Cửu Trọng Tử

Chương 356+357+358


2 năm

trướctiếp

Chương 356: Nội trợ

Lời truyền tới tai Đậu Chiêu, nhất thời nàng không biết trong lòng mình có tư vị gì.

Kiếp trước, Tống Mặc đã giết Tống Nghi Xuân!

Kiếp này, cho dù thế nào nàng cũng muốn bảo vệ Tống Mặc bình an một đời.

Đậu Đức Xương đâu hiểu được tâm tư của Đậu Chiêu, chỉ nghĩ nàng mới nắm được quyền chủ trì nội trợ phủ Anh Quốc Công, nhất thời chưa kịp thích ứng, cho nên trêu trọc nói: "Ta và Bá Ngạn tốn nhiều công sức như vậy, muội tốt xấu gì cũng phải cảm tạ một tiếng chứ, cứ bưng chung trà ngồi thẫn thờ như vậy, chẳng lẽ là ghét chúng ta nhiều chuyện"

Đậu Chiêu lúc này mới thu liễm tâm tư, che miệng khẽ cười.

Đậu Khải Tuấn lại nghiêm mặt hỏi: "Tứ cô cô, ngài nói thật với cháu đi, có phải Tống gia rất phức tạp không?"

Đậu gia - Tống gia hai nhà xa cách, nhưng đến gần, chỉ với sự nhạy bén như của Đậu Đức Xương và Đậu Khải Tuấn, đã không thể che mắt được họ.

Nàng khẽ gật đầu, đáp ngắn gọn: "Có nhà nào không phức tạp chứ?"

Đậu Khải Tuấn không hỏi tiếp, cười nói: "Lục lão cữu gia, đúng là người đứng đắn, nếu không, chuyện hôm nay khó mà giải quyết ổn thỏa."

Dù sao Đậu Chiêu cũng là con dâu mới vào cửa,  Tống Nghi Xuân đối xử hà khắc với nàng, nàng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, nếu oán giận kể với người ngoài, sẽ phải trên lưng cái tiếng "bất hiếu". Dựa theo kế hoạch ban đầu, nàng định mời người Lục gia tới đây làm chứng, mượn cơ hội này để mọi người biết không phải nàng không hiếu thuận với Tống Nghi Xuân, mà là Tống Nghi Xuân làm việc tùy tiện, chỉ vì con dâu nói một câu không vừa lòng, đã lập tức ép nhi tử bỏ vợ. Về sau nếu lại có tin nàng và Tống Nghi Xuân mâu thuẫn, mọi người tất nhiên sẽ đổ trách nhiệm lên đầu Tống Nghi Xuân. Đây cũng là bước chuẩn bị để nàng nắm quyền chủ trì nội trợ phủ Anh Quốc Công. Nhưng nàng vạn lần không ngờ tới, hai vị lão phu nhân càng thấu tình đạt lý hơn nàng tưởng tượng, không chỉ răng dạy Tống Nghi Xuân một hồi, mà còn khuyên được hắn giao quyền quản gia cho nàng.

Đậu Chiêu vuốt ve lệnh bài bóng loáng như ngọc trúc không biết đã được truyền tay bao nhiêu thế hệ, trong đầu miên man suy nghĩ.

Đậu Đức Xương còn có một lo lắng khác: "Chuyện chúng ta giấu Nhị thái phu nhân và Ngũ bá phụ, sẽ không bị bại lộ chứ?"

Cái gọi là Nhị thái phu nhân nổi giận, Đậu Thế Xu quỳ đất, cũng chỉ là bọn bọ hù dọa Tống nghi Xuân mà thôi.

Đậu Khải Tuấn cười nói: "Ngươi yên tâm, hiện giờ Tống Nghi Xuân thấy Đậu gia e rằng chỉ muốn đi đường vòng. Ông ta nào dám tìm Ngũ bá phụ đối chất chứ? Cho dù thật sự dám đối chất, chẳng lẽ Ngũ bá phụ lại đi ủng hộ phủ Anh Quốc Công?"

Đậu Đức Xương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Đậu Khải Tuấn đứng dậy cáo từ: "Cả ngày ra ngoài, cháu cũng muốn trở về. Sang năm, cháu lại đến vẫn an Tứ cô cô."

Đậu Chiêu giữ bọn họ: "Bên ngoài gió lạnh, trong bụng lại chưa được uống canh nóng, chắc chắn sẽ rất khó chịu. Ta đã bảo trong phòng bếp chuẩn bị lẩu, các ngươi dùng bữa tối rồi hẵng về."

Đậu Đức Xương cũng muốn ở lại dùng bữa tối: "Ta nói với nương đi ngõ Ngọc Kiều, làm sao có thể trở về dùng bữa tối nữa? Tết nhất, tiệm ăn trên đường đều đã đóng cửa, ngươi bảo ta đi nơi nào kiếm đồ ăn đây?"

Đậu Khải Tuấn bắt đầu do dự, một gia đinh tiến vào bẩm: "Thế tử gia đã về ạ!"

Đậu Chiêu nhân cơ hội giữ hắn: "Ngươi chưa gặp Tứ cô gia của ngươi phải không? Nếu đã chạm mặt, dù thế nào cũng phải chào hỏi đã."

Đậu Chiêu  gả trực tiếp từ ngõ Tĩnh An Tự, người Đậu gia ở Chân Định đều không quen biết Tống Mặc, bao gồm cả tổ mẫu trong đó.

Đang tốn sức thuyết phục, Tống Mặc đã vén mành bước vào.

Ở trên đường, Võ Di đã kể lại chuyện phát sinh ngày hôm nay cho Tống Mặc nghe, Đậu Đức Xương hắn biết, còn thiếu niên lạ mặt đứng bên cạnh chắc hẳn là Đậu Khải Tuấn.

Hắn hành lễ với Đậu Đức Xương, sau đó chào hỏi Đậu Khải Tuấn: "Tứ cô cô của ngươi thường khen ngươi là người giỏi nhất mang chữ 'Khải', khi nàng còn nhỏ cũng được ngươi giúp đỡ không ít, hôm nay vừa gặp, quả đúng khí vũ hiên ngang, tiêu sái tuấn lãng." Thập phần khách khí.

