Chương 349: Rối ren
"Vậy ngươi cứ nhận đi!" Đậu Chiêu cười nói, "Về phần Cố công tử tặng gì, hai ngày này chúng ta bận rộn gả Tố Tâm, chờ gả Tố Tâm xong, lại sắp hết năm cũ, chờ sang năm rồi nói sau!"
Nhược Chu đáp "vâng", rồi lui xuống.
Triệu Chương Như liền hỏi: "Em chồng muội định làm gì vậy? Muốn biết Cố công tử tặng lễ gì, tại sao không tự mình đi hỏi?"
"Tiểu tử không lớn không nhỏ, trong lòng nhiều lúc rối ren vòng vo!" Đậu Chiêu cười nói, "Chờ thêm mấy năm nữa sẽ tốt thôi."
Cữu mẫu liền nhắc nhở Triệu Chương Như: "Nhìn nhiều, ít nói."
Triệu Chương Như bất mãn lẩm bẩm.
Đậu Chiêu thấy vậy thì buồn cười, gắp miếng thịt cho nàng: "Hương vị rất ngon, tỷ nếm thử đi."
Triệu Chương Như cười cười nhìn Đậu Chiêu, mọi người không nói chuyện nữa, im lặng dùng bữa tối.
Cữu mẫu thương lượng với Đậu Chiêu: "Qua năm, cữu cữu con phải về kinh đô, hắn tính tình ương ngạnh, không giống nữ nhân chúng ta đến nơi nào cũng có thể sống yên ổn, ta nghĩ, hết năm ta sẽ thuê một chỗ ở gần Lại bộ, chờ sau khi biểu tỷ con thành thân, chúng ta sẽ lập tức đi theo cữu cữu con."
Cữu cữu bất hòa với phụ thân, nhiều năm như vậy vẫn chưa chịu nhìn mặt phụ thân, cữu cữu tới kinh đô, chắc chắn sẽ không ở ngõ Tĩnh An Tự, mà nhà chồng nàng vẫn còn trưởng bối, cũng không thể ở lại phủ Anh Quốc Công, Tống Mặc đã sớm nghĩ tới những tình huống này.
Đậu Chiêu cười nói: "Thế tử gia có tòa nhà ba dãy ở ngõ Ngọc Kiều, vốn dĩ vẫn luôn cho người khác thuê, lại sợ cữu cữu muốn tới, cho nên sau đông chí đã ngừng cho thuê. Chờ cữu cữu tới, chúng ta có thể uống rượu mừng của biểu tỷ rồi!"
Triệu Chương Như thẹn thùng.
Cữu mẫu lại vui mừng khôn xiết, không ngừng khen ngợi Tống Mặc, cũng hết lời dặn dò nàng: "Thế tử gia thật chu đáo, càng đáng quý chính là toàn tâm toàn ý với con. Con phải biết giữ lấy phúc đó."
Hai kiếp làm người mới gặp được Tống Mặc, đương nhiên nàng phải quý trọng.
Đậu Chiêu mỉm cười gật đầu.
Cữu mẫu lại hỏi nàng việc chuẩn bị tết: "Hiện giờ thai vị của con đã ổn, ta cũng không thể cứ lưu lại, chờ gả xong Tố Tâm, ta nghĩ ta và biểu tỷ con vẫn nên về ngõ Tĩnh An Tự trước, rồi qua tết âm lịch sẽ dọn sang ngõ Ngọc Kiều."
Đậu Chiêu quyết định lợi dụng cơ hội cuối năm để đoạt lấy quyền chủ trì nội trợ của phủ Anh Quốc Công. Cữu mẫu và biểu tỷ ăn tết ở ngõ Tĩnh An Tự cũng tốt, thứ nhất bên đó không có nữ chủ nhân, mà hiền tế của Đậu gia đều ở ngõ Hòe Thụ, tiệc tùng đương nhiên ít hơn, cữu mẫu và biểu tỷ sẽ được an nhàn; thứ hai nàng không muốn cữu mẫu và biểu tỷ dính vào những chuyện rắc rối trong phủ Anh Quốc Công, tránh cho Tống Nghi Xuân cẩu nóng nhảy tường, ghi hận lên hai người.
