Chương 353: Bằng hữu
Đậu Đức Xương vội ra hiệu "Không thể lộ" với Đậu Chiêu, cười cười nói: "Ngàn vạn lần không được kể cho Thất thúc phụ. Bá Ngạn âm thầm đến, hiện đang ở gần Viên Ân tự, ngõ Hòe Thụ bên kia cũng không biết đâu!"
Đậu Chiêu chấn động: "Xảy ra chuyện gì? Hắn đã tới kinh đô, tại sao không đi thăm hỏi các trưởng bối? Tết năm nay định ở đâu? Chi phí sinh hoạt do ai lo liệu?"
Đậu Đức Xương cười hắc hắc: "Vốn dĩ Bá Ngạn đã chuẩn bị trở về Chân Định ăn tết, ai ngờ bằng hữu của hắn có chuyện, phải đi kinh đô lo liệu, hắn liền chạy theo cùng, hai người đang ở khách điểm Cao Thăng trên ngõ Viên Ân tự, đợi qua năm mới sẽ bái kiến Ngũ bá phụ."
Đậu Chiêu lại nghe ra điểm lạ trong lời nói, nàng nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Có phải việc của bằng hữu hắn rất rắc rối? Bá Ngạn muốn giúp, nhưng sợ Ngũ bá phụ khó xử, cho nên đành cùng bằng hữu ở lại khách điếm, đợi tìm ra manh mối mới dám bàn tiếp."
Đậu Đức Xương thở dài: "Vì sao muội không phải là nam nhân chứ!"
"Nữ nhân thì không thể làm được việc sao?" Đậu Chiêu liền ầm ĩ cùng hắn, "Có chỗ nào muội không bằng huynh?"
Đậu Đức Xương cười vang.
Đậu Chiêu liền phân phó Cam Lộ cầm hai thỏi Đĩnh Hoa bạc giao cho Đậu Đức Xương: "Hắn đã cố ý dấu thân phận, thì muội cũng không đi thăm hắn nữa. Nếu có chuyện gì giúp được, bảo hắn trực tiếp phân phó sai vặt tìm muội là được."
Ngõ Viên Ân tự ở phía Tây của Thuận Thiên phủ, phủ Anh Quốc Công ở hướng ngược lại, nhưng chỉ cách hai khắc đi đường.
Đậu Đức Xương không chút khách khí nhận lấy, còn cười nói: "Muội là nhà giàu, tiền thoát qua kẽ tay cũng đủ cho chúng ta ăn uống thoải mái một thời gian, huynh thay Bá Ngạn nhận hộ."
Đậu Chiêu không khỏi bật cười, trêu ghẹo hắn: "Cần muội cho huynh chút bạc phòng thân không!"
"Bạc phòng thân thì không cần." Đậu Đức Xương trơ mặt nói, "Nhưng có thể cho huynh hai khối ngọc bội tặng tết người khác."
Cái này có gì không thể?
Đậu Chính Xương và Đậu Đức Xương giống như huynh đệ ruột thịt của mình.
Nàng tự mình đưa hắn đi khố phòng chọn ngọc bội.
Hai người liền nói tới bằng hữu của Đậu Khải Tuấn.
"...... Họ Khuông, tên Siêu, tự Trác Nhiên, trong nhà làm nghề buôn bán trên biển, ở Phiên Ngung - Quảng Đông cũng coi như giàu có một vùng. Bá Ngạn năm đó đi Quảng Đông bị rắn cắn, may mà gặp Khuông Trác Nhiên, được hắn cứu một mạng...... Lần này Bá Ngạn đi Quảng Đông, chính là muốn trả ơn. Không ngờ trong nhà Khuông Trác Nhiên xảy ra chuyện......Từ tháng chín năm nay, hàng hóa của Khuông gia liên tục bị tổn thất, đã lên tới hai mươi vạn lượng bạc, mắt thấy sẽ thương bàn động cốt, hơn nữa bằng hữu từng làm ăn chung lúc trước giới thiệu một nhà buôn lớn ở kinh đô, nói là muốn mua lại thuyền của nhà hắn, nhưng giá chỉ bằng một nửa so với thị trường.
"Khuông gia đương nhiên không chịu.
"Kết quả một thuyền bị đắm.
"Thấy có điểm mờ ám, Khuông gia lập tức dựa vào mối quan hệ nhân mạch lâu năm đi tìm hiểu, bấy giờ mới rõ ràng, hóa ra một vị đại lão gia trong kinh nhìn trúng thuyền nhà hắn, muốn chiếm làm của riêng. Khuông Trác Nhiên là người đọc sách, có thể bàn chuyện với người đọc sách, cho nên Khuông gia quyết định để Khuông Trác Nhiên mang theo vài vị quản sự đắc lực tới kinh đô lo liệu, xem có thể thuyết phục vị đại lão gia kia nhập cổ phần được không.
"Bá Ngạn nghĩ Khuông Trác Nhiên có ơn cứu mạng với mình, liền quyết định nhúng tay vào . Nếu có quan hệ với nhà chúng ta, sẽ nhờ Ngũ bá phụ đứng ra thu xếp, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Tuy rằng, Khuông Trác Nhiên không biết thân phận của Bá Ngạn, nhưng hắn biết Bá Ngạn là người trầm ổn, hiểu biết sâu rộng, cũng có ý giúp đỡ mình, cho nên đã dẫn theo Bá Ngạn vào kinh đô.
"Kết quả sắp qua năm mới, người không tìm được, Bá ngạn cũng không thể tùy tiện đến ngõ Hòe Thụ, cứ như vậy cùng Khuông Trác Nhiên ở lại khách điếm."
"Rốt cuộc là vị đại lão gia nào?" Đậu Chiêu bĩu môi khinh bỉ. "Tướng ăn thật quá khó coi.*"
(Có lẽ đang ám chỉ vị đại lão gia kia sử dụng thủ đoạn tiểu nhân)
"Cũng chưa chắc." Đậu Chính Xương cầm một khối hàn ngọc hồng đào hoa mẫu đơn hỏi Đậu Chiêu, "Đẹp không?"
Đậu Chiêu liền nghĩ tới Kỷ Lệnh Tắc.
