Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.

Ngữ Ninh Cung.

“Con quỷ cái khốn nạn kia.” Thanh âm cao vút của Y Ninh khiến cho Nhược Lam kinh hoàng vội vàng bịt lại đôi tai của mình. Sau đó mỉm cười nói:

“Ha ha, bạn hiền, lâu rồi không gặp.”

“Mi đã đi đâu vậy hả, có biết ở đây ta buồn chán thế nào không?” Y ninh lắc qua lắc lại bả vai của nó, gào thét dữ dội.

“Không phải mi đã trốn ra ngoài cung chơi rồi sao, buồn chán gì chứ?” Nhược Lam bĩu môi nói.

“Ủa, sao biết hay vậy?” Y Ninh sững người một lát, quay sang hỏi.

“Hoàng thượng nói.”

“Tên hoàng thượng đáng ghét, hắn cấm túc ta.” Y Ninh từ giận dữ chyển sang khóc nức nở, vẻ mặt thập phần ủy khuất.

Nhược Lam đứng bên cạnh nhìn mà không nhịn được cười, thái độ thay đổi nhanh thật, sau này chắc nên kêu nó đi đóng phim, biết đâu thành diễn viên nổi tiếng.

“Mi đã đi đâu vậy?” Thấy Nhược Lam không trả lời, Y Ninh lặp lại lần nữa.

“À đến Lãnh Dạ Chi Quốc và An Hiên Quốc.” Nhược Lam chớp mắt nói.

“Mi thật là sung sướng, được đi xa như thế, ta cũng muốn đi.” Y Ninh ấm ức nói

“Ai nha, sắp chiến tranh đến nơi rồi cô nương, nếu mà còn sống sót thì sẽ dẫn cô đi.”

“Ta nghe mọi người nói rằng Huyền Viên Thiên Mặc kẻ thù của chúng ta rất là tuấn mỹ, có phải vậy không?” Y Ninh hiếu kỷ hỏi.

“Ừ, rất tuấn mỹ nhưng cũng rất độc ác, trong vòng một chiêu hắn có thể móc tim người khác lôi ra ngoài đấy.” Nhược Lam phóng đại sự thật, hù dọa Y Ninh một phen.

Nghe thấy lời của Nhược Lam, Y Ninh một trận xanh mặt, nhíu mày nói:

“Thật á, móc tim ra ngoài á, thế là chết không kịp ngáp à?” Y Ninh mở to hai mắt, miệng há hốc, ngốc lăng hỏi

“Thật.” Nhược Lam nén cười, trả lời.

“Thunder nha, ngươi phải bảo vệ ta!” Y ninh hét lên.

Lời vừa dứt, một hắc y nhân xuất hiện, quỳ gối trước mặt Y Ninh, thanh âm trầm thấp vang lên:

“Thuộc hạ nhất định sẽ bảo vệ chủ nhân.”

Vừa nhìn thấy Thunder xuất hiện, Nhược Lam có chút giật mình, nghi ngờ nhìn Y Ninh:

“Thunder của MBLAQ?”

“Há há, thấy thế nào, giống không?” Y Ninh cười cường đại trả lời.

“Mi đặt tên hắn là Thunder luôn á, mi cuồng Thunder đến mức đó luôn à?” Nhược Lam khóe miệng giật giật nói.

“Sao nào, Thunder thật đang ở Hàn Quốc, làm gì có ở cái thế giới này, tình cờ gặp được hắn lúc trốn ra ngoài chơi, thế là ta hốt về làm vệ sĩ cho ta luôn!” Y Ninh tự hào nói

Thế sau này trở về hiện đại thì tên này xử lý sao đây?” Nhược Lam chỉ tay vào Thunder mà hỏi.

“Thì đem hắn về luôn, ta sẽ tiến hành kinh doanh, dù sao hắn giống Thunder như thế, cứ mỗi ngày me lúc hắn đang ngủ, đang tắm ta sẽ chụp lại rồi đem đi bán, há há được khối tiền.”

Nhược Lam không còn gì để nói chỉ có thể thở dài, sau đó cũng không quên liếc mắt nhìn Thunder trong lòng không khỏi suy nghĩ, đừng mãi coi hắn là thế thân bằng không sau này mất di, Ann chan, mi nhất định sẽ hối hận.

Ngư Điếm Lạc Viên.

Nhược Lam chống cằm thở dài nhìn chằm chằm Ngạo Đường Phi, hắn lúc này cũng giống như nó chỉ im lặng mà quan sát đối phương, ước chừng khoảng một khắc sau, hắn mới lên tiếng:

“Giải dược của ta đâu?”

“Đây.” Nhược Lam lấy ra một ống xi lanh chìa ra trước mặt hắn.

“Đây là cái gì?” Ngạo Đường Phi nhìn vật thể kỳ dị trước mặt, nhíu mày hỏi.

“Giải dược.” Nhược Lam chớp mắt nói

“Dùng thế nào?”

“Lại đây.” Nhược Lam ngoắc ngoắc ngón tay ý bảo hắn tới gần.

