"Ngươi không đi được thật sao?" Lăng Yên hỏi với vẻ không tin được, nghĩ rằng vừa rồi nàng đâu có dùng lực mạnh lắm đâu, lý nào người này lại bày ra bộ dáng như vậy? 

Xem ra phượng hoàng nhỏ lợi hại trên Thần giới đã thành thói quen, không ngờ thể chất lại yếu ớt đến như vậy, còn không bằng một góc của Thanh Quang lúc xưa khi đánh nhau với nàng nữa.

Nghĩ đến đây, nàng bất giác tiến thêm bước về phía Trầm
Ngọc.

Trầm Ngọc mím chặt môi, trừng mắt chằm chặp vào tên
đầu sỏ kia, không ngừng suy đoán ý đồ tiếp theo của nàng.

Thế nhưng hắn đã nghĩ quá xa rồi.

Đối với Lăng Yên mà nói, tuy rằng nàng chướng mắt Thần giới nhưng cũng là một quân tử hành sự đường đường chính chính, sẽ không thừa dịp đối phương gặp nguy mà ra tay.

Trái lại nể tình Trầm Ngọc đã mang nàng theo một đoạn
đường lúc nãy, nàng còn muốn giúp hắn một tay đây.

"Thế nào, Thần tôn bé nhỏ của chúng ta đau đến nói không nên lời rồi sao?" Thấy Trầm Ngọc không hề lên tiếng, Lăng Yên khiêu khích nhướn mày, lại chợt cúi đầu nhìn vào chỗ đau của Trầm Ngọc, cố tình lắc đầu than: "Thần giới đúng là càng ngày càng tệ." 

"Câm mồm!" Vốn dĩ Trầm Ngọc định phó mặc cho đối phương tự mình lảm nhảm nhưng Lăng Yên lại đề cập đến Thần giới, hắn nhịn không được liền lạnh giọng quát.

Lăng Yên cười cười, cũng không thèm đáp trả hắn nữa, chỉ hất cằm nói như ra lệnh: "Ngươi biến trở về nguyên hình đi."

Trầm Ngọc khó hiểu: "Cái gì?"

"Hiện tại chúng ta cần phải nhanh chóng tìm ra trận pháp, giờ bộ dạng ngươi đã như vậy thì đi thế nào?" Lăng Yên nói, "Ngươi trở lại hình dạng phượng hoàng, ta đưa ngươi đi."

Trầm Ngọc trầm mặc một lúc, Lăng Yên cho rằng hắn đang cân nhắc xem mức độ đáng tin của nàng được bao nhiêu phân lượng, nên cũng không nói nhiều, chỉ im lặng chờ hắn. Không ngờ đợi được một hồi lâu, Trầm Ngọc hơi nghiêng mặt sang một bên rồi thấp giọng hỏi một câu: "Ngươi đưa ta đi bằng cách nào?"

Lăng Yên hùng hồn: "Tất nhiên là xách ngươi lên đi qua đó rồi."

Trầm Ngọc: "..."

Lăng Yên nhìn dáng vẻ của hắn, kìm không được buột miệng: "Chẳng lẽ ngươi muốn ta ôm ngươi đi qua?"

Sắc mặt Trầm Ngọc càng thêm trắng nhợt, nghiêm mặt nói: "Ta không cần!"

"..."

Lăng Yên chống má nhíu mày: "Cái này thì hơi khó, nếu phượng hoàng nhỏ không đi được vậy dứt khoát đợi ở đây đi, một mình ta đi tìm trận pháp là được."

"Không được." Hắn lắc đầu, vừa nói xong liền lảo đảo đi tới, quyết liệt kéo tay Lăng Yên đang làm bộ xoay người muốn rời đi. 

Lăng Yên cúi đầu nhìn tay Trầm Ngọc, nhướn mày, không nói. Nhưng trong chớp mắt Trầm Ngọc như bị phỏng liền giật mình buông tay, lúng túng cụp mắt, tuy giọng có vẻ yếu hơn những hắn vẫn không chịu yếu thế: "Đi thôi!" 

