Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.

Thư phòng.

Nhược Lam mở to mắt nhìn miệng vết thương của Mộ Dung Phi Tuyết, sau đó ngẩng đầu lên nghi ngờ hỏi:

“Huynh đã gặp Nguyệt Lam tỷ?”

Nghe thấy câu hỏi của Nhược Lam, Mộ Dung Phi Tuyết có chút sửng sốt, hắn trầm giọng hỏi

“Muội biết nàng ấy?”

“Đã từng gặp qua một lần, cảm giác rất đặc biệt.” Nhược Lam nhíu chặt đôi lông mày, trong đầu nhớ lại khoảnh khắc khi nhìn thấy vị tỷ tỷ kia.

“Làm sao biết ta đã gặp nàng?”

“Trên miếng vải băng bó vết thương cho huynh có mùi hương của tỷ ấy.” Nhược Lam trời sinh rất thích pha chế hương liệu cho nên mũi cực kỳ nhảy cảm. Trên người tỷ ấy quả thật có một mùi hương rất đặc biệt, khó có thể nhầm lẫn với người khác.

“Ta giết rồi.”

Câu nói bình thản của hắn khiến Nhược Lam thoáng giật mình, cánh tay đang băng bó vết thương cho Mộ Dung Phi Tuyết cũng dừng lại, đôi con ngươi to tròn khó giấu khỏi kinh ngạc. Thì ra chuyện quan trọng mà hắn nói chính là giết sạch toàn bộ đội quân sát thủ mà Huyền Viên Thiên Mặc phái đến, vết thương này… thì ra là…

“Thật xin lỗi, đã liên lụy đến huynh.” Nhược Lam hốc mắt đỏ hoe, thấp giọng nói.

“Chiến tranh xảy ra, dù muốn hay không đều phải vướng vào.” Mộ Dung Phi Tuyết xoa đầu Nhược Lam, ôn nhu nói.

Nghe hắn nói vậy, Nhược Lam quả thật không biết phải làm sao, Vô Ảnh Sơn Trang vốn không can thiệp vào chính sự, càng không mang thế sự trên đời, dù chiến tranh có xảy ra, hắn chắc chắn có cách tránh được. Có lẽ chính mình đã kéo hắn vào rắc rối này. Nhược Lam biết, cho dù hắn võ công có cao cường tới đâu nhưng phải một mình đối mặt với một đội quân sát thủ đệ nhất thiên hạ thì bị thương là điều khó tránh khỏi. Nhưng điều làm nó nghi ngờ nhất chính là vì sao Nhuyệt Lam tỷ tỷ lại ở đó, tỷ ấy và Mộ Dung Phi Tuyết rốt cuộc có quan hệ gì?

Tây sương phòng.

Sau khi từ thư phòng trở về, Nhươc Lam toan rúc người vào chăn ngủ một giấc thật sâu, nào ngờ vừa mới đặt người lên trên giường, Nhược Lam lập tức bị một bàn tay tinh tế kéo vào trong góc giường, đồng thời thanh âm quen thuộc cũng theo đó mà vang lên:

“Ngạo Đường Phi, nàng đã làm gì hắn?”

“Ngạo Đường Phi là ai? Ta không biết hắn.” Nhược Lam lấy lại bình tĩnh, nhíu mày nói.

Nó không hề cảm nhận được hơi thở cũng như khí tức của hắn, ngay cả Lãnh Huyết và Thiên Mặc cũng không có phản ứng, chuyện này rốt cuộc là sao?

“Còn giả ngốc với ta?” Hắn nhếch miệng cắn nhẹ vào cổ Nhược Lam sau đó tiếp tục nói: “Tiểu nha đầu, mau nói, bằng không đêm nay nàng sẽ thành mỹ vị của ta.”

Nhược Lam quay đầu lại, trừng mắt nhìn hắn, nghiến răng đáp:

“Ngươi có ngon thì đụng vào ta thử xem, ta sẽ biến ngươi thành thái giám!”

Nhìn thấy phản ứng của Nhược Lam, khóe miệng của hắn bất giác câu lên một nụ cười tà mị:

“Ta nghĩ nàng sẽ không đành lòng đâu. Nói đi, nàng đã làm gì hắn?

“Ta thật sự không biết hắn là ai.”

“Ngạo Đường Phi, thủ lĩnh của Bất Thiên Nhai.”

Nghe đến ba chữ Bất Thiên Nhai, Nhược Lam mới vỡ lẽ, thì ra hắn tên Nạo Đường Phi, khỉ thật, tên đáng chết, nhà ngươi sợ đến nỗi đi cầu cứu hắn sao?

“Hắn không cầu cứu ta, là ta quan sát hắn.”

Nhược Lam giật mình khi nghe hắn nói, tên quái vật này, ngươi còn có thể đọc được suy nghĩ của ta? Nhược Lam than thầm trong bụng, tức muốn phát điên mà không làm gì được.

“Ta không làm gì hắn cả.” Nhược Lam gằn giọng nói.

