Cảnh sắc u ám, dù rằng mặt hai người như ẩn như hiện trong đêm nhưng toàn bộ sắc thái trên mặt Trầm Ngọc sớm đã lọt hết vào mắt Lăng Yên.
Lúc này nàng bỗng có một loại xúc động, chỉ muốn nói ra thân phận của mình cho hắn thật chi tiết từ đầu đến cuối, nhưng ngay vào khắc cuối cùng, nàng lại chợt nhớ đến tình cảnh năm xưa khi mình nhập ma đã từng bị đám Thần giới đuổi cùng giết tận.
Chuyện đã xảy ra cách đây rất lâu rồi, kể từ khi Lăng Yên nhập vào Ma giới đến nay đã không còn hơi sức nhớ lại đoạn ký ức xưa kia nữa, nhưng đúng ngay lúc này mọi thứ như tái hiện lại trước mắt.
Điều này khiến Lăng Yên chợt hiểu, nàng không thể để lộ thân phận của chính mình.
Nàng không muốn thấy trong mắt Đường Lam nảy sinh bất kỳ tia chán ghét nào, dù chỉ là một chút cũng không thể chịu được.
Vì thế lời vừa ra đến miệng liền sửa lại, đổi giọng: “Không sai, sở dĩ ta đều đã biết những chuyện này là bởi vì ta không phải người thường.”
Trầm Ngọc hơi mở to mắt, chờ câu tiếp theo của Lăng Yên.
Tâm Lăng Yên như nảy lên, buột miệng nói: “Thật ra, ta cũng là một người tu đạo.”
Lời vừa thốt ra nàng liền khựng lại, ngay cả chính nàng còn thấy chẳng đáng tin.
Cuối cùng sắc mặt Trầm Ngọc cũng có biến hóa, nhìn chằm chặp vào Lăng Yên hồi lâu vẫn không thốt nên lời, tựa như đangcố gắng thích ứng với điều này.
Lăng Yên khẽ ho một tiếng, tiện đà tiếp tục thêu dệt: “Cũng như Bộ Duyên Khê, ta cũng là một người tu đạo biết một ít thuật pháp chú. Do bởi tính chất môn phái vô cùng đặc thù, trước khi xuống núi từng được sư phụ căn dặn, nếu không phải là người mà ta thập phần tín nhiệm thì tuyệt đối không thể tiết lộ thân phận cho bất kỳ ai, nếu không sẽ tự chuốc họa vào thân.”
Trầm Ngọc vẫn như ban nãy mở to mắt nhìn chằm chằm Lăng Yên, chẳng nói một câu nào.
Đường đường là một Ma tôn vậy mà lại bị người khác nhìn đến đứng ngồi không yên, đây thật đúng là lần đầu tiên. Lăng Yên thầm nghĩ liệu có khi nào nàng bị vạch trần hay không, giờ lại thấy lời bịa đặt ban nãy quá sức khoa trương rồi, chung quy còn chưa có người tu đạo nào lại có bộ dáng không chút phép tắc nào giống như nàng.
Nhưng suy đi tính lại, Lăng Yên bỗng nhớ đến Bộ Duyên Khê người vốn còn đang mắc kẹt ở đâu đó trong hầm đá này thì trong lòng không khỏi bình tâm trở lại.
Ngay cả Bộ Duyên Khê tính tình nóng nảy bộp chộp như vậy mà cũng có thể là người tu đạo, thế nàng sao lại không thể chứ?
Trong khi Lặng Yên càng nghĩ càng đi quá đà thì người trước mặt là Trầm Ngọc bỗng dưng ngẩn ra, tựa như vừa ngộ ra điều gì đó, khẽ "À" lên một tiếng.
Lăng Yên nhân lúc này thu lại hết mọi suy nghĩ trong đầu, còn nghiễm nhiên đưa mắt nhìn Trầm Ngọc.
Trầm Ngọc do dự nhìn Lăng Yên, chậm rãi lên tiếng: “Vậy là lúc trước nàng nói mình là thương nhân, thì ra đều là gạt ta.”
Biết mình có lỗi trước, Lăng Yên liền hấp tấp nhận lỗi: “Ừm, lúc đó là ta…”
“Nàng vừa mới nói, nếu không phải người thực sự tin tưởng thì không thể để lộ thân phận của bản thân, sợ sẽ tự chuốc họa vào thân có đúng không?” Trầm Ngọc lại hỏi.
Lăng Yên nghe vậy, không rõ rốt cuộc Trầm Ngọc đang nghĩ cái gì nhưng thôi cứ tùy tiện gật đầu trước đã.
Đột ngột Trầm Ngọc túm lấy tay Lăng Yên, sắc mặt nghiêm trọng cùng ánh mắt đầy vẻ kiên định: “Nàng bằng lòng nói ra chuyện quan trọng này cho ta biết, ta nhất định sẽ không đem chuyện này kể cho bất kỳ kẻ nào.”