Nàng suy nghĩ một lượt, cười đáp: "Cữu mẫu ăn tết ở ngõ Tĩnh An Tự cũng tốt. Bên kia người nhiều, sẽ náo nhiệt hơn. Nội viện của phụ thân, ngài cũng có thể giúp đỡ quản lý một chút."
Cữu mẫu cười, dặn dò nàng rất nhiều công việc cần chú ý ngày tết, sau đó mới dẫn Triệu Chương Như về phòng.
Đậu Chiêu bảo Cam Lộ mở khố phòng, tìm mấy sấp vải hoa Giang Nam tiến cống tặng cữu mẫu làm xiêm y, lại tìm vài món trang sức tặng Triệu Chương Như, ngay cả đồ vật thưởng cho hạ nhân vào ngày tết cũng chuẩn bị ổn thỏa, rồi mới chịu đi nghỉ.
Ngày hôm sau, đang dùng bữa sáng thì người thôi trang của Triệu gia tới.
Tuy nói xuất giá từ Di Chí Đường, nhưng mỗi nhà đều có gia thần, có bài vị tổ tông, Tố Tâm rốt cuộc vẫn không phải người Tống gia. Vậy nên nơi xuất giá đặt ở Tây đàn phòng của Di Chí Đường, cũng chính là nơi Trần tiên sinh ở.
Đậu Chiêu rửa mặt chải đầu trang điểm một phen, cùng cữu mẫu, Triệu Chương Như đi Tây đàn phòng.
Đoạn Công Nghĩa cùng những người đến từ Chân Định khác giống như đang chờ gả muội muội, không chỉ kêu la muốn Triệu Lương Bích kính trà, mà còn muốn hắn gọi một tiếng "Đại cữu huynh".
Triệu Lương Bích hành xử ổn trọng. Tuy rằng mặt hơi hồng, nhưng đôi mắt lại sáng ngời lấp lánh, không biết là quá kích động hay là quá hưng phấn.
Đậu Chiêu và Triệu Chương Như nhịn không nổi cười.
Đám người Đoạn Công Nghĩa cười vang đi tới, lần lượt hành lễ với Đậu Chiêu, lại vây quanh Đậu Chiêu và cữu mẫu, Triệu Chương Như đi đến phòng gả Tố Tâm, cũng không tiếp tục trêu chọc Triệu Lương Bích nữa, buông tha cho đoàn thôi trang của hắn ra khỏi cổng.
Để tìm một trạch viện gần phủ rất khó, hơn nữa chỉ có các tòa nhà lớn hơn, Tống Mặc phải tốn chút công phu mới tìm được một trạch viện vừa ý ở phía nam của phố Cư Hiền gần ngõ Chính Giác tự. Bởi vì ngõ Chinh Giác Tự cách phủ Anh Quốc Công nửa canh giờ đường, dùng xong bữa trưa, Di Chí Đường bên này người đưa trang đã xuất phát, tây đàn viện cũng yên tĩnh xuống.
Thời điểm Tống Mặc vội vã trở về, Đậu Chiêu đang ngồi trên giường đất cạnh cửa sổ nói chuyện với mọi người.
Hắn còn mặc quan phục, phong trần mệt mỏi, các nữ quyến nhìn thấy thì sửng sốt, nhưng mọi người đều che miệng khẽ cười, hết nhìn Đậu Chiêu, lại nhìn Tống Mặc, lần lượt tiến lên hành lễ, rồi lui xuống.
Tuy sắp làm tân nương tử nhưng Tố Tâm lại không có chút tự giác nào của một tân nương tử, nàng cùng Tố Lan lấy nước hầu hạ Tống Mặc rửa mặt chải đầu.
Tống Mặc hành lễ với cữu mẫu, thăm hỏi Triệu Chương Như, rồi nói: "Nhanh như vậy đã phát trang, ta còn tưởng phải đợi sau khi dùng bữa tối!"
Nghe khẩu khí này, là gấp gáp trở về cho Tố Tâm hãnh diện.
Tố Tâm và Tố Lan rất cảm khích, dập đầu cảm tạ.
Đậu Chiêu nhìn cả phòng câu nệ, liền kéo Tống Mặc trở về chính phòng.
