Chương 496: Bắt

Tống Mặc nhướng mắt.

Kỷ Vịnh chết tiệt này rõ ràng biết bên Thái Tử không ổn định mà vẫn nhảy vào. Rốt cuộc hắn muốn làm gì?

Không ai trong Đậu gia muốn nhắc đến Kỷ Vịnh. Dù sao hai nhà cũng ở hai phe khác nhau, đối phương gặp họa có khi nhà mình lại được lợi.

Chủ đề nói chuyện chuyển đến mấy vị chiêm sĩ của phủ Đại Học Sĩ. Đậu Thế Xu nhấn mạnh tới Triệu Bồi Kiệt:

- ... Không những chính trực mà làm việc hết sức chu toàn, rất được Thái Tử tín nghiệm. Hiện tại chưa thể hiện gì nhiều, nhưng tương lai nhất định sẽ có uy danh trong nội các.

Tống Mặc nhớ Đậu Chiêu từng nhắc đến người này. Hắn lập tức chú ý lắng nghe.

Một tiểu a hoàn của Kỷ thị hoảng hốt chạy vào:

- Nguy rồi! Tứ cô cô đột nhiên ngất xỉu.

Tống Mặc thấy lồng ngực đau nhói, mất một lúc mới bình tĩnh lại.

Hắn chạy như bay đến nội viện.

Đậu Thế Anh cũng vội vàng đi theo.

Những người còn lại không tiện đến nội viện, chỉ có thể hỏi tiểu a hoàn:

- Sao tự dưng tứ cô cô lại ngất xỉu? Lúc đấy có ai ở cạnh tứ cô cô? Bây giờ ai đang chăm sóc tứ cô cô?

Tiểu a hoàn rành rọt đáp:

- Nô tỳ không biết vì sao tứ cô cô ngất xỉu. Lúc ấy, ngũ phu nhân, lục phu nhân và các cô đang nói chuyện, tứ cô cô bỗng nhiên bảo khó chịu, lục phu nhân kêu người đi lấy đá mát thì tứ cô cô đã gục xuống bàn. Lục phu nhân sợ chết khiếp, kêu nô tỳ báo cho Thế Tử gia. Còn ngũ phu nhân thì gọi người đi mời đại phu.

Mọi người nghe xong càng thêm lo lắng.

Đậu Đức Xương và Ô Thiện đi đến. Thấy bầu không khí ngoài sảnh có vẻ nặng nề, hai người không khỏi ngạc nhiên, đồng thanh hỏi:

- Sao thế này?

Đậu Tế Xương kể lại sự tình.

Đại phu chưa đến, ai cũng không biết Đậu Chiêu bị sao!

Đậu Đức Xương nghĩ nghĩ rồi nói:

- Để ta đi xem!

Ô Thiện trầm tư giây lát, cuối cùng cũng đi theo.

Ở gian kế bên của phòng khách nội viện, Đậu Chiêu đang nằm nghỉ trên kháng, đám người Kỷ thị thì đứng cạnh đó.

Đại phu vẫn chưa tới. Đậu Chiêu đã tỉnh lại, sắc mặt tái nhợt, dựa vào người Tống Mặc.

Tống Mặc nhìn mà đau lòng, sốt ruột nói với ngũ phu nhân:

- Ngũ bá mẫu! Hay là ngài bảo a hoàn mang nước đường đỏ để nàng ấy uống trước xem thế nào?

Dáng vẻ lúc xông vào của Tống Mặc quá đáng sợ, bây giờ ngũ phu nhân vẫn còn khiếp vía. Nghe Tống Mặc gọi, bà giật mình, lập tức kêu a hoàn đi lấy nước đường đỏ.

Kỷ thị quay sang nói với mọi người:

- Qua gian bên ngồi đi! Mọi người vậy quanh thế này sẽ khiến Thọ Cô khó chịu thêm.

Thực chất là vì Tống Mặc đang ở đây, nữ quyến nên tránh mặt.

Bấy giờ, mọi người mới hoàn hồn, qua phòng bên ngồi đợi. Chỉ có hai người lớn tuổi là ngũ phu nhân và lục phu nhân ở lại.

Đậu Đức Xương và Ô Thiện vén rèm đi vào.

Tống Mặc thầm ngạc nhiên.

Đậu Đức Xương đường đột xông vào còn có thể hiểu. Hắn là anh nuôi của Đậu Chiêu, hai người lại cùng nhau lớn lên. Nhưng Ô Thiện...

Tống Mặc liếc nhìn Ô Thiện.

Ô Thiện chào lục phu nhân một cách thân thiết.

Lục phu nhân có vẻ hơi bất ngờ, nhưng ngũ phu nhân khi trông thấy Ô Thiện lại hết sức kinh ngạc.

Tất cả đều thu vào mắt Tống Mặc. Hắn im lặng ôm Đậu Chiêu.

Đậu Đức Xương và Ô Thiện một lòng lo cho Đậu Chiêu nên không chú ý đến Tống Mặc. Đậu Đức Xương hỏi Đậu Chiêu:

- Muội thấy thế nào rồi?

Đậu Chiêu vẫn cảm thấy tức ngực khó chịu.

Nàng cười cười, nhưng sắc mặt tái nhợt trông rất yếu.

- Muội không sao, vừa rồi tự dưng hoa mắt...

Đậu Đức Xương và Ô Thiện nghe vậy thì thở phào.

Tiểu a hoàn bưng nước đường đỏ đến.

Đậu Đức Xương tránh qua một bên để nhường đường. Nhưng Ô Thiện lại vội vàng nhận lấy khay, đi về phía trước vài bước mới giật mình nhận ra, lập tức đưa khay cho một tiểu a hoàn khác đang đứng cạnh Tống Mặc, nói:

- Mau mang cho tứ cô cô đi!

Tiểu a hoàn thưa vâng.

Mi mắt của Tống Mặc giật giật.

Kỷ thị đỡ Đậu Chiêu dậy.

Tống Mặc lại nói: "Để con!".

Kỷ thị nhìn đôi trẻ thì khóe miệng cong lên, lui qua bên cạnh.

Đậu Chiêu gật đầu chào Ô Thiện.

Ô Thiện mỉm cười.

Tống Mặc cụp mắt, nhận chén nước đường đỏ từ tiểu a hoàn rồi cẩn thận đút cho Đậu Chiêu.

Đậu Chiêu thầm kinh ngạc.

Tống Mặc đối tốt với nàng là điều không cần bàn cãi. Nhưng hắn vồn trầm tĩnh kín đáo, trước mặt người khác sẽ quan tâm nàng theo cách tinh tế nhất. Lần đầu công khai yêu thương thế này khiến nàng thấy rất kỳ quái.

Nhưng mọi người vẫn đang ở đây, nàng chỉ có thể nén xấu hổ, để Tống Mặc đút từng thìa cho nàng.

Ô Thiện rất ngạc nhiên.

Đậu Đức Xương thì ngượng ngùng quay mặt đi.

Ngũ phu nhân biết Tống Mặc rất thích Đậu Chiêu, chỉ nghĩ Tống Mặc lo lắng quá nên mới như vậy. Bà ra ngoài giục tiểu a hoàn: "Sao mãi chưa thấy đại phu đâu".

Tiểu a hoàn không dám khinh nhờn, chạy ngay đi.

Tống Mặc lấy khăn lau miệng cho Đậu Chiêu, dịu dàng hỏi nàng:

- Đỡ hơn chưa? Muốn uống nữa không? Còn có chỗ nào không thoải mái không?

Đậu Chiêu thấy buồn nôn, khó chịu vô cùng, cơ mà không muốn Tống Mặc lo lắng. Nàng lắc đầu, nói:

- Ta nghỉ một lát là khỏe rồi!

Nhưng người vẫn mềm nhũn dựa lên Tống Mặc.

Tống Mặc ôm Đậu Chiêu, hôn nhẹ lên trán nàng, thủ thỉ:

- Đừng lo! Đại phu tới ngay đây. Nếu ông ta khám không hẳn hoi, ta sẽ gọi ngự y của Thái Y viện tới khám cho nàng.

Điệu bộ giống như đang dỗ dành trẻ con.

Đậu Chiêu mệt mỏi, mặc kệ Tống Mặc.

Đậu Đức Xương đỏ mặt, kéo kéo tay áo của Ô Thiện.

Ô Thiện nhìn Đậu Chiêu bằng ánh mắt đầy phức tạp, lát sau mới theo Đậu Đức Xương ra ngoài.

Nhìn rèm cửa đung đưa, đáy mắt Tống Mặc lóe lên một tia lạnh lẽo. Nhưng lúc quay lại xem Đậu Chiêu, ánh mắt lập tức tràn ngập yêu thương.

Cao Thăng dẫn đại phu chạy vào.

Trông thấy Đậu Đức Xương và Ô Thiện đang lo lắng đứng dưới hiên, hắn nhanh chóng hành lễ rồi bảo tiểu a hoàn dẫn đại phu vào phòng.

Lát sau đã thấy đại phu đi ra, còn tươi cười như hoa, chắp tay chúc mừng ba người đang đứng ngoài: "Chúc mừng, cô nhà có tin vui!"

Đậu Đức Xương đứng hình, lâu sau mới phản ứng lại, phấn khởi nói:

- Thưởng, mau thưởng!

Cao Thăng thưởng cho đại phu hai túi lớn, vui mừng chạy đi báo cho Đậu Thế Anh.

