Chương 347: Nửa đêm

Đậu gia phái mấy cái ma ma đưa Ngụy Đình Trân và Điền thị trở về phủ Tế Ninh Hầu

Biết tin, Ngụy Đình Du đã ở thùy hoa môn chờ trước.

"Sao mẫu thân lại đột nhiên té xỉu?" Hắn vội vàng bước tới, cách mành che hỏi Ngụy Đình Trân, "Có nặng lắm không? Đại phu nói như thế nào?"

Bởi vì bên cạnh xe ngựa còn có ma ma của Đậu gia, Điền thị đành phải tiếp tục giả vờ bất tỉnh.

Ngụy Đình Trân cười lạnh mấy tiếng: "Hỏi tức phụ của đệ đi!"

Liên quan gì đến Đậu Minh?

Ngụy Đình Du kinh ngạc.

Ngụy Đình Trân bực bội đẩy Ngụy Đình Du, để nha hoàn bên người đỡ xuống xe ngựa.

Vú già của Ngụy gia vội nâng nhuyễn kiệu đến.

Ngụy Đình Trân chỉ huy vú già đỡ Điền thị lên nhuyễn kiệu, lại đuổi vú già của Đậu gia về, sau đó cùng đám người Kim ma ma vây quanh nhuyễn kiệu vào thùy hoa môn, từ đầu tới cuối không nhìn Ngụy Đình Du một lần nào, coi hắn như là người thừa thãi.

Trong lòng Ngụy Đình Du khó chịu không nói lên lời.

Yên lặng đi theo Ngụy Đình Trân vào đông sương phòng, trong lúc Ngụy Đình Trân an trí Điền thị,  hắn ngồi trầm ngâm trên ghế thái sư ở chính sảnh đợi.

Ngụy Đình Trân thấy bộ dạng này của đệ đệ, thì bất đắc dĩ thở dài, thêm mắm thêm muối kể lại chuyện ở ngõ Hòe Thụ: "Mẫu thân không sao, nhưng mẫu thân không yên lòng nhất chính là đệ, đệ mau vào xem người đi!" Lại nói, "Nếu đệ có thể dạy được tức phụ, mẫu thân đâu phải chịu nhục như vậy?"

Ngụy Đình Du giận tím mặt, xoay người đi thẳng ra ngoài.

Ngụy Đình Trân vội vàng ngăn hắn lại: "Đệ định làm gì?"

"Đệ muốn hưu Đậu Minh!" Ngụy Đình Du không áp chế nổi lửa giận, "Đệ tình nguyện cả đời cô độc, còn hơn ở cạnh nữ nhân tâm địa rắn rết!"

"Làm loạn!" Ngụy Đình Trân quát lớn, "Đậu gia là nhà nào? Đậu Minh là người đệ có thể nói hưu là hưu? Đệ hưu thê, chỗ mẫu thân biết nói gì? Đệ đã thành gia mà sao vẫn suy nghĩ trẻ con như vậy?"

Rốt cuộc, chuyện này cũng có liên quan đến Điền thị, còn nói tiếp, sẽ kéo Điền thị liên lụy theo.

Ngụy Đình Du im lặng, buồn bã cúi đầu.

Ngụy Đình Trân đau lòng, giọng cũng nhẹ xuống: "Đệ không cần quá lo lắng, mẫu thân nói, sẽ tự mình dạy nàng quy củ, chỉ cần nàng nghe lời, cũng không thể không thay đổi."

Nếu không thì có thể làm gì?

Ngụy Đình Du hối hận không thôi.

Ngụy Đình Trân liền kéo tay Ngụy Đình Du: "Được rồi, không nói chuyện này nữa, chúng ta đi xem mẫu thân, cùng mẫu thân nói chuyện."

Ngụy Đình Du gật đầu, theo Ngụy Đình Trân vào sương phòng.