Nàng không chút biến sắc, cười nói: "Đương nhiên đẹp! Không biết là tặng cho ai. Nhưng mà, thứ này thích hợp với nữ tử tuổi xuân. Huynh định tặng cho ai?"
"A," Đậu Đức Xương chột dạ, lập tức bao biện, "Ta vẫn chưa nghĩ nên tặng cho ai." Sau đó rất nhanh chuyển đề tài sang Khuông Trác Nhiên, "Ta cảm thấy Khuông gia lo nghĩ quá nhiều, thế gia giống như nhà bọn họ, cũng đều ở Phiên Ngung, đại lão gia ở Kinh đô tầm mắt làm sao có thể rộng như vậy? Nói không chừng chỉ là tấm da hổ, Khuông gia ở kinh đô lại không có người, cho nên mới dễ bị hù dọa như vậy." Hắn vừa nói, vừa đặt khối ngọc hồng đào kia sang một, rồi chọn khối xanh biếc trong như cánh ve, đưa cho Đậu Chiêu xem, "Muội thấy khối này thế nào?"
"Không tồi." Đậu Chiêu cười đáp, "Mùa hè dùng tơ hồng đeo ở trên cổ, nhất rất thanh lãnh, vô cùng xinh đẹp."
"Ta cũng nghĩ vậy." Đậu Đức Xương cất hai khối ngọc bội vào tay áo.
Tiểu tử chết tiệt, có người trong lòng thì lập tức quên mẫu thân của mình!
Đậu Chiêu oán thầm trong lòng, chọn một ngọc bội Phật Di Lặc, một ngọc bội đốt trúc, một trâm cài nạm đá thạch lựu, một nghiên mực Đoan Khê, một tráp bút lông sói, nói: "Ngọc bội Phật Di Lặc này là cho Lục bá mẫu, tráp bút là cho Lục bá phụ, nghiên mực Đoan Khê là cho Thập Nhất ca, trâm cài là cho Thập Nhất tẩu, ngọc bội đốt trúc là cho Thất Cân, khi nào huynh về nahf thì nhớ mang cho mọi người."
Đậu Đức Xương kêu lên: "Của huynh đâu?"
Đậu Chiêu nhìn ống tay áo lộ ra của hắn, cười lạnh.
Đậu Đức Xương che ống tay áo, nói: "Được, được, huynh giúp muội đưa đồ là được chứ gì." Sau đó nhanh như chớp ra khỏi khố phòng.
Đậu Chiêu không khỏi bật cười, phân phó Cam Lộ: "Cất đồ vật vào các tráp tương ứng rồi đưa đi."
Cam Lộ theo lệnh mà làm, Đậu Chiêu quay trở về chính phòng.
Đậu Đức Xương nói: "Thời gian không còn sớm, ta cùng Bá Ngạn, rốt cuộc nên làm gì bây giờ?"
Đậu Chiêu tiễn Đậu Đức Xương ra cửa, thấp giọng đáp: "Tới lúc Thế tử không ở trong phủ."
Đậu Đức Xương lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, nói nhỏ: "Huynh hiểu, không thể để Tống Nghiên Đường biết chuyện này."
"Sao huynh lại ngốc như vậy?" Đậu Chiêu oán giận nói, "Nếu Thế tử ở nhà, người làm nhi tử như hắn có thể khoanh tay đứng nhìn sao?"
Đậu Đức Xương dừng bước, ánh mắt nhìn Đậu Chiêu dần trở nên nghiêm túc: "Có phải muội rất thích Tống Nghiên Đường?"
"Nói bậy bạ gì đó?" Đậu Chiêu hờn dỗi, nhưng hai má đã nóng ran, "Huynh lo quản chuyện của mình cho tốt đi, cũng bớt khoa chân múa tay với người khác nữa."
Đậu Đức Xương sửng sốt, sau đó là kinh ngạc, rồi trở nên do dự, hơn nửa ngày mới mở miệng hỏi thử: "Chuyện của ta, ta có chuyện gì?"
Đậu Chiêu âm thầm hối hận vì mình lỡ lời.
Có một số việc, chắn không bằng thông*.
堵不如疏: một phương pháp trị thủy, ngăn chặn hoàn toàn không bằng khai thông hợp lý. Nghĩa rộng: một số sự việc không thể áp chế, cần xử lý "khai thông" phù hợp để đưa sự việc trở về quỹ đạo, tránh bởi vì áp lực mà bạo ngược trở lại.
Lấy nửa đời ngoan cố ở kiếp trước của Đậu Đức Xương làm minh chứng, nếu sự tình bại lộ, sẽ chỉ khiến hắn càng không kìm hãm, không băn khoăn do dự.
Nàng đang muốn sửa lại thì Tống Mặc trở về.
Hắn liếc mắt một cái đã nhìn ra không khí khác thường bao quanh, vội giả vờ kinh ngạc hô "A" một tiếng, "Sao hai người lại đứng ở đây nói chuyện?" Rồi hành lễ với Đậu Đức Xương, "Nghe nói cữu huynh tới chơi, ta đã phân phó phòng bếp nướng thịt hươu được trong cung thưởng mấy hôm trước. Vừa lúc trong nhà vẫn còn vài vò rượu hoa lê, mùi vị thuần hậu, uống với thịt hươu thì không gì ngon bằng. Hoa mai ở hậu viện cũng đang nở, ta bồi cữu huynh uống rượu ngắm hoa trong noãn đình ở đó được chứ?"
Đậu Đức Xương lập tức đồng ý, chạy trối chết theo Tống Mặc.
Sau khi chiêu đãi Đậu Đức Xương, Tống Mặc liền trở về, vừa để tiểu nha hoàn hầu hạ thay y phục, vừa cười hỏi Đậu Chiêu: "Cữu huynh nói gì? Thấy nàng dường như không vui."
Đậu Chiêu không biết nên nói thế nào với Tống Mặc, có một số việc, ở kiếp trước đã xảy ra, nhưng hiện tại mới chỉ lộ chút manh mối
Nàng dựa lên gối, nhíu mày nhìn trang sách.
Tống Mặc thay xong y phục, súc miệng, ngồi xuống giường đất, vén mấy lọn tóc đang xõa ra sau tai Đậu Chiêu, nhẹ nhàng hỏi "Không phải nói vạn sự đều có ta sao? Có chuyện gì không thể làm!"
Đậu Chiêu nghĩ nghĩ, cho lui tất cả nha hoàn. Nàng dựa lên vai Tống Mặc, kể lại chuyện của Đậu Đức Xương và Kỷ Lệnh Tắc cho hắn nghe.
Tống Mặc hỏi: "Muốn ta giúp không?" Ngữ khí vô cùng lãnh khốc, hoàn toàn bất đồng khi đối với nàng, lập tức Đậu Chiêu nhớ tới cái người đứng dưới mái hiên, xung quanh một rừng hộ vệ của kiếp trước.
Đậu Chiêu run run, vội nói: "Không cần chàng giúp —— chàng chỉ biết càng giúp càng hỏng."
"Xem thường ta?" Tống Mặc nhéo nhéo má nàng.
Là sợ chàng xuống tay quá nặng, hủy mất hạnh phúc của Đậu Đức Xương, dù sao ở kiếp trước, hai người họ cũng là một đôi vô cùng ân ái.
"Không phải còn Lục bá phụ và Lục bá mẫu sao?" Đậu Chiêu ôm hắn cánh tay, "Chúng ta đâu thể vượt quyền?"
Chuyện này cứ thuận theo tự nhiên đi.
Có duyên, bọn họ chắc chắn sẽ ở bên nhau, vô duyên, không có nàng, bọn họ sẽ đường ai nấy bước.
Tống Mặc nói: "Nhưng dù sao Kỷ Lệnh Tắc cũng là quả phụ......"
"Ta còn bị từ hôn đó!" Đậu Chiêu sợ nếu Kỷ Lệnh Tắc thực sự trở thành tẩu tử của mình, Tống Mặc sẽ xem thường nàng ta.
"Bởi vì Ngụy Đình Du không có mắt!" Tống Mặc phản bác, "Ta đây là nhặt được của tốt. Nàng nghĩ ai cũng có phúc khí như ta!"
Đậu Chiêu cười không khép nổi miệng, vô cùng vui vẻ, oán giận kể: "Tử Hiền này, vì lấy lòng nữ nhân khác, vậy mà lại để muội muội của mình vào kho tìm đồ cho hắn!"
Tử Hiền là tự của Đậu Đức Xương.
Tống Mặc mặc kệ Đậu Đức Xương sẽ cưới nữ nhân nào vào cửa, hắn chỉ quan tâm Đậu Chiêu vui vẻ hay không.
Hắn liền tiếp tục đùa nàng: "Đáng tiếc hắn là cữu huynh của ta, ta không thể đi đòi bạc được. Nếu không, mở khố phòng của ta, để nàng tùy ý chọn vài món đồ mình thích rồi cất vào khố phòng của nàng?"
Đậu Chiêu ra vẻ giật mình, cười hỏi: "Chàng không phải là của ta à? Ta vẫn luôn cho rằng của chàng chính là của ta đó? Ta cần gì phải chuyển qua chuyển lại đồ của mình."
Tống Mặc cười to, rực rỡ như nắng ngày hè, khiến Đậu Chiêu ngẩn ngơ giây lát.
Hắn cười càng vui sướng, ở nàng bên tai nàng thì thầm: "Cho ta xem!"
"Cái gì?" Đậu Chiêu nhất thời không hiểu.
Bàn tay hắn liền tiến vào áo nàng, nhẹ nhàng vuốt ve: "Cho ta xem con của chúng ta!"
Vòng eo nàng vẫn nhỏ nhắn như cũ, bụng vẫn không chút động tĩnh như cũ.
Đậu Chiêu do dự.
Tống Mặc liền ngồi xổm xuống, lật vạt áo của nàng ra.
Da thịt trắng tinh như ngọc lộ trong không khí mùa đông, làm Đậu Chiêu cảm thấy hơi lạnh.
Tống Mặc đã cúi người nhẹ nhàng hôn lên bụng nàng.
Môi hắn ấm áp mềm mại khiến nàng run run, nhưng hắn buông xuống mi mắt, gương mặt kia tràn ngập vẻ thành kính, lại khiến tim nàng đập liên hồi, lệ nóng rưng rưng.
Nàng ôm chặt lấy Tống Mặc, cảm thấy giống như mình rơi vào hũ mật, từ đầu đến chân đều ngọt lịm.
Chương 354: Manh mối
Tuy nói triều đình nghỉ đông, nhưng Tống Mặc là đương sai ở Kim Ngô Vệ, vẫn phải làm nhiệm vụ như ngày thường. Vậy nên sáng sớm hôm sau, dùng xong bữa sáng, hắn lập tức đi nha môn.
Đậu Đức Xương và Đậu Khải Tuấn dắt tay nhau đến. Hai người không đi gặp Đậu Chiêu, mà bước thẳng vào Tê Hương Viện.
Tống Nghi Xuân bị Đậu Chiêu chọc giận từ đêm giao thừa đến bây giờ còn thấy đau ngực, mệt mỏi nằm trên giường đất cạnh cửa sổ. Cũng vì chuyện tiền lời năm nay của phủ Anh Quốc Công mà hao tâm tổn trí —— so với năm trước, tiền lời năm nay thiếu một phần ba, nhưng hắn ngó trái ngó phải, vẫn không tìm ra điểm mờ ám.
Khi Tưởng phu nhân còn sống, tuy hắn không để mắt đến mấy việc này, nhưng tiền lời mỗi năm trong phủ vẫn biết. Chịu ảnh hưởng của thời tiết, tiền lời mỗi năm không giống nhau, nhưng không thể kém xa như năm nay, hơn nữa mỗi năm đều giảm xuống, so lúc Tưởng phu nhân quản gia đã thiếu một nửa.
Cho dù là đồ ngốc cũng biết có gì khác thường trong đó.
Nhưng mà hắn tìm không ra nguyên nhân.
Những trang đầu, chưởng quầy đó mỗi người đều viện đủ lý do.
Hắn gọi Đào Khí Trọng tới thương lượng.
Đào Khí Trọng là người đọc sách, không rành việc đồng áng, việc này còn kém xa Tống Nghi Xuân.
Ông cầm sổ sách nhìn nửa ngày cũng không tìm được nguyên nhân, đành phải đưa ra chủ ý khác: "Nếu không, tìm cốc lương sư gia giúp đỡ nhìn xem?"
