"Xoảng"- Tiếng đổ vỡ, vừa bước vào đã nghe thấy âm thanh của thủy tinh bị vỡ làm Thiên Kỳ chau mày đi nhanh về phía nhà bếp. Tinh Nghiên đứng một bên sững người nhìn hắn, dưới đất là một tô mì bị vỡ tan tành.

"Tôi... muốn nấu chút gì ăn..."- Tinh Nghiên lúng túng đến nỗi tay chân không biết bỏ vô đâu.

Thiên Kỳ thở dài, cố tình hỏi: "Vậy giờ ăn được không?"

Vừa nghe qua là đã biết cái này đang muốn trêu mình mà, Tinh Nghiên không tháo vác chuyện bếp núc, nói chung cô không thể động vào nhà bếp. Nhưng lại không chịu được sự cười nhạo của hắn, cô bất chấp tất cả bước lên đi qua mớ thủy tinh định đẩy hắn ra bên ngoài nhưng lại bị một mảnh vỡ cứa vào khiến suýt chút nữa cô ngã ra sàn, tuy mảnh vỡ không bén đến độ làm cô bị thương nhưng cũng đủ làm nét cười trong mắt Thiên Kỳ dần biến mất, hắn căng thẳng bước lên, không nói không rằng bế ngang người cô, đem thân hình nhỏ bé của Tinh Nghiên vác lên vai một cách thuận lợi bước ra ngoài. Đặt Tinh Nghiên lên sofa.

"Không biết nấu ăn thì gọi đồ khách sạn đem lên."- Thiên Kỳ đứng nhìn cô.

"Tôi... tôi không biết tiếng Dubai..."- Tinh Nghiên có chút bối rối nói.

"Phải không? Tôi thấy mấy ngày qua em giao tiếp rất ổn!"

Tinh Nghiên chớp mắt vài cái: "Tôi chỉ được học một số cách giao tiếp trong làm ăn thôi..."- Mọi chuyện ăn uống ngủ nghỉ thông thường đều có người phục vụ, Tinh Nghiên cũng chẳng buồn học cách gọi thức ăn.

Thiên Kỳ im lặng một lúc, rồi đột nhiên cúi người xuống, hai tay chống lên thành sofa.

"Gì đây?"- Tinh Nghiên không hiểu hành động này là có ý gì, cô chỉ biết mình phải đề cao cảnh giác.

Thiên Kỳ nhìn cô rất lâu, hắn thu hết sự cảnh giác của cô vào mắt, một lúc sau mới gian tà cười: "Cô ấy... có rất nhiều điểm giống cô."

Tâm tư Tinh Nghiên đột ngột chấn động. Không lẽ hắn đã hoài nghi thứ gì đó?

Tinh Nghiên có một suy nghĩ rất ngây thơ, cô sợ... nếu hắn biết cô chính là Tinh Nghiên vợ của hắn, liệu hắn có như lúc trước mà bỏ mặt cô không? Cô phát hiện ra rằng, vốn dĩ bản thân chẳng thể mất đi người đàn ông này. Tuyệt tình? Đâu dễ đến vậy.

Tinh Nghiên đẩy nhẹ Thiên Kỳ ra rồi chạy đến bên cửa sổ: "Hôm nay trời đẹp, tôi muốn đi tham quan thành phố."- Quay lại thấy cái nhíu mày của hắn mang theo vài phần hàm ý cô không rõ lắm, Tinh Nghiên cứ nghĩ Thiên Kỳ không vui nên nói tiếp: "Nếu anh không rảnh, tôi có thể đi một mình!"

Nói rồi cô đi lướt qua hắn bước về phía cửa, nhưng đột nhiên bị giữ lại, cánh tay rắn chắc nắm lấy tay cô, Thiên Kỳ mang theo nụ cười không rõ hàm ý nói: "Tôi đi với cô!"

Ánh nắng là thứ thường thấy nhất ở nới nằm giữa lòng sa mạc như Dubai, thành phố lớn và xa xỉ như Dubai luôn là một địa điểm hút khách hơn bao giờ hết. Hôm nay là ngày cuối tuần, những cặp tình nhân hay gia đình thường đi cùng nhau trên phố. Vào ngày này, người cô đơn sẽ càng cô đơn, người hạnh phúc sẽ càng hạnh phúc.

"Phụ nữ các cô xem những việc như đi dạo phố giữa nắng nóng là điều hạnh phúc lắm sao?"- Thiên Kỳ và Tinh Nghiên tìm một chiếc ghế đá ngồi xuống, cách họ một khoảng không xa có mấy vệ sĩ cũng dừng lại.

"Phụ nữ khác thì tôi không biết, nhưng với tôi thì những ngày yên bình nhàn nhã như vậy thật rất hiếm có."- Tinh Nghiên vô tư trả lời, dưới ánh nắng, lớp trang điểm nhạt và mỏng dường như tô điểm thêm cho vẻ đẹp của cô càng thêm mỏng manh nhẽ nhàng. Thiên Kỳ có chút mê đắm nhìn nụ cười thoải mái của Tinh Nghiên, trên môi hắn cũng nở nụ cười nhạt: "Nếu cô là người của tôi, tôi sẽ không để cô hứng chịu biến cố."

Tinh Nghiên nhìn hắn khó hiểu: "Anh chẳng phải nói tôi là thuộc hạ của anh rồi sao?"

Thiên Kỳ không nói thêm gì, thật ra câu nói vừa rồi như tùy ý nói ra nhưng lại chứa một ý nghĩa khác nhưng hắn cũng không biết rõ...

"Thật ra làm người nên hướng về phía trước, chuyện gì đã xảy ra rồi thì phải chấp nhận, hận qua hận lại cũng không hẳn là chuyện tốt."- Tinh Nghiên nhìn qua dòng người đông đúc trên phố rồi nói.

Thiên Kỳ quay lại nhìn cô, giọng nói hắn trầm xuống: "Em muốn nói gì?"

Tinh Nghiên tùy ý đung đưa chân, cô chân thành góp ý: "Chuyện của Chí Khanh là do cả hai người quá cố chấp, một người hiếu chiến chỉ muôn chứng minh bản thân, một người lại chọn cách trốn tránh để bảo vệ người thân. Thật ra ngay từ đầu, anh và Tuấn Kiệt nên cho Chí Khanh biết thân phận thật của mình, nếu cậu ấy thật lòng coi cả hai là bạn và tin tưởng hