Cô nương ấy tên là Hoa Nhạn, vẫn luôn ngụ tại núi Vãn Đình này, trên đường dẫn đám người Lăng Yên Trầm Ngọc đi đến nơi bày trận, nàng đã nói rõ lai lịch cùng với những chuyện xảy ra dạo gần đây cho bọn họ nghe.
Nhờ đó Lăng Yên mới biết được, hóa ra tại đạo quán này cũng chỉ vỏn vẹn có hai người, mà chủ nhân của đạo quán đã đi ra ngoài nên hiển nhiên lúc này chỉ còn lại một mình Hoa Nhạn.
"Trận pháp ở ngay mặt sau của đạo quán, nhưng người bình thường không thể vào được, nếu các người muốn đi thì ta sẽ dẫn các người đi." Hoa Nhạn nói xong, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn hai người, "Các ngươi thật sự có thể ngăn cản đám yêu quái kia à?"
Lăng Yên vẫn chưa lên tiếng trả lời, nàng vẫn còn đang lo nghĩ về chuyện khác, Trầm Ngọc ngược lại gật đầu xác nhận: "Dĩ nhiên."
"Chỉ cần chúng ta phá hủy trận pháp này, đám yêu quái kia sẽ không đến đây nữa." Ngay lúc này, Đông Cẩm đi phía sau Trầm Ngọc rốt cuộc cũng mở miệng.
Lúc trước hắn vẫn luôn lẳng lặng đi theo sau Trầm Ngọc, thoạt nhìn chỉ như một pho tượng đá cao ngạo, đến bây giờ khi hắn chịu mở miệng nói chuyện, ánh mắt vẫn cứ nhìn thẳng về phía trước, không thèm liếc nhìn Lăng Yên đến một cái.
Lăng Yên nghe được lời của Đông Cẩm, cũng không có phản ứng gì, chỉ phì cười như đang chế giễu.
Hoa Nhạn nói tiếp: "Nơi đó rất kỳ lạ, các ngươi vào rồi phải tự bảo trọng."
Lăng Yên nghĩ bụng, hóa ra Hoa Nhạn không định đi cùng với bọn họ.
Nàng hiếu kỳ nói: "Kỳ lạ thế nào?"
Hoa Nhạn liếc mắt nhìn Lăng Yên đầy thâm ý: "Đến nơi rồi các ngươi sẽ biết."
Mọi người rẽ vào một con đường mòn nằm sâu trong núi phía sau đạo quán, không bao lâu sau đã nhìn thấy một đám tiểu yêu đang đi do thám xung quanh. Hiển nhiên mấy tên tiểu yêu này không khó đối phó, Lăng Yên cầm đao xông lên, nhanh gọn đuổi bọn chúng đi. Đám người lại đi tiếp thêm một lúc thì đến một cánh rừng bao bọc trong sương mù.
Nơi này khác hẳn với những chỗ khác, toàn bộ núi Vãn Đình đầy rẫy những cây phong, nhìn từ xa chỉ thấy một màu đỏ rực, duy chỉ có mảnh rừng này là ngập tràn sương trắng, trong không khí còn mang theo hơi lạnh rét mướt.
Hoa Nhạn đi đằng trước, tùy tiện đẩy ra một nhánh cây vươn mình chặn ngang lối đi, quay đầu lại nói: "Các ngươi bám sát, chỗ này rất dễ lạc đường."
"Ừm." Lăng Yên cùng Trầm Ngọc gần như đồng thanh trả lời, hai người cũng không thèm nhìn nhau, đều tự giác đi theo sau Hoa Nhạn, cùng tiến vào rừng.
Đường đi trong rừng phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng, Lăng Yên đi vào rồi mới hiểu vì sao vừa rồi Hoa Nhạn muốn bọn họ theo sát.
Mọi người đi mãi đi mãi, một lúc lâu sau mới vòng qua hết đám dây leo chăng nhằng nhịt cùng với những nhánh cây mọc lung tung, đi tới một nơi hoàn toàn khác biệt, cây cối ở đây cao to um tùm hơn nhiều.
Nhưng không biết vì sao, phía sau những gốc cây đại thụ ấy lại có một khoảnh đất rộng bằng phẳng, giống như toàn bộ cánh rừng bị chia làm hai nửa.
Lăng Yên tò mò, đang định tiến lên xem, Hoa Nhạn lại chợt ngăn nàng lại: "Cẩn thận, đừng đi qua đó."
Lăng Yên theo lời dừng lại bước chân, Hoa Nhạn thấy vậy mới nâng bước đi lên trước, đến một chỗ cách bọn họ không xa liền ngừng lại, quay đầu nói với mọi người: "Các ngươi đến chỗ ta đang đứng đây."