Đậu Minh đang nghỉ ở nội thất của Điền thị nghe được động tĩnh, vội phái Chu ma ma đi tìm hiểu. Biết Điền thị và Ngụy Đình Trân tới ngõ Hòe Thụ quở trách nàng không thành, ngược lại còn bị người của Đậu gia chọc đến té xỉu, nàng tức run người, giọng the thé nói: "Ta bị mù rồi mà! Còn tưởng rằng mẹ chồng là người lương thiện, hóa ra cũng chỉ là loại ong vàng có ngòi ở đuôi,  cố tình ra vẻ hiền lương thục đức, so với đám người ác ngôn ác ngữ còn ghê tởm hơn gấp trăm, gấp ngàn lần!" rồi hỏi, "Hầu gia đâu? Có phải lại bị chị chồng ta kéo đi tâm sự chuyện riêng?"

Đậu Minh để tiểu nha hoàn tiết lộ tin mình sinh non cho gã sai vặt theo hầu Ngụy Đình Du. Quả nhiên hắn không so đo hiềm khích trước đây mà chạy tới, không chỉ cùng đại phu thương lượng dùng thuốc gì, hơn nữa còn tự mình lấy thuốc rồi mới để Chu ma ma đi nấu, thái độ ân cần khiến nàng có chút an ủi sau khi mất đi hài tử.

Nhưng ôn nhu này còn chưa duy trì được nửa canh giờ, Ngụy Đình Du đã bị gọi đi ra ngoài, hơn nữa một đi không trở lại.

Chu ma ma khuyên nhủ: "Phu nhân, thân thể ngài không khỏe, những việc này không cần bận tâm. Mặc kệ thái phu nhân và đại cô nãi nãi khua môi múa mép thế nào, nhưng chuyện bọn họ hại ngài mất tiểu công tử là sự thật, Đậu gia sẽ không để bọn họ làm bậy."

Đậu Minh vẫn chưa hết giận, nàng phân phó chu ma ma: "Ngươi nghĩ cách báo tin cho ngõ Liễu Diệp, kể lại chuyện của ta cho ngoại tổ mẫu."

Chu ma ma cũng cảm thấy Ngụy gia khinh người quá đáng, gật đầu đáp "vâng", lén lút phái người đi ngõ Liễu Diệp truyền tin.

Mà cách xa đó, phủ Anh Quốc Công phía Đông thành, Đậu Chiêu lại không hay biết một chút chuyện gì xảy ra ở phủ Tề Ninh Hầu.

Tống Mặc cơ hồ đếm từng ngày nàng mang thai, vừa đến tháng thứ ba lập tức mời Vương Ban Cử ngự y am hiểu phụ khoa nhất Thái Y viện đến bắt mạch cho Đậu Chiêu, sau khi nhanh chóng khám ra hỷ mạch, Vương Ban Cử còn chưa đi, hắn đã phái người đi ngõ Tĩnh An Tự và ngõ Miêu Nhi báo tin vui. Ai ngờ còn chưa kê xong thuốc dưỡng thai, Đậu Thế Anh đã mang theo một đống đồ bổ chạy tới, lôi kéo Tống Mặc uống say không biết trời đất là gì, còn vỗ vai Tống Mặc cho hắn một chồng ngân phiếu, bảo Tống Mặc phải chăm sóc Đậu Chiêu thật tốt, tuyệt đối không được chọc Đậu Chiêu tức giận, cho dù trằn trọc không ngủ cũng không thể ở nhà làm loạn, ngõ Thiên Phật Tự kia có rất nhiều tư gia viện, vô luận thế nào cũng phải đợi hài tử an toàn sinh ra rồi mới nói tiếp.

Đậu Chiêu dở khóc dở cười.

Buổi tối Tống Mặc trở về, rửa mặt xong rồi dựa vào đầu giường đọc sách, .

Nàng ghé lên vai hắn, ôm eo hắn, hỏi nhỏ: "Nghe nói xung quanh Thiên Phật Tự có rất nhiều tư gia viện?"

Đám nhãi ranh này, chỉ biết nịnh bợ Đậu Chiêu, hắn chân trước cùng người ta nói chuyện, bọn họ sau lưng đã lập tức truyền tới tai Đậu Chiêu, khiến cho Di Chí Đường hiện tại hoàn toàn không có bí mật gì đáng nói.

Tống Mặc oán thầm, nhưng trong lòng lại như gương sáng, nói tới nói lui, tất cả đều vì muốn quản hắn, đáy lòng hắn không những không cảm thấy tức giận, hơn nữa còn rất vui thích.