Đậu Chiêu đột nhiên ngất xỉu khiến Nguyên ca nhi hoảng sợ. Đậu Thế Anh bế Nguyên ca nhi đến thư phòng, lôi tất cả đồ mình có cho bé chơi. Bây giờ nghe nói Đậu Chiêu có tin vui, ông xúc động giậm chân bành bạch, nói:

- Lớn thế rồi vẫn để ý gì cả! Nhỡ xảy ra chuyện thì sao?

Sau đó cuống quýt bảo Cao Thăng:

- Ta nhớ trong nhà còn hơn mười cân yến huyết. Mau lấy cho Thọ Cô bồi bổ! Mau lên!

Cao Thăng tươi cười lui xuống.

Đậu Thế Anh sung sướng bế Nguyên ca nhi qua đó.

Mọi người cũng biết tin này, phấn khởi chúc mừng Tống Mặc và Đậu Chiêu.

Nguyên ca nhi không hiểu chuyện gì xảy ra, thấy mẫu thân bình yên vô sự liền đòi ôm mẫu thân.

Tống Mặc bế Nguyên ca nhi, cười nói:

- Mẫu thân không thoải mái, phụ thân ôm con được không?

Hình ảnh mẫu thật đột nhiên ngất xỉu vẫn còn trong tâm trí Nguyên ca nhi. Bé nhìn mẫu thân rồi nhìn phụ thân, điệu bộ giống như không biết nên chọn tay gấu hay vi cá.

Mọi người trông vậy thì cười ha hả.

Đậu Chiêu biết con trai rất ngây thơ. Nàng đưa tay, nói:

- Không sao, cứ để Nguyên ca nhi ở bên ta!

Nhưng Tống Mặc vẫn ngoan cố bế Nguyên ca nhi đến thư phòng, trả lại không gian cho nữ quyến.

Thư phòng cũng đang náo nhiệt.

Đậu Thế Xu đề xuất đến phòng khách của ngoại viện uống trận nữa.

Đậu Thế Anh hưởng ứng hết mình.

Mọi người qua phòng khách của ngoại viện, bày ba bàn tiệc, nâng chén chúc mừng.

Tống Mặc lân la hỏi Đậu Khải Tuấn, chỉ chỉ Ô Thiện:

- Vị kia có quan hệ thế nào với nhà mình vậy? Ta biết còn tiện xưng hô.

Hôm nay, Đậu Khải Tuấn uống hơi nhiều, lơ mơ nói:

- Hai nhà thân mấy đời. Hắn rất tốt, lúc nhỏ còn học cùng chúng cháu. Nhưng mà trưởng bối nhà hắn lại bảo thủ, đâm ra mấy năm nay hơi xa cách.

Tống Mặc nheo mắt, sau khi trở về lập tức phái Trần Hạch điều tra Ô Thiện.

Dù ít người biết chuyện năm đó nhưng vẫn không thể giấu được người muốn tìm hiểu.

Không ngờ Ô gia dám coi thường Đậu Chiêu vì tính cách kiên nghị của nàng!

Tống Mặc giận dữ, nhưng trước mặt Đậu Chiêu lại bình tĩnh nói:

- Nghe bảo Ô Thiện cưới biểu muội của hắn, còn hạnh phúc sinh được một bé trai kháu khỉnh. Sắp tới lễ mừng trăm ngày tuổi của con hắn, nàng nghĩ chúng ta cần gửi quà mừng không?

Đậu Chiêu không muốn dây dưa với Ô gia, hay nói đúng hơn là không muốn dây dưa với Kế thị. Nàng cười nói:

- Ta nghĩ không cần đâu. Thập nhị ca gửi quà là được rồi. Ô gia thân với Đậu gia, chứ không thân với Tống gia.

Vẻ mặt không có gì khác thường.

Tống Mặc yên lòng, nhưng vẫn gửi quà theo Đậu Đức Xương. Còn về Ô Thiện, Đậu Chiêu đang mang thai nên sẽ không chạy loạn khắp nơi. Nếu hôm nào Đậu Chiêu về nhà ngoại, hắn đi theo là được.

Nghĩ vậy, hắn đột nhiên có hứng luyện chữ to.

Ai ngờ mới viết được hai chữ thì Kỹ Vịnh lại tới gặp Đậu Chiêu.

Tống Mặc cau mày, hỏi:

- Hắn tới làm gì?

Võ Di lúng túng thưa:

- Không biết ạ! Ngài ấy vừa vào đã đuổi tất cả người hầu ra ngoài, bảo là có chuyện gấp cần nói với phu nhân...

Tống Mặc xưa nay luôn tôn trọng Đậu Chiêu, Đậu Chiêu lại lợi hại hơn người. Vì vây, người hầu trong phủ kính Tống Mặc ra sao thì sẽ kính Đậu Chiêu thế đó.

Bọn họ không dám nghe lén Tống Mặc nói chuyện thì cũng không dám nghe lén Đậu Chiêu nói chuyện.

Tống Mặc chửi thầm.

Kỷ Vịnh đến lần nào chẳng kêu có việc gấp!

Nhưng theo hắn thấy thì chẳng có việc gì gấp cả!

Tống Mặc viết nốt rồi hạ bút, rửa tay, thay y phục qua gian chính.

Đúng như Võ Di nói, tất cả người hầu của gian chính đều đang đứng im giữa sân.

Chương 497: Mất tích

Tống Mặc ho khan một tiếng, người trong sân mới có phản ứng.

Nhược Chu lập tức chạy đến, khom gối hành lễ với Tống Mặc. Nhược Đồng thì hô to: "Thế Tử gia đã về".

Tống Mặc bước vào sảnh chính.

Đậu Chiêu vén mành ra đón, cười dịu dàng.

- Chàng về rồi.

Tống Mặc mỉm cười, hỏi:

- Nguyên ca nhi đâu?

- Nhũ mẫu bế con đi chơi đánh đu ở hậu viện rồi.

Đậu Chiêu và hắn sóng vai vào trong.

Kỷ Vĩnh đang ngồi thoải mái trên ghế. Thấy Tống Mặc, hắn lập tức đứng dậy, nói với Đậu Chiêu:

- Huynh đã nói hết những gì muốn nói. Muội nên quyết định sớm đi, đừng để đến lúc đó lại trách huynh tự ý hành động. Huynh về đây, hai ngày nữa sẽ đến thăm Nguyên ca nhi.

Sau đó, hắn vênh mặt với Tống Mặc, nghênh ngang rời đi.

Tống Mặc tức không biết trút vào đâu nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười, nói:

- Kỷ Kiến Minh ngang ngược càn rỡ thành quen. Hắn có thể sống yên trong trốn quan trường đến hôm nay kể cũng là điều kỳ lạ!

- Đúng vậy!

Đậu Chiêu tán đồng.

- Cha mẹ của hắn còn phải đau tim vì hắn nhiều.

Nàng nghĩ đến chuyện Kỷ Vĩnh vẫn chưa yên bề gia thất thì thở dài ngao ngán. Mấy năm trước, trưởng bối còn thúc giục, nhưng sau khi hắn được hoàng ân, người có thể khuyên bảo được hắn vốn đã ít nay lại càng ít hơn.

Tống Mặc chuyển chủ đề:

- Chỉ có nhũ mẫu trông Nguyên ca nhi thôi sao? Đàn bà con gái chân yếu tay mềm trông thế nào được. Ta đi xem thế nào!

- Tùng La và con trai út nhà Cao Thăng là Cao Tán cũng ở đấy, không thì ta đã không để nhũ mẫu bế Nguyên ca nhi đi rồi.

Đậu Chiêu nói:

- Con đương tuổi hiếu động. Ta muốn bàn với chàng một chuyện. Có lẽ cần tìm mấy gia đinh nhanh nhạy theo hầu con, không kẻo con lại không có người chơi cùng.

Đậu Chiêu đang trong khoảng thời gian đặc biệt, không thể chơi đùa với Nguyên ca nhi như trước.

Tống Mặc cười nói:

- Vậy chúng ta tìm xem có con nhà ai thích hợp, rồi chọn mấy đứa lớn hơn Nguyên ca nhi bốn, năm tuổi.

Dứt lời, hắn đã đứng dậy muốn qua hậu viện.

Đậu Chiêu lại nói:

- Ta còn một chuyện muốn bàn với chàng.

Sau đó, nàng kéo hắn vào phòng trong.

- Vừa rồi Kỷ Vịnh kể đường tỷ và tổ mẫu của huynh ấy vào kinh, còn nói: "Lúc họ tới nơi thì trời đã tối muộn, nhưng thập nhị ca vẫn qua đó". Huynh ấy bảo ta giục phụ thân mau chóng quyết định hôn sự cho thập nhị ca để tránh đêm dài lắm mộng.

Số trời đã định!

Kỷ Vịnh ăn no dửng mỡ quá rồi đấy!

Tống Mặc nghĩ bụng là vậy nhưng vẫn bình tĩnh nói:

- Mấy bữa trước, nàng còn nói sẽ thuận theo tự nhiên, sao bây giờ lại đổi ý rồi? Thập nhị ca tự khắc phải sống cho bản thân huynh ấy, chúng ta đừng can thiệp. Nếu huynh ấy thật sự cưới Kỷ tiểu thư, chẳng lẽ nàng không định gọi Kỷ tiểu tư một tiếng "tẩu tẩu" ư? Nếu chuyện bị lộ, há đến phiên cháu gái là nàng xử lý.