Tống Nghi Xuân thở dài.
Dù sao đã như thế, cho dù bây giờ mời được sư gia tới, hắn cũng không thể gọi các trang đầu điền trang, đại chưởng quầy quay trở lại. Thôi để sang năm đi! Chỉ cần có thể tra ra nguyên nhân là được.
Đào Khí Trọng nghĩ nghĩ, đề cử mấy cốc lương sư gia đồng hương.
Tống Nghi Xuân không khỏi có chút hậm hực.
Nghe nói Đậu gia cữu gia mang theo một cháu trai đến cầu kiến, hắn vô cùng sửng sốt, nhớ lại lời của Đậu thị hôm đó. Trong lòng lập tức sinh ra vài phần bất an, do dự một hồi lâu mới hỏi; "Biết Đậu gia cữu gia tới làm gì không?"
"Không biết ạ!" Gã sai vặt lắc đầu, nghĩ đến số tiền thưởng kia, nhịn không được nói, "Đậu gia cữu gia và cháu trai đều khoảng hai mươi tuổi, hào hoa phong nhã, vừa nhìn đã biết là người đọc sách."
Người Đậu gia đương nhiên hào hoa phong nhã.
Lúc con dâu mới vào cửa, không phải nhìn qua cũng rất hiền lương thục đức sao? Ai ngờ là loại nữ nhân dữ dằn đanh đá như vậy!
Tống Nghi Xuân chửi thầm trong lòng, do dự một lâu rồi phân phó gã sai vặt mời Đậu gia cữu gia và cháu trai đến phòng khách uống trà, còn mình đi đổi xiêm y, kéo Đào Khí Trọng cùng tới phòng khách.
Đào Khí Trọng rất muốn nhắc nhở Tống Nghi Xuân một câu: Ngài là trưởng bối. Người Đậu gia nếu có ý đồ không tốt, cần gì phải hạ mình đi phòng khách gặp họ? Cứ gọi tới thư phòng, đã hạ được một bậc khí thế đối phương. Nhưng ông thấy bộ dạng lo lắng sốt ruột của Tống Nghi Xuân, biết Tống Nghi Xuân từ nhỏ đến lớn chỉ ở trong giới phú quý, ít có cơ hội tiếp xúc với người giỏi ăn nói, gặp Thế tử phu nhân, tựa như tú tài gặp binh, ôm một bụng lý cũng không thể rãi bày, bị Thế tử phu nhân dọa sợ. Phàm là nghe có quan hệ với Thế tử phu nhân, khí thế đã yếu mất ba phần. Nhưng nói như vậy thà không nói còn tốt hơn, ông đành im lặng theo Tống Nghi Xuân.
Đậu gia nhiều nam đinh, Tống Nghi Xuân lại là trưởng bối, nào có thể nhớ mặt được hết! Đậu Khải Tuấn là thiếu niên cử nhân, mấy năm nay du lịch khắp nơi, tính tình trầm ổn không ít, không giống Đậu Đức Xương, suốt ngày bị nhốt trong nhà đọc sách, lại có tướng mạo điển hình của người Đậu gia, nhìn qua da thịt trắng trẻo, mới chỉ 15, 16 tuổi. Tống Nghi Xuân thấy hai người Đậu gia một trầm ổn, một non nớt, lập tức coi Đậu Khải Tuấn là Đậu gia cữu gia, coi Đậu Đức Xương trở thành cháu trai, vừa vào phòng khách đã cười hỏi Đậu Khải Tuấn: "Tết nhất, Đậu gia cữu gia tìm ta có chuyện gì quan trọng?"
Đậu Khải Tuấn hôm nay mặc áo gấm Hàng Châu màu lam sẫm có họa tiết đốt trúc, cầm quạt Tứ Xuyên sơn đỏ tua kim tuyến, màu da tuy không trắng nõn bằng Đậu Đức Xương, nhưng mày kiếm mắt sáng, đúng bộ dạng tiêu sái của công tử quý gia danh môn.
Hắn nghe vậy "soạt" một tiếng mở quạt ra, cười lạnh nói: "Đúng là có mắt không tròng, dám coi vãn bối thành trưởng bối, lại coi trưởng bối không ra gì! Nếu không nhờ dư ấm của tổ tiến, chỉ sợ đến nhà chúng ta làm chân sai vặt cũng không được!"
Sát phạt ầm ầm đổ xuống, sắc bén như đao, bổ thẳng lên đầu Tống Nghi Xuân, may mà Đào Khí Trọng ở phía sau tay nhanh mắt lẹ đỡ, nếu không hắn đã ngã quỵ ngay tại cửa rồi.
Đậu Đức Xương thấy thế, thong thả bước đến hành lễ với Tống Nghi Xuân, cười tủm tỉm nói: "Thông gia lão gia, ta mới là huynh đệ của Thế tử phu nhân quý phủ, kia là cháu trai của ta. Nó còn trẻ, tâm cao khí ngạo, nói chuyện hơi khinh cuồng, ngài rộng lượng, tha thứ cho nó!"
Hắn nhẹ nhàng bóc qua chuyện này, nói thẳng vào mục đích đến.
"Năm này, tằng tổ mẫu ở nhà Ngũ bá phụ ăn tết, nào ngờ ma ma của Tứ muội chạy đến ngõ Hòe Thụ khóc lóc, nói cái gì Tống gia muốn hưu thê! Tằng tổ mẫu của chúng ta vừa nghe thấy thì tức giận đến ngất xỉu, tỉnh lại lập tức vỗ giường gọi Ngũ bá phụ và Ngũ bá mẫu tới trách mắng một hồi, hỏi ai mai mối hôn sự này? Đậu gia chúng ta trăm đời không có nam nhân phạm tội, nữ nhân tái giá, càng đừng nói đến chuyện cô nương bị nhà chồng bỏ."