Bây giờ không có người ngoài, lúc này Tống Mặc mới sờ sờ bụng Đậu Chiêu, ân cần hỏi: "Hài tử hôm nay có nghe lời không? Có quấy nàng không?"
"Lúc này lớn được bao nhiêu?" Nhìn hắn nghiêm túc như vậy, tuy rằng Đậu Chiêu thấy rất buồn cười nhưng lại càng cảm thấy ngọt ngào, "Phải chờ tới tháng năm, tháng sáu mới có động tĩnh."
"À!" Tống Mặc hơi hơi thất vọng, thay đổi quần áo ở nhà.
Võ Di chạy vào: "Thế tử gia, Thần Cơ Doanh Mã đại nhân và Khương đại nhân tới, nói Thế tử gia đã làm phụ thân, ầm ĩ muốn ngài chiêu đãi ở Túy Tiên lâu!"
Tống Mặc bật cười: "Đám gia hỏa này, đúng là mũi chó! Biết nhanh như vậy."
Đậu Chiêu cười hỏi: "Rốt cuộc chàng đã kể cho bao nhiêu người?"
Tống Mặc gãi đầu cười cười, thế nhưng lộ ra vài phần ngây ngô.
Đậu Chiêu cười càng lớn, đứng dậy tự mình giúp hắn thay đổi xiêm y ra cửa, còn ôn nhu dặn dò: "Uống ít rượu chút, say rượu sẽ thất thố, sẽ mất hình tượng, không tốt đâu."
Tống Mặc liền nắm tay Đậu Chiêu, thở dài nói: "Vốn định trở về với nàng......"
Nếu không phải vì vậy, thì tại sao ngay cả quan phục còn chưa thay đã lập tức chạy tới Tây Đàn phòng!
"Biết." Đậu Chiêu khẽ cười, thấy bốn phía im ắng, nhón chân hôn lên gò má Tống Mặc, "Đi sớm về sớm!"
Trong lòng giống như được uống mật, Tống Mặc luyến tiếc ôm Đậu Chiêu nửa ngày không buông. Buổi tối hắn trở về đã không còn sớm, nhưng cũng không tính là muộn, cách vách rửa mặt một phen rồi mới vào phòng.
Đậu Chiêu vẫn chưa ngủ, nàng hỏi: "Mã đại nhân ta biết, chính là người tên Mã Hữu Mình mà chàng thường kể. Còn Khương đại nhân là ai?"
"Cũng ở Thần Cơ Doanh, tên Khương Nghi, là con trai của Chỉ huy sứ Đăng Châu vệ," hắn lật chăn, nằm xuống, đem mặt áp mình lên bụng Đậu Chiêu, "Năm nay mới vừa thăng chức Tổng kỳ, cảm thấy Thần Cơ Doanh quá xa kinh đô, mỗi ngày còn phải thao luyện, quá vất vả, muốn nhờ ta chuyển hắn đến Binh mã Tư Ngũ thành."
Đậu Chiêu cười nói: "Hóa ra là lấy hài tử của chúng ta làm cớ, muốn tìm chàng ra ngoài uống rượu."
"Cũng không hẳn!" Tống Mặc chỉ cảm thấy mùi hoa trên giường vô cùng xao xuyến, hít một hơi thật sâu, tay đặt lên bụng Đậu Chiêu, cười nói. "Con ơi, lần này chúng ta sẽ tha thứ cho hắn, giúp hắn làm chút chuyện tốt, lần sau nếu còn dám lấy con làm cớ, hãy xem ta thu thập hắn ra sao. Nhưng mà, khi con đầy tháng, chúng ta vẫn phải kiếm kha khá từ Mã thế thúc của con mới được, nếu không thì thật có lỗi với con!"
Đậu Chiêu bật cười, ngạc nhiên hỏi: "Thần Cơ Doanh là thân vệ dưới quyền Thiên tử, còn Binh Mã Tư Ngũ Thành thì chuyên quản mấy chuyện trộm gà trộm chó trong kinh thành. Sao có thể đánh đồng hai người với nhau? Không lẽ Khương Nghi là kẻ ăn chơi trác táng?"
"Không phải." Tống Mặc cười nói, "Cuộc thi săn bắn mùa thu ba năm trước, hắn xếp thứ ba, chắc chắn không phải là người không có năng lực. Hơn nữa, Mã Hữu Minh cũng không phải là người như vậy, lần này hắn thực sự đã nói giúp cho Khương Nghi, ta nghĩ Khương Nghi đắc tội với người nào đó ở Thần Cơ Doanh, ở không được, nên mới phải lấy cớ Thần Cơ Doanh quá khổ, xin chuyển đi chỗ khác."
"Mã Hữu Minh đã là phó tướng của Thần Cơ Doanh, vậy mà vẫn không thể chống lưng được," Đậu Chiêu trầm ngâm, "Người kia rốt cuộc là ai?"
"Thấp nhất cũng là giữ trong tay ấn Đố đốc phủ Ngũ Quân." Tống Mặc cười nói, "Ngày mai ta sẽ cho người đi tìm hiểu, lập tức sẽ biết hắn đắc tội với ai."
Những việc này Tống Mặc luôn nắm rõ, Đậu Chiêu cũng không dong dài , cùng Tống Mặc nói chút chuyện vặt trong nhà rồi thổi đèn đi nghỉ.
Trái ngược với đó, Cố Ngọc từ Liêu Đông trở về không tài nào ngủ được.
Hắn khoác áo đứng dậy, ngồi đờ đẫn trên giường.
Gã sai vặt hầu hạ bên người đương nhiên không dám ngủ, thật cẩn thận hỏi: "Thiếu gia, ngài làm sao vậy?"
"Ta không sao!" Cố Ngọc nói thầm, trong lòng càng phiền thêm.
Đậu thị có thai, Thiên Tứ ca làm phụ thân rồi...... Tổ mẫu và kế mẫu đều đã tặng lễ vật qua. Nghe nói, ngay cả Thái Tử phi cũng tặng Đậu thị mấy sấp lụa tốt để may xiêm y trẻ nhỏ.
Theo đạo lý, Thiên Tứ ca đối xử tốt với hắn như vậy, hắn về sau lại là thế thúc của nó, bây giờ nên tặng chút lễ mới đúng, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến hài tử kia về sau sẽ đứng trước hắn, trong lòng lập tức thấy khó chịu.
Lúc ở Liêu Đông hắn kiếm được rất nhiều thứ tốt để tặng Thiên Tứ ca, còn mua hai món trang sức cho Đậu Chiêu, vốn đang khí thế bừng bừng chuẩn bị chạy tới phủ Anh Quốc Công, ai ngờ vừa về đến nhà thì phát hiện kế mẫu đã thêm hai cái nhị đẳng nha hoàn mười tám tuổi vào phòng hắn, hắn tức đến dậm chân, hung hăng tố cáo kế mẫu trước mặt tổ phụ, trì hoãn ở nhà hai ngày, sau đó nghe được tin Đậu thị có thai, chọc hắn tức chết, quyết không đi phủ Anh Quốc Công nữa.
Nghĩ đến đây, lại càng cảm thấy ủy khuất.
Hắn không đi tìm Thiên Tứ ca, vì sao Thiên Tứ ca cũng không đi tìm hắn?
Thiên Tứ ca chắc chắn đã biết hắn trở về rồi!
Chẳng lẽ vì có cốt nhục nên bỏ mặc hắn sao?
Càng nghĩ Cố Ngọc càng thấy khó chịu trong lòng, quyết định xỏ giày vào, chạy đến Diễn Võ đường.
Bây giờ đã là tháng chạp!
Gió lạnh thấu xương!
Gã sai vặt sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, cầm áo da, kêu "Thiếu gia" lập tức đuổi theo.
Kế mẫu của Cố Ngọc luôn có tai mắt xung quanh hắn, thấy hắn nửa đêm nổi điên, làm sao có thể bỏ mặc? Bên này phân phó mau đi kêu đại phu, bên kia phân phó nha hoàn mau giúp nàng trang điểm, náo loạn mọi người tỉnh giấc, phủ Vân Dương bá lại ầm ĩ một trận, cho đến khi trời sáng, Vân Dương Bá mới bất đắc dĩ lắc đầu trở về thượng viện.