Hắn dìu nàng đến kháng, còn giúp nàng cởi giày.

- Nàng đang nghén thai, nhất định đứa nhỏ này nghịch hơn Nguyên ca nhi nhiều. Nhớ lúc mang thai Nguyên ca nhi không? Nàng ăn được ngủ được, còn bây giờ ngay đến hương hoa cũng không ngửi nổi, người cũng gầy đi trông thấy. Chúng ta đừng để tâm những chuyện khác. Bồi bổ cho nàng mới là điều quan trọng.

Nghe vậy, Đậu Chiêu lập tức cầm gương soi.

- Ta gầy á? Sao ta lại cảm giác ta mập lên nhỉ?

Tống Mặc lấy gương trong tay nàng rồi quăng sang bên cạnh.

- Nhìn qua gương làm sao biết được!

Sau đó nói đến chuyện tránh nóng.

Tống gia có một tòa nhà ở Hương Sơn. Cảnh trí hết sức tươi đẹp. Mùa hè, bọn họ sẽ đến đó tránh nóng.

Đứa con thứ hai này đúng là nghịch ngợm. Nàng đến đó nghỉ ngơi mấy ngày cũng tốt.

Đậu Chiêu cười nói:

- Chàng chọn ngày đi để ta chuẩn bị trước. Hôm ấy, chàng phải tiễn chúng ta đấy!

Tống Mặc bận việc, không thể theo cùng.

- Ta sẽ nghĩ cách xin nghỉ.

Tống Mặc lấy lịch, nói:

- Chính hạ, Hoàng Thượng sẽ đến Tây Uyên. Bên Tây Uyển không nhiều quy tắc bằng cấm cung. Chúng vương tôn đại thần cũng muốn tranh thủ lúc này để ra sức tạo ấn tượng tốt với Hoàng Thượng. Ta đi mất, vừa hay tạo cơ hội cho bọn họ. Bọn họ cầu còn không được ấy chứ!

Hắn lật đến ngày hai mươi tháng năm, trên đó viết: "thích hợp xuất hành".

- Hôm này được không? Vừa hay qua tết Đoan Ngọ, trời cũng bắt đầu nóng.

Đậu Chiêu nhớ kiếp trước Liêu Vương phát động cung biến vào tháng mười một. Kiếp trước, nàng cách hoàng thất quá xa, đến khi mọi việc ngã ngũ mới nghe ngóng được một ít. Nhưng kiếp này đã ngược lại, nàng thường xuyên vào cung, Tống Mặc lại có lòng cảnh giác Liêu Vương. Nếu Hoàng Thượng có gì bất chắc, tuyệt đối không thể qua mắt được nàng. Hơn nữa, Hương Sơn chỉ cách kinh thành hai canh giờ đi xe, muốn trở về rất đơn giản.

Nàng yên tâm dựa lên vai Tống Mặc, lười biếng nói:

- Ta nghe theo chàng. Chàng cứ chọn đi!

Tống Mặc thấy Đậu Chiêu có vẻ mệt thì dịu dàng hôn lên trán nàng, quan tâm hỏi:

- Lại khó chịu à? Nàng nghỉ đi, cứ để ta trông Nguyên ca nhi.

Hắn chỉnh gối dựa, đỡ nàng nằm xuống.

Đậu Chiêu hưởng thụ sự dịu dàng của Tống Mặc, nắm bàn tay hắn rồi chìm giấc ngủ.

Tống Mặc mỉm cười, chỉnh lại góc chăn, một lúc sau đứng dậy đến hậu viện.

Hai ngày sau, Đậu Chiêu phái người báo với Tống Nghi Xuân là qua tết Đoan Ngọ, nàng sẽ đưa Nguyên ca nhi cùng đến biệt viện ở Hương Sơn trong hai tháng.

Kể từ khi biết Đậu Chiêu lại mang thai, Tống Nghi Xuân càng khó chiều. Nghe bảo Đậu Chiêu muốn đến Hương Sơn, ông bực bội xua tay ý bảo: "Biết rồi".

Đậu Chiêu bắt đầu chuẩn bị cho tết Đoan Ngọ và chuyện đi Hương Sơn.

Đậu Đức Xương mất tích.

Thấy Kỷ thị khóc hết nước mắt, nàng nghẹn họng, không biết nên nói gì cho phải.

- Nó có thể đi đâu cơ chứ? Thất thúc đã tìm khắp nơi mà vẫn không thấy.

Kỷ thị vừa khóc vừa nói:

- Trước đó vẫn tốt. Về chuyện con nuôi, nó đã đồng ý, thất thúc cũng coi nó như con ruột...

- Liệu có phải nó bị kẻ xấu bắt cóc rồi không? Từ khi thất thúc cho con một hòm ngân phiếu lúc con xuất giá, người ta bắt đầu đồn Đậu gia là nhà giàu bậc nhất Bắc Trực Lệ...

Nàng lấy khăn lau nước mắt cho Kỷ thị, nói:

- Bên trường thứ cát sĩ đã biết chuyện thập nhị ca mất tích chưa? Mấy ngày nay, thập nhị ca đi cùng ai? Ô Thiện chơi thân với thập nhị ca, có lẽ hắn biết gì đó. Lục bá và phụ thân đã phải người đi hỏi chưa?

Giọng nói bình tĩnh của nàng đã trấn an được Kỷ thị. Kỷ thị lau nước mắt, nói:

- Thất thúc đã hỏi bên trường thứ cát sĩ, Ô Thiện cũng tham gia tìm người. Nhưng đến giờ này vẫn chưa có manh mối nào!

Đậu Chiêu nghe vậy thì trách thầm Ô Thiện.

Bây giờ không bàn bạc với trưởng bối, chờ đến khi chuyện vỡ lở, Đậu Đức Xương còn mặt mũi nào về trường thứ cát sĩ đây!

Cơ mà bắt cóc là một cái cớ chính đáng.

Nàng rất muốn lục bá mẫu nói với người ngoài là Đậu Đức Xương bị bắt cóc, nhưng lại sợ lục bá mẫu tin thật rồi đâm lo lắng.

Nàng nói:

- Để con bảo Thế Tử gia giúp đỡ! Chàng ấy có kinh nghiệm với những chuyện như này.

Kỷ thị như gặp được cứu tinh, hai mắt sáng lên.

- Đúng vậy! Đúng vậy! Sao bá mẫu không nghĩ đến cơ chứ!

Rồi cuống cuồng giục Đậu Chiêu đi tìm Tống Mặc.

Quá quan tâm tắc sẽ loạn!

Đậu Chiêu giữ Kỷ thị ở lại ăn trưa, phái người trấn an ngõ Tĩnh An tự và ngõ Miêu Nhi, đồng thời báo tin cho Tống Mặc.

Đã hai ngày rồi Kỷ thị không chợp mắt, vẻ tiều tụy khó mà giấu nổi. Đậu Chiêu cho lui tất cả người hầu, ép Kỷ thị ngủ một giấc.

Trong lúc đó, Tống Mặc bảo Lưu Chương nhắn cho Đậu Chiểu: "Kỷ tiểu thư cũng biến mất. Họ chưa thể đi xa, lâu nhất là đến tối mai có thể tìm được.".

Đậu Chiêu yên lòng.

Kỷ Vịnh chạy tới. Theo sau hắn là một hầu nhỏ đang vác cọc cắm đầy chong chóng tre.

Chong chóng tre mỗi cái một màu, xoay vù vù trong gió nhìn hết sức vui mắt.

Nhất định là mua luôn cả cọc chong chóng.

Đậu Chiêu dở khóc dở cười.

Nguyên ca nhi lại phấn khích vỗ tay.

Kỷ Vịnh đắc ý nói:

- Chơi với cậu vui phải không?

Nguyên ca nhi gật đầu lia lịa, gọi "cậu" giòn tan.

Kỷ Vịnh cười híp mắt, bế Nguyên ca nhi lên để bé chọn cái mình thích nhất, sau đó giao Nguyên ca nhi cho hầu nhỏ kia:

- Dẫn thiếu gia đi chơi chong chóng.

Hầu nhỏ cung kính đáp "vâng", đưa Nguyên ca nhi ra ngoài hành lang chơi.

Nguyên ca nhi vui sướng chạy tới chạy lui.

Kỷ Vịnh gật đầu đầy hài lòng, quay sang nói với Đậu Chiêu:

- Đường tỷ của huynh cũng biến mất. Có phải Đậu Đức Xương và đường tỷ của huynh đã bỏ trốn cùng nhau?

Đậu Chiêu thở dài.

Kỷ Vịnh quá thông minh!

- Vẫn chưa thể chắc chắn!

Hiện tại, nàng sợ nhất là Kỷ Vịnh làm ẩu.

- Nhưng cha của Nguyên ca nhi đã phải người đi điều tra rồi.

Kỷ Vịnh khẽ gật đầu, bảo với hầu nhỏ:

- Cắm trên đỉnh hòn non bộ ấy! Bên đấy gió thổi to.

Hầu nhỏ và Nguyên ca nhi trèo lên hòn non bộ.

Kỷ Vịnh quay lại nói với Đậu Chiêu:

- Để huynh hỏi Ô Thiện xem thế nào! Hai người họ thân từ bé, huynh không tin Ô Thiện không biết chút gì.

