Trước khi bước vào chương 421, mình xin cảm ơn tất cả mọi người. Cảm ơn mọi người đã nhiệt tình ủng hộ và góp ý giúp mình!^^

Chương 421:Kim chỉ

Tống Mặc cười khinh bỉ, bảo Võ Di mời Liêu Bích Phong tới đây, còn mình thì đi thư phòng lấy sổ.

- Tiên sinh mang quyển sổ này đến thượng viện.

Hắn đưa cho Liêu Bích Phòng.

- Dựa theo đó kiểm kê đầy đủ đồ đạc ở thượng viện cho ta. Dù là một cây kim hay một sợi chỉ cũng phải bắt Tống Hàn giao ra.

Liêu Bích Phong đã nghe về chuyện ở thượng viện. Tuy không biết tại sao Tống Mặc và Tống Hàn lại thành ra như vậy. Nhưng hắn là phụ tá của Tống Mặc, đương nhiên phải làm việc vì Tống Mặc. Sau khi nghe Tống Mặc dặn dò, Liêu Bích Phong cung kính đáp "vâng", rồi mang theo mười mấy tên hộ vệ và hai mươi mấy nha hoàn bà tử cùng đến thượng viện.

Đêm hôm đó là một đêm không ngủ.

Đám người Liêu Bích Phong kiểm kê đồ tới nửa đêm thì bên Tê Hương viện mới biết. Hiện bên đó vẫn đang dọn dẹp phòng ở, đun nước châm trà, bận rộn không nghỉ tay.

Tưởng thị không có chị em dâu, mấy huynh đệ của Tống Nghi Xuân thì đã ra ở riêng. Đồ của phủ Anh Quốc Công và đồ của bà đã sớm tuy hai mà một. Sau khi Tưởng thị qua đời, Tống Hàn vẫn luôn ở lại thượng viện. Lúc trước, Tống Mặc chia đều của hồi môn của Tưởng thị cho Tống Hàn không phải vì muốn so đo với hắn, mà vì không muốn di vật của mẫu thân bị Tống Nghi Xuân chà đạp. Và ngộ nhỡ Tống Nghi Xuân tục huyền rồi sinh đích trưởng tử, thân phận của Tống hàn sẽ trở nên rất khó xử, tốt nhất là để hắn tự mình lập phủ sớm. Tống Hàn lấy điền trang, cửa hàng và đồ cổ của Tưởng thị, còn Tống Mặc lấy trang sức, một số đồ kỷ niệm và các loại bản thảo, tranh chữ.

Vì Tống Hàn vẫn là kẻ ăn bám trong nhà nên lúc ấy còn tán thưởng Tống Mặc nhân hậu độ lượng, có tình có nghĩa.

Cho nên, thượng viện vẫn giống như lúc Tưởng thị còn sống, mùa xuân treo tranh mẫu đơn của Hoàng Thuyên, mùa hạ bày hoa sen cắm trong lọ sứ Thanh Hoa, mùa thu đặt bình phòng gỗ kê sí ngăn lối ra vào và mùa đông cắm mai đỏ vào bình gốm Lò Điêu. Tao nhã, lịch sự cũng không tài nào hơn.

Quyển sổ mà Tống Mặc đưa cho Liêu Bích Phong chính là danh sách ghi những thứ Tưởng thị dùng khi còn sống.

Trong đó còn có một cặp khóa lục bảo do Hoàng Hậu thưởng cho Tưởng thị vào mùa xuân năm Thái Bình thư tư.

Nếu Tống Hàn muốn dọn về Tê Hương viện, đương nhiên những đồ vật thường dùng cũng sẽ được chuyển đi theo -- không thể uống nước cũng không có ly trà, mà khuya khoắt thế này, chẳng lẽ lại bảo Tằng Ngũ đi xin Tống Nghi Xuân mở kho!

Lúc Liêu Bích Phong đến, những thứ cần thu về không chỉ có mỗi kim chỉ.

Một bộ ly trà hoa cẩm tú, một ấm tử sa khảm trúc, một ly trà lưu ly hoa sen, một cặp đĩa thủy tinh cúc hoa phúc đào...... Mười đôi đũa gỗ nam, mười đôi đũa gỗ mun nạm ngà voi, mười cái mân khắc tranh hoa điểu để đựng trái cây...... Mười khối ngọc dương chi hình sư tử lăn tú cầu để chèn mành, một cây kim dao bằng ngọc bích, một cái lọ chuồn chuồn nước bằng ngọc hòa điền...... Nhiều vô số, không dưới hai, ba trăm món.

Tùng La đi cùng đã lấm tấm mồ hôi trên chóp mũi, lo lắng hỏi Liêu Bích Phong:

- Làm sao bây giờ?

- Làm sao bây giờ ư?

Liêu Bích Phong cười khổ:

- Đương nhiên là phải tìm nhị gia đòi đồ!

- Nhưng nhị gia đang ở Tê Hương viện......"

Tùng La lẩm bẩm.

- Nếu không thì tại sao Thế tử gia lại đặc biệt dặn dò cho dù là một cậy kim hay một sợi chỉ cũng phải bắt bằng được nhị gia giao ra.

Liêu Bích Phong khinh thường lườm Tùng La liếc rồi bảo hộ vệ cầm danh sách đến Tê Hương viện.

Tống Hàn đang nằm trên giường, ôm cổ rên rỉ. Đại phu được mời tới đêm hôm vừa lau mồ hôi lạnh, vừa nói với Tống Nghi Xuân đứng cạnh giường:

- Nhị gia không có gì đáng ngại, dùng hai toa thuốc là sẽ khỏi thôi.

Rồi nghe nói Liêu Bích Phòng đến đòi đồ, Tống Nghi Xuân và Tống Hàn đều choáng váng.

Tống Mặc muốn đuổi cùng giết tận ư!

Còn đại phu thì không ngừng kêu khổ, co vai rụt cổ, ước gì có thể biến thành hạt bụi không ai để ý tới.

Mặt Tống Nghi Xuân đỏ phừng phừng. Ông quay sang mắng Tống Hàn:

- Tiểu súc sinh này, sao ngươi lại thiển cận thế hả? Chẳng qua chỉ là chén đĩa đã dùng mà cũng tha sang Tê Hương viện làm gì? Ngươi tưởng trong phủ thiếu thốn lắm à? Ngươi không ngại mất mặt nhưng ta thì có đấy! Ngươi còn không mau trả lại mấy thứ đó ngay đi!

Tê Hà muốn nói lại thôi.

Tống Hàn đã nhịn không nổi nữa, tủi thân kêu:

- Đấy đều là đồ con thường dùng. Bây giờ, ngày cả những thứ này ca ca cũng muốn so đo. Chẳng lẽ bao con dùng đồ của phụ thân ư?

Tống Nghi Xuân nghẹn lời.

Tống Hàn lại bắt đầu thút thít khóc.

Tống Nghi Xuân đành phải gọi Tùng La vào:

- Ngươi nói với Thế tử gia, trong phủ có rất nhiều những thứ như vậy, bảo Hoàng tổng quan ghi nợ lên Tê Hương viện là được.

Nếu Tùng La không phải người lạnh lợi thì sao có thể được ở lại Di Chí Đường.

Hắn cúi người trước Tống Nghi Xuân rồi nói:

- Nô tài đã đưa danh sách này cho Hoàng tổng quản rồi ạ. Nhưng mà trong đó có nhiều thứ là của hồi môn của Tưởng phu nhân. Liệu có cần viết giấy ghi nợ để tránh nhầm lẫn trong sổ sách không?

Tống Nghi Xuân bất ngờ, lập tức lườm kẻ gây chuyện cho mình.

Tống Hàn biết rất rõ của hồi môn của Tưởng thị. Có lẽ trong lúc vô tình đã mang qua đây nhưng không thể nào nhiều như vậy được.

Nghĩ đến hiện giờ Tống Mặc coi hắn như kẻ thù, hắn không thể không nói:

- Ngươi mang danh sách lại đây để ta xem!

Tùng La cầm danh sách tới.

Tống Hàn liền chỉ vào chỗ "Mười khối dương chi ngọc hình sư tử lăn tú cầu để chèn mành", hỏi:

-Trong danh sách của hồi môn của mẫu thân mà ta đang giữ không có cái này!

Tùng La cười giải thích:

- Nhị gia không biết rồi. Ban đầu khối ngọc dương chi dùng để chèn mành này là đồ trang trí đặt trên bàn, tổng cộng có mười hai khối. Không biết nhị gia còn nhớ không. Ngày đó, người đến vấn an Quốc Công phu nhân, gió lớn thổi bay mành suýt đập vào chân người, Quốc Công phu nhân liền bảo Trúc Quân dùng khối ngọc dương chi này chèn ở góc mành. Từ đó về sau, thượng viện vẫn luôn dùng nó như vậy. Nếu người không tin thì nô tài sẽ đi lấy sổ sách đến. Chúng nô tài phải mất rất nhiều thời gian mới tra được xuất xứ của nó đấy ạ. Còn có ly trà lưu ly hoa sen vốn dĩ là một cặp. Năm đó, Tưởng ngũ cữu phái người hầu mang tới, Thế tử gia được một cái, người được một cái. Người không may đánh vỡ cái của mình, Thế tử gia liền đưa cái của ngài ấy cho người. Về sau Tưởng gia bổ sung thêm danh sách của hồi môn, ly trà lưu ly hoa sen này cũng có trong đó...... Nhưng nô tài nhớ chuyện này không được nói rõ ràng. Nếu người thật sự thích thì có thể giữ lại, nhưng xin người hãy ghi chú vào sổ. Lúc Thế tử gia hỏi, chúng nô tài cũng dễ bẩm báo!

Tống Hàn tức giận mắng:

- Sổ sách nào? Ngươi mang tới đây cho ta. Ta muốn tận mắt nhìn thấy!

Mành suýt đập vào chân cái gì chứ? Rõ ràng khối ngọc dương chi hình sư tử lăn tú cầu này là quà sinh nhật Chỉ huy sứ Mật Vân vệ tặng hắn năm tám tuổi mà.