Hai mắt chăm chú nhìn sách, chỉ là hết thảy tâm tư đều đặt bên hông —— tay Đậu Chiêu mảnh dẻ nõn nà mang theo hơi lạnh, ở bên hông hắn vuốt ve, thỉnh thoảng đầu ngón tay dịch xuống dưới, dừng một lát, giống như đang do dự có nên tiếp tục hay không.

"Đúng vậy!" Hắn có chút thất thần đáp, "Hình như tất cả đều treo đầu dê bán thịt chó giống Triệu Tử Xu, còn có rất nhiều thứ đặc sắc khác, thật sự là chỗ tốt để giết thời gian."

Đậu Chiêu liền cắn vành tai hắn, nhẹ giọng hỏi: "Chàng có muốn đi không?"

"Muốn!" Tống Mặc buông quyển sách trên tay, nghiêm túc đáp, "Là nam nhân đều muốn đi!"

Không biết vì sao, rõ ràng là phu thê trêu đùa nhau, hơn nữa Đậu Chiêu cũng cảm thấy Tống Mặc chắc chắn sẽ không đến những chỗ đó, nhưng nghe hắn nói vậy, trong lòng vẫn không thoải mái, thậm chí có chút mệt mỏi. Nàng hỏi Tống Mặc, "Triệu Tử Xu đứng đầu chỗ đó sao?"

Tựa như món mới của Túy Tiên lâu, ngõ Thiên Phật Tự có tư viện nào nổi bật, mấy công tử phong lưu ở kinh đô đều quen thuộc như lòng bàn tay. Tuy rằng Tống Mặc rất ít đặt chân đến Thiên Phật Tự, nhưng ở đó có gì đặc sắc, hắn cũng đã nghe nói qua, vốn định bình phẩm từ đầu đến chân cùng Đậu Chiêu vui cười một phen, nhưng hắn vừa quay đầu lại, lập tức nhận ra đáy mắt Đậu Chiêu hiện lên một tia ngượng ngập, tươi cười cũng không còn ngọt ngào nữa.

Không lẽ Đậu Chiêu đang ghen?

Cái suy nghĩ này đột nhiên xông thẳng vào đầu.

Nhưng ngay lập tức bị hắn phủ nhận.

Đậu Chiêu luôn hào phóng thong dong, làm sao có thể vô cớ ăn dấm như vậy?

Trong lòng nghĩ thế, ánh mắt lại không tránh khỏi nhìn chăm chú Đậu Chiêu.

Biểu cảm của Đậu Chiêu, thấy thế nào cũng lộ ra vài phần mất mát, không còn vui vẻ......

Lúc trước ở nhà cữu cữu,  hắn ghét nhất những biểu tỷ biểu muội luôn ngại ngùng e thẹn, không thể nói rõ hai câu, cũng không biết trong đầu đang nghĩ đến cái gì, ghen tuông này nọ đều hiện lên trên mặt. Nhưng đổi thành Đậu Chiêu, trái tim hắn lại giống như ấm đất đun trên bếp hồng, ùng ục ùng ục, khoan khoái phun bong bóng.

Hắn cúi người nhìn nàng, ra vẻ trầm ngâm: "Ta không biết, ta chưa từng đi. Chỉ là nhạc phụ cho ta một vạn lượng ngân phiếu thôi. Ta nghĩ, cho dù ở đây có hơn một vạn lượng ngân phiếu, ta cũng không thể đi, bằng không, chẳng phải ta sẽ trở thành ăn cơm nhuyễn* hay sao?!"

(*)Cật nhuyễn phạn(吃软饭):  trai bao, nam nhân sống dựa nữ nhân

Đậu Chiêu nhịn không được phì cười, đấm Tống Mặc một cái.

Trong lòng Tống Mặc đột nhiên ngứa ngáy vô vùng, nơi đó thế nhưng liền nhất trụ kình thiên, cứng rắn đến phát đau.

Hắn không khỏi thở dài.

Khó trách người khác đều nói tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, bất kỳ điều gì Đậu Chiêu làm, lọt vào mắt hắn đều trở thành tình thú.

