Chương 416: Hồng nhạn

Đây là sao?

Đậu Chiêu tròn mắt nhìn.

Tống Mặc đưa thư cho nàng.

Đậu Chiêu nhận thư, vội vàng đọc rồi thốt lên đầy kinh ngạc:

- Ngũ cữu dám nói ông ấy sống khó khăn, muốn chàng đưa mấy ngàn lượng bạc đến Liêu Đông ư?

Hoàng Thượng không dồn Tưởng gia vào chỗ chết. Tuy phần lớn sản nghiệp của Tưởng gia bị sung công, nhưng đất tổ ở Hào Châu vẫn nguyên vẹn. Khi Tưởng Ly Châu xuất giá, Tống Mặc sợ Tưởng gia phải giật gấu vá vai, nên đã bảo Đậu Chiêu bí mật trợ cấp năm ngàn lượng bạc. Tưởng tứ phu nhân không chỉ từ chối mà còn nói cho nàng biết, Tưởng gia không được như trước đây nhưng trước khi qua đời, Mai phu nhân đã sắp xếp ổn thỏa. Cô nương Tưởng gia xuất giá, mỗi người đều được một ngàn lượng bạc của hồi môn; con trai Tưởng gia cưới vợ, mỗi người đều được hai ngàn lựng bạc sính lễ; giống với nhà phú hộ bình thường cưới vợ gả chồng cho con cháu. Sao bây giờ Tưởng Bách Tôn lại bảo thiếu bạc? Hơn nữa còn mở miệng xin Tống Mặc?

Nàng không hiểu.

Tống Mặc thấp giọng đáp:

- Lúc ta còn nhỏ, đại cữu từng dạy ta dùng "Thiên Ngôn Thi" để viết thư. Một bức thư, hai ý nghĩa.

Hắn cẩn thận chỉ Đậu Chiêu cách đọc bức thư này.

Đậu Chiêu học cả ngày mới nắm được căn bản, đọc một hàng thì đầu đã choáng váng. Nàng sốt ruột bảo:

- Chàng nói cho ta biết ngũ cữu viết gì đi? Đợi khi nào rảnh, ta học sau cũng được mà.

Tống Mặc nói:

- Ngũ cữu bảo Liêu vương có dã tâm, nhắc nhở chúng ta phải cẩn thận.

Xem ra mình đoán không sai, Liêu vương bắt đầu lộ răng nanh rồi.

Tống Mặc nghiêm túc nói:

- Mấy năm nay, ngũ cữu ở vệ sở thể hiện rất tốt. Liêu vương muốn ngũ cữu dẫn binh, còn đồng ý giải oan giúp Tưởng gia sau khi thành công. Ngũ cữu đã suy nghĩ rất nhiều, quyết định đầu quân cho Liêu vương, nhưng vẫn sợ liên lụy đến ta nên mới gửi bức thư này. Hơn nữa, trong thư còn viết vài ngày nữa ông ấy sẽ phái người tới đòi bạc, kèm theo lời nhắn: "Nếu lúc trước mẫu thân không vất vả kinh doanh thì làm sao phủ Anh Quốc Công có được vinh hoa phú quý như ngày hôm nay. Bây giờ, Tưởng gia phải chịu khổ ở Liêu Đông, Tống gia vẫn ăn ngon mặc đẹp. Làm gì có chuyện tốt như thế? Không giao mười vạn lượng bạc đền bù cho Tưởng gia thì đừng mong được yên!". Ngũ cữu dặn ta chấp nhận cái tiếng bủn xỉn keo kiệt, bạc tình bạc nghĩa, và nhân cơ hội vạch rõ ranh giới với ông ấy. Nếu sau này Thái Tử đăng cơ thì cũng có thể phủi sạch quan hệ......

Đậu Chiêu buồn phiến hỏi:

- Nếu Liêu vương thua, những phụ nữ và trẻ em đang ở Hào Châu sẽ sao đây? Chẳng lẽ họ lại phải chịu cảnh tan cửa nát nhà thêm lần nữa?

Tống Mặc cười khổ:

- Đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Ngũ cữu đang ở trên đất của Liêu vương, không muốn cũng không được.

- Có cách nào khác không?

Đậu Chiêu nói:

- Tưởng gia đã đến nước này nhưng vẫn được bằng hữu kính trọng cũng chỉ vì cái danh "trung quân ái quốc" mà thôi. Bây giờ đầu quân cho Liêu vương, dù Liêu vương đăng cơ thì Tưởng gia vẫn là loạn thần tặc tử, là quân cướp ngôi soái vị, tất cả thanh danh đều bị hủy hoại theo! Về sau, Tưởng gia lại gặp chuyện, e rằng không còn ai đứng ra che chở!

Kiếp trước, Liêu vương lợi dụng Tống Mặc. Kiếp này, y lợi dụng Tưởng Bách Tôn.

Nàng không khỏi thở dài vì Tưởng gia.

- Chẳng lẽ ta lại không biết?

Tống Mặc nói:

- Nhưng điều kiện của Liêu vương quá hấp dẫn. Đại cữu chết thảm như vậy, sao ngũ cữu có thể không oán hận chứ? Hơn nữa, coi như ngũ cữu tìm được biên pháp từ chối Liêu vương, thì Thái Tứ sẽ tin ngũ cữu không cùng một giuộc với Liêu vương ư?

- Không thể!

Đậu Chiêu bất đặc dĩ lắc đầu.

Không lẽ cứ nhìn Tưởng Bách Tôn mạo hiểm một mình?

Đậu Chiêu thấy thậ khó chịu.

Còn Tống Mặc thì đi qua đi lại trong phòng.

Đậu Chiêu không biết hắn đang suy nghĩ gì nên không dám quấy rầy, chỉ lẳng lặng ngồi một chỗ.

Hồi lâu sau, Tống Mặc mới dừng bước, ngồi xuống cạnh Đậu Chiêu.

Đậu Chiêu lập tức rót cho hắn một chung trà nóng.

Tống Mặc uống trà rồi nói:

- Xem ra phải thăm dò Thái Tử thôi!

Đậu Chiêu ngạc nhiên nhìn hắn.

Tống Mặc trầm giọng:

- Thái Tử luôn tỏ ra vui vẻ, không có tham vọng, vì vậy ta không hiểu ngài ấy nghĩ gì. Nếu biết dã tâm của Liêu vương, liệu ngài ấy sẽ hoang mang bấn loạn hay âm thầm chuẩn bị đối phó...... Hiện giờ, Liêu vương đã để mắt tới Tưởng gia, chắc chắn y cũng muốn những thứ đại cữu để lại. Cứ coi như chúng ta bị cuốn chuyện này, tốt nhất là phải nhìn rõ xem Thái Tử và Liêu vương ai mạnh ai yếu, rồi sau đó hành sự cũng không muộn!

Đây là muốn chọn phe sớm!

Đậu Chiêu mắng thầm Liêu vương trong bụng.

Tưởng gia đã tan cửa nát nhà, sao y có thể nhẫn tâm đẩy họ vào lửa thiêu một lần nữa? Chẳng trách kiếp trước Tống Mặc lại bị y sử dụng như một công cụ!

Đậu Chiêu nhắc nhở:

- E rằng Liêu vương chiếm nhiều phần thắng hơn!

Ai ngờ Tống Mặc lại cười.

- Bây giờ còn quá sớm để nói những điều này. Chúng ta cứ quan sát tình hình rồi hẵng bàn tiếp!

Như vậy cũng tốt!

Nếu cuối cùng vẫn phải quy phục Liêu vương thì đừng gần y quá, chỉ cần không bị y nghi kị là được rồi.

Xem ra mọi kế hoạch luôn thay đổi khó lường.

Vốn tưởng địa vị của phủ Anh Quốc Công có thể giúp họ bàng quan đứng nhìn, không ngờ vẫn bị cuốn vào theo.

Đậu Chiêu thở dài chán nản.

Tống Mặc liền an ủi nàng:

- Nàng yên tâm! Ta sẽ cẩn thận. Cho dù ngũ cữu đầu quân cho Liêu vương hay không, chỉ cần Liêu vương có ý làm phản, ta và ngũ cữu đều sẽ giả vờ mẫu thuẫn. Cuối cùng, hươu chết về tay ai còn chưa biết. Mà bất luận thế nào ta cũng không để nàng và con chịu khổ đâu.

- Chàng biết vậy thì tốt!

Đậu Chiêu đành phải ràng buộc hắn như vậy:

- Từ xưa đến nay, dù thành công hay thất bại, những người tranh đoạt tước vị đều không có kết cục tốt đẹp.

Tống Mặc cười nói:

- Ta hứa mà!

Nhưng Đậu Chiêu vẫn thấy bất an. Nàng muốn nghe thêm ý kiến của Trần Khúc Thủy.

Trần Khúc Thủy cười nói:

- Có rất nhiều người đứng về phía Thái Tử, nhưng Thế tử gia chưa định đầu quân cho Thái Tử. Cứ cho là Thế tử gia định đầu quân cho Thái Tử thì cũng phải xem Thái Tử có tin tưởng Thế tử gia không đã! Còn cách làm của Thế tử gia thì tôi hoàn toàn tán thành. Nếu thật sự không được, cũng chỉ là bỏ tốt giữ tướng thôi.

Tốt là Tưởng Bách Tôn?

Rốt cuộc, tâm trạng của Đậu Chiêu cũng ổn định phần nào.

Đến trưa, Nhược Chu tới bẩm:

- May mà phu nhân bảo nô tỳ đưa thuốc đến không thì tiểu nha hoàn kia đã đi đời rồi. Biết nô tỳ là người của phu nhân, tiểu nha hoàn kia vừa khóc vừa nói đại ân của phu nhân chỉ có thể báo ở kiếp sau; còn kể bữa nào nhị gia cũng bón trước cho mèo, nhị gia ăn thứ gì, con mèo ăn thứ đó. Tê Hà từng dặn tiểu nha hoàn kia không được để mèo chạy trên kháng, cẩn thận không đánh đổ chung trà nóng của nhị gia. Bây giờ tiểu nha hòa kia vẫn đang tự trách bản thân không nghe lời Tê Hà nên mới gây ra họa.

Đậu Chiêu đang buồn phiền, đâu còn lòng dạ để nghe

- Đã đưa tiểu nha hoàn kia đến điền trang chưa?

-Rồi ạ!

Nhược Chu đáp:

- Một chân không giữ được nhưng vẫn còn mạng.

Đậu Chiêu lập tức bỏ qua chuyện này. Buổi tối, Tống Mặc về, nàng bảo Cam Lộ bưng mỳ và canh gà đã hầm nửa ngày để Tống Mặc ăn khuya.

Tống Mặc nếm thử canh gà, thấy vị vô cùng ngon liền múc một thìa cho Đậu Chiêu:

- Ngon lắm! Nàng cũng thử đi.

Bây giờ, Đậu Chiêu ăn nhiều bữa một ngày. Trước khi Tống Mặc về, nàng đã uống một chén rồi. Nhưng nàng không muốn Tống Mặc mất hứng nên vẫn vui vẻ uống.

Tống Mặc hỏi:

- Ngon không?

Đậu Chiêu cười dịu dàng gật đầu.

Tống Mặc lại múc một thìa, đưa lên miệng thổi thổi, rồi bón cho Đậu Chiêu:

- Nào! Uống thêm một thìa nữa.

Đậu Chiên nhìn canh gà bốc hơi, bỗng nhiên nghĩ đến hình ảnh Tống Hàn ngồi trên kháng, gắp thức ăn mình thích vào bát nhỏ cho mèo.

Đầu nàng như nổ tung, sắc mặt tái mét.

Tống Mặc hoảng hốt hỏi:

- Sao thế Thọ Cô? Nàng sao thế? Có phải khó chịu ở đâu không?

Đậu Chiêu thở một hơi dài, bình tĩnh lại nhưng không còn tâm trạng ăn gì nữa.

Nàng hỏi Tống Mặc:

- Hình như ta từng nghe nói lúc chàng đi Liêu Đông, Tống Hàn ở nhà hầu bệnh bà bà.

Đậu Chiêu đang gọi thẳng tên đệ đệ.

Bản năng của Tống Mặc mách bảo chuyện này không đơn giản. Hắn nghiêm túc gật đầu.

- Ta còn nhớ chàng từng bảo khi bà bà còn sống rất thích nuôi mèo, nhưng lúc chàng trở về, những con mèo kia lại biến mất?

Tống Mặc gật đầu.

Đậu Chiêu khẽ nói:

- Tống Hàn nuôi mèo. Hơn nữa, lúc ăn cơm, hắn cho mèo ăn trước rồi mới ăn sau......

Tống Mặc híp mắt, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao. Hắn gằn giọng:

- Ý nàng là gì?

Đậu Chiêu xoa bàn tay Tống Mặc.

Tay Tống Mặc đang run lên.

- Không phải có hai con mèo ư?

Đậu Chiêu nói:

- Không biết bây giờ hắn còn thói quen đấy không? Nếu mèo biến mất, liệu hắn sẽ tìm mấy con chó thay vào chứ?

Tống Mặc nhắm mắt lại, rất lâu sau mới mở ra.

Nhưng khi hắn mở ra, trong mắt đã không còn một gợn sóng, lạnh lẽo sâu thẳm như giếng cổ.

Hắn bảo Võ Di:

- Lập tức gọi Lục Minh tới gặp ta!

Võ Di nơm nớp lo sợ lui xuống.

Tống Mặc không còn tâm trạng ăn gì nữa.

Thấy thừa nửa bát canh gà, Cam Lộ định hỏi Tống Mặc muốn dùng thêm món khác không thì Đậu Chiêu đã nháy mắt với nàng.

Nàng cũng nhanh chân nhẹ tay lui xuống.

Tối muộn, Lục Minh đi rồi, Tống Mặc mới trở về phòng nghỉ, nhưng vẫn trằn trọc không ngủ được.

Đậu Chiêu ôm lấy cánh tay của Tống Mặc.

Trong bóng đêm tĩnh mịch, Tống Mặc dịu dàng hỏi:

- Phiền nàng à? Hay là ta ngủ trên kháng nhé?

- Không cần đâu!

Đậu Chiêu càng ôm chặt hơn.

- Ta cũng không ngủ được!

Hai người đều im lặng.

Khắp nội thất không có một tiếng động nào.

Rồi bỗng nhiên, Tống Mặc phì cười, đặt tay lên cái bụng nhô cao của nàng.

- Nàng nói xem, con trong bụng phải trải qua nhiều chuyện như vậy, không biết lúc sinh ra sẽ trở thành đứa bé hay lo nghĩ không nhỉ?

- Có thể lắm!

Đậu Chiêu cười nói;

- Đây là đứa bé đầu tiên, nếu có tính cách như vậy, cho dù là trưởng nam hay là trưởng nữ thì đều rất tốt.

Tống Mặc thở dài, nghiêng người ôm Đậu Chiêu.

Nóng quá!

Nhưng có thể giúp Tống Mặc bớt phiền não, nàng nhịn.

Không những thế, mấy ngày nay, nàng thường ngủ sớm dậy sớm, đã không còn thói quen thức đêm, một lúc sau đã mơ màng ngủ rồi.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, hình như nàng nghe thấy Tống Mặc bảo: "Ta thật hạnh phúc khi cưới được nàng!".

Đậu Chiêu vui sướng trong lòng, rất muốn hỏi hắn: "Thật ư?", nhưng mí mắt lại nặng như đeo chì, không thể mở được.

Nàng lẩm bẩm vài tiếng rồi ngủ tiếp đi.

Chương 417: Tìm nguyên nhân

Còn Tống Mặc lại thức trắng đêm. Hắn mở to hai mắt nhìn đỉnh trướng tối đen, nhưng trong đầu toàn hình ảnh Tống Hàn ngày bé quấn quýt quanh mình.

Khóe mắt hắn hơi ươn ướt.

Giá như lúc này thời gian có thể dừng mãi thì tốt biết mấy!

Cho dù hắn hoài nghi nhưng không có chứng cứ, càng không cần phải lựa chọn.

Đáng tiếc, thời gian không bao giờ trôi theo ý người.

Trong phòng dần sáng lên.

Tống Mặc nhẹ nhàng ngồi dậy. Nhìn khuôn mặt ửng hồng ham ngủ của Đậu Chiêu, hắn không kìm lòng khẽ xoa má nàng.

Đậu Chiêu nhăn mày, nghiêng mặt đi

Tống Mặc bật cười.

Hắn cần gì phải u sầu khi còn đứa trẻ đáng yêu là nàng bên cạnh?

Tống Mặc luyện kiếm trong sân một lúc, nghe nói Đậu Chiêu đã dậy mới trở về nội thất.

Đậu Chiêu đang ngồi trang điểm trước gương. Thấy Tống Mặc vẫn ở nhà, nàng ngạc nhiên hỏi:

- Hôm nay, chàng không cần đến nha môn ư?

- Phải đến chứ!

Tống Mặc để tiểu nha hoàn hầu hạ thay y phục.

- Hôm nay, ta sẽ đến nha môn của Binh mã ti Ngũ thành nên có thể đi muộn hơn.

Đậu Chiêu hỏi:

- Nha môn của Binh mã ti Ngũ thành có việc gì sao?

- Không có việc gì.

Tống Mặc vừa đỡ Đậu Chiêu ngồi xuống kháng vừa nói:

- Đến cho có lệ ấy mà.

Cam Lộ chỉ huy đám tiểu nha hoàn bưng đồ ăn sáng vào.

Tống Mặc hỏi:

- Khi nào nàng sinh? Ta nghĩ lúc đó nên mời Lục lão phu nhân qua đây chăm sóc nàng.

Tống Hàn và Tưởng Diễm bị hoán đổi thì khả năng cao là lúc sinh đã xảy ra vấn đề. Hắn cảm thấy nên mời thêm mấy người nữa mới yên tâm.

- Khoảng cuối tháng này đến đầu tháng sau.

Đậu Chiêu cười đáp:

- Lục bá mẫu bảo lúc đó sẽ cùng Ngũ bá mẫu qua đây. Lục lão phu nhân nhiều tuổi rồi, đừng kinh động đến bà ấy.

Tống Mặc gật đầu, bắt đầu dùng bữa sáng.

Đậu Chiêu thấy hắn ăn ngon thì không tránh khỏi lo lắng

Tống Mặc thông minh như vậy nhưng chưa bao giờ nghi ngờ Tống Hàn, đủ thấy Tống Mặc tin tưởng và yêu thương Tống Hàn thế nào. Bây giờ, Tống Hàn đã hủy hoại toàn bộ sự tin tưởng và yêu thương đó, cảm xúc của Tống Mặc không thể không bị ảnh hưởng. Hắn càng ra vẻ bình tĩnh tự nhiên thì trong lòng càng dậy sóng.

Đậu Chiêu đích thân giúp hắn thay triều phục, tiễn hắn đến cửa thùy hoa rồi mới quay về Di Chí Đường.

Đến giờ dậu, Tống Mặc trở về. Lục Minh cầu kiến.

Tống Mặc cho lui tất cả người hầu xuống, gặp Lục Minh ngay trong phòng nghỉ cho khách ở gian chính.

Lục Minh cúi đầu, bẩm báo:

- Theo lệnh của Thế tử gia, tôi nằm phục trên nóc phòng nhị gia quan sát. Nhị gia ăn bất kể thứ gì cũng cho mèo trước, đợi mèo ăn xong rồi mới ăn. Buổi trưa, tôi giấu hai con mèo đi, nhị gia không thấy mèo thì sợ tái mặt, vội bảo nha hoàn đi tìm. Đến tận chính ngọ, thấy sắp đến giờ học đàn, đành bảo nhà bếp mang mỳ lên, nhưng trong lúc ăn mỳ, nhị gia bảo khẩu vị không tốt lắm, chia nửa bát cho Tê Hà, đợi Tê Hà ăn xong rồi mới ăn. Trước khi đi, nhị gia còn dặn dò bọn Tê Hà nhất định phải tìm được hai con mèo đó.

Tống Mặc không biến sắc, thản nhiên nói:

- Cho hai con mèo đó ăn thạch tín. Một con ăn nhiều, một con ăn ít, sau đó vứt ở chỗ dễ tìm được.

Lục Minh cung kính đáp "vâng", rồi lui xuống.

Buổi tối, thượng viện náo loạn một trận, ầm ĩ đến mức đứng ở Di Chí Đường còn nghe thấy.

Tưởng Diễm đến chơi với Đậu Chiêu cũng phải sợ hãi hỏi chuyện gì.

Mặc dù không ai nói với nàng, nhưng trong lòng nàng vẫn tự hiểu. Nếu nàng và Tống Mặc là huynh muội ruột, Tống Hàn không phải là con trai của Lê Điệu Nương thì cũng là một đứa bé nào đó được Tống Nghi Xuân ôm về. Bất kể là trường hợp nào, thân phận hiện giờ của Tống Hàn đều rất khó xử. Nhưng Tống Hàn đã làm thiếu gia của phủ Anh Quốc Công được mười mấy năm, nàng không muốn vì mình mà khiến cuộc sống của hắn thay đổi. Đây cũng chính là lý do nàng vờ như không biết khi nghe nha hoàn nói Tống Hàn đang lưỡng lự đứng ngoài cửa Bích Thủy hiên.

Đậu Chiêu nắm lấy tay nàng, nói:

- Tẩu không biết, để tẩu bảo Cam Lộ đi xem.

Tương Diễm khẽ gật đầu.

Nàng sợ gặp Tống Hàn, sợ Tống Hàn trở nên căm hận chỉ vì sự xuất hiện của nàng.

Cam Lộ nhanh chóng trở về, nhỏ tiếng bẩm:

- Có người hạ độc hai con mèo của nhị gia. Một con đã chết, một con đang ngấp ngoải. Nhị gia bị dọa sợ, vừa khóc vừa la lối om sòm nói có kẻ muốn hại ngài ấy, còn bắt Thường hộ vệ phải lục soát toàn bộ phủ Anh Quốc Công để tìm ra kẻ đó. Thường hộ vệ không có quyền nên đã báo lên Quốc Công gia. Quốc Công gia thấy hai con mèo thì cũng choáng váng, vội vàng bảo Thường hộ vệ tra rõ. Thế tử gia chạy tới, trách Quốc Công gia và nhị gia chuyện bé xé ra to, chỉ vì mấy con vật nuôi mà muốn lục soát toàn bộ phủ Anh Quốc Công; cho dù Quốc Công gia thương yêu nhị gia nhưng không được hồ đồ theo. Sau đó, ngỗ tắc của Thuận Thiên phủ đến tra nguyên nhân cái chết của con mèo.

- Ngỗ tắc nói con mèo chết vì ăn phải thuốc chuột.

- Thế tử gia giáo huấn nhị gia một trận, nói nhị gia lo nghĩ vớ vẩn, hành động hấp tấp, nhát gan yếu đuối,...... Nhị gia ăn mắng phát khóc, còn Quốc Công gia thì xụ mặt đứng bên cạnh.

Tương Diễm không khỏi chắp tay trước ngực, niệm"A di đà Phật":

- Rõ ràng biết nhị gia nuôi hai con mèo mà vẫn bỏ thuốc chuột? Muội nghĩ trong phủ phải quét dọn sạch sẽ lại thôi. Nếu còn con chó, con mèo nào ăn phải thuốc chuột nữa thì đúng là đáng thương!

Đậu Chiêu dặn dò Cam Lộ:

- Ngươi nhắc mấy mama phụ trách việc quét sân đi.

Cam Lộ mỉm cười rồi rời khỏi phòng.

※※※

Tống Mặc chắp tay sau lưng, lạnh lùng bước vào nội thất của Tống Hàn

Tống Hàn đang ấm ức khóc, hai mắt đã sưng đỏ như hột đào. Thấy Tống Mặc, hắn lập tức lau nước mắt, đi ra đón.

Tống Mặc ngồi lên kháng, đuổi đám Tê Hà ra ngoài rồi hỏi Tống Hàn đang cúi gằm mặt trước hắn:

- Lúc phụ thân và mẫu thân cãi nhau, đệ có nghe thấy họ nói gì không?

Tống Hàn ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên. Nhưng Tống Mặc vẫn dễ dàng bắt được một tia bất an chợt lóe qua.

- Huynh bảo thuộc hạ cho hai con mèo của đệ ăn thạch tín, một con ăn nhiều, một con ăn ít. Ai ngờ ngỗ tắc của Thuận Thiên phủ lại bảo chúng chết do ăn phải thuốc chuột.

Hắn khẽ cười, nụ cười hết sức dịu dàng.

- Tống Hàn! Huynh hỏi đệ lần nữa. Lúc phụ thân và mẫu thân cãi nhau, đệ có nghe thấy họ nói gì không?

- Ca ca! Huynh...... huynh......

Trán Tống Hàn đã lấm tấm mồ hôi, đáy mắt cũng không giấu nổi khiếp sợ.

Tống Mặc mỉm cười nhìn, giống như trong quá khứ, ca ca quan tâm nhìn đệ đệ.

- Không! Không!

Tống Hàn nhảy dựng lên.

- Đệ thật sự không nghe thấy......

Tống Mặc đứng dậy, vuốt phẳng nếp áo rồi lạnh lùng quát:

- Lục Minh! Người tới chỉ cho nhị gia biết cách nói chuyện cùng ta, nhưng đừng gây ra vết thương đấy. Nếu không may chết thì sẽ để lại nhiều chứng cớ.

Sau đó, hắn thẳng lưng đi ra ngoài.

Ánh đèn đang không ngừng đung đưa, chiếu lên thân người nhỏ gầy của Tống Hàn như một con quái thú gớm ghiếc.

- Đừng!

Tống Hàn thảm thiết kêu, rồi bổ nhào về phía Tống Mặc.

Lục Minh vươn tay chặn Tống Hàn:

- Nhị gia! Người đừng khiến phận hạ nhân như chúng tôi phải khó xử chứ!

Hắn nhìn chằm chằm Tống Hàn, không hề giấu sát khí trong mắt.

Tống Hàn nghĩ đến thủ đoạn của Tống Mặc, nghĩ đến sự kiêng dè của phụ thân với Tống Mặc, cuối cùng nghĩ đến thái độ lạnh nhạt của Tống Mặc sau khi Tưởng Diễm xuất hiện thì cảm giác như bị rơi xuống khe băng, lạnh buốt thấu xương.

- Ca ca ơi! Ca ca ơi!

Hắn nhìn bóng lưng của Tống Mặc, gọi với.

Nhưng Tống Mặc không quay đầu.

Lục Minh vặn tay Tống Hàn.

Cơn đau dữ dội truyền từ đầu vai đến khắp cánh tay

Hắn ra sức giãy giụa, nhưng chỉ như con kiến rung cây.

Có bốn người đi vào.

Một trong số đó do dự nói:

- Dù sao cũng là nhị gia của phủ Anh Quốc Công......

Lập tức, Tống Hàn ôm được một tia hy vọng.

Người khác lại nói tiếp:

- Ta nghĩ nên dùng nước. Trời nóng thế này, nếu không may thất thủ thì có thể nói là chết đuối.

Lục Minh suy nghĩ một lát rồi nói:

- Vậy thì mang chậu nước vào đây!

Tóc gáy của Tống Hàn dựng đứng. Hắn nhìn Lục Minh đầy hung tợn:

- Ngươi dám động đến ta, cẩn thận sau này ca ca hối hận sẽ trừng phạt ngươi.