Đậu Đức Xương ủy khuất kể: "Đậu gia chúng ta người ở Chân Định nhiều, ở kinh đô chỉ có mấy phòng, hơn nữa đều là các trưởng bối lớn tuổi đã lên chức tổ phụ; vãn bối thì giống như ta vậy, tuổi quá nhỏ, vẫn ở Quốc Tử Giám đọc sách, vừa lúc cháu trai này của ta tới kinh đô dự thi, tằng tổ phụ liền bảo nó cùng ta tới quý phủ một chuyến, hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu Tống gia thật sự coi thường Đậu gia chúng ta, Đậu gia chúng ta cũng không đeo bám đòi công đạo. Bây giờ lập tức kiểm kê của hồi môn của tứ muội, đón tứ muội trở về, tằng tổ mẫu dưới gối cũng thêm người chăm sóc, thanh thản an ổn qua năm!" Lời cuối, ngữ khí sắc bén, thần sắc lạnh lùng, nhìn qua có vài phần trầm tĩnh nghiêm nghị, "Ngũ bá phụ của ta còn đang quỳ trước mặt tằng tổ mẫu, phải đợi kết quả từ ta, tằng tổ mẫu mới bằng lòng bỏ qua!"
Tống Nghi Xuân tức đến run người, máu xông lên não.
Bảo sao Đậu thị lại ngang ngược như vậy, hóa ra là truyền thống gia tộc !
Hắn đã sớm không không thích đứa con dâu này, bây giờ Đậu gia bọn họ muốn mang người về, chẳng lẽ còn hy vọng hắn lưu luyến giữ lại?
Tống Nghi Xuân lớn tiếng kêu "Tằng Ngũ". Không chút yếu thế nói: "Đưa Đậu gia cữu gia và cháu trai đi kiểm kê của hồi môn của Thế tử phu nhân!"
Đào Khí Trọng lập tức tiến lên hai bước, chắn trước mặt Tống Nghi Xuân, khách khí hành lễ với Đậu Đức Xương và Đậu Khải Tuấn đang hếch lỗ mũi lên trời, giới thiệu thân phận của bản thân, rồi cười nói: "Tu trăm năm mới ngồi chung thuyền. Thế tử và Thế tử phu nhân hữu duyên, bằng không hai nhà cách xa như vậy làm sao có thể trở thành thông gia? Cố nhân đều nói, thà hủy đi một tòa miếu, cũng không phá hỏng một mối hôn sự. Hai vị còn trẻ, không hiểu sinh hoạt trong nhà công khanh thế gia, đầu lưỡi hàm răng khó tránh khỏi khập khiễng. Làm sao có thể chỉ vì một chút chuyện nhỏ đã la hết muốn đón người về được? Tôi thấy chi bằng Đậu gia cữu gia và chất thiếu gia hạ hỏa trước, sau đó đi gặp Thế tử phu nhân bàn bạc."
Rồi đưa tay làm tư thế "Mời", lại bay nhanh sang bên Tống Nghi Xuân, thì thầm: "Lão phu nhân ở góa mấy chục năm không nói đạo lý, tôi thấy Đậu các lão cũng vì khó trái mẫu mệnh, bằng không, Đậu gia đã không phái hai vị kia tới. Ngài cần gì phải chấp nhặt cùng bọn họ."
Chẳng lẽ cứ như vậy quên đi?
Hai tay Tống Nghi Xuân nắm chặt thành quyền, sắc mặt vì tức giận mà trắng bệch như tuyết.
Ai ngờ người ta lại không theo tính toán của Đào Khí Trọng.
Đậu Đức Xương cười lắc đầu: "Không cần. Thất thúc phụ không có con trai, vì để nữ nhi đứng vững ở nhà chồng, cho nên đã chia một nửa tài sản Tây Đậu cho Tứ muội. Tằng tổ mẫu có dặn dò qua, bảo chúng ta hôm nay bằng bất cứ giá nào cũng phải đón được Tứ muội về, thậm chí xe ngựa chở của hồi môn đã dắt đến. Mời Quốc Công gia gọi Thế tử gia, để Thế tử gia viết giấy hưu thê, chúng ta cũng nhanh chóng được về nhà uống trà nóng."
Một nửa tài sản Tây Đậu?
Thì ra là vậy!
Tống Nghi Xuân và Đào Khí Trọng không hẹn mà cùng vỡ lẽ, liếc mắt nhìn nhau một cái.
Hoá ra không phải chỉ đến làm dáng!
Hắn hưng phấn lên.
Dựa vào cái gì bạc tới nhà chúng ta rồi lại muốn chúng ta nhổ ra?
Nhưng tiếp theo, hắn nhận ra số bạc đó đều nằm trong tay Tống Mặc...... Oán giận nghĩ trong bụng, nếu thả Đậu thị về, Tống Mặc lấy cái gì đấu với mình?
Nếu có cơ hội bẻ gãy hai cánh của Tống Mặc, thanh danh có đáng gì?
Hắn hét lớn một tiếng "Người đâu", "Đưa Đậu gia cữu gia và cháu trai đến Di Chí Đường kiểm kê của hồi môn của phu nhân!"
Không một chút ý định níu giữ.
Đậu Đức Xương cùng Đậu Khải Tuấn âm thầm rùng mình.
Cho dù là ai, nghe nói con dâu có nhiều của hồi môn như vậy đều sẽ tạm thời giữ lại, Tống Nghi Xuân thì trái ngược hoàn toàn.
Tống gia chắc chắn có vấn đề!
Đậu Đức Xương và Đậu Khải Tuấn từ bé cùng nhau trải qua không biết bao nhiêu chuyện như này, đã sớm ăn ý mười phần. Không cần trao đổi ánh mắt, lập tức có thể một cái diễn mặt đỏ, một cái diễn mặt trắng.
"Ta đi gặp Tứ muội." Đậu Đức Xương bình tĩnh dặn dò Đậu Khải Tuấn, "Ngươi ở chỗ này lấy hưu thư." Nói xong sải bước theo Tằng Ngũ ra khỏi phòng khách.
Đậu Khải Tuấn tùy tiện ngồi trên ghế thái sư, âm dương quái khí nói: "Thỉnh Quốc Công gia gọi Thế tử gia đến, cùng ta viết giấy hưu thê —— Tứ cô cô nhà chúng ta muốn trở về, cũng không thể không minh bạch theo chúng ta trở về."
Tống Mặc chắc chắn không đồng ý hưu thê!
Tống Nghi Xuân nói: "Thế tử gia đang ở trong cung, chờ hắn về, ta sẽ bảo hắn viết giấy hưu thê đưa đến quý phủ."