Còn ly trà lưu ly kia là quà chúc thọ Lục lão phu nhân được mẫu thân sai người mua từ Quảng Động. Tổng cộng có mười cái, hắn thấy đẹp nên đã giữ lại một cái. Tiền mua bộ ly trà lưu ly kia trích từ tiền công, tại sao lại biến thành của hồi môn của mẫu thân rồi?

Không lẽ hắn đã trở thành hổ lạc xuống đồng bẳng rồi ư? Ngay cả một nô bộc thấp kém như tên Tùng La này cũng dám khua môi múa mép trước mặt hắn!

Nhưng Tùng La lại cười đáp "vâng", sau đó xoay người ra ngoài.

Dáng vẻ kia tuyệt đối muốn hơn thua.

Tống Hàn tức nghiến răng nghiến lợi.

Tống Nghi Xuân thì hoài nghi.

Cho dù tên gia đinh này nói thật hay không, nhưng nếu không có bằng chứng chắc chắn, làm sao hắn dám trả lời dứt khoát như vậy?

Rồi ông nghĩ tới cảnh Tống Mặc giận đỏ mắt bóp cổ Tống Hàn.

Bây giờ, Tống Mặc đang nổi nóng, chuyện gì cũng có thể làm ra. Nay nó dám tìm đến Tống Hàn, nói không chừng đã sớm đào xong cái hố chờ Tống Hàn nhảy vào!

Mấy chuyện kiểu thế này không phải nó chưa từng làm qua.

Sau đó, ông bỗng nhiên nhận ra việc mình rước Tống Hàn vào Tê Hương viện chính là một quyết định sai lầm.

Ngay cả mấy đồ vật Tưởng thị từng dùng cũng muốn đòi, vậy số điền trang, ruộng đất, cửa hàng từng chia cho Tống Hàn cũng sắp bị Tống Mặc lấy lại.

Khi không còn của hồi môn của Tưởng thị, Tống Hàn sẽ chẳng còn gì, sau này phải sống dựa vào ông...... Ông vốn đã thiếu bạc rồi, bây giờ lại thêm miệng ăn......

Tống Nghi Xuân bắt đầu đau đầu.

Tống Hàn cũng nghĩ đến vấn đề này.

Hắn đã nhắc khéo phụ thân rằng mình không có tiền, nhưng phụ thân lại làm như không nghe thấy và cũng không có động tĩnh gì, rồi cứ để hắn phải tranh luận với nô bộc của Tống Mặc...... Đúng là đồ keo kiệt!

Nhỡ Tống Mặc đòi lại hết của hồi môn của Tưởng thì thì hắn biết sống thế nào đây!

Không được! Sản nghiệp Tưởng thị cho hắn không thể giao ra!

Lúc hắn đang lo lắng suy nghĩ, Tùng La đã trở lại.

- Quốc Công gia, Nhị gia, mời hai vị xem!

Hắn bày trước mặt Tống Nghi Xuân một quyển sổ dày cộp:

- Người xem đi. Đó chẳng phải là ngọc dương chi hình sư tử lăn tú cầu dùng để trang trí ư? Người lại nhìn chỗ này xem, tháng chín năm Đinh Tị trở thành chèn mành..... Tháng năm năm Mậu Ngọ, lúc mười hai khối ngọc dương chi hình sư tử lăn tú cầu nhập kho, Trúc Quân của thượng phòng đã điểm chỉ. Đây là dấu điểm chỉ......

Tùng La hăng hái lật sổ.

Nhìn từng hàng chữ đen kịt kia, Tống Nghi Xuân biết không thể chối cãi được nữa rồi.

Lúc này trời đã sáng rõ, những tia nắng chiếu vào dần xua đi bóng tối trong phòng. Ban đầu là Tống Hàn bị Tống Mặc giáo huấn, rồi đến bây giờ bị Tống Mặc lấy đồ, ông vẫn không thể hết kinh hoàng, lo lắng và tức giận. Cả đêm này, toàn thân ông đau nhức khó chịu vô cùng, tựa như đang đứng trên đỉnh núi thì bị người ta đá xuống chân núi.

Ông quay sang quát Tống Hàn:

- Ngươi mang mấy đồ từ thượng viện qua đây như thế nào thì trả nó về như thế đó đi! Ngươi là nhị gia của phủ Anh Quốc Công, chứ không phải tên ăn mày thấy gì cũng nhận là của mình. Ngươi có thể đừng hơn thua với người ta như thịt chó không được để trên bàn được không.

Rồi phẩy tay áo bỏ đi.

Tùng La sáng mắt nhìn Tống Hàn, trong lòng vẫn đang thầm khen Liêu tiên sinh lợi hại, phát hiện không thấy đồ thì lập tức bảo người của phòng thu chi tìm sổ sách cả đêm. Không ngờ quyển sổ này lại có tác dụng thật.

Bây giờ mình nên thúc giục nhị gia không nhỉ?

Thế tử gia vẫn đang đợi bọn họ đáp lời đó!

Hắn cười thầm.

Tống Hàn đang nắm lên bên giường bỗng nhiên ném chén thuốc về phía Tùng La.

Tùng La kêu "ối" một tiếng, vội bưng kín trán.

Tê Hà bị dọa sợ tái mặt.

Nhưng Tùng La lại than thở trong bụng. Nếu chảy máu thì tốt rồi, lát nữa Thế tử gia nhìn thấy nhất định sẽ khen hắn làm việc có tâm......

Chương 422: Lâm bồn

Tống Mặc thấy trán Tùng La bị sưng, mặc dù không khen nhưng vẫn thưởng cho hắn hai lượng bạc.

Tùng La hớn hở lui xuống.

Liêu Bích Phong đến bẩm báo công việc kiểm kê đồ đạc ở thượng viện đã hoàn tất.

Tống Mặc rất hài lòng, nói:

- Tạm thời niêm phong thượng viện lại, rồi cử mấy vú già lâu năm đến trông coi. Tiên sinh cũng chuẩn bị đi. Hai ngày nữa, ta muốn lấy lại sản nghiệp trên danh nghĩa của Tống Hàn về. Đến lúc đó, hãy dẫn theo người lúc trước của tiên sinh cùng với người của phòng thu chi đến kiểm kê.

Liêu Bích Phong cung kính đáp "vâng".

Tống Mặc trở về nội thất.

Trước đó, Đậu Chiêu đã dặn phòng bếp hầm canh gà nhân sâm cho Tống Mặc. Nàng đang ăn một chén nhỏ thì Tống Mặc nhíu mày bước vào. Đậu Chiêu không thể không dịu dàng khuyên:

- Cơm phải ăn từng miếng, việc phải làm từ từ. Chàng đã không ngủ cả đêm qua rồi, ngoài hành hạ bản thân thì còn làm được gì khác? Chàng dùng canh rồi đến nha môn đi! Trong nhà đã có Liêu tiên sinh lo liệu, sẽ không xảy ra sai sót gì đâu. Mà cho dù Liêu tiên sinh không xử lý được, chẳng phải vẫn còn Nghiêm tiên sinh đấy ư?

Đêm qua Liêu Bích Phong một tay làm giả sổ sách, không chỉ Tống Mặc mà ngay cả Đậu Chiêu cũng phải nhìn hắn bằng con mắt khác.

Tống Mặc không nhịn được mỉm cười.

Hắn véo mũi Đậu Chiêu, trêu ghẹo:

- Tự dưng ta quên mất nhà chúng ta còn có vị nữ tiên sinh này nữa.

Đậu Chiêu nhướng mày, đắc ý nói:

- Nghiêm tiên sinh cũng không xử lý được thì ta ra tay vẫn chưa muộn.

Tống Mặc cười ha ha.

Tâm trạng tốt lên rất nhiều.

Lúc dùng canh gà, hắn thương lượng với Đậu Chiêu:

- Ta nghĩ không thể tra được lý do phụ thân phản bội mẫu thân từ chỗ ông ấy. Nàng có thể tìm cơ hội gặp Lục lão phu nhân và Ninh Đức trưởng công chúa được không? Hiện tại, trưởng bối còn sống mà lại biết chuyện trong nhà chúng ta chỉ còn hai vị này thôi.

- Ta cũng nghĩ vậy.

Đậu Chiêu bảo Cam Lộ đi lấy quan phục của Tống Mặc. Nàng nói:

- Còn cả chỗ đại bá mẫu, tam thẩm và tứ thẩm cũng phải hỏi nữa. Lập trường khác nhau, góc nhìn khác nhau. Có lẽ họ cũng biết gì đó.

- Vậy chuyện này giao cho nàng nhé.

Tống Mặc cảm thán:

- Ta thật sự không hiểu nổi. Mẫu thân là người sáng suốt, phu thê lại đầu gối tay ấp gần gũi nhất với nhau, nếu phụ thân có chuyện không thể nói cùng mẫu thân thì cũng đừng tráo đổi đích trưởng nữ với cái thứ nghiệt chủng bên ngoài kia chứ, rồi còn hạ độc giết mẫu thân vì muốn che giấu chuyện này...... Rốt cuộc ông ta nghĩ gì trong đầu vậy? Mẫu thân đã làm gì có lỗi với ông ta mà muốn hại mẫu thân như thế?

Cứ nhắc đến là hắn lại bực bội.

Đậu Chiêu bước lên phía trước, xoa xoa ngực hắn:

- Đừng nóng! Đừng nóng!

Tống Mặc hít một hơi thật sâu, áy náy nói:

- Ta không sao. Lại khiến nàng lo lắng rồi. Nàng sắp sinh mà cũng không được yên.

Đậu Chiêu tươi cười nói:

- Đợi ta sinh xong, phạt chàng cho con đi tiểu mỗi tối.

- Được! Được!

Tống Mặc cẩn thận sờ lên bụng Đậu Chiêu, khẽ dặn dò:

- Lúc ta ở nha môn, nàng phải chú ý đấy. Ta sẽ để lại lời nhắn cho lính gác cửa cung. Nếu nàng không thoải mái thì cứ sai người hầu đến tìm, lính gác sẽ lập tức báo lại với ta.

Hắn chỉ sợ Đậu Chiêu sẽ sinh khi hắn còn đang trong cung.

- Ta biết mà. Chàng cứ yên tâm đến nha môn đi!

Đậu Chiêu tiễn hắn ra ngoài.