Đậu Khải Tuấn là người đọc sách, học phong khí Ngụy Tần, đừng nói mấy năm nay vào Nam ra Bắc, tiếp thu không ít kiến thức; cho dù lui về mười năm trước, Đậu Khải Tuấn gặp Tống Mặc cũng sẽ không tùy tiện bừa bãi, lúc này thấy Tống Mặc có thái độ hòa nhã, đương nhiên cũng không cứng nhắc, cùng Tống Mặc hàn huyên nói chuyện.

Chốc lát sau, Nhược Chu tới hỏi đặt nồi lẩu ở nơi nào.

"Đặt ở tiểu hoa sảnh nhé?" Đậu Chiêu hỏi ý Tống Mặc, "Ở tiểu hoa sảnh có đốt địa long, mấy chậu mai vừa lúc nở đẹp."

Ba người cùng đi tiểu hoa sảnh.

Rượu quá ba tuần, Tống Mặc, Đậu Đức Xương và Đậu Khải Tuấn đều đã thoải mái hơn trước, nói chuyện càng lúc càng tùy ý, cũng càng lúc càng hợp nhau.

Đậu Khải Tuấn chỉ vào Đậu Đức Xương đang rót rượu, nói với Tống Mặc: "Thấy thúc thúc ngốc này của cháu không, muốn chuốc rượu người nhưng lại rót sang cho cháu."

Tống Mặc cười hắc hắc, cảm thấy Đậu Khải Tuấn không còn dè dặt với hắn nữa, trong lòng càng đắc ý, uống càng nhiều.

Đậu Khải Tuấn còn tốt, Đậu Đức Xương đã bắt đầu lảm nhảm, không khống chế được mình, cùng Đậu Khải Tuấn nói tới chuyện Khuông Siêu: "Quan hệ của tiền bối nhà hắn chắc chắn có vấn đề? Các ngươi nói xem, ta tìm cả buổi cũng không tìm được. Liệu có phải bị người ta lừa rồi không?"

Tống Mặc cũng mặc kệ cái gì phi lễ chớ nghe, hỏi Đậu Khải Tuấn: "Ngươi muốn tìm ai? Có cần ta giúp không?"

Chính vì việc này nên Đậu Khả Tuấn mới phiền lòng.

Nhờ Đậu Đức Xương lại không thu được gì, nhưng cũng thể vì chút việc nhỏ như vậy đi tìm Ngũ bá tổ?

Nghĩ đến Tống Mặc là Đồng tri Kim Ngô Vệ, lại quản lí Ngũ Thành Binh Mã Tư, hắn thở dài một tiếng, trong lòng thêm chút hy vọng, rồi kể cho Tống mặc nghe: "...... Người đứng sau huyện lệnh Phiên Ngung gọi là Phạm Sĩ Trù, giới thiệu rằng có cửa tiệm bán lá trà ở mặt tiền của phố Môn Đại, nhưng cháu đi tìm vài lần vẫn không tìm được người họ Phạm này."

"Chuyện này ngươi cứ giao cho ta đi." Tống Mặc tiếp tục đưa cho Đậu Khải Tuấn một ly rượu, "Hai ngày sau sẽ có tin tức."

"Vậy thì tốt quá!" Đậu Khải Tuấn cũng không khách khí, hai người chạm ly, quan hệ càng ngày càng tốt, kết quả tiệc rượu vẫn cứ uống mãi tới canh một (19h-21h), nếu không phải Đậu Chiêu sợ Lục bá mẫu ở nhà lo lắng, e rằng bọn họ còn chưa muốn tan.

Tống Mặc sắp xếp người đưa Đậu Đức Xương và Đậu Khải Tuấn về, còn mình thì ôm Đậu Chiêu nổi cơn say rượu.

"Thọ Cô, nàng thật giỏi! Nếu nàng là nam tử, nhất định là Đại tướng quân, không đánh cũng thắng đã có thể nắm được quyền chủ trì nội trợ trong tay.

"Hôm nào đó chúng ta đi tạ ơn hai vị lão phu nhân Lục gia đi? Nếu không nhờ hai vị lão phu nhân thì e rằng chuyện này còn phải đau đầu.

"Tết Âm Lịch, chúng ta ở nhà mở tiệc xuân nhé? Đến lúc đó mời vài vị cữu huynh và vài vị chất nhi đến chơi, cùng náo nhiệt một phen.

"Ta lớn lên ở nhà cữu cữu, về sau con chúng ta sinh ra, chúng ta phải thường xuyên dẫn đến ngõ Tĩnh An Tự mới được, để nhạc phụ đại nhân dạy bọn nhỏ lớp vỡ lòng."

Hắn dong dài lải nhải tới hơn nửa đêm, tất cả đều kể về cuộc sống tốt đẹp sau này.

Đậu Chiêu ngồi ở mép giường, nhìn Tống Mặc uống canh giải rượu rồi ngủ thiếp đi. Nàng không khỏi nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng hôn lên má hắn, sau đó thổi đèn lên giường nghỉ ngơi.

Sáng ngày hôm sau, Tống Mặc quên sạch tất cả những gì mình đã nói, chỉ mơ hồ nhớ rõ hình như có đồng ý gì đó với Đậu Khải Tuấn.

Hắn không khỏi vỗ đầu kêu "Không xong", còn chưa dùng đồ ăn sáng đã vội vàng ra cửa.

Đậu Chiêu mỉm cười.

Cảm thấy Tống Mặc như vậy mới giống thiếu niên chưa nhược quán, nhiệt huyết bừng bừng, làm người khác nhìn vào cũng thấy có tinh thần.

Nàng ngồi trước bàn trang điểm để Nhược Đồng chải tóc.

Cam Lộ tới bẩm: "Các quản sự ma ma trong phủ đang đứng trước cửa Di Chí Dường chờ, gió đông lạnh lẽo, thổi cho những người đó run cầm cập."

Các quản sự ma ma đều đã biết tin.

Đậu Chiêu phân phó Cam Lộ: "Ngươi nói với bọn họ, khi Tưởng phu nhân còn sống đặt quy củ gì, ta cũng sẽ theo như vậy. Bảo các nàng cứ làm theo thế."

Lời nói truyền ra, mấy quản sự ma ma hai mặt nhìn nhau.

Vẫn còn người từng hầu hạ Tưởng thị, cau mày suy nghĩ rồi đi về thượng viện.

Cũng có người tốt tính nói cho những người không biết: "Lúc Tưởng phu nhân còn sống, giờ thìn mỗi ngày sẽ gặp các quản sự ở thượng viện của Đông Khóa viện."