Chương 350: Bá Phủ
Vân Dương Bá thương lượng cùng phu nhân: "Ta thấy nên thỉnh phong trưởng tôn thôi! Cứ tiếp tục ầm ĩ chỉ khiến trong nhà tôn ti không rõ, huynh đệ kết thù, càng thêm hỗn loạn. Cho dù chưa thỉnh phong trưởng tôn, nhưng chỉ cần Cố Ngọc còn tồn tại một ngày, bên kia sẽ không buông tha. Cũng may Cố Ngọc đã mười bảy, nếu nó không thể giữ được những thứ thuộc về mình, cháu trai như thế vứt đi cũng không tiếc!"
Thỉnh phong trưởng tôn, cũng là định ra người thừa kế tước vị sau này.
Lợi là xác định địa vị, hại là thành mục tiêu công kích của mọi người.
Đặc biệt là kế mẫu của Cố Ngọc, chẳng thể hy vọng gì cả, thủ đoạn với Có Ngọc chắc chắn sẽ độc ác hơn.
Khi còn là cô nương, Vân Dương bá phu nhân có tính tình ôn thuận nhu mì, sau này được gả cho Vân Dương bá, nhưng bởi vì trong lòng Vân Dương bá vẫn mãi nhớ đến thê tử kết tóc Tống thị, cho nên Vân Dương bá phu nhân luôn nghe theo Vân Dương bá, chỉ cần Vân Dương bá nói tốt, bà tuyệt đối sẽ không nói không tốt, tuy biết con dâu đối với trưởng tôn không tốt, nhưng Vân Dương Bá chưa nói gì, nàng chỉ có thể lén lút cho Cố Ngọc bạc, hơn nữa cũng không dám mở miệng. Thành ra Cố Ngọc thiếu cái gì cũng không thiếu bạc, quan hệ với người Cố gia cũng rất tệ.
Nghe nói trượng phu muốn thỉnh phong cho Cố Ngọc, bà đương nhiên gật đầu.
Vân Dương Bá không khỏi thở dài.
Phu nhân này của hắn, tính tình mềm như bông, tính tình như vậy thì làm sao sống được! Nếu nàng đủ năng lực, đã có thể quản nghiêm phủ Vân Dương bá được rồi, hiện tại cũng không cần nhẫn nhịn nhìn con dâu làm loạn!
Nghĩ vậy, hắn lại nhớ tới Tống thị.
Nếu nàng còn sống...... Cuộc sống của hằn có lẽ sẽ không thành như vậy ?
Lại nói tiếp, nàng đã đi được 40 năm, mình cũng đã hơn 60 tuổi, tới lúc an bài hậu sự rồi.
Hắn muốn sau này được hợp táng cùng Tống thị.
Nhưng con cái đều do kế thất sinh, cho dù hắn lập di chúc, chỉ sợ mấy đứa con trai cũng sẽ không đồng ý. Đến lúc hai mắt đã nhắm, còn không phải chịu theo sắp đặt của người khác sao? Thậm chí có thể ầm ĩ đến ngự tiền nữa.
Chuyện này, phải mời người Tống gia ra mặt giúp.
Tống Nghi Xuân thì không được...... Chỉ có Tống Mặc...... Còn hôn sự của Cố Ngọc nữa, phải tìm được cháu dâu thật lợi hại, mới có thể áp chế được con dâu......
Vân Dương Bá nằm trên giường nhìn mặt trời từ từ mọc lên cao, mới lười biếng rời khỏi giường, phân phó tùy tùng cầm bái thiếp đi gặp Tống Mặc: "Bảo hắn tới phủ, ta có lời muốn nói với hắn."
Tùy tùng theo tiếng mà đi, nhưng mới nửa tuần trà đã thấy trở về, hơn nữa, phía sau còn có Tống Mặc.
Vân Dương Bá sửng sốt, sau đó cười rộ lên: "Đúng là nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền đến. Ngươi tìm Cố Ngọc à?"
Tống Mặc không có ấn tượng tốt về Vân Dương bá. Một là ông ta không có thành tựu gì; hai là đối với chuyện của Cố Ngọc không có một chút khuôn khổ nào. Hằng ngày lui tới, cũng chỉ vì nhớ đến tình nghĩa hương hỏa lúc trước, nên mới dùng địa vị hậu bối hành lễ.