Mọi người nghe vậy mới nhấc chân đi đến chỗ Hoa Nhạn.
Ở ngay nơi bọn họ đang đứng có một bụi cây thấp bé, vì bụi cây này đã che đi tầm mắt của bọn họ, nên chỉ khi đứng tại đây mới có thể nhìn rõ cảnh vật phía trước.
Ngay đằng sau những thân cây um tùm ấy, mặt đất trước mắt như bị bổ đôi ra, một cái khe lớn vắt ngang trước mặt mọi người, nhìn xuống dưới chỉ thấy một màu đen thăm thẳm, trong thoáng chốc không ai có thể ước lượng được độ sâu của cái khe này.
Lúc Lăng Yên cùng Trầm Ngọc đang chăm chú nghiên cứu nơi này thì Hoa Nhạn đã thấp giọng nói: "Sư phụ ta từng dẫn ta đến đây, nói với ta rằng, đây chính là trận pháp lưu lại từ thời Thượng cổ. Ta nghĩ, nơi mà các ngươi muốn tìm ắt hẳn là đây." Nói xong, nàng đắn đo suy nghĩ một chốc rồi lại cụp mắt nói tiếp: "Mấy đời tổ sư của môn phái ta đều nghiên cứu xem trận pháp này là do ai để lại, có tác dụng gì, nhưng vẫn chưa thu được kết quả."
"Trận pháp này không tốt lành gì, tốt nhất là các ngươi không nên biết." Lăng Yên thuận miệng nói một câu, dưới chân tiến lên thêm một bước, đến ngay bên cạnh mép vực thì dừng lại, cúi đầu xuống thăm dò.
Hoa Nhạn nói: "Nhiều năm trước từng có một con yêu thú đến đây, ở lại bên dưới đó, sau không một ai dám bén mảng đến gần chỗ này nữa. Các ngươi muốn xuống thật à?"
Lăng Yên cười cười, "Đến cũng đến rồi, đương nhiên phải xuống." Nói đoạn, nàng quay đầu liếc nhìn Trầm Ngọc đứng cách đó không xa: "Có điều Thần tôn đây vẫn còn bé bỏng lắm, nếu sợ quá thì cũng không cần xuống đâu, ở lại đây ngắm cảnh là được rồi."
Dường như Trầm Ngọc đã bị Lăng Yên kích thích nhiều nên quen, thành ra cũng không có đáp lại, nàng, chỉ lẳng lặng liếc xéo Lăng Yên một cái rồi nói với Đông Cẩm thượng thần đứng cạnh mình: "Ngươi ở lại đây bảo vệ cho Hoa Nhạn."
Đông Cẩm nghe được lời này, hơi hơi nhíu mày, trên gương mặt vẫn không có biểu cảm rốt cuộc cũng nhờ vào đó mà thấy được hắn bất mãn. Nhưng Trầm Ngọc lại đã nhanh chóng tiếp lời: "Ta biết đúng mực, ngươi không cần phải lo."
Đông Cẩm không nói thêm gì nữa, chỉ cụp mắt gật đầu, ánh mắt lại sâu kín đưa về hướng Lăng Yên.
Lăng Yên nhìn ánh mắt này chỉ cảm thấy như Đông Cẩm thượng thần đang sợ mình sẽ ăn thịt Phượng Hoàng nhỏ nhà hắn.
Lăng Yên thuần thục dùng ánh mắt khiêu khích đối phương, một lát sau mới thu hồi tầm mắt, nói với Trầm Ngọc: "Đã vậy thì Thần tôn nhớ phải theo sát ta nhé." Lăng Yên nói xong lời này liền xoay người lại ngay tức khắc nhảy xuống khe sâu, thân hình thoáng chắc hóa thành một luồng sáng đỏ đậm lao vùn vụt đi xuống.
Thấy Lăng Yên đã nhảy vào, Trầm Ngọc cũng không do dự thả người vào theo.
"Các ngươi..." Hoa Nhạn đứng ngay bên cạnh bờ vực thấy cảnh này thì khẽ biến sắc, tiến lên thêm một bước chăm chú nhìn, cho đến khi không còn thấy bóng dáng của hai người nữa, mới cúi đầu hít một tiếng, lắc đầu nói: "Chỉ sợ là nơi này không chỉ đơn thuần là một cái khe bình thường, sao không nghe ta nói cho hết lời rồi hẵng đi."
Đông Cẩm đứng phía sau nghe rõ mồn một những lời lẩm bẩm thì thào của Hoa Nhạn, lập tức túm lấy cổ tay nàng, trầm giọng hỏi: "Có ý gì?"