Nói rồi hắn lườm Đậu Chiêu.

- Có khi hắn còn tưởng mình đang làm việc tốt!

Chuyện này liên quan gì đến ta!

Đậu Chiêu mắng thầm trong bụng.

- Lục bá mẫu đang ở chỗ muội. Huynh muốn vào an ủi bà ấy không?

- Có gì để an ủi!

Kỷ Vịnh bức bội nói:

- Chưa tìm được người, bà ấy chỉ biết khóc, ta cũng chỉ biết nói mấy lời vô dụng. Tốt nhất là tìm được người rồi tính tiếp!

Kỷ Vịnh để hầu nhỏ ở lại chơi với Nguyên ca nhi, một mình rời phủ Anh Quốc công.

Cũng may đã quen cái tính tùy hứng của hắn, Đậu Chiêu dễ dàng giải thích với Kỷ thị, đồng thời sắp xếp đưa hầu nhỏ kia về phủ.

Nửa đêm, Tống Mặc mới về.

Hắn nghe thấy tiếng chong chóng quay thì ngạc nhiên, hỏi:

- Ở đâu ra thế? Hôm nay, phu nhân ra ngoài à?

- Không ạ! Đây là chong chóng Kỷ cữu gia mua cho đại thiếu gia ạ.

Tống Mặc đứng trong sân hồi lâu rồi mới vào phòng.

Chương 498: Nhắc nhở

Đậu Chiêu đã ngủ.

Biết Tống Mặc về, nàng ngồi dậy khoác áo, định đợi hắn ngủ cùng.

Tống Mặc tắm rửa rồi lên giường.

- Thập nhị cữu huynh và Kỷ tiểu thư đang ở chùa Đại Tướng Quốc.

- Chùa Đại Tướng Quốc á?

Đậu Chiêu há hốc miệng.

Đậu gia lật tung kinh thành hòng tìm được Đậu Đức Xương, lại không ngờ hắn gần ngay trước mắt.

Chùa Đại Tướng Quốc là nơi hương khói hưng thịnh nhất kinh thành. Hắn không sợ bị người ta bắt gặp sao?

Đậu Chiêu mắng thầm.

Tống Mặc lại cười nói:

- Thập nhị cữu huynh am hiểu "Binh Pháp Tôn Tử" đấy! Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Hai người họ trốn trong chùa Đại Tướng Quốc, dù bị phát hiện thì chỉ cần nói câu "một mình đi lễ Phật" là có thể đối phó với ngàn vạn câu hỏi. Hơn nữa, chùa Đại Tướng Quốc sợ bị tổn hại thanh danh nên sẽ cố hết sức chứng minh hai người không có bất cứ liên quan gì. Thập nhị cữu huynh quá cao tay!

Bảo sao kiếp trước hai người họ có thể kết thành phu thê. Xem ra Đậu Đức Xương không phải người lỗ mãn.

Đậu Chiêu thở phào nhẹ nhõm, hỏi:

- Chàng định khi nào nói cho phụ thân và lục bá?

Cần mau chóng báo lại với các vị trưởng bối. Nhân lúc người ngoài chưa biết chuyện Đậu Đức Xương và Kỷ Lệnh Tắc cùng nhau bỏ trốn, Đậu gia và Kỷ gia phải bóp chết chuyện này từ trong trứng nước; để càng lâu thì giấy cũng không gói được lửa.

Tống Mặc cười nói:

- Ngày mai. Dù sao đây cũng là việc của Đậu gia. Thập nhị cữu huynh đã quyết muốn cưới Kỷ tiểu thư thì không thể trốn mãi. Mà huynh ấy có gan dẫn Kỷ tiểu thư đến chùa Đại Tướng Quốc thì hẳn đã sớm đoán được khó khăn nắm ở phía sau. Huống chi, trường thứ cát sĩ là tấm khiên vững nhất của nhị cữu huynh. Nếu huynh ấy bỏ nó, hôn sự với Kỷ tiểu thư coi như hết hy vọng!

Kiếp trước, dù thế nào Đậu Đức Xương cũng không từ quan. Có lẽ hắn cũng hiểu: không có tiền thì chỉ có thể hít không khí để sống, chứ đừng nói đến chuyện tự quyết hôn sự của bản thân?

Đậu Chiêu gật đầu, không nói gì nữa.

Tống Mặc cũng nhắm mắt, nhưng cứ nghe thấy tiếng tiếng chong chóng quay.

Hắn cố nhịn. Bên ngoài vang lên tiếng trống báo canh ba, hắn mới thiu thiu ngủ.

Trước khi đến nha môn, hắn phải báo tin cho Đậu gia nên đã dậy từ lúc trời còn tờ mờ sáng. Hắn dịu dàng hôn Đậu Chiêu còn đang say giấc nồng rồi rời giường.

Đậu gia loạn như cào cào.

Một người là cháu gái nhà ngoại, một người là con trai dứt ruột đẻ ra. Kỷ thị nghe xong thì ngất xỉu tại chỗ.

Hàn thị một mực cho rằng Kỷ Lệnh Tắc dụ dỗ Đậu Đức Xương, còn than với ngũ phu nhân:

- Thập nhị thúc trẻ người non dạ thì biết gì chứ? Nếu không phải Kỷ Lệnh Tắc giở thủ đoạn, thập nhị thúc sao có thể bỏ mặc tiền đồ, bỏ mặc cơ nghiệp Tây Đậu như vậy?

Ngũ phu nhân hiểu không thể trách ai trong chuyện này, càng hiểu có thể dạy dỗ ra một tiến sĩ là việc không hề đơn giản, không thể để chuyện này ảnh hưởng đến tương lai của gia tộc.

Bà không màng thân phận, lập tức khiển trách Hàn thị:

- Nói linh tinh cái gì đấy? Chẳng qua chỉ là phát hiện Tử Hiền và Kỷ tiểu thư ở chùa Đại Tướng Quốc thôi. Người còn sợ nhà này chưa đủ loạn à?

Hàn thị đỏ bừng mặt vì thẹn, không dám nói nữa.

Kỷ thị vừa tỉnh lại đã khóc hết nước mắt:

- Làm sao đây? Thọ Cô làm việc chu đáo cẩn thận, Tử Hiên lại được Nghiên Đường tìm thấy. Ngoại trừ Thọ Cô, không ai thích hợp đứng ra giải quyết chuyện này. Nhưng Thọ Cô đang mang thai, không thể động thai khí...

Ngũ phu nhân cũng nghĩ giống Kỷ thị.

Hai người quyết định không làm phiền Đậu Chiêu.

Ngũ phu nhân an ủi Kỷ thị:

- Xem mấy ông ấy nói thế nào đã! Dù sao Tử Hiền cũng là người gánh vác cơ nghiệp Tây Đậu.

Chuyện này đã vượt ngoài phạm vị của nội viện rồi.

Kỷ thị gật đầu. Hai mắt vẫn đỏ hồng.

Cuối cùng, Đậu Thế Xu quyết định "đón" Đậu Đức Xương; nếu ai hỏi, sẽ nói là bị đạo tặc bắt cóc, được Tống Mặc giúp đỡ cứu về; còn Kỷ Lệnh Tắc sẽ được đối xử giống trước đây.

Kỷ thị bất mãn trong lòng.

Sau chuyện này, cái đợi Kỷ Lệnh Tắc chỉ có đường chết.

Nhưng buộc phải đưa ra lựa chọn, bà chỉ có thể nhẫn tâm cứu sống con trai.

Tống Mặc lại biết rõ chuyện này không đơn giản như những gì Đậu gia nói. Hơn nữa, hắn còn muốn sau này Đậu Đức Xương có thể giúp Đậu Chiêu. Lúc Đậu gia mời hắn đi "đón" người, hắn thẳng thừng từ chối:

- Dù sao con cũng là muội phu. Con có thể bố trí người tới đón nhưng không thể trực tiếp ra mặt.

Đậu Thế Xu ngẫm lại, cũng cảm thấy để Tống Mặc đi là không hợp lý. Nhưng Đậu gia muốn che giấu chuyện này, không thể nhờ cậy người ngoài.

Đậu Thế Hoành nổi trận lôi đình:

- Để đệ đi mời thằng con trời đánh đấy về!

Tống Mặc thấy Đậu Thế Anh ngồi im thì ra hiệu với ông. Hắn nói:

- Con nghĩ nhạc phụ đi là hợp lý nhất.

Đậu Thế Xu và Đậu Thế Hoành hơi bối rối, nhưng cũng gật đầu đồng ý.

Đậu Thế Anh đối xử với con cháu rất khoan dung, rất hiền từ. Tuy Đậu Đức Xương đã trở thành con của ông, cơ mà ông vẫn coi Đậu Đức Xương là cháu trai. Thế nên ông không có phản ứng gì cho tới khi Tống Mặc nhắc đến mình. Nhưng nếu đây là ý của Tống Mặc thì ông tin tưởng và đồng ý đi "đón" Đậu Đức Xương. Đương nhiên, ông vẫn cảm thấy lo lắng, vừa rời ngõ Miêu Nhi lập tức hỏi nhỏ Tống Mặc:

- Con sợ sau này Tử Hiền sẽ bị lục ca giật dây à? Lục ca không phải người như vậy đâu!

Tống Mặc không biết nên khóc hay cười, cũng không giải thích, chỉ hỏi:

- Nhạc phụ nghĩ gì về chuyện này?