Lăng Yên nhìn hắn, ánh mắt hơi ngờ vực nhưng cuối cùng cũng bật cười một tiếng, xoay người. "Đi thôi!"

Lặng Yên đã sải bước về phía đầu bóng tối bên kia,
Trầm Ngọc không nói một lời cũng lê bước chân
bước theo sau. Vừa rồi hắn nghỉ ngơi được một lát cũng đã khá hơn một chút, lúc đi dọc đường cũng chỉ rũ mắt không lên tiếng, Lăng Yên thỉnh thoảng sẽ liếc hắn một cái, cuối cùng vẫn là cố ý bước chậm lại. 

Trên đường hai người phối hợp rất tốt, nhưng điều kỳ lạ là, lực lượng thần bí đột ngột xuất hiện lúc họ rơi xuống đây bỗng dưng biến mất, toàn bộ khe đất trong bóng tối trở nên an tĩnh đến đáng sợ, chỉ có những hòn đá nhỏ lóe ra ánh sáng trong suốt của dạ minh châu nằm vất vưởng dưới đất. Lăng Yên nhìn những thứ đang tán loạn dưới đất, rốt cuộc cũng lên tiếng phá vỡ trầm mặc: "Lý nào khí tức của yêu thú ban nãy lại biến mất?"

Nghe nàng nói như vậy, Trầm Ngọc liền lắc đầu nói: "Yêu thú kia có lẽ là tà vật còn sót lại của thời thượng cổ, nó không xuất hiện là tốt nhất."

"Chúng ta bước vào địa bàn của nó, ngươi nghĩ nó sẽ không xuất hiện thật sao?" Lăng Yên cười cười, thế nhưng sự phòng bị trong mắt vẫn không hề giảm. Nàng biết việc đụng độ với con yêu thú chỉ là chuyện sớm muộn thôi, những trước hết phải đợi họ tìm ra nơi chứa trận pháp kia đã.

Lỡ chưa tìm được trận pháp mà đã chạm trán yêu thú thì khi giao chiến nhất định sẽ kéo theo cả bọn Yêu giới cũng đến đây. Đến lúc đó nếu bọn chúng tìm được trận pháp trước bọn họ, tình thế nhất định sẽ rất phiền phức.

Tận đáy lòng nàng hiểu rõ điều này nên bước chân cùng có phần nhanh hơn lúc trước, còn chẳng màng quay đầu lại: "Phượng hoàng nhỏ kia, nếu ngươi không muốn đánh quái thú lúc đang què thì nhanh lên chút đi!"

"..."

Trầm Ngọc chỉ lườm nàng một phát, không đi theo, nhưng như vậy thì Trầm Ngọc lại cảm thấy vô vị. Lăng Yên vừa đi vừa chỉ những thứ dưới đất: "Những thứ phát sáng trên đất rốt cuộc từ đâu ra vậy?"

Khe sâu này quả thực rộng hơn những gì họ tưởng, hai người đi một mạch cũng chưa đến được cuối đường. Nhưng trái lại họ lại thấy những tảng đá phát sáng nhỏ rơi lung tung suốt dọc đường, tựa như có kẻ cố tình tạo ra dấu tích vậy. 

Trầm Ngọc nhìn theo hướng Lăng Yên đang nhìn, thản nhiên nói: "Dạ minh châu thôi!"

"Dưới đất đều là dạ minh châu sao?" Lăng Yên buột miệng hỏi, cảm thấy hơi kỳ lạ, đang tính lên tiếng lần nữa thì bất chợt nàng thấy một luồng sáng lớn ở đằng trước cách họ không xa, ánh mắt khẽ biến, quay đầu nói với Trầm Ngọc: "Bên kia có thứ gì đó, đến đó xem xem."

Nàng nói xong liền tiến về phía trước, Trầm Ngọc vội vàng đuổi theo, cùng lắm hai người chỉ mất một lát đã tới được nơi phát ra ánh sáng. 