Đậu Khải Tuấn hừ lạnh một tiếng: "Ngài nghĩ ta là đồ ngốc à! Không viết giấy hưu thê, Tứ cô cô theo chúng ta về, để của hồi môn ở lại...... Tống gia khinh người quá rồi đó! Hôm nay, nếu Thế tử gia viết giấy hưu thê thì coi như xong, còn nếu không viết, ta lập tức đi Thuận Thiên Phủ, để xem từ lúc khai quốc đến giờ có trường hợp nào như vậy không!"
Cho dù là khiến Tống Mặc chọc vào tổ ong vò vẽ, Tống Nghi Xuân cũng vô cùng nguyện ý.
"Ngươi yên tâm, con dâu như vậy tặng ta, ta cũng không cần! Các ngươi cứ trực tiếp đưa người về, ta sẽ đưa giấy hưu thê sau."
"Được!" Đậu Khải Tuấn sảng khoái đáp, nhưng hoàn toàn không tin tưởng hắn, "Các thương gia đều coi trọng ngân hóa lưỡng cật*, ta bên này đưa người về, ngươi bên kia không chịu giao của hồi môn thì làm sao? Ta thấy hay là như vậy đi, Quốc công gia viết bằng chứng cho ta trước, chứng thực từ nay về sau hai nhà không còn quan hệ, sau đó đóng dấu riêng của ngài lên, ta mang về cho tằng tổ mẫu xem, hôm sau chúng ta danh chính ngôn đến chuyển đồ."
Muốn mình viết bằng chứng cho Đậu gia?
Bản năng của Tống Nghi Xuân cảm giác được nguy hiểm, hắn không chịu viết: "Làm gì có chuyện nhi tử hưu thê, liền bắt cha chồng viết giấy chứng thực?"
*银货两讫: hai bên hoàn thành giao dịch, cũng thanh toán khoản tiền và giao hàng, tính ra không ai nợ ai. (tiền trao cháo múc, thanh toán sòng phẳng)
Chương 355: Phân xử
Thái độ của Tống Nghi Xuân đã nằm sẵn trong tính toán của Đậu Khải Tuấn.
Nhưng hắn vẫn lạnh mặt, châm chọc nói: "Hóa ra Quốc Công gia cũng biết giấy hưu thê là do con trai viết."
Mặt già của Tống Nghi Xuân đỏ bừng lên.
Đậu Khải Tuấn nói tiếp: "Bạc trắng động lòng người. Mấy chục vạn lượng bạc cứ đặt ở quý phủ như vậy, cho dù Quốc Công gia và Thế tử gia không thiếu, nhưng chưa chắc đã nhịn được, Thuận Thiên Phủ lại đang nghỉ tết, ta thấy tốt nhất nên mời cữu lão gia hoặc cô lão gia của quý phủ ra làm chứng, phân định tiền bạc rõ ràng, tránh cãi cọ sau này."
Như vậy, chẳng phải sẽ kinh động tới Lục phủ sao?
Tống Nghi Xuân bắt đầu do dự.
Đậu Khải Tuấn thêm dầu vào lửa, khinh thường nói: "Hay là Quốc Công gia tham của hồi môn của con dâu?"
Nói tiếp "Không phải ai cũng có thể chỉ chỉ trỏ trỏ vào cô nương Đậu gia, mấy lời ở đại sảnh hôm trước tạm thời không truy cứu, nhưng chỉ dựa vào câu 'con dâu như vậy tặng ta, ta cũng không cần' của ngài, Đậu gia chúng ta không thể để Tứ cô cô tiếp tục ở lại trong phủ được, cho dù thế nào cũng phải đưa người đi. Bây giờ, hoặc là ngài tự tay viết bằng chứng cho chúng ta mang về, hoặc là mời trưởng bối tới chủ trì công đạo. Bằng không đừng trách Đậu gia chúng ta không khách khí, cùng Quốc công gia kiện tụng đến ngự tiền."
Mấy chục vạn lượng bạc?
Bảo sao kiếm kê mất mấy ngày liền!
Trong lòng Tống Nghi Xuân giống như bị mèo cào, vừa luyến tiếc đống bạc kia; vừa muốn hưu Đậu Chiêu, chặt đứt trợ lực của Tống Mặc.
Rất lâu sau, tâm trí hắn bình tĩnh lại, bấy giờ mới cẩn thận nghĩ đến một vấn đề quan trọng.
Đậu gia mơ ước của hồi môn của Đậu thị, lợi dụng cơ hội này, đưa Đậu thị về là phụ, đoạt của hồi môn từ tay phủ Anh Quốc Công mới là chính.
Nếu như kiện tụng, không nói cái khác, chắc chắn phải hỏi tới Tống Mặc, vậy thì việc này xem như thất bại. Đến lúc đó, không những không thể hưu Đậu thị, mà mình sẽ trở thành trò cười cho khắp kinh đô!
Tống Nghi Xuân chắc chắn không viết bằng chứng.
Tống Mặc là người lươn lẹo biết cách thoái thác trách nhiệm. E rằng Đậu gia sẽ đổ tất cả lên đầu mình, nói mình muốn hưu Đậu thị. Trên lưng gánh tiếng xấu, Đậu Thế Xu lại được lợi, loại chuyện tổn hại bản thân thế này, trừ phi đầu óc Tống Nghi Xuân bị lừa đá, chứ quyết không làm.
Mời nhị cữu đến chủ trì công đạo...... Cũng không thỏa đáng.
Nhị cữu là người cổ hủ, chỉ sợ vừa nghe xong tiền căn hậu quả đã gọi Tống Mặc trở về, Tống Mặc mà trở về, việc này chắc chắn thất bại.
Trái không được, phải không xong.
Thật khiến người ta khó xử!
Nhưng qua thôn này, chưa chắc đã tìm được lữ quán khác, muốn vòng qua Tống Mặc để hưu Đậu thị là không thể, lần này rút dây động rừng, chỉ sợ lần sau khó càng thêm khó.
Tống Nghi Xuân không khỏi mắng đến Đậu Chiêu.
Loạn lúc nào không loạn, lại loạn đúng dịp tết.
Bây giờ thì hay rồi, nha môn đóng cửa, chỉ có thể mời trưởng bối trong nhà làm chứng, Tống gia thân thích lại ít, ngoại trừ Lục gia, đúng là không còn lựa chọn nào thích hợp hơn.