Thời gian còn bảy tháng, hắn có nên dọn đến thư phòng để ngủ không?

Tống Mặc ở nơi đó rối rắm, mà Đậu Chiêu thấy Tống Mặc đột nhiên không lên tiếng, lại còn lộ vẻ mặt buồn bã, thì cười hỏi: "Làm sao vậy?"

Nghe thấy giọng nói thanh thúy trong trẻo của Đậu Chiêu, Tống Mặc cảm thấy mình đúng là buồn lo vô cớ.

Liền tính là không thể làm gì, nhưng có thể cùng Đậu Chiêu nói nói cười cười, trêu đùa ầm ĩ như bây giờ cũng thật hạnh phúc đi?

Hắn hỏi Đậu Chiêu: "Nàng nói xem, đây là con trai hay con gái?"

"Bồ Tát cho hài tử nào thì chúng ta sinh hài tử đó, cần gì phải suy nghĩ?" Đậu Chiêu cười đáp.

"Dù sao cũng phải đặt tên chứ?" Tống Mặc rất hào hứng "Nếu chúng ta đặt nam danh cho đứa nhỏ, kết quả sinh ra con gái, chẳng phải nó sẽ trách chúng ta cả đời sao?"

"Vậy tìm một nam danh, nữ danh giống nhau." Đậu Chiêu nói, "Cho dù sinh con trai hay con gái đều được."

"Còn bảy tháng nữa đi? Lúc ấy trời vẫn nóng, năm nay dùng nhiều băng hơn,  tránh cho hài tử nổi sởi"

"Được! Ngày mai ta sẽ nói với quản sự!"

Hai phu thê thì thì thầm thầm, khiến người ngoài nghe xong cũng thấy buồn cười, cố tình hai người lại nói vô cùng nghiêm túc, hơn nữa vẫn luôn nói không ngừng đến canh ba mới mơ mơ màng màng ngủ mất.

Giống phu thê Tống Mặc - Đậu Chiêu hơn nửa đêm mới thổi đèn, còn có Anh quốc công Tống Nghi Xuân và nhị gia Tống Hàn.

Nếu Tống Mặc sinh hạ con trai, địa vị thế tử càng vững chắc.

Cho dù sinh hạ con gái, cũng chứng minh Tống Mặc có thể sinh tiếp, không phải con vợ chính thì là con vợ lẽ.

Chẳng lẽ cứ để như vậy?

Hắn nguyện ý dừng tay, Tống Mặc sẽ dừng tay sao?

Tống Nghi Xuân ở trên giường lăn qua lộn lại.

Tống Hàn đang chép《 Pháp Hoa Kinh 》dưới đèn.

Đại nha hoàn trong phòng hắn là Tê Hà khuyên: "Trời đã khuya, nhị gia nên nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai chép tiếp cũng không muộn."

Tống Hàn lại nói: "Đi cho ta ly trà nóng." Căn bản không có ý định đi nghỉ.

Tê Hà là người do Tống Nghi Xuân tự tay lựa chọn vì Tống Hàn, Tống Hàn ngày thường cũng đối xử với nàng khách khách khí khí, thời gian dài, Tê Hà không khỏi có chút tùy tiện, nghe vậy thì tươi cười, rút bút trong tay Tống hàn: "Nhị gia, ngài nghe nô tỳ một câu đi! Ngài phải theo tiên sinh đọc sách, bây giờ chưa ngủ, ngày mai sẽ ngủ gật, Quốc công gia mà biết, lại trách mắng ngài......"

"Tiện tì!" Tống Hàn bất ngờ vung chân đá lên người Tê Hà, "Rốt cuộc ngươi là chủ hay ta là chủ? Không thể sai bảo được ngươi? Có phải ngươi muốn ta ngày mai đổi người hầu hạ khác?"

Nếu có người ngoài ở đây, chắn chắn sẽ nhìn ra, tư thế Tống Hàn đá giống y đúc Tống Nghi Xuân.

Tê Hà nằm mơ cũng không nghĩ rằng Tống Hàn sẽ có khuôn mặt dữ tợn như thế.

Nàng rùng mình một cái, vội quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu lên: "Nô tỳ đáng chết, cầu nhị gia tha nô tỳ, nô tỳ lập tức đi pha trà cho nhị gia."

