– Chủ nhân! Chủ nhân! Một thanh âm non nớt vang lên
– Chu Hạ! Có chuyện gì vậy? Nhược Lam hỏi
– Hôm nay là mùng bảy tháng bảy, là ngày Ngưu Lang- Chúc Nữ gặp nhau. Chu Hạ háo hức nói
– Ân. Ta biết, nhưng đó là chuyện của bọn họ liên quan gì đến một chu tước như ngươi?
– Hừm, chủ nhân người chẳng lãng mạn tí nào cả. Chu Hạ cằn nhằn nói
– Này! Chu Hạ! Sao còn đứng đó hả, mau ra tiếp khách đi. Huyền Ly lớn giọng quát
– Xì…ta ko tiếp đấy, toàn một lũ con gái ỏng ạ ỏng ẹo, ngươi đi mà tiếp. Chu Hạ chu mỏ phản bác lại
– Ngươi nói gì vậy hả đồ con chim kia!
– Cái gì, ta ko phải chim, ta là chu tước, là chu tước đấy, đồ con rùa.
– What? Ta ko phải rùa! Huyền Ly nổi điên chạy tới bóp cổ Chu Hạ
– Hừ, ngươi là huyền vũ trấn giữ phương bắc ko phải rùa thì là gì?
– Ta là nửa rắn nửa rùa, là linh vật linh thiêng, ta là con lai chứ ko phải mỗi mình rùa ko nhá
– Ha ha . Nhược Lam ôm bụng cười ngất ngưởng nhìn đôi oan gia Chu Hạ và Huyền Ly, hai người này hễ xáp lại là y chang rằng cãi nhau. Một bên là chu tước cai quản lửa, một bên là huyền vũ nắm giữ nước, nước và lửa tuy xung khắc nhưng lại bổ trợ cho nhau, thật là một quyết định ko sai lầm khi cho bọn họ đến đây làm nhân viên.
– Ko đc cười. Chu Hạ và Huyền Ly đồng thanh nói
– Ân. Không cười ko cười. Các ngươi mau ra tiếp khách đi
– Hừ. Chu Hạ và Huyền Ly hai mắt tóe lửa nhìn nhau sau đó hậm hực đi ra ngoài
Sau khi bọn họ rời đi, Nhược Lam lặng lẽ thở dài, đêm thất tịch…Ngưu Lang – Chúc Nữ còn đc gặp nhau, vậy còn ta và chàng?
– Chủ nhân! Người lại nhớ đến người đó. Lãnh Huyết thanh âm lạnh lùng hỏi
– Ta nhớ đêm vu tịch của 1 vạn năm về trước, đêm đó chàng đã đứng trước mặt ta và thề rằng sẽ ko để chuyện tình của chúng ta tựa như Ngưu Lang – Chúc Nữ.
– Thế nhưng hắn đã làm trái lời thề, giữa vương quyền và tình yêu hắn đã chọn vương quyền. Lãnh Huyết lãnh đạm nói
– Ân. Lần đầu tiên trao hết tình cảm cho một người, đến cuối cùng…
Đang chìm đắm trong kí ức xa xưa, thì Liễu Mặc thở gấp chạy vào nói
– Chủ nhân, chủ nhân! Có một vị khách muốn gặp người.
– Ân.
Vừa mới bước ra nó liền nhìn thấy Mẫu Đơn tiên tử, khẽ mỉm cười
– Mẫu Đơn tiên tử, ngọn gió nào đưa ngươi tới đây?
– Mẫu Đơn tham kiến công chúa. Mẫu Đơn tiên tử phúc thân hành lễ
– Đc rồi, ko cần như vậy đâu, ta bây giờ ko còn là công chúa nữa
– Nhưng…
– Mẫu Đơn nếu ngươi đến đây chỉ để câu nệ lễ thất như vậy thì ngươi về đi, ta ko muốn tiếp ngươi.
– Mẫu Đơn đã hiểu.
– Đây là ai vậy? Lãnh Huyết tay chỉ vào Mẫu Đơn tò mò hỏi
– Nhìn thế nào cũng ko thấy giống con người! Liễu Mặc lại chen vào
Bốp. Đông Phong tay cầm khay trà gõ một cái vào đầu Liễu Mặc, Liễu Mặc mặt đầy hận ý quay sang quát Đông Phong
– Này sao ngươi lại đánh ta! Đồ con rồng chết tiệt
– Đồ ngốc, ko ngửi thấy trên người nàng ta có mùi mẫu đơn à?