- Ta nghĩ gì á?

Đậu Thế Anh ngạc nhiên nói:

- Ta chẳng nghĩ gì cả!

Tống Mặc nghẹn lời, thật lâu sau mới nói:

- Nếu thập nhị cữu huynh một lòng muốn cưới Kỷ tiểu thư, nhạc phụ có đồng ý nhận Kỷ tiểu thư là con dâu không?

Đậu Thế Anh cười đáp:

- Cuộc sống của nó do nó quyết định. Nếu nó muốn cưới Kỷ tiểu thư thì ta có thể nói gì. Nhưng chỉ sợ lục ca sẽ không đồng ý.

Tống Mặc cười nói:

- Chỉ cần nhạc phụ đồng ý, Kỷ tiểu thư sẽ là dâu của Tây Đậu.

Đậu Thế Anh sẵn sàng cho Đậu Chiêu một nửa gia sản thì cái gọi là gánh vác cơ nghiệp với ông cũng không quá quan trọng. Ông cười nói:

- Tây Đậu đã đủ loạn rồi, còn sợ người khác lời ra tiếng vào gì nữa!

Đúng là một mình Vương Ánh Tuyết cũng đủ loạn.

Đáy mắt Tống Mặc lóe sáng. Hắn cười hỏi:

- Nếu nhạc phụ cảm thấy ổn thì con biết nên làm gì rồi!

Đậu Thế Anh còn ngẩn ngơ không hiểu, Tống Mặc đã kéo ông xuống xe ngựa.

Tống Mặc đã phái người theo dõi Đậu Đức Xương. Hai người họ đến thẳng chỗ hắn.

Đậu Đức Xương thấy Đậu Thế Anh và Tống Mặc thì hết sức kinh ngạc, lập tức quỳ xuống trước mặt Đậu Thế Anh:

- Ngàn sai vạn lỗi đều tại con. Nhưng con xin phụ thân cho con đưa Lệnh Tắc về cùng.

Đậu Thế Anh đương bối rối vì nghĩ đến quyết định của Đậu Thế Xu thì Tống Mặc đã nói:

- Ngũ bá và lục bá chỉ muốn "đón" huynh về. Nhưng nhạc phụ thấy như vậy không thỏa đáng nên bảo đệ đi cùng. Huynh có lời gì muốn nói với nhạc phụ thì hãy nói luôn đi, trở về Đậu gia chưa chắc đã nói được, mà nhạc phụ cũng chưa chắc có thể giúp huynh.

Chỉ cần Đậu gia đồng ý đưa Kỷ Lệnh Tắc về, coi như đã chấp nhận hôn sự này.

Đậu Đức Xương mừng như điên, kể lại mình thưởng thức tài học của ỷ Lệnh Tắc thế nào, bất bình cho Kỷ Lệnh Tắc ra sao,..

Đậu gia nổi tiếng học rộng tài cao. Hắn có thể đỗ tiến sĩ đương nhiên năng lực không phải bàn, lại có lòng muốn thuyết phúc Đậu Thế Anh, từng lời từng lời như áng văn thiên cổ khiến Đậu Thế Anh xúc động, do dự nhìn Tống Mặc.

Tống Mặc nào có thể sát phòng cảnh, lập tức bảo gia đinh chuẩn bị kiệu, sắp xếp hầu già đỡ Kỷ Lệnh Tắc.

Đậu Đức Xương rơm rớm nước mắt, lạy Đậu Thế Anh.

- Con làm gì vậy?

Đậu Thế Anh kinh ngạc, vội đỡ Đậu Đức Xương đứng dậy.

Ý cười thoáng qua trong mắt Tống Mặc. Hắn hộ tống mọi người về ngõ Tĩnh An tự.

Biết Kỷ Lệnh Tắc cũng theo về, Đậu Thế Hoành giận tím mặt:

- Đệ biết ngay mà! Kiểu gì lão thất cũng phá hỏng hết! Sao Nghiên Đường không ngăn hắn?

Ông đứng phắt dậy, muốn chạy sang ngõ Tĩnh An tự.

Đậu Thế Xu giữ ông lại, thở dài thườn thượt:

- Đệ đừng can thiệp vào chuyện này. Lão thất mới là phụ thân của Tử Hiền!

Đậu Thế Hoành sững sờ, nói:

- Vậy phải làm gì bây giờ? Huynh cũng biết đến con kiến, lão thất còn không dám giẫm chứ đừng nói là giáo huấn Tử Hiền. Cứ thế này chẳng khác gì vẽ đường cho hươu chạy!

Đậu Thế Xu ngắt lời:

- Đệ vẫn chưa nhận ra sao? Tống Nghiên Đường đang ra mặt cho lão thất đấy!

Mặt Đậu Thế Hoành đanh lại.

Đậu Thế Xu uể oải nói:

- Lão lục à! Lão thất có con rể là Tống Nghiên Đường, Đông Đậu chúng ta nên chú ý thêm.

Tống Mặc đang mượn hôn sự của Đậu Đức Xương để nhắc nhở bọn họ: "Ai mới là chủ nhân của Tây Đậu"!

Nhưng câu này lại quá động chạm, rốt cuộc Đậu Thế Xu cũng không dám nói.

Đậu Thế Hoành hiểu ý, buồn bã than:

- Chẳng lẽ cứ để Tử Hiền sẽ cưới một quả phụ ư?

Đậu Thế Xu gượng cười:

- Trừ phi đệ muốn trở mặt với lão thất!

Đậu Thế Hoành im bặt.

Đằng kia, tâm trạng Kỷ thị đang rất rối bời. Bà dựa lên gối, bắt đầu khóc.

Tống Mặc tới để nhờ Kỷ thị đứng ra cầu hôn Kỷ gia.

- Lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt. Kỷ tiểu thư coi người như mẹ ruột, người không thể nhìn nàng ấy mất mạng như vậy! Huống chi, thập nhị ca đã là tiến sĩ. Nếu huynh ấy không thể xử lý được việc trong nhà thì tính sao đến chuyện trị quốc? Bá mẫu nhẫn tâm để thập nhị ca giậm chân tại chỗ vậy ư?

Kỷ thị không nói gì.

Nhưng đến trưa, bà lại mời người mai mối đến ngõ Miêu Nhi.

Đậu Thế Hoành biết chuyện thì ở lì trong thư phòng, tuyên bố chiến tranh lạnh với Kỷ thị.

Đậu Chiêu lo lắng nói:

- Hay là bảo phụ thân khuyên lục bá?

- Đó là việc của thập nhị ca!

Một ngày chạy đôn chạy đáo khiến Tống Mặc mệt nhừ xương. Hắn khẳng định những chuyện trong nhà như này so với việc chiều chính chẳng kém cạnh là bao.

- Chúng ta đã giúp đến mức này mà huynh ấy vẫn không giải quyết được thì sau này cũng khó sống yên. Tây Đậu cần huynh ấy gánh vác. Và ta cũng hy vọng con cái của chúng ta có một người cậu tài giỏi!

Tránh việc Kỷ Vịnh suốt ngày lải nhải hắn là cậu của đám trẻ!

Hắn hôn lên môi Đậu Chiêu. Trong đầu tự hỏi: "Sao lúc trước thấy Đậu Chiêu xử lý công việc trong nhà đơn giản thế nhỉ?"

Chương 499: Được việc

Biết đứa cháu gái muốn tái giá, Kỷ lão thái gia thở hắt ra hơi, bất tỉnh nhân sự.

Kỷ Tụng và Kỷ Kỳ sợ đến mức tay chân lạnh ngắt. Một người ấn nhân trung của Kỷ lão thái gia, một người hô hào gia đinh đi gọi đại phu.

Lâu sau, Kỷ lão thái gia lờ đờ tỉnh lại, vừa mở miệng đã hỏi Kỷ Vịnh ở đâu:

- ... Hắn thường xuyên qua bên đó, không thể nào không biết chuyện này!

Kỷ Kỳ vội biện hộ cho con trai:

- Kiến Minh vừa mới chuyển đến phủ Chiêm Sự, còn phải kết giao đồng liêu, bận tối mắt tối mũi thì sao có thể biết chuyện trong nội viện. Ngay cả chúng ta cũng không biết Lệnh Tắc ra ngoài mua trâm cài đầu rồi biến mất...

Kỷ lão thái gia tát Kỷ Kỳ, quát:

- Đồ vô dụng! Ngay cả việc trong nhà cũng không biết, bảo sao bị lão ngũ nhà họ Đậu cưỡi lên đầu. Cả đời này ngươi cứ chôn ở cái chức thị lang đi!

Nội viện của Kỷ gia ở kinh thành do thê tử của Kỷ Kỳ quản lý.

Kỷ Kỳ bưng mặt, im thít.

Kỷ lão thái gia tứ giận nói:

- Chỉ cần ta còn sống một ngày, Kỷ gia sẽ không có đứa con gái nào tái giá. Ngươi đi nói với Đậu gia: bọn họ không biết xấu hổ nhưng Kỷ gia chúng ta vẫn muốn làm người. Bọn họ muốn cười thì cưới bài vị của Kỷ Lệnh Tắc. Không! Con cái của Kỷ gia không tái giá. Nhà bọn họ muốn cưới là chuyện của nhà bọn họ, không liên quan đến Kỷ gia!

Rồi chỉ Kỷ Tụng.