Tống Hàn "ừm" một tiếng.

Tê Hà luống cuống tay chân bò ra khỏi thư phòng, lúc này mới phát hiện bụng dưới co kéo, vô cùng đau đớn.

Chương 348: Thăm

Tê Hà tìm chỗ không người lật vạt áo lên, bụng dưới tím bầm một mảng.

Từ trên xuống dưới phủ Anh Quốc Công đều nói nhị gia hòa hảo, nàng không dám kể cho ai nghe, sáng sớm hôm sau giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, theo Tống Hàn đi Di Chí Đường vấn an Đậu Chiêu.

"Sang mùa hè năm sau đệ sẽ có cháu bế?" Tống Hàn mặc áo gấm màu lục đậm, làm nổi bật lên khuôn mặt như ngọc, ôn thuận nhã nhặn.

Đậu Chiêu cười gật đầu, đưa bánh quất cho hắn.

Hai mắt hắn sáng lên, cười nói: "Là bánh quất của Phúc Kiến! Không phải nói Phúc Kiến năm nay gió lớn, măng mùa đông và bánh quất đều không mua được sao?"

"Vài ngày trước ta thèm ăn chua ngọt, ca ca đệ bảo người đi Phúc Kiến đưa tới." Đậu Chiêu  ói hai tháng, Tống Mặc nghĩ biện pháp chiều nàng ăn, nàng không những không gầy đi, ngược lại còn sinh ra thói quen ăn vặt. Thấy Tống Hàn ăn ngon, nàng cũng lấy từ trong hộp ra một trái quýt.

Tống Hàn liền nói: "Người khác đều nói toan nhi cay nữ, tẩu tẩu hoài chắc chắn là một tiểu tử."

Vụ án hỏa hoạn của phủ Anh Quốc Công đã sớm khép lại, Thuận Thiên Phủ và Binh mã tư Ngũ thành kết luận là đã bắt được toàn bộ đạo tặc, Tống Mặc cũng chấp nhận kết quả này, trả lại bảo kiếm của Thái Tông hoàng đế, hắn bắt đầu dựa theo thời gian bình thường đi Kim Ngô Vệ làm việc, hơn nữa cách mấy ngày sẽ phải ở trong cung ngủ hai ngày.

Hôm nay đã đến ngày Tống Mặc tiến cung, hắn chân trước vừa mới đi, Tống Hàn sau lưng liền tới. Tống Hàn năm nay mười bốn tuổi, bộ dạng còn cao lớn hơn Đậu Chiêu. Theo đạo lý, Đậu Chiêu nên tránh mặt, mà dường như Tống Hàn không biết có chuyện này, trực tiếp vào chính phòng, Đậu Chiêu cũng có tính toán khác, làm như không thấy, ở yến tức trong phòng chiêu đãi.

"Thừa Nhị gia cát ngôn." Đậu Chiêu cười nói, "Ta và ca ca của đệ cũng hy vọng là một tiểu tử."

Nếu nàng sinh con trai, Tống Hàn đương nhiên trở thành người kế thừa thứ ba, nàng rất muốn biết Tống Hàn sẽ suy nghĩ ra sao.

"Thật tốt a." Tống Hàn cười tủm tỉm, bộ dạng rất phấn khích. "Đến lúc đó đệ cũng có thể giống ca ca, đưa chất nhi đi tập võ, thả diều, nghịch băng......"

Đậu Chiêu khẽ cười, cùng Tống Hàn nhàn thoại chuyện nhà.

Tê Hà được Tố Tâm mời tới phòng trà ngồi.

"Nghe nói ngày lành của tỷ tỷ định vào hôm hai mươi hai, hôm nay đã hai mươi, sao tỷ tỷ còn ở trong phủ làm việc?" Tê Hà nâng ly trà Long Tĩnh nóng hôi hổi, tò mò hỏi Tố Tâm.

E rằng không phải ai cũng chú ý đến điểm mấu chốt này.

