Cửa chính khép lại tỏa ra luồng gió làm kinh động đến ánh nến le lói trên bàn. Lăng Yên không chút khách khí ngồi xuống bàn, tiện tay lật quyển sách trên bàn mà Quý Tang chưa kịp đọc hết ban nãy, nói: “Ngươi đã đọc qua hết rồi sao?”

“Trước kia đã từng xem qua kha khá.” Trầm Ngọc lên tiếng, ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chặp vào Lăng Yên, nói, “Nàng muốn nói gì?”

Lăng Yên chống cằm nhìn hắn, cười như không cười: “Ngươi không muốn nói chuyện với ta vậy sao?”

Trầm Ngọc lắc đầu: “Ta không có.”

Lăng Yên từ chối cho ý kiến, cũng không đùa Thần tôn nữa, rất nhanh lại khôi phục thần sắc nghiêm chỉnh nói: “Lần này ta đến đây không phải muốn đối chọi gay gắt với ngươi, mau thu hồi lại phòng bị của ngươi đi thì hơn.”

Không cho Trầm Ngọc có cơ hội lên tiếng, Lăng Yên lại nói tiếp: “Ngươi đây là đang giúp Quý Tang thắng tỷ thí lần này?”

Trầm Ngọc vốn có chút né tránh ánh mắt của Lăng Yên, nghe lời này, rốt cuộc cũng khôi phục lại dáng vẻ lạnh nhạt của Thần tôn, nhẹ giọng nói: “Quý Tang có tư chất thiên bẩm.”

“Ngươi nghĩ giữa hắn và Bộ Duyên Khê, rốt cuộc ai có tư chất hơn?”

Trầm Ngọc ngừng một chút rồi đáp ngay: “Quý Tang.”

“Ta lại cho rằng Bộ Duyên Khê có khả năng giành thắng hơn.” Lăng Yên cười đáp: “Chúng ta cùng đánh cược đi, thế nào?”

Trầm Ngọc còn chưa kịp đáp lại thì Lăng Yên lại tiếp tục: “Bộ Duyên Khê và Quý Tang, đến cuối cùng ai sẽ thắng? Người nào thua sẽ phải đồng ý một yêu cầu của đối phương, được chứ?”

Trầm Ngọc trầm tư nhíu mày, dường như cảm thấy yêu cầu này của Lăng Yên có chút trẻ con, muốn nói thêm vài lời nhưng thấy Lăng Yên vẫn nhìn chằm chằm mình thì không thể nói được gì nữa. Rốt cuộc hắn vẫn không lên tiếng cự tuyệt, chỉ nói: “Quý Tang rất khó bại trận.”

Ngụ ý, Lăng Yên sẽ khó có khả năng thắng cược.

Nhưng Lăng Yên không thèm để ý: “Chẳng qua trận thắng bại lần này, cả hai chúng ta đều không được phép can thiệp quá sâu.”

Lăng Yên từng đồng ý sẽ giúp Bộ Duyên Khê thắng hội tỷ thí lần này, chỉ có điều với nàng, bất kể là ở trận chiến nào cũng đều phải tự mình giành được chiến thắng. Nàng có thể giúp, nhưng chỉ giúp đỡ được phần nào trước khi diễn ra trận chiến, còn kết quả ra sao thì phải dựa vào chính bản thân Bộ Duyên Khê mới được. Mà nay nàng cũng chỉ có thể làm thêm một chuyện cuối cùng vì hắn, chính là không để cho người khác nhúng tay biến hắn trở thành kẻ bại trận.

Nói đến đây, Lăng Yên ngẩng mặt nhìn Trầm Ngọc, hỏi khẽ: “Được chứ?”

Trầm Ngọc nhìn nàng bằng ánh mắt đầy phức tạp: “Nàng đến đây vì Bộ Duyên Khê?”

“Phải.” Lăng Yên đáp lời không chút do dự.

Trầm Ngọc không lập tức trả lời nàng, chỉ chậm rãi bước đến bàn, đem quyển sách Lăng Yên đã lật lung tung ban nãy sắp xếp gọn lại, một lúc sau mới khoan thai nói: “Chỉ sợ không đến lượt ta và nàng.”

Thấy ánh mắt Lăng Yên lộ ra vẻ nghi hoặc, Trầm Ngọc lại nói: “Trong chính đạo có gian tế của Ám Vân điện, trận tỷ thí lần này e rằng không đơn giản như vẻ bề ngoài.”

Lăng Yên vốn chưa từng đoán được chuyện này, có điều nàng chỉ mất một chút thời gian liền sáng tỏ được chân tướng, tiếp theo nói: “Ngươi vì chuyện này nên mới đến đây?”

Trầm Ngọc gật đầu: “Không sai.”

Lăng Yên trầm ngâm không nói, Trầm Ngọc nhìn nàng được một lát, nhất thời trong lòng cả hai đều vô thức nảy sinh một loại cảm giác vô cùng khác lạ.

Bất kể là Lăng Yên hay Trầm Ngọc của trước kia, không lúc nào họ lại không che giấu thân phận của chính mình trước mặt đối phương, đến tận lúc này cũng chưa từng cùng đối phương đàm luận về chuyện đại sự của Tam giới. Thế những nay hai người họ đột nhiên lại bàn về cùng một đề tài liên quan đến đôi bên, bất chợt lại khiến họ có cảm giác như đã trải qua một giấc mộng kéo dài hết một đời người.

Hai người đều im lặng, rốt cuộc Lăng Yên vẫn là người lên tiếng trước: “Ngươi cũng biết gian tế là ai phải không?”

“Không biết, cho nên mới càng lo lắng.”

Lăng Yên gật đầu: “Một khi đã như vậy, Yêu giới kia cũng đừng hòng chiếm được tiện nghi này, ngươi thấy thế nào?”

Trầm Ngọc hỏi: “Nàng muốn giúp ta?”

Lăng Yên sửa đúng: “Là hợp tác! Trước khi kết quả cuối cùng phân ra người thắng kẻ thua, ta sẽ theo dõi nhất cử nhất động của bọn Yêu giới, bất luận kẻ nào cũng đừng hòng nhúng tay vào trận tỷ thí này.”

Nghe ý kiến của Lăng Yên, Trầm Ngọc cũng không còn úp mở nữa, hắn nói: “Vậy tốt, Thần giới cũng sẽ như vậy.”

“Còn về những chuyện khác, chờ sau khi trận tỷ thí chấm dứt rồi nói sau. Đến khi đó quyền lực của Cửu Đại tông môn sẽ rơi vào tay ai thì xem bản lĩnh của bản thân kẻ đó.” Lăng Yên nói.

Có thể nói cả hai bên đều thống nhất với suy nghĩ này, nên mọi chuyện cứ thế liền được quyết định, Lăng Yên cũng không cần thiết phải nán lại trong phòng nữa. Nhưng ngay khi nàng xoay người bước ra tới cửa thì chợt nghe được một thanh âm gọi lại từ phía sau: “A Tinh.” 

Một tiếng gọi khẽ này, chẳng biết Lăng Yên đã nghe bao nhiêu lần khi nàng còn quẩn quanh với cuộc sống bên An Nhạc trấn, chỉ là đã lâu không còn được nghe, nên lúc này lòng nàng bỗng dấy lên một loại cảm xúc ngổn ngang rối bời không cách nào kìm nén. Nàng chợt dừng bước và quay đầu nhìn người nói, bắt gặp Trầm Ngọc đang điềm tĩnh nhìn mình, dáng vẻ như muốn nói lại thôi: “Đêm qua những lời nàng nói, có phải thật không?”

Lăng Yên tận lực nhớ lại đêm qua rốt cuộc mình đã nói những gì, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc cũng biết không phải lời gì hay ho.

Nàng tựa như có chút buồn bực nhíu mày, tiếp đó liền nói: “Hãy quên đi.”

Ánh mắt Trầm Ngọc khẽ run lên, rầu rĩ lên tiếng, chợt quay lưng lại, nói bằng giọng không chút cảm xúc: “Ta hiểu rồi.”

Lăng Yên liền xoay người bước ra cửa, bước chân rời đi càng lúc càng nhanh không dừng lại, mãi cho đến khi đã cách xa gian phòng kia một khoảng cách thật xa, rốt cuộc mới thở dài nhẹ nhõm ngừng bước, không tự chủ được lại quay đầu.

Chỉ là lúc này nàng đã sớm bỏ xa Trầm Ngọc được một khoảng, cho dù quay đầu lại cũng chỉ thấy bụi cây hoa cỏ cùng bóng đêm tĩnh mịch ở trước mắt.

Ánh đèn soi rọi bốn phía khiến quang cảnh xung quanh rõ ràng như ban ngày, Lăng Yên đứng dưới trời đêm, bóng đổ kéo dài dưới chân càng thêm thê lương cô tịch.

Sau ngày đó, quả nhiên Thần giới và Ma giới đều duy trì được sự kết hợp ăn ý hiếm có trong đời. Không còn sự xung đột với nhau, ngược lại chỉ ngấm ngầm canh giữ Thúy Tú sơn trang và chờ đợi thời khắc diễn ra trận tỷ thí kế tiếp. Hiển nhiên có không ít lần Yêu giới đã nhúng tay muốn quấy nhiễu trận tỷ thí nhưng đều bị Lăng Yên và Trầm Ngọc thản nhiên hóa giải, có điều vẫn không rõ được thế lực phía sau. Những kẻ đã xuất đầu lộ diện đều là bọn tiểu yêu tầm thường, còn kẻ bọn họ muốn đối phó lại chưa từng trực tiếp ra mặt.