Thứ ánh sáng đó hiển nhiên chính là những hòn đá nhỏ họ luôn nhìn thấy ban nãy. Những thứ này luôn rải rác suốt dọc đường, nhưng khi đến đây số lượng lại tăng lên một cách đáng kể, hơn hết toàn bộ hòn đá đều được gom lại nằm chung một chỗ, chính vì vậy mới có hiện tượng cả một vầng sáng tích tụ từ một phía. Có điều ở phía dưới những phiến đá này, dường như có thể thấy được những vết xước nhẵn mịn đầy dứt khoát ẩn hiện dưới mặt đất.

Tia sáng trong mắt Lăng Yên chợt lóe, lập tức triệu hồi Danh Lưu đao, lấy vỏ đao nhẹ nhàng dịch những phiến đá phát sáng sang hai bên, đến lúc này mới nhìn rõ được dấu vết trên đất. 

Chúng chính là một chuỗi văn tự được khắc bằng màu đỏ, vết khắc cực kỳ sâu, dấu in hằn của những phiến đá cũng không thể xóa đi những dấu vết đó.

Hơn hết nàng chỉ cần liếc sơ cũng lập tức nhìn ra được, lẩm bẩm nói: "Là văn tự của Yêu giới." Dứt lời, nàng lại quay sang Trầm Ngọc, lớn tiếng nói: "Ta đã tìm được trận pháp."

Tuy rằng Trầm Ngọc cử động có chút bất tiện nhưng cũng hiểu việc này không thể chậm trễ, nhanh chóng bước đến cạnh Lăng Yên, cúi đầu nhìn những chữ viết tương tự nhau ở dưới đất, nhỏ giọng hỏi: "Là ở chỗ này sao?"

"Khả năng lớn là ở đây, ta đã từng thấy văn tự của Yêu giới rồi." Lăng Yên đáp một tiếng, chợt quay sang nhìn Trầm Ngọc. 

Trầm Ngọc hiểu ý của nàng, hiện tại việc bọn họ cần làm chính là cùng nhau phá hủy trận pháp.

Nhưng ba vạn năm trước chính tay Yêu vương tiền nhiệm đã mở trận, lý nào lại dễ dàng hóa giải như vậy. Lần này muốn phá trận, nhất định sẽ phải hao tổn không ít khí lực.

Chỉ là Trầm Ngọc có hơi khó hiểu, mục đích của Lăng Yên vốn dĩ là muốn cướp đi Huyền Cốt Châu, nay Huyền Cốt Châu còn chưa rơi vào tay thì đã đồng ý cùng hắn phá trận pháp, vì sao chứ?

Lăng Yên không mảy may hay biết Trầm Ngọc có suy nghĩ như thế trong lúc này, nàng rút Danh Lưu đao từ trong vỏ ra, trầm giọng nói: "Ngươi tránh ra chút đi!"

Trầm Ngọc khẽ gật đầu, đang muốn cử động thì bất thình lình chân mày nhíu chặt lại.

Khi Trầm Ngọc cau mày thì đồng thời Lăng Yên cũng phát giác được điều bất thường, nàng đột ngột quay đầu lại, liền bắt gặp vùng đất vốn đang bằng phẳng bên kia của vách núi, quả thực đang chấn động dữ dội. 

"Là... yêu thú?" Vào lúc khe sâu xảy ra rung chấn dữ dội, luồng khí tức cường đại của ban nãy lại một lần nữa phóng tới, thân hình Lăng Yên lập tức dịch chuyển, nảy người bay lên. Danh Lưu đao trong tay chợt lóe sáng, chỉ chớp mắt ánh đao bổ toạc vùng đất trống trước mặt, cuồng phong rít gào tựa như sao băng phóng qua nhưng đúng lúc lại rơi xuống trên vách núi tối đen đang rung kịch liệt đằng kia.