Tố Tâm nghĩ thầm trong lòng, tươi cười trên mặt vẫn rất ôn hòa: "Phu nhân thưởng ba dãy tiểu viện, đến lúc đó ta sẽ xuất giá từ Di Chí Đường, rồi thành thân ở nơi đó. Muội muội ta và Cam Lộ, Tố Quyên đều đang giúp ta chuẩn bị tân phòng. Ta còn phải ở lại hầu hạ phu nhân thật tốt chứ."

Tê Hà kinh ngạc, mở to hai mắt: "Tỷ tỷ muốn từ Di Chí Đường xuất giá sao?"

Có thể xuất giá từ chỗ chủ nhân, chính là có hãnh diện rất lớn.

Tố Tâm cười gật đầu.

Vốn dĩ nàng cảm thấy không ổn, nhưng phu nhân muốn nàng xuất giá từ Di Chí Đường, Thế tử gia cũng đồng ý, còn nói khi Tố Lan xuất giá, kiệu hoa cũng phải đi ra từ cửa Di Chí Đường...... Nàng không biết cảm kích thế nào, vội quỳ xuống dập đầu ba cái với Thế tử gia.

"Chúc mừng tỷ tỷ!". Trong lòng Tê Hà rối ren không biết nên nói  gì.

Trong phủ đều truyền, đại nha hoàn của phu nhân xuất giá, phu nhân thưởng hai ngàn lượng bạc làm của hồi môn. Nàng căn bản không tin, hiện tại xem ra, là sự thật rồi.

Tố Tâm cầm chén đậu hoàng, lư đả cổn, bánh củ cải đưa nàng ăn.

Tê Hà là đại nha hoàn trong phòng Tống Hàn, luôn hầu hạ bút mực cho Tống Hàn, nên cũng nhận biết được mấy chữ đơn giản.

Điểm tâm dùng khuôn làm, phía dưới có ba chữ Ngự Thiện Phòng.

Nàng chần chờ một lúc lâu rồi hỏi: "Tỷ tỷ, đây là đồ trong cung ban thưởng? Chúng ta ăn như vậy. Liệu phu nhân có trách mắng không?"

Tố Tâm cười đáp: "Không phải vài ngày trước phu nhân ăn không ngon miệng sao? Thế tử gia chỉ ngóng trông phu nhân có thể ăn nhiều một chút, đồ ăn gì cũng mang về, những thứ này trong nhà rất nhiều, để lâu cũng sẽ hỏng, phu nhân liền thưởng chúng ta mấy hộp. Ta thấy sắp đến tết, lấy ra cho mọi người hoặc tặng lễ đều rất tốt, miễn cưỡng giữ lại một ít. Ngươi chỉ cần lo ăn, nếu cảm thấy ngon, đợi lát nữa cũng mang mấy hộp về cho nhóm tiểu nha hoàn trong phòng Nhị gia nếm thử."

Đậu phụ hoàng thơm ngọt mềm mại vốn là thứ Tê Hà yêu thích nhất, đặc biệt còn là đồ trong cung ngự ban, ngọt mà không ngấy, dư vị đậm đà, nhưng nhớ đến ngày hôm qua mình phải chịu một đạp của ai kia, đậu phụng  trong miệng cũng không còn ngon như trước nữa.

Nàng uống ngụm trà, thì thấy một tiểu cô nương mắt ngọc mày ngài chạy vào,  "Tố Tâm tỷ tỷ".

Sắc mặt Tốt Tâm trầm xuống: "Chuyện gì phải hoảng loạn? Nếu là kinh động đến phu nhân, cẩn thận da của ngươi!"

Nha hoàn kia hít vào hai ngụm, rồi thở nhẹ ra, lúc này mới bẩm: "Lục lão phu nhân và Ninh Đức trưởng công chúa tới thăm phu nhân, nghe nói tỷ sắp xuất giá, hai vị phu nhân có thưởng, phu nhân bảo muội đi gọi tỷ đến dập đầu tạ thưởng."

Anh Quốc Công phủ lớn như vậy, ai lại biết đến một nha hoàn chứ? Ban thưởng cho Tố Tâm, cũng chỉ vì nể mặt phu nhân thôi.

Tê Hà vừa suy nghĩ trong lòng, vừa đưa Tố Tâm ra cửa.

