Trầm Ngọc không đợi Lăng Yên nói hết đã lập tức hiểu ra vấn đề liền quay người lại hỏi: “Ý nàng là bọn chúng có liên quan đến Hoành Tố?”
“Ta không biết.” Lăng Yên lắc đầu, đôi mắt dán chặt vào hai đệ tử gác sân, cảm giác này quá lạ lùng, nếu như trên người bọn họ đã vương mùi của Hoành Tố từ lâu, thì sao đến tận hôm nay nàng mới phát hiện ra được? Hay là phải nói rằng, tất cả những thứ đó cũng chỉ vừa mới xuất hiện đây thôi?
Nhưng nếu thật là vậy thì tại sao đến tận bây giờ mới xuất hiện? Rốt cuộc Yêu giới đang làm trò quái quỷ gì thế?
Ngàn vạn suy nghĩ lướt qua trong đầu Lăng Yên, mỗi câu trả lời dường như bắt đầu thành hình, giải thích cho tất cả mọi việc, từ chuyện xảy ra trong vòng mấy tháng gần đây cho đến hành động của Yêu giới.
Vì sao đã qua lâu như vậy rồi mà cả Thiên Hoàn trận lẫn Huyền Cốt châu vẫn chưa có chút tin tức gì? Vì sao bao nhiêu ngày qua vẫn không thấy bọn người Phi Ảnh ẩn núp trong Thúy Tú sơn trang ra tay? Đó là do bọn họ vẫn còn đang chờ --
Chờ cái gì? Chờ thời khắc nào?
Có lẽ trước giờ cả hai giới Thần Ma đều đã đoán sai, ở nơi này quả đúng là có nội gián, nhưng nội gián này không nhất định phải là người thuộc Cửu đại tông môn, nói chính xác hơn là, không chỉ là người thuộc Cửu đại tông môn. Hơn nữa mục đích của bọn chúng cũng không phải là muốn giành lấy chiến thắng cuối cùng trong trận tỷ thí, mà bọn chúng còn có một cách thức tốt hơn nữa để giải quyết triệt để những chướng ngại vật này.
Đó chính là, chôn vùi tất cả, chôn vùi toàn bộ mọi người trong Cửu đại tông môn.
Ý nghĩ này vừa đến, Lăng Yên bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía chân trời, quả nhiên trên bầu trời không biết từ khi nào đã trở nên tối tăm u ám, mây đen tụ đầy, ở trong đó còn có thể loáng thoáng thấy tia sét chớp tắt, xẹt ra tia lửa. Cả Thúy Tú sơn trang rộng lớn này đã bị bao trùm trong một nhà tù u tối bằng mây và sét.
“Đây là...” Thanh Minh theo hướng nhìn sang, ngạc nhiên đến mức hai mắt cũng trợn tròn rồi lập tức dùng ma lực tìm kiếm một vòng ngoài Thúy Tú sơn trang, định liên hệ với nhóm Ma tướng canh giữ bên ngoài. Nhưng tất cả những gì mà hắn nhận được lại chỉ là con số không tròn trĩnh, hắn không thể liên lạc được với bất cứ ai.
Thanh Minh sững người, trợn to mắt nhìn vào hư không một lúc thật lâu với mới quay đầu lại nhìn Lăng Yên, vẻ mặt như không dám tin vào chuyện này: “Ma tôn, đây chẳng lẽ là...”
Vẻ mặt Lăng Yên cũng không tốt hơn hẳn là bao, có thể nói là khó coi nhất từ trước đến giờ. Nàng gật nhẹ đầu, cắn răng nói: “Yêu giới quay đi quay lại vẫn chỉ dùng đúng một cái trò mèo này.”
Sau khi nhận được lời khẳng định từ Lăng Yên, Thanh Minh cảm thấy cả cơ thể này dường như không thuộc về mình nữa, bồn chồn khó ở liếc mắt nhìn quanh như đang tìm kiếm gì đó.
Trầm Ngọc đứng bên cạnh nhìn phản ứng của hai người mà không hiểu gì cả, chỉ mơ hồ đoán được đã xảy ra biến cố gì đó. Hắn theo thói quen vươn tay ra định nắm tay Lăng Yên như lúc trước, nhưng tay vừa nhấc lên nửa đường thì đành miễn cưỡng rút lại, nhỏ giọng hỏi: “Sao thế?”