Hai ngày sau, nàng bắt đầu đau bụng nhưng vẫn cố chịu ăn xong nửa bát canh gà rồi mới bảo Cam Lộ đi gọi bà đỡ.

Cam Lộ sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, lắp bắp nói:

- Em lập tức phái người đi báo cho Thế tử gia.

Đậu Chiêu cười, ngăn cản:

- Em báo cho Thế tử gia thì có tác dụng gì? Chằng lẽ chàng ấy có thể sinh thay ta được sao? Em đi nói một tiếng với Nghiêm tiên sinh và Trần tiên sinh là được rồi.

Tống Mặc đang ở trong cung.

Tất cả Di Chí Đường đều là người của Tống Mặc, hơn nữa còn có Nghiêm Triều Khanh và Trần Khúc Thủy. Cho dù Tống Nghi Xuân đích thân tới, nàng việc gì phải lo lắng?

Cam Lộ hoảng loạn chạy ra ngoài.

Rất nhanh, tin Đậu Chiêu sắp sinh được truyền khắp Di Chí Đường.

Tuy rằng Đậu Chiêu nói không cần gọi Tống Mặc về, nhưng Nghiêm Triều Khanh vẫn phái Tùng La đi báo.

Tưởng Diễm lo lắng chạy tới.

- Tẩu tẩu, tẩu sao rồi?

Nàng nắm chặt lấy tay Đậy Chiêu, thấy Đậu Chiêu đau đến mức căn răng không nói tiếng nào thì nước mắt bắt đầu lăn xuống.

- Để muội bưng chậu nước ấm đến giúp tẩu nhé? Còn cả chăn nhỏ cho em bé nữa, muội sẽ cầm tới ngay.

Bà đỡ đứng bên cạnh Đậu Chiêu nhịn không được bảo:

- Những chuyện này đã có người lo rồi ạ. Biểu tiểu thư chỉ cần chờ bên ngoài thôi.

Nhà khác sinh con đều phải trấn an sản phụ. Nhà này thì ngược lại, nàng lại đi trấn an vị biểu tiểu thư này.

Tưởng Diễm xấu hổ đỏ bừng mặt.

Đậu Chiêu đang lên cơn đau đẻ vẫn bình tĩnh an ủi nàng:

- Tẩu không sao. Ca ca muội đã chuẩn bị tất cả rồi. Y bà là được Thái Tử Phi giới thiệu; bà đỡ là được bên nhà mẹ đẻ tẩu giới thiệu, từng đỡ đẻ cho thập nhất đường tẩu của tẩu; còn hai thái y của Thái Y viện đứng ngoài trông coi nữa; vợ Cao Hưng đã sinh hai đứa, cũng rất có kinh nghiệm..... Muội không cần lo lắng, nghe bà đỡ ra ngoài ngồi chờ đi, lát nữa bên nhà mẹ đẻ của tẩu tới thì giúp tẩu tiếp đón họ.

Tưởng Diễm gật đầu, theo Cam Lộ ra ngoài.

Lục bá mẫu và Hàn thị vội vã chạy tới.

- Không phải bảo cuối tháng sáu mới sinh ư? Bây giờ mới hai mươi lăm, sao lại đau bụng sớm như vậy?

Lục bá mẫu lo lắng hỏi.

- Đây là thai đầu của phu nhân. Sớm vài ngày, muộn vài ngày cũng là chuyện bình thường.

Bà đỡ và Đậu Chiêu vô cùng bình tĩnh. Còn lục bá mẫu và Hàn thị thì ngược lại, trông rất khẩn trương.

- Nhân sâm đâu? Y bà đâu? Người nào lo ở phòng bếp?

Bà nghiêm nghị hỏi vợ Cao Hưng.

Nhân sâm dùng để điều mệnh giữ sức; y bà chịu trách nhiệm quan sát và hỏi rồi báo lại với đại phu đứng bên ngoài; còn phòng bếp chuẩn bị nước nóng cùng đồ ăn.

Vợ Cao Hưng vội đưa những dược liệu cần dùng cho lục bá mẫu nhìn.

Cam Lộ cách rèm bẩm:

- Ngũ phu nhân, lục thiếu phu nhân và thập thiếu phu nhân bên ngõ Hòe Thụ tới ạ.

Lục bá mẫu dặn dò Đậu Chiêu vài câu, sau đó tới phòng khách.

Hàn thị đón bát nước đường đỏ từ tay vợ Cao Hưng, giúp Đậu Chiêu uống mấy ngụm:

- Nếu đau quá thì cứ hét lên. Bây giờ uống ít nước, đợi lát nữa tẩu bảo người hầu luộc cho muội quả trứng.

Rồi lại lấy khăn lau mồ hôi trên trán Đậu Chiêu.

Đậu Chiêu nhìn nàng cười cười.

Hàn thị nói:

- Cũng không phải người ngoài, muội cười ít thôi, giữ lấy sức để lát nữa còn sinh con.

Đậu Chiêu chỉ thấy buồn cười hơn.

Trong phòng khách không chỉ có Ngũ bá mẫu và hai con dâu mà còn có vợ Cao Thăng.

Nàng bước lên từ phía sau ngũ bá mẫu, Quách thị và Thái thị, hành lễ với lục bá mẫu rồi thưa:

- Lão gia nhà chúng tôi đã dặn dò, nếu tứ cô cô có đồng tĩnh gì thì tôi phải lập tức qua xem ạ.

Lục bá mẫu khẽ gật đầu.

Ngũ bá mẫu trách lục bá mẫu:

- Sao không đợi tẩu với? Tẩu vội vội vàng vàng chạy qua nên chỉ mang theo nhân sâm ba mươi năm, không biết dùng được không nữa?

- Bên này đã chuẩn bị trước nhân sâm hai trăm năm rồi.

Lục bá mẫu đáp:

- Không phải vì nội viện của Thọ Cô không có trưởng bối nên muội mới hốt hoảng ư?

Ngũ bá mẫu lại đánh mắt sang Tưởng Diễm đang đứng cạnh lục bá mẫu.

Tưởng Diễm vội nói:

- Tẩu tẩu nhờ cháu tiếp đón khách ạ.

Sau đó, nàng mời nữ quyến Đậu gia ngồi xuống.

Lục bá mẫu thấy ngũ bá mẫu nhìn Tương Diễm bằng ánh mắt không vui thì biết bà hiểu lầm Tưởng Diễm là góa phụ, là người không may mắn, nên đã nhỏ tiếng giải thích.

Ngũ bá mẫu rất bất ngờ.

Tuy Đậu Chiêu từng dẫn người đến ngõ Hòe Thụ, nhưng không nói quá sâu về thân phận của Tưởng Diễm. Bây giờ biết được chân tướng, bà không thể không đánh giá lại Tưởng Diễm một lần nữa, sau đó nghĩ đến sự thân thiết giữa Đậu Chiêu và Kỷ thị thì trong lòng lại thấy hơi ghen tị.

Tưởng Diễm bị ngũ bá mẫu làm cho mất tự nhiên, lấy cớ trà không ngon rồi vội rời khỏi phòng.

Vừa hay trông thấy Tống Mặc mồ hôi đầy đầu chạy về.

- Tẩu tẩu của muội sao rồi?

Hắn vừa chạy vừa hỏi Tương Diễm.

- Bá mẫu và đường tẩu bên nhà mẹ đẻ của tẩu tẩu đã tới.

Tưởng Diễm bước nhanh đến đón.

- Bà đỡ và y bà đều đang trong phòng sinh.

Tống Mặc gật đầu, nói:

- Muội cứ về phòng đi. Ở đây có huynh là được rồi.

Tưởng Diễm nghe người ta bảo nữ nhân sinh con nguy hiểm như đặt một chân vào quỷ môn quan. Tuy nàng rất lo lắng cho Đậu Chiêu, nhưng tính tình nàng yếu đuối, chưa từng cãi lời ai bao giờ, nên khi nghe Tống Mặc nói vậy nàng không dám lên tiếng, chỉ mím môi theo hắn vào phòng khách.

Trong lòng Tống Mặc chỉ có Đậu Chiêu, nào còn chú ý tới người khác. Vừa vào cửa hắn đã hỏi "Thọ cô sao rồi", sau đó mới tới chào đám ngũ bá mẫu và lục bá mẫu.

Lục bá mẫu đuổi hắn ra ngoài:

- Nam nhân không cần phải xen vào việc của nữ nhân. Đây là thai đầu nên không thể sinh ngay được. Thế tử gia cứ đến thư phòng ngủ một giấc thì sẽ sinh xong thôi.

Tống Mặc toát mồ hôi hột, nói:

- Cháu đợi ở phòng trên lầu cũng được!

- Bảo đến thư phòng thì đến thư phòng đi!

Lục bá mẫu bực mình mắng.

- Người đừng khiến chúng tôi một tim treo hai đầu.

Đậu Chiêu cũng nói vọng từ bên trong ra:

- Thế tử gia cứ đến thư phòng đọc sách một lúc đi. Bên này đã có bá mẫu và các tẩu tẩu chăm sóc ta rồi. Mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Tống Mặc bất đắc dĩ đến thư phòng.

Nhưng một lát sau lại phái Võ Di tới hỏi.

Dù sao Võ Di cũng chỉ là một người hầu, nên cùng lắm là đứng ngoài cửa hỏi với vào trong.

Người trong phòng chỉ đáp qua loa một câu "Vẫn tốt", hắn muốn hỏi thêm nữa cũng không thể được.

Tống Mặc sốt ruột đi qua đi lại, rồi bỗng nhiên nghĩ tới Tưởng Diễm, vội gọi Tưởng Diễm qua:

- Muội mau xem tẩu tẩu của muội sao rồi?

Tưởng Diễm từng thành thân nên ngũ bá mẫu và lục bá mẫu không quá tránh nàng.

Thấy ca ca đang bồn chồn không yên, nàng dịu dàng nói:

- Tẩu tẩu vẫn ổn. Bà đỡ bảo tới nửa đêm sẽ sinh. Bây giờ, phòng bếp đang luộc trứng cho tẩu tẩu ăn!

Cuối cùng biết tình hình cụ thể.

Tống Mặc thở phào nhẹ nhõm, rồi lại ngạc nhiên hỏi:

- Tẩu tẩu của muội có thể ăn sao?