Mọi người bừng tỉnh ngộ, nhốn nháo đi đến thượng viện. Trong lòng lại không hẹn mà cùng cảm thán: Đời vua nào đời thần nấy, đại quản sự nội trạch như bọn họ sao lại không hiểu? Cũng không biết còn có mấy người có thể tiếp tục đứng vững? Có mấy người đã bị đuổi khỏi phủ? Thậm chí là tìm lý do đưa người khác vào chỗ chết?

Nhất thời tất cả đều không tránh thấp thỏm bất an.

Đậu Chiêu vẫn thong thả trang điểm, ăn cơm, uống trà như hàng ngày.

Cam Lộ thấy thế thì rốt ruột thay nàng: "Nhiều quản sự như vậy đang chờ dưới hiên, người vẫn nên nhanh một chút thôi?"

"Tưởng phu nhân giờ thìn mới bắt đầu xử lý gia vụ. Bọn họ tới sớm, chẳng lẽ còn bắt ta phải theo?"

Cũng đúng!

Cam Lộ ngượng ngùng gãi đầu cười.

Đậu Chiêu uống trà xong, lúc này mới đi đến thượng viện.

Dù sao cũng chỉ là nhắc lại một số quy củ, nàng nhắm mắt cũng không nói sai. Một canh giờ sau, người dưới mái hiên đều tan.

Đậu Chiêu trở về phòng, ngồi ở trên giường đất sát cửa sổ cùng Tố Quyên làm đồ lót cho bé con chưa trào đời, trong lòng lại không ngừng nghĩ đến chuyện của Tống Hàn.

Sang năm, phòng Tống hàn sẽ có một nhị đẳng nha hoàn, hai tam đẳng nha hoàn đến tuổi gả đi, phải phái hai người  đáng tin cậy qua đó mới được. 

Còn những tiểu nha hoàn mới tuyển từ điền trang, nàng đã bảo Đỗ Duy đi tra xem tổ tiên bọn họ từng làm gì, qua năm sẽ biết kết quả, chuyện Tưởng phu nhân, e rằng sẽ phải dò hỏi từ miệng những tiểu nha hoàn này.

Nàng chuẩn bị gả Cam Lộ và Tố Quyên cho quản sự trong phủ làm vợ, việc này các nàng biết ít một chút mới thỏa đáng.

Trong các tiểu nha hoàn mới tuyển kia, Nhược Chu và Nhược Đồng đều rất lanh lợi, có thể trọng dụng.

Còn sổ sách của phủ Anh Quốc Công nữa, phải xem thật kĩ, không chỉ nắm rõ mấy việc ma chay cưới hỏi, mà còn phải hiểu rõ quan hệ thân  sơ giữa các phủ.

......

Đậu Chiêu đang suy nghĩ, thì thấy một tiểu nha hoàn lập ló ngoài cửa.

Nàng mỉm cười hỏi tiểu nha hoàn kia: "Ngươi ở phòng nào? Tìm ta có chuyện gì?"

Tiểu nha hoàn lá gan rất lớn, cười khanh khách đứng dậy, giọng nói rõ ràng, câu từ rành mạch: "Nô tỳ gọi là Phất Liễu, từ điền trang Thiên Tân vệ tới, Đoạn hộ vệ bảo nô tỳ tới xem phu nhân có đang bận không."

Những tiểu nha hoàn mới vào cửa, Đậu Chiêu đặt cho các nàng chữ "Phất" đằng trước.

"Ngươi bảo với Đoạn hộ vệ, ta đang nhàn rỗi, bảo hắn vào đi!"

Phất Liễu cười xoay người chạy đi.

Chỉ chốc lát sau, Đoạn Công Nghĩa lại đây, cười bẩm: "Phu nhân, Trần Gia Trần đại nhân muốn gặp ngài."

Đậu Chiêu hơi bất ngờ, cười hỏi: "Mọi người làm sao quen biết với Trần Gia?"

Đoạn Công Nghĩa đáp: "Ngày Tố Tâm xuất giá, hắn cũng có tặng lễ, chúng ta không thể để hắn đến rồi về như vậy, nên đã mời hắn ở lại uống rượu mừng, thường xuyên qua lại, cũng  có chút quen biết."

Dù thế nào Đậu Chiêu cũng phải cho nhóm người Đoạn hộ vệ một chút mặt mũi.

"Để hắn vào đi!" Nàng cười phân phó tiểu nha hoàn, "Đưa Trần đại nhân đến tiểu hoa sảnh ở ngoại viện thưởng trà."

Chương 357: Khuông Siêu

Nắng ngày đông tuy rằng ấm áp, nhưng gió lạnh thổi vẫn rét thấu xương.

Đậu Chiêu bước vào tiểu hoa sảnh, lập tức nhìn thấy Trần Gia đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế thái sư.  Hắn mặc trường bào lam sẫm thêu ngũ phúc đồng tâm, có lẽ do con đường làm quan thuận lợi, cho nên so với lần gặp trước, nhìn hắn càng thêm trầm tĩnh thong dong.

Trần Gia tiến lên cung kính hành lễ.

Không biết vì điều gì, Đậu Chiêu đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy hắn ở kiếp trước, hắn mặc mãng bào tam phẩm đỏ thẫm hành lễ với Tống Mặc, mà lúc này, cùng có vài phần giống khi đó.

"Trần đại nhân không cần khách khí."

Trần Gia kính cẩn đáp: "Đại ân của phu nhân, hạ quan suốt đời không quên, nói phu nhân là cha mẹ tái sinh của hạ quan cũng không quá, hạ quan chỉ có thể máu chảy đầu rơi, mới biểu đạt được hết cảm kích trong lòng."

Còn xưng là hạ quan, mình cũng không phải quan trên của hắn, loại vơ đũa cả nắm thế này không ngờ hắn cũng mở miệng nói được.

Đậu Chiêu khẽ cười, lại sợ mình cùng hắn tiếp tục dông dài nữa, sẽ càng có nhiều lời khen ngợi ở phía sau đợi nàng.

Hai người phân chủ khách ngồi xuống, nha hoàn hầu trà lui xuống, nàng lập tức đi thẳng vào vấn đề, hỏi mục đích của hắn.