Hoa Nhạn ngẩn ra, thoáng nhìn bàn tay đang túm chặt lấy mình kia rồi nói tiếp: "Yêu thú dưới đó cũng không biết có lai lịch gì, mà chỉ cần tới gần nó... thì toàn bộ linh lực của những người tu luyện như chúng ta dường như đều mất hết, không cách nào sử dụng được, chỉ không biết các ngươi thì sao." Nàng cắn nhẹ làn môi, hàng lông mi dài khẽ chớp, bồi thêm một câu: "Nếu bọn họ thật sự là thần tiên, thì chắc là không có gì phải sợ, đúng không?"
Nữ tử này, là cố ý.
Đông Cẩm cau mày, yên lặng buông tay nàng ra, đôi mắt lộ vẻ lo lắng.
...
Tuy không nghe được những lời của Hoa Nhạn, nhưng khi hai người rơi vào khe sâu, mặc dù chưa chạm đến đáy nhưng Lăng Yên đã cảm giác được điều gì đó sai sai.
Trong không khí bao quanh bọn họ ẩn giấu một loại sức mạnh vô cùng cổ quái, quấy nhiễu làm cho ma khí trong người nàng không ngừng cuộn lên, khiến nàng không thể không phân tâm đi chống lại thứ sức mạnh ấy, nhưng cũng vì vậy, lực lượng mà nàng dùng để hóa thân thành luồng sáng nhất thời bị cản lại, thân thể mất đi khống chế, từ trong không trung rơi thẳng xuống.
Tuy thân là Thần Ma, nếu có ngã thật thì cũng không gặp phải chuyện gì, nhưng dù gì nhìn cũng vẫn bị mất hình tượng, Lăng Yên không muốn bản thân mình nhếch nhác trước mặt tên Phượng Hoàng nhỏ kia, vội vàng tập trung tinh thần ngưng tụ ma lực, thi triển thuật phi hành.
Khe sâu này quả thực rất kỳ lạ, cũng không biết sức mạnh to lớn có thể quấy nhiễu nàng đến từ đâu, Lăng Yên suy ngẫm một hồi, chợt nhớ ra mình như thế này mà cần phải gắng gượng mới ứng phó được với tình huống này, không biết Phượng Hoàng nhỏ kia thì thế nào.
Phượng Hoàng nhỏ dù gì cũng chỉ vừa sinh ra chưa được bao lâu, cho dù sở hữu nguồn sức mạnh to lớn, nhưng căn bản cũng không thể nào bằng mình được, ứng phó loại chuyện thế này khẳng định sẽ chật vật hơn mình nhiều.
Nghĩ đến đây, Lăng Yên bất giác nở nụ cười, nàng thật rất muốn nhìn thấy con Phượng Hoàng nhỏ suốt ngày ra vẻ già dặn kia lúc lo sợ hoảng hốt trông như thế nào.
Lăng Yên quay đầu nhìn lại, nụ cười vừa hiện lên chưa được bao lâu đã lập tức tắt ngúm.
Ngẫm nghĩ một hồi, Lăng Yên mới phát giác bản thân mình còn để sót lại một chi tiết.
Tuy con phượng hoàng kia hơi nhỏ, nhưng dù gì cũng vẫn là một loài chim có cánh.
Lúc này Trầm Ngọc đã hóa về nguyên thân, đang thản nhiên đập cánh bay xuống đáy vực, không biết là vô tình hay là cố ý, mà hắn còn lướt sát qua bên người Lăng Yên, thậm chí còn liếc đôi mắt chim kia nhìn nàng một cái.
Lăng Yên: "..."
Ngay khi ấy, luồng sức mạnh kỳ lạ kia chợt ập tới, lần này còn mãnh liệt hiếu thắng hơn khi nãy, gần như bao trùm toàn bộ khe sâu. Lúc này Lăng Yên mới nhớ tới con yêu thú mà trước đó Hoa Nhạn từng nhắc tới, cứ tưởng đó chỉ là một tên tiểu yêu tầm thường, nay ngẫm lại mới thấy mình thật là sơ sót, yêu thú mà có thể đạt được sức mạnh cỡ này tuyệt đối không đơn giản, e là đã sớm dung nhập toàn bộ khe sâu này hóa thành sức mạnh của chính mình.
Tuy nàng có năng lượng, nhưng lại không cách nào thi triển được, lại thêm bản thân mình đang ở trên cao, chỉ đành phải dùng toàn lực để ứng phó.
Mà một khi làm vậy, cơ thể nàng lại rơi xuống nhanh vun vút.
Tiếng Phượng Hoàng réo rắt vang lên bên tai, dưới tình thế cấp bách, Lăng Yên chợt nảy ra một ý.
Nhìn đám lông đuôi lộng lẫy bay phấp phới sát ngay người mình, Lăng Yên cắn chặt răng, trong khoảnh khắc cơ thể đang lao xuống, chợt vươn tay túm lấy.
