“Nó... nó mới vừa nói chuyện hả?” Bộ Duyên Khê ngạc nhiên đến ngớ người, lập tức nhờ hai người cạnh mình xác minh giùm hắn.

Ánh mắt Lăng Yên thoạt nhìn rất bình tĩnh, vẻ như không giống với người đang kinh ngạc cho lắm.

Còn Trầm Ngọc, vẫn thần sắc không đổi trước sau như một, cũng không có phong thái của người đang kinh ngạc.

Bộ Duyên Khê: “???” Đợi cả nửa buổi mà hai người bình thường còn không thèm phản ứng, ngược lại sao chỉ có hắn lại là người phản ứng dữ dội nhất vậy? 

Vào lúc Bộ Duyên Khê đang cảm thấy rối não hết sức, Lăng Yên bỗng dưng lên tiếng: “Chúng ta qua đó nhìn một chút đi.”

Trầm Ngọc khẽ gật đầu, gắt gao nắm chặt tay Lăng Yên trong lòng bàn tay mình, tựa như lo liệu rằng chỉ cần có chuyện gì liền bảo hộ nàng ở phía sau.

Từ xưa đến nay, Lăng Yên đã quá quen với hình ảnh một chí tôn cường đại nhất trong mắt dân chúng Ma giới, vào thời điểm nguy cấp hầu hết mọi người đều trốn ở sau lưng nàng theo thói quen. Cảnh tượng có một người chủ động đứng phía trước nàng như bây giờ, tựa như đang nâng niu thứ trân bảo dễ vỡ nào đó, che chở nàng sủng ái nàng. Loại cảm giác này đúng là lần đầu tiên nàng trải nghiệm.

Mà loại cảm giác này, xem ra cũng không tệ.

Lăng Yên nhếch khóe miệng, trở tay lại nắm lấy tay Trầm Ngọc, ba người cùng theo sau tiểu hồ ly tiến sâu vào trong địa đạo.

Ước chừng họ đi khoảng một nén nhang sau đó, từ quang cảnh không thay đổi gì cho đến khi có một đám lửa sáng màu lam chớp hiện trong bóng tối đen ngòm phía trước.

“Đó là?” Bộ Duyên Khê thều thào hỏi, chăm chú nhìn tiểu hồ ly ở phía trước.

“Hồn lửa.” Tiểu hồ ly nhẹ nhàng đáp một câu, không quay đầu lại, chỉ bước nhanh hơn về phía đó. Bộ Duyên Khê mang vẻ mặt mù tịt nhìn hai vợ chồng Lăng Yên và Trầm Ngọc, ba người nhanh chóng bước theo.

Qua được một lát, bọn họ đã tiến vào trong một thạch thất vô cùng cổ quái.

Nói là căn nhà được làm bằng đá, nơi đây càng giống một tòa địa cung hoa lệ hơn. Sau khi tiến vào lối đi hẹp kia thì hết hảy trước mắt đều trống trơn, toàn gian phòng là một nơi cực kỳ rộng lớn, bốn phía trên tường đều khắc ấn văn tự của yêu giới, mà thứ đặt ở trung tâm của gian phòng chính là một cỗ quan tài được làm bằng băng.

Ở khoảng cách xa như vậy, mọi người ở đây vẫn có thể thấy rõ có một người đang nằm trong quan tài ấy.

Cả gian phòng lớn không có đèn đuốc, chỉ có ánh hào quang duy nhất tỏa ra từ phía bên trên của quan tài băng.

Trên cỗ quan tài là một đám lửa màu lam phất phơ lơ lửng, đám lửa dịu nhẹ tỏa ra từ trong bóng tối khiến một vùng sáng màu lam bao phủ toàn bộ thạch thất.

Thứ đó chính là hồn lửa mà tiểu hồ ly đã nói.

Mỗi một sinh linh trên đời đều có ba hồn bảy vía, người đã chết nhưng lại chưa rơi vào luân hồi thì hồn phách sẽ lảng vảng nơi trần thế, hóa thành hồn lửa.

Cũng giống như bây giờ vậy. 

“Người này là ai vậy?” Sau khi im lặng quan sát người trong quan tài một lúc lâu, rốt cuộc Bộ Duyên Khê buột miệng hỏi.

Lăng Yên và Trầm Ngọc không đáp, Lăng Yên sải bước về phía quan tài băng, Trầm Ngọc cũng nhanh chóng theo sau nàng. Bộ Duyên Khê bất đắc dĩ vỗ trán, than thở một tiếng rồi cũng đuổi kịp. Tới lúc này mới nhận rõ được diện mạo của người ngủ say trong ấy.