Trần Gia cười đáp: "Mấy hôm trước tới uống rượu mừng của Biệt cô nương, nghe nói vài đại nha hoàn bên cạnh phu nhân đã đến tuổi gả ra, cho nên muốn tìm người có tài nghệ giống Biệt cô nương thay thế. Ta không phải là Cẩm Y Vệ sao? Vừa lúc mấy hôm trước có đồng liêu đi xử lý việc công ở phía nam, gặp được hai tỷ muội, tuổi không quá mười ba, mười bốn, bình thường ba năm đại hán cũng mơ tưởng gần người. Ta lập tức nghĩ tới phu nhân. Nếu phu nhân muốn nhìn mặt một lần, ta sẽ gọi họ vào dập đầu. Nếu phu nhân không hài lòng, ta sẽ giúp phu nhân chú ý. Trên đời không có việc khó, chỉ cần khiến phu nhân vừa lòng là được."

Đậu Chiêu vô cùng bất ngờ.

Nhưng mà càng xúc động nhiều hơn.

Kiếp trước, vì có thể lo toan được chi phí sinh hoạt của phủ Tề Ninh Hầu, không phải nàng cũng từng dốc hết sức, rồi nhờ vả Quách phu nhân như vậy sao?

Lập tức trong lòng có chút đồng cảm, nàng nhẹ nhàng nói: "Đa tạ Trần đại nhân. Dù sao cũng là người hầu bên cạnh, chuyện này, còn phải thương lượng cùng Thế tử ra rồi mới tính tiếp."

"Đây là đương nhiên." Trần Gia thấy Đậu Chiêu tiếp nhận đề nghị của hắn, thì hưng phấn không thôi, vội nói, "Là hạ quan suy xét không chu toàn, xin phu nhân lượng thứ."

Hai người hàn huyên vài câu, sau đó Đậu Chiêu bưng trà tiễn khách.

Hôm nay Tống Mặc về muộn hơn bình thường.

Đậu Chiêu giúp hắn thay y phục.

Hắn không cho, cười nói: "Nàng chỉ cần chăm bản thân thật tốt là được."

Đậu Chiêu cười nói: "Trước khi cữu mẫu đi đã dặn dò rất nhiều, bảo ta đừng ỷ lại mà ăn uống quá độ, phải vận động nhiều, đi bộ nhiều. Chỉ lấy cái áo, tại sao lại không được."

Tống Mặc bật cười, cảm thấy mình quá mức cẩn thận.

Hắn để Đậu Chiêu giúp thay y phục, rồi đỡ Đậu Chiêu ngồi xuống giường đất sát cửa sổ, hỏi nàng hôm nay làm những gì, ăn được bao nhiêu, ngủ trưa có nói mơ linh tinh không.

Đậu Chiêu nói mục đích hôm nay Trần Gia đến cho Tống Mặc nghe, cũng hỏi: "Chàng thấy chuyện này có thể tin hắn được không?"

Tống Mặc nghĩ hồi lâu rồi nói: "Rất có khả năng trưởng bối của hai tiểu cô nương kia bị Cẩm Y Vệ truy bắt, cần phải tra xem nữ quyến trong nhà là bị sung công hay là bị lưu đày hoặc là bị bán...... Nàng hiện giờ đang có thai, coi như vì hài tử tích phúc, nếu không phạm đại tội, ta sẽ ra tay giúp đỡ, cho dù không thích hợp hầu hạ nàng, cũng sẽ trả họ về nhà, coi như cứu được hai mạng."

Đậu Chiêu gật đầu, bảo tiểu nha hoàn dọn bữa tối vào.

Tống Mặc thấy thức ăn nhiều hơn ngày thường thì cười đùa: "Chẳng lẽ là phu nhân muốn ăn mừng? Sau này mấy chuyện ăn, mặc, ở, đi lại của chúng ta đều phải nhìn sắc mặt của phu nhân để làm việc đó"

Đậu Chiêu cười đáp: "Chàng biết vậy thì tốt! Nếu dám chọc giận ta, lập tức cắt cơm ăn."

Tống Mặc cười ha hả.

Hai người lại đùa vui mấy câu rồi mới yên lặng dùng bữa, sau khi ăn xong, thì chuyển qua giường đất sát cửa sổ uống trà.

Đậu Chiêu liền hỏi tới chuyện ngày hôm qua: "Chàng vẫn chưa nhớ ra đã đồng ý với Bá Ngạn chuyện gì sao? Có cần ta đi hỏi Thập Nhị ca không?"

"Không cần." Tống Mặc cười nói. "Cũng may có Trần Hạch, không thì thật sự phải nhờ nàng đi hỏi cữu huynh một chuyến." Sau đó hắn nhíu mày hỏi, "Nàng có biết Khuông Siêu kia rốt cuộc có quan hệ thế nào với Bá Ngạn không?"

Đậu Chiêu thấy ngữ khí của hắn không ổn, vội hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Cũng không có chuyện gì lớn." Tống Mặc biểu tình nhẹ nhàng, nhưng nàng vẫn nghe ra trong giọng nói của hắn có vài phần nghiêm túc, "Theo lời Bá Ngạn, Khuông Lỗi Lạc kia muốn tìm Phạm Sĩ Trù - chủ nhân của một cửa hàng bán lá trà, nhưng ta tra được Phạm Sĩ Trù là thái giám quản sự phòng rượu. Không chỉ vậy, người này còn là con nuôi của Uông Cách, cháu nuôi của Uông Uyên."

Liên quan đến thái giám trong cung, sự tình lập tức trở nên phức tạp, đặc biệt là Uông Uyên, thái giám cầm bút mười mấy năm cho Hoàng Thượng. Kiếp trước hắn có thể yên ổn làm đại tổng quản ở Từ Ninh cung sau cung biến, chỉ riêng như vậy cũng đủ khiến Đậu Chiêu cảnh giác mười phần.

Nàng nói: "Sáng sớm mai ta sẽ gọi Bá Ngạn tới hỏi."

Tống Mặc nói: "Ta đã phái người đi mời. Xem chừng, hắn sắp đến rồi."

Đậu Chiêu phân phó nha hoàn chuẩn bị Đại Hồng Bào mà Đậu Khải Tuấn thích uống nhất.

Đậu Khải Tuấn và Đậu Đức Xương cùng nhau đến.

Ba người vào tiểu thư phòng, Đậu Chiêu có hơi lo lắng, suy nghĩ một lúc, rồi quyết định đi theo.