Lục Minh cười sằng sặc, mỉa mai nói:

- Ngươi vẫn nghĩ mình là nhị gia của phủ Anh Quốc Công như trước kia sao? Thế Tưởng tiểu thư ở đâu ra? Ngươi đừng quên, Lê Điệu Nương chết rồi nhưng Lê Lượng vẫn sống tốt đấy. Bây giờ, khắp phủ Anh Quốc Công đều biết ngươi và Tống gia không có quan hệ gì cả. Ngươi chẳng qua chỉ là người mà Quốc Công gia nhặt về nuôi mà thôi. Lát nữa, bọn ta sẽ bọc ngươi bằng vải bông rồi mới đánh, đảm bảo bên ngoài không nhìn thấy vết thương nào nhưng lục phủ ngũ tạng bên trong đều đã nát bét. Cứ yên tâm, đến ngự y của Thái Y viện cũng không thể phát hiện ra thủ đoạn chỉ dùng trong giang hồ này đâu. Nhiều nhất là ba ngày người sẽ được đi gặp ông bà cố thôi. Hơn nữa, cho dù Quốc Công gia báo quan thì cũng có nhiều điểm khó lấp liếm, huống chi nhược điểm đó đang nằm trong tay Thế Tử gia, chưa chắc Quốc Công gia đã chịu ra mặt vì người.

Sau đó, hắn tăng thêm lực.

Tống Hàn đau đớn hét lên.

Lục Minh nói tiếp:

- Chớ ra vẻ với ta. Chẳng qua Thế tử gia niệm tình huynh đệ trước đây nên mới hỏi ngươi. Ngươi không khai, tự khác có người khai.

- Nếu ngươi cậy đó mà lên mặt thì đừng trách Thế tử gia độc ác.

Đầu Tống Hàn bị ấn vào chậu nước.

Bọt nước "ọc ọc" nổi lên.

Tống Hàn liều mạng lắc đầu.

Nước tràn vào mũi, vào miệng.

Hắn cảm thấy không thể hít thở nổi.

Rồi đầu được nhấc lên

Hắn há miệng thở phì phò.

Lục Minh hỏi hắn:

- Lúc Thế tử gia hỏi, ngươi còn dám nói không?

Tống Hàn chưa kịp trả lời, đầu lại bị ấn xuống.

......

Không khí đang cạn dần.

Lần đầu tiên cái chết đến gần như vậy.

Nhưng hắn vẫn ngoan cố ngậm chặt miệng.

Có người chần chừ nói:

- Nhỡ xảy ra chuyện thật...... Phía Quốc Công gia biết tính sao?

Lục Minh cười khinh bỉ:

- Người đã chết, không lẽ Quốc Công gia định vô hậu à?

Đầu của Tống Hàn lại bị ấn xuống.

Lần này lâu hơn bất kỳ lần nào,

Cánh tay đang ghì chặt lấy hắn cứng như kìm sắt và không có ý định buông lỏng.

Hơn nữa, thời gian bị ấn trong nước càng lúc càng dài, thời gian nhấc lên thì càng lúc càng ngắn, vội vã giống như muốn nhanh nhanh chóng chóng giải quyết cho xong......

Tống Hàn đột nhiên hiểu ra.

Những người này chỉ là con rối trong tay Tống Mặc, vậy nên bọn họ không giống Tống Mặc. Tống Mặc thấy hắn thảm hại thế này chắc chắn sẽ mềm lòng.

Nếu hắn không xin tha, e rằng sẽ chết thật mất.

Mà đúng như lời bọn họ nói. Nếu hắn chết rồi, Tống Mặc nghiễm nhiên trở thành người thừa kế duy nhất của Tống gia. Ngoại trừ mắng chửi Tống Mặc, phụ thân còn có thể làm gì?

Cho nên, ngay khi được nhấc lên, hắn dùng hết sức bình sinh ngăn kẻ đang định ấn đầu mình xuống.

- Ta nói......

Hắn nằm co quắp trên mặt đất, lẩm bẩm.

Chương 418: Giải thích

Tống Hàn bị kéo lên, thay y phục mới rồi đưa đến thư phòng cách vách.

Thư phòng thật yên tĩnh.

Võ Di đang hầu hạ Tống Mặc viết chữ to.

Tống Hàn ngẩng đầu nhìn vào gương.

Trong gương, hắn ăn mặc sạch sẽ, ngoại trừ mặt tái nhợt có vẻ hơi mệt mỏi, thì không còn gì khác thường.

Bây giờ, hắn mới hiểu hết ý của câu "đừng gây ra vết thương".

Nếu vừa rồi hắn chết, chắc nhìn qua cũng chỉ nghĩ là trượt chân chết đuối mà thôi?

Tống Hàn rùng mình, hai hàm răng đánh cầm cập vào nhau, nhưng vẫn nhào tới chỗ Tống Mặc:

- Ca ca! Đây không phải là ý của huynh đúng không? Huynh chỉ muốn dọa đệ thôi đúng không?

Hắn khóc nấc lên:

- Không phải đệ không muốn nói với huynh, chỉ là đệ sợ. Đệ sợ huynh biết rồi sẽ càng hận phụ thân hơn...... Đệ bị kẹp giữa hai người nên rất khó xử....... Đệ không cố ý...... Nếu không đệ đã không giấu huynh chuyện phụ thân và mẫu thân từng cãi nhau......Mấy lần đệ định nói với huynh, nhưng huynh không ở cạnh Cố Ngọc thì cũng phải vào cung. Đệ hoàn toàn không có cơ hội...... Đành hy vọng huynh sớm phát hiện.......Nhưng không ngờ lúc huynh phát hiện, đệ lại không biết nên nói thế nào......

Tống Mặc làm như không nghe thấy, cũng không ngẩng đầu mà cứ mặc hắn khóc lóc kể lể; đến khi nghiêm túc viết xong chữ cuối cùng, cẩn thận đánh giá rồi buông bút, lấy khăn lau tay, thì mới mỉm cười nhìn Tống Hàn:

- Đệ ngồi xuống nói chuyện đi.

Tựa như màn tra tấn vừa rồi chỉ là mơ.

Tống Hàn run bần bật.

Hắn đã thấy Tống Mặc như vậy, khách sáo và xa cách với nhưng người không đáng bận tâm. Nhưng hắn không thể ngờ có ngày mình cũng trở thành một trong số đó.

Hoặc là hắn từng nghĩ tới.

Ngày Tưởng Diễm được đón về, hắn từng nghĩ tới.

Nhưng khi thấy Tống Mặc không có ý định truy cứu, hắn đã dối mình gạt người.

Tống Hàn đứng ngây ngốc trước bàn.

Lục Minh cung kính dìu hắn ngồi xuống ghế thái sư cách không xa Tống Mặc. Trên mặt hoàn toàn không còn vẻ hung ác và tàn nhẫn như vừa nãy. Bây giờ, y không khác gì một tên hầu hèn mọn.

Giả dối!

Đồ giả dối!

Tất cả đều là đồ giả dối!

Ngực Tống Hàn như bị lửa giận đốt cháy, sẵn sàng muốn bạo phát bất cứ lúc nào.

Nhưng hắn không dám!

Cảm giác thống khổ kia vẫn in sâu trong tâm trí hắn.

Người trước mặt này sớm đã không còn là ca ca yêu thương của hắn nữa rồi. Bên ngoài y tỏ ra nho nhã lễ độ, dịu dàng khiêm tốn; nhưng thực chất bên trong lại lãnh khốc vô tình, thủ đoạn tàn nhẫn.

Hắn ngoan ngoãn ngồi im.

Võ Di đến rót cho hắn chén trà nóng.

Hắn thì thào "cảm ơn", nhưng lập tức nhận được một nụ cười kinh thường từ Tống Mặc.

Trước đây, nhị gia của phủ Anh Quốc Công là người tôn quý cỡ nào chứ! Đừng nói một câu cảm tạ, chỉ cần hắn cười hài lòng, mấy vú già sẽ vừa mừng vừa lo, lại cảm thấy tự hào không gì sánh bằng. Từ nhỏ Tống Hàn đã hiểu, kiêu ngạo như khổng tước thì đâu thể tùy tiện nói cảm tạ với hạ nhân.

Nhưng bây giờ, khi không còn thân phận nhị gia của phủ Anh Quốc Công nữa, hắn cũng chỉ là một người tầm thường mà thôi.

Tống Mặc nhìn hắn thì càng cảm thấy ghê tởm.

Tại sao lúc trước mình lại mê muội, đã nhìn lầm phụ thân mà vẫn còn nhìn lầm hắn?

Tống Mặc khinh bỉ nói:

- Không nghĩ tới nhị thiểu gia của Tống gia cũng có lúc phải cúi đầu. Biết trước có ngày hôm nay, ban đầu việc gì phải thế? Cho dù là con của Lê Điệu Nương, nhưng khi đó ngươi mới chỉ là đứa bé trong tã lót, đời trước phạm sai thì đâu liên quan đến ngươi? Chưa nói đến dòng máu Tống gia đang chảy trong người, chỉ tính riêng tình huynh đệ mười mấy năm, ta cũng có thể đối xử với ngươi như lúc trước. Ai ngờ ngươi không biết giữ gìn duyên phận này, tận đến lúc đánh mất mới nhận ra quãng thời gian trước đây ung dung tự tại, đáng quý nhường nào.

Giọng hắn tựa như nước chảy qua khe suối, trong trẻo nhưng cũng mang vài phần lạnh giá.

Tống Hàn cúi đầu, sắc mặt thay đổi không ngừng.

Nếu lúc trước mình nói thật, Tống Mặc vẫn sẽ coi mình như huynh đệ ruột ư?

Hắn không tin, nhưng vẫn buông lỏng đề phòng hơn trước.

Tống Mặc cũng không muốn nói đến chuyện này nữa.

Nói tiếp chỉ càng nhận ra bản thân từng ngu ngốc thế nào!

Hắn bỏ lại tất cả ở phía sau, hỏi Tống Hàn một lần nữa:

- Lúc phụ thân và mẫu thân cãi nhau, họ đã nói gì?