Trong nháy mắt, từ phía khối đá khổng lồ bỗng truyền đến tiếng nứt toạc của khe đá. Vách núi đang rung chuyển dữ dội bỗng nhiên ngừng lại, rồi ngay sau đó lại tiếp tục rung lắc mạnh hẳn, kịch liệt nhỏm dậy.

Bốn phía của vách núi bị động tĩnh này mà chấn động không ngừng, khiến vô số núi đá từ bên cạnh lăn xuống, mặt đất lay động lại càng thêm dữ dội hơn. Lăng Yên lùi ra sau hai bước, dịch đến gần Trầm Ngọc, sắc mặt bỗng ngưng trọng.

Bởi vì trước mặt họ, vách đá đen ngòm đằng kia khi vang lên tiếng đá nứt răng rắc thì vùng đất lập tức bị tách ra làm hai, tựa như thứ gì đó từ bên trong phá kén chui ra, lột bỏ lớp da đen đúa để thoát xác, từ bên trong tức khắc hiện ra vô số lớp vảy sáng lấp lánh rực rỡ.

Cuối cùng Lăng Yên đã thông suốt.

Những hòn đá lấp lánh tỏa sáng dưới đất, thực chất không phải dạ minh châu gì cả, mà đó là những thứ nằm ở trên mình con yêu thú.

Vách núi đen ngòm lúc trước hệt như một cái kén được bao bọc xung quanh, một khi lớp kén được cởi bỏ, Lăng Yên và Trầm Ngọc cũng thấy rõ được hình dạng của con yêu quái khổng lồ ở trước mắt.

Nó là một loài cự thú có kích thước cao tầm một tòa tháp bảy tầng, thân mang dạng rùa, sau lưng là một lớp vỏ cứng cáp hệt như một bức tường thành, lại khoác trên người một lớp vảy lấp lánh trong suốt rất đẹp, chính nhờ một đao vừa rồi của Lăng Yên khiến nó bị đau đớn làm thức tỉnh. Nó xoay ngược cổ lại, cặp mắt mang theo phẫn nộ trợn trừng nhìn xuống mặt đất, đối với cự thú này mà nói, hai người họ lúc này chẳng khác nào như hai con kiến tầm thường nhỏ bé.

Lăng Yên cắn chặt răng, tất nhiên là nhận ra được nguồn gốc của loài cự thú trước mặt.

Nàng đang định lên tiếng giải thích với Trầm Ngọc thì đã nghe hắn nói trước: "Là Thạch văn thú, một trong tứ đại tà thú của thời thượng cổ?"

"Không sai!" Lăng Yên nóng nảy nói, dồn hết suy nghĩ vào loài tà thú trước mặt, "Chúng ta gặp rắc rối rồi!" 

Tứ đại tà thú của thượng cổ có nguồn gốc từ dưới lòng đất do bị nhiễm yêu tà mà sinh trưởng ra nguyên hình nguyên dạng, vì thế trong người chúng đã sản sinh nguồn lực lượng cực kỳ mạnh sẵn có. Năm xưa Tam giới cũng không có cách thu phục bọn chúng, chỉ có thể áp chế trong tầm kiểm soát có giới hạn, ngay cả người ngoài chạm trán bọn chúng còn phải tương kính như tân không dám chạm đến. Cũng may, nhờ vào loài tà thú này chỉ biết làm theo bản năng của loài vật, không có tâm trí, phần lớn chúng đều tìm đến nơi sâu thẳm trong núi rừng mà rơi vào giấc ngủ nghìn năm. Nếu không bị kẻ khác làm kinh động thì cũng sẽ không thức tỉnh mà gây ra sóng gió gì.

Nhưng thật khéo làm sao, bọn họ chỉ vừa xuất thủ có một lần thì đã kinh động đến loài tà thú này rồi, thật là trùng hợp. 