Lăng Yên nghe thấy câu hỏi của hắn nhưng không định lên tiếng đáp trả. Cách đó không xa, đám người Cửu đại tông môn hình như vẫn còn chưa phát hiện ra hiện trạng bất thường bên ngoài Thúy Tú sơn trang, trận đấu vẫn cứ tiếp diễn, đấu thủ tung hết sức mình ra chiến đấu trong tiếng cổ vũ cuồng nhiệt của mọi người. Lăng Yên hơi nheo mắt lại, đi đến nơi mọi người đang tụ tập, cũng không quay đầu lại mà gọi: “Thanh Minh, đi theo ta.”
Thanh Minh nghe gọi thì vội vàng đi theo, nhưng hắn mới bước ra được hai bước đã bị người đứng sau lưng kéo giật lại.
Thanh Minh khựng người, đau khổ quay lại nhìn thì thấy ngay đôi mắt đen lay láy của Trầm Ngọc đang dán chặt trên mặt mình.
“Ý của Ma tôn là sao?” Trầm Ngọc thấp giọng nói, “Thúy Tú sơn trang đã xảy ra chuyện gì?”
Nghe thấy câu hỏi này, Thanh Minh ngạc nhiên vô cùng, với lại như vừa nghĩ thông chuyện gì đó, liền lẩm bẩm một mình: “Khi đó ngươi còn chưa ra đời mà, khó trách không biết...”
“Biết gì?” Trầm Ngọc nghe mà ù ù cạc cạc.
Thanh Minh thoáng do dự, không biết tại sao nhưng khi đối mặt với Trầm Ngọc mang gương mặt của Đường Lam, Thanh Minh vẫn không tài nào cảm giác được đây chính là người đứng đầu Thần giới. Thanh Minh chỉ suy tư một lát rồi quay đầu lại lén lút nhìn Lăng Yên một cái, mặt mũi trắng nhợt cuống quít bắn liên thanh: “Tuy ta chưa thể chắc chắn nhưng theo tình hình này thì việc hôm nay rất giống với sự kiện từng xảy ra hơn ba vạn năm trước...”
Hơn ba vạn năm trước -- đại chiến của Tam giới.
Đoán được câu tiếp theo Trầm Ngọc định hỏi là gì, Thanh Minh than nhẹ một tiếng rồi tuôn ra trước: “Lúc đó ta còn chưa phải là chiến tướng của Ma giới đâu, nhưng mà ta đã tận mắt xem được trận chiến này. Khi ấy Ma tôn vẫn còn là chiến thần thuộc Thần giới, trong trận chiến cuối cùng tại biên giới Hải Thiên, Yêu vương Hoành Tố đã dùng trận pháp này vây mọi người lại, binh mã của Thần giới cũng vì vậy mà suýt bị diệt toàn quân.”
Trầm Ngọc nghe được đằng sau những lời này của Thanh Minh vẫn còn một câu chuyện khác, “suýt bị diệt toàn quân”, tức là đến cuối cùng việc này vẫn bị ngăn cản lại. Hắn lập tức hỏi: “Phương pháp phá trận là gì?”
“Phương pháp phá trận...” Thanh Minh đang định trả lời thì giọng nói rét lạnh của Lăng Yên lại từ tốn đâm thẳng vào tai Thanh Minh.
Bị thình lình ngắt lời, Thanh Minh vội vã liếc mắt quan sát vẻ mặt của Lăng Yên rồi lập tức ngậm chặt miệng mình lại, ánh mắt quyến luyến liếc nhìn Trầm Ngọc sau đó cắp mông chạy thẳng đến cạnh Lăng Yên.
Trầm Ngọc cảm nhận được điều bất thường, có điều vẫn không thể xác định rõ chuyện này là thế nào. Từ khi chào đời đến nay, những gì hắn đã trải qua rất rất ít, quả thật có rất nhiều việc hắn không biết cũng không hiểu. Ổn định lại tâm trạng, Trầm Ngọc thi triển thuật pháp định liên lạc với đám người Xích Diễn cùng Đông Cẩm hiện đang đóng quân ở bên ngoài, nhưng thử đi thử lại cũng chỉ thu được kết quả giống như Thanh Minh.