Tống Hàn ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Tống Mặc, chân thành đáp:

- Đệ thật sự không nghe thấy. Đệ biết huynh không tin nhưng đúng là đệ không nghe thấy. Đệ cũng không thể bịa ra lời để lừa gạt huynh.

- Những ngày đó, sức khỏe của mẫu thân không tốt, tâm trạng người luôn buồn bã, huynh lại đi Liêu Đông. Đệ rất lo lắng, ngoại trừ hầu hạ dùng thuốc thì mỗi ngày đều đọc một lần kinh Pháp Hoa trước tượng Bồ Tát để cầu phúc cho mẫu thân.

- Mẫu thân vui lắm, còn khen đệ hiếu thuận trước mặt phụ thân.

- Đệ đắc ý muốn thể hiện nên đã nằng nặc đòi sắc thuốc. Mẫu thân không đồng ý, sợ đệ bị bỏng; còn phụ thân lại nói đệ đã trưởng thành, biết yêu thương người khác, đây là chuyện tốt, sau đó bảo Trúc Quân dẫn đệ đi sắc thuốc.

- Nhưng có một ngày, tiểu Bảo mà mẫu thân nuôi cuốn lấy chân đệ, khiến đệ đánh đổ chén thuốc.

- Trúc Quân an ủi nói không sao, rồi vội vàng đi sắc lại.

- Đệ giận quá nên ép tiểu Bảo uống hết chỗ thuốc còn thừa.

- Ai ngờ, sau khi tiểu Bảo uống xong thì không bò dậy được

- Đệ sợ gần chết.

- Hạnh Phương trách đệ cho tiểu Bảo uống thuốc linh tinh.

- Đệ lo bị mẫu thân mắng; rồi nghĩ đến mấy ngày này mẫu thân toàn nằm trên giường, sẽ không có thời gian chơi với đám tiểu Bảo, nên đã xin Hạnh Phương chôn tiểu Bảo đi và chuẩn bị nhờ ngũ cữu tìm đệ giúp một con mèo giống hệt tiểu Bảo.

- Hạnh Phương đồng ý.

- Nhưng đệ vẫn bồn chồn không yên, sợ mẫu thân không thấy tiểu Bảo rồi phát hiện nên lại đi tìm Hạnh Phương.

- Thì trông thấy Hạnh Phương đang lén lút vùi bã thuốc.

- Lúc ấy, đệ thấy rất kì lạ, đáng lẽ việc vùi bã thuốc là của Thanh Ly hoặc Trúc Quân chứ? Tại sao Hạnh Phương lại làm?

- Sau đó, mỗi ngày đệ đều cho một nắm bã thuốc mà mẫu thân đã uống vào chậu cúc tím.

- Không bao lâu, chậu cúc ấy chết.

- Đệ chạy tới báo cho phụ thân.

- Nhưng phụ thân đang cùng mẫu thân ngắm cúc.

- Đệ sợ mẫu thân buồn, không dám nói cho mẫu thân, đành đợi lát nữa sẽ lén lút báo cho phụ thân sau.

- Nhưng mẫu thân cứ kéo tay đệ hỏi lạnh không. Đệ sợ mình lỡ miệng nên đã chạy tới chỗ Tạ mama làm bánh quế hoa.

- Sau đó thì huynh biết rồi đấy.

- Lúc đệ trở về, mẫu thân và phụ thân đều không vui. Mẫu thân bảo Lê Bạch đưa đệ đi thay xiêm y. Khi đệ chạy lại, mẫu thân và phụ thân đang cãi nhau. Đệ bị Tạ ma ma bế ra ngoài nên chưa kịp nghe thấy hai người nói gì. Rồi đệ được Lê Bạch dẫn về phòng, sau đó Thanh Lý gọi đệ đến, đệ thấy mẫu thân đang không ngừng thổ huyết. Phụ thân lại gần thì bị mẫu thân đẩy ra......

Vẻ mặt của Tống Mặc vẫn bình tĩnh nhưng đầu ngón tay cầm chén trà trắng bệch đã tiết lộ tâm trạng của hắn.

Hắn lạnh lùng nhìn Tống Hàn, nhẹ nhàng hỏi:

- Tống Hàn, ngươi chưa kể hết! Có phải ngươi nghĩ ta rất ngu, nghĩ ta không dám làm gì ngươi cho nên mới không sợ?

Giọng nói dịu dàng nhưng không hề có hơi ấm này khiến Tống Hàn dựng tóc gáy.

- Đệ biết ngay là huynh sẽ không tin đệ mà.

Tống Hàn nhìn Tống Mặc đầy chán nản, nhưng trong giọng vẫn không giấu được sự lo lắng và khẩn trương.

Tống Mặc mỉm cười, đứng dậy rồi nhanh như cắt bóp lấy cổ Tống Hàn.

- Có lẽ ngươi chưa biết.

Hắn chậm rãi nói. Tay như kìm sắt, từ từ siết lại.

- Ta không ngại đích thân động thủ đâu.

Khuôn mặt của Tống Hàn dần đỏ lên.

Hắn cố bẻ tay Tống Mặc ra.

Nhưng sao hắn có thể là đối thủ của Tống Mặc được?

Lại một lần nữa Tống Hàn phải nếm trải cảm giác thống khổ này.

Hắn trợn mắt nhìn Tống Mặc.

Tống Mặc đang cười đầy trào phúng.

Ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng ồn ào.

Tống Hàn oai oái kêu.

Tống Mặc không nhanh không chậm buông lỏng tay.

Giọng Tống Nghi Xuân gào thét vọng vào:

- Phản rồi! Đây là phủ Anh Quốc Công, Di Chí Đường là một phần của phủ Anh Quốc Công. Các ngươi là hộ vệ của Di Chí Đường thì cũng là hộ vệ của ta. Các ngươi dám cản ta thì đừng trách ta không khách khí!

Tống Hàn run lên.

Thượng viện chắc chắn có người của phụ thân, Tống Mặc ở đây tra khảo hắn chính là tự chui đầu vào rọ!

Chỉ cần hắn cố gắng sống đến lúc phụ thân xuất hiện thì Tống Mặc sẽ không thể làm gì được nữa.

Trong mắt Tống Hàn tràn ngập đắc ý.

Tống Mặc liền bật cười.

Hắn liếc qua Tống Hàn, rồi dặn dò Lục Minh:

- Cho Quốc Công gia vào. Ta muốn Quốc Công gia tận mắt nhìn thấy đứa con trai của lão bị ta bóp chết ra sao!

Lục Minh bình tĩnh đáp "vâng", ra khỏi nội thất.

Tống Hàn khiếp sợ.

Tay Tống Mặc lại siết chặt.

Tống Hàn dùng hết sức bình sinh giãy giụa.

Nhưng Tống Mặc chỉ khinh khỉnh nhìn hắn, giống như nhìn một con gián sắp bị đập chết.

Tống Nghi Xuân được đám Thường hộ vệ che chở xông vào.

Cảnh tượng trong phòng khiến ông ta sững sờ.

Đám Thường hộ vệ càng choáng váng.

Tống Mặc dán lại gần Tống Hàn, khẽ nói:

- Ta hỏi ngươi lần cuối. Lúc phụ thân và mẫu thân cãi nhau, họ đã nói gì?

Hai mắt của Tống Hàn đã vằn lên tia máu, còn đầu thì không thể cử động. Hắn đáng thương liếc về phía Tống Nghi Xuân, cầu cứu mạng.

Tống Nghi Xuân lấy lại tinh thần, đi nhanh tới chỗ Tống Mặc:

- Mày muốn làm gì? Muốn giết đệ đệ của mày à?

- Đúng vậy!

Tống Mặc quay đầu nhìn Tống Nghi Xuân, cười khiêu khích:

- Phụ thân hỏi sai rồi. Đáng lẽ người nên hỏi con có phải muốn giết đệ đệ ruột không chứ!

Tống Nghi Xuân đứng hình.

Tay Tống Mặc đột ngột siết chặt.

Tống Hàn không thể thở, bắt đầu lè lưỡi.

Tống Nghi Xuân giận dữ quát:

- Dừng tay! Đồ nghịch tử! Cho dù có phải kiện đến tiền điện thì lần này tao cũng quyết tước đi địa vị Thế tử của mày!

- Thật sao?

Tống Mặc nhướng mày nhìn Tống Nghi Xuân, rồi thả tay ra.

Tống Hàn ôm lấy cổ, nằm ngục xuống đất.

Tống Mặc dẫm lên đầu Tống Hàn, thản nhiên nói:

- Phụ thân! Con nghĩ người đừng nên xen vào chuyện giữa hai huynh đệ chúng con!

Cùng với tiếng của hắn là tiếng vang lên của binh khí. Trong phòng, ngoài phòng bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều người, vây kín đám Tống Nghi Xuân.

Tống Nghi Xuân khiếp sợ:

- Mày muốn làm gì?

Đám người Thường hộ vệ và Lục Minh đều đã rút kiếm.

Áp lực cùng sát khí tràn ngập khắp phòng.

Chương 419: Chân tướng

- Cũng không có gì.

Tống Mặc ung dung nói:

- Nếu bây giờ con giết Tống Hàn thì có thể tuyên bố với mọi người rằng chuyện Lê gia bị phơi bày, Tống Hàn chột dạ muốn trừ khử con, phụ thân chạy đến ngăn cản nhưng bị ngộ thương, trong cơn nóng giận con lỡ tay giết chết nó. Thế nào? Người thấy lý do này được không?