Lăng Yên: “…” Vậy mà cũng bị gạt thật sao.
Tiếp đó Trầm Ngọc lại nghĩ đến một chuyện nữa, bèn hỏi: “Cho nên đám người lần trước đến đây thực chất đều là huynh đệ đồng môn của nàng?”
Lăng Yên: “... Đúng thế.”
“Lúc đó ta còn chưa rõ thân phận của họ, còn tưởng rằng họ chỉ là những người làm ăn, có khi nào đã khiến cho mấy vị đạo trưởng ấy...”
Nghe đến hai từ "đạo trưởng" thì chưa đợi Trầm Ngọc nói hết, trong đầu Lăng Yên liền hiện lên bộ dáng của đám người Thanh Minh mặc đạo bào, không nhịn được bèn ngắt lời Trầm Ngọc: “Không có gì, chàng không cần phải để tâm, bọn hắn nhàn hạ quá nên luôn thích tìm người gây sự thôi mà.”
Tránh cho Trầm Ngọc lôi hết cả môn phái của nàng ra
tưởng tượng một lượt, nàng vội vàng xoay chuyển đề tài:
“Không biết những người khác sao rồi, trước hết tìm cách rời khỏi nơi này, tìm được mọi người rồi tính tiếp.”
Trầm Ngọc gật đầu, song trong lòng lại mang một nỗi tâm tư phức tạp.
Trầm Ngọc không ngờ Lăng Yên lại nói ra chuyện này
với mình. Hắn cho rằng Lăng Yên tiết lộ lai lịch thật sự
với hắn tức là đã hoàn toàn tín nhiệm hắn, thế mà hắn còn giấu nàng thân phận thật của mình. Trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng Trầm Ngọc mới hạ quyết tâm muốn kể ra hết mọi chuyện cho Lăng Yên biết.
Nhưng đương lúc Trầm Ngọc sắp mở miệng thì vừa khéo, Lăng Yên cũng vừa nhìn qua đống đá hỗn độn bên kia, xoay người lại nói: “Ta có cách mang chàng ra ngoài.”
Dứt lời, rất nhanh liền cúi người dịch chuyển những khối
đá nhỏ ra, “Chàng xem.”
Luồng suy nghĩ của Trầm Ngọc bị giọng nói của Lăng Yên cắt đứt, hắn ngớ người trong chốc lát liền im lặng sải bước đến cạnh Lăng Yên, thấp giọng hỏi: “Sao thế?”
“Vừa nãy ta đã thử qua, nơi này có gió.” Lăng Yên nói, “Chúng ta cần nghĩ cách phá vỡ những đá vụn ở chỗ này, như vậy có thể sẽ tìm được đường ra.” Nàng quay đầu nhìn sang Trầm Ngọc, thấy hắn khẽ gật đầu, có điều lập tức lo lắng nói: “Nhưng làm thế nào để tách chúng ra?” Đáng lý chỉ cần dùng thần lực là có thể dễ dàng đưa Lăng Yên ra ngoài, nhưng hắn vẫn chưa nghĩ thông rằng mình có nên thẳng thắn hết với nàng hay không.
Lăng Yên thấy vẻ mặt Trầm Ngọc như thế, chỉ lắc đầu cười: “Không phải ta mới vừa nói, ta là một người tu hành hay sao?”
“Tuy không đến nỗi đặc biệt lợi hại nhưng chuyện nhỏ này cũng không làm khó được ta.” Lăng Yên đưa mắt ra lệnh với Trầm Ngọc, thấp giọng nói, “Chàng lùi ra sau một chút.”
Trầm Ngọc nghe lời lùi về sau hai bước, đáy mắt phát ra tia sáng còn nghiêm túc nhìn nàng chằm chặp: “Nàng thật muốn thi triển thuật pháp sao?”
Lăng Yên đứng trước đống đá hỗn độn, chỉ bằng sau gáy cũng cảm nhận được ngữ khí đầy vẻ tò mò của Trầm Ngọc.
Lăng Yên: “... Chàng sao vậy?”
Trầm Ngọc trố mắt, sắc mặt không chút thay đổi nhưng có lẽ vì ở gần nhau lâu ngày nên nàng cảm giác được Trầm Ngọc lúc này là đang biểu lộ thái độ mong chờ điều gì đó.
Hắn nghiêm túc nói: “Xưa nay ta chưa hề thấy qua thuật pháp của những người tu đạo như nàng, muốn nhìn một chút xem nó trông ra sao.”