"Nghe nói Cố Ngọc đã trở lại, cố ý đến xem." Tống Mặc khách khí hàn huyên cùng Vân Dương bá vài câu.
Ngày thường, Vân Dương Bá cũng chỉ gật đầu cho hắn đi, nhưng lần này lại nói thêm: "Vậy ngươi đi gặp Cố Ngọc đi, sau đó qua thư phòng của ta."
Tống Mặc cảm giác được Vân Dương bá tìm hắn không có chuyện gì tốt đẹp, cười gật đầu, đi chỗ Cố Ngọc.
Cố Ngọc đang nằm thành hình chữ đại "大" trên giường đất cạnh cửa sổ, mấy người hầu nơm nớp lo sợ quỳ gối dưới đất. Ngươi liếc trộm ta một cái, ta liếc trộm ngươi một cái, tất cả đều không dám mở miệng.
Cả đêm qua, náo loạn vô cùng! Bây giờ nhớ lại, bọn họ vẫn còn thấy hoảng.
Một tiểu nha hoàn cách mành hô "Thế tử Anh quốc công đến", giọng nói của tiểu nha hoàn kia vốn dĩ nhút nhát sợ sệt nhưng truyền đến lại như tiếng tiêu trời, mấy gã người hầu thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Cố Ngọc bật dậy.
"Ngươi vẫn còn nằm ăn vạ không chịu dậy!" cùng giọng điệu chất vấn, Tống Mặc vén mành bước vào.
Cố Ngọc hổ mặt, lại nằm xuống.
"Cái tính khí gì vậy?" Tống Mặc cũng không để ý tới hắn, phân phó người hầu đang quỳ dưới đất, "Đi múc nước cho thiếu gia của các ngươi rửa mặt."
Cố Ngọc giống như đứa trẻ gân cổ kêu: "Một đêm qua đệ vẫn chưa ngủ!"
"Biết!" Tống Mặc bình thản đáp, "Nghe nói ngươi đánh thắng trận lớn. Sao? Kích động ngủ không được?"
Hôm qua đúng là thắng chi bất võ*.
胜之不武 Thắng chi bất võ là một thành ngữ Trung Quốc, ý là thắng được đối phương, nhưng không phải bằng dũng khí, trí tuệ mà là chờ nhân tố, nghĩa rộng là vì dùng thủ đoạn không quang minh, nguồn gốc từ 《 Tả Truyện · Chúc Chi Võ khuyên lui quân Tần 》
Hắn thậm chí phải lôi mẫu thân đã chết ra nói, phụ thân mới trừng mắt cảnh cáo kế mẫu vài lần.
Mặt Cố Ngọc nóng ran.
Tống Mặc thở dài, dịu dàng hỏi: "Từ Liêu Đông trở về, vì sao không đi gặp ta?"
"Trong nhà xảy ra chuyện, đệ không có tâm trạng." Cố Ngọc lẩm bẩm, trong lòng lại hối hận, sớm biết Thiên Tứ ca còn thương hắn như vậy, hắn nên đi gặp sớm mới đúng.
Tống Mặc không lên tiếng.
Cố Ngọc ngoan ngoãn để người hầu hạ rửa mặt.
Đợi rửa mặt chải đầu xong, hắn đặt mông ngồi xuống bên cạnh Tống Mặc, ân cần nói: "Thiên Tứ ca, huynh dùng bữa sáng chưa? Trong phủ mới đổi đầu bếp, làm mỳ rất ngon, ta bảo người làm mỳ cho huynh ăn nhé?"
"Ta đã sớm ăn." Tống Mặc cười nói, "Ngươi muốn ăn gì thì bảo đầu bếp làm cho mình đi!"
Cho tới bây giờ Cố Ngọc cũng không coi Tống Mặc là người ngoài, lập tức cao giọng phân phó người hầu bảo phòng bếp làm bữa sáng cho hắn.
