Nằm phía sau những ngọn đồi trùng trùng điệp điệp ở phía nam chính là núi Vãn Đình, một nơi cực kỳ vắng lặng. Nếu không nhờ ghi chú trên quyển sách của Ô Dạ, suýt chút nữa Lăng Yên đã bỏ qua nơi đây.

Nhưng điều làm Lăng Yên ngạc nhiên chính là những ngọn đồi trước mặt đều như mờ nhạt dưới dáng vẻ sừng sững đồ sộ của núi Vãn Đình bên cạnh. Ngọn núi này có màu đỏ, trên núi đầy rẫy những cây phong, rõ ràng là vẫn chưa vào thu, nhưng lá phong đỏ rực đã phủ ngập chóp núi, thấp thoáng từ xa trông núi Vãn Đình hệt như khoác lên mình sắc mây đỏ rực của ánh chiều tà.

Từ An Nhạc trấn chạy đến tận chóp núi của núi Vãn Đình, tổng cộng Lăng Yên chỉ tốn mất hai canh giờ để đến nơi.

Trên đường đi khi dùng thuật pháp để liên lạc với đám người Ô Dạ, nàng mới biết mặc dù phe mình nắm được phương hướng của Yêu giới song qua Ô Dạ báo tin, biết rằng địa hình nơi đây đã biến đổi năm tháng nên sớm không còn giống như trước. Người của Yêu giới quanh quẩn trên núi, đến tận bây giờ cũng vẫn chưa tìm được vị trí năm xưa từng mở trận pháp.

Chỉ cần có thể tìm ra vị trí mở trận trước bọn Yêu giới, vậy thì khả năng đánh bại được chúng cũng sẽ lớn hơn một chút.

Tất nhiên đạo lý này Lăng Yên hiểu rất rõ, ngoài ra còn một chuyện nàng cũng rõ ràng không kém. Nếu dành thời gian tự mình đi tìm từng ngóc ngách thì chi bằng hỏi dân bản xứ ở nơi này, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Tuy rằng nơi này hẻo lánh, nhưng ít ra cũng vẫn có thể tìm được vài hộ dân lác đác quanh đây.

Chẳng hạn như đạo quán nhỏ cũ kỹ rách nát ở trước mặt nàng lúc này.

Quả thực, Lăng Yên không thể ngờ một nơi thế này mà cũng có đạo quán. Thoạt nhìn chỗ này có vẻ thô sơ tồi tàn nhưng nhìn chung vẫn còn nhìn ra hình dạng. Chẳng qua nàng chỉ quan sát từ bên ngoài cũng đủ thấy rõ mười mươi hiện trạng của ngôi miếu.

Nơi này tuy rằng nguyên vẹn nhưng khắp nơi đều có đầy vết tích mục nát của thời gian. Riêng pho tượng đồng nằm giữa chánh điện thì hệt như đã được ai đó lau sạch không tì vết, bóng loáng sáng ngời, cảm giác trang nghiêm này càng không thích hợp với bầu không khí nơi đây. 

Nhưng nói gì thì nói, tượng đồng này trông có vẻ quen nhỉ.

Đáng lý nàng đến để nghe ngóng chuyện trận pháp nhưng đến đây rồi thì không kìm lòng được phải gác mọi thứ qua một bên, đưa mắt nghiền ngẫm pho tượng, lãng quên hết thảy thời gian bên ngoài.

“Truyền thuyết kể rằng từ thời thượng cổ xa xưa, thần linh đã nằm trong tay quyền lực của muôn loài, chi phối vạn vật trên thế gian. Họ chính là chúa tể thống lĩnh toàn bộ nhân gian, cũng như đem đến bình an cho loài người.” Đột nhiên, một giọng nói từ phía sau bỗng truyền đến.

Là âm thanh của một nữ tử mang giọng khàn trầm thấp, còn mang theo cảm giác u sầu buồn bã. 

Lăng Yên vẫn nhìn chăm chú tượng đồng kia, chỉ lẳng lặng lắng nghe. Người nọ lại tiếp tục nói: “Khi đó tuy nhân giới vẫn chưa có kẻ biết tu hành nhưng người dân đã tôn sùng những người này làm tôn giả, bắt đầu chia bè kết phái, cung phụng lập miếu để tôn thờ họ.” 