Tống Nghi Xuân nghiến răng:

- Mày dám!

- Sao con lại không dám?

Tống Mặc cười đáp:

- Chẳng lẽ người lại muốn nhận Tống Khâm hoặc Tống Đạc làm con thừa tự hay sao? Nếu người định như vậy, bất kể là đại bá, tam thúc hay tứ thúc cũng đều rất phấn khích. Nhưng con nghĩ người có tính toán khác. Dù sao người vẫn đang tuổi tráng niên, vẫn có thể tục huyền và sinh thêm con nối dõi, chắc cũng không muốn nhận ai làm con thừa tự. Chỉ là con có thù tất báo, cho dù phải chết vẫn sẽ kiếm cái đệm lưng, chuyện Lê gia năm ấy không thể không bêu ra. Đến lúc đó khó mà nói trước được điều gì.

Tống Nghi Xuân trợn mắt, không dám nói câu nào.

Tống Hàn thì hoảng sợ liếc qua Tống Nghi Xuân.

Tống Mặc nói đúng.

Năm nay, Tống Nghi Xuân còn chưa tới bốn mươi, nếu tục huyền, dĩ nhiên sẽ lại thêm con trai trưởng.

Sở dĩ ông ta chỉ có hai đứa con là mình và Tống Mặc, bởi vì bị Tống Mặc áp chế, không thể tục huyền được mà thôi.

Một khi không còn Tống Mặc, trong mắt ông ta sẽ còn mình ư?

Đáng thương thay! Mình bị cái danh nhị gia phủ Anh Quốc Công che mắt, cứ nghĩ rằng không có Tống Mặc thì không còn ai ngoài mình.

Hóa ra tất cả đều là si tâm vọng tưởng!

Rồi bỗng nhiên hắn nhớ tới lúc ngự sử vạch tội đại cữu.

Thả địch nâng mình!

Nếu Tống Mặc càng bành trướng, phụ phân sẽ càng ỷ lại vào mình?

Hai mắt Tống Hàn lóe sáng, giống như tìm thấy đường đi trong sương mù.

Tống Mặc nhếch mép, đáy mắt hiện lên một tia trào phúng.

Hắn mà muốn giết người thì đâu cần nói nhiều lời vô nghĩa như vậy.

Nếu Tống Hàn vẫn ngu dốt không nhận ra, phải chết cũng không tiếc!

Tống Mặc lạnh lùng nhìn Tống Nghi Xuân:

- Phụ thân! Dù sao đây cũng là chuyện trong nhà, cần gì phải ầm ĩ để mọi người đều biết? Con thấy người nên cho lui tất cả hộ vệ xuống đi . Vỏn vẹn ba năm mà phủ Anh Quốc Công bị cướp hai lần, bên Thuận Thiên phủ và Binh mã ti Ngũ thành cũng khó nhìn mặt Hoàng Thượng lắm!

Tống Nghi Xuân tức  đến mức khóe miệng giật giật.

Phủ Anh Quốc Công bị cướp hai lần là do ai tạo ra?

Nó dám nói câu này.

Lại còn dùng để uy hiếp mình nữa.

Nhưng Tống Nghi Xuân không thể không gật đầu.

Một cuộc thanh trừng giống ba năm trước không thể xảy ra, làm như vậy quá lộ liễu. Hơn nữa, Tống Mặc đang tính kế mình, mình càng cố chấp thì càng dễ chịu thiệt.

Ông khẽ gật đầu nhìn Thường hộ vệ.

Đám người Thường hộ vệ và Lục Minh đồng loạt thu kiếm.

Tống Mặc liền cười nói:

- Còn xin phụ thân và hộ vệ của người ra ngoài đợi một lúc. Con có mấy lời muốn nói cùng Tống Hàn.

Tống Nghi Xuân sững sờ, sau đó giận dữ quát:

- Mày lại muốn gì? Có chuyện thì cứ hỏi thẳng tao, không cần phải làm khó dễ nó!

Tống Mặc cười khẩy:

- Được! Vậy con hỏi người. Có phải Lê Diệu Nương từng đến tìm Tống Hàn.

Lê Điệu Nương? Sao nó dám nhắc đến ả ta trước mặt bao nhiêu hộ vệ thế này!

Tống Nghi Xuân tức run người. Nhưng nhìn hộ vệ đang đứng khắp phòng, ông ta đành miễn cưỡng gật đầu, lườm Tống Hàn rồi chắp tay sau lưng, dẫn người rời khỏi nội thất.

Tống Mặc ngồi trên ghế thái sư bên cạnh, từ trên cao nhìn xuống Tống Hàn. Trong mắt không hề giấu sự châm biếm.

- Tống Hàn, ngươi có thể lựa chọn bây giờ nói với ta. Đương nhiên, ngươi cũng có thể nói với ta khi có mặt của phụ thân. Chẳng qua là đến lúc đó sẽ không dễ dàng đâu, đương nhiên trước hết phải gọi Lục Minh vào dạy bảo quy củ cho ngươi......

Tống Hàn biết Tống Mặc nói được làm được, không phải đang hù dọa hắn, nên rùng mình một cái.

Hắn chậm rãi ngồi dậy, rơm rớm nước mắt, cúi đầu lẩm bẩm:

- Đệ nghe thấy mẫu thân nói với phụ thân rằng "Không ngờ chàng lại hết lòng giúp đỡ Tưởng gia. Lúc trước thiếp hiểu lầm chàng rồi. Nếu trong lòng chàng vẫn có Lê Điệu Nương, lại còn cùng nàng ta sinh một đứa con thì hãy chọn ngày đẹp đưa họ vào phủ đi! Thiếp không phải người hẹp hòi. Thiếp nhớ không lầm con gái của Lê Điệu Nương bằng tuổi với Thiên Ân. Con gái lớn đã đến tuổi đính ước nên đưa vào phủ sớm để tránh mọi người dị nghị.

Tống Mặc ngạc nhiên.

Hắn từng tưởng tượng ra rất nhiều trường hợp, nhưng chưa bào giờ nghĩ mọi chuyện lại bắt đầu như vậy.

Tống Hàn cũng không chú ý. Hắn sợ Tống Mặc không tin nên cố nói với vẻ trung thực nhất:

- Đệ đi hỏi Tạ mama. Tạ mama chỉ bảo đến lúc đó đệ sẽ biết.

- Nhưng từ cuộc nói chuyện giữa mẫu thân và Tạ mama, đệ vẫn phát hiện phụ thân từng nuôi nữ nhân bên ngoài, hơn nữa có một đứa con gái riêng.

- Đệ rất muốn biết tiểu cô nương ấy trông thế nào nên tìm cách nghe được nơi ở của nàng ta.......

Hắn nói xong thì im bặt, càng cúi thấp đầu hơn.

Tống Mặc giễu cợt:

- Ta phải tốn không ít công sức mới tìm ra nơi ở của Lê Điệu Nương. Làm thế nào mà ngươi nghe thấy được? E rằng không phải ngươi nghe thấy mà là Lê Điệu Nương tìm đến ngươi? Ngươi biết Lê Điệu Nương là mẹ ruột của mình khi nào? Tám tuổi? Chín tuổi? Hay là lúc mười tuổi ngươi bảo muốn mạnh hơn ta?

- Không phải vậy!Không phải vậy!

Tống Hàn bối rối lắc đầu:

- Mới đầu đệ không biết. Đệ chỉ vô tình nghe thấy Tạ mama và mẫu thân nhắc tới nên ghi nhớ thôi...... Lúc đến đó nhìn thấy Di Quý, đệ rất hoang mang, đệ bị Lê Điệu Nương phát hiện. Rồi ả tìm đệ, bảo mình là mẹ ruột của đệ, bảo mình sống khó khăn, xin đệ cho ít bạc...... Đệ không muốn có một mẫu thân lả lơi ong bướm, sớm ba chiều bốn như vậy....... Nhưng đệ không dám không cho....... Ả đe dọa nếu đệ không đưa bạc thì sẽ đi gặp mẫu thân......

- Vì vậy ngươi đã giết ả!

Tống Mặc hơi nhướng mày.

- Không phải đệ.

Tống Hàn hoảng sợ, vội thanh minh:

- Là ả muốn vơ vét tài sản của đệ. Đệ không còn cách nào nên phải nói cho phụ thân. Phụ thân bảo ông ấy sẽ xử lý, bảo đệ coi như không biết gì là được.

- Ngươi làm hay không thì cũng không quan trọng với ta. Nhưng mà ta nghĩ, nếu biết mình bị con trai ruột giết chết, vẻ mặt của Lê Điệu Nương chắc chắn sẽ rất đặc sắc.

Tống Mặc nhìn Tống Hàn đầy hứng thú:

- Lúc ả chết, ngươi có ở hiện trường không? Mà với lá gan nhỏ như vậy, chắc ngươi sẽ không đến đâu. May có Lý Đại Thắng! Lúc nhìn thấy Lý Đại Thắng, có lẽ ả cũng đoán được ai là người muốn giết mình. Đáng tiếc cho ả không còn đường thoát, nếu không sẽ trở về trả thù con trai ruột. Kể ra cũng là một chuyện thú vị đấy!

Tống Hàn trợn trừng nhìn Tống Mặc, vừa sợ hãi vừa bối rối giống như đang nhìn một con dã thú kỳ lạ.

Tống Mặc cười khinh bỉ.

Một kẻ có gan làm không có gan nhận như hắn mà vẫn nghĩ có thể qua mặt được mình ư!