Tống Mặc cũng không tránh, một mặt đỡ nàng ngồi xuống ghế thái sư, một mặt tiếp tục cùng Đậu Khải Tuấn nói chuyện: "...... Theo như những gì ngươi nói, người có kinh nghiệm đi biển rất khó tìm, những người đó trên thực tế là nhìn trúng đội tàu của Khuông gia. 

"Mặc dù thái giám thích tiền, nhưng không thể tùy ý xuất cung, cho nên càng sẵn sàng kiếm một khoản tiền lớn hơn là đi làm việc cướp sản nghiệp của người khác —— hắn lại không thể kinh doanh, muốn dùng chỗ nào? 

"E rằng ở đây có điểm mờ ám, sợ nhất có dây dưa tới chuyện cung duy*. Hiện giờ trong cung Tĩnh Tần được sủng ái nhất, cũng là người Quảng Đông, chỗ xó xỉnh đó, ngoại trừ người Quảng Đông bọn họ, thì còn ai biết đến? Nếu tin ta, hãy bảo Khuông Trác Nhiên đến tìm ta, ngươi không cần lo chuyện này nữa, chú tâm vào kỳ thi màu xuân tháng hai năm sau là được."

*Cung duy: 宫(cung), 帷(duy- rèm, mành che, trướng). Có thể ý Tống Mặc đang nói đến mấy chuyện triều đình, cung cấm mờ ám được bàn luận sau bức rèm che. Ngoài ra, từ  恭惟 (cũng đọc là 'cung duy') có nghĩ là bợ đỡ, nịnh hót. 

Biết thân phận của Phạm Sĩ Trù, Đậu Khải Tuấn cũng cảm giác được sự tình khó giải quyết, hắn nghĩ nghĩ rồi nói: "Cháu thấy chuyện này nên đi nhờ Ngũ bá phụ thôi? Cũng đỡ liên lụi tới người......"

Tống Mặc không vui nói: "Người một nhà không nói hai lời. Muốn quan hệ với người trong cung, chưa chắc Ngũ bá phụ có thể bằng ta."

Đậu Khải Tuấn nhớ lại lúc Tống Mặc đỡ Đậu Chiêu, không nhịn được mà bật cười.

Uổng phí mình tự xưng là người thông minh, vậy mà cũng có lúc mắt không sáng.

Tống Nghiên Đường rõ ràng là vì Tứ cô cô, cho nên mới tận hết sức giúp đỡ. Chính mình ngược lại hiểu lầm hắn là cái nhiệt tâm mau tràng người......

"Vậy đa tạ Tứ cô phụ!" Sau khi suy nghĩ thông suốt, Đậu Khải Tuấn càng hào sảng hơn bất kỳ ai.

Hắn hướng Tống Mặc ôm quyền, không chút khách khí nói, "Việc này không thể chậm trễ, tốt nhất bây giờ là đưa Khuông Trác Nhiên đến, chúng ta cũng muốn biết rốt cuộc trong này có nội tình gì"

Tống Mặc gật đầu.

Đậu Khải Tuấn và Đậu Đức Xương trở về khách điếm ở ngõ Viên Ân tự.

Tống Mặc dặn dò người dựng bình phong trong tiểu thư phòng, cũng nói với Đậu Chiêu: "Đợi lát nữa chúng ta bàn chuyện, nàng ở sau bình phong nghe nhé." Rồi lại thở dài, "Đáng lẽ nên đưa nàng đi du ngoạn khắp nơi, nhưng hiện tại không được, nàng ở nhà chắc chắn rất buồn chán. Nghe một chút những việc này cũng coi như giải sầu"

Tâm tình Đậu Chiêu rối ren.

Từ lúc thành thân với Tống Mặc, nàng chưa từng nghĩ đến,ngày nào đó sẽ nhận được nhiều như vậy!

Nàng lập tức ôm eo Tống Mặc, dựa đầu vào vai hắn.

Tống Mặc hơi sửng sốt, nhưng khóe miệng lại từ từ nâng lên.

Hắn ôm Đậu Chiêu, cảm thụ được nhu tình của thê tử, giống như đang nhâm nhi ngụm rượu hoa lê, khiến người say không muốn tỉnh.

Chỉ tiếc cảm xúc mùi mẫn này quá ngắn, Đậu Khải Tuấn và Đậu Đức Xương đã mang Khuông Trác Nhiên với sắc mặt trắng bệch đến. 

Đậu Chiêu ngồi ở phía sau bình phong lắng nghe.

Sau khi hoang mang hành lễ, da mặt Khuông Trác Nhiên càng trở nên nhợt nhạt.

Hắn lẩm bẩm với Đậu Khải Tuấn: "Hóa ra phủ Anh Quốc Công có quan hệ thông gia với nhà các ngươi! Thật không ngờ nhà các ngươi còn có nhà thông gia hiển hách như vậy!" Nói tiếp, "Tại sao lại như vậy? Nhà chúng ta chỉ làm ăn buôn bán ở Phiên Ngung, quý nhân ở kinh đô sao có thể biết đến nhà chúng ta được?" Giống như bị kinh hãi,  đến bây giờ vẫn chưa bình tĩnh lại.

Đây cũng là điều mọi người muốn biết.

Đậu Khải Tuấn bắt đầu nhẹ nhàng hỏi Khuông Trác Nhiên đầu đuôi sự việc.

Khuông Trác Nhiên lập tức biết việc này nghiêm trọng, uống ngụm trà, ổn định tinh thần, cẩn thận trả lời từng câu hỏi của Đậu Khải Tuấn.

Sự tình trở nên rất đơn giản, Khuông gia là đại địa chủ số nhất nhì ở Phiên Ngung. Huyện lệnh mới nhận chức kiểm tra danh sách tiền thuế một lần nữa. Thành ra Khuông gia phải nộp thuế nhiều hơn, Khuông gia không phục. Tìm được người quen có quan hệ với tri phủ, để tri phủ ra mặt giúp đỡ, thay đổi tiền thuế phải nộp của Khuông gia từ số vị trí số một xuống vị trí số hai. Không bao lâu, nhà bọn họ bị người ta ghi thù.

Tống Mặc và Đậu Khải Tuấn nghe xong, hai người không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn đối phương.

Lần này người hỏi chuyện là Tống Mặc.

"Khuông gia không đi thăm hỏi huyện lệnh mới nhận chức sao?"