Người nằm bên trong là một nam tử trẻ tuổi toàn thân bạch y, diện mạo trông vô cùng xinh đẹp, đôi mắt nhắm nghiền, dù rằng đang nằm ngủ trong lòng một cỗ quan tài nhưng lửa hồn màu lam vẫn làm nổi bật dung nhan của hắn, vẫn mang vẻ yêu mị tuyệt sắc động lòng người như thế.

Mọi người nhìn chòng chọc vào người nọ, còn chưa ai lên tiếng thì tiểu hồ ly đã nhảy phốc lên trên quan tài, trầm giọng nói: “Đây chính là ta.”

Dường như Bộ Duyên Khê vẫn còn chưa hiểu, ngập ngừng chỉ vào tên hồ ly: “Là ngươi?”

“Chính là ta!” Tiểu hồ ly gật đầu nói, “Yêu vương Phi Ảnh giam cầm ta ở nơi này đã mấy vạn năm rồi.”

“Cái gì?” Bộ Duyên Khê kinh hãi, nhìn con hồ ly rút lại thành một cục bông tròn nhỏ xíu này, ai có thể tưởng tượng được đây đích thị là một lão yêu tinh đã mấy ngàn tuổi đâu chứ.

Tiểu hồ ly tựa như nhìn thấu rõ suy nghĩ của Bộ Duyên Khê, hếch mắt lườm hắn một cái, Bộ Duyên Khê liền nín bặt không nói nữa. Đến lượt Lăng Yên mở miệng hỏi: “Ngươi có quan hệ gì với người của Thi gia?”

“Thi gia?” Ánh mắt tiểu hồ ly hơi lóe sáng, nhưng cũng chỉ cười khẩy một tiếng, “Chẳng qua cũng chỉ là thủ hạ của yêu vương, canh giữ nhiều thế hệ như vậy chỉ để vây hãm ta ở đây mà thôi.”

Hóa ra Thi gia trong miệng người đời ngay từ lúc đầu đã không phải là người phàm, vậy thì những chuyện kỳ lạ phát sinh ở Thi gia đều có thể giải thích được rồi.


Trầm Ngọc nghe xong vẫn giữ thái độ trầm mặc, không xen vào câu chuyện được một lần, thời điểm hai người Lăng Yên điều tra về Thi gia thì hắn lại không có mặt, vì thế không cách nào tường tận rốt cuộc người của Thi gia đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể một mực im lặng.

Nhưng mà Bộ Duyên Khê thì khác, có thể hiểu được, vội vàng hỏi: “Vậy... những người ở Thi gia cũng đều bị ngươi giết cả sao?”


Tiểu hồ ly chỉ liếc Bộ Duyên Khê một cái, thanh âm lạnh xuống: “Ta vẫn luôn bị nhốt ở đây, nếu không nhờ mấy ngày trước địa khí xung quanh bị quấy nhiễu khiến trận pháp vây quanh ta bị ảnh hưởng, ta không nhân cơ hội phân ra một ít tàn hồn hóa thành bộ dáng hồ ly thì làm sao có thể ra ngoài gặp các ngươi. Tánh mạng của đám người Thi gia, không phải ta làm.”

“Vậy bọn hắn...” Bộ Duyên Khê còn muốn tra ra tiếp câu chuyện, song lần này còn chưa đến lượt tiểu hồ ly trả lời thì Lăng Yên đã lên tiếng trước: 


“Cái chết của họ là do họ tự chọn, có phải không?”

Lời phỏng đoán của Lăng Yên khiến tiểu hồ ly hơi ngạc nhiên, gật đầu đáp: “Ngươi nói không sai.”

Rất nhanh hắn lại nói: “Bọn chúng muốn trấn áp ta vĩnh viễn ở nơi này nhưng bản thân lại không có đủ bản lĩnh đó. Gần một trăm năm qua, mỗi lần ta sắp phá vỡ phong ấn thì đều bị chúng liều cả mạng để ngăn cản ta.” Trong giọng nói tiểu hồ ly mang theo rét lạnh, “Mỗi khi trận pháp sắp mất hiệu lực, chúng đều phái một kẻ ra, hiến tế toàn bộ yêu lực của người đó hòng trấn áp ta ở bên trong.”