Tống Nghi Xuân nhìn Đào Khí Trọng.
Đào Khí Trọng cũng không nghĩ ra được chủ ý.
Đây đúng là cơ hội tốt để rút củi dưới đáy nồi, nhưng vấn đề là tìm ai ra làm chứng.
Ông cúi đầu trầm tư.
Đậu Khải Tuấn cũng không thúc giục, im lặng ngồi ở chỗ kia chờ bọn họ quyết định.
Đột nhiên có gã sai vặt tiến vào bẩm: "Hai vị cữu lão gia cùng Lục lão phu nhân, Ninh Đức trưởng công chúa tới ạ."
Tống Nghi Xuân sửng sốt.
Đậu Khải Tuấn đã cười nói: "Quốc công gia. Thật ngại quá. Là ta mượn danh nghĩa của ngài mời hai vị lão gia và lão phu nhân của Lục gia tới. Ta biết, ngài khó hạ quyết tâm, vậy nên ta giúp ngài một đao....."
Như bị đánh đòn cảnh cáo, đầu Tống Nghi Xuân kêu "ong ong". Đậu Khải Tuấn nói cái gì, hắn hoàn toàn không nghe được. Đợi hắn vất vả bình tĩnh, chưa kịp chuẩn bị, Lục Thần và Lục Thời đã đỡ hai lão phu nhân đi đến.
Đậu Khải Tuấn vội tiến lên hành lễ, sau khi tự giới thiệu, liền xấu hổ nói: "Chuyện của tiểu bối kinh động đến hai vị lão phu nhân, thật sự là không nên, nhưng Quốc Công gia toàn tâm toàn ý quyết hưu Tứ cô cô nhà chúng ta, nhà chúng ta không ra mặt, thì đúng là không có trách nhiệm." Nói xong cười khổ vài cái, đầy vẻ bất lực.
Lục lão phu nhân và Ninh Đức trưởng công chúa đều đã qua tuổi sáu mươi, Đậu gia có quan hệ thông gia, hưu thê lại là chuyện lớn, cũng không cần nam nữ phân phòng.
Nghe Đậu Khải Tuấn nói xong, người Lục gia đồng loạt nhìn về phía Tống Nghi Xuân.
Tống Nghi Xuân ấp úng, muốn thừa nhận mình định hưu Đậu thị, nhưng không có cách nào nói rõ ràng, mà không nói, cơ hội cứ như vậy tuột mất khỏi tay, hắn không cam lòng.
Thấy thái độ này của hắn, người Lục gia càng xác thực lời Đậu Khải Tuấn không phải giả.
Lục lão phu nhân tức giận chỉ vào Tống Nghi Xuân, trách mắng: "Ta còn tưởng là bắt gió bắt bóng, lúc người Đậu gia tới mời, cữu cữu của ngươi ở trước mặt ta một chút tiếng gió cũng không lộ ra, không ngờ lại là sự thật! Ta hỏi ngươi, ngươi muốn hưu vợ Thiên Tứ, dựa vào lý do gì? Thất xuất*, nàng phạm vào điều gì?"
(Thất xuất: Không con, dâm, không thờ cha mẹ chồng, lắm điều, trộm cắp, ghen tuông, bị bệnh khó chữa. Là bảy lý do hưu thê thời phong kiến )
Mặt Tống Nghi Xuân đỏ bừng, cứng cổ nói: "Nàng lắm điều!"
"Bời vì nàng nói câu 'đại sảnh quá lạnh', liền gánh cái danh 'lắm điều'?" Lục lão phu nhân khí thế bức người, nghiêm giọng nói, "Cẩm tỷ nhi dĩ hạ phạm thượng, tại sao ngươi không khiển trách, ngược lại cứ đeo bám không chịu buông tha một câu kia của vợ Thiên Tứ? Theo đạo lý này của ngươi, chẳng phải nhóm nha hoàn bưng trà cũng không thể giáo huấn được sao? Vậy thì còn cần nhiều vú già để làm gì? Hay là ngươi sợ người khác không có cơm ăn, nên liều sống liều chết kiếm tiền, nuôi những người không liên quan đó!"
Tống Nghi Xuân không phục nói nhỏ: "Cẩm tỷ nhi không phải người khác."
Lục lão phu nhân bị hắn chọc giận đến mức bật cười: "Xem ra trong mắt ngươi chúng sinh đều giống nhau, một khi đã như vậy, tại sao ngươi không lấy tài sản trong phủ Anh Quốc Công chia đều cho ba huynh đệ khác? Chiếu theo pháp lệnh, thừa tước phải là trưởng tử đại phòng, tước vị Anh Quốc Công cũng nên chuyển cho Tống Mậu Xuân mới đúng?"
Tống Nghi Xuân thì thào không ra lời.
Ninh Đức trưởng công chúa có thân phận đặc biệt, từ trước đến nay đều không tham gia những việc nhà thế này, nhưng khi nghe được tin Tống Nghi Xuân buộc Tống Mặc hưu thê, nàng vô cùng tức giận, luôn suy xét mãi, cuối cùng vẫn quyết định đi theo.
Lúc này thấy Tống Nghi Xuân còn ngoan cố không chịu hiểu, nàng liếc mắt nhìn Đậu Khải Tuấn đang khoanh tay đứng bên cạnh, nhịn không được nói: "Ngươi theo ta!"
Tống Nghi Xuân ngạc nhiên.
Ninh Đức trưởng công chúa bước vào phía sau noãn các
Tống Nghi Xuân đành phải đi theo.
Noãn các không có người ngoài, Ninh Đức trưởng công chúa lập tức nói lời trong tâm: "Gia hòa vạn sự hưng. Ngươi ngẫm lại trước đây, lúc Tưởng thị còn sống, mọi việc đều hết mức thuận lợi, ngươi là đại lão gia, lại không hiểu việc đồng áng vất vả, nếu không không có bạc thì chỉ cần xin Tưởng thị; hai con trai đều được nuôi dạy nên người, Thiên Tứ không phải bàn, Thiên Ân cũng ngây thơ hồn nhiên, hoạt bát nhanh nhẹn. Nhưng ngươi xem ngươi hiện tại, nhà không ra nhà, phủ không giống phủ. Nói cho cùng là bởi vì nội trạch không có người danh chính quản lý, từ trên xuống dưới đều không có quy củ. Ngươi không thừa dịp con dâu mới vào cửa giao quyền quản gia cho nàng, ngược lại còn bảo thủ giống mấy phụ nhân tầm thường so đo với con dâu. Đây là bộ dạng của Quốc Công gia sao?
