“Cái đó...” Thanh Minh quan sát tứ phía, chật vật lắm mới nhấc được chân lên, khoát tay nói: “Hay là vào trong rồi nói?”
Mới vừa rồi tiễn Lăng Yên ra đến bên ngoài, tận bây giờ hai người họ vẫn còn đang đứng ngoài viện. Nay Thanh Minh đã đề nghị, Trầm Ngọc liền gật đầu đáp ứng, cùng hắn quay trở lại vào phòng.
Sau khi đã vào nhà, Trầm Ngọc lại đem trà ngon bưng ra rót trà cho Thanh Minh. Thanh Minh uống một ngụm, tấm tắc cười khen: “Đúng là trà ngon!”
Trầm Ngọc ngồi đường hoàng ngay ngắn trước mặt hắn, gật gù đáp: “Ừm.”
Thanh Minh ngừng giây lát, bất động thanh sắc nhìn ra cửa sổ, lại nói: “Dường như thời tiết hôm nay không được tốt cho lắm.”
Trầm Ngọc vẫn nhìn hắn đăm đăm không nhúc nhích:“Ừm.”
Dáng vẻ này, đích thị là đang một lòng chờ ThanhMinh nói tiếp vấn đề lúc nãy.
Đối sách đánh trống lảng đã thất bại, Thanh Minh đành thở dài một tiếng, rốt cuộc không thể không dựa theo lời bịa đặt mà Lăng Yên đã dùng với Trầm Ngọc, bắt đầu biên soạn.
“Nếu A Tinh đã tiết lộ chuyện này, ta cũng không cần phải giấu giếm nữa.” Sắc mặt Thanh Minh cứng ngắc, tuy ở trong Ma giới vị trí của hắn chỉ như một loại quân sư, sức lực lại không thể bì được với đám Ô Dạ nhưng xét về suy luận thì hắn không hề thua kém các Ma tướng còn lại đâu nhé. Hắn cố hạ tông giọng xuống một bậc, trầm giọng nói: “Không sai, bọn ta chính là đệ tử của môn phái tiếng tăm lừng lẫy – Cửu Cung môn.”
Dứt lời, Thanh Minh thấp thỏm quan sát biểu cảm Trầm Ngọc, thấy sắc mặt đối phương vẫn không mảy may biến đổi thì mới thở phào nhẹ nhõm, vẻ như Lăng Yên vẫn chưa bịa tới danh xưng của môn phái gì cả, có nghĩa là lời nói dối của hắn lúc này vẫn chưa bị vạch trần.
Trầm Ngọc tiếp thu lời nói của Thanh Minh, trong chớp mắt khẽ hỏi: “Môn phái này ngụ ở đâu? Huynh đệ đồng môn của A Tinh có nhiều không?”
“Môn phái này... hoạt động vô cùng bí mật, người ngoài không dễ gì tìm được, ta càng không thể để lộ tung tích cho huynh được.” Thanh Minh lắc đầu, “A Tinh là đại sư tỷ của môn phái bọn ta.”
Trầm Ngọc chớp mắt liền kinh ngạc, hắn chưa từng nghĩ đến việc A Tinh là đại sư tỷ, gấp gáp lại hỏi: “Trước giờ các huynh ở trong môn phái đã tu luyện những gì, có vất vả lắm không?”
“Tu luyện tất nhiên sẽ rất vất vả. Người phàm các huynh hẳn sẽ không hiểu đâu.” Nói xong lời này, bất chợt trong đầu Thanh Minh bỗng nảy ra một ý tưởng.
Trước đó bọn họ có đến đây khảo nghiệm Trầm Ngọc nhưng đã bị Lăng Yên ngăn cản. Họ đều biết người này rất được Ma tôn của bọn họ dốc lòng che chở nhưng lại không hề biết rốt cuộc địa vị của nàng trong lòng Trầm Ngọc có bao nhiêu phân lượng. Dù có thế nào thì cũngphải cho hắn nếm một ít sự lợi hại mới được.
Vì thế Thanh Minh khẽ ho một tiếng, sắp xếp lại câu từtrong đầu rồi cất tiếng: “A Tinh chính là đệ tử giỏi nhấttrong môn phái bọn ta, xưa nay hạ gục vô số tà ma ngoạiđạo, lập không biết bao nhiêu công lớn cho sư môn. Cảmôn phái bọn ta, dù là kẻ trên người dưới đều phải gọinàng một tiếng đại sư tỷ.”
Trầm Ngọc mở to hai mắt, càng không cách nào tin đượcngười trong lời của Thanh Minh và A Tinh chính là cùngmột người.