Ngạo Đường Phi chần chừ trong giây lát, cuối cùng cũng ngoan ngoãn mà đi về phía Nhược Lam, khi hắn tiến tới gần, nó nhanh như chớp cắm mũi tim vào cổ của hắn, bắt đầu tiêm giải dược. Loại độc dược mà nó đưa vào người của hắn thật ra là một loại virus sốt xuất huyết tên là Ebola, một trong mười vũ khí sinh học nguy hiểm nhất mọi thời đại, nếu không được chữa trị kịp thời sẽ dẫn đến trạng thái bị kích động, sốt cao, viêm kết mạc, đau bụng, tiêu chaỷ, hôn mê cuối cùng là dẫn tới tử vong.

Sau khi tiêm xong, Nhược Lam nhún vai nói:

“Xong rồi, ngươi hoàn toàn có thể yên tâm.”

“Loại độc dược ta trúng có tên là gì?” Hắn rất hiếu kỳ bởi cơ thể hắn là bách độc bất xâm, sao lại có thể dễ dàng bị hạ độc.

“Cũng không hẳn là độc dược, ta biết ngươi bách độc bất xâm cho nên dùng độc không phải là biện pháp khả thi, cơ mà có nói ra ngươi cũng không hiểu đâu.”

“Tên của nàng, nàng là người của ai?”

“Nam Phong Trân Lam.”

“Thì ra là vậy.” Nạo Đường Phi nhắm mắt, sau đó tiếp tục nói: “Nàng đi đi, trước khi hắn tới đây.”

“Ai tới?” Nhược Lam ngạc nhiên hỏi.

“Bạch Thụy Phong, tể tướng của Huyền Viên Hoàng Triều.”

“Thế thì liên quan gì ta?”

“Hắn là kẻ rất nguy hiểm, có khi còn nguy hiểm hơn Huyền Viên Thiên Mặc.”

“Ý của ngươi là?”

“Hắn là kẻ hai mặt, ban ngày là một người, ban đêm lại là người khác, cứ như là một con quỷ vậy.”

Nghe đến đây, Nhược Lam không khỏi giật mình, dùng từ quỷ để miêu tả một con người sao? Cái tên xinh đẹp còn hơn nữ nhân ấy đang sợ vậy à?

“Tại sao lại nhắc nhở ta?”

“Vì trong suốt mười năm qua, kẻ có thể tiếp cận ta, hạ độc ta chỉ có mình nàng, ta không muốn mất một đối thủ.” Ngạo Đường Phi nhếch miệng cười nói.

Mộ Dung Phủ.

“Vết thương của huynh đã đỡ chưa?” Nhược Lam lo lắng hỏi.

“Ân” Mộ Dung Phi Tuyết gật đầu.

Phụ thân và mẫu thân đi đâu rồi?” Nhược Lam lại tiếp tục hỏi.

“Phượng Hoàng – Hồ Nam.”

Nhìn thái độ hờ hững của hắn, Nhược Lam không khỏi phiền lòng. Nguyệt Lam tỷ và hắn thật sự có quan hệ gì đây? Nhược Lam thật sự muốn hỏi, nhưng nhìn hắn cả người được bao phủ bởi một sự xa cách khó gần, Nhược Lam đành im lặng rời đi.

Tây sương phòng.

Nhược Lam tay cầm một cái màn thầu bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nói:

“Papa mama đi Hồ Nam à, chắc là đến Thiên Di Cung gặp Diệp Hàn rồi.”

Thiên Di Cung.

“Nhị vị tiền bối vẫn khỏe chứ?” Diệp Hàn cung kính hỏi.

“Ân, rất khỏe.” Nam Phong Tử Đằng và Phi Yến Nhược Hy hai mặt nhìn nhau, đồng thanh trả lời

“Hôm nay ta đến gặp ngươi là có chuyện muốn nhờ cậy.” Phi Yến Nhược Hy thở dài nói.

“Có phải là người muốn Thiên Di Cung chúng ta cùng góp sức vào trận chiến sắp tới?”

“Đúng vậy, ta biết là không có tư cách gì để yêu cầu như vậy nhưng là…” Phi Yến Nhược Hy ấp úng nói.

“Tiền bối xin chớ nói vậy, dù sao nếu không có tiền bối thì sẽ không có Thiên Di Cung như ngày hôm nay, hơn nữa Long Thịnh Hoàng Triều là quê hương của chúng ta, chúng ta sao có thể đứng ngoài làm ngơ.” Một vài người trong số hàng trăm thuộc hạ của Diệp Hàn lên tiếng.

Những người khác nghe vậy cũng gật gù đồng ý:

“Đúng vậy, đúng vậy, nếu chiến tranh xảy ra, bọn thuộc hạ xin được làm tiên phong.”

“Thật sự là làm phiền tới các ngươi rồi, chiến tranh đồng nghĩa với chết chóc nếu như ở đây có ai không muốn thì có thể không tham gia.” Nam Phong Tử Đằng lên tiếng.