"Đi chứ." Khuông Trác Nhiên hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn thành thật trả lời, "Chỉ là thái độ có chút kiêu căng."

"Sau khi sửa lại danh sách tiền thuế, nhà các ngươi có nhân cơ hội tạo dựng lại quan hệ với quan phụ mẫu nữa không?"

Mặt Khuông Trác Nhiên lập tức đỏ bừng, thấp giọng đáp: "Trưởng bối có chút kiêu ngạo, tỷ tỷ ta lại đính ước với con thứ của tri phủ, cho nên......"

Cho nên người ta quyết tâm chèn ép các ngươi.

Tống Mặc và Đậu Khải Tuấn cúi đầu uống trà.

Đậu Đức Xương nghe xong thì nhịn không được nói: "Đậu gia chúng ta không biết đã có bao nhiêu cử nhân tiến sĩ, hiện giờ trong nội các cũng có chút địa vị, nhưng chỗ quan phụ mẫu trước nay không dám chậm trễ, trong huyện có việc gì, đều sẽ là người đầu tiên góp tiền góp của, quan huyện diệt môn, chẳng lẽ nhà các ngươi không biết đạo lý này, nhà các ngươi làm thế nào mà trở thành thế gia  số một ở Phiên Ngung được vậy? Thật là không hiểu nổi!"

Khuông Trác Nhiên lại bị câu 'Đậu gia chúng ta' dọa sợ, hắn nhìn Đậu Khải Tuấn thất thanh hỏi: "Chẳng lẽ Bá Ngạn huynh là con cháu của Đậu thị Bắc Lâu?"

Đậu Khải Tuấn nhìn Đậu Đức Xương, chỉ có thể thở dài trong lòng: "Ta đúng là con cháu của Đậu gia."

Khuông Trác Nhiên lập tức quỳ gối trước mặt Đậu Khải Tuấn: "Đậu huynh, xin huynh cứu Khuông gia chúng ta!"

Đậu Khải Tuấn vội đỡ Khuông Trác Nhiên: "Chúng ta là huynh đệ, không cần phải như vậy"

Khuông Trác Nhiên hổ thẹn đứng lên.

Tống Mặc ngồi bên cạnh vuốt cằm: "Ta cảm thấy, các ngươi tính sai người rồi!"

Chương 358: Tết Âm Lịch

Lời của Tống Mặc, khiến đám người Khuông Trác Nhiên choáng váng.

"Thế tử gia," Khuông Trác Nhiên ấp úng hỏi, "Ý ngài là phụ thân của ta bị lừa sao?"

Đậu Đức Xương và Đậu Khải Tuấn cũng có suy nghĩ này, ánh mắt bọn họ sáng quắc, muốn nghe xem Tống Mặc nói thế nào.

Thấy bộ dạng chăm chú này của mọi người, Tống Mặc liền bật cười.

"Không phải vậy." Hắn nói, "Ta chỉ cảm thấy, mục đích của bọn họ rõ ràng là muốn chiếm lấy sản nghiệp Khuông gia, mà theo những gì ta biết về nhóm nội thị, bọn họ thường không kiên nhẫn với việc buôn bán trên biển, các ngươi hẳn là chỉ mới tra ra quan phụ mẫu Tưởng Tiệp là môn sinh của ai hoặc là huynh đệ của ai đúng không, chỉ có quan hệ như vậy, mới có thể quen biết với nhóm nội thị. Thay vì đi tìm Phạm Sĩ Trù kia, chi bằng thuyết phục người đứng sau Tưởng Tiệp, dựa vào ảnh hưởng của Đậu gia ở trong quan trường, chuyện lớn hóa nhỏ càng nắm chắc hơn."

Đám người Khuông Trác Nhiên nghe vậy thì hai mắt sáng lên. Khuông Trác Nhiên lại càng hướng Đậu Đức Xương vái lễ: "Thập nhị thúc, Bá Ngạn sắp phải tham gia kỳ thi mùa xuân, chuyện này, chỉ sợ còn phải nhờ ngài giúp đỡ."

Tuy rằng lần đầu gặp Tống Mặc, nhưng sự nhạy bén của Tống Mặc lại khiến hắn cực kỳ bội phục. Chỉ là giữa hai người quá xa cách về thân phận lẫn giao tình, hắn thật sự không tiện mở miệng.

Lúc bọn họ gặp khó khăn, người đầu tiên Đậu Khải Tuấn nghĩ đến chính là Đậu Đức Xương, mà Đậu Đức Xương cái gì cũng không biết, chỉ vì Đậu Khải Tuấn nhờ vả, hai lời chưa nói đã gật đầu đồng ý, có thể thấy được quan hệ giữa Đậu Khải Tuấn và Đậu Đức Xương không chỉ tốt bình thường, hơn nữa Đậu Đức Xương là người đáng tin, hắn đành phải xin Đậu Đức Xương giúp đỡ.

Mà Tống Mặc cùng Đậu Chiêu thấy Khuông Trác Nhiên trong hoàn cảnh thâm u linh ngữ vẫn có thể nghĩ đến Đậu Khải Tuấn, thì không khỏi xem trọng Khuông Trác Nhiên vài phần. 

Tống Mặc nói với Đậu Khải Tuấn và Đậu Đức Xương: "Ta thấy việc này hai người các ngươi đều không cần nhúng tay, giao cho ta là được." Lại nói, "Khuông Trác Nhiên, ngươi có chuyện gì, cứ trực tiếp tới tìm ta!"

Khuông Trác Nhiên  vui mừng khôn xiết, cảm tạ Tống Mặc rồi cảm tạ Đậu Đức Xương và Đậu Khải Tuấn.

Tống Mặc nhúng tay, chắc chắn tốt hơn bọn họ hiếu thắng xông lên như thiêu thân bay loạn.

Đậu Khải Tuấn cũng nói lời cảm tạ với Tống Mặc, tâm tình khoan khoái đứng dậy cáo từ.

Khuông Trác Nhiên cùng hắn trở về khách điếm, còn Đậu Đức Xương thì ở lại.

Chuyện của Khuông gia tuy rằng liên quan đến đại thái giám như Uông Uyên, nhưng lại làm cho tính tò mò của hắn bừng bừng cháy không tắt.