“Thì ra là vậy.” Bộ Duyên Khê đã hiểu được bèn lẩm bẩm một câu, lại nhìn sang Lăng Yên đang không chút mảy may kinh ngạc, dường như trước đó nàng đã đoán ra được chuyện này rồi. Thế là Bộ Duyên Khê bèn nhìn sang bên cạnh, thấy... thấy cái người mà từ đầu vốn khôngbắt kịp đề tài họ đang bàn luận, lúc này đây lại đang ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vị nam tử nằm trong quan tài băng.

Bộ Duyên Khê thở phào một hơi nhẹ nhõm, cảm thấy mình rốt cuộc cũng lấy lại được chút thể diện.

Bàn đến đây cũng vẫn chưa thể nắm được mấu chốt như cũ, Bộ Duyên Khê nhanh chóng lại hỏi: “Vậy trăm năm trước… chuyện Thi gia diệt môn là như thế nào?”

“Ta bị nhốt mấy trăm năm ở đây không có nghĩa chuyện gì cũng không làm, ta một mực dốc lòng tu luyện để có ngày rời khỏi nơi này.” Tiểu hồ ly nói, “Bọn chúng cũng nhận ra lực lượng của ta ngày một mạnh hơn, sắp không một ai có khả năng chế trụ phong ấn được nữa, vì thế nếu không giết được ta, chúng sẽ ngày đêm không được yên.” 

Lăng Yên tiếp lời: “Nhưng bọn hắn đã thất bại.”


Tiểu hồ ly gật đầu: “Đúng!”

“Cả môn tộc đều do ngươi giết?”

Tiểu hồ ly lắc đầu: “Ta đã nói, tánh mạng của bọn chúng không phải do ta lấy.”

“Thế thì sao mà...” Bộ Duyên Khê vẫn thấy khó hiểu, trừng mắt nhìn tiểu hồ ly. Hiển nhiên hắn vẫn không thấy lời nói của con hồ yêu này đáng tin chỗ nào.

Song tiểu hồ ly không có ý định tiếp tục nói rõ chân tướng mọi chuyện, hắn nhanh chóng lảng sang chuyện khác: “Mặc dù chúng không giết được ta nhưng cũng khiến thân xác của ta rơi vào trạng thái vô thức, nếu không nhờ địa khí rung chuyển vào mấy ngày trước, khiến trận pháp bị chấn động lộ ra kẽ hở, e rằng cả đời ta cũng chẳng thể thoát khỏi nơi này.”

“Ngươi xuất hiện tìm bọn ta chính là vì muốn nhờ bọn ta giúp ngươi cởi bỏ phong ấn.” Lăng Yên phân tích cặn kẽ từng điểm một, “Nắp giếng phủ bên trên, chính là phong ấn sao?”

Tiểu hồ ly lại gật đầu, chỉ có điều ánh mắt càng lúc càng thêm ngờ vực, “Đúng!”

“Rốt cuộc ngươi là ai?” Sau khi im lặng một hồi, bỗng Lăng Yên lại lên tiếng lần nữa.

Sau câu hỏi này, bầu không khí trong căn phòng bằng đá bất giác lại quay về trạng thái tĩnh lặng, tiểu hồ ly ngưng mắt nhìn Lăng Yên, chưa trả lời ngay.

Thế là Lăng Yên bèn tiếp: “Có thể khiến yêu vương nhọc lòng đến mức sai thủ hạ nhốt ngươi ở đây, lại còn canh giữ suốt nhiều thế hệ, thân phận ngươi quả thật không tầm thường.”

Tiểu hồ ly hơi híp mắt, yêu khí chợt tản quanh người, cái cảm giác này còn thập phần đáng sợ hơn so với bầy quái nháo nhào đến thất điên bát đảo ngoài kia. Bộ Duyên Khê chợt ngửi được mùi nguy hiểm quanh quẩn đâu đây, lập tức đẩy Trầm Ngọc và Lăng Yên ra sau lưng mình,thấp giọng nói: “Cẩn thận!”

Trầm Ngọc vốn còn đang nghiêm túc nhìn người trong cỗ quan tài, lúc này bị Bộ Duyên Khê đẩy một cái liền lảo đảo cả người, cuối cùng mới giương mắt nhìn tiểu hồ ly kia, mở lời: “Ngươi đang lừa bọn ta.”

Tiểu hồ ly có chút kinh ngạc, liếc mắt nhìn hắn.