– Mẫu Đơn tiên tử. Lãnh Huyết nói
– Ân. Chính là nàng ta, Lãnh Huyết ngươi thật thông minh ko giống như ai kia. Đông Phong tay vỗ vai Lãnh Huyết, mắt thì liếc xéo Liễu Mặc
– Đông Phong….ta giết ngươi…Liễu Mặc hét lên, tiếp đó nhào tới đánh Đông Phong. Hai người bọn họ cứ thế mà chạy quanh quán coffee
Mẫu Đơn tiên tử trợn mắt nhìn, đây chính là đại tướng quân trấn giữ phương Đông, Đông Phong sao? Hắn ko phải nổi tiếng lãnh đạm, thờ ơ sao? Thế nào bây giờ lại thành ra thế này? Liếc nhìn Nhược Lam nàng ta âm thầm than phục. Công chúa người thật lợi hại, có thể làm cho 4 đại tướng quân của thiên đình từ chức xuống nhân gian làm bồi bàn cho người, còn khiến cho đại tướng quân Đông Phong thay đổi nữa chứ.
– Ko phải ta làm hắn thay đổi đâu mà là hắn! Nó vừa nói, tay vừa chỉ vào Liễu Mặc
Mẫu Đơn tiên tử cả kinh, làm sao công chúa biết nàng đang nghĩ gì, hơn nữa cái nam nhân khuôn mặt phấn nộn, vóc dáng nhỏ nhắn, thanh âm yêu kiều kia chính là nguyên nhân làm đại tướng quân thay đổi á?
– Ối mẹ ơi, đại tướng quân bị gay, tin nay mà đến thiên giới chắc các tiên nữ đau lòng mà chết mất. Mẫu Đơn kinh hỉ nói
Nhược Lam ôm bụng cười khúc khích, Lãnh Huyết thì âm thầm đánh giá Mẫu Đơn. Cảm nhận đc có người nhìn mình, Mẫu Đơn cũng ngẩng đầu lên nhìn lại. Bị Mẫu Đơn bắt gặp, Lãnh Huyết có chút bối rồi quay đầu sang chỗ khác, tiếp đó hắn hướng phía cửa mà đi ra. Nhược Lam thu hết biểu tình này của họ vào mắt, môi anh đào khẽ nhếch, lại thêm một đôi tình nhân mới ra đời!
– Chủ nhân!
– Có chuyện gì
– Ngoài kia có một cô gái đang thất tình, trông rất tội nghiệp. Bạch Hàn vội vã nói
– Ân. Thế thì có liên quan gì đến ngươi, sao ngươi lại lo lắng vậy?
– A…thần, cô ấy…cô ấy là khách quen của quán cho nên…
– Vậy sao. Nhược Lam híp mắt lại nhìn Bạch Hàn, chậc chậc xem ra đại tướng quân trấn giữ phương Tây đã động tình rồi…Khẽ mỉm cười, nó nói : “ chờ ta một chút”
3 phút sau, Nhược Lam cầm trong tay một viên chocolate đưa cho Bạch Hàn:
– Đưa cho cô ấy đi
– Ân
Sau khi Bạch Hàn dời đi, nó cũng theo chân hắn bước ra, khẽ nhíu mi, chuyện gì đây? Sao khách trong quán ko là tiên nhân thì cũng là yêu nhân thế này. Chậc chậc, sức hút của mấy người này mạnh thật, xem ra phải triệt để khai thác mới đc. Bước đến cây đàn piano gần đó, nó ôn nhu nói
– Hôm nay là ngày mùng 7- tháng 7, ngày Ngưu Lang – Chúc Nữ gặp nhau, ta biết mọi người ở đây ko phải là thường nhân, đã sống mấy trăm nay chắc hẳn cũng có một cuộc tình khiến mình khắc cốt ghi tâm, hôm nay ta sẽ hát một ca khúc tặng mọi người, Hi vọng những người đã và đang yêu sẽ biết trân trọng những gì mình đang có, đừng để khi mất đi rồi mới nuối tiếc hoài niệm.
– Hoan hô….
Nhẹ nhàng ngồi xuống, đôi bàn tay lướt trên phím đàn, Nhược Lam thả mình vào lời bài hát tưởng nhớ đến người mà 1 vạn năm nay nó vẫn đợi
Đã nói lời tạm biệt thì sẽ không thể quay lại .
Lời xin lỗi đã không còn giá trị nữa rồi .
Nước mắt thay những nụ hôn kia lăn dài trên má .
Thế giới của tôi đột ngột chỉ còn những bông tuyết lạnh giá .
Bàn tay năm ngón đã không thể níu kéo ngày hôm qua