Hắn nói thầm với Tống Mặc: "Nghe nói Kim Ngô Vệ không được nghỉ, đệ cũng không thể việc gì cũng tự tay làm đi?Nếu không, để ta giúp đệ chạy chân nhé?"

Tống Mặc biết nhạc phụ định nhận Đậu Đức Xương làm con thừa tự. Mặc dù về sau chuyện này không thể che dấu, nhưng cho tới hôm nay nhạc phụ vẫn chưa muốn nạp thiếp, lại càng quyết tâm muốn hưu Vương thị, mà Vương gia tuy rằng đã đón Vương thị về nhà, nhưng mỗi khi nhạc phụ tới cửa bàn chuyện, Vương gia đều sẽ ngoảnh mặt làm ngơ, có lẽ chuyện này còn phải kéo dài thêm mấy năm nữa. Nhạc phụ đã hơn bốn mươi tuổi, mấy năm sau, cho dù muốn sinh con cũng đã tận lực, cuối cùng vẫn phải nhận con thừa tự.

Luận gần luận thân, Đậu Đức Xương chính là người thích hợp nhất, huống chi Đậu Chiêu lớn lên dưới gối Kỷ thị. Hắn rất vui khi được thân thiết với Đậu Đức Xương: "Nếu không ảnh hưởng đến bài vở của huynh, vậy huynh giúp ta một tay đi!"

Hiện tại thủ hạ dưới trướng Tống Mặc có thiếu loại người nào, đâu cần đến Đậu Đức Xương ra tay. Nhưng mà, nếu Đậu Đức Xương tò mò, vậy hắn sẽ kiếm cho Đậu Đức Xương vài việc để làm, cũng coi như dẫn Đậu Đức Xương đi chơi

Đậu Đức Xương nghe xong thì tươi cười rạng rỡ, vội nói: "Trường học đã đóng cửa, phải qua tết Nguyên Tiêu mới mở lại. Không ảnh hưởng, không ảnh hưởng."

"Vậy thì tốt rồi!" Tống Mặc hẹn hắn buổi sáng mai gặp trước cửa cung.

Đậu Đức Xương vô cùng vui vẻ ra về.

Đậu Chiêu hỏi Tống Mặc: "Chàng thực sự cảm thấy chuyện này có người mượn da hổ Phạm Sĩ Trù múa cờ ư?"

"Hiện tại vẫn chưa biết." Tống Mặc bình tĩnh đáp, "Phải tra đã rồi mới xác định được được."

Đậu Chiêu không khỏi bĩu môi.

Tống Mặc cười véo má Đậu Chiêu, rồi đi tịnh phòng.

Đậu Chiêu lập tức từ Uông Cách nghĩ tới Uông Uyên.

Nói kiếp trước Uông Uyên không tham gia cung biến, cho dù thế nào nàng cũng không tin.

Nhưng Uông Uyên dựa vào điều gì mà tin tưởng Liêu Vương nhất định sẽ thành công?

Hắn đầu quân cho Liêu Vương khi nào?

Liêu Vương đã dùng điều kiện gì đả động Uông Uyên?

Đậu Chiêu nhớ tới mấy thứ Cố Ngọc mang từ chỗ Liêu Vương về, lại nhớ tới ngày khai trương cửa hàng bạc Trương Chi Kỳ......

Mưu nghịch, rất cần tiền.

Hơn nữa là cần rất nhiều tiền.

Cho đến khi thành công, tựa như cái động không đáy.

Bao nhiêu bạc cũng không đủ.

Mà Khuông gia mỗi năm thu khoảng ba vạn lượng bạc tiền lời, hơn nữa đã sớm ổn định, chỉ kiếm thêm chứ không lỗ, đúng là thứ Liêu Vương đang cần.

Đậu Chiêu luôn muốn báo cho Tống Mặc biết dã tâm của Liêu Vương, nhưng vẫn chưa tìm được thời điểm thích hợp.

Nàng cảm thấy, nếu chuyện này thật sự có liên quan tới Uông Uyên, có lẽ đối với nàng và Tống Mặc cũng là một cơ hội.

Trong khi chú ý theo dõi động tĩnh của Khuông gia bên kia, Đậu Chiêu cũng bắt đầu chuẩn bị ngày tết cho phủ Anh Quốc Công.

Đêm 30, ngoại trừ cơm tất niên ở hậu cung, mùng một có đại triều hội, mùng hai mùng ba phải đi thăm họ hàng, mùng bốn mùng năm tổ chức gia yến, mùng sáu tết Nguyên Tiêu. Tất cả mọi thứ từ danh sách khách mời đến chén trà uống nước đều phải tùy cơ ứng biến.  Thế gia giống như phủ Anh Quốc Công vừa tham dự yến tiệc của hoàng gia, lại vừa phải chiêu đãi nhà đồng liêu huân quý, nhiều việc vô cùng, so với một châu một phủ chuẩn bị đón tết bận rộn không thua kém, càng đừng nói so với nhà quan lại bình thường.

Cũng may Đậu Chiêu rất quen thuộc những việc này, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không thể làm khó nàng.

Các quản sự ma ma đầu tiên chứng kiến sự lợi hại của Đậu Chiêu, sau biết được năng lực quản gia của nàng, người người khuất phục, không dám coi khinh. Đậu Chiêu lại thả tiếng gió, nói mình không định làm gì, chỉ cần có thể đảm nhiệm, sẽ được tiếp tục ở lại, còn nếu không thể đảm nhiệm, cho dù ngươi là ai, bị đuổi đi cũng không sai. Các quản sự ma ma ai cũng không muốn mình trở thành đối tượng để người ta giết gà dọa khỉ, mọi người đều cố gắng hết sức giữ bát cơm ăn. Nhất thời, lời Đậu Chiêu còn linh hơn thánh chỉ, nàng chỉ mất hai ngày, đã an bài mọi thứ ổn thỏa.

Đậu Chiêu dùng bạc của mình, thưởng mỗi quản sự ma ma mười lượng bạc nếu làm việc tận tâm, thưởng mỗi người hai lượng bạc nếu không phạm lỗi.

Kết quả, từ trên xuống dưới phủ Anh Quốc Công đều coi Đậu Chiêu như Bồ Tát sống.

Ngược lại, Tống Nghi Xuân giống như bị tát vào mặt.