Trong khi Thần Ma hai giới đang bận rộn với sách lược của chính mình thì trận tỷ thí vẫn được tiến hành theo thông lệ. Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Lăng Yên, Bộ Duyên Khê của bây giờ gần như đã dẫn đầu danh sách những kẻ còn trụ lại của Cửu Đại tông môn, chỉ trong vòng mười ngày so tài, Bộ Duyên Khê liên tục giành được chiến thắng khiến các tông môn còn lại không ngừng kinh ngạc. Không một ai nghĩ rằng hai người của Thiên Cương môn vốn dĩ đã suy tàn và im ắng bao lâu nay, thế nhưng lại có thực lực cường đại đến như vậy.

Nhưng mặc dù vậy, Bộ Duyên Khê và sư phụ của hắn là Hoa Nhạn vẫn không mấy làm vui vẻ, ngược lại thần sắc của hai người Thiên Cương môn lại mỗi lúc càng thêm u ám nặng nề. 

Bởi vì họ đều hiểu rõ, đối thủ kế tiếp mà bọn họ phải đối mặt mới thực sự là cường địch.

Buổi chung kết của trận tỷ thí chỉ còn hai ngày nữa là đến, những người lọt vào vòng trong ngày một thưa dần, cuối cùng trụ vững lại chỉ còn bốn người.

Bốn người này bao gồm Bộ Duyên Khê của Thiên Cương môn, Quý Tang của thư viện Chân Võ và hai gã đệ tử của Hổ Tông.

Ngày buổi tỷ thí diễn ra, sân luận võ sớm đã chật cứng người, Lăng Yên và Thanh Minh đứng dõi mắt từ phía ngoài sân, phía sau là một đám người đang hồi hộp theo dõi trận chiến.

Lúc nay bốn đệ tử tham gia tỷ thí cũng đã tiến vào giữa sân, vào thời khắc này Bộ Duyên Khê đặc biệt khoác một chiếc áo choàng sạch sẽ tươm tất để ra trận, thoạt nhìn cứ như một người khác hẳn. Dường như cảm nhận được tầm mắt của Lăng Yên, hắn lập tức mở to mắt nhìn về phía nàng.

Lăng Yên thấy được tên này tuy lòng đang khẩn trương muốn chết nhưng vẫn có tâm tư làm loại hành động này với nàng, thật không biết nên buồn cười hay tức giận.

Nàng lại dời mắt nhìn sang Quý Tang, người này xem ra nghiêm chỉnh hơn Bộ Duyên Khê rất nhiều. Chẳng qua chỉ hờ hững đứng đó, khí tức và bộ dáng thoạt nhìn có hơi nhu nhược yếu đuối nhưng Lăng Yên có thể nhìn ra được, tu vi của hắn so với lúc trước càng thêm đáng gờm, cường ngạnh không thể khinh thường.

Lăng Yên lại hướng mắt nhìn sang hai gã đệ tử Hổ Tông ở phía bên kia, chẳng biết vì sao lại cảm giác được có điểm gì đó không được bình thường.

“Hai kẻ kia rốt cuộc có lai lịch gì?” Lăng Yên hỏi Thanh Minh ở bên cạnh.

Thanh Minh thấp giọng nói: “Hai gã đệ tử Hổ Tông này là học trò tu hành từ khi còn rất nhỏ, cũng không có kinh nghiệm đặc thù gì cả. Chúng ta đã phái người điều tra bọn chúng rất kỹ, hẳn là không có vấn đề gì.”

Thanh Minh biết Lăng Yên lo lắng điều gì, những ngày qua Thần Ma hai giới luôn âm thầm truy lùng gian tế đang ẩn náu trong Cửu Đại tông môn, muốn biết rốt cuộc kẻ đó là ai, cho dù điều tra lần lượt hết những đệ tử tham gia tỷ thí cũng vẫn không tìm thêm được chút manh mối nào. Lăng Yên mơ hồ có một loại cảm giác bất an nhưng rốt cuộc vẫn không thể nói ra được loại cảm giác này là gì, chỉ đành thấp giọng nói: “Giám sát bọn chúng chặt chẽ vào, trận chung kết sắp diễn ra rồi, khẳng định Yêu giới vẫn còn chưa xuất chiêu bài cuối cùng đâu.”

Tuy rằng những ngày gần đây toàn bộ Thúy Tú sơn trang đều trôi qua trong yên bình, nhưng càng như vậy, Lăng Yên lại càng thêm lo lắng.

“Quá yên bình.” Người ở sau lưng dường như cũng nhìn thấu suy đoán của nàng, hắn chậm rãi tiến đến bên cạnh, thấp giọng nói: “Nàng cũng nghĩ như vậy, phải không?”

Lăng Yên quay đầu nhìn người nọ, ánh mắt hai người nhìn nhau chăm chú tựa như quãng thời gian êm đềm trước kia. Lăng Yên trầm ngâm trong chốc lát, gật đầu: “Không sai, ta có chút lo lắng.”

Yêu giới yên tĩnh lâu như vậy khẳng định là có nguyên do của chúng. Yên lặng càng lâu, âm mưu ấp ủ lại càng lớn.

Ma giới và Thần giới đấu đá đã nhiều năm nên hiển nhiên đôi bên đều quen thuộc đường đi nước bước của đối phương. Lăng Yên lại càng rõ, nếu đôi phương là Thần giới thì sẽ không lo chuyện bọn họ sẽ đột nhiên thay đổi kế sách, hiển nhiên Thần giới sẽ luôn tuân thủ đạo nghĩa mà đấu với kẻ địch một cách đường đường chính chính, vì thế nàng sẽ không cần phải lo chuyện đối phương sẽ giở trò âm mưu quỷ kế gì sau lưng mình. Nhưng nếu kẻ địch là Yêu giới thì lại là chuyện khác.

Yêu giới yên lặng nhiều năm, trước đó cũng chưa từng ra mặt chống đối với hai giới Thần Ma. Đối với đối thủ này, dù là Lăng Yên hay Trầm Ngọc cũng đều không chạm trán được bao lần, vì thế thật không có cách đoán trước được đường đi nước bước của bọn chúng, càng không biết được tiếp theo bọn chúng sẽ làm ra chuyện gì.

Lúc trước Thiên Hoàn trận của Yêu giới đã bị đám người Lăng Yên ngăn chặn, về sau Lăng Yên cũng từng phái người đến tận nơi mở trận để tiếp tục điều tra nhưng vẫn chưa không thấy bất cứ động tĩnh nào từ phía Yêu giới. Tình huống này, tuyệt đối không phải là chuyện tầm thường.

Yêu giới thực sự buông tha cho Huyền Cốt Châu sao?

Đương nhiên Lăng Yên không tin, nghĩ đến đây nàng lại càng thêm rối rắm, lẩm bẩm nói: “Yêu giới xem ra cũng quá thoải mái rồi.” Hai giới Thần Ma mải tranh chấp nhiều năm, nên ngược lại đã thư thả cho Yêu giới quá rồi, vì vậy mới xuất hiện cái mớ bòng bong này đây.

Trầm Ngọc ở bên nghe Lăng Yên nói vậy, rất nhanh liền hỏi: “Nàng cho rằng hai gã đệ tử Hổ Tông có vấn đề?”

“Không chắc lắm, nhưng cảm thấy có điều gì đó không thích hợp.” Lăng Yên lắc đầu, ánh mắt nhìn chăm chú trên đài, nói: “Cuộc tỷ thí này đang gần đi đến kết thúc, nếu Yêu giới muốn sinh sự thì hiển nhiên phải ra tay trước khi mọi thứ chấm dứt, không phải sao?”

Quả thật Lăng Yên nói không sai, Trầm Ngọc im lặng một lát, đang muốn lên tiếng, Lăng Yên lại chợt nhíu mày.

“Làm sao vậy?” Trầm Ngọc hỏi.

Sắc mặt Lăng Yên chợt đanh lại, nàng bỗng nhiên xoay đầu, giọng cực dồn dập, hỏi: “Ngươi có còn nhớ tiểu hồ ly hay không?”

Tuy Trầm Ngọc không rõ vì sao Lăng Yên lại đột nhiên có biểu hiện này, nhưng hắn phản ứng lại rất nhanh, lập tức gật đầu. Lăng Yên liền nói tiếp: “Trên người hai kẻ đó, có hơi thở của tiểu hồ ly.” Luồng hơi thở này vô cùng nhạt, lại xen lẫn giữa vô số những hơi thở cổ quái khác, nên sẽ không mấy ai phát hiện ra được.

Nhưng Lăng Yên lại có thể, cho dù là luồng hơi thở nhạt đến cách mấy, nàng hoàn toàn có thể phát hiện ra được rất rõ.

Bởi vì chuẩn xác mà nói, luồng khí tức đang tỏa ra lúc này không phải là hơi thở của tiểu hồ ly, mà là của Yêu vương tiền nhiệm Hoành Tố.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play