- Nếu không gánh được trách nhiệm thì đừng nói bậy trước mặt ta.

Hắn dễ dàng vạch trần tiểu kế của Tống Hàn:

- Tạ mama là người như thế nào? Sao bà ấy có thể nói những chuyện này với mẫu thân khi có mặt ngươi? Nhất định là Lê Điệu Nương tìm đến ngươi trước. Ban đầu, ngươi không tin, nhưng khi Lê Điệu Nương để ngươi gặp A Diễm giống y hệt mẫu thân thì ngươi mới thấy sợ, không chỉ thường xuyên cho ả bạc mà còn giả bộ đáng yêu trước mặt mẫu thân, sợ mẫu thân phát hiện sẽ ghét bỏ ngươi...... Ngươi nằng nặc đòi cưới con gái Tưởng gia, đặc biệt là Hiệt Tú biểu muội. Bởi vì ngươi sợ mọi chuyện bại lộ, đến lúc đó tuy rằng ngươi không phải cháu ngoại Tưởng gia thì cũng là con rể Tưởng gia. Bất kể là Tưởng gia hay là ta cũng không thể giương mắt nhìn Hiệt Tú biểu muội thủ tiết...... Ngươi cũng không cần biện minh làm gì, ta cũng không muốn nhắc nhiều đến chuyện quá khứ, ngươi chỉ cần nói cho ta biết, trước khi mẫu thân chết, phụ thân và mẫu thân đã nói gì?

- Đệ thật sự không biết!

Tống Hàn thề độc:

- Nếu biết mà không nói cho ca ca, đệ sẽ bị trời đánh, chết không toàn thây!

Ai ngờ Tống Mặc lại không tiếp tục truy hỏi như dự tính của hắn.

- Vậy khi bưng thuốc đến cho mẫu thân, ngươi biết trong thuốc có độc không?

Tống Hàn hơi khựng lại.

- Mới đầu đệ không biết.

Hắn vội vàng nói:

- Đợi đến khi đệ biết, phụ thân và mẫu thân đã cãi nhau, mẫu thân cũng bắt đầu thổ huyết.....

Tống Mặc bật cười:

- Quả nhiên không cùng mẹ ruột thì tâm khó ở một chỗ! Tại sao phải nói cho mẫu thân? Tạ mama khôn khéo như vậy, ngươi chỉ cần nhắc tới chậu cúc tím bị chết, bà ấy tự khắc sẽ đi điều tra. Nhưng ngươi lại bảo không tìm được cơ hội nói cho mẫu thân...... Đúng là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh con biết đào hang. Khi còn sống, mẫu thân coi ngươi như báu vật, ngươi thì thản nhiên bưng chén thuốc độc cho người. Hèn chi ngươi muốn nuôi mèo, còn để mèo ăn trước. Ngươi tự tạo nghiệp nhưng sợ gặp báo ứng. Ngươi thật giống mẹ ruột của mình - cực kì ích kỷ.

Cứ nhắc tới Lê Điệu Nương, Tống Hàn lại thấy hổ thẹn.

Hắn nằm mơ cũng muốn mình được Tưởng thị sinh ra, nằm mơ cũng muốn mình là đích thứ tử của phủ Anh Quốc Công và hoàn toàn không có quan hệ gì với ả ti tiện bán rẻ tiếng cười kia.

Lời Tống Mặc nói đã đâm trúng vết thương của hắn.

Hắn đau đến tái mặt.

Còn Tống Mặc cảm thấy nhìn Tống Hàn thêm lần nữa sẽ làm bẩn mắt mình hơn.

Hắn đứng dậy, sải bước đến thư phòng.

Bên ngoài, Tống Nghi Xuân đang lo lắng đi qua đi lại trong sân. Đám người Thường hộ vệ và Lục Mình thì tách thành hai dãy riêng biệt.

Tống Mặc đứng lặng người dưới mái hiên.

Hắn nhìn giàn nho xum xuê cành lá đang kết đầy quả non. Ánh mắt thâm trầm, sâu không thấy đáy.

Chương 420: Đông tây

Đèn lồng đỏ rực đung đưa trong gió khiến khuôn mặt của Tống Mặc lúc sáng lúc tối, càng khó đoán xem hắn đang nghĩ gì.

Tống Nghi Xuân bồn chồn hỏi Tống Mặc:

- Mày làm gì Thiên Ân rồi?

Tống Mặc không đáp lại.

Khắp sân yên tĩnh đến nghẹt thở, chỉ còn tiếng gió xào xạc thổi qua khẽ lá.

Nhiều người đang đứng đây, chẳng lẽ Tống Mặc có thể giết được mình?

Tống Nghi Xuân do dự đi tới, gằn giọng hỏi:

- Thiên Ân đâu?

Tống Mặc tiến lên một bước.

Tống Nghi Xuân liền lùi ba bước.

Ánh đèn sáng tỏ chiếu lên khuôn mặt của hai người.

Đáy mắt Tống Nghi Xuân vẫn còn mấy phần khiếp sợ.

Tống Mặc mỉm cười, khẽ nói:

- Mang Tống Hàn cút khỏi thượng viện ngay!

Tống Nghi Xuân trợn trừng hai mắt:

- Mày nói cái gì?

Tống Mặc nhắc lại:

- Ông mang Tống Hàn cút khỏi thượng viện ngay!

Giọng hắn rất trầm, trong đêm tối càng vang xa hơn.

Tất cả hộ vệ đều cúi đầu, bất kể là người của Tống Nghi Xuân hay là người của Tống Mặc.

- Mày dám nói như vậy với tao?

Tống Nghi Xuân thẹn quá hoá giận.

- Thượng viện là thượng viện của phủ Anh Quốc Công. Tao muốn ai ở đó là quyền của tao. Mày đừng tưởng có tí mặt mũi trước Hoàng Thượng thì dám về nhà vênh váo.

Tống Mặc khẽ cười, ngắt lời Tống Nghi Xuân:

- Nếu ông không sợ gặp quỷ thì có thể chuyển đến thượng viện ở cùng Tống Hàn. Ta không có ý kiến gì!

Tống Nghi Xuân nghẹn lời.

- Ta cho các ngươi nửa canh giờ.

Tống Mặc cười lạnh, ánh mắt đầy hung ác. Quanh người hắn tựa như được bao phủ bởi lớp mây mù trong cơn giông bão.

- Sau nửa canh giờ mà các ngươi vẫn chưa cút khỏi thượng viện, ta sẽ nói cho ông biết ta có bao nhiêu mặt mũi trước Hoàng Thượng.

Rồi hắn nghênh ngang rời đi.

Tống Nghi Xuân dẫm lên cái bóng của Tống Mặc, không ngừng chửi bới:

- Đồ nghiệp chướng! Đồ nghịch tử! Sao tao lại sinh ra cái thứ như mày chứ!

Thường hộ vệ mắt nhắm mắt mở, tới khuyên Tống Nghi Xuân:

- Quốc Công gia, chúng ta hãy vào xem tình hình của nhị gia trước đã.

Lúc này, Tống Nghi Xuân mới bình tĩnh lại, vội vàng chạy vào nội thất.

Tống Hàn ngồi bệt trên đất, dựa người vào chân ghế thở hổn hển. Vết bóp ở cổ hắn nhìn rất bắt mắt.

- Để tôi đi mời đại phu đến khám cho nhị gia.

Thường hộ vệ cẩn thận đỡ Tống Hàn gồi lên ghế, thưa với Tống Nghi Xuân rồi lui xuống.

- Phụ thân!

Tống Hàn tủi thân hỏi Tống Nghi Xuân:

- Ca ca muốn giết con! Con thật sự không phải là con trai của mẫu thân ư?

Tống Nghi Xuân khựng lại, sau đó quát Tống Hàn:

- Sao lại dễ tin người như thế? Ca ca con làm chuyện đại nghịch bất đạo, sợ ta phế tước vị Thế tử của nó nên chống đối ta mọi chuyện. Lời nó nói mà con có thể tin được sao? Con có phải con của ta không, chẳng lẽ ta lại không rõ!

Tống Hàn nghe vậy thì cúi đầu, lẩm bẩm:

- Ca ca bảo Lý Đại Thắng từng theo hầu con chưa về quê, bảo con giết Lê Điệu Nương, bảo con đã sớm biết Lê Điệu Nương...... Con giải thích thế nào ca ca cũng không tin, còn sai thuộc hạ tra tấn con. Con không thể làm gì nên đành phải nhận. Nhưng ca ca vẫn bảo con nói dối.

Hắn ngẩng đầu nhìn Tống Nghi Xuân, nước mắt rơi lã chã.

- Con không nhận cũng không được mà con nhận cũng không được. Con không biết phải làm sao nữa......

Tống Nghi Xuân kinh ngạc hỏi:

- Không thấy Lý Đại Thắng ư?

Tống Hàn mím môi gật đầu:

- Ca ca bảo không tìm thấy Lý Đại Thắng.

Sau đó, hắn tò mò hỏi:

- Phụ thân, Lê Điệu Nương có phải là mẹ ruột của Tưởng Diễm không? Con và Tưởng Diễm có phải là song thai không? Tưởng Diễm giống mẫu thân như vậy thì đâu thể là con gái của Lê Điệu Nương được? Hay là dung mạo của Lê Điệu Nương cũng giống hệt mẫu thân?