Cả Thúy Tú sơn trang này dường như đã bị ngăn cách với bên ngoài, ngay cả pháp trận liên lạc cũng không mở được, đừng nói chi đến việc bên ngoài muốn xông vào hay bên trong muốn trốn ra, đúng là khó càng thêm khó.
Nghĩ đến đây, Trầm Ngọc xa xa liếc nhìn Lăng Yên một cái, cũng không qua đó ngay mà bất chợt biến thành một quầng sáng màu vàng rồi biến mất. Một khoảnh khắc sau đó, đã thấy Trầm Ngọc xuất hiện tại cổng lớn của Thúy Tú sơn trang.
Tại đây, tất cả những bức tường bao quanh sơn trang đều bị bao phủ bởi một lớp sương mù màu đen mỏng manh mờ ảo, như có lại như không. Trầm Ngọc đứng trong sơn trang, đưa mắt nhìn ra cảnh vật phía bên ngoài, lại chỉ thấy một tầng sương mờ mông lung, không thể thấy rõ bất cứ vật gì. Hắn cụp mắt xuống, nghiêm mặt đi về hướng cửa ra vào.
Nhưng chỉ được một bước, không tài nào bước tiếp được bước thứ hai.
Màn sương đen trước mặt này tuy vô hình nhưng lại như một tấm chắn vững chắc bao vây mọi vật ở bên trong. Ngay cả một vị thần có sức mạnh vô biên như Trầm Ngọc mà vẫn không thể phá được vòng vây ấy. Trận pháp này có vẻ giống với Tỏa Thần trận từng vây nhốt Trầm Ngọc cùng Lăng Yên khi trước, nhưng phạm vi của trận này lớn hơn rất nhiều, uy lực của nó lại càng khó mà lường được. Trầm Ngọc âm thầm kinh ngạc, không hiểu Yêu giới đã bày ra trận pháp này bằng cách nào, và vào khi nào.
Không chần chừ thêm nữa, Trầm Ngọc lập tức tập trung thần lực bắn về hướng màn sương đen nhằm phá vỡ lớp ngăn cách này. Nhưng dù đã huy động hết thần lực của bản thân mình, màn sương kia vẫn không suy chuyển chút nào. Tất cả khí lực mà hắn vừa xuất ra chỉ như một hòn đá nhỏ quẳng vào biển sâu, hoàn toàn không có chút tác dụng nào.
Trầm Ngọc từng đi theo Đông Cẩm học rất nhiều thứ, nhưng chưa bao giờ tiếp xúc đến những loại trận pháp kiểu này. Bây giờ muốn phá trận e là cũng giống như phá Tỏa Thần trận khi trước, đành phải trông cậy vào người ở bên ngoài phá trận. Nhưng nay bọn họ đã không thể liên lạc được với bên ngoài thì phải hợp lực phá trận bằng cách nào đây chứ?
Hiện giờ đám người Đông Cẩm Xích Diễn đều đang đóng quân ngoài Thúy Tú sơn trang, trong sơn trang này chỉ có một vài binh lính nhỏ nhoi của Thần giới. Trầm Ngọc chỉ đành trông mong Xích Diễn bọn họ có thể sớm phát hiện tình trạng bất thường của sơn trang đồng thời tìm được biện pháp phá trận, cứu toàn bộ mọi người trong Thúy Tú sơn trang ra ngoài.
Ngay khi Trầm Ngọc đang đứng ngẩn người suy nghĩ, phía sau lưng hắn chợt phát ra tiếng nổ vang trời. Quay phắt người lại, hắn liền nhìn thấy lớp khói mù bay vờn quanh khắp sơn trang, rồi đột nhiên một cơn cuồng phong màu đen chợt ập đến, lá rụng rơi đầy trong sân cũng theo trận gió này bay cuộn lên trời, mặt đất bỗng nhiên rung lắc dữ dội.
Tiếng rạn nứt vang lên khắp nơi, những tảng đá to nằm im lìm trên mặt đất cũng bắt đầu nứt ra rồi vụn vỡ, vô số ngọn lửa chợt bùng lên từ ngay dưới lòng đất, chỉ chớp mắt sau đám cháy đã lan rộng ra khắp sơn trang!