- Có thể ạ!

Tưởng Diễm đáp:

- Bà đỡ bảo phải ăn mới có sức để sinh.

- Ồ!

Tống Mặc ngẩn ngơ thốt lên.

Thấy bộ dạng này của ca ca, Tưởng Diễm cảm giác gần gũi hơn rất nhiều. Nàng nói:

- Muội quay trở lại nhé.

Tống Mặc thúc giục nàng:

- Mau! Mau! Tẩu tẩu của muội có chuyện gì thì lập tức báo cho huynh biết đấy.

Tưởng Diễm đến phòng sinh.

Chỉ chốc lát sau, Võ Di lại tới.

- Thế tử gia hỏi phu nhân thế nào rồi ạ?

Võ Di ngượng ngùng hỏi.

-Tẩu tẩu vẫn tốt!

Tưởng Diễm đáp.

Vũ Di liền chắp tay lạy Tưởng Diễm:

- Biểu tiểu thư ơi! Nô tài mà chuyển lời này cho Thế tử gia thì kiểu gì cũng bị ăn tát. Xin người đến nói cho Thế tử gia biết phu nhân ăn được mấy quả trứng? Sắc mặt thế nào? Có đau đớn lắm không? Người càng kể chi tiết, Thế tử gia càng an tâm.

Tưởng Diễm đến thư phòng, dựa theo những câu hỏi của Võ Di mà kể cho Tống Mặc nghe.

Tống Mặc rất phấn khởi, giục Tưởng Diễm nhanh nhanh quay về phòng sinh:

- Có chuyện thì báo với huynh đấy.

Nhưng bà đỡ bảo tẩu tẩu rất tốt mà! Còn tốt hơn sản phụ nhà khác......

Tưởng Diễm nghĩ bụng trong lòng, nhưng không dám nói với Tống Mặc. Nàng ngoan ngoãn quay về phòng sinh.

Chỉ chốc lát, Vũ Di lại tới.

Tưởng Diễm cứ tới tới lui lui như vậy, ngay cả Đậu Chiêu cũng phải chú ý.

Nàng hỏi Tưởng Diễm:

- Muội sao thế?

Tưởng Diễm đỏ mặt, ấp úng nói:

- Là ca ca...... Huynh ấy bảo muội kể lại mọi chuyện trong phòng sinh.

Đậu Chiêu rất bất ngờ.

Kiếp trước, lúc nàng sinh Uy ca nhi, Ngụy Đình Du vẫn đi uống rượu. Điền thị phải vất vả lắm mới tìm được hắn về, hắn về còn chê nàng sinh quá chậm. Thế nên lúc sinh Nhụy ca nhi, nàng quyết định không báo cho hắn. Còn lúc sinh Nhân thư nhi, tuy hắn cũng quan tâm nhưng cũng chỉ im lặng ngồi đợi ở thư phòng.

Đậu Chiêu nghĩ kiếp này nàng có thể kiên cường một mình, vậy mà khi nghe Tưởng Diễm nói, nàng vẫn không nhịn được rơi nước mắt.

- Tẩu tẩu, tẩu sao thế?

Tưởng Diễm hốt hoảng hỏi:

- Tẩu không thoải mái ở đâu?

- Tẩu không sao.

Đậu Chiêu lau khóe mắt, nói:

- Tẩu sợ muội kể lại dáng vẻ chật vật lúc sinh của tẩu cho ca ca muội.

- Không đâu! Không đâu!

Tường Diễm không ngừng xua tay.

- Muội sẽ không nói cho ca ca đâu.

- Mặt tẩu tẩu ửng hồng nhìn rất đẹp!

- Muội muốn nói cho ca ca nhưng cũng không có chuyện gì để nói.

Hai huynh muội nhà này thật là......

Đậu Chiêu bật cười.

Giờ tí ngày hôm sau, nàng sinh ra một bé trai nặng sáu cân bảy lượng.

Chương 423: Sinh con

Hài tử không quá mũm mĩm, tay chân hơi gầy nhưng rất có tinh thần, chưa đến hai canh giờ đã mở mắt được. Tống Mặc ôm con phấn khích kêu lên:

- Xem này! Xem này! Con đang nhìn ta này!

Tưởng Diễm lập tức đến bên cạnh, thấy đôi mắt to tròn đen láy của hài tử thì mỉm cười khen:

- Thật là đáng yêu!

Đậu Chiêu đang dựa lên gối uống canh trứng gà nấu rượu cũng nhịn không được nở nụ cười. Kỷ thị ngồi bên giường bật cười thành tiếng. Bà bảo:

- Thế tử gia! Phòng sinh dơ bẩn. Hôm qua người cũng chưa ngủ tí nào, hay là ra ngoài nghỉ một lát đi? Sắp tới có một đống việc cần Thế tử gia xử lý đó!

Tống Mặc cơ trí như vậy nhưng lúc này lại ngây ngô đáp:

- Không sao! Không sao! Ta không buồn ngủ. Đêm qua, ta đã giao việc thông báo tin mừng cho Liêu Bích Phòng rồi. Còn những việc khác đã có quản sự trong nhà lo liệu. Ta không bận gì hết.

Sau đó, hẳn hỏi:

- Mọi người thấy con giống ai? Ta thấy rất giống ta!

Sao ngũ phu nhân và Thái thị lại không biết bắt lấy cơ hội này. Chỉ có Tưởng Diễm là thành thật đánh giá:

- Muội cảm thấy giống tẩu tẩu hơn. Huynh xem cái miệng nhỏ xinh đỏ tươi này, còn cả sợi tóc đen nhánh nữa......

Tống Mặc hơi bất mãn:

- Tóc của ta cũng rất đen, khi còn bé môi cũng rất đỏ mà.

Tưởng Diễm không biết nên nói gì. Thái thị lại lanh lợi xen vào:

- Lúc hài tử vừa sinh ra, tôi trông cũng thấy giống Thế tử gia lắm. Nhìn ngón tay kìa, vừa nhỏ vừa dài; làn da thì hồng hào căng đầy, sau này nhất định sẽ trở nên trắng nõn; cả lông mài nữa, lông mày của tứ cô cô dài đến tóc mai, còn lông mày của Thế tủ gia lại đậm hơn chút ít.

Tống Mặc vui vẻ cười lớn.

Hài tử ngáp một cái rồi nhắm mắt.

Tống Mặc lại phấn khích kêu lên:

- Nhìn này, nhìn này! Con vừa ngáp một cái!

Thế nào mà hắn lại thấy thú vị nhỉ!

Nữ quyến trong phòng đều bật cười.

Cả đêm phải vất vả, tuy tinh thần Đậu Chiêu rất tốt nhưng vẫn không chịu nổi Tống Mặc cứ ôm con rồi la ầm lên như vậy. Nàng nói:

- Chàng đã báo lại với bên nha môn chưa? Hai ngày nữa là lễ tắm ba ngày của con, đến lúc đó mời đại bá mẫu đến giúp đỡ chuẩn bị là được rồi; Còn hôm đầy tháng của con, e rằng chàng sẽ phải nghỉ một ngày......

Lời của nàng đã nhắc nhở Tống Mặc. Hắn dặn dò Cam Lộ:

- Ngươi bảo Võ Di đến nha môn xin nghỉ phép cho ta. Mấy ngày nữa ta sẽ ở nhà.

Như vậy cũng được ư?

Đậu Chiêu lo lắng nhìn.

Nhưng Tống Mặc vẫn thản nhiên nói:

- Bình thường ta tôn trọng Cao Viễn Hoa là quan trên của mình. Hôm nay trong nhà có việc, ta muốn xin phép nghỉ mà hắn không biết đường giúp đỡ thì đừng trách ta phải chuyển hắn khỏi cái ghế chỉ huy sứ kia!

Cao Viễn Hoa là chỉ huy sứ Kim Ngô vệ, người lãnh đạo trực tiếp của Tống Mặc; là võ tướng chính nhị phẩm, cận thần của Thiên tử.

Ngày thường thấy Tống Mặc ôn hòa khiêm tốn nhưng nghe lời này xong, Kỷ thị không khỏi tặc lưỡi. Lúc này bà mới cảm giác được người đứng trước mặt mình đây không chỉ là Đậu tứ cô gia mà còn là Thế tử phủ Anh Quốc Công.

Thái thị càng không hề che đậy:

- Tứ cô gia thật uy phong! Bảo sao mọi người đều hâm mộ tứ cô cô gả được đến nhà tốt.

Lời nịnh nọt nông cạn như vậy nhưng vì nhắc đến Đậu Chiêu, giữa hai đầu lông mày của Tống Mặc vẫn không giấu được vài phần vui vẻ.

Kỷ thị và ngũ phu nhân quay sang trao đổi ánh mắt.

Có một gia đinh cách rèm cao giọng bẩm:

- Thưa Thế tử gia, đêm qua Thái Tử phi đã hạ sinh Hoàng tôn. Thái Tử phái Bàng công công tới hỏi phu nhân nhà chúng ta đã sinh chưa ạ.

Nữ quyến Đậu gia đều không tránh khỏi hít vào ngụm khí lạnh.

Đã sớm nghe nói phủ Anh Quốc Công thân vua gần rồng nhưng không ngờ lại đến mức này -- Thái Tử đối xử với Tống Mặc tựa như huynh đệ trong nhà vậy.

Tống Mặc không chú ý tới vẻ mặt của nữ quyến Đậu gia. Hắn còn đang đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc được làm phụ thân nên đắc ý nói:

- Ngươi bảo Bàng công công rằng phu nhân cũng đã hạ sinh một công tử nặng sáu cân bảy lượng, mẹ tròn con vuông, để hắn không cần lo lắng.

Cũng không có ý định gặp vị Bàng công công kia.

Đậu Chiêu biết vị công công tên Bàng Lập Trung này là một đại thái giám của Thái Tử, số năm tịnh thân còn nhiều hơn cả Thôi tiện nghi. Nghe nói ông ta từng hầu hạ bên cạnh nguyên hậu Thẩm thị nên luôn được Thái Tử kính trọng, bây giờ lại ở bên cạnh Thái Tử phi, phụ trách việc chăm sóc hai vị hoàng tôn.