Tống Mặc liền nói: "Ngươi cứ như vậy không phải cách. Không phải hậu hoa viên phủ các ngươi có nơi gọi là Đinh Hương hiên sao? Chi bằng xây thêm phòng ở phía đông của Đinh Hương hiên, lại mở cửa ngách phía tây; rồi dọn tới đó ở, cũng tránh phải ra vào chính gian mỗi ngày, ngươi không thoải mái mà kế mẫu của ngươi cũng cảm thấy chướng mắt!"
Lập tức hai mắt Cố Ngọc ươn ướt.
Người này người kia đều nói tốt với hắn, nhưng thật sự đối tốt với hắn chỉ có Thiên Tứ ca.
Chuyện gì cũng thay hắn lo nghĩ.
Hắn quyết định bản thân phải rộng lượng hơn mới được.
Không phải là một đứa trẻ sao? Vẫn là cốt nhục của Thiên Tứ ca.
Đậu thị khai chi tán diệp cho Thiên Tứ ca, hắn không thể kéo chân Thiên Tứ ca được, lập tức đem cây nhân sâm hai trăm năm tuổi mà Liêu Vượng tặng hắn cho Đậu thị. Không phải mọi người đều nói nữ nhân sinh đẻ chính là đặt một chân vào quỷ môn quan sao? Thiên Tứ ca rất thích Đậu thị, nói không chừng cây nhân sâm kia có thể cứu Đậu thị một mạng.
Nghĩ đến đây, tâm trạng cũng bừng bừng lên, hắn khinh thường nói: "Đệ không dọn! Chẳng lẽ đệ lại sợ nàng ta?"
"Không phải chuyện sợ hay không sợ." Tống Mặc khuyên hắn, "Ngươi còn trẻ, cần gì phải chấp nhặt với bọn họ? Chờ sang năm mới, ngươi tiến cung nhờ Hoàng Hậu kiếm việc giúp, sau đó lại kiếm cửa hôn sự tốt, sống cuộc sống hòa thuận mỹ mãn. Khiến kế mẫu của ngươi tức đỏ mắt, chẳng phải so với chuyện ầm ĩ cùng nàng sẽ tốt hơn sao?"
Cố Ngọc liền kể lại chuyện kế mẫu thêm hai nha hoàn mắt hạnh má đào vào phòng hắn cho Tống Mặc nghe.
Tống Mặc cười nói: "Trâu không cúi đầu, chẳng lẽ ngươi không thể ép nó uống nước?" Lại kích hắn, "Hay là ngươi không tin vào bản thân?"
"Ồ!" Cố Ngọc thông suốt, cười đáp, "Được, đợi lát nữa đệ đi cầu tổ phụ, bảo ông đồng ý cho đệ dọn đến Đinh Hương hiên."
Tống Mặc gật đầu: "Đây mới đúng chứ, cần gì phải chấp nhặt với nữ nhân!"
Cố Ngọc liên tục gật đầu, ăn hai bát mì lớn, sau đó mang tất cả những đồ mình lấy được ở Liêu Đông ra.
"Huynh xem này, lông tơ giống như kim châm, chính là hắc chồn thuần chủng, có thể làm áo khoác." Hắn dâng bảo vật. "Còn có cái này, lông hồ ly màu đỏ, rất hiếm đó!"
Ánh mắt Tống Mặc lại dừng trên một bộ lông chồn trắng thuần.
Cố Ngọc nhanh trí, cười nói: "Đó là để làm áo khoác cho cháu trai của đệ" Lại cầm mấy tấm da , "Cái này cho tẩu tẩu."
Da kia là da của dê con mới sinh, làm áo mặc trong sẽ rất ấm.
Tống Mặc không khách khí: "Ta thay tẩu tẩu và cháu trai cảm ơn ngươi."
Cố Ngọc đắc ý cười, lại cầm một tấm da hổ: "Toàn bộ da của một con hổ, đặt ở thư phòng của huynh, nhìn vô cùng khí thế....."
Mấy thứ này, có tiền chưa chắc đã mua được.
Mà Liêu Vương, mấy năm nay về kinh, ra tay rất rộng lượng, mọi người đều gọi trêu hắn một tiếng "Liêu Đông Vương".
Không có hắn đồng ý, Cố Ngọc đâu thể kiếm được nhiều đồ tốt như vậy?
Tống Mặc mỉm cười nói: "Ngươi dọn kho của Liêu Vương?"