- Ngươi đưa Kỷ Lệnh Tắc về từ đường ở Nghi Hưng cho cha mẹ của nó dạy dỗ lại. Nhớ ngày đó, bọn họ kêu con gái ở Hàn gia sống khổ, ta thương nó còn trẻ đã phải thủ tiết nên mới cố gắng thuyết phục Hàn gia để đón nó về. Nó thì hay rồi! Lén lút tư tình, dụ dỗ biểu đệ! Cái thứ không biết liêm sỉ! Đang chết, đáng chết!

Thấy đại ca còn bị đánh, Kỷ Tụng đương nhiên không dám nhiều lời, lập tức chạy đến Đậu gia.

Kỷ Vịnh biết chuyện thì kinh hãi, hỏi:

- Tìm được Tử Hiền và đường tỷ rồi á? Sao nhanh vậy?

Hầu nhỏ thưa:

- Là nhờ Thế Tử gia của phủ Anh Quốc công tìm ra, sau đó cùng Đậu thất lão gia đi đón biểu thiếu gia và tiểu thư về ngõ Tĩnh An tự. Bà mỗi do cô nãi nãi mời vừa qua đây cầu thân cho biểu thiếu gia và tiểu thư. Lão thái gia rất tức giận, còn tát cả đại lão gia. Lão thái gia muốn đưa tiểu thư về từ đường ở Nghi Hưng, còn nói Đậu gia muốn cưới thì cưới bài vị của tiểu thư...

- Ngươi nói nhiều thế!

Kỷ Vịnh sốt ruột.

- Ta mới hỏi một mà người đã nói mười rồi! Ngươi mau đến Đậu gia thám thính xem thái độ của Đậu gia về hôn sự này thế nào.

Hầu nhỏ khom người thưa: "Vâng", rồi ra ngoài.

Kỷ Vịnh đi qua đi lại trong phòng.

Đậu Đức Xương có bản lĩnh thuyết phụ Đậu gia chấp nhận hôn sự này thì đã không trốn cùng Kỷ Lệnh Tắc đến chùa Đại Tướng Quốc.

Người có khả năng đẩy sự việc đến nước này chỉ có thể là Tống Mực.

Hắn thuận nước đẩy thuyền khiến Đậu gia không thể không đồng ý cho Đậu Đức Xương cưới Kỷ Lệnh Tắc. Hắn không nhưng đã lấy lòng được Đậu Đức Xương mà còn có cơ hội thể hiện năng lực với Đậu Thế Anh... Còn cả Đậu Chiêu nữa! Trông có vẻ như nàng ấy không thích Đậu Thế Anh nhưng thực tế lại rất quan tâm ông. Đối mặt với chuyện này, Đậu Thế Anh nhất định sẽ rất hoang mang và không biết nên làm thế nào. Tống Mặc đứng ra giải vây cho Đậu Thế Anh, Đậu Chiêu lại cảm động quá!

Mẹ kiếp tên Tống Mặc gian xảo!

Kỷ Vịnh đập "bộp" lên bàn.

Chung trà và ấm trà rung lên mà tay hắn cũng đau rát.

Kỷ Vịnh thấp giọng chửi.

Người hầu hỏi Kỷ Vịnh muốn dùng bữa tối ở đâu.

Kỷ Vịnh suy nghĩ hồi lâu rồi nói:

- Ta qua chỗ lão thái gia dùng bữa tối!

Sau đó, hắn đi nhanh đến thư phòng của Kỷ lão thái gia.

Kỷ lão thái gia đang ở đó gào rít:

- Cái gì? Đậu gia không chịu giao người? Các ngươi tàn phế hết rồi à? Bọn họ không chịu giao người, các ngươi liền cụp đuổi chạy về...

- Cụ à! Cụ lớn tuổi rồi, nóng giận quá sẽ hại người đấy.

Kỷ Vịnh thong dong đi vào.

Kỷ lão thái gia thấy Kỷ Vịnh thì càng tức hơn, tha cho Kỷ Kỳ.

- Mấy ngày nay, ngươi đi đâu mất hút? Kỷ Lệnh Tắc bỏ trốn cùng thập nhị thiếu gia của Đậu gia, ngươi có biết không? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, Kỷ gia chúng ta biết giấu mặt vào đâu?

Kỷ Vịnh khẽ cười, nói:

- Đậu gia còn chưa sợ mất mặt, chúng ta sợ cái gì? Hơn nữa, Tử Hiền cũng không tệ. Cụ kiếm cho cháu gái ở góa một tiến sĩ hai bảng thì lại lời quá! Con thật sự không hiểu vì sao cụ tức giận. Nếu con là cụ, con đã chuẩn bị hồi môn cho đường tỷ rồi. Dù sao Đậu gia đã quyết tâm muốn cưới đường tỷ, cụ đóng vai ác làm gì?

Kỷ lão thái gia á khẩu rồi rơi vào trầm tư.

Kỷ Kỳ đừng cạnh nhắc nhở Kỷ Vịnh:

- Hàn Lục mất rồi nhưng Lệnh Tắc vẫn là thê tử của hắn, là con dâu của Hàn gia. Chúng ta đồng ý, còn Hàn gia đồng ý không thì chưa chắc?

Đây là việc của Tống Mặc!

Kỷ Vịnh cười hả hê:

- Nên con mới nói cụ cả giận mất khôn. Kỷ gia có thể làm người tốt sao không làm, cơ gì phải làm thế mạng cho Hàn gia rồi mất lòng hai bên, hơn nữa còn bỏ lỡ cơ hội tốt này.

Kỷ lão thái gia nhắm mắt, không nói lời nào.

Kỷ Kỳ biết ông mình đã thông suốt nhưng vẫn không muốn chịu thua trước Kỷ Vịnh.

Kỷ Vịnh thắng ở tuổi trẻ. Mấy năm nay, Kỷ Vịnh thăng quan tiến chức thuận lợi, tuy ăn nói vẫn độc địa như trước nhưng đã biết quan tâm đến người trong nhà, uy tín trong Kỷ gia ngày một tăng cao, đồng thời cũng khiến tầm ảnh hưởng của Kỷ lão thái gia giảm bớt.

Kỷ Kỳ hỏi:

- Theo con, chúng ta nên làm gì?

- Hãy để con thương lượng với cô mẫu.

Kỷ Vịnh dõng dạc:

- Chỉ cần Hàn gia đồng ý, cớ sao Kỷ gia chúng ta lại không đồng ý!

Kỷ lão thái gia lập tức mở mắt, lườm Kỷ Vịnh:

- Ta thấy ngươi muốn đến Đậu gia để khoác lác thì có!

- Bị cụ vạch trần rồi.

Kỷ Vịnh thản nhiên nói:

- Dù sao con cũng mang họ Kỷ. Mọi người diễn mặt trắng, con diễn mặt đỏ, như vậy sẽ không đắc tội với hai nhà kia. Tốt quá rồi còn gì!

Kỷ lão thái gia "hừ" một tiếng.

Kỷ Vịnh cười nói:

- Chuyện này cứ quyết định thế đi. Bây giờ, con sẽ qua ngõ Miêu Nhi để tránh cô mẫu ngủ không yên đêm nay.

Sau đó chạy ngay đi, không phát hiện bộ mặt của Kỷ lão thái gia đã âm u như trời sắp mưa.

Kỷ thị nghe Kỷ Vịnh nói thì không thể mừng hơn. Theo lời Kỷ Vịnh, Kỷ gia đã đồng ý và càng mong hai nhà Đậu - Kỷ thân càng thêm thân; Kỷ gia làm ầm ĩ một trận lúc sáng thực ra là để Hàn gia xem.

Bà biết ông nội không thể đột nhiên thông suốt, nhất định là nhờ Kỷ Vịnh nói giúp mới có được kết quả này. Bà nức nở:

- Cô mẫu cũng vì không muốn tương lai của Tử Hiền bị hủy hoại!

- Con biết.

Kỷ Vịnh nói:

- Thật ra con cũng rất tiếc cho Tử Hiền. Trên đời này có bao nhiêu cỏ thơm, cớ sao hắn lại muốn cưới đường tỷ? Nhưng chuyện đã đến nước này, chúng ta chỉ còn cách bưng bít, không để thanh danh của Tử Hiền bị tổn hại.

Kỷ thị gật đầu lia lịa, chưa bao giờ quý Kỷ Vịnh bằng lúc này.

Bà cảm thán:

- Ban đầu, trưởng bối của Đậu gia cũng không đồng ý. May nhờ Nghiên Đường nói. Có lẽ bên Hàn gia cũng phải làm phiền nó tiếp.

- Trong giới quyền quý, hắn nổi tiếng túc trí đa mưu. Cô mẫu nhờ hắn thì không thể thỏa đáng hơn.

Hai mắt của Kỷ Vịnh lóe sáng.

Kỷ thị gật đầu, hôm sau đích thân đến phủ Anh Quốc công gặp Tống Mặc.

Nghe Kỷ thị giãi bày, Đậu Chiêu hơi băn khoăn, nói:

- Nghiên Đường là rể của Đậu gia, lo liệu chuyện này có thích hợp không?

Nếu Hàn gia thấu tình đạt lý, ngày trước đã không ép Kỷ Lệnh Tắc gả về trong lúc bệnh tình của Hàn Lục chuyển nặng.