Trầm Ngọc lại lên tiếng: “Ngươi thật bị nhốt ở nơi này hơn hai nghìn năm?”

Đáp lại câu hỏi lại là một hồi do dự trầm mặc. Dưới bầu không khí căng thẳng bủa vây, bất chợt tiểu hồ ly lại thu hồi yêu lực ngoài dự tính, hắn khẽ đáp: “Không sai, đúng là ta đã lừa các ngươi. Nhưng nếu các ngươi giúp ta cởi bỏ phong ấn này thì ta sẽ không làm hại bất cứ ai. Yên tâm!”

“Lúc này, bầy tàn hồn của Thi gia đều vây kín ở bên ngoài, ta cho các ngươi vào đây vì muốn bảo vệ an toàn cho các ngươi đấy.” Tiểu hồ ly khinh miệt cười một tiếng, tiếp tục nói: “Qua một lát nữa ta sẽ đưa các ngươi ra bên ngoài.”


Không ngờ Bộ Duyên Khê lại nói: “Ngay cả bản thân ngươi còn không tự bảo vệ được thì sao có khả năng bảo vệ bọn ta.”

Tia giễu cợt cùng khinh miệt trong đáy mắt tiểu hồ ly chợt biến mất, nó quay đầu liếc mọi người một lượt, thân ảnh bỗng dưng biến thành đám lửa màu lam, sát nhập một thể cùng tàn hồn lơ lửng trên đỉnh cỗ quan tài, tức khắc đám lửa không ngừng lan rộng, ánh sáng bao phủ toàn bộ gian phòng, trong chớp mắt khiến mọi thứ sáng bừng như ánh mặt trời ban ngày.

Giữa lúc vầng sáng đang cực kỳ chói mắt, hồn lửa lơ lửng trên không trung bỗng xuyên vào thân xác của người trong quan tài, cứ như thế, vầng sáng màu lam dần dần biến mất.

Lúc bầu không khí đang quay trở về trạng thái im phăng phắc, bất chợt kẻ vốn đang say giấc trong cỗ quan tài kia bỗng dưng chớp chớp hai hàng mi, chậm rãi mở mắt.


Dung mạo người nọ vốn đã xuất trần, giờ đây khi tỉnh giấc, khí chất trên người tỏa ra lại hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ say giấc ban nãy. Hắn khẽ híp đôi mắt, đôi mắt màu ngọc bích như đang chứa ý cười nhưng lại như không có, lấy băng quan làm điểm tựa chống một bên má, vạt áo tà mị nửa kín nửa hở, lộ ra hai bờ quai xanh tinh tế mê hoặc hồn người.

Hắn chỉ thản nhiên ngồi như thế, nhưng toàn thân lại toát vẻ mị hoặc khôn cùng, hơi thở tỏa ra lại càng thêm phong tình vạn chủng.

Cái tên này, bất kể nhìn từ góc độ nào cũng hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu hồ ly tinh.

Trước giờ Bộ Duyên Khê chưa từng thấy qua nam nhân nào lại có vẻ yêu mị tỏa ra từ sâu trong cốt tủy như thế này, nhất thời toàn thân nổi lên đầy da gà da vịt.

Trầm Ngọc thân là Thần tôn, từ xưa nay nhìn đâu cũng chỉ thấy mỗi tiên quân tiên tử cao tâm khí ngạo ở Thần giới, vốn dĩ chưa một lần trải qua khói lửa nhân gian, nay gặp phải loại hình ảnh kích thích như vậy thì giật mình thảng thốt, lập tức khẽ quát: “Này... này... thật vô lễ!” Dứt lời, ngay lập tức liền che hai mắt nương tử. 

Nhưng thần sắc Lăng Yên vẫn không chút thay đổi, hiện tại đối với nàng, tất cả mọi người trong thiên hạ đều giống y chang nhau cả, chỉ có duy nhất Trầm Ngọc bên cạnh là khác biệt mà thôi.

Về phần nam tử nằm trong quan tài kia, sau khi nhìn phản ứng ba người trước mặt thì chợt bật cười, chân mày cũng theo đó hếch lên, lên tiếng: “Ta là con của yêu vương Hoành Tố, Hoàn Ly.”

Dứt lời, thân thể khẽ động, bất chợt đứng dậy từ trong quan tài băng. 

Thần sắc Lăng Yên khẽ thay đổi. Ngay lúc Hoàn Ly đi tới gần bọn họ, nàng âm thầm nắm lấy tay Trầm Ngọc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play