Tiểu nha hoàn kia tò mò đánh giá nàng: " Tỷ là Tê Hà tỷ tỷ trong phòng Nhị gia sao? Tỷ nhìn thật xinh đẹp. Khó trách mọi người đều nói hai vị tỷ tỷ trong phòng Nhị gia đều là mỹ nhân!"

Trong phòng Tống Hàn có hai đại nha hoàn, một người khác tên Thái Vân.

"Muội muội mới thật sự xinh đẹp." Tê Hà cười đáp, "Không biết nên xưng hô với muội muội thế nào?"

"Tỷ gọi muội là Nhược Chu là được." Tiểu nha hoàn cười nói, "Muội là nhị đẳng nha hoàn trong phòng phu nhân, nhưng mà, chờ sau khi Tố Tâm tỷ tỷ, Tố Lan tỷ tỷ xuất giá, muội sẽ được lên làm nhất đẳng." Nàng có hơi đắc ý, "Đến lúc đó có thể đi tìm Tê Hà tỷ tỷ chơi rồi."

Nhất đẳng  nha hoàn phủ Anh Quốc Công quản lý một vài nha hoàn nhị đẳng tam đẳng, tương đối mà nói, bản thân sẽ có thời gian rảnh rỗi.

Tê Hà biết trong phòng Đậu Chiêu có mấy nhị đẳng nha hoàn tên "Nhược", đều là người theo Đậu Chiêu từ Chân Định, là nha hoàn dòng chính của Đậu Chiêu, tuy tuổi không lớn, nhưng cũng có chút thể diện. Có lẽ bởi vì sau khi gả vào phủ Anh Quốc Công, quan hệ với Chân Định cũng theo đó phai nhạt, hơn nữa Quốc Công gia và Thế tử gia bất hòa, cho nên nhóm tiểu nha hoàn mới tuyển vào Di Chí ĐƯờng lần này đều lấy từ các điền trang của Tống gia.

Nàng cười đáp "Được".

Nhược Chu liền vui vẻ cùng nàng tán gẫu đến quên trời quên đất.

Mấy người Nhược Đồng tính cách thế nào, lần này còn ai cũng được lên làm nhất đẳng nha hoàn, hai người có chữ"Nhược" kia bực bội ra sao, nha hoàn mới đến có ai không an phận, Tố Tâm dùng cách gì thu phục các nàng...... Chẳng cần chờ hỏi tới, Nhược Chu đã kể hết sạch.

Tê Hà không khỏi bĩu môi.

Đúng là không có đầu óc, cho dù lớn lên xinh đẹp thì cũng chẳng được ích gì? Nếu không phải từ Chân Định, chỉ sợ đã sớm bị người khác dẫm lên đầu rồi.

Nàng mỉm cười nghe Nhược Chu kể chuyện trong phòng, thi thoảng còn nói đế hai câu, Nhược Chu càng nói càng hăng say.

Một tiểu nha hoàn cách mành gọi Nhược Chu: "Mau đi, Thế tử phu nhân phủ Duyên An hầu đến."

"Muội phải đi phụng trà rồi." Nhược Chu nghe  vậy thì nhảy dựng lên, chào Tê hà một tiếng rồi chạy nhanh như gió.

Lại có tiểu nha hoàn tới thỉnh Tê Hà: "Tỷ tỷ, Nhị gia phải về phòng."

Lục lão phu nhân và Ninh Đức trưởng công chúa là quan hệ thông gia, Thiếu phu nhân phủ Duyên An hầu lại là nữ quyến, đương nhiên Tống Hàn không thể ở lại.

Tê Hà vội qua đi hầu hạ Tống Hàn mặc áo choàng, đỡ hắn về phòng.

Tống Hàn hỏi nàng: "Vừa rồi các ngươi nói cái gì?"

Giống như ra cửa làm khách, nếu Tống Hàn cần nha hoàn hầu hạ, Tống Hàn đi đến nơi nào, nha hoàn sẽ theo tới nơi đó. Nếu Tống Hàn tạm thời không cần nha hoàn hầu hạ, nha hoàn sẽ ở phòng trà hoặc phòng bên, từ chủ nhân bên người nha hoàn hoặc là ma ma bồi dùng trà.