Nàng vội nói:

- Chàng đi xem đi! Thái Tử đã phái người đến hỏi thăm ta, Thái Tử phi lại vừa hạ sinh lân nhi. Về tình về lý, chàng nên đi gặp Bàng công công và hỏi thăm tình hình Thái Tử phi cùng hoàng tôn mới phải.

Tống Mặc vỗ trán, nói:

- Ta thật là..... Chỉ lo hạnh phúc của mình mà quên hỏi tình hình của Thái Tử phi.

Hắn dặn dò gia đinh kia một lần nữa, sau đó cẩn thận từng li từng tí giao con cho vú nuôi, chào Kỷ thị và những người khác trong phòng rồi rời khỏi phòng sinh.

Mọi người trong phòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Y bà đến bắt bạch cho Đậu Chiêu, bà đỡ vội nhận thưởng, vú nuôi nhẹ nhàng vỗ về bé con, bà tử phòng bếp đun nước sôi, còn bọn nha hoàn thì bưng nước đường đỏ vào chiêu đãi nữ quyến Đậu gia.

Toàn bộ phòng sinh nhộn nhịp trở lại.

Đậu Chiêu bảo vú nuôi đặt con xuống cạch gối mình:

- Hãy để cho hài tử có thói quen nằm giường. Ngươi cứ bế bé như vậy sẽ chiều hư bé mất.

Vú nuôi cười nịnh nọt:

- Công tử đầu thai vào nhà như này, cho dù không nằm giường thì vẫn có người thay phiên nhau bế, cần gì phải vội vàng ạ?

Đậu Chiêu nhìn con còn đỏ hỏn một lúc rồi hạ quyết tâm.

Nàng dặn dò y bà:

- Không cần sắc thuốc mạch nha cho ta, cứ kê mấy thang thuốc thúc sữa là được.

Cả phòng đều sững sờ.

Vú nuôi sợ tới mức run lẩy bẩy, lập tức quỳ xuống:

- Phu nhân ghét bỏ nô tỳ là người thô bỉ ư? Nô tì có gì có gì không đúng xin phu nhân cứ trách mắng. Nô tỳ sẽ lập tức sửa đổi......

- Ngươi rất tốt.

Đậu Chiêu bảo Tưởng Diễm đỡ vú nuôi dậy, rồi nói:

- Đây là đứa bé đầu tiên của ta và Thế tử gia. Chúng ta đã thống nhất sẽ để ta nuôi con bằng sữa của mình. Ngươi không cần lo lắng, cho ngươi vào phủ là đề phòng ta không có sữa hoặc không đủ sữa. Nếu không trước đó ta đã không phái người đưa con của ngươi vào phủ, như vậy sẽ không phải cắt sữa sớm nữa.

Vú nuôi đều do người quen giới thiệu, thân thế đương nhiên trong sạch. Nhưng kiếp trước Đậu Chiêu không có duyên với con cái, vậy nên dù thế nào ở kiếp này, nàng cũng không bỏ mặc con của mình cho người khác.

Kỷ thị khuyên:

- Bây giờ hài tử còn đang ngủ say, đợi mấy ngày nữa lớn hơn sẽ liên tục đòi ăn sữa, chỉ sợ thân thể con sẽ không chịu được.

- Không sao đâu! Con đã chuẩn bị rồi.

Đậu Chiêu nhìn Kỷ thị, cam đoan:

- Nếu con thấy mệt sẽ đưa hài tử cho họ mà.

Thái độ hết sức kiên quyết.

Kỷ thị còn tưởng Đậu Chiêu như vậy vì mất mẹ từ nhỏ. Bà thở dài một hơi rồi dặn dò những chuyện cần chú ý trong thời kỳ ở cữ.

Người Tống gia cũng đã nhận được tin vui. Nhóm Tống đại phu nhân đang đợi vào thăm Đậu Chiêu.

Nữ quyến Đậu gia mượn cớ ra về.

Đậu Chiêu bảo Tưởng Diễm giúp mình tiễn khách.

Đám người Tống Mậu Xuân sống phụ thuộc vào phủ Anh Quốc Công nên luôn chú ý đến động tĩnh bên này. Tuy Tống Mặc không trắng trợn lan truyền chuyện Tưởng Diễm nhưng cũng không định giấu giếm che đậy. Đám vú già trong phủ cứ đồn tai nhau, nói cái gì Tống Nghi Xuân mang con riêng bên ngoài về nuôi dưới danh nghĩa con trai của Tưởng phu nhân, và lén lút đưa con gái ruột của Tưởng phu nhân đến Tưởng gia. Hôm nay, Tưởng gia đã suy tàn, Tống gia muốn đón con gái về...... Tống đại thái thái nghe được mấy lời này thì nhịn không được khinh thường chế diễu đám nô bộc ăn không ngồi rồi kia, còn tự hỏi "Ai có thể làm ra loại chuyện như vậy chứ?". Nhưng giờ phút này tận mắt thấy Tưởng Diễm, bà lập tức rơi vào hoảng loạn.

Tống tam thái thái thấy nữ quyến Đậu gia đầy phòng thì tức giận đầy bụng.

Năm đó, Tưởng phu nhân gần gũi với nhà mẹ đẻ nhưng vẫn không khoa trương như Đậu thị bây giờ, hơn nữa nàng ta còn không để người Tống gia vào mắt.

Bà cúi đầu, thì thầm với Tống thứ thái thái, hoàn toàn không chú ý tới Tưởng Diễm:

- Cháu dâu sinh con sao không báo với chúng ta mà lại đi mới nhà mẹ đẻ đến trước. Chẳng lẽ định tổ chức lễ tắm ba ngày luôn ư?

Ai ngờ Tống tứ thái thái nghe xong thì kéo kéo ống tay áo của bà, nhìn về phía cửa, mấp máy môi nói không ra tiếng.

Tống tam thái thái cũng nhìn theo nhưng chỉ thấy mành cửa đung đưa, nữ quyến Đậu gia và Tưởng Diễm đã sơm đi mất, nên đương nhiên không thấy Tưởng Diễm.

Bà đang định hỏi chuyện gì thì Tưởng Diễm trở lại.

Tống tam thái thái chỉ thẳng vào Tưởng, sợ hãi kêu lên; rồi chợt nhận ra mình thất thố, vội bỏ tay xuống, khôi phục lại vẻ mặt lãnh đạm lúc trước

Đậu Chiêu nhịn cười giới thiệu ba vị Tống phu nhân với Tưởng Diễm, sau đó lấy cớ bảo Tưởng Diễm đi xem canh gà hầm được chưa.

Sau khi Tưởng Diễm ra ngoài, nàng thẳng thắn hỏi Tống tam thái thái:

- Tam thẩm thấy Diễm muội thì nghĩ tời điều gì vậy?

Mặt Tống tam thái thái hết đỏ lại trắng. Bà lúng túng nói:

- Chẳng qua là thấy biểu tiểu thư giống nhị tẩu mà thôi!

- Chỉ vì giống thôi sao?

Trái ngược với trầm mặc khi xưa, hôm nay Đậu Chiêu lại hùng hổ dọa người:

- Nghe nói lúc mẹ chồng của ta sinh nhị gia được đại bá mẫu giới thiệu bà đỡ. Mà bây giờ Thế tử gia làm đủ mọi cách cũng không tìm thấy bà đỡ đó. Mọi người thấy kỳ quái không?

Sau đó, ánh mắt sắc bén của nàng rơi lên người Tống đại thái thái.

Tống đại thái thái suýt thì nhảy dựng lên.

- Ta, ta cũng chỉ có ý tốt.

Bà vội vàng giải thích, trán đã lấm tấm mồ hôi :

- Bà đỡ ấy cũng có tiếng ở kinh thành. Lúc sinh Tống Khâm và Tống Đạc, ta đều mời đến. Làm sao có thể nói không thấy đã không thấy được? Có khi vì kiếm đủ tiền nên bà đỡ ấy không làm nghề này nữa? Ta nghe nói bà đỡ ấy chỉ có một cô con gái gả đến tận phủ Tế Nam, chắc là cũng chuyển đến phủ Tế Nam rồi.

- Chắc là vậy.

Đậu Chiêu cười khinh bỉ, dặn dò bọn nha hoàn dâng trà cho ba vị Tống phu nhân, lại lấy cớ hài tử vừa ngủ nên không tiện bế ra, hẹn ba vị đến lễ tắm ba ngày rồi gặp sau.

Ba vị Tống phu nhân cũng không còn tâm trạng nhiều lời với nàng, hàn huyên vài câu, thấy Đậu Chiêu bưng trà thì lập tức đứng dậy cáo từ.

Đậu Chiêu cũng hơi mệt chút, dặn dò vài câu rồi nằm xuống ngủ.

Lúc Tống Mặc trở, Đậu Chiêu vẫn đang ngủ. Hắn nhẹ chân bước vào, đứng bên giường ngắm nhìn Đậu Chiêu và hài tử rất lâu rồi cười tủm tỉm rời khỏi phòng, đi viết thiệp mời cho bằng hữu.

Chương 424: Hiến kế

Nhưng Tống Mặc vừa ngồi xuống thì Cao Thăng lại tới, còn mang theo rất nhiều thuốc bổ:

- Lão gia rất vui mừng, bảo cô gia phải chăm sóc tứ cô cô thật tốt. Chờ đầy tháng, lão gia sẽ mời người đưa tiểu công tử về nhà chơi mấy ngày.

Lễ tắm ba ngày và ngày đầy tháng của hài tử là tiệc của nhóm nữ quyến. Người làm phụ thân, làm ngoại tổ phụ như Đậu Thế Anh cũng phải tránh mặt.

Mình đã sướng đến phát rồ rồi, mà nhạc phụ luôn yêu thương Đậu Chiêu như vậy chắc cũng mong mỏi không kém.

Tống Mặc suy nghĩ một lát rồi nói:

- Ngươi chuyển lời đến nhạc phụ đại nhân, hôm này rảnh cứ qua đây, ta sẽ bế tiểu công tử tới cho người nhìn.

Cao Thăng nghe xong thì mừng rỡ, dập đầu mấy cái rồi mới cáo lui.

Tống Mặc nhấc bút, chuẩn bị viết thiệp mời thì Cố Ngọc vội vã chạy tới.