“Đừng tưởng ta không biết chuyện nàng đang làm, nói lại với Nam Phong Thiên Hạo rằng cổ đã được giải thì hãy đấu một trận công bằng đi.”

“Gì chứ,rõ ràng là các ngươi chơi xấu, giờ lại đòi công bằng?” Nhược Lam giờ phút này thật sự mất bình tĩnh, đôi con ngươi màu đen nay lại hóa tím.

“Người chơi xấu là Huyền Viên Thiên Mặc, không phải ta.”

“Ngươi phục tùng hắn.” Nhược Lam giận dữ tung nắm đấm về phía hắn, thế nhưng ngoài dự tính của nó, hắn không hề né tránh.

Cú đấm này Nhược Lam dùng phải đến bảy phần lực, vốn dĩ là người tập võ dĩ nhiên bảy phần lực này cũng mạnh gấp đôi người thường, trên mặt hắn giờ đây đã xuất hiện một vết bầm cực lớn, kèm theo một vài tia máu xuất hiện nơi khóe miệng. Nhược Lam kinh ngạc hỏi:

“Tại sao không né?”

“Cứ coi như ta là gối ôm của nàng, cần thì có thể phát tiết.”

“Vì sao chứ? Huyền Viên Thiên Mặc, hắn có gì tốt?”

“Hắn không tốt nhưng hắn tài hoa hơn người, hơn nữa ta nợ hắn một mạng.”

“Nợ hắn?”

“Chuyện rất dài, nàng không cần phải biết, Nhược nhi, cuộc chiến này nàng có thể hay không đứng ngoài cuộc?”

“Không thể, Long Thịnh là quê hương của ta, ở đây có gia đình, thần dân của ta, thân là quận chúa, quyết không được khuất phục kẻ thù của mình.” Nhược Lam quét đôi mắt lạnh về phía hắn, lạnh lùng nói.

“Hi vọng sẽ không phải gặp nàng trên sa trường.” Hắn thở dài, hôn nhẹ lên má Nhược Lam một cái sau đó dùng khinh công bay đi mất.

Hắn vừa rời đi, hai tiểu đông tây cũng lập tức xuất hiện.

Nha, người nguy hiểm.” Liễu Mặc nói

“Hoàn toàn không cảm nhận được khí của hắn ở trong phòng.” Lãnh Huyết nhíu mày nói.

“Hắn… ta cảm thấy hắn rất quen thuộc, giọng nói, dáng vẻ, cử chỉ đều rất đỗi thân thuộc với ta, mỗi lần gặp hắn tim ta đều đập rất nhanh, thậm chí khi hắn chạm vào cơ thể ta, sâu thẳm trong tim ta còn muốn được nhiều hơn thế nữa, chuyện này rốt cuộc là sao?”

“Có thể tiền kiếp hai người là phu thê.” Liễu Mặc nhanh nhảu nói.

Tuy nhiên lời hắn vừa nói ra khỏi miệng cũng là lúc Lãnh Huyết cấp cho hắn một cái nhìn rét lạnh:

“Không được ăn nói hàm hồ!”

Nhược Lam mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn Lãnh Huyết, con ngươi lóe lên những ánh nhìn khó hiểu.

Ngự Thư phòng.

“Hắn thật sự đã nói như vậy?” Nam Phong Thiên Hạo tay nắm chặt thành quyền, trầm giọng hỏi.

“Ân.” Nhược Lam gật đầu

“Xem ra bên cạnh Huyền Viên Thiên Mặc quả nhiên là Ngọa hổ tang long.” Thượng Quan Cẩn nhướng mày nói.

“Cuộc chiến lần này chỉ sợ lưỡng bại câu thương.” Nam Phong Dịch Thiên lên tiếng.

“Thật sự không có cách nào ngăn chặn chiến tranh sao?” Nam Phong Khuynh Tuấn cũng góp lời.

“Huyền Viên Thiên Mặc là kẻ có dã tâm, Long Thịnh chúng ta đất đai phì nhiêu rộng lớn, quanh năm lương thực dồi dào, miếng mồi ngon béo bở như thế, đệ nghĩ hắn sẽ bỏ qua sao?” Nam Phong Thiên Hạo thở dài nói.

“Lam nhi, hắn ta có xinh đẹp bằng huynh không?” Nam Phong Khuynh tuấn chớp mắt hỏi.

Nhìn thấy bộ dáng này của hắn, Nhược Lam không khỏi bật cười:

“Nam nhân không nên dùng từ xinh đẹp để ví von, hắn không đẹp bằng huynh mà là đẹp hơn huynh.”

“Gì chứ, muội trêu ta!” Nam Phong Khuynh Tuấn bất bình, bĩu môi đáp.

Không khí trong Ngự Thư phòng bởi vì câu nói của Nam Phong Khuynh Tuấn mà dịu đi không ít, chiến tranh là điều không tránh khỏi, thay vì lo lắng chi bằng tận hưởng một chút cuộc sống tự do tự tại cuối cùng này đi thôi. Huyền Viên Thiên Mặc, ta sẽ cho ngươi thấy núi cao còn có núi khác cao hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play