Thân là Thần tôn, quả thật Trầm Ngọc chưa bao giờ được chiêm ngưỡng thuật pháp của Nhân giới. Do bởi nguyên thân phượng hoàng của hắn xuất thân từ trên núi Thiên Ngô Sơn, mấy vạn năm mới sinh ra được một quả trứng, từ thuở an nhàn trong trứng phượng hoàng đã hấp thụ hết tinh hoa của đất trời nên khi sinh ra đã có sẵn thần lực cường đại, hiển nhiên không thể hình dung được người phàm tu hành sẽ thi triển thuật pháp như thế nào.
Lăng Yên: “...” Chuyện này có hơi khó.
Bản thân nàng nào có thuật pháp gì đâu, chẳng qua nói thế là muốn Trầm Ngọc tin mình hơn thôi. Nàng trầm mặc một hồi, cuối cùng khẽ thở dài: “Vậy, chàng cứ tự
nhiên!”
Trầm Ngọc gật đầu.
Theo nàng nghĩ, Trầm Ngọc chưa từng gặp qua tiên thuật nên tò mò muốn thấy tiên pháp của người phàm mà
thôi. Dù gì có nhìn hắn cũng không hiểu đâu, cứ tùy tiện
đánh lừa để hắn cao hứng một chút vậy, cũng chẳng làm
hao tổn khí lực gì cho lắm.
Sau khi nghĩ như vậy thì tác phong nàng liền nghiêm túc
trở lại, sải bước tới đống đá vụn trước mặt, sắc mặt ngưng trọng chuẩn bị ra tay.
Trầm Ngọc nín thở, im lặng chờ đợi.
Bất thình lình, một chưởng uy lực từ phía Lăng Yên tung ra. Một mớ đá hỗn độn trước mắt bỗng vì một chưởng của nàng nứt toạc, đổ ầm xuống đất. Núi đá vụn bị sụp đổ bay tứ tung, hiển nhiên trước mặt liền hiện ra một cửa động khác.
Núi đá sạt lở dấy lên một trận khói bụi mù mịt. Lăng Yên thu tay, tùy tiện phủi bụi bám trên người rồi cười với Trầm Ngọc: “Xong rồi.” Dứt lời liền vươn tay muốn nắm tay hắn.
Trầm Ngọc có hơi ngờ vực: “Có thật là nàng đã dùng thuật pháp không?”
Lăng Yên: “… Loại chuyện nhỏ nhặt này, căn bản không cần dùng tới thuật pháp đâu.” Nàng vẫn giữ yên bàn tay đang chìa ra, lúc Trầm Ngọc còn đang ngẩn người suy nghĩ đến lời nàng thì nàng đã dứt khoát chủ động nắm lấy tay hắn, dẫn người ra khỏi nơi chật hẹp đã vây hãm đôi vợ chồng bọn họ nãy giờ.
Sau khi hai người rời khỏi liền phát giác được một chuyện, rằng căn nhà bằng đá này nhìn qua có vẻ bị hư hỏng nặng nhưng con đường thông qua hướng bên kia lại bằng phẳng một cách đặc biệt, xung quanh chất đầy những lớp đá vụn hỗn độn, vẻ như sớm đã có người trải sẵn đường, từ nơi này thoát ra bên ngoài.
Lăng Yên đưa mắt quan sát lối đi một lúc rồi quay sang Trầm Ngọc: “Kẻ đã ra bên ngoài hẳn là tiểu hồ ly kia, chúng ta ở đây xem thử có tìm được Bộ Duyên Khê quanh đây hay không.”
Trầm Ngọc gật đầu, ngay tức khắc cả hai liền bắt tay vào việc tìm kiếm trong đống đổ nát của căn nhà. Có điều trận sụt lún đã tàn phá nơi này trầm trọng, công cuộc tìm kiếm mất cả ngày trời cũng vẫn không thu được chút kết quả.
Đang lúc tìm kiếm trong im lặng, bỗng dưng Lăng Yên
nghĩ đến một chuyện, ngẩng đầu lên nhìn Trầm Ngọc: “Phải rồi, ban nãy làm sao chàng phân biệt được tuổi của tiểu hồ ly, biết hắn đã hơn ba vạn tuổi mà không phải mấy ngàn tuổi?” Đối với khí tức của Yêu vương, nàng thân là Ma tôn tất nhiên sẽ cảm nhận được điều khác thường, nhất là khi trên người Hoàn Ly có lực lượng của Yêu vương Hoành Tố. Nhưng có điều, sao Trầm Ngọc lại biết chuyện này?
Trầm Ngọc im lặng trong chốc lát rồi trả lời: “Ta không
biết hắn đã hơn ba vạn tuổi.”
“Hử?” Lăng Yên nhíu mày nói, “Nên là, chàng cố ý nói
vậy hòng để lừa tiểu hồ ly kia nói ra sự thật?”
Trầm Ngọc: “Ta đã ngỡ hắn chỉ mới mấy trăm tuổi.”
Vốn là một con phượng hoàng chín trăm tuổi, theo lý thường Trầm Ngọc cũng cho rằng tiểu hồ ly phải ngang ngửa tuổi tác của hắn, nhưng sự thật lại chứng minh phán đoán của hắn là sai lầm.
Sở dĩ khiến tâm tình hắn tụt dốc là bởi xét về tuổi tác, hắn vẫn kém tiểu hồ ly kia một trượng.
Lăng Yên nhịn không được bật cười, đương lúc cười đùa thì bên cạnh bỗng dưng có tiếng vang khác thường, một lát sau, lại nghe được từ phía đó phát ra thanh âm đầy ngột ngạt của Bộ Duyên Khê: “Là A Tinh và Đường Lam phải không? Mau... mau giúp ta một chút!”
Cuối cùng cũng tìm được tung tích của Bộ Duyên Khê, Lăng Yên và Trầm Ngọc liền bắt tay vào cứu người. Chỉ một chốc đã dọn dẹp sạch sẽ những hòn đá chất đầy trước mặt, giải cứu được Bộ Duyên Khê ra bên ngoài.
Trông Bộ Duyên Khê có chút chật vật, hắn liếc nhìn Lăng Yên và Trầm Ngọc rồi chỉ than thở vận khí hai người không tệ, vậy mà không bị đống thạch đá sạt lở vây ở trong, cũng không đào sâu thêm về việc làm sao họ có thể bình an vô sự thoát khỏi. Ba người ở đây cùng bàn đến việc phải rời khỏi nơi này.
Vốn dĩ mục đích của bọn họ đến đây là để tìm Đường Lam, nay người đã tìm được, hiển nhiên không cần phải nán lại nơi bị ma ám này chi nữa. Mặc dù Lăng Yên muốn gặp tiểu hồ ly lần nữa nhưng thôi đành đưa Đường Lam và Bộ Duyên Khê về trước, sau đó nàng quay trở lại tìm hắn cũng chưa muộn.
Cứ như vậy bọn họ nhanh chóng đi dọc theo lối đi hướng ra bên ngoài, chẳng qua lối đi lúc này không còn giống như ban nãy, chung quanh đều xuất hiện dấu tích của một trận ẩu đả, nhất định là tiểu hồ ly đã chạm trán với những kẻ trấn giữ của Thi gia một lúc khá lâu.
Sau khi ba người ra được bên ngoài thì liền chứng kiến một cảnh tượng hoang tàn, trạch viện trước mặt họ đã sớm bị trận hỗn chiến vừa rồi tàn phá cho tan nát.
Tứ phía của gian phòng cùng những cây cối chung quanh đều bị đốn ngã chôn vùi, có điều cảnh tượng đổ nát lúc này lại có sự góp mặt của tiểu hồ ly kẻ vừa mới khôi phục nhân thân lúc nãy – Hoàn Ly, hiện đứng giữa bãi đất trống với bộ y phục nhuốm đầy máu tươi.
Gió lạnh sớm đã tan, những u hồn vất vưởng kia cũng đã không còn bóng dáng, không gian nơi này chớp mắt lại yên tĩnh trở lại.
Bộ Duyên Khê chần chừ không tiến thêm bước nữa, chỉ thận trọng nhìn sang bên cạnh.
Hoàn Ly che ngực, ho nhẹ một tiếng rồi đưa mắt nhìn sang ba người nọ, bất thình lình bày ra nụ cười mê hoặc lòng người: “Đừng nhìn nữa, bọn chúng đã biến mất hết rồi.”
“Bọn họ đã...” Lăng Yên chần chừ hỏi, có điều còn chưa hỏi hết câu đã bị một tiếng của Hoàn Ly cắt đứt.
“Bọn chúng đã bị ta giết.” Lời còn chưa dứt Hoàn Ly đã
nhăn mày ho dồn dập, máu tươi trượt xuống từ khóe môi
càng tôn lên dung mạo tuyệt sắc kia, hắn khổ sở thu lại
nụ cười, yếu ớt cất tiếng: “Có thể giúp ta một chuyện được không?”
Nói đến đây, Hoàn Ly đột ngột sải chân bước tới, thân ảnh chớp nhoáng đã tiến đến chỗ ba người.
Toàn thân Hoàn Ly đẫm máu, thật không tưởng tượng được hắn đã trải qua trận đại chiến long trời lở đất cỡ nào. Vào lúc Lăng Yên đang nhìn chằm chằm phòng bị khi hắn tiến đến gần, thì bất chợt thân ảnh trước mắt đã mềm nhũn, cả người ngã nhào về phía ba người bọn họ.
Cuối cùng, Hoàn Ly suy yếu vô lực ngã khụy bên người Lăng Yên, thều thào nhỏ giọng bên tai nàng: “Đỡ ta một chút.”