Tình cảnh này không cho phép Trầm Ngọc do dự thêm nữa, hắn vốn định chở đến khi người bên ngoài phát hiện ra điểm dị thường của Thúy Tú sơn trang, nhưng nay xem ra đã không còn thời gian mà đợi nữa.
Vì đợi đến khi người bên ngoài phá được trận thì sơn trang đã bị thiêu sạch rồi!
Trầm Ngọc biến sắc, chỉ một nháy mắt đã quay về vị trí khi nãy, nơi mọi người vừa tranh đua tỷ thí với nhau.
Lúc này mọi người ở đây cũng đã náo loạn hết cả, trận tỷ thí khó lòng mà tiếp diễn được nữa, cũng không biết vừa rồi rốt cuộc ai thắng ai bại, chỉ thấy mọi người đã túm tụm lại một chỗ, cùng nhau thi triển thuật pháp đối phó với đám lửa trồi lên từ lòng đất này.
May mà tập trung tại đây đều là những người tu hành đứng đầu Nhân giới, tuy hoảng loạn hết mức nhưng vẫn có thể tạm thời ứng phó với tình hình trước mắt. Có điều đó cũng chỉ là tạm thời, Trầm Ngọc biết, nếu tình hình như này vẫn cứ tiếp diễn, khe nứt mỗi lúc một lớn, mỗi lúc một nhiều, thì chẳng bao lâu sau ngọn lửa tại Thúy Tú sơn trang sẽ không thể nào dập tắt được nữa.
“Đường sư huynh!” Đúng lúc này, một giọng nói chợt vang lên, Trầm Ngọc quay đầu thì thấy vài đệ tử của thư viện Chân Võ đang hấp tấp chạy về hướng hắn. Người vừa mở miệng gọi hắn chính là nữ đệ tử Liễu Huyên, nàng sốt ruột quan sát Trầm Ngọc từ trên xuống dưới, khi thấy hắn quả thực bình yên vô sự thì mới khe khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Huynh vừa đi đâu vậy, làm muội sợ gần chết, muội còn tưởng huynh xảy ra chuyện gì rồi cơ!”
“Huynh không sao.” Lúc này Trầm Ngọc vẫn còn đang giả làm Đường Lam, hắn cũng không định để lộ thân phận thật sự ra, nhưng đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện, liền mở miệng hỏi: “Quý Tang đâu?”
Liễu Huyên liếc nhìn một nơi trên đài cao, nhỏ giọng nói: “Người của Thúy Tú sơn trang đã đưa huynh ấy đến đó, bảo là có chuyện quan trọng cần thương lượng. Sư huynh, chúng ta...”
Liễu Huyên còn chưa dứt lời thì Trầm Ngọc đã vội vàng đi đến chỗ Quý Tang đang đứng.
Trong cả sơn trang đã loạn lên hết, chỉ có duy nhất mấy người đứng tại đây là còn đang bình tĩnh bàn bạc gì đó. Trầm Ngọc bước nhanh lại đây, còn chưa đến gần thì đã nghe thấy được giọng nói khàn khàn khô khốc của chưởng môn Thư viện Chân Võ: “Vậy ý ngươi là, hiện giờ chúng ta đang ở trong... Bát Phương Huyền Viêm trận?”
“Đúng vậy.” Một giọng nơi khác lập tức vang lên đáp lại câu hỏi, giọng của người này trầm thấp vô cùng, đó chính là trang chủ của Thúy Tú sơn trang. Ông xanh mặt nhìn ngọn lửa lan tỏa hừng hực quanh sơn trang, nơi thái dương đã mướt đẫm mồ hôi: “Theo sách cổ ghi lại, thì tình cảnh này, ngoại trừ Bát Phương Huyền Viêm trận thì
không còn khả năng thứ hai.”
“Cái Bát Phương Huyền Viêm trận ấy rốt cuộc là cái quái gì?” Trên đài cao lúc này, tất cả các chưởng môn của những môn phái còn lại đều mang theo vẻ mặt ngưng trọng, chỉ có Bộ Duyên Khê vừa mới tham gia trận tỷ thí còn chưa kịp rời khỏi đài là tỏ ra khó hiểu, mở miệng hỏi ra điều khúc mắc trong lòng.
Câu hỏi ngây ngô này của Bộ Duyên Khê lập tức bị mọi
người cùng yên lặng trào phúng, Bộ Duyên Khê gãi gãi đầu, đang nghĩ xem nên làm gì tiếp theo thì trang chủ của Thúy Tú sơn trang đã thì thào cất tiếng: “Ba vạn năm trước, Yêu vương Hoành Tố từng mở trận này tại biên giới Hải Thiên. Khi đó năm ngàn quân tinh nhuệ do
Thiên giới phái đi đều chết cực thảm, gần như bị diệt hết.”
Mọi người vốn dĩ vẫn còn cùng nhau duy trì sự im lặng, giống như nếu không nói ra những lời này thì vẫn còn có một con đường sống vậy. Nhưng nay, khi trang chủ vừa kể ra chuyện cũ năm xưa ấy, tất cả những người có mặt ở đây đều nhăn nhó đau khổ.
Bộ Duyên Khê nghe vậy, hít một ngụm khí lạnh, trong đôi mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ trước nay chưa từng có, lẩm bẩm: “Vậy... Vậy phải làm sao đây?”
“Vẫn phải có cách phá chứ, đúng không?” Người vừa hỏi chính là Quý Tang.
Nghe thấy câu hỏi này, mọi người liền quay mặt nhìn nhau, trong sự im lặng chết chóc ấy, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Bộ Duyên Khê.
Bộ Duyên Khê giật mình, sau khi nhìn quanh khắp nơi mới khó tin chỉ vào mặt mình: “... Gì vậy?”
“Có lẽ ngươi có thể phá trận.” Trên nền đất rung lắc dữ dội, trang chủ vững vàng bước nhanh đến bên cạnh Bộ Duyên Khê, đưa tay khoác lên vai hắn, thấp giọng nói: “Ba vạn năm trước, người đã phá vỡ trận pháp này chính là Chiến thần Cửu Tiêu, nàng đã dẫn dắt số người ít ỏi còn sống sót thoát khỏi biên giới Hải Thiên. Thiên Cương môn của các ngươi tôn thờ Chiến thần Cửu Tiêu, năm đó vật mà Chiến thần Cửu Tiêu lưu lại nhất định vẫn còn được giữ gìn bảo truyền đến nay, có thể trợ giúp chúng ta phá vỡ trận pháp này!”
Nghe được lời này của trang chủ, tất cả những người nơi đây đều gửi gắm hết mọi hy vọng lên người Bộ Duyên Khê. Đối diện với mấy cặp mắt chứa chấp chờ mong, Bộ Duyên Khê tái mặt lùi ra sau một bước, lắc đầu thì thào cười khổ nói: “Nào có vật gì đâu chứ... Các ngươi hỏi ta... Ta đi hỏi ai đây?”
Vừa nói đến đây thì Bộ Duyên Khê chợt khựng lại, trong đầu đột nhiên hiện ra một bóng hình, liền reo lên: “Ta biết rồi!”
Hắn đưa mắt nhìn quanh bốn phía, ôm ấp hy vọng tìm được hai vị Thần Ma có sức mạnh tối cao kia, nhưng tìm tìm kiếm kiếm mãi lại chỉ thấy cả nơi này tấp nập những người là người, còn bóng dáng của hai vị kia thì đã mất hút tận đâu.
Thực ra, khi vừa nghe xong những lời ấy, Trầm Ngọc cũng vội vàng rời đi.
Hắn đi tìm Lăng Yên, nếu Chiến thần Cửu Tiêu từng phá được trận pháp một lần rồi, thì nay sẽ có thể phá được lần nữa. Lăng Yên nhất định biết cách cứu mọi người ra.
Ngọn lửa hừng hực vẫn vươn chiếc lưỡi nóng rực liếm láp khắp nơi, may mà chân thân của Trầm Ngọc là phượng hoàng lửa, nên không hề sợ đám cháy này. Hắn tìm kiếm trong đám đông một lúc lâu, rốt cuộc tìm được Lăng Yên trong một góc đình viện.
Lăng Yên đưa lưng về phía Trầm Ngọc, đang to nhỏ gì đó với Thanh Minh. Vừa nghe thấy tiếng bước chân của Trầm Ngọc, nàng lập tức quay lại nhìn, ánh mắt nhẹ nhàng thoải mái tựa như lần đầu mới gặp.