“Đây chính là nơi thờ phụng vị thần của thời thượng cổ - chiến thần Cửu Tiêu, nàng cũng chính là biểu tượng của chính nghĩa trong truyền thuyết.” Lúc này người nọ đã bước đến cạnh Lăng Yên, cùng nàng thưởng thức tượng đồng trước mặt, vẻ như trong mắt ngổn ngang thứ cảm xúc phức tạp nào đó, “Nàng được môn phái ta thờ phụng cũng đã mấy vạn năm rồi.”

Phía bên này ngay khi chấm dứt câu chuyện, Lăng Yên cũng liền thoát khỏi hồi ức năm nào mà ngoái đầu nhìn sang bên cạnh.

Người nọ là một cô nương dung mạo trẻ tuổi, y phục trên người cũng cũ kỹ phai màu như đạo quán này, đường nét thanh tú trên gương mặt thì lại không biểu lộ chút sắc thái nào. 

Bốn mắt nhìn nhau được một lúc, Lăng Yên cuối cùng vẫn không nhìn ra được ý đồ của nữ tử này khi nói ra câu chuyện đó với nàng, song nàng cũng vẫn bật cười khe khẽ. 

Giờ đây nét cười của nàng đã không còn giống ngày xưa nữa, sau cùng nàng lại đảo mắt nhìn sang chính điện uy nghi kia, miệng lẩm bẩm: “Câu chuyện về người này, cũng đã xưa cũ rồi.”

“Đây không phải là chuyện xưa.” Nữ tử nọ phản bác lại bằng vẻ mặt thập phần nghiêm túc.

Lăng Yên không bàn cãi với nàng ta, chỉ đưa mắt quan sát bốn phía, sau khi đã xác định vùng núi hoang vu này cũng chỉ có mỗi một người sinh sống, mới đành nói với cô nương kia: “Chẳng hay ta có thể vào trong tham quan, nhân tiện thêm chút hương khói cho nơi đây hay không?”

Đợi nàng ta rũ mắt gật đầu, Lăng Yên liền nhấc chân bước vào trong ngôi miếu hoang sơ cũ nát, chủ động tiến vào giữa chính điện.

Nàng không hề nói đùa, đã bước vào chính điện thì liền tiến đến chỗ có đệm hương ngồi xếp bằng xuống, nhắm mắt tĩnh tâm.

Ban đầu nữ tử kia nối gót theo Lăng Yên nhưng cuối cùng lại dừng ở trước cửa lẳng lặng nhìn nàng. Lăng Yên chỉ tĩnh trong chốc lát liền mở mắt ra. Nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua tượng đồng, xem ra bức tượng này đã được người nào đó dồn hết cả tâm tư để hoàn thành nó, bởi ngũ quan tượng đồng vô cùng tinh xảo, thần thái trên mặt lại càng sống động trông như thật. Nhìn bức tượng này, nàng tựa như đang thấy một vị chiến thần cường trực ngay thẳng bằng xương bằng thịt ở trước mắt, toàn thân phản chiếu bảy ánh hào quang, thần thái uy phong cuồn cuộn cơ hồ nhìn từ phương diện nào cũng khiến người khác phải kinh sợ.

Chợt thần thái trong mắt Lăng Yên dần có sự thay đổi, bên môi ẩn hiện ý cười, cuối cùng quay đầu nhìn sang nữ tử đằng kia hỏi: “Ngươi là chủ nhân của nơi này?”

Cuối cùng ánh mắt nàng ta cũng có sự biến đổi, lắc đầu: “Không phải.”

“Ngươi sống ở đây sao?” Lăng Yên liền đổi cách hỏi.

Nữ tử ấy liền gật đầu.

Vậy thì tốt, Lăng Yên đứng thẳng dậy tiến về phía nàng ta: “Có phải gần đây có không ít bầy yêu vật tụ tập trên núi hay không?”

Nữ tử ấy nghe đến đây, cuối cùng mới lờ mờ nhận ra mục đích đến đây của Lăng Yên, liền thấp giọng hỏi: “Ngươi là người từ đâu đến?”