Không phải Lăng Yên và Trầm Ngọc không có biện pháp đấu với nó, chỉ là nếu thật sự đối đầu với tà thú thì sợ rằng lúc này họ sẽ phải tiêu hoa không ít khí lực. Huống hồ sức lực của tà thú và bọn họ ngang ngửa nhau, nó lại là một loài vật vô tri chỉ biết chiến đấu đến cùng, nếu không phải đánh đến sức cùng lực kiệt thì nhất định phải là một trong đôi bên phải có người nộp mạng, nếu không cuộc chiến sẽ không bao giờ chấm dứt.

Nay bọn họ còn gánh hệ sự trên người nên tuyệt nhiên sẽ không tình nguyện cùng bọn chúng chơi trò đọ sức. Lăng Yên lập tức đưa ra quyết định nhanh chóng, quay đầu nói với Trầm Ngọc: "Ngươi..."

Nàng còn chưa kịp nói gì thì Trầm Ngọc đã cắt ngang: "Để ta cản nó, ngươi mau đi hủy trận!" Giọng Trầm Ngọc cực kỳ bình tĩnh, dường như tình cảnh lúc này vẫn chưa thể làm hắn hoảng loạn.

Lăng Yên có chút ngạc nhiên, không ngờ phượng hoàng nhỏ này lại có thể ra quyết định nhanh đến vậy.

Nàng do dự một lát rồi hỏi: "Ngươi ngăn nó được thật sao?"

Trầm Ngọc bình thản nhìn lướt qua nàng, thấp giọng đáp: "Ta là thần tôn!" Người vừa dứt lời thì tức khắc đã hóa thành phượng hoàng. Dưới ngọn lửa rực đỏ, chim phượng hoàng rống lên một tiếng rồi dứt khoát lao thẳng về hướng cự thú.

Thực ra cũng không cần phải lo lắng. Thành thật mà nói ở tại nơi thâm sơn quỷ cốc này, hai người lại đang là kẻ thù của nhau nên sống chết của tên phượng hoàng này cũng chẳng mấy ảnh hưởng gì đến nàng. Sau khi đã thông suốt, nàng dứt khoát quay đầu lại, một lần nữa giương đao giải phóng ma khí trên người.

Nàng khẽ quát một tiếng, khí thế tỏa ra càng khiến sắc đỏ quanh thân nàng càng thêm bén nhọn chói mắt, vực thẳm nơi đây bất chợt bị kích thích khiến địa chấn so với ban nãy lại càng thêm rung chuyển kịch liệt. Lăng Yên cắm thẳng trường đao xuống trung tâm trận pháp, lấy vị trí dưới chân mình làm điểm tựa, đao khí len lỏi khuếch tán ra ngoài khiến cự thạch vững chắc lập tức nứt toạc văng tứ tung, dấy lên một trận cuồng phong mù mịt. 

Thế là, một trận pháp đã tồn tại mấy vạn năm trong chớp mắt vì một đao của Lăng Yên mà biến mất hoàn toàn. 

Rốt cuộc đã tiêu diệt được trận pháp ở đây, nhưng vào lúc này nàng lại cảm nhận được khí tức của yêu khí từ phía xa, hẳn là bọn yêu giới phát hiện được biến động ở đây nên tức tốc kéo đến. Theo lẽ thường, nàng còn ở lại đây đấu với bọn chúng một trận, tốt nhất là cho bọn chúng một bài học đánh cho đến tàn phế mới thôi. Nhưng rồi khi nhớ Đường Lam còn đang ở An Nhạc trấn thì Lăng Yên chỉ muốn có thể nhanh chóng giải quyết chuyện ở đây để còn trở về gặp hắn, càng sớm càng tốt. 

Nếu đã phá hủy được trận pháp, vậy bước tiếp theo họ cũng không cần phải ở lại chiến đấu đến thừa sống thiếu chết nữa. 

Lăng Yên liền xoay người, định bụng nói với hắn rằng bọn họ mau rời khỏi nơi này nhưng ngay lập tức đã bị cảnh tượng trước mắt làm ngẩn người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play