cũng rất bình thường." Phạm Nhàn hạ giọng:

"Nhưng vấn đề là, ngươi nói thế trước mặt ta, không sợ ta thực sự giết ngươi

sao? Chắc ngươi cũng rõ mối quan hệ giữa Hoàng đế và ta."

Đao khách áo đen bình tĩnh nói: "Ta càng rõ mối quan hệ giữa ngài và

Thượng thư đại nhân."

"Thật mâu thuẫn." Phạm Nhàn cười thở dài: "Các ngươi là nhóm đao khách

mạnh mẽ, nhưng cũng rất nguy hiểm, ngay cả ta cũng không chắc có thể khống

chế các ngươi. Vậy nên ta nghĩ, tốt nhất ngươi vẫn ở bên cạnh phụ thân, kể cả

Hổ Vệ trong bóng tối cũng thế, đừng cố gắng can dự vào việc của ta."

Trong mắt đao khách áo đen lóe lên chút thất vọng.

"Chỉ có phụ thân mới kiểm soát được các ngươi, còn ta muốn nắm mọi việc

trong tay mình, nên không thể dùng các ngươi." Phạm Nhàn dần thu hồi nụ

cười, điềm tĩnh nói: "Ta có lực lượng riêng của mình, nhiệm vụ của các ngươi

chỉ có một, bảo đảm an toàn cho phụ thân. Miễn là ngươi làm được điều đó, để

ta không có nỗi lo về sau sau, ta có thể hoàn thành mục tiêu của ngươi và các

huynh đệ."

Đao khách áo đen im lặng.

Sau một hồi im lặng, Phạm Nhàn uống một ngụm trà lạnh bên cạnh, vô thức

kéo hai chân lên ghế, tư thế này không đẹp nhưng khiến y cảm thấy an toàn hơn

nhiều.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play