“Môn phái bọn ta ấy mà, người thích A Tinh nhiều vô số,chưa kể trong môn phái còn có một thông lệ.” ThanhMinh cười một tiếng, thưởng thức ly trà trước mặt rồi đảo mắt sang Trầm Ngọc: “Đại sư tỷ của bọn ta chính làbảo bối của các huynh đệ, muốn rước nàng về nhà thì nhất định phải vượt qua hết năm cửa ải, chém sáu tướng. Bây giờ ngươi còn bình yên ở cùng sư tỷ ta là vì nàng không muốn đề cập đến chuyện này, nhưng nếu sau này các huynh đệ đồng môn của bọn ta biết được, cửa này ngươi xác định sẽ trốn không thoát.”
Trầm Ngọc vẫn chưa thông suốt: “Vậy tức là sao?”
“Ngươi còn nhớ trận đánh với A Tứ lần trước hay không?” Thanh Minh huơ tay lung tung, tùy tiện nói, “Hắn chính là sư huynh của bọn ta, bọn ta tổng cộng có hết thảy mười… à không chín sư huynh đệ. Nếu ngươi muốn cùng A Tinh sống bên nhau thì trước phải đánh bại tất cả bọn ta, bước qua được ải này bọn ta mới chính thức công nhận ngươi là phu quân của sư tỷ.”
Nghe lời này, Trầm Ngọc rơi vào trầm mặc.
Nghĩ rằng Trầm Ngọc bị dọa sợ, Thanh Minh không khỏi bật cười ha hả. Quả nhiên người phàm nghe vậy đã sợ mất mật, hắn liền nói tiếp: “Lần trước ngươi đã bị A Tứ đánh cho thảm bại đến vậy, trong số các huynh đệ vẫn còn rất nhiều người mạnh hơn A Tứ, ngươi nhớ A Lục không?”
Trầm Ngọc mở to mắt, hắn chỉ nhớ được tên chứ không tài nào nhớ rõ được diện mạo của từng người, vì thế lắc đầu.
Thanh Minh đanh giọng, không có ý muốn khai thông thay hắn làm gì, chỉ tiếp tục: “Người đó nhìn thì có vẻ nho nhã lịch sự nhưng thực chất lại là một tên tâm cơ độc ác. Đó nay chuyện hắn thích làm nhất khi bắt được yêu quái chính là đem chúng về, bẻ tay bẻ chân bỏ vào lò luyện đan nung làm thuốc, hành sự quả quyết không chút nao núng. Thông thường hắn không có chuyện gì làm đều thích ăn thịt, uống máu người, cỡ như ngươi mà muốn làm đối thủ của hắn… e là không thể nào.”
Nói đến đây thì Thanh Minh không nói nữa, chỉ tặc lưỡi hai tiếng, đủ để biểu đạt rõ ý tứ của mình.
Trầm Ngọc nghe vậy vô cùng kinh ngạc, không ngờ đượcbên trong một chánh phái thế mà lại có tồn tại một kiểungười như thế.
Để tạo ra cảnh tượng đáng sợ nghiêm trọng khi cưới Lăng Yên, Thanh Minh càng thêm mở rộng trí tưởng tượng, nào là trong môn phái các huynh đệ phải chịu khổ hình như địa ngục thế nào, thập phần đáng sợ ra sao, chung quanh môn phái đều có bọn đầu trâu mặt ngựa canh giữ, hung ác vô cùng.
Nghe xong, Trầm Ngọc không khỏi lưỡng lự, nói: “...Chánh phải chính là như thế này sao?”
Thanh Minh nghẹn họng, nói một hồi hắn mới phát hiệnmình nhập tâm quá sâu nên đã đi quá đà, giờ có muốn rútlại mấy lời ban nãy xem ra cũng hơi bị khó.
Thấy phản ứng trong đáy mắt Trầm Ngọc, Thanh Minhliền nghĩ tới hậu quả trong tương lai khi Lăng Yên biếtđược chuyện này, cảnh tượng bi thảm đó hắn nhất định sẽ trốn không thoát.
Nhưng vừa khéo đúng lúc này, bên ngoài cửa chính vốnđang yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, lập tức làm cho Thanh Minh đang mất hồn liền hồi phục tinh thần, xoay qua nhìn Trầm Ngọc, vẻ muốn biết rất cuộc là người nào đã gõ cửa. Trầm Ngọc dường như cũng không đoán được là ai, chỉ dán mắt lên cánh cửa ở phía trước.
Một lát sau, Trầm Ngọc đứng dậy bước về phía cửa, Thanh Minh cũng hấp tấp đi theo. Sau khi hai người cùng mở cửa ra thì mới phát hiện, bên ngoài cửa lại xuất hiện một gã nam tử cao to vạm vỡ.
Người nọ chính là Xích Diễn đang cải trang thành Chu Đại Tráng, Trầm Ngọc chỉ liếc một cái liền nhận ra ngay. Thông thường khi muốn đến tìm Trầm Ngọc, Xích Diễn chỉ cần dùng tiên thuật là xong, nhưng do e ngại có Lăng Yên nên hắn mới dùng cách tầm thường nhất, biến thành bộ dáng người bình thường để đến đây.
“Thần…” Xích Diễn vừa mở miệng đã thấy phía sau Trầm Ngọc bỗng dưng xuất hiện một kẻ không rõ lai lịch, lập tức sửa lại, nói: “Đường Lam.”
Trầm Ngọc khẽ gật đầu, Thanh Minh lúc này mới tiến đến gần, mờ mịt nhìn Xích Diễn. Lúc này Trầm Ngọc mới thay hai người giới thiệu thân phận của nhau.
Sau khi giới thiệu rõ lai lịch, vẻ mặt Xích Diễn liền trở nên nghiêm nghị, bảo rằng có chút chuyện quan trọng muốn nói riêng với Trầm Ngọc. Trầm Ngọc nói lại với Thanh Minh một tiếng, sau đó hai người họ mới tiến vào phòng riêng trò chuyện.
Vì tránh tai vách mạch rừng, Xích Diễn cẩn thận tạo ra kết giới trong gian phòng, đến lúc này mới quay sang nói với Trầm Ngọc: “Thần tôn, sự tình có biến, ta e tạm thời ngươi không thể ở lại nơi này được nữa.”
Trầm Ngọc vốn đang im lặng nghe ngóng, nhưng nghe đến đây thì đáy mắt bỗng lạnh xuống, thấp giọng hỏi: “Là chuyện liên quan đến Huyền Cốt Châu?”
Hắn rất nhanh đã nhìn thấu vấn đề, nay Ma giới và Thần giới tạm thời đã đình chiến, trong thiên hạ cũng không có đại kiếp đại nạn gì, chỉ bằng năng lực của ba vị lão tổ tông cùng đám ngũ phương chiến thần thì hầu hết chuyện gì cũng giải quyết được, không đến lượt phải phái người đến thông báo cho hắn.
Huống hồ, sự tình có thể khiến Xích Diễn lộ ra vẻ mặt như vậy, nhất định chỉ có thể là chuyện lớn về Huyền Cốt Châu.
Quả nhiên Xích Diễn gật đầu ngay, nghiêm túc nói: “Những ngày qua Đông Cẩm phái người dò la được nhiều chuyện, cuối cùng cũng tra ra được chút manh mối của Huyền Cốt Châu.” Dứt câu hắn liền vung tay lên, một tấm bản đồ được hóa phép huyền ảo hiện ra giữa gian phòng. Nhân gian nhìn từ trên cao giống hệt một bức tranh phong thủy hùng vũ, mọi thứ như phơi bày ra trước mắt, mà ở một vài địa phương trong bản đồ đó đều có sự xuất hiện của những đám hắc khí.
Xích Diễn nhìn Trầm Ngọc, nói: “Trước đó ta có đề cậpvới Thần tôn chuyện ba vạn năm trước Yêu vương Hoành Tố đã từng mở Thiên Hoàn trận luyện chế Huyền Cốt Châu, mà địa phương nơi hắn luyện trận pháp ba vạn năm trước, chính là ở những vị trí này.” Xích Diễn chỉ vào những nơi có đám hắc khi tụ tập trong tấm bản đồ, sau khi di chuyển một vòng xung quanh, ngón tay hắn liền dừng lại vào một vị trí ngay giữa, “Còn đây, chính là An Nhạc trấn.”
Vốn dĩ còn có chút mờ mịt không rõ, nhưng thời điểm nghe đến ba từ "An Nhạc trấn", cuối cùng Trầm Ngọc cũng ngước mắt nhìn sang Xích Diễn.
Xích Diễn cười gượng một tiếng, biết Trầm Ngọc đã hiểu ý mình, vì vậy liền tiếp: “Sau đó lại dò la được vài vị trí nơi Yêu giới mở trận, tình cảnh của ba vạn năm trước lại một lần nữa tái diễn, chúng ta có lý do để tin rằng nếu chúng thật sự làm thì có khả năng sẽ tìm đến địa phương nơi năm xưa đã thiết lập trận. Đông Cẩm sau khi phát giác được liền trực tiếp phái người dò la thêm tin tức.”
“Kết quả nằm ngoài dự đoán, vào thời điểm chúng ta điều tra chuyện này thì phát hiện người của Ma giới cũng đã tìm đến những địa phương đó, đoán chừng Ma giới cũng đại khái dò la được chuyện này rồi, hay nói cách khác bọn chúng đã thăm dò trước chúng ta một bước.” Xích Diễn lắc đầu nói, “Ma giới muốn đoạt Huyền Cốt Châu, chúng ta tuyệt đối không thể để bọn chúng được toại nguyện. Bất kể yêu giới hay Ma giới lấy được hạt châu đó cũng đều không phải chuyện tốt.”
Trầm Ngọc khẽ gật đầu, đương nhiên hắn biết tính nghiêm trọng của sự việc này: “Hiện tại còn tra được gì không?”
Xích Diễn biến sắc, gật đầu: “Người của Đông Cẩm đã dò la được, bọn yêu giới ở núi Vãn Đình đang có động tĩnh, hiện tại Đông Cẩm đang tiến đến đó. Ta tới đây cũng để thông báo cho Thần tôn biết chuyện này.”
“Ta đã biết, giờ ta lập tức đến ngay.” Trầm Ngọc thân là Thần tôn, tất nhiên hiểu rõ sựtình lúc này khẩn thiết đến mức nào.
Xích Diễn gật đầu lia lịa, cá Thần tôn ra tay thì còn gìbằng. Giờ đây bọn họ đã có sự chuẩn bị, nhất định sẽ không để sự cố bị nhốt trong Tỏa Thần trận tái diễn một lần nào nữa.
Trầm Ngọc đã hạ quyết định thì liền lập tức hướng ra cửa, nhưng vừa đến trước cửa phòng thì liền khựng lại, đột nhiên nhớ ra một chuyện, quay đầu nói với Xích Diễn: “Đúng rồi, còn một chuyện nữa.”
Xích Diễn vốn định cùng Trầm Ngọc bước ra bên ngoài,nghe vậy liền nghệch mặt ra.
***
Trầm Ngọc hành sự vô cùng dứt khoát, đã là Thần tôn thìmuốn đến bất kỳ đâu cũng không thành vấn đề, một khi đã ra quyết định thì liền lập tức lên đường.
Đại đến khi tiễn Trầm Ngọc rời đi, Xích Diễn mặt mày đau khổ quay trở lại trong viện.
Theo như Trầm Ngọc nói, trước đó không lâu Hạ DungTinh phải xử lý chuyện của sư môn nên đã rời đi trước,giao sư đệ của mình cho Trầm Ngọc chiếu cố. Nhưng giờTrầm Ngọc cũng phải rời khỏi, nếu để tiểu sư đệ của ATinh một mình ở trong nhà thì không được tốt, vì thế đặcbiệt giao cho Xích Diễn hắn trọng trách ở lại đây thay thếTrầm Ngọc chiếu cố vị tiểu sư đệ này.
Có điều Thanh Minh lại không nghĩ mình đang được người khác trông nom, chỉ đưa mắt nhìn bóng Trầm Ngọc rời đi, dựa lưng vào cửa, tò mò hỏi: “Khi nào huynh ấy trở về?” Mặc dù hắn được giao mệnh lệnh ở lại chiếu cố Trầm Ngọc, nhưng đối phương đột nhiên lại bảo có việc cần phải quay về nhà ở trấn bên. Tự động rời đi, vậy chuyện này không liên quan đến hắn rồi.
Xích Diễn nghe vậy lắc đầu: “Không biết, chắc cũng không lâu đâu.” Hắn sầu não than một tiếng, thoáng chốc trong viện liền im phăng phắc.
Rốt cuộc, Xích Diễn đành tiếp tục hỏi Thanh Minh: “Hạ Dung Tinh khi nào thì trở về?”
“Ta cũng không biết, chắc cũng không lâu lắm đâu.” Nhắc tới lại tức, vốn dĩ hắn có thể xông pha đánh chiến một trận nhưng nay lại phải đần người ngồi yên tại cái nơi quỷ quái này, không được phép đi đâu, càng nghĩ lại càng cảm thấy bức bối trong lòng.
“Thật đúng là tùy hứng.” Thanh Minh u sầu than thở.
“Thật đúng là tầm bậy.” Xích Diễn cau có phàn nàn.
Hai người nghe được lời của đối phương, không khỏi bốn mắt nhìn nhau, rồi lại đồng thanh lắc đầu thở dài: “Haizz!”