Tống Nghi Xuân bị Tống Hàn hỏi đau cả đầu, bực bội nói:

- Ca ca con bị mắc lừa, con cũng ầm ĩ theo nó. Sao ta lại sinh ra hai đứa con ngu ngốc thế này!

Tống Hàn xấu hổ cúi gằm mặt.

Tống Nghi Xuân lại hỏi hắn:

- Vừa rồi ca ca con hỏi những gì?

Tống Hàn ấp úng:

- Hỏi con có biết Lê Điệu Nương không? Có biết Lê Lượng không? Lý Đại Thắng đi đâu? Có phải là con sai Lý Đại Thắng giết Lê Điệu Nương không.....

Rồi hắn kéo tay áo Tống Nghi Xuân.

- Phụ thân, ca ca thật đáng sợ! Con theo người về Tê Hương viện được không?

Mình vẫn ở nhà mà Tống Mặc còn dám hạ độc thủ với Tống Hàn. Nếu mình không ở nhà, chẳng phải nó sẽ hại chết Tống Hàn ư!

Nhìn cách bày biện trong phòng giống như lúc Tưởng thị còn sống, Tống Nghi Nghi liền nghĩ đến những lời Tống Mặc vừa nói. Ông khẽ gật đầu, bảo:

- Vậy con qua ở với ta đi. Ít nhất cũng có Thưởng hộ vệ, nó sẽ không dám xằng bậy đâu.

Nếu Thương hộ vệ có ích thì sao Tống Mặc lại coi ông không ra gì?

Tống Hàn chửi thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn thở phào nhẹ nhõm, tỏ ra vui mừng hớn hở:

- May quá! Như vậy con sẽ không sợ bị ca ca bắt nạt nữa rồi!

Tống Nghi Xuân nghe vậy càng chán nản.

Tống Mặc bằng tuổi này đã độc bá một phương, còn nó thì vẫn chẳng biết gì. Tống Mặc muốn giết nó, nó lại nghĩ Tống Mặc chỉ là đang đùa chơi. Thân phận cách xa, trí thông minh càng cách xa, muốn dạy cũng không dạy nổi!

Tống Nghi Xuân khinh miệt nhếch mép, gọi hộ vệ vào khuân đồ của Tống Hàn đi.

Tống Mặc đang đứng trên bậc thềm trước chính phòng của Di Chí Đường nghe ngóng động tĩnh bên thượng viện.

Đậu Chiêu bước đến khuyên hắn:

- Đừng giận, vào nhà uống chén trà đi! Cẩn thận muỗi cắn đấy.

Tống Mặc hít một hơi thật sâu, theo Đậu Chiêu vào nội thất.

Hương thơm thoang thoảng khắp nội thất khiến không khí trở nên thật ấm cúng

Đậu Chiêu đích thân rót cho Tống Mặc một ly Bích Loa Xuân.

Tống Mặc nhận ly trà, thở dài nói:

- Nàng ngồi xuống đi. Mấy chuyện ồn ào này khiến nàng mệt mỏi rồi.

Đậu Chiêu ngồi xuống cạnh Tống Mặc:

- Nhà ai không có chuyện phiền lòng? So với sủng thiếp diệt thê, dìm thứ biếm đích thì chuyện huynh đệ lục đục trong mắt ta cũng không phải chuyện gì to tát!

Tống Mặc nhịn không được bật cười:

- Nàng không biết đâu! Lúc ấy, ta chỉ hận không thể đánh chết hắn, nhưng ngẫm lại như vậy thì lợi cho hắn quá nên mới cố gắng nhịn xuống.

Trước mặt người ngoài, Tống Mặc luôn tỏ ra hờ hững, nhưng không có nghĩa bên trong không tức giận. Bây giờ, hắn đang càu nhàu với Đậu Chiêu, đương nhiên Đậu Chiêu càng hy vọng hắn có thể phát tiết hết mọi phẫn uất trong lòng.

Phẫn uất trong lòng phát tiết ra thì tâm trạng sẽ thoải mái hơn.

Nàng nắm lấy tay hắn, im lặng lắng nghe.

- Người khác nói ta tâm địa thâm độc, nhưng đấy là với người ngoài. Còn đối với người trong nhà, trước nay ta đều hết mực rộng lượng. Chỉ cần không phải là sai lầm lớn, ta sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua. Nàng nhìn đại bá, tam thúc và tứ thúc xem. Lúc phụ thân muốn xóa tên ta khỏi gia tộc, tất cả đều giữ im lặng, ta biết xu nịnh là bản năng của con người, mặc dù không thích nhưng cũng không động đến họ.

- Tống Hàn hại Tưởng Diễm thành như vậy. Tuy rằng ta không thể yêu thương hắn giống ngày trước, nhưng cũng không muốn đuổi hắn ra khỏi phủ Anh Quốc Công, khiến hắn thân bại danh liệt. Nhiều nhất là ta không quan tâm đến hắn nữa, trực tiếp lấy lại số của hồi môn của mẫu thân để trả về cho A Diễm, rồi chờ thêm vài năm thì cho hắn ra ở riêng. Suy cho cùng, người gây ra chuyện này là phụ thân, phụ thân hại bọn họ thành như vậy. Cứ tính là hắn giết chết Lê Điệu Nương thì ta vẫn có thể hiểu cho sự lo lắng và sợ hãi của hắn...... Nhưng hắn biết rõ trong thuốc có độc mà vẫn để mẫu thân uống...... Chỉ cần nghĩ đến cảnh mẫu thân uống bát thuốc có độc đấy rồi khen hắn hiếu thảo là ta lại không nhịn được.

- Ta cố tình khiến hắn phải giấu phụ thân những điều ta hỏi là muốn hắn nếm thử cảm giác nghi thần nghi quỷ, nơm nớp lo sợ, mỗi ngày đều sống trong ngờ vực và hoảng loạn. Cho dù hắn muốn chết cũng phải xem ta có đồng ý không đã.

Kiếp trước, Tống Mặc thậm chí còn giết Tống Hàn.

Đậu Chiêu vội che miệng Tống Mặc, dịu dàng hôn xuống.

Nét mặt hắn lập tức dãn ra.

- Tống Hàn tưởng hắn không nói thì ta sẽ chỉ chú ý đến phụ thân. Hắn cũng quá coi thường ta rồi.

- Sở dĩ mẫu thân qua đời là vì muốn cảm ơn phụ thân về chuyện đại cữu, người định đưa mẹ con Lê Điệu Nương vào phủ, nhưng phụ thân lại sợ chuyện mận đổi đào năm ấy bại lộ. Sau khi mua chuộc nha hoàn Hạnh Phương bỏ độc, phụ thân lo mẫu thân phát hiện trong thuốc có độc nên đã để Tống Hàn tự tay bưng đến.

- Mẫu thân đề phòng ai chứ cũng không đề phòng con mình.

- Không hề do dự uống chỗ thuốc đó.

- Về sau phụ thân vẫn cự tuyệt không cho mẹ con Lê Điệu Nương vào phủ, nên bắt đầu khiến mẫu thân nghi ngờ. Phụ thân liền dứt khoát nói hết chân tướng mọi chuyện cho mẫu thân.

- Sự ra đi của đại cữu đã khiến mẫu thân đau khổ tột cùng. Bấy giờ, biết đứa con luôn nâng niu trong lòng bàn tay là con riêng bên ngoài, còn con gái ruột của mình lại biến thành thứ nghiệp chướng không rõ thân phận, thì sao mẫu thân không tức ói máu đến chết cho được?

- Tống Hàn sợ bại lộ việc hắn đã sớm biết mọi chuyện. Nhưng hắn không thể ngờ mười câu thì chín câu giả dối của hắn lại càng khiến ta căm hận hơn.

Nói đến đây, Tống Mặc liền cười khinh bỉ.

- Như bây giờ cũng tốt. Mọi người không cần quan tâm đến mặt mũi của nhau. Từ nay, ta đi đường dương quan của ta, bọn họ đi cầu độc mộc của bọn họ. Để ta xem bọn họ có thể chịu được mấy hiệp!

Có vẻ Tống Mặc không định dễ dàng bỏ qua cho Tống Nghi Xuân và Tống Hàn.

Kiếp trước, hắn đã bị Tống Nghi Xuân đuổi khỏi nhà nên không ngại mấy tiếng chửi rủa. Nhưng kiếp này, hắn vẫn là Thế tử của phủ Anh Quốc Công, là con, là huynh trưởng nên không thể như kiếp trước được nữa.

Đậu Chiêu dặn dò:

- Chàng muốn thu thập bọn họ thì vẫn phải có kế sách vẹn toàn, đừng làm hỏng thanh danh của mình.

- Ta biết mà!

Tống Mặc cười đáp:

- Đại cữu từng nói "muốn đánh nhau với sói phải hung ác hơn sói, muốn bắt được hồ ly phải gian hơn hồ ly". Ta để hai kẻ bại hoại này kéo chân mình thì chẳng phải đáng cười sao? Bọn họ hại chết mẫu thân, hại muội muội ta có nhà không về. Không có chuyện ta bỏ qua dễ dàng đâu! Nàng cứ chờ xem, chắc chắn ta sẽ khiến bọn họ bọn cùng cực đến mức không thể than được.

Đậu Chiêu tin Tống Mặc có thể làm được.

Nàng không thể không cảm thán cho tương lai sắp tới của Tống Nghi Xuân và Tống Hàn.

Có gia đinh tiến vào bẩm:

- Thưa Thế tử gia, nhị gia đã theo Quốc Công gia đến Tê Hương viện rồi ạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play