"Ta nghe nói, Trường Hưng hầu quyết tâm nhắm đến vị trí Chưởng ấn đô đốc phủ Đô đốc Ngũ Quân?
"Đông Bình Bá từ trước đến nay vẫn luôn nhận được thánh quyền, lần này kiêm cả chức Đô Chỉ huy sứ Binh mã tư Ngũ thành. Hoàng Thượng chắc chắn sẽ không động vào hắn;
"Quảng Ân bá là người thông minh, biết mềm biết mỏng, luôn khiến Hoàng Thượng vui vẻ. Hắn ở phía đông buôn lậu, Cẩm Y Vệ nhìn rõ, nhưng Hoàng Thượng vẫn mắt nhắm mắt mở bao che. Ngươi tự hỏi bản thân có khả năng khom lưng uốn gối như hắn không?
"An Lục hầu mấy năm nay không ngừng đi theo Thái Hậu nương nương. Lại cưới được cháu gái Thái Hậu yêu thích nhất làm trưởng tôn tức phụ. Ngay cả Hoàng Thượng cũng phải nể mặt vài phần, chưởng ấn đô đốc hắn cũng ngồi vững.
"Hưng Quốc Công tính tình trầm ổn, cương nghị quyết đoán, không tham dự thị phi triều đình. Năm đó Nguyên Mông xâm chiếm, nếu không có hắn ngăn cơn sóng dữ, làm sao Tây Bắc được thái bình suốt mười mấy năm qua. Muốn nói Hoàng Thượng tin tưởng ai nhất, chính là Hưng Quốc Công. Hoàng Thượng đổi ai, cũng sẽ không đổi hắn.
"Còn ngươi, ngoại trừ dư ấm tổ tiên, thì có gì để nói trước mặt Hoàng Thượng?
"Hiện giờ Hoàng Thượng sủng ái Thiên Tứ, đúng là lúc để Tống gia quật khởi, ngươi không giúp nhi tử thì thôi, còn kéo chân hắn. Công huân quý thích khắp kinh đô có ai không ở sau lưng chê cười ngươi? Bây giờ vẫn còn ở đó làm loạn, không lẽ ngươi muốn giao chưởng ấn đô đốc vào tay người khác mới vừa lòng?"
Tống Nghi Xuân đứng ở nơi đó, mặt hồng một trận, trắng một trận.
Ninh Đức trưởng công chúa nghĩ đến hắn từ nhỏ đã không chịu cúi người, lại nghĩ đến con trai mình cũng ngang ngạnh không kém, bây giờ cả hai đều làm tổ phụ ôm cháu, vậy mà vai không thể gánh, tay không thể buông, trong lòng lập tức mềm nhũn, nhẹ giọng khuyên bảo: "Ngươi nghe ta một câu đi, giao quyền quản gia cho Đậu thị, nhàn nhã làm lão thái gia, dồn tinh lực chăm lo miếu đường. Ngươi cứ không chú tâm như vậy, chỉ sợ sẽ bị Trường Hưng hầu thừa nước đục thả câu!
"Huống chi Đậu thị đã có thai, bây giờ hưu thê, đứa nhỏ biết làm thế nào?
"Nếu Đậu thị sinh con trai, là đích hay là thứ?
"Đích thứ chẳng phân biệt, Anh Quốc Công phủ còn có thể an ổn sao?
Sau đó lại sợ hắn nghe không lọt tai, nghiêm giọng kích hắn: "Ta cũng biết, Lục gia hôm nay không giống trước, chúng ta đều không là gì trong mắt của ngươi, nói chưa chắc ngươi đã chịu nghe. Coi như chúng ta thích xen vào việc của người khác. Hôm nay ta và nhị cữu mẫu của ngươi cùng nhau đến, cũng coi như đã hết tâm. Quyết định thế nào, vẫn là do ngươi, cuộc sống của ngươi, không ai có thể sống thay được."
Một mặt nói, một mặt thất vọng đi ra ngoài.
Tống Nghi Xuân nhìn bóng lưng kia, trong lòng nghẹn muốn chết. Nhưng hắn biết Ninh Đức trưởng công chúa đi rồi, chỉ sợ từ đây hai nhà sẽ cắt đứt quan hệ. Nghĩ đến mình không có huynh đệ tỷ muội, khi phủ Định Quốc Công vẫn còn, xảy ra chuyện gì đều được hai vị biểu huynh của Lục gia giúp đỡ, Ninh Đức trưởng công chúa tuy rằng xuất thân hoàng tộc, nhưng đối với hắn giống như con cháu trong nhà...... Hắn nhịn không được lập tức hô "Trưởng công chúa", "Từ lúc cữu cữu của Tống Mặc xảy ra chuyện, hắn liền xa cách ta, ta làm như vậy cũng là bất đắc dĩ! Ngài giáo dạy ta nên làm thế nào bây giờ?"
Ninh Đức trưởng công chúa nghĩ nghĩ rồi xoay người lại.
Tống Nghi Xuân thành tâm thành ý chắp tay cúi người với Ninh Đức trưởng công chúa.
Ninh Đức trưởng công chúa nói: "Được rồi! Trước hết ngươi đi tạ lỗi với Đậu gia cữu gia, sau đó giao quyền chủ trì phủ Anh Quốc Công cho Đậu thị, từ nay không cần lo quản việc nội trạch nữa, chú tâm đến miếu đường, nghĩ cách giữ vững thánh quyền."
Giao quyền chủ trì nội trạch cho Đậu thị...... Liệu nàng ta có ở giữa chơi xấu, tìm cách cô lập hắn không?
Tống Nghi Xuân hơi chần chừ.
Ninh Đức trưởng công chúa có chút tức giận: "Ngươi là phụ thân của Thiên Tứ, Thiên Tứ có thể giết phụ thân sao? Ngươi sợ cái gì?"