Kỷ thị xấu hổ, nói:

- Bá mẫu sợ đêm dài lắm mộng, mà lục bá của con lại quyết không quan tâm chuyện này...

- Không sao.

Tống Mặc nắm tay Đậu Chiêu, bình tĩnh nói:

- Chúng ta cũng không thể bảo nhạc phụ đến Hàn gia. Cứ để con xử lý chuyện này đi!

- Nghiên Đường!

Kỷ thi xúc động gọi hắn.

Đậu Chiêu nắm chặt tay Tống Mặc.

Muốn hắn hạ thấp bản thân đi cầu cạnh Hàn gia, ngoài Kỷ Vịnh thì còn ai vào đây!

Tống Mặc "hừ" một tiếng trong bụng, ngoài mặt tự tin cười với Đậu Chiêu.

Hắn vốn không định giải quyết trong hòa bình với Hàn gia.

Hàn gia là danh gia vọng tộc hưng thịnh trăm năm ở Giang Nam. Con cháu đông ắt phải có chuyện xấu.

Tống Mặc gửi một phong thư cho Hàn gia. Hàn gia lập tức đồng ý hôn sự của Kỷ Lệnh Tắc. Sau đó, Tống Mặc vội vã chuẩn bị hôn sự giúp Đậu Đức Xương. Từ việc tìm người toàn phúc đến việc mời Khâm Thiên giám xem ngày lành đều một tay hắn lo liệu.

Đậu Thế Anh gặp người là vỗ ngực tự hào: "Không có hiền tế, nhà ta đã loạn cả lên rồi!".

Mọi người đều biết chuyện Tống Mặc cứu Đậu Đức Xương khỏi tay bọn bắt cóc, luôn miệng khen Tống Mặc không những hiếu thuận mà còn rất tài giỏi.

Đậu Thế Anh nhân cơ hội mời mọi người đến uống rượu mừng: "Khâm Thiên giám nói mùng hai tháng sáu là ngày đẹp để cưới cô nương nhà họ Kỷ, cũng là biểu muội của nó." Còn cô nương nhà họ Kỷ là người thế nào, đương nhiên mấy đại nhân ở Hàn Lâm viện sẽ không hỏi.

Tin tức tới tai Kỷ Vịnh. Hắn tức lộn ruột, thầm nghĩ: "Sướng cho tên khù khờ Đậu Đức Xương!".

Kỷ mẫu lại khóc hết nước mắt, than với hắn:

- Các cậu của con trách ta không quản thúc Lệnh Tắc. Nhưng ta chỉ là thím của nó, sao có thể nhìn chằm chằm nó cả ngày?

- Lục thúc cưỡng bức một con hát đến chết, bị người ta nắm đằng chuôi, thay vì tự kiểm điểm thì lại quay sang trách Kỷ gia chúng ta không chịu giúp... Sao Tống Nghiên Đường kia có thể ra tay tàn ác như vậy? Hắn không sợ thời thế thay đổi, ngày nào đó bị Hàn gia báo thù ư?

- Mẹ bớt nói đi!

Kỷ Vịnh ngao ngán nói:

- Cứ theo đà này, Hàn gia sẽ càng lụi bài. Muốn đấu với Tống Mặc chỉ có nằm mơ!

Kỷ mẫu bực bội mắng:

- Cái thằng này! Sao lại đứng về phía Tống Nghiên Đường thế? Con còn nhớ mình mang họ gì không?

Kỷ Vịnh trợn trắng mắt, bỏ đi.

Kỷ mẫu vội đuổi theo nhưng không thấy bóng dáng của Kỷ Vịnh.

Kỷ mẫu hỏi hầu nhỏ:

- Thiếu gia làm sao thế?

Hầu nhỏ không dám nói sự thật với Kỷ mẫu, đành đáp:

- Có lẽ phủ Chiêm Sự bận việc quá ạ!

Chương 500: Tránh nóng

Thấy Tống Mặc vất vả đến nỗi trông như gầy đi, Đậu Chiêu xót hắn:

- Chàng nghỉ ngơi đi! Chẳng lẽ thập nhị ca không thể tự lo cho hôn sự của mình được à? Hơn nữa còn có thập nhất ca giúp mà.

Hai họ Đậu - Kỷ quyết định tổ chức hôn sự này ở mức tối giản nhất. Đậu gia lại có một đống quản sự, hắn cần gì phải chạy đôn chạy đáo?

Chẳng qua hắn muốn Đậu Chiêu thương hắn mà thôi!

Tống Mặc khẽ cười, ngồi xuống kháng, nói:

- Tiếc là nàng không thể đến biệt viện ngay được!

Tự huynh thành thân là việc lớn. Chuyện đến biệt viện ở Hương Sơn đương nhiên phải hoãn mấy ngày.

- Chàng nói gì kỳ vậy!

Đậu Chiêu đứng dậy, bóp vai cho Tống Mặc.

- Nếu không nhờ chàng thay ta lo liệu, sao ta có thể ngồi mát ở nhà?

- Nàng tưởng ta muốn chạy khắp nơi giữa trời nắng thế này ư?

Tống Mặc thở dài:

- Ta sợ Kỷ gia lại đổi quẻ thì càng mệt hơn.

Kỷ gia là nhà mẹ đẻ của lục bá mẫu mà Đậu Chiêu lại coi lục bá mẫu như mẹ ruột. Dù nàng biết Kỷ gia không đáng tin và càng không thích Hàn gia, nhưng có thể hoàn thành hôn sự này sớm ngày nào thì hay ngày đó. Hơn nữa, Kỷ Lệnh Tắc là người thông minh tài giỏi. Tây Đậu có nàng ấy quản lý chắc chắn sẽ không hỗn loạn như bây giờ.

Đậu Chiêu khẽ cười, trêu chọc:

- Đa tạ Thế Tử gia! Hôm nào ngài rảnh rỗi, thiếp sẽ trịnh trọng kính rượu ngài!

Tống Mặc cười nói:

- Ta nào có lúc rảnh rỗi! Nàng muốn báo đáp ta thì...

Hắn nghiêng mặt, chỉ lên má của mình.

Mặt Đậu Chiêu đỏ bừng.

Nhược Đồng lập tức dẫn người hầu lui xuống.

Bấy giờ, Đậu Chiêu mới ngượng ngùng hôn một cái lên má của hắn.

Thế mà Tống Mặc lại không hài lòng.

- Cái này chưa được, cái nữa!

Một cái hôn cũng đòi hỏi nhiều thế sao?

Đậu Chiêu ngao ngán. Cơ mà trước ánh mắt long lanh của Tống Mặc, nàng đành thuận theo. Ai ngờ Tống Mặc bỗng nhiên quay mặt lại khiến nàng hôn lên môi hắn.

Đậu Chiêu tròn mắt. Tống Mặc lập tức ôm chặt Đậu Chiêu.

Lúc Tống Mặc đã ra ngoài, Đậu Chiêu còn nóng như bị lửa đốt.

Nàng đang có thai. Tuy Tống Mặc không tiến tới cuối nhưng vẫn không thiếu những chuyện xấu hổ. Nàng bị hắn trêu chọc, cả người đổ đầy mồ hôi, phải kêu a hoàn múc nước tắm gội lại.

Nhược Đồng vào bẩm:

- Thế Tử phu nhân của phủ Duyên An hầu sai người gửi thiệp ạ.

Đậu Chiêu nhận thiệp.

An thị muốn ngày mai tới gặp nàng.

Đậu Chiêu bảo người hầu đáp lời với hầu già của phủ Duyên An hầu. Nàng suy nghĩ mãi vẫn không đoán được An thị có việc gì cần gặp mình.

Hôm sau, An thị đến rất sớm. Nàng ta trông có vẻ bồn chồn không yên, nhưng ngồi cả buổi sáng vẫn không nói rõ mục đích đến.

Đậu Chiêu cũng không vội, tiếp tục để nàng ta vòng vo một hồi. Cuồi cùng thấy sắp đến giờ cơm trưa, An thị mới xấu hổ mở miệng:

- Tỷ biết không nên nói, nhưng mà Tề Ninh hầu đã nhở vả hầu gia nhà tỷ, tứ gia nhà tỷ cũng ngồi mãi trong thư phòng của hầu gia. Tỷ không đi chuyện này thì đúng là không có tình người...

Hóa ra là vì Ngụy Đình Du!

Đậu Chiêu ngạc nhiên hỏi:

- Nhà hắn đã xảy ra chuyện gì?

- Muội không biết ư?

An thì tròn mắt nhìn Đậu Chiêu, kể:

- Tề Ninh hầu lén nuôi đàn bà, ả có thai. Lệnh muội không những phái người ép ả uống thuốc phá thai mà còn bán ả vào thanh lâu. Cả kinh thành đều đã biết chuyện này rồi!

Đậu Chiêu vừa tức vừa buồn cười, hỏi:

- Ý của Ngụy Đình Du là gì? Chẳng lẽ muốn muội khuyên Đậu Minh?

Nàng vừa dứt lời, An thị đã ngượng chín mặt, lẩm bẩm:

- Tỷ cũng biết không nên như vậy. Nhưng Tề Ninh hầu là độc đinh. Lệnh muội không có con, lại không cho thê thiếp hay thông phòng mang thai. Tề Ninh hầu không còn cách nào, bảo chỉ mình muội mới có thể khuyên được lệnh muội...

