Trong thạch thất, ngọn lửa hồn màu lam lập lòe chớp tắt,
thay vào đó là ngọn lửa hồ yêu bùng cháy khắp tứ phía,
chiếu sáng toàn bộ căn phòng.
Đám người Lăng Yên yên tĩnh đón lấy ánh mắt của Hoàn Ly, lẳng lặng chờ hắn tiếp tục.
Hoàn Ly thấy mọi người đầy vẻ đề phòng, cất giọng nhẹ nhàng chậm rãi: “Các ngươi sợ ta?”
“Ngươi... Ngươi vừa nói... yêu vương?” Bộ Duyên Khê
thì thào hỏi một câu, dường như vẫn chưa thông suốt vấn
đề.
Hoàn Ly nheo mắt lại, có vẻ như cảm thấy rất hứng thú,
nở nụ cười: “Phải thôi, ngươi chỉ là phàm nhân, chắc là
chưa từng nghe thấy cái tên ấy.”
Bộ Duyên Khê lập tức phản bác lại: “Ta là người tu đạo.”
Hoàn Ly từ chối cho ý kiến, quay sang nhìn Lăng Yên:
“Còn ngươi, hình như ngươi biết chuyện gì đó.” Hắn nói
xong, lại buồn cười nhìn Trầm Ngọc ở đằng sau, khẽ
nghiêng người, phà hơi vào tai Lăng Yên, thì thầm:
“Ngươi biết tên của Yêu vương? Ngươi còn biết gì nữa?”
Lăng Yên hơi lùi về sau một bước, ánh mắt đen láy dán
chặt lên người Hoàn Ly, đang định mở miệng thì bất chợt
có tiếng gió thét gào từ đầu kia vọng lại, nghe như ma kêu quỷ khóc.
Tiếng động ấy lao tới cực nhanh, chẳng mấy chốc đã tiến gần đến căn phòng nơi mọi người đang đứng. Hoàn Ly bỗng quay đầu nhìn ra cánh cửa lớn thông vào thạch thất, nhíu mày, thấp giọng nói: “Họ đến rồi.”
“Họ?” Lăng Yên hỏi.
Hoàn Ly gật đầu nói: “Đám người Thi gia kia quả là xứng với cái danh ‘âm hồn bất tán’.”
“Người Thi gia không phải đã...” Bộ Duyên Khê nghe đến đây, rốt cuộc cũng cảm thấy có chuyện gì đó sai sai.
Đôi mắt phượng của Hoàn Ly hơi híp lại, cười nhạo nói: “Bọn chúng nào phải người thường, mà là yêu quái. Sở dĩ ta suy yếu đến tận nước này, cũng là nhờ quỷ trận của bọn chúng ban cho. Cho dù chết, chúng cũng vẫn muốn hóa thành ngàn vạn lệ quỷ, dây dưa không ngừng.”
Bộ Duyên Khê lạnh run cả người, không dám nói gì nữa, chỉ quay đầu lại nhìn chằm chằm cánh cửa duy nhất kia, không biết lát nữa sẽ có thứ gì xông vào.
Nhưng đám lệ quỷ kia nào có cho bọn họ thời gian phòng bị, ngay lúc bọn họ đang nói chuyện, đã có một luồng gió rét mướt đầy quỷ dị ập vào, rào rạt nối đuôi theo sau chính là đám quỷ ảnh vừa mới bị dọa lui lúc nãy. Hiện tại chúng nó không còn dáng vẻ co rúm sợ hãi như khi trên miệng giếng, mà tràn ngập sát khí nặng nề, thậm chí giữa cơn gió rét cuồn cuộn kia còn có thể loáng thoáng thấy được một tia huyết sắc bén nhọn đầy nguy hiểm, bỗng chốc lao vụt về phía mọi người.
Bộ Duyên Khê bị dọa đến mức biến sắc, nhưng Hoàn Ly chỉ khẽ nhếch đuôi lông mày, nở nụ cười mang theo ngàn vạn phong tình, lạnh giọng nói: “Ta chưa tìm chúng, chúng lại tự vác xác tới đây tìm chết.”
Nói đoạn, tà áo dài của hắn khẽ phất lên, đẩy đám người Lăng Yên ra đằng sau.
Đám Lăng Yên bị Hoàn Ly đẩy lùi sang một bên, còn
chưa kịp đứng vững, đã thấy một luồng yêu phong đánh
tới. Trong lúc vội vàng, Hoàn Ly hừ lạnh một tiếng,
không biết đang nói chuyện với ai: “Ngay cả những người này mà các ngươi cũng không buông tha?”
Lời này vừa được thốt ra, những văn tự cổ quái của yêu giới được khắc đầy trên tường chợt lóe ra thứ ánh sáng màu ngọc bích, giao hòa với lửa hồ yêu quanh người Hoàn Ly, dệt nên một bức tranh vô cùng kỳ bí.
Ngay khi ấy, trên đỉnh thạch thất đột nhiên vang lên tiếng nổ ầm ầm, những tảng đá lớn xung quanh bắt đầu toác ra, vết nứt càng lúc càng lớn!
“Nơi này sắp rập rồi.” Ngẩng đầu nhìn những viên đá
nhỏ vụn rơi xuống ào ào như mưa, Trầm Ngọc điềm tĩnh
nói.
Lăng Yên vốn còn có rất nhiều việc cần phải hoàn thành,
cũng như rất nhiều nghi vấn cần làm sáng tỏ, nhưng hiện
tại hiển nhiên không phải là thời điểm thích hợp để bàn về những chuyện đó. Thi gia đã dự tính được có một ngày Hoàn Ly sẽ rời khỏi nơi đây, vì muốn ngăn cản mà họ đã chuẩn bị rất đầy đủ, thậm chí còn phá hỏng cả nơi này mà không hề có chút luyến tiếc nào.
Những cảnh tượng đang xảy ra trước mắt, căn phòng
rung lắc dữ dội, nóc phòng sụp đổ, đá rơi xuống ầm ầm...
nhất định là do bọn chúng đã mở trận pháp!
Đối với Lăng Yên cùng Trầm Ngọc, những trận pháp bình thường đều không phải là vấn đề gì to tát. Nhưng đây là đại trận mà yêu giới đã tốn mất một quãng thời gian dài đằng đẵng tỉ mỉ thiết kế nên, nhằm đối phó với Hoàn Ly, vì vậy ngay cả vị trí nơi Thần tôn Ma tôn đang đứng cũng vẫn bị ảnh hưởng đến.
Chấn động càng lúc càng trầm trọng, những văn tự cổ quái trên tường kia đã phóng thích ra sức mạnh tương đương với mấy ngàn linh hồn của yêu ma, khiến Lăng Yên Trầm Ngọc trong phút chốc cũng không thể nào sử dụng sức mạnh của chính mình.
Ngay giữa tình cảnh đá văng tứ tung đất trời sụp đổ ấy, cảm thấy toàn bộ thạch thất này không còn chịu được bao lâu, Lăng Yên chỉ kịp bắt lấy bàn tay Trầm Ngọc, nắm chặt không chịu buông ra!
Thật may, chỉ qua một thời gian ngắn, yêu lực phóng thích ra đã yếu hơn nhiều, chỉ còn lại chút dư chấn yếu ớt. Lúc này Lăng Yên mới giương mắt nhìn lên người hiện đang gần trong gang tấc.
Trong cơn chấn động nghiêm trọng vừa rồi, Trầm Ngọc sợ nàng bị thương, liền nóng vội ôm lấy nàng thật chặt, bao bọc trong lòng mình.
Nay xung quanh đã an tĩnh lại, Trầm Ngọc định buông ra, Lăng Yên lại vòng tay ra sau lưng hắn, đè hắn lại.
Cơ thể Trầm Ngọc ấm áp, lại còn tỏa ra mùi hương cực kỳ dễ chịu, Lăng Yên không biết diễn tả mùi ấy như thế nào, nhưng nếu thật sự phải diễn tả, thì mùi hương ấy thoang thoảng giống Túy Quỳnh tiên lộ của Thần giới.
Giờ khắc này vốn không thích hợp để quyến luyến với nhau, nhưng khi Lăng Yên chăm chú nhìn Trầm Ngọc, tâm tình lập tức tốt hơn rất nhiều, bây giờ cho dù có gặp chuyện kinh thiên động địa gì đi nữa, nàng cũng không cảm thấy có cái gì phải quá lo lắng.
Huống hồ việc Hoàn Ly tranh đấu với Thi gia thật ra cũng không liên quan gì đến nàng, bọn họ muốn đánh kiểu nào cứ việc đánh, nàng chỉ cần lấy được đáp án mà mình muốn là đủ rồi. Nghĩ vậy, Lăng Yên cũng không quan tâm nhiều nữa, trong nháy mắt đã ép Trầm Ngọc vào sát vách tường, nghiêng người hôn lên.
Đến khi hai thở của cả hai đều đã hỗn loạn, Lăng Yên mới chống tường tỉ mỉ ngắm nhìn gương mặt của Trầm Ngọc. Người trước mắt này vẫn mang dáng vẻ bình tĩnh tự kiềm chế như xưa, nhưng đôi mắt lại mông lung ngập nước, sáng rực hơn cả sao trời, giống hệt đôi mắt hắn nhìn nàng hôm nay rượu.
Hai gò má hắn phiếm hồng, nhỏ giọng hỏi: “Những người khác thế nào rồi?”
Lăng Yên nhìn vẻ mặt của hắn, trong lòng ngứa ngáy định đòi thêm chút phúc lợi, lại không ngờ hắn lại đưa ra một câu hỏi trời ơi đất hỡi đến thế. Nhưng nghĩ lại, nàng có thể mặc kệ những người khác, nhưng Bộ Duyên Khê thích lo chuyện bao đồng kia nàng vẫn phải cứu. Cuối cùng, nàng thả lỏng tay ra, cùng với Trầm Ngọc nhìn quanh bốn phía.
Cơn chấn động vừa rồi đã khiến cho toàn bộ thạch thất sụp lún, không còn ra hình thù gì nữa. Chỗ hai người đang đứng chỉ là một không gian thu hẹp, đá lớn đá nhỏ chất đống xung quanh, chặn kín hết cả đường đi và cửa ra vào. Cả căn phòng im phăng phắc, tiếng đá vụn rơi rớt cũng không có chứ đừng nói đến tung tích của những người kia.
Lăng Yên quan sát tình hình một lát, bình tĩnh nói: “Chắc bọn họ bị nhất ở một nơi khác rồi.”
Với loại tình huống như vừa rồi, mọi người thất lạc nhau cũng là điều dễ hiểu. Còn Lăng Yên và Trầm Ngọc, vì hai người đều nắm chặt lấy tay nhau nên mới có thể may mắn ở cùng một chỗ, những người kia e là đã bị vây trong một khe đá nào khác. Huống chi, hiện tại nơi này đã không còn chút yêu khí nào nữa, có lẽ là đã đuổi theo Hoàn Ly đánh nhau ở đâu đó rồi.
Lăng Yên trầm ngâm một lát, lại chợt thấy sự im lặng này thật bất thường. Nàng quay sang nhìn Trầm Ngọc, thấy đối phương cũng đang nhìn mình, vẻ mặt có phần đăm chiêu.
“Sao thế?” Lăng Yên thuận miệng hỏi.
“A Tinh.” Lúc nãy quá rối loạn, Trầm Ngọc vẫn chần chừ không mở miệng nêu lên ý kiến gì. Nay mọi thứ đã yên tĩnh trở lại, rốt cuộc hắn mới hỏi ra nghi vấn vẫn luôn chôn sâu dưới đáy lòng: “Vừa rồi lúc nói chuyện với tiểu hồ ly kia --”
Lăng Yên ngẩn người, lập tức hiểu ngay Trầm Ngọc đang định hỏi gì. Quả nhiên, ngay khi Lăng Yên còn đang suy nghĩ, Trầm Ngọc đặt câu hỏi với giọng điệu đầy nghi hoặc: “Vì sao nàng lại biết nhiều thế?”
Những hiểu biết mà nàng để lộ ra trước đó, quả thực không phải chỉ đơn giản là của một người bình thường. Mà chân tướng ấy cũng không phải là một người bình thường có thể phân tích lý giải được.
Tim Lăng Yên đập thình thịch, biết hiện tại bọn họ bị nhốt nơi đây, nếu vẫn cứ vờ như mình chỉ là một phàm nhân, nhất định không có cách nào thoát ra.
Vì vậy, nàng phải bịa ra được một lý do thỏa đáng.
“Chàng muốn biết thật à?” Ánh mắt Lăng Yên lóe sáng, nhìn thẳng vào Trầm Ngọc, hỏi.