Vào khắc nàng xoay đầu lại thì phượng hoàng nhỏ vẫn còn đang hăng say đánh nhau với tà thú kia. Vào lúc này, vóc dáng phượng hoàng nhỏ khi đối mặt với loài cự thú to xác kia càng khiến hắn trở nên bé nhỏ đi rất nhiều. Chưa kể toàn thân rực lửa của hắn lại vỗ cánh phành phạch quanh người cự thú, khiến lông đuôi phía sau hắn như vẽ thành một đường uốn lượn tuyệt đẹp trên không trung.

Tầm mắt bị nhiễu loạn vẻ như đã làm yêu thú nổi cơn
thịnh nộ, móng vuốt to bè của nó không ngừng vươn ra
nhắm vào vệt sáng bắt mắt quanh thân phượng hoàng.

Vì thế cảnh tượng mà Lăng Yên nhìn thấy, chính là
phượng hoàng nhỏ đang không ngừng bay vòng quanh
thân yêu thú, một vòng rồi lại một vòng, mà yêu thú
khổng lồ kia lại điên cuồng dùng tư thế như bắt một loài
muỗi, không ngừng giương nanh múa vuốt trên không
trung.

Lăng Yên: "... Ngươi đang muốn khiến nó chóng mặt sao?"

Nghe giọng của Lăng Yên Trầm Ngọc liền tức khắc xoay đầu lại: "Ngươi thành công rồi?"

Lăng Yên nhíu mày, thu trường đao vào vỏ, rồi tùy tiện chỉ về phía lớp đất nứt nẻ dưới đất, phượng hoàng nhỏ hiển nhiên liền thông suốt. Nàng lại lập tức nói: "Bọn Yêu giới đã kéo đến, tuy nhiên chúng cũng không có cách khôi phục lại trận pháp. Trước mắt chúng ta cứ rời khỏi nơi này đã."

Hai người đều không lường trước việc tà thú kia sẽ đột ngột mất khống chế. Vốn Trầm Ngọc trong thân phượng hoàng đã nhỏ gấp mấy lần loài cự thú, dưới tình hình hiện tại lại càng thêm chỉ mành treo chuông, bị chấn động đảo nghiêng cả người. Mắt thấy chung quanh nơi này như dấy lên trận bụi mù mịt, Lăng Yên lập tức lùi lại mấy bước, lớn tiếng nói: "Chúng ta phải nhanh chóng bay lên từ chỗ này." 

Nói đến đây, nàng chợt nhớ ở đây còn có Thạch văn thú, nếu chọn cách bay lên từ chỗ này thì tình thế cũng chẳng có gì khác so với lúc này, nhất định sẽ bị yêu lực của đối phương quấy phá, căn bản không thể rời khỏi.

Biện pháp duy nhất, chính là phải nhờ phượng hoàng nhỏ cắp Lăng Yên ra bên ngoài, nếu không nàng chỉ có thể ở lại nơi này đại chiến cùng Thạch văn thú một trận mà thôi.

Nhưng xưa nay hai giới thần ma đã không ngừng đối đầu, hôm nay có thể cùng nhau xuống đây chẳng qua cũng chỉ vì chuyện của Thiên Hoàn trận và đáp ứng Hoa Nhạn. Hiện tại mục đích đã đạt được, theo lẽ thường thì họ không cần thiết xen vào sự sống chết của đối phương nữa.

Nghĩ đến đây nàng lại bước vài bước về phía trước, nhưng đột nhiên giữa trận bụi mù mịt chợt dâng lên một trận sắc đỏ nóng hừng hực, chớp mắt đã thấy phượng hoàng nhỏ từ trong cảnh hỗn loạn lao vút ra, vung một chưởng đánh thẳng vào Thạch văn thú rồi phóng một đường dứt khoát bay lên phía trên vực sâu rồi khuất hẳn.

Nhìn thấy thân ảnh phượng hoàng lao lên trên rồi biến mất, Lăng Yên liền dừng bước cười khẩy một tiếng, cũng không nói gì.

Đã là thần ma làm gì có chuyện tín nhiệm lẫn nhau. Việc phượng hoàng nhỏ một mình bỏ chạy nàng không có ý kiến cũng chẳng có gì phải oán giận, bởi lẽ xưa nay tự lực gánh sinh đã trở thành thói quen, là bản năng của nàng rồi.

Tiểu phượng hoàng đột ngột phóng lên trên, nhất thời Thạch văn thú bắt không được hắn liền rất nhanh chuyển mục tiêu lên loài vật bé nhỏ còn lại.