“Bọn chúng đến đây là để tìm ra vị trí của trận pháp.” Lăng Yên không mảy may đề cập đến câu hỏi của nàng ấy, chỉ giải thích tiếp, “Trận pháp đó sẽ liên lụy đến tánh mạng của rất nhiều người, tuy bây giờ ngọn núi này vẫn còn tồn tại nhưng một khi chúng tìm được vị trí trận pháp, nhất định nơi đây sẽ phải đối mặt với một tai kiếp vô cùng lớn.” 

Nàng nhanh chóng đánh thẳng vào vấn đề, cũng không để nàng ta có thời gian suy nghĩ liền nói ngay: “Ngươi có biết vị trí trận pháp rốt cuộc nằm ở nơi nào trên núi Vãn Đình không?” 

Ánh mắt nữ tử có chút khác thường, mà sự biến hóa này cũng không tài nào thoát khỏi cặp mắt của Lăng Yên. Nàng khẽ cười một tiếng, nói: “Xem ra ngươi cũng biết.”

“Không sai, ta biết vị trí của nó.” Nữ tử không hề phủ
nhận nhưng trong giọng nói vẫn mang chút phòng bị, “Đây là bí mật của môn phái ta, từ đâu ngươi biết được chuyện này?”

“Đã nói rồi, năng lực của thần ma lớn đến vậy, không cần tốn hơi sức cũng có thể nắm được những chuyện này trong tay.” Lăng Yên nhíu mày đáp.

Nữ tử hơi lùi nửa bước, sắc mặt ngưng trọng nhìn nàng: “Vậy ngươi là thần... hay ma?”

Lăng Yên còn chưa vội đáp lời, nữ tử kia đã liền hỏi tiếp: “Ngươi nói bầy yêu vật kia không rõ lai lịch, vậy còn ngươi, ngươi làm sao chứng minh được lai lịch của mình, làm sao chứng minh mục đích ngươi đến núi Vãn Đình chỉ đơn giản là để cảnh báo đây?”

Nghe câu hỏi của nàng ta, chớp mắt Lăng Yên lại mỉm cười, chẳng qua nàng chỉ định dụ người này ngoan ngoãn đưa mình đến vị trí của trận pháp, nhưng với kiểu này thì xem ra không thể thực hiện được rồi, nàng dự định đổi sang biện pháp khác vậy.

Vào lúc Lăng Yên hạ quyết tâm, đột nhiên một đạo thanh âm trong trẻo lạnh lùng từ ngoài cửa truyền đến: “Nàng ta là ma.” 

Hai người trong điện quay đầu nhìn lại, liền bắt gặp hai vị nam tử từ bên ngoài lần lượt bước vào, dáng vẻ khoan thai chậm rãi. 

Hai người đều có tướng mạo xuất chúng, nhất là vị nam tử thanh lãnh đi đằng trước, phong thái tuy lạnh nhạt nhưng khi chất xuất chúng tỏa ra trên người lại rực rỡ mang nét độc nhất vô nhị. Người vừa bước vào chính điện thì cũng như đem hào quang trên người bao phủ toàn bộ vách tường cũ nát nơi đây. Còn đối với người đi phía sau thì lại là một vị nam nhân trông có vẻ tầm thường hơn rất nhiều, chỉ trầm mặc đứng yên như vậy mà nhìn đăm đăm vào Lăng Yên, trong đáy mắt còn chất chứa tia sáng rét lạnh.

Hai người này đều là người hết sức quen thuộc với Lăng Yên.

Cái người đi đằng trước như hận không thể đi đến đâu liền chói lòa tỏa sáng tới đó chính là Thần giới tôn giả Trầm Ngọc, cũng là một con phượng hoàng nhỏ chỉ mới chín trăm tuổi.

Còn người ở đằng sau đích thị là kẻ đứng đầu ngũ phương chiến thần của Thần giới, Đông Cẩm.

Thần giới bao giờ cũng không thiếu chiến thần, Lăng Yên nhịn không được cảm thấy buồn cười, tượng đồng phía sau nàng cũng được điêu khắc từ một chiến thần, vừa khéo Đông Cẩm trước mặt nàng cũng là một chiến thần. 

Ngay vào lúc Lăng Yên tỉ mỉ quan sát Trầm Ngọc thì Trầm Ngọc cũng lướt mắt sang Lăng Yên, ánh mắt hai người như cũng trao đổi trong khoảnh khắc, liền rất nhanh đã dời đi tầm nhìn.

Chẳng hiểu tại sao mà lần gặp này với phượng hoàng nhỏ, nàng lại có cảm giác hơi không giống lúc trước, loại cảm giác này quá mức kỳ lạ khiến nàng nhịn không được lại nghi hoặc nhìn sang Trầm Ngọc lần nữa, nhưng hắn lại không hề nhìn nàng, chỉ nhàn nhạt lặp lại câu nói vừa rồi của mình:

“Nàng ta là ma.” 

Lời này là nói với vị cô nương trong đạo quán, nàng ta do dự dừng tầm mắt lên người Trầm Ngọc, thấy hắn nói tiếp: “Ta mới là thần.”

Trầm Ngọc lại lên tiếng: “Ta cần phải biết được vị trí của Thiên Hoàn trận.” 

Vị cô nương đó mím môi không nói gì, chỉ chợt đưa mắt quan sát những người đang có mặt trong đạo quán hết một lượt. 

Nhìn thấy dáng vẻ do dự không quyết định được của nàng ta, Lăng Yên nhịn không được bật cười, đảo mắt nhìn thẳng vào mắt Trầm Ngọc: “Ngươi nói gì thì là cái đó hay sao, đạo lý này từ đâu ra, dựa vào đâu để cô nương người ta tin ngươi nào?”

Từ nhỏ Trầm Ngọc đã đi theo ngũ phương chiến thần học vô số quy củ đạo lý nên đối với điệu bộ như xù lông nhím cùng tính nết hay cười cợt khiêu khích muốn làm gì thì làm của Lăng Yên, hắn cảm thấy vô cùng chướng mắt. Nghe tiếng cười kia, dù chưa nhíu mày nhưng ánh mắt hắn vẫn khẽ chớp động, thấp giảng nói: “Không cần làm vậy, tự cô nương ấy cũng có thể nhận ra.” Dứt đoạn, ống tay áo hắn đã vung lên, tức khắc một luồng sáng vàng cuồn cuộn chợt bao phủ toàn bộ đạo quán, người nào đó trong chớp mắt đã biến thành một chú phượng hoàng thản nhiên sải cánh bay lên trời, biến toàn bộ phía chân trời thành những luồng tinh quang đủ sắc. Những tầng mây trên trời cũng nương theo đó mà đỏ rực một mảng, cuồn cuộn thiêu đốt. 

Vị cô nương kia thấy một màn này liền ngẩn người, không thể ngờ diễn biến lúc này lại trở nên như vậy.

Mà cảnh tượng này, lại khiến Lăng Yên phải nhướn mày.

“Phượng hoàng nhỏ cũng không tồi nhỉ, còn tỏa sáng được nữa cơ đấy.” Lăng Yên cười nói, hai tay chắp sau lưng, cố tình khiêu khích: “Nhưng thật không may là nơi này không phải địa bàn của Thần giới các ngươi, cô nương người ta muốn tin ai hay muốn tiết lộ vị trí trận pháp cho ai thì cũng không phải chuyện ngươi có thể quyết định.”

Dường như Trầm Ngọc bị Lăng Yên gọi là “phượng hoàng nhỏ” mãi riết đã thành thói quen, nay cũng có thể lạnh nhạt đối mặt. Hắn lẳng lặng nhìn Lăng Yên, cứ như là muốn xem nàng còn muốn diễn thêm trò nào nữa. 

Nói đến đây thì Lăng Yên cũng không ngó ngàng đến hắn nữa, chỉ xoay về phía cô nương bên cạnh, nhướn mày nói: “Ngươi cứ nói đi!” Lúc thốt ra lời này, một luồng sức mạnh tựa như thần lực lập tức cuộn trào quanh người Lăng Yên, có khi lại ngang tài ngang sức với lượng sức mạnh Trầm Ngọc đã phóng ra ban nãy cũng không chừng.

Vừa rồi Lăng Yên cũng chỉ giở chút mánh khóe thôi, tuy hiện tại nàng là ma nhưng cũng từng là một chiến thần, tất nhiên sẽ biết cách xoay chuyển lực đạo phóng ra, chiêu nàng sử dụng vừa rồi là ma khí nhưng lại giống thần khí đến vài phần. Người bình thường không cách nào phân biệt được.

Nhưng Trầm Ngọc thì phân biệt được rất rõ, lập tức khiến một người vốn luôn lạnh nhạt như hắn khi nhìn thấy màn này cũng phải nổi nóng. Nhưng xưa nay hắn chưa từng học qua cách mắng người, nghẹn họng một lúc cũng chỉ thốt ra được hai chữ: “Vô lại.”

Không phải Lăng Yên chưa từng nghe qua hai từ này, nhưng xưa này người mắng người khác vô lại chỉ có những cô nương tức giận vì bị ai đó chọc ghẹo, người ta vừa thẹn vừa giận mới yếu ớt buông lời như thế. Thông thường câu mắng người này nói ra đã chẳng có tí lực nào, đã vậy còn kích thích đối phương nảy sinh ý đồ muốn khi dễ thêm.

Lăng Yên nghe đến hai từ này thì đã muốn cười nhưng ngại vì không khí nghiêm trang của lúc này nên nàng mới phải nhịn xuống. Có điều ánh mắt vẫn cứ lượn quanh trên người Trầm Ngọc.

May mà người nào đó không vì vậy mà lãng quên chính sự, sau một hồi đùa giỡn phượng hoàng nhỏ kia thì tầm mắt Lăng Yên lại một lần nữa rơi trên người vị cô nương nọ. 

Cô nương nọ hơi hé môi nhưng lại chưa hề phát ra thanh âm nào, chỉ có ngờ vực trong mắt càng lúc càng hiện rõ. Kể từ khi Trầm Ngọc xuất hiện thì nàng vẫn chưa hề thốt ra nửa lời, nhưng hiện tại khi thấy hai người trước mặt đang một mực chờ mình ra quyết định thì mới trầm mặc giây lát rồi nhắm mắt đáp lời “Nơi địa phương đó, chính là cấm địa của sư môn bọn ta.” 

Lăng Yên khựng lại một chút, vẻ mặt cũng nghiêm túc hơn khiến Trầm Ngọc nhịn không được phải liếc nhìn nàng.

“Vì sớm lường trước chuyện này sẽ xảy ra nên sư tổ đã từng căn dặn, bảo rằng nơi đó sẽ liên lụy đến sinh mệnh của toàn môn phái, bất luận có ra sao cũng không được phép dẫn người vào đó, trừ phi tình thế đã đến mức không còn khắc chế được nữa.” Cô nương này nói tới đây thì đã thở dài, “Thời gian vừa rồi quả thật có không ít yêu vật xuất hiện, còn bắt cóc rất nhiều người ở dưới chân núi. Nếu như các ngươi thật sự có thể giúp ta cứu được mọi người, ngăn được đám yêu quái không đến quấy rối nữa... vậy thì ta sẽ dẫn bọn ngươi đến đó.”

Lúc này, Lăng Yên và Trầm Ngọc lại chỉ để ý mỗi hai chữ “các ngươi” trong miệng của cô nương kia.

Nàng ta giải thích: “Sự việc vô cùng hệ trọng, ta không thể tin tưởng các ngươi hoàn toàn được. Ta muốn các ngươi theo ta đến nơi đó, thế nào?”

Nếu như thật sự phát sinh chuyện gì thì cũng có phe này kìm chặt phe khác. 

Đương nhiên Lăng Yên hiểu được ý đồ của nàng ta, vốn dĩ nàng cho rằng người này cũng chỉ là một cô nương bình thường trú trong đạo quán, bây giờ nghĩ lại mới thấy đối phương quả thực là người không đơn giản.

Trong khi Lăng Yên vẫn còn đang suy tư thì vị cô nương nọ vẫn còn đang nhìn hai người, ngụ ý muốn trưng cầu ý kiến của đối phương. 

“Ta đồng ý với ngươi.” Lăng Yên nhanh chóng gật đầu.

Cùng đi thì cùng đi, dù sao nàng chạm trán với tên phượng hoàng nhỏ này cũng đã hai ba lần, có thêm một lần nữa cũng không có gì phải sợ. Nghĩ như vậy, nàng liền liếc sang tên phượng hoàng nhỏ kia lần nữa.

Trầm Ngọc nghênh ánh mắt của nàng, cũng khẽ đáp: “Được thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play