Hắn vui mừng khôn siết, hỏi:

- Nghe bảo là một tiểu tử nặng sáu cân bảy lượng, có thật không?

Tống Mặc gật đầu, hạnh phúc nhắc đến hài tử, hoàn toàn không còn tâm trạng ngồi viết thiệp mời nữa:

- ...... Chưa được hai canh giờ đã mở mắt..... Bà đỡ nói con nhà khác phải đến bảy ngày mới mở to như vậy...... Lông mày thì giống huynh, còn đôi môi thì giống tẩu tẩu của đệ, đáng yêu vô cùng...... Huynh đang đau đầu không biết đặt tên gì cho con, đệ tới đây thì mau giúp huynh xem tên nào phù hợp.

Hai người ngồi ghé lên bàn của kháng, chọn tới chọn lui những cái tên Tống Mặc đã nghĩ.

Tống Nghi Xuân đang viết chữ to thì nghe tin Đậu Chiêu sinh con trai. Sắc mặt ông lập tức sa sầm. Bút mực trên tay bị ném xuống.

Gia đinh tới báo nơm nớp lo sợ, đứng im không dám nhúc nhích.

Thấy vậy, mặt Tống Nghi Xuân càng đen hơn. Ông cau mày rồi phẩy tay đuổi người ra ngoài.

Gia đinh này như được đại xá, chạy vút đi.

Đào Khí Trọng ngồi trầm tư rất lâu trong phòng, cuối cùng vẫn quyết định đến chỗ Tống Nghi Xuân.

Tống Mặc và Tống Hàn trở mặt, tuy Tống Nghi Xuân không nói nhưng ông vẫn lờ mờ đoán được.

Ông vào phủ sau khi Tống Hàn được sinh ra. Lúc đó, Lão Quốc Công vừa tạ thế, rất nhiều lão bộc về quê an dưỡng tuổi già, Tưởng phu nhân cũng vừa mới tiếp quản công việc trong phủ. Lúc đó, ông chỉ nghĩ là thay cũ đổi mới như bình thương, không hề quan tâm gì khác. Nhưng bây giờ nghĩ lại, đúng là Tống Nghi Xuân gan lớn hơn ông tưởng và càng vô năng, càng bốc đồng, càng không có đầu óc.

Mình đi theo Tống Nghi Xuân như này, e rằng sẽ chết không tử tế trong tay Tống Mặc rồi.

Ông bắt đầu thấy nhụt chí.

Nhưng Tống Mặc vừa có trưởng tử, địa vị thế tử sẽ càng vững chắc hơn, trong lòng Tống Nghi Xuân nhất định không hề dễ chịu. Bây giờ không phải lúc mình nói chuyện này, hơn nữa vẫn phải đi trấn an Tống Nghi Xuân, đảm bảo tâm trạng của ông ta tốt thì mình mới có thể an nhàn giữ được tình cảm chủ khách.

Nghĩ tới những điều này, ông lập tức đi thay bộ y phục rồi đến Tê Hương viện.

Quả nhiên Tống Nghi Xuân đang nổi trận lôi đình.

Sau khi ông nghe ngóng thì biết là do nha hoàn pha trà quá nóng.

Đào Khí Trọng thở dài, bảo gia đinh vào bẩm một tiếng.

Nha hoàn rất nhanh ra mời.

Đào Khí Trọng nghiêm nghị đi vào.

Tống Nghi Xuân lập tức nói:

- Hắn là tiên sinh đã nghe tin Đậu thị sinh một một đứa con trai?

- Tôi đã nghe.

Đào Khí Trọng đáp:

- Tôi tới cũng chính vì chuyện này.

Tống Nghi Xuân "ồ" lên đầy thích thú, chỉ vào ghế bành:

- Hãy ngồi xuống nói chuyện.

Đào Khí Trọng bảo Tống Nghi Xuân cho lui tất cả người hầu trong phòng rồi bắt đầu nói:

- Tốt nhất là tìm cho nhị gia một hôn sự tốt. Chuyện của nội viện nên để mấy phụ nhân tự phân cao thấp với nhau. Chúng ta nhúng tay vào chẳng khác gì gãi không đúng chỗ ngứa, lúc mấu chốt không thể hiệu quả được.

Tống Nghi Xuân do dự nói:

- Liệu có được không? Đậu thị đanh đá chua ngoa, không phải người dễ đối phó, chỉ sợ người bình thường không thể trấn áp nổi.

- Thế công chúa thì sao?

Đào Khí Trọng đáp:

- Cho dù Thế tử phu nhân lợi hại, nhưng nào dám cưỡi lên đầu công chúa?

Hai mắt Tống Nghi Xuân lập tức sáng lên:

- Hài tử do công chúa sinh là hoàng thân quốc thích, địa vị chắc chắn cao hơn hai tử của Đậu thị. Đến lúc đó Tống Mặc sẽ phải đau đầu đây. Để ta xem hắn còn coi Đậu thị như trân bảo nâng niu trên tay nữa không.

Ông cười khinh bỉ rồi bắt đầu nghĩ đến mấy vị công chúa gần tuổi Tống Hàn.

- Phúc Viên vừa gả. Cảnh Nghi lớn hơn Thiên Ân ba tuổi, Cảnh Thái lớn hơn hai tuổi, còn Cảnh Phúc lớn hơn một tuổi. Cảnh Phúc thích hợp nhất nhưng lại là con của Vạn Hoàng Hậu......

Đào Khí Trọng cúi đầu uống trà, không hề có ý định tiếp lời.

Công chúa dễ lấy như vậy ư? Có Tống Mặc tựa châu ngọc chắn phía trước, Tống Hàn lại bị đồn là thứ nghiệt chủng. Đừng nói công chúa, phàm là nhà hiểu biết cũng không muốn gả con gái.

Ông không dám đắc tội với Tống Mặc nên đành phải bày ra chuyện này để tạm qua cửa.

Như thấy Tống Nghi Xuân như vậy, ông vẫn không thể không nhắc nhở:

- Công chúa không được thì quận chúa hoặc đích trưởng nữ cũng được! Chỉ cần nhà mẹ đẻ có thế lực, hơn nữa còn đại phòng, tam phòng và tứ phòng, chưa chắc nhị gia đã thua Thế tử gia -- Thế tử gia lợi hại như nào cũng không thể cắt đứt toàn bộ với người thân.

Tống Nghi Xuân gật đầu lia lịa, tâm trạng tốt lên rất nhiều.

Mình sống được ít nhất ba mươi năm nữa, có mình làm chỗ dựa chẳng lẽ còn lo không ép được Đậu thị?

Đậu gia cũng không định tìm đến cửa chỉ vì mấy chuyện nhỏ nhặt linh tinh chứ?

Huống chi Đậu thị không có anh em ruột. Bây giờ vẫn chưa sao. Nhưng với những nhà thi cử làm quan giống Đậu gia thì con cháu phòng nào đỗ cao, phòng đó có tiếng nói. Hai mươi năm sau, ai biết Đậu gia sẽ thế nào?

Rồi nghĩ đến chuyện khác, ông càng vui vẻ hơn:

- Có con rồi thì muốn gạt huynh đệ qua một bên! Cũng không biết Tống Mặc bị điên cái gì mà tự dưng muốn giành lấy hồi môn của Tưởng thị đã chia cho Thiên Ân. Người Lục gia thì bị che mắt, nói Thiên Ân còn nhỏ tuổi chưa hiểu chuyện, tạm thời phải giao hồi môn của Tưởng thị cho Tống Mặc quản lý. Nếu Tống Hàn thành thân, ta xem bọn họ lấy lý do gì nữa? Đúng là một mũi tên trúng hai con chim!

Đào Khí Trọng vô cùng bất ngờ.

Ông vẫn chưa biết chuyện Tống Mặc muốn lấy lại hồi môn của Tưởng thị.

Xem ra Tống Mặc rất hận Tống Hàn, mà Tống Nghi Xuân nhất quyết muốn dùng Tống Hàn để chọc tức Tống Mặc. Có lẽ mình phải sớm thoát thân thôi.

Đào Khí Trọng trở về không bao lâu thì "đổ bệnh".

Đương nhiên, đây đều là những chuyện sau này.

Buổi tối, Đậu Thế Anh đến phủ Anh Quốc Công ngồi chơi.

Tống Nghi Xuân vẫn phải làm bộ làm tịch tiếp đón. Ngồi một lúc, Đậu Thế Anh mới qua bên Di Chí Đường.

Hài tử nho nhỏ quấn trong chăn gấm đỏ được bế đến thư phòng.

Đậu Thế Anh ltrông thấy thì rơm rớm nước mắt.

- Đáng yêu quá!

Ông lẩm bẩm:

- Nhìn tóc và mắt này, Thọ Cô ngày bé cũng đáng yêu như vậy.

Tống Mặc đứng bên cạnh nói thầm trong bụng.

Rõ ràng con giống mình, sao lại bảo giống Thọ Cô?

Cố Ngọc vẫn chưa đi. Bây giờ, thấy khuôn mặt nhỏ xinh của hài tử giống Tống Mặc bảy tám phần, hắn không khỏi cười hắc hắc, rồi khen theo Đậu Thế Anh:

- Đúng là rất giống tẩu tẩu.

- Thật ư?

Đậu Thế Anh tìm được đồng minh thì mặt mày hớn hở, tháo ngọc bội bên hông đưa cho Cố Ngọc:

- Đây là đại công tử nhà Vân Dương bá nhỉ? Cũng không có vật gì tốt, thôi cháu cầm tạm chơi nhé.

Cố Ngọc vừa nhìn đã biết là ngọc dương chi thượng hạng, trơn mượt bóng lóa, tỉ mỉ tinh tế, chạm khắc hoa văn cổ phong trang nhã tự nhiên. Chắc hẳn là đồ gia truyền.

Hắn tươi cười cảm ơn. Thừa dịp Đậu Thế Anh đang nhìn hài tử thì nháy mắt với Tống Mặc, ý khen Đậu lão gia hào phóng, hắn mới nói mấy câu khách sáo mà đã được cho đồ tốt.

Tống Mặc dở khóc dở cười.

Đậu Thế Anh cứ lo lắng gió thổi bay mất cháu ngoại, tự tay dựng dựng cổ áo của hài tử rồi mới để vú nuôi bế về.

Tống Mặc mời Đậu Thế Anh ở lại uống rượu.

Đậu Thế Anh cũng không khách khí, càm ràm với Tống Mặc hơn nửa canh giờ, tất cả đều là chuyện ngày bé của Đậu Chiêu.

Cố Ngọc thế mới biết chuyện trong nhà họ Đậu.

Hắn thấy rất xấu hổ.

Không ngờ tẩu tẩu lại khổ như vậy.

Lúc trước, mình không nên đối xử không tốt với tẩu tẩu.

May sao Thiên Tứ ca thật lòng thích tẩu tẩu, tâm chí kiên định cưới tẩu tẩu về. Nếu thật sự bị mình càn quấy rồi phá hỏng mối lương duyên này thì mình đúng là tội nhân mà!

Hắn ân cần rót thêm rượu cho Đậu Thế Anh.

Đậu Thế Anh nhìn hắn càng thuận mắt, bảo Cố Ngọc khi nào rảnh tới nhà chơi:

- ...... Ta có mấy bộ rửa bút, đến lúc đó cháu chọn một bộ, còn lại sẽ để giành cho cháu ngoại của ta.

Trên đời này có vật gì mà Cố Ngọc chưa thấy, nhưng đáng quý chính là thành ý của Đậu Thế Anh

Hắn không ngừng đáp "vâng", thấy Đậu Thế Anh đã ngà ngà say còn xung phong nhận việc đưa Đậu Thế Anh về.

Tống Mặc kéo hắn qua một bên:

- Không phải đệ nhìn trúng vật gì ở chỗ nhạc phụ của huynh chứ? Đừng làm huynh mất mặt đấy!

Cố Ngọc đảo mắt một vòng, nói:

- Đệ là người nông cạn như vậy ư?

Tống Mặc nhìn hắn từ trên xuống dưới, thẳng thắn đánh giá:

- Huynh không phát hiện đệ thâm trầm ở chỗ nào.

Cố Ngọc tức giậm chân. Hắn đỡ Đậu Thế Anh lên kiệu, còn mình thì cưỡi ngựa bên cạnh.

Tống Mặc cười lắc đầu, thấy bóng hai người khuất ở đầu ngõ thì mới trở về Di Chí Đường, đến chỗ Đậu Chiêu.

Đậu Chiêu ngủ hơn nửa ngày, người đã lấy lại sức.

Hài tử đang nằm ngủ bên cạnh nàng. Nàng dựa lên gồi, ngồi nghe Tưởng Diễm kể chuyện:

-...... Lúc tẩu ngủ thì Lục gia và Thế tử phu nhân Duyên An hầu phái người tới hỏi thăm, nhắn tẩu hãy nghỉ ngơi thật tốt, lễ tắm ba ngày nhất định sẽ tới chúc mừng.

Tưởng Diễm đã làm rất tốt.

Đậu Chiêu mỉm cười gật đầu.

Có đôi khi, chỉ thiếu một cơ hội!

Nàng hỏi Tưởng Diễm:

- Vậy muội nói gì?

Tưởng Diễm đáp:

- Muội nói tẩu đang ngủ, nhờ ma ma của hai nhà chuyển lời hỏi thăm sức khỏe đến Lục lão phu nhân, Ninh Đức trưởng công chúa và Thế tử phu nhân Duyên An hầu, cũng thưởng cho ma ma của hai nhà hồng bao nhiều nhất.

Đậu Chiêu lập tức tán dương:

- Muội làm tốt lắm!

Tưởng Diễm thẹn thùng nói:

- Muội chỉ học theo Tố Tâm thôi.

Đậu Chiêu lâm bồn, Tố Tâm và Tố Lan đều qua giúp đỡ. Từ trước đến nay Tố Tâm luôn là người có uy tín trong phòng Đậu Chiêu. Mọi người vẫn thường nhờ nàng quyết định.

Tưởng Diễm lại bận tâm một chuyện:

- Muội thấy nhóm đại bá mẫu có vẻ không vui. Sẽ không sao chứ?

Đậu Chiêu cười nói:

- Họ hàng gần gũi hơn người ngoài bởi vì có thể giúp đỡ nhau những khi khó khăn. Nhưng lúc ca ca của muội gặp chuyện không may, họ lại không chịu đứng ra nói giúp một tiếng. Loại họ hàng có thể cùng phú quý, nhưng không cùng hoạn nạn này để mất lòng cũng chẳng sao. Dù gì ở thời điểm quan trọng, bọn họ sẽ không giúp được chúng ta.

Tưởng Diễm trầm ngâm suy nghĩ.

Tống Mặc thì thấy may mắn vì đã lấy được một thê tử có thể sát cánh cùng mình.

Hắn tươi cười sãi bước đi vào:

- Hai người đang nói chuyện gì vậy? Thấy có vẻ rất vui!

Chương 425: Đặt tên

Tưởng Diễm vẫn hơi sợ Tống Mặc. Lúc Tống Mặc bước vào, nàng lúng túng đứng dậy, lẩm bẩn gọi một tiếng "ca ca" rồi lui qua một bên, nhường lại vị trí cạnh giường cho hắn.

Tống Mặc ngồi xuống ghế con, cầm tay Đậu Chiêu, hỏi:

- Con có quấy không? Nàng đã thấy trong người khá hơn chưa?

Sau đó dịu dàng vén những lọn tóc trước má Đậu Chiêu ra sau tai.

Toàn bộ cảnh thân mật này đều thu vào trong mắt Tưởng Diễm. Nàng đỏ bừng mặt, vội vàng đứng dậy trở về Bích Thủy hiên.

So với Di Chí Đường náo nhiệt ấm cúng, Bích Thủy hiên thật yên tĩnh.

Tưởng Diễm nhìn đèn lồng đỏ rực dưới mái hiên thì hai mắt hơi cay cay.

Nàng nhớ đến đoàn rước dâu trống kèn huyên náo đón nàng đi.

Nàng cứ tưởng mình sẽ cùng hắn sinh con đẻ cái, hạnh phúc sống hết cuộc đời.

Thế nhưng, hắn đã đưa nàng cho Hạ Hạo.

Những hình cảnh nhục nhã kia lại lần nữa hiện lên trong tâm trí.

Nàng vội ngồi bệt xuống đất nôn khan.

Ánh Hồng kêu lên đầy sợ hãi, vừa đỡ nàng dậy vừa lo lắng hỏi:

- Biểu tiểu thư, người sao vậy? Để nô tỳ bảo người đi mời đại phu cho người nhé?

Tưởng Diễm giữ Anh Hồng lại:

- Ta không sao. Có lẽ do trận gió lạnh vừa rồi nên bụng hơi khó chịu, về phòng uống chén trà nóng là hết thôi. Trong nhà đang có chuyện vui, không nên vì ta mà kinh động đến ca ca và tẩu tẩu rồi khiến họ lo lắng!

Ánh Hồng thấy lời nàng nói cũng đúng nên không nghĩ nhiều.

Tưởng Diễm để Ánh Hồng đỡ lên. Khuôn mặt nàng trắng bệch, không còn tí huyết sắc nào.

Ánh Hồng giật thót tim.

Tưởng Diễm đã đi đến nội thất.

Không thể nghĩ đến hắn nữa!

Nàng vốn là người không còn trong sạch. Nhưng ca ca tốn nhiều công sức đón nàng hồi phủ như vậy, lại còn vì nàng mà trở mặt với phụ thân và đệ đệ mười mấy năm của mình. Nếu ca ca đã bảo mọi người gọi nàng là "biểu tiểu thư" thì nàng cũng nên quên đi những chuyện trước đây, coi mình là một quả phụ đã mất trượng phu, rồi vui vẻ sống cùng ca ca và tẩu tẩu mới phải.

Tưởng Diễm hít một hơi thật sâu, vén mành che của nội thất lên rồi đi vào.

※※※

Tống Hàn nằm trên kháng nhìn ngọn nến đung đưa, vẻ mặt vô cùng dữ tợn.

Từ nhỏ hắn đã biết mình là thứ tử, không có khả năng kế thừa gia nghiệp. Ca ca vất vả cố gắng là chuyện rõ như ban ngày. Hắn chưa từng muốn nếm khổ giống ca ca, cũng không định tranh đoạt địa vị Thế tử phủ Anh Quốc Công với huynh ấy. Hắn chỉ hy vọng có thể núp dưới bóng của ca ca, ăn chơi nhàn nhã, làm công tử phú gia mà thôi.

Nhưng bây giờ, hy vọng này đang trở nên xa vời.

Tống Mặc muốn lấy lại của hồi môn mẫu thân cho hắn.

Lục gia cũng đứng về phe Tống Mặc.

Còn phụ thân dù không vui nhưng hắn lại đang ở Tê Hương viện. Phụ thân sợ bị hiểu lầm là muốn giữ sản nghiệp của con mình rồi mang tiếng keo kiệt hẹp hòi, chỉ vì mấy ngàn lượng bạc của hồi môn mà muốn tranh chấp với Tống Mặc. Tống Mặc thì hận không thể một gậy đánh hắn trở về nguyên hình. Oan gia ngõ hẹp, mạnh hơn thì thắng. Phụ thân cắn răng không lên tiếng, sợ tới sợ lui, sợ Tống mặc quỷ kế đa đoan, cuối cùng vẫn đồng ý trả lại hồi môn của mẫu thân.

Không có chỗ tài sản đó, mình sẽ phải phụ thuộc vào phụ thân, những ngày về sau biết sống thế nào đây?

Tống Hàn cảm giác tuy giờ phút này vẫn được ăn ngon mặc đẹp nhưng ngay sau đó sẽ giống như tên ăn mày, không, còn không bằng tên ăn mày. Ăn mày có thể tự đi xin ăn, còn hắn đường đường là nhị gia của phủ Anh Quốc Công, chẳng lẽ lại đi xin ăn? Hơn nữa, nếu các bằng hữu phát hiện hắn không xu dính túi, liệu họ có còn coi trọng hắn như trước nữa không?

Hắn hung hăng đấm bùm bụp xuống giường.

Thế mà Đậu thị lại sinh con trai!

Nếu con gái thì tốt biết mấy!