Hắn dễ dàng giao quyền chủ trì nội trợ phủ Anh Quốc Công cho Đậu Chiêu như vậy, ngoại trừ tình thế ép buộc bên ngoài, còn có lý do quan trọng hơn đó là muốn nhìn Đậu Chiêu sứt đầu mẻ trán, tốn công vô ích vì chưa từng có kinh nghiệm quản lý phủ Anh Quốc Công.

Nhưng không ngờ, hắn đã thành toàn giúp Đậu Chiêu.

Tống Nghi Xuân vừa tức vừa bực, trên đường đến Bảo Hòa điện ăn cơm cơm tất niên, vẫn luôn xụ mặt, khóe mắt đuôi mày không liếc Đậu Chiêu một lần nào.

Tống Mặc coi không có thấy, Đậu Chiêu càng không để trong lòng.

Hắn giống như lính của bại tướng, đã hoàn toàn không có sức chống cự, còn cần quan tâm làm gì!

Hoàng Thượng, văn võ đại thần được coi trọng và hoàng thân quốc thích ngồi ở chính điện của Bảo Hòa điện. Thái Hậu nương nương, Hoàng Hậu nương nương cùng các mệnh phụ ngồi ở hậu điện.

Đậu Chiêu vô tình cùng Thái Hậu, Hoàng Hậu và Thái Tử Phi có chút quan hệ. Nàng thành thành thật thật ngồi một chỗ, thi thoảng lại quay sang nói nhỏ với Thế tử phu nhân Trường Hưng hầu và Hưng Quốc Công phu nhân hai câu, biểu hiện trung quy trung củ, hoàn toàn không có gì nổi bật.

Nhưng có một số chuyện, muốn tránh cũng không được.

Một cung nữ theo lệnh Thái Tử Phi tặng Đậu Chiêu gối dựa, nhẹ giọng nói: "Thái Tử Phi nói, để người dùng tránh đau eo."

Đậu Chiêu nói nhỏ cảm ơn, ngẩng đầu lại phát hiện mọi người đều đang nhìn mình.

Nàng vội cúi đầu.

Nhưng Thái Hậu nương nương vẫn chỉ vào nàng hỏi: "Đây là vợ của Thiên Tứ à?"

Hoàng Hậu nương nương cười đáp: "Đôi mắt ngài vẫn sáng như vậy —— nàng đúng là Thế tử phu nhân phủ Anh Quốc Công đại Đậu thị."

Thái Hậu nương nương cảm thấy hứng thú hỏi: "Vậy tiểu Đậu thị là ai?"

"Là Phu nhân phủ Tề Ninh hầu ạ." Hoàng Hậu nương nương cười nói, "Là muội muội cùng cha khác mẹ với Thế tử phu nhân phủ Anh Quốc Công. Thế tử phu nhân phủ Anh Quốc Công là trưởng nữ của Đậu Vạn Nguyên - Đậu đại nhân ở Hàn Lâm viện, phu nhân phủ Tề Ninh hầu là thứ nữ."

Ngụy gia không có tư cách tham dự tiệc mừng như vậy, cho nên Đậu Minh cũng không ở trong điện.

"Còn có chuyện này sao?" Thái Hậu nương nương càng cảm thấy hứng thú, "Đại Đậu thị là ai làm mối? Tiểu Đậu thị là ai làm mối?"

"Tiểu Đậu thị từ nhỏ có đính ước. Đại Đậu thị là được Anh Quốc công nhìn trúng." Hoàng Hậu nương nương liếc mắt nhìn Đậu Chiêu một cái, cười đáp.

Thái Hậu nương nương cẩn thận đánh giá Đậu Chiêu vài lần, mở miệng khen ngợi: "Đứa nhỏ này lớn lên thật xinh đẹp. Lần sau đại triều hội, ngươi đưa tiểu Đậu thị theo để ta nhìn xem."

Hoàng Hậu nương nương cười nói: "Còn có một chuyện vui, lão tổ tông ngài chắc chắn không biết —— đại Đậu thị có thai,  cùng sản kỳ với Thái Tử Phi, chỉ cách nhau mấy ngày thôi."

"Đúng là chuyện vui!" Thái Hậu nương nương ở tuổi này thích nhất là có thêm người, ban thưởng cho Đậu Chiêu một chuỗi Phật gỗ đàn hương, một đôi khóa bình an, mấy sấp lục trắng may áo, một sấp vải đỏ rực thêu hình trăm trẻ vui xuân dùng để làm khăn bọc cho tiểu hài tử.

Đậu Chiêu tiến lên tạ ơn.

Thái Hậu nương nương cười phất tay ý bảo nàng lui xuống, rồi quay đầu nói chuyện với Hoàng Hậu nương nương. 

Mà vừa rồi chỉ lo nói giỡn cùng Thái Hậu nương nương và Hoàng Hậu nương nương, Trường Hưng hầu phu nhân  bình thường không để mắt đến ai, nay lại tỏ ra thân thiết gần gũi với Đậu Chiêu, ngay cả Hưng Quốc Công phu nhân chất phác, cũng phải nhìn nàng thêm vài lần.

Đậu Chiêu thiện ý gật đầu với Hưng Quốc Công phu nhân.

Kiếp trước, cho dù phủ Tề Ninh hầu dưới tay nàng tái khởi, nhưng vẫn còn kém xa nhà huân quý như phủ Hưng Quốc Công.  Nàng và Hưng Quốc Công phu nhân căn bản không có giao tình gì, nhưng nàng biết, sau khi Anh Quốc Công bị đoạt tước vị, Hưng Quốc Công lấy tư thái ẩn nhẫn,  đợi phủ Trường Hưng hầu suy tàn trở thành huân quý cấp trung ở kinh đô.

Bởi vì được Thái Hậu ban thưởng, sau khi kết thúc đại triều hội, Đậu Chiêu trước tạ ơn Thái Hậu nương nương, sau đó đi Từ Ninh Cung, lúc ra khỏi nội cung, đã là giờ mùi (13h-15h).

Đỗ Duy lo âu chờ Tống Mặc ở tiểu thư phòng.

Thấy Đậu Chiêu và Tống Mặc cùng nhau tới, hắn kính cẩn hành lễ, rồi bẩm báo: "Thế tử gia, phu nhân, tôi tra ra Tưởng Tiệp kia là cháu trai của biểu muội của phu nhân các lão Đới Kiến, môn sinh của Công Bộ thị lang kiêm đại học sĩ Trung Cực điện - Mộc Xuyên."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp