Lăng Yên còn chưa rõ ý đồ của Trầm Ngọc thì cuộc tỷ thí này đã nhanh chóng bắt đầu.
Thanh Minh thấp giọng bên tai Lăng Yên: "Thần tôn đây là muốn tham gia tỷ thí lần này sao?"
Lăng Yên lắc đầu từ chối cho ý kiến, tuy nhiên mày vẫn hơi nhíu lại. Mãi cho tới khi Thanh Minh nhớ tới một chuyện, đột nhiên nói tiếp: "Mà nói gì thì nói, mỗi đạo tông của Cửu Đại tông môn đều thờ phụng một vị thần ở
Thiên giới, không ai giống ai. Mà vị thần mà thư viện Chân Võ thờ phụng chính là phượng hoàng lửa của Cửu thiên, xưa kia là Thần tôn Thanh Quang, nay chính là Trầm Ngọc."
"Vậy sao?" Lăng Yên thấp giọng cảm thán, trong đầu chợt lóe vô số khả năng.
Chẳng lẽ hắn muốn tương trợ thư viện Chân Võ thắng được tỷ thí lần này? Nhưng xưa nay Thần giới không cho phép nhúng tay vào chuyện của Nhân giới, Trầm Ngọc thân là Thần tôn sao lại không rõ điều này?
Trong khi Lăng Yên rơi vào trầm tư thì lúc này ở giữa sân luận võ bên kia, rốt cuộc hai người cũng bắt đầu tấn công.
Bộ Duyên Khê vẫn dựa theo những gì đã học được trong thời gian qua, liên tục xuất chiêu không chút lưu tình. Đối diện với một đối thủ mà chính mình đã quá rõ về lai lịch thân thế như Trầm Ngọc, Bộ Duyên Khê thực sự không thể nào nắm chắc được phần thắng, chính vì vậy mà ngay từ những khắc đầu tiên hắn buộc phải dốc hết toàn lực để chiến đấu.
Trái lại, Trầm Ngọc ở phía bên kia lại không hề có động tĩnh. Bộ Duyên Khê xuất kiếm đánh úp về phía mình, Trầm Ngọc không tránh cũng không né, ngược lại thò tay lấy ra tấm phù chú từ trong tay áo. Ánh mắt Lăng Yên chợt sầm xuống, ngay cả Bộ Duyên Khê cũng cả kinh lập tức đổi hướng hiếm, ánh chớp chợt lóe, Bộ Duyên Khê lại vung đường kiếm sắc bén về phía trước khiến tấm phù trên tay Trầm Ngọc nháy mắt liền bị bốc cháy.
Trầm Ngọc không chút hoang mang, lại lôi tiếp một tấm phù từ trong ngực ra. Tất nhiên Bộ Duyên Khê sao có thể để Trầm Ngọc tiếp tục xuất chiêu thức này ra, hắn buộc phải một lần nữa xoay chuyển động tác trên tay vung thẳng thanh trường kiếm về phía trước. Trầm Ngọc liên tục bị dồn ép lùi từng bước về phía sau không có cơ hội xuất thủ, vào thời khác bị bức đến sắp ra khỏi làn sân, Trầm Ngọc bỗng nhiên đứng lại, phóng cặp mắt nặng nề đầy thâm trầm nhìn thẳng Bộ Duyên Khê.
Bộ Duyên Khê lập tức dấy lên cảnh giác, đề phòng Trầm Ngọc lại bất chợt muốn ra tay.
Nhưng không ngờ ngay vào lúc bầu không khí xung quanh chợt ngưng đọng, Trầm Ngọc đột nhiên mở miệng.
"Ta thua."
Thanh trường kiếm của Bộ Duyên Khê đang phóng tới chỉ cách Trầm Ngọc chừng nửa tấc liền ngừng lại, Bộ Duyên Khê sững sờ nhìn Trầm Ngọc, hệt như không thể nào giải thích được lý nào hắn lại dễ dàng đánh bại Thần tôn đến như vậy được!?
Hắn quay phắt đầu lại nhìn Lăng Yên, kết quả lại hứng phải tia cảnh cáo trong mắt nàng.
Bộ Duyên Khê đột nhiên bị trừng mắt làm cho ngớ người, lần theo tầm mắt Lăng Yên mới phát hiện hóa ra trường kiếm trong tay mình vẫn còn đang chĩa về phía Trầm Ngọc. Hắn liền vội vã thu kiếm lại, trông thấy Trầm Ngọc cũng đem phù chú còn chưa được dùng trong tay thu hồi về, sau đó mới nghiêm túc nói với hắn: "Ngươi tiến bộ rất nhiều đấy."
Bộ Duyên Khê gãi đầu cười khan, nhỏ giọng nói: "Cũng nhờ A Tinh đã dạy tốt thôi."
Nghe Bộ Duyên Khê nhắc đến hai chữ "A Tinh", ánh mắt Trầm Ngọc hơi lóe sáng vẻ như muốn nói ra gì đó, nhưng Bộ Duyên Khê chờ một hồi vẫn không nghe được lời của đối phương, chỉ thấy hắn trầm mặc rất lâu, cuối cùng chỉ gật đầu với mình một cái rồi xoay người rời khỏi sân tỷ võ.
Về phần những người ở thư viện Chân Võ thì vẻ như bọn họ cũng không quá đỗi kinh ngạc với kết quả này cho lắm, chỉ cho rằng không ai bị thương là tốt rồi, vì thế Trầm Ngọc mau chóng rời khỏi nơi này cùng với bọn người ở thư viện Chân Võ. Bên phía này sau khi trận tỷ thí kết thúc thì người xem xung quanh cũng dần tản đi gần hết. Đến lúc này, Bộ Duyên Khê mới sải chân tiến về phía Lăng Yên.
Có điều hiện tại Lăng Yên còn chưa muốn phải nhiều lời với Bộ Duyên Khê, nên hắn còn chưa tới gần thì nàng liền cùng Thanh Minh dứt khoát rời khỏi nơi này.
Buổi tỷ thí ngày hôm đó thực chất cũng không khác gì những buổi tỷ thí thông thường, tận khi Lăng Yên và Thanh Minh trở lại nơi ở do Thúy Tú sơn trang an bài lúc trước, hai người bọn họ cũng không nói được một lời. Lăng Yên không mở miệng là vì trong lòng có chút suy tư, Thanh Minh cũng không nói là vì chuyện này có liên quan đến Trầm Ngọc, thầm đang cân nhắc không biết nên mở lời như thế nào để không chạm vào dây thần kinh hung dữ của Ma tôn đại nhân.
Đến khi bọn họ bước vào phòng và khép cửa lại, Lăng Yên mới chọn một chỗ ngồi xuống, ngược lại nói: "Thần giới không thể xen vào chuyện của Nhân giới, hôm nay hắn đến đây đúng là không phải vì để thắng cuộc tỷ thí."
Thanh Minh hiểu rõ ý của Lăng Yên, nhanh chóng tiếp lời nàng: "Ý Ma tôn là, Thần tôn hắn đang cố tình ẩn náu dưới Nhân giới?"
Lại suy tư một lúc, Thanh Minh tiếp: "Nhưng vì cái gì chứ?"
Lăng Yên nhàn nhạt liếc người bên cạnh, nói: "Chuyện này phải hỏi ngươi, Ô Dạ đã điều tra được những gì từ đại hội lần này, mau kể hết toàn bộ cho ta."
Thanh Minh lập tức đáp lời: "Ma tôn ngài nên biết, những người phàm tu hành ở Nhân giới ngày càng hùng mạnh, cho dù tranh chấp của Tam giới không liên can đến Nhân giới chăng nữa, nhưng nếu như có thể kéo lực lượng của Nhân giới về phía mình thì đối với bên nào cũng đều được lợi rất lớn."
"Chuyện này ta biết, nhưng ta cũng đã nói rồi, chuyện của Ma giới tuyệt không thể liên lụy đến Nhân giới." Lăng Yên trầm giọng nói.
Thanh Minh lắc đầu: "Nhưng đã mấy năm rồi Nhân giới luôn thờ phụng các chư thần, cho dù chúng ta không ra tay thì người phàm ở Nhân giới cũng chỉ một lòng hướng về Thần giới, đến lúc đó thế cuộc đã định, ai cũng không thể thay đổi được nữa."
"Nghe đồn trong Nhân giới còn có một cỗ thế lực vô cùng lớn, tự xưng là Ám Vân điện. Ám Vân điện này đã cấu kết với Yêu giới tạo sóng gây gió làm hại Nhân giới biết bao nhiêu chuyện, tuy là cùng nhau thông đồng nhưng thực chất đều đang lợi dụng lẫn nhau. Cả chuyện bọn Yêu giới mở Thiên Hoàn trận lúc trước e là cũng có sự tiếp tay của Ám Vân điện, nếu không sao chúng ta có thể đợi đến khi bọn chúng mở trận nhiều như vậy mới ngộ ra được mục đích của bọn chúng chứ."
Thanh Minh đem toàn bộ sự việc nói rõ ràng mạch lạc, rồi ngay lập tức lại nghĩ đến một chuyện nữa: "Còn có Cửu Đại tông môn ở Nhân giới, tuy vốn mang danh là chính đạo nhưng thực chất đã ngấm ngầm đấu đá gay gắt đã được nhiều năm rồi. Hiện tại thế lực của Ám Vân điện ở Nhân giới đang ngày càng bành trướng, sự tồn tại của bọn chúng trở thành mối nguy hại lớn đến Cửu Đại tông môn. Vì thế đại hội lần này tuy bề ngoài mang danh là tỷ thí thông thường, kỳ thật mục đích chính là nhân cơ hội này tìm được một môn phái có đủ năng lực để làm chủ, thống lĩnh mọi người tiêu diệt Ám Vân điện."
Dưới sự giải thích tỉ mỉ của Thanh Minh, Lăng Yên nhanh chóng hiểu rõ được ngọn nguồn: "Yêu giới muốn thông qua Ám Vân điện để can thiệp vào thế lực dưới Nhân giới. Thần giới lại không thể trực tiếp ra mặt nên muốn tìm ra một người đáng tin nhất nhằm giao trọng trách thống lĩnh Cửu Đại tông môn. Mà môn phái có thể khiến Thần giới tín nhiệm nhất, tất nhiên chính là đám người tôn thờ phượng hoàng Trầm Ngọc."
Lăng Yên kết luận đến đây, lại nghĩ đến Trầm Ngọc đang tận dụng thân phận hiện tại lẫn thế lực của nơi này, liền tiếp: "Hắn phải giúp thư viện Chân Võ."
"Ma tôn, người dự định làm như thế nào?" Thanh Minh nhất thời không thể tự mình quyết đoán.
Lăng Yên nói: "Dò thám tình hình trước rồi nói sau."
Thanh Minh gật đầu, mắt thấy Lăng Yên vừa dứt câu đã bước ra ngoài, hắn liền ngẩn người hỏi: "Ma tôn người muốn đi đâu?"
Lăng Yên dừng bước ở cạnh cửa, quay đầu lại nói: "Tất nhiên là đi dò thám rồi!"
Buổi tỷ thí đã chấm dứt đã lâu, lúc này mọi người đều đã trở về gian phòng của chính mình. Lăng Yên đi một đường, bốn phía chung quanh đâu đâu cũng thấy các đệ tử của các đại tông môn. Sau một lúc thoát được khỏi dòng người, nàng lần theo trí nhớ tìm được gian phòng mà đêm qua đã thấy Trầm Ngọc.
Lăng Yên thoải mái nhảy lên đầu tường, ngồi lên thân cây to cao lớn bên vách tường dõi mắt nhìn ra phía gian phòng đó. Quả nhiên, nàng liền thấy được bóng dáng của Trầm Ngọc ở trong phòng.
Lúc này Trầm Ngọc đang đứng cạnh bàn, miệng lẩm nhẩm quyển Nhất Hiệt Thư trong tay, cạnh hắn còn có một người đàn ông khác trông hơi quen mặt, Lăng Yên nhìn một hồi mới nhận ra người này chính là một trong hai đệ tử của thư viện Chân Võ mà nàng đã gặp đêm qua, cũng tức là sư đệ đồng môn của Đường Lam tên họ Quý
Tang.
Hai người nhỏ giọng trò chuyện với nhau, tuy rằng thanh âm được tiết chế vô cùng khẽ, nhưng Lăng Yên vẫn có thể nghe được toàn bộ thật rõ ràng.
Trầm Ngọc đang giảng giải cho Quý Tang về cách thức tu hành, những điều này tuy đối với Ma tôn mà nói thì chẳng phải là phương pháp cao thâm gì, nhưng với một người phàm tu hành thì lại vô cùng khó. Lăng Yên lặng lẽ nghe ngóng, thấy Quý Tang phía bên kia gật đầu như giã tỏi, đoán chừng là đã thấu hiểu hơn phân nửa.
Ánh mắt Lăng Yên hơi trầm xuống, đệ tử Quý Tang này có tư chất cực cao, xem ra Bộ Duyên Khê có muốn thắng tỷ thí lần này hay không thì phải đánh bại được đối thủ đáng gờm này trước đã.
Còn chưa nói, người mà Trầm Ngọc muốn xuất thân tương trợ cho lần này, nhất định chính là Quý Tang rồi.
Trong khi Lăng Yên còn chìm trong suy tư thì Trầm Ngọc và Quý Tang ở trong phòng đã gần như kết thúc cuộc nói chuyện. Quý Tang đứng dậy nói lời cảm tạ với Trầm Ngọc, sau đó mới cười đáp: "Nói Đường sư huynh am hiểu sâu rộng quả không sai! Xưa nay đệ chưa từng nghĩ tới phương pháp tu hành như vậy, nay nhờ sư huynh chỉ giáo đệ mới có thể ngộ ra được."
Trầm Ngọc nhàn nhạt đáp: "Chẳng qua ta cũng chỉ mới đưa ra cách thức cho đệ mà thôi, còn muốn tu luyện thành công thì phải dựa vào chính bản thân đệ."
"Hẳn rồi." Quý Tang gật đầu, không khỏi lại nhẹ giọng thở dài: "Chỉ là trình độ của sư huynh đã sâu rộng như vậy, nếu như có thể một lòng tu hành nhất định huynh sẽ mạnh hơn ta gấp mấy lần, càng sẽ không bại dưới tay một kẻ không danh không tánh giống như hôm nay."
"Ta đối với tu hành không hề hứng thú." Trầm Ngọc khẽ lắc đầu, không giải thích thêm mà chỉ nói tiếp: "Người đó là Bộ Duyên Khê, là đệ tử của Thiên Cương môn, thực sự không phải là kẻ không có tên gọi như đệ đã nói."
Quý Tang nghe vậy không tránh khỏi sửng sốt, ngay cả Lăng Yên ở trên cây cũng thay đổi ánh mắt, bất giác trong mắt hiện ra chút ý cười.
Bên kia Quý Tang lại nhíu mày không hiểu: "Đệ thấy chiêu thức của người nọ vô cùng tầm thường, vì sao sư huynh lại coi trọng như vậy?"
"Rất có thể người này sẽ trở thành đối thủ mạnh nhất của đệ, ngàn vạn lần đệ đều phải cẩn thận, không được quá khinh địch." Trầm Ngọc nói đến đây thì tiễn Quý Tang ra đến tận đình viện phía trước, đến giữa đường thì dừng lại hàn huyên với hắn thêm vài câu. Cuối cùng mới thấy Quý Tang ôm một bụng đầy nghi hoặc rời khỏi.
Sau khi tiễn Quý Tang, Trầm Ngọc không vội trở lại phòng mà vẫn đứng yên ở đình viện, im lặng như đang rơi vào trầm tư suy nghĩ gì đó.
Lăng Yên giấu hơi thở và ẩn mình bên tán cây, bình tĩnh nhìn bóng người nọ ở bên dưới mà chợt nhớ lại một số chuyện.
Trước kia khi còn ở An Nhạc trấn, cứ mỗi lần Lăng Yên tới lui rừng trúc ở ngoài trấn để trợ giúp Bộ Duyên Khê tu luyện thì lúc nào Trầm Ngọc cũng luôn đứng ngoài hiên chờ nàng. Thấy nàng trở về trên gương mặt của hắn
sẽ lập tức nở rộ thành một đường cong sáng rỡ, trông đẹp mắt vô cùng.
Một cơn gió thoảng qua khiến lá cây đung đưa lay động, âm thanh xào xạc bên tai tức khắc cắt ngang dòng hồi tưởng của nàng, để rồi bỗng sực tỉnh, hóa ra mọi thứ đều đã trở thành quá khứ.
Trong mắt nàng lập tức xẹt qua cảm xúc phức tạp, ngay khi Trầm Ngọc xoay người muốn trở về phòng, Lăng Yến chợt lắc thân người, chớp mắt đã chặn đường đi của hắn.
Bởi vì vừa rồi Lăng Yên đã ẩn thân nên Trầm Ngọc không nhận ra sự hiện diện của nàng, nay người đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt khiến hắn kinh ngạc đến ngẩn người, nhưng chẳng qua vẻ kinh ngạc của hắn chỉ thoáng qua trong chốc lát, ngay tức khắc lại trở lại dáng vẻ lãnh đạm như trước, mặt không đổi sắc nhìn Lăng Yên với vẻ thắc mắc.
Lăng Yên và hắn đứng đối diện nhau, nhíu mày nói: "Ta có chuyện muốn thương lượng với Thần tôn ngươi."
Trên mặt Trầm Ngọc nhìn không ra cảm xúc, chỉ ngắt lời nói: "Nàng nhận ra ta!" Đây không phải là một câu hỏi, mà là khẳng định.
"..." Đoạn ký ức đêm qua bất chợt bị gợi lên, bước chân Lăng Yên vốn đang tiến về phía trước bỗng khựng lại, lập tức ho nhẹ một tiếng, làm ra vẻ như không nghe thấy mà nói tiếp: "Không mời ta vào phòng sao? Hay ngươi muốn nói chuyện với ta tại chỗ này?"