Ít nhất hắn vẫn có thể cáo mượn oai hùm, vịn vào cái thân phận người thừa kế gần nhất sau Tống Mặc, nói không chừng còn kiếm được ít tiền để vượt qua cửa ải khó khăn này.

Bây giờ thì biết làm thế nào đây?

Tống Mặc sẽ không bỏ qua cho hắn, phụ thân thì không thể dựa vào, con đường phía trước của hắn sẽ đi về đâu?

Tống Hàn cảm thấy gió đêm hôm nay đột nhiên lạnh buốt thấu xương.

※※※

Đậu Minh ở phủ Tề Ninh hầu cũng không vui vẻ gì.

Nàng ngồi trước bàn trang điểm, nhìn mỹ nhân trong gương đẹp như hoa nhưng vẻ mặt lại man mác u sầu thì khẽ cau mày.

Đậu Chiêu thật tốt số.

Nàng ta và mình mang thai cùng lúc, nhưng con của mình đã mất, còn nàng ta lại thuận lợi sinh trưởng tử.

Ngụy Đình Trân mà biết, thể nào cũng chỉ cây dâu mắng cây hòe với bà bà và trượng phu của mình?

Nhưng chuyện này có thể trách mình sao?

Nếu con của mình vẫn còn thì bây giờ mình đã được làm mẫu thân rồi!

Cả đời phụ thân chỉ có hai đứa con gái. Tuy rằng ông là tiến sĩ hai bảng, bằng hữu thân thích không nói gì trước mặt, nhưng sau lưng có ai không bảo ông tuổi già cô đơn? Bây giờ, Đậu Chiêu đã sinh được con trai giúp phụ thân nở mày nở mặt. Phụ thân hẳn là sẽ rất phấn khởi? Có khi còn lấy mấy món đồ gia truyền quý giá đi dỗ cháu ngoại.

Mặt Đậu Minh lập tức tái nhợt. Nàng vô thức bẻ gãy chiếc lược ngà voi trên tay.

- Phu nhân!

Tiều nha hoàn đang hầu hạ bên cạnh bị dọa sợ run lẩy bẩy.

Đậu Minh bực bội lườm nha hoàn đó.

Từ sau lần Đậu gia và Ngụy gia trở mặt, người Đậu gia không đến đây nữa, có việc thì chỉ phái ma ma đến báo, nàng có đi hay không cũng không còn muốn thúc ép. Ngụy Đình Trân hả hê vô cùng, cho rằng như vậy đã nắm được điểm yếu của nàng, nhưng lại không biết rằng con người luôn thích gấm lụa. Trong tay nàng có tiền, còn Ngụy Đình Du lại ăn không ngồi rồi ở nhà, ngoại trừ nhận một ngàn thạch bổng lộc mỗi năm thì không kiếm được gì thêm. Ngụy Đình Trân muốn mượn cớ nàng đẻ non để thay đổi toàn bộ người bên cạnh nàng bằng nô bộc của phủ Tề Ninh hầu. Nàng thuận thế mua một số nha hoàn, bà tử thêm vào khiến tính toán của Ngụy Đình Trân phải đổ bể.

Nhưng những nha hoàn, bà tử mới mua này không được dạy dỗ tốt, sai bảo vẫn không thuận tay, còn cần Chu ma ma chỉ bảo thêm nữa mới được.

Nghĩ tới đây, nàng hỏi tiểu nha hoàn kia:

- Ngoài báo tin tứ cô cô hạ sinh trưởng tử thì còn gì nữa không?

- Ngoài chuyện đấy ra thì không nói gì thêm ạ.

Hai hàm răng của tiểu nha hoàn đã đánh cầm cập vào nhau.

Cũng tại mình đánh cược thua với các tỷ muội nên mới phải đến bẩm báo với phu nhân.

Nhà ai sinh cháu ngoại lại không mời muội muội đến lẽ tắm ba ngày chứ?

Rõ ràng là phu nhân bị nhà mẹ đẻ và tỷ tỷ coi thường mà.

Nếu phu nhân nổi nóng lấy nàng ra trút giận thì nàng biết làm thế nào đây?

Tiểu nha hoàn sợ đến mức bắt đầu khóc thút thít.

Đậu Minh phất phất tay cho nàng lui xuống.

Tiểu nha hoàn như trút được gánh nặng.

Chạy vội ra ngoài.

Bên trong nội thất lập tức có tiếng "loảng xoảng" của đồ vật bị đập vỡ.

Tiểu nha hoàn rụt rụt vai, ngẩng đầu thì thấy Ngụy Đình Du đi đến.

Nàng vội vàng khom gối hành lễ, run rẩy lui đến góc tường.

Ngụy Đình Du dừng ở trước cửa.

Đậu Minh lại đang đập phá đồ vật.

Lần này không biết là lần thứ mấy rồi.

Lần đầu tiên, nàng khuyên hắn lấy tiền đi tìm Đông Bình bá, nhờ Đông Bình bá tìm giúp một việc làm trong phủ Đô đốc Ngũ quân. Nhưng hắn đã từ chối.

Nàng lập tức hất đổ tách trà lần chung trà trên kháng xuống đất.

Lần thứ hai, tỷ tỷ thấy nha hoàn trong phủ đều thay đổi, sợ người mới vào không hiểu phép tắc nên đã đưa một đại nha hoàn thân cận cho hắn. Nàng liền thẳng tay trả người về phủ Cảnh Quốc Công. Hắn bảo nàng giải thích lý do thì nàng quái đản hỏi có phải hắn yêu thích nha hoàn này, muốn giữ lại làm ấm giường không? Hắn tức giận phất tay áo bỏ đi. Nàng thì giống như bây giờ, ném vỡ đồ vật trong phòng.

Lần thứ ba... Hắn không nhớ rõ.

Chỉ nhớ là mẫu thân tiếc mấy món đồ bị ném vỡ nên gọi nàng đến giáo huấn. Nàng lại lạnh lùng cãi "Ta đập hồi môn của mình, chứ không phải đồ của phủ Tề Ninh hầu. Ta còn chưa than tiếc, người tiếc cái gì! Đồ vỡ rồi thì mua lại. Cũ không mất đi, mới sẽ không đến.". Mẫu thân tức tái mặt, chỉ tay về phía nàng nửa ngày cũng không thốt được tiếng nào.

Ngụy Đình Du không muốn vào trong để rồi bị ăn mắng. Hắn xoay người đi về hướng ngược lại.

Vô tình lại thấy tiểu nha hoàn kia đang run rẩy trong góc tường.

Tâm hắn không tránh khỏi mềm nhũn ra.

Tiểu nha hoàn này sợ Đậu Minh như sợ hổ, chẳng lẽ mình lại không như vậy?

Ngụy Đình Du liền cảm thấy đồng bệnh tương lân.

Hắn dừng bước, dịu dàng hỏi tiểu nha hoàn:

- Ngươi tên là gì?

Tiểu nha hoàn lắp bắp trả lời:

- Nô tỳ, nô tỳ được gọi là A Huyên.

- A Huyên?

Ngụy Đình Du hỏi:

- Là huyên nào?

Tiểu nha hoàn đáp:

- "Huyên" trong cỏ huyên ạ.

Ngụy Đình Du khá bất ngờ.

- Ngươi biết chữ à?

- Lúc đệ đệ đang học, nô tỳ ngồi bên cạnh thêu thùa. Là đệ đệ chỉ nô tỳ biết một ít.

Ngụy Đình Du kinh ngạc hỏi:

- Nếu nhà ngươi đã đủ tiền cho đệ đệ của ngươi đi học thì tại sao lại bán ngươi?

Tiểu nha hoàn liền giải thích:

- Nô tỳ đã ký vào khế ước, mười năm sau đệ đệ của nô tỳ sẽ đến chuộc nô tỳ!

Mắt của nàng thật to, lại trong veo như dòng suối mát lành, chỉ cần liếc một cái thì có thể nhìn thấu ngọn nguồn.

Đúng là ngốc mà!

Ngụy Đình Du lắc đầu ra ngoài, nhưng vẫn nhịn không được dặn dò gia đinh bên cạnh:

- Ngươi tìm cơ hội chuyển tiểu nha hoàn A Huyên này đến thư phòng ở ngoại viện đi. Tính tình nàng thế này mà hầu hạ bên cạnh phu nhân thì chỉ có con đường chết.

Gia đinh nhỏ giọng đáp "vâng" .

Ngụy Đình Du đi đến chỗ Điền thị.

※※※

Tống Mặc nằm nghiêng trên giường ngắm hài tử ngủ say, càng nhìn càng thấy đáng yêu, càng nhìn càng cảm thấy thần kỳ.

Hắn thì thầm hỏi Đậu Chiêu:

- Nàng nghĩ nên đặt tên con là gì? Minh Nghi? Hi Hiền? Phượng Dực?

Đậu Chiêu cười bảo:

- Cần đặt tên sớm vậy ư? Hay là lấy nhũ danh trước đi?

- Làm vậy được sao?

Tống Mặc cảm thán:

- Đây là trưởng tử của chúng ta. Nhũ danh cần lấy, tên cũng cần lấy.

Rồi hắn rầu rĩ nói:

- Ta thấy tên Minh Nghi và Hi Hiền đều không tệ. Nhưng Cố Ngọc lại thấy tên Phượng Dực hay. Còn nhũ danh thì gọi là "Nguyên ca" được không?

Đứa nhỏ này là trưởng tử nên cũng đảm đương nổi chữ "nguyên".

Đậu Chiêu cười gật đầu:

- Nhũ danh này hay lắm!

Tống Mặc đắc ý nói:

- Vậy đại danh sẽ gọi là "Minh Nghi".

- Tống Minh Nghi.

Đậu Chiêu cười nói:

- Đọc cũng thuận miệng đấy.

Tống Mặc thấy Đậu Chiêu đồng ý thì phấn khởi gọi "Nguyên ca", "Nguyên ca".

Hài tử cũng không nể mặt hắn, nhíu mày chu môi, khóc rống lên.

Tống Mặc ngượng ngùng cười cười.

Đậu Chiêu vội an ủi hắn:

- Có lẽ Nguyên ca đói bụng.

Tống Mặc "a" lên rồi lúng túng nép vào một bên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play