Cố Ngọc cười ranh mãnh: "Đệ đã nói không thể gạt được huynh, nhưng Liêu Vương nói , chắc chắn có thể lừa được!"
Tống Mặc liền chụp đầu Cố Ngọc: "Ngươi giỏi lắm!"
Cố Ngọc khoái trí cười ha hả: "Dù sao hắn có rất nhiều thứ tốt, không cần tiếc thay cho hắn."
Tống Mặc không tỏ ý kiến, ngoại trừ bộ da hổ kia, sợ là phạm húy, bảo hắn đưa cho Hoàng Thượng, đầu xuân cũng có thể tìm Hoàng Thượng kiếm việc, còn những thứ khác đều bảo người hầu cầm lấy.
Khi hắn trở lại phủ Anh Quốc Công, vừa kịp lúc Tố tâm xuất giá.
Nhận lễ của Tố Tâm, thưởng cho tân nương tử tiền áp rương, kiệu hoa cũng đã tới cửa.
Nếu Đậu Chiêu và Tống Mặc cứ ở đây, mọi người khó mà tự nhiên được. Đậu Chiêu đành cùng Tống Mặc trở về nội thất.
Vừa lúc Tống Mặc đem những thứ Cố Ngọc tặng cho Đậu Chiêu xem.
Đậu Chiêu cũng rất thích bộ lông chồn trắng không tỳ vết kia, nhưng nghe nói mấy thứ này lấy từ kho của Liêu Vương, nàng liền có chút e ngại, quyết định tạm thời cất những thứ này đi, về sau tùy xem tình hình thế nào rồi mới tính tiếp.
Tống Mặc nói với Đậu Chiêu về chuyện phủ Vân Dương bá: "...... Lão bá gia muốn trăm năm sau hợp táng cùng cô tổ mẫu nhà chúng ta, hắn sợ con cái không đồng ý, nên đã viết một bản di chúc đưa ta cầm, đến lúc đó làm chủ cho hắn."
Đậu Chiêu nghe xong, kinh ngạc nói: "Loại chuyện như này, chúng ta không tiện nhúng tay!"
"Ta cũng nói vậy." Tống Mặc đương nhiên đã sớm có chủ ý, "Bảo lão bá gia giao chuyện này cho Cố Ngọc —— nếu lão bá gia có thể hợp táng cùng cô tổ mẫu nhà chúng ta đến lúc đó hắn có thể thuyết phục được Thế tử hợp táng cùng mẹ đẻ của hắn."
"Đúng là nhà nào cũng có cái khó riêng." Đậu Chiêu cảm khái.
Tống Mặc lại cười nói: "Vừa hay để Cố Ngọc luyện tập một chút, một phòng không quét, mà mà đòi quét thiên hạ? Trong triều đình, còn phức tạp hơn thế này nhiều."
Đậu Chiêu hỏi tới chuyện của Khương Nghi: "Biết hắn đắc tội với ai chưa?"
"Tạm thời chưa có động tĩnh gì." Tống Mặc cười đáp, "Chờ hai ngày nữa xem thế nào."
Đậu Chiêu cảm thấy danh tiếng của Tống Mặc dọa sợ người khác.
Năm ấn đô đốc phủ Đô đốc Ngũ quân, bao gồm cả Tống Nghi Xuân, đã đụng chết hai cái, nắm giữ một cái, còn một cái khác nước sông không phạm nước giếng, nhưng hắn vẫn vui vẻ sống tốt, ngay cả Đàm gia không quản thị phi giang hồ cũng không muốn bị hắn ghi hận, chỉ sợ bây giờ ai ở trước mặt hắn đều phải cân nhắc kỹ lưỡng!
Đậu Chiêu nhìn Tống Mặc cười thanh thúy.
Tống Mặc thổi mạnh lên mũi nàng: "Suốt ngày chỉ biết cười ngây ngô!"
Đậu Chiêu cười càng lớn hơn, ánh mắt nhìn Tống Mặc càng đắm đuối.
Chỉ cần liên quan đến Tống Mặc, dù là chuyển rất nhỏ, cũng khiến nàng thoải mái cười to.
Có khi, đây mới chính là thu hoạch lớn nhất khi nàng gả cho hắn!