Đậu Chiêu ngắt lời An thị, bực bội nói:

- Lấy đâu ra chuyện chị dâu quản lý chuyện giường chiếu của em rể! Tỷ về bảo với Ngụy Đình Du, hắn tự tạo nghiệt thì tự giải quyết, đừng mong ai giúp đỡ.

- Sau này tỷ không phải tìm muội vì việc nhà hắn. Nếu tỷ tới chơi với muội, muội luôn luôn chào đón.

An thị nghe vậy thì như ngồi trên đống lửa.

Đậu Chiêu không trách An thị.

Nàng biết Uông Thanh Hải và Ngụy Đình Du rất thân. Kiếp trước, người này giúp người kia gây ra biết bao chuyện hoang đường dở khóc dở cười.

Nhưng điều khiến Đâu Chiêu bất ngờ là sự hung hãn của Đậu Minh.

Nàng không muốn bận tâm đến vấn đề này, đặt toàn bộ chú ý lên hôn sự của Đậu Đức Xương và Kỷ Lệnh Tắc. Nàng mở nhà kho, chọn mấy món trang sức để thêm vào hồi môn của Kỷ Lệnh Tắc.

Kỷ gia quyết tâm bưng bít chuyện Kỷ Lệnh Tắc tái giá. Đậu Đức Xương sợ Kỷ gia trở mặt nên đã cầu xin Đậu Chiêu phái tỷ muội Kim Quế - Ngân Quế bảo vệ Kỷ Lệnh Tắc. Đậu Chiêu biết Kỷ gia sẽ không chuẩn bị đồ cưới tử tế cho Kỷ Lệnh Tắc. Nàng không thể để vị tẩu tẩu này quá nghèo được. Chỉ tính riêng thế hệ chữ "Xương", Đậu gia đã có mười một con dâu. Hơn nữa, thê tử của thập nhất ca còn từng là tẩu tẩu của Kỷ Lệnh Tắc.

Lúc nhận đồ, Kỷ Lệnh Tắc không hề nói gì. Nhưng người đi tặng đồ là Tố Tâm đã kể lại với nàng. Kỷ gia để Kỷ Lệnh Tắc ở tạm trong cái một sân hẻo lánh, không dán giấy đỏ, cũng không mua đồ cưới cho Kỷ Lệnh Tắc, thậm chí còn lấy lại những thứ ngoại tổ mẫu để lại cho Kỷ Lệnh Tắc. Tố Tâm cảm thán: "Kỷ cô nương rất kiên cường. Em nghe Kim Quế bảo Kỷ cô nương không hề rơi một giọt nước mắt nào, cũng không định giành lại những thứ bị Kỷ gia lấy mất kia."

Đậu Chiêu thở dài.

Kỷ Lệnh Tắc khiến nàng nhớ lại kiếp trước của mình. Lúc ấy nàng chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng thoát khỏi Đậu gia.

Nàng và Tống Mặc tính mua hai điền trang cho Kỷ Lệnh Tắc.

Đậu Đức Xương nhất định không lấy.

Đậu Chiêu nói:

- Huynh định để tẩu tẩu tay trắng gả vào, rồi sau này không ngẩng đầu trước các chị em dâu à?

Đậu Đức Xương cảm kích nhận khế đất, phái người đưa cho Kỷ Lệnh Tặc.

Mùng hai tháng sau, kiệu hoa của Đậu gia lặng lẽ đến rước dâu. Lúc đoàn rước rời khỏi ngõ Ngọc Kiều, pháo hoa mới nổ.

Kỷ thị nhìn mà xót xa. May thay người đưa dâu là Kỷ Vịnh nên cũng vớt vát được chút thể diện.

Ba ngày sau khi Kỷ Lệnh Tắc gả đến, bên tổ mẫu mở tiệc khoản đãi.

Kỷ Lệnh Tắc biết ơn vì những gì Đậu gia đã làm cho nàng, càng hiếu kính với tổ mẫu hơn. Đậu Đức Xương cũng lần đầu cảm thấy mình thật sự là thành viện của mái ấm này.

Đậu Chiêu nói nhỏ với Tống Mặc:

- Cũng coi như có được có mất!

Tống Mặc gật đầu, nắm tay Đậu Chiêu, cười nói:

- Ngày mai, ta đưa nàng và Nguyên ca nhi đến biệt viện ở Hương Sơn nhé? Nàng muốn rủ cụ đi cùng không?

Đậu Chiêu gật đầu lia lịa, cảm thấy tổ mẫu nên tranh thủ thưởng ngoạn, hưởng thụ tuổi tiên.

Nhưng tổ mẫu lại do dự.

Bà hy vọng mình không trở thành gánh nặng của con cháu nên không thích đi đây đi dó.

Tống Mặc thuyết phục bà:

- Chỉ có mình Thọ Cô dẫn theo Nguyên ca nhi. Không có cụ trông nom hai người, con rất lo lắng!

Tổ mẫu nghe vậy thì bật cười, bấy giờ mới đồng ý.

Tổ mẫu rất vui, vỗ vỗ vào tay Kỷ Lệnh Tắc, tặng nàng một đôi vòng tay bằng ngọc dương chi.

Kỷ Lệnh Tặc thấy vòng ngọc kia trơn bóng không lẫn tạp chất liền biết là đồ quý giá, nhất định không chịu nhận. Tổ mẫu lại nói:

- Con cứ nhận đi. Ta có mấy món đồ cũ, vốn định cho mẹ chồng của con nhưng sau này lại không đưa được. Minh thư nhi lại không thiếu gì. Vì vậy, ta chia cho con và Thọ Cô!

Sâu trong tâm can, bà coi nàng như cháu gái ruột của bà.

Kỷ Lệnh Tắc rơm rớm nước mắt. Lúc xe ngựa của Đậu Chiêu đến, nàng dìu tổ mẫu đến cửa thùy hoa.

Đậu Chiêu và Kỷ Lệnh Tắc trò chuyện mấy câu rồi lên xe ngựa rời thành.

Xe ngựa chậm rãi lăn bánh, đến tối mới tới Hương Sơn.

Vừa xuống xe đã có một luồng gió mát thổi qua.

Tổ mẫu hít một hơi thật sâu, cười nói:

- Không khí thật trong lành!

Nguyên ca nhi giãy khỏi lòng nhũ mẫu, chạy đến bên đường, ngắt một cọng cỏ đuôi chó.

Đậu Chiêu vội bảo Nhược Chu bế Nguyên ca nhi lại, nói:

- Cẩn thân bị côn trùng trong bụi cỏ đốt!

Nguyên ca nhi lắc lắc đầu:

- Đây là đường lớn. Mọi người qua lại rất nhiều, không có côn trùng đốt con đâu!

Nghe giọng nói trong vắt của con trai, trong tim Đậu Chiêu như có dòng nước ấm chảy qua. Nàng đánh nhẹ vào mông Nguyên ca nhi.

- Con xảo ngôn lắm ấy!

Nguyên thích trí cười khanh khách.

Người hầu của biệt viện cũng cười theo. Người quản lý biệt viện tấm tắc khen:

- Đại thiếu gia thông minh quá!

- Chẳng qua là biết nói sớm đám trẻ cùng tuổi thôi.

Tống Mặc xua tay, nhưng trên mặt vẫn thấy rõ vẻ đắc ý.

Người quản lý và hầu già tinh mắt, quay sang nhìn nhau, cung kính dẫn Tống và Đậu Chiêu vào biệt viện.

Giữa sân có một giàn nho xanh mơn mởn, trông mà thấy cái nóng ngày hè được xua tan không ít.

Tổ mẫu rất thích, cười nói:

- Nếu có một bàn lớn ở đây thì tuyệt.

Người quản lý ân cần thưa:

- Cụ nói phải! Tiểu nhân lập tức bảo người kê một bàn bát tiên tới ạ.

Tống Mặc biết tổ mẫu vẫn giữ thói quen sinh hoạt như lúc ở điền trang, cười hỏi:

- Cụ muốn tối nay chúng ta dùng bữa ngoài này không?

- Được đấy!

Tổ mẫu rất vui.

Đậu Chiêu cười híp mắt, về phòng tắm rửa một phen rồi dùng bữa tối dưới giàn nho.

Gió đêm thổi tới mang theo hương hoa thoang thoảng.

Gà vịt nuôi trong biệt viện, rau dưa hái ở sau vườn. Mọi thứ rất tươi ngon.

Lần đầu được ăn ngoài trời, Nguyên ca nhi rất phấn khích, còn đòi cầm đũa. Nhưng tay bé quá nhỏ nên đũa cứ rơi, cơm bị vãi đầy bàn, dính cả lên áo của Tống Mặc.

Đậu Chiêu gọi hầu già, muốn để Nguyên ca nhi ăn riêng.

Tống Mặc lại không cho, cười nói:

- Nàng cứ mặc kệ con. Con trai hiếu động mới tốt.

Tổ mẫu cười đầy hiền từ, nói:

- Con trai đã có phụ thân nó dạy. Con không cần lo đâu.

Hai thắng một.

Nguyên ca nhi càng khoái trí, xúc cơm vãi ra xung quanh.

Xong bữa tối, người quản lý biệt viện chuẩn bị sập mát và dưa hấu đã ướp lạnh. Mọi người vừa ngồi ăn dưa vừa cười nói.

Đậu Chiêu mãn nguyện không thôi, hy vọng cuộc sống sau này có thể vui vẻ và hạnh phúc như hiện tại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play