Bản lĩnh rèn luyện được trong bao nhiêu năm qua nay rốt cuộc cũng phát huy hết tác dụng, chỉ vung tay một cái Lăng Yên đã chuẩn xác túm được móng vuốt của Phượng Hoàng nhỏ, sau đó treo cả người lủng lẳng trên chân con chim kia.
Dưới chân tự nhiên có thêm một vật nặng trĩu, con phượng hoàng kia vốn đang thản nhiên múa lượn đột nhiên lảo đảo như say rượu, Lăng Yên vừa phóng thích ma lực đối kháng với sức mạnh thần bí kia, vừa nhìn cảnh vật đang xoay mòng mòng trước mặt mình, bất đắc dĩ nói: "Rốt cuộc ngươi có biết bay không đấy?"
"Ngươi..." Giọng nói Trầm Ngọc lúc này cũng hơi hổn hển, vừa phát ra được một từ đã đột nhiên tắc nghẽn, một lát sau mới nói: "Buông tay!"
Đương nhiên Lăng Yên không dại mà buông, thấy con phượng hoàng trên đầu mình đã không tự khống chế được sắp lao thẳng vào vách đá, Lăng Yên túm càng chặt, thân hình đong đưa dưới chân phượng hoàng, lớn tiếng kêu lên: "Ở đây có yêu thú, ngươi coi chừng một chút!"
Trầm Ngọc vẫn còn định nói tiếp, nhưng khi nghe thấy Lăng Yên bảo "coi chừng", lại nói không ra lời, chỉ đành phải tận lực ổn định thân mình, tiếp tục bay xuống dưới đáy.
Không biết nơi này sâu cỡ nào, Lăng Yên túm chân chim của Trầm Ngọc, nhìn bộ dáng lảo đảo của hắn mà nhịn không được thầm cầu mong cho mau tới đáy. Nhưng bọn họ càng xuống thì sức mạnh kỳ quái kia càng mạnh, trong lòng Lăng Yên chợt dấy lên chút lo lắng, ngược lại không nói gì chọc ghẹo con chim nhỏ này nữa.
Cứ thế yên lặng bay cả quãng đường, may mà dường như về sau Phượng Hoàng nhỏ đã thích nghi được với "ký sinh vật" dưới chân, dần dần ổn định lại.
Không biết qua bao lâu sau, dưới ánh lửa nóng rực của phượng hoàng, bọn họ rốt cuộc thấy rõ mặt đất bên dưới.
"Đến!" Lăng Yên nói một câu, khi vừa sà xuống mặt đất thì thả tay ra, vững vàng rơi xuống.
Nàng quay đầu lại nhìn Trầm Ngọc, thấy lúc nàng vừa chạm đất thì hắn cũng nháy mắt hóa thành hình người, quần áo hơi lộn xộn, đỡ tường một lúc lâu không hề động đậy.
Trong không gian mờ ảo, trên mặt đất có vài tảng đá phát ra thứ ánh sáng le lói, chiếu lên mặt Trầm Ngọc.
Lăng Yên phát hiện sắc mặt của hắn hơi tái, hàng lông mày cũng khẽ nhíu lại, bộ dáng này ngược lại không đáng ghét như ngày thường.
Ít nhiều gì cũng được "con chim" này kéo bay một đoạn đường, Lăng Yên chỉ thoáng chần chờ trong chốc lát rồi đi lại gần hắn: "Chúng ta phải mau mau đi tìm trận pháp kia, phá hủy nó. Yêu thú ở đây cũng có chút lai lịch, chúng ta tốt nhất đừng đụng phải nó." Nói xong lại thúc giục tiếp: "Đi thôi."
Trầm Ngọc nghe nàng nói cũng vẫn chỉ đứng yên lặng đỡ tường như trước, nhưng ánh mắt kia lại u ám nhìn nàng.
Lăng Yên bị hắn nhìn như vậy một lúc, cảm giác quen thuộc bất ngờ ập đến, trong khoảnh khắc nàng lại liên hệ hắn với Đường Lam đang đợi mình tại An Nhạc trấn.
Nàng vội vàng lắc đầu hòng lắc văng cái ý nghĩ đáng sợ ấy đi, nhỏ giọng hỏi: "Sao thế?"
Trầm Ngọc vẫn không có biểu cảm gì đáng nói, chỉ đón lấy ánh mắt khó hiểu của Lăng Yên, có chút không tình nguyện, lại có chút rầu rĩ không vui, cất tiếng nói: "Đi không được."
Lăng Yên: "..." Ánh mắt nàng dời xuống dưới, cuối cùng dừng lại nơi cổ chân Trầm Ngọc.
Chẳng lẽ do lúc nãy nàng túm chặt quá?