“Không thể rút lui! Sống là người của Thiên Di Cung, chết làm ma Thiên Di Cung!” Cả Thiên Di Cung như vang lên bởi tiếng nói đồng thanh của mọi người.

Điều này làm Nam Phong Tử Đằng và Phi Yến Nhược Hy vô cùng vui mừng, xem ra Diệp Hàn đã làm rất tốt vai trò cung chủ của mình.

Sau khi nghỉ ngơi ở Tây sương phòng, Nhược Lam nhận được một phong thư, đem toàn bộ nội dung bức thư đọc xonh, Nhược Lam liền lập tức rời khỏi Mộ Dung Phủ.

Lưu phủ.

“Tham kiến quận chúa.” Lưu Tử quỳ gối, cung kính hành lễ.

“Bình thân.” Nhìn thấy Lưu Tử, Nhược Lam không khỏi thở dài.

“Cũng lâu rồi không gặp người, người vẫn khỏe chứ?” Lưu Tử vừa nói vừa hướng đôi mắt tìm kiếm ra xung quanh.

Nhược Lam hiểu đôi mắt kia là đang tìm kiếm điều gì, trong tâm không khỏi nhói đau, Nhược Lam nhắm mắt kìm chế bản thân, sau đó đáp:

“Ta vẫn khỏe, Bạch Bạch hiện tại không ở cạnh ta, hiện tại nàng ấy đang làm cho ta một số chuyện.”

“Ân, thì ra là vậy.” Lưu Tử thu hồi tầm mắt, thất vọng nói.

Nhìn thấy bộ dạng này của hắn, thâm tâm Nhược Lam kịch liệt đau đớn, Lưu Tử, thật xin lỗi ngươi.

“Phi Vũ người có muốn gặp nó không?” Lưu Tử hỏi.

“A, phải rồi, con ngựa của ta!” Nhược Lam xém tí nữa là quên mất, trước khi đến Lãnh Dạ Chi Quốc, nó đã để Phi Vũ ở lại Lưu phủ tại Hồ Nam nhờ hắn chăm sóc, thật sự là có quá nhiều chuyện xảy ra làm nó quên mất chuyện này.

“Thần sẽ dẫn người đi.”

Trên đường đến chỗ Phi Vũ, Lưu Tử cũng không quên nhiệm vụ của mình, hắn đem tất cả tin tức mà hắn thu thập được kể từ khi được nhận chức Lại hình thị lang kể lại cho Nhược Lam nghe, nghe xong Nhược Lam không khỏi kinh ngạc, thì ra là như thế!

Phi Vũ đang gặm cỏ thì nhìn thấy Nhược Lam, tròng mắt của nó lóe lên vài cái sau đó nhanh như chớp chạy về phía Nhược Lam, nó dùng chân cạ cạ vào gấu váy của Nhược Lam, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm vị chủ tử trước mặt.

Nhược Lam đổ mồ hôi lạnh, quay đầu sang nhìn Lưu Tử hỏi:

“Ngươi không cột nó lại à?”

“Đã thử mọi cách nhưng đều vô hiệu, nó có thể tự cở trói cho mình.” Lưu Tử lắc đầu, ngao ngán nói. Hắn đã dùng mọi cách từ dây thừng cho đến xích sắt nhưng đều không ăn thua nha.

Vừa nghe thấy từ cột, Phi Vũ lập tức hí lên, lồng lộn vài cái rồi lao về phía Nhược Lam, nhìn thấy phản ứng này của nó, Nhược Lam biết mình tiêu rồi.

Phi Vũ tuy nói nó là ngựa nhưng nó có suy nghĩ tựa như con người, chắc là nó giận vì mình đã bỏ rơi nó đây mà. Nghĩ vậy, Nhược Lam vừa né đòn tấn công của nó, vừa nói:

“Ta không có đi chơi nha, ta là đi làm công chuyện rất quan trọng nha, ta đi thu thập tin tức đấy, chỗ ta đến rất là nguy hiểm, hơn nữa hoàng đế nơi đó rất thích ăn thịt ngựa, phàm là con ngựa nào bướng bỉnh không nghe lời hắn sẽ đem đi làm món thịt ngựa bảy món nha.”

Nghe vậy, Phi Vũ dừng lại, mở to mắt ý muốn hỏi thật vậy sao?

“Thật, lời ta nói đều là sự thật, không tin ngươi hỏi Lưu Tử đi.”

Nghe đến tên mình, Lưu Tử giật mình, quận chúa nha, người lại bán cái qua cho thần rồi.

Phi Vũ lại trừng mắt quay sang nhìn Lưu Tử, thấy vậy, Lưu Tử chột dạ, cúi đầu nói:

“Thật, là sự thật!”

Phi Vũ nghe thấy lời khẳng định của Lưu Tử mới nguôi giận, hất mặt đi về phía chuồng ngựa tiếp tục gặm cỏ.

“Quận chúa, theo thần thấy thì nó đang rất là giận dữ, hay là mai quay lại vậy.”

“Ân, vậy thì về thôi.” Nhược Lam bĩu môi đáp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play