Nhận ra Thạch văn thú chuyển mục tiêu tấn công lên người mình, Lăng Yên cũng không mảy may lùi bước mà chỉ rút trường đao bên người ra lần nữa, ánh đao chợt lóe chuẩn bị ra tay. 

Nhưng đúng vào lúc này từ trên đỉnh đầu bỗng truyền đến tiếng gào thét vang dội, Lăng Yên không kịp giương mắt nhìn, chỉ lập tức nhả ra ma khí, tức khắc một tầng bảo hộ đã ngưng tụ quanh thân.

Chớp mắt, một phiến đá lớn từ phía trên bỗng rơi thẳng xuống, đập trúng người Thạch văn thú ở trước mặt Lăng Yên. Nàng lập tức ngẩng đầu lên nhìn, đúng lúc bắt gặp một màn ánh lửa đột nhiên xẹt qua, chính là phượng hoàng nhỏ ban nãy đã bỏ chạy một mình nay đã quay lại và sà xuống ngay trước mặt nàng.

Không rõ rốt cuộc vị Thần tôn đại nhân này đã làm gì mà khiến thâm sơn nơi đây không ngừng chao đảo, cự thạch trên đầu rơi xuống ầm ầm liên tục. Lăng Yên vốn còn định tiến đến chỗ Trầm Ngọc thì bất chợt một chiếc bóng mờ từ trên đỉnh đầu bỗng nhiên đổ sụp xuống, Lăng Yên chẳng kịp suy nghĩ liền lắc mình lui về sau, ngay lập tức một tảng đá lớn đã đáp ầm xuống ngay vị trí ban nãy nàng đã đứng.

"Ngươi muốn đè chết Thạch văn thú hay đang muốn đè chết ta?" Lăng Yên sấn ngay đến chỗ Trầm Ngọc, nghi ngờ tên phượng hoàng chết tiệt này nhân cơ hội này để giúp bản thân loại bớt được một đối thủ.

Trầm Ngọc vẫn đang trong hình thể phượng hoàng, nghe vậy thì đến mi mắt còn chả buồn nâng lên: "Ngươi chết không nổi đâu." 

Tất nhiên nàng không chết được rồi, có nói gì thì Lăng Yên cũng không thể trở thành một Ma tôn bị đè chết chỉ bởi một tảng đá. Nàng liếc Trầm Ngọc, vừa định mở miệng nói gì đó thì Trầm Ngọc đã nói trước: "Chúng ta đi mau!" 

Lăng Yên gật đầu, vừa thấy phượng hoàng nhỏ định giương cánh bay lên thì nàng vội vàng ngăn lại, nói: "Ở đây ta không dùng thuật phi hành được."

Trầm Ngọc khựng lại, xoay đầu, tầm mắt đúng lúc chạm vào ánh mắt của Lăng Yên.

Ánh mắt Lăng Yên như cố tình đảo xuống móng vuốt đến giờ còn chưa lành hẳn của phượng hoàng nhỏ.

Trầm Ngọc chỉ nhìn bằng nửa mắt cũng nhận ra ý đồ của nàng, lúc này đã thẹn quá hóa giận quát: "Không được!"

Lăng Yên bị phản ứng của hắn làm cho buồn cười, không nhịn được cười phì ra tiếng.

Phượng hoàng nhỏ quay phắt lại trừng một cái, Lăng Yên liền bày ra vẻ mặt nghiêm trọng, điệu bộ muốn nói gì đó. Nhưng đột nhiên có tiếng động vang lên từ phía sau lưng, là Thạch văn thú đang vùng vẫy giữa đống đá hỗn loạn trên người, thân thể loạng choạng đứng lên lần nữa, có vẻ như nó sẽ sớm bổ nhào về phía hai người họ. 

Lăng Yên quay đầu lại nói: "Không kịp rồi!"

Trầm Ngọc hơi chần chừ, rồi lập tức nói với Lăng Yên: "Ngươi mau trèo lên lưng ta!"

"Hả?" Lăng Yên dường như nghe không hiểu, Trầm Ngọc cũng không có ý định lặp lại lần nữa, chỉ trầm mặc mở to đôi mắt nhìn nàng.

Lăng Yên có chút ngờ vực liếc tới lui trên tấm thân nhỏ bé của hắn những hai lần, thấp giọng hỏi: "Ngươi?"

Trầm Ngọc chém đinh chặt sắt: "Nếu không theo ta thì ngươi cũng không thể đi đâu được nữa."

Cuối cùng Lăng Yên cũng thôi chần chừ, nhanh chóng tiến đến trước mặt Trầm Ngọc, thử nghiệm một lần, rốt cuộc vẫn là có chút không quen vòng qua ôm lấy cổ hắn.

Ở phía sau họ, Thạch văn thú càng thêm nổi điên vì bị cự thạch rơi trúng người, điên cuồng xông về phía bọn họ giương móng vuốt vồ xuống. Mắt thấy móng vuốt sắc nhọn sắp vồ xuống người, hai cánh Trầm Ngọc kịch liệt vỗ mạnh, lập tức mang theo Lăng Yên sà lên trên cao xông ra ngoài. 

Thạch văn thú ở sau lưng giận dữ vươn cổ gầm lên như muốn lôi bọn họ về, có điều Trầm Ngọc tuy có hơi chao đảo nhưng vẫn có thể tránh thoát khỏi phạm vi tấn công của cự thú.

Chỉ một thoáng, Thạch văn thú kia đã nhanh chóng bị bọn họ vứt bỏ phía sau. 

Cúi đầu nhìn vực sâu cách mình càng lúc càng xa, Lăng Yên lập tức cười nói: "Lần này không tồi, ngươi vậy mà cũng làm nên ít chuyện đó nha."

Trầm Ngọc trầm mặc không lên tiếng, Lăng Yên lại đưa mắt nhìn sang hướng khác thì nhìn thấy đám người Yêu giới cuối cùng cũng đuổi tới, chỉ là bọn chúng vẫn chưa phát hiện sự tồn tại của nàng và Trầm Ngọc mà vẫn tập trung nhân lực tìm ra trận pháp.

Lăng Yên ôm cổ Trầm Ngọc, trông thấy cảnh tượng đó mà không nhịn được cười: "Ngươi đoán xem đám yêu giới chạm trán Thạch văn thú, cuối cùng bên nào thắng?"

Trầm Ngọc vẫn không mảy may đáp trả. Lăng Yên thấy hắn không muốn nói liền tự mình tiếp tục độc thoại. Vực thẳm này sâu hun hút, khó khăn lắm hai người bay tận một lúc mới đến được đầu bên kia của đáy vực. Khi lên tới được đất liền hắn liền dứt khoát ném Lăng Yên xuống đất, còn bản thân biến lại hình người rồi tựa lưng vào thân cây nghỉ ngơi, một mực cúi đầu im lặng không nói.

Bất ngờ là Lăng Yên bị hắn vứt xuống đất cũng không tỏ thái độ bực dọc gì, chỉ dùng giọng điệu như có như không nói với hắn: "Thần tôn là đang buồn bực sao, sao không trực tiếp bỏ ta lại ở vực sâu kia luôn mà phải tốn công tiêu hao khí lực vác ta lên đây làm gì?"

Trầm Ngọc đèo Lăng Yên suốt cả dọc đường tất nhiên sẽ phải hao tổn không ít sức lực, chậm chạp một lát mới ngẩng đầu lên, thanh âm lạnh lùng đáp: "Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện."

"Ohhh!" Lăng Yên kéo dài giọng, chẳng hiểu tại sao mà lần này, nhìn phượng hoàng nhỏ nàng lại có cảm giác không giống với những lần trước. Nàng suy nghĩ một chút rồi nói: "Bọn Đông Cẩm sẽ đến đây nhanh thôi, ngươi cứ chờ ở đây đi nha!"

Nàng nói xong liền xoay người muốn rời đi, Trầm Ngọc thấy điệu bộ của nàng liền gọi với theo: "Này, ngươi đi đâu vậy?" 

Lăng Yên buồn cười quay đầu lại: "Ta còn có thể đi đâu nữa, tất nhiên là đi về rồi!"

Trầm Ngọc lập tức nghiêm mặt: "Không được!"

Lăng Yên nói: "Ta muốn đi đâu, Thần tôn ngươi quản được sao?"

Trầm Ngọc lắc đầu, trầm mặc một hồi mới hỏi tiếp: "Tại sao ngươi lại giúp ta hủy trận?"

Lăng Yên nghe hắn đề cập đến việc này thì cuối cùng cũng nắm được mấu chốt, vì thế đáp: "Nếu không thì, ngươi cho rằng ta muốn mở trận là vì muốn luyện Huyền Cốt Châu như Yêu vương Phi Ảnh, sau đó thống trị xưng bá cả tam giới?"

Trầm Ngọc không nói gì, chẳng qua cũng giống như đang âm thầm thừa nhận.

Lăng Yên nhướn mày cười: "Thống trị tam giới tất nhiên ai cũng muốn, có điều ta không cần phải mở trận pháp làm gì." Nói đến đây, nàng dừng lại nghĩ ngợi rồi liền tiếp, "Nhưng thật ra đoạt lại Huyền Cốt Châu cũng là một ý hay, tuy rằng nó vẫn chưa hoàn thành nhưng ít ra thì cũng không rơi vào tay Thần giới hay Yêu giới nhỉ." Dứt lời, nàng lại xoay người muốn rời đi.

Trầm Ngọc chợt nói: "Ta sẽ không để ngọc châu rơi vào tay ngươi."

Vốn dĩ Lăng Yên cũng không muốn tranh cãi chỉ bằng cái miệng với người khác, nàng chỉ lắc đầu mặc xác hắn rồi một đường đi thẳng, thế mà lúc này cái tên ở sau lưng vốn đang tựa lưng ở thân cây lại đột nhiên sụi lơ trượt người ngồi xuống.

Lăng Yên nghe được động tính liền quay đầu liếc hắn, nhất thời không biết mình nên tiến hay nên lùi, chỉ nhỏ
giọng hỏi: "Thần tôn ngươi đúng là yếu ớt, mới đánh một trận đã thành như vậy rồi?"

Trầm Ngọc ngồi ở bên cây, dùng đôi mắt sâu xa của mình trợn trừng với nàng.

Có thể bởi vì ánh mắt này và của Đường Lam thật sự quá mức giống nhau, nên chẳng rõ thế nào mà Lăng Yên đột nhiên mềm lòng, bất đắc dĩ quay người đi về phía hắn, một lần nữa đã đứng trước mặt Trầm Ngọc, khoanh tay hỏi: "Sao rồi?" 

Thanh âm Trầm Ngọc trầm xuống: "Cũng nhờ ngươi ban phước." 

Lúc này Lăng Yên mới đưa mắt nhìn xuống mắt cá chân của hắn, cúi người: "Còn chưa khỏi nữa sao?"

Trầm Ngọc còn chưa kịp lên tiếng trả lời thì Lăng Yên đã lại nhăn nhó quở trách: "Đám Thần giới bọn họ nuôi dưỡng ngươi kiểu gì vậy, bị thương có chút đã không chịu được, ta thấy bọn họ nuông chiều ngươi lên đến tận trời luôn rồi." Nói xong lời này, nghĩ ngợi một hồi liền truy ra được đầu sỏ gây nên, "Nhất là Xích Diễn, chẳng khác gì mấy di nương suốt ngày lảm nhảm, hắn nhất định là đầu sỏ nuông chiều ngươi ra nông nỗi này rồi." 

Trầm Ngọc nghe vậy, ngước mắt lên nhìn nàng: "Ngươi biết bọn hắn?"

"Ừm." Lăng Yên không có ý tứ nói rõ ra, chỉ cúi đầu quan sát cổ chân bị thương của hắn, một lát sau lại nói: "Sao giờ Đông Cẩm còn chưa chịu đến, ta phải nhanh trở về gặp người ta, không rảnh mà ngồi đây cùng ngươi tán gẫu đâu."

Trầm Ngọc liền nắm ngay từ mấu chốt: "Gặp người ta?"

Lăng Yên ừ hử một tiếng xem như đáp lời, cúi người nhìn trừng trừng Trầm Ngọc, lại nhíu mày hỏi: "Ngươi không đi được thật sao? Thật không cần ta lôi ngươi trở về chứ?" 

Trầm Ngọc làm lơ như không nghe thấy lời này của nàng, chỉ thản nhiên hỏi: "Ma giới các ngươi còn định gây sự ở đâu nữa?"

"Có gây sự ở đâu thì cũng không cần ngươi nhiều chuyện." Lăng Yên buồn cười đáp, "Huống hồ, người ta muốn gặp cũng không phải người của Ma giới."

Trầm Ngọc rũ mắt nói: "Kết giao với người của Ma giới, có lẽ cũng không tốt lành gì."

Nghe lời này, mới vừa rồi Lăng Yên còn nói nói cười cười liền đột nhiên đứng dậy, ánh mắt lạnh xuống: "Ngươi muốn nói gì cũng được, nhưng người này thì tuyệt đối không được."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play