๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Mất cả ngày lo những việc này, hoàng hôn Phạm Nhàn rời Vị Châu, biến

mất trong sắc trời đỏ như máu. Từ đó, không chỉ bộ hạ ở Giang Nam mất dấu

Phạm Nhàn, ngay cả thân tín trong Giám Sát viện và Khải Niên tiểu tổ cũng

vậy.

Một cao thủ trẻ tuổi cửu phẩm đắm chìm cả đời trong Giám Sát viện, cải

trang kỹ càng rồi lên đường, hoàn toàn có thể tránh mắt người. Như thế, Phạm

Nhàn biến mất.

o O o

Không biết bao nhiêu ngày trôi qua, xuân ý đã trong đại lục sâu thẳm không

gì hơn nổi. Một bóng dáng phong trần mệt mỏi xuất hiện ở khe núi biên giới

Bắc Tề và Đông Di.

Nơi đây hẻo lánh nhưng giao thông không mấy lạc hậu, vì từng là con

đường buôn bán trung chuyển; tuy bị bỏ hoang lâu năm, đã biến mất trên bản đồ

cùng tâm trí nhiều người.

Nhìn từ bên ngoài ngọn núi, nơi đây im ắng, chỉ có tiếng chó sủa, gà gáy, và

bóng nông phu trên đường làng. Đêm đã khuya nhưng họ dường như không cần

đèn mà vẫn nhìn rõ lối mòn trơn trượt dưới chân.

Bóng người lặng lẽ vượt qua những nông phu, bước vào trong núi.

Con đường uốn lượn như Ngư Tràng, vòng vèo men theo sườn núi. Bóng

người mệt mỏi cứ thế bước đi, không biết bao lâu, áo quần đẫm sương đêm,

giày vải giẫm gãy cành khô. Cuối cùng leo tới giữa sườn núi. Trước mắt vẫn là

cảnh hoang vu nhưng chỉ cần quay đầu là thấy vô số ngọn đèn lung linh, biết

bao sơn trang hoa viên, và các tòa kiến trúc mới tinh giữa sơn cốc như một phép

màu.

Bóng người ném cây gậy tre xuống, nhìn ánh đèn dưới chân núi, trong lòng

xúc động đến nỗi mắt ươn ướt.

Bởi vì y biết bao nhiêu tâm huyết và tài lực đã bỏ ra để tạo nên cảnh tượng

ẩn sau làng quê này, không biết có bao nhiêu người đang cống hiến cho nó.

Giống như những nông dân y từng gặp trước núi.

Mùa xuân năm Khánh Lịch thứ mười, Phạm Nhàn lần đầu đến Thập Gia

thôn, ngôi làng hẻo lánh mà y gọi là Ngư Tràng. Làng miền núi xa xôi nhưng

đèn đuốc lung linh trong đêm khuya át cả sao trời, khiến lòng người xúc động.

Thập Gia thôn chắc chắn không chỉ mười nhà, từ đường cái vào khe núi,

những hộ dân ven ruộng đã vượt xa con số đó. Những người nông dân thực ra là

người canh gác, ngăn chặn lối vào núi, bảo vệ bí mật trong núi.

Phạm Nhàn có thể xuyên qua hàng rào này, dễ dàng vào Thập Gia thôn bởi

vì chính y là người sắp xếp hệ thống phòng thủ chặt chẽ này. Sự kết hợp trí tuệ

của vô số quan lại Nhị Xử và Lục Xử Giám Sát viện thực sự hiệu quả. Dĩ nhiên,

khi Phạm Nhàn lên kế hoạch, các quan lại chỉ biết mỗi phần việc nhỏ của mình,

không hề biết các bản vẽ đó được hiện thực hóa ở ngôi làng nhỏ phía đông bắc.

Leo theo con đường nhỏ trên núi, vừa qua một ao nhỏ, các tòa nhà chằng

chịt hiện rõ dưới ánh sao.

Phạm Nhàn trong lòng xao động, đứng lặng tại chỗ, trong lòng cảm khái,

nghĩ thầm ngay cả nếu có người ngoài vô tình lọt vào đây, chỉ thấy các tòa lầu

ngoài, cũng sẽ tưởng là trang viên của của đại phú gia trên núi.

Y vừa dừng bước, thân hình hiện ra dưới ánh sao, lập tức hàng chục mũi tên

từ bóng tối nhô ra nhắm thẳng vào y.

Phạm Nhàn cúi đầu, che khuất khuôn mặt trong bóng tối, kéo mũ áo che đầu

rồi lấy tấm lệnh bài nhỏ trong lưng quần ra, quay về phía những cây nỏ mang

sát ý uy nghiêm đáng sợ này.

Một người trông có vẻ giống quản gia bước ra từ trong đêm, cẩn thận tiến

lại gần Phạm Nhàn, nhận lấy tấm lệnh bài, nhìn kỹ một hồi lâu mới phất tay ra

hiệu cho những mũi tên biến mất.

Quản gia dẫn đường, đưa Phạm Nhàn đi qua các lối đá xanh giữa các sân

viện, đến một nơi vắng vẻ. Xác nhận không ai để ý, hắn mới quỳ xuống, kích

động nói: "Bái kiến Đề ti đại nhân."

Phạm Nhàn mỉm cười nhìn y, thành viên nhóm đầu tiên của tiểu đội, cũng là

trợ thủ đắc lực mà năm xưa Vương Khải Niên giúp mình thu nạp, đã hơn 2 năm

không gặp. Rõ ràng vị mật thám này không ngờ Phạm Nhàn đột nhiên xuất hiện

ở đây, cho nên vô cùng phấn khởi.

"Những năm qua vất vả cho ngươi rồi." Phạm Nhàn nói với quản gia: "Tạm

thời đừng tiết lộ tin tức ta đến. Đưa ta gặp các lão chưởng quỹ trước đã."

"Vâng." Quản gia cung kính cúi đầu, đột nhiên nói: "Lão đại nhân cũng vừa

đến đây."

Phạm Nhàn giật mình, hỏi: "Chuyện khi nào?"

"Tám ngày trước."

“Mau dẫn ta đi gặp ông ấy.”

o O o

Hai bóng người u ám đi giữa ánh sao, bước qua những kiến trúc của Thập

Gia thôn. Phạm Nhàn lặng lẽ đánh giá các tòa nhà có chiều cao khác thường,

các cửa sổ và chỗ thông gió đặc biệt, tự hỏi bên trong đã sắp đặt đồ đạc hay vẫn

trống rỗng.

Mặc dù mọi thứ ở đây đều do tiền bạc của y xây dựng từng chút một, nhưng

vấn đề quan trọng nên suốt hai năm qua Phạm Nhàn cắt đứt mọi liên lạc. Kể cả

thuộc hạ trung thành nhất ở Giang Nam cũng không hề hay biết y lại cất giấu

một ngôi làng như thế này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play