Sau tối qua, Tê Hà không khỏi muốn lấy lòng Tống Hàn, nàng lập tức kể lại chuyện trong phòng trà cho hắn nghe.

"Ba dãy tiểu viện?" Tống Hàn nghe xong thì lẩm bẩm, "Ngươi nghe rõ chứ? Là ba gian hay là ba dãy?"

"Nô tỳ nghe rõ ràng." Tê Hà đáp, "Là ba dãy!"

Tống Hàn dừng bước, hắn khoanh tay, im lặng đứng nhìn cành cây khô lay động bị gió lạnh thổi trúng, một lúc lâu mới nói: "Ngươi đi tìm Nhược Chu kia hỏi thăm xem Cố Ngọc tặng lễ gì."

Cũng cảm thấy Nhược Chu kia là loại ruột đẻ ngoài da, Tê Hà tự tin đáp "vâng", sau khi đưa Tống Hàn về phòng, nàng lập tức lục  tung phòng tìm mấy cái túi lưới, buổi chiều lại đi Di Chí Đường.

Vì là nha hoàn trong phòng Tống Hàn, cho nên người trong phòng Đậu Chiêu đối đãi với nàng hết sức khách khí, nghe nói nàng tới tìm Nhược Chu, liền mời nàng đến gian giữa của dãy sau ngồi đợi.

"Hôm nay có rất nhiều khách, Nhược Chu tỷ tỷ vẫn đang hầu hạ ở thượng phòng." Một tiểu nha hoàn 7, 8 tuổi, tên Phất Phong rót trà cho nàng, "Tỷ tìm Nhược Chu tỷ tỷ có việc gì gấp không? Nếu là việc gấp, muội sẽ giúp tỷ nói một câu. Nếu không có việc gấp, tỷ ngồi một lát, ăn chút điểm tâm trái cây, từ từ đợi Nhược Chu tỷ tỷ."

Đáng lẽ, Tê Hà phải hẹn ngày khác lại đến, nhưng trong đầu nàng đột nhiên hiện ra khuôn mặt dữ tợn của Tống Hàn dưới ánh đèn...... Nàng không khỏi rùng mình một cái, có cảm giác, nếu mình không làm tốt việc Tống Hàn phân phó, sự tình đêm qua có thể sẽ lại tái diễn lần nữa.

Nàng đành phải mặt dày cười nói: "Vậy tỷ ở đây chờ Nhược Chu muội muội."

Phất Phong mang chút bánh trái cho nàng giết thời gian, sau đó vội đi làm việc của mình.

Tê Hà vẫn luôn đợi trong phòng, tới tận giờ cơm tối Nhược Chu mới thở phì phò chạy vào.

Nàng uống ừng ực hết một ly trà rồi hỏi: "Tỷ tỷ tìm ta có chuyện gì?"

Tê Hà nói mục đích mình đến.

Nhược Chu cười đáp: "Chút chuyện nhỏ này đâu cần tỷ tỷ phải mất công đến? Cho tiểu nha hoàn chuyển lời là được. Hôm nay muội quá bận không thể đi, hơn nữa sắp tới giờ khóa cửa —— cũng không biết Thế tử gia báo hỷ cho bao nhiêu người, người này người kia đều đến chúc mừng, đợi ngày mai muội sẽ đi phòng thu chi hỏi giúp tỷ."

Tê Hà ngàn ân vạn tạ, đưa túi lưới kia cho Nhược Chu, rồi trở về thượng viện.

Nhược Chu nhận túi lưới, hoa mai đồng tâm gắn mảnh phỉ thúy, một đầu dây được xuyên ngọc trai, vừa nhìn đã biết là vật xa xỉ.

Nàng cầm túi lưới đi chính phòng.

Đậu Chiêu đang cùng cữu mẫu và Triệu Chương Như dùng bữa tối.

Thấy nàng lén lút thập thò, thì cười gọi: "Tiến vào đi!"

Nhược Chu cười hì hì đi đến, dâng túi lưới cho Đậu Chiêu xem: "Phu nhân, là Tê Hà trong phòng nhị gia cho, còn nhờ nô tỳ hỏi giúp xem Cố công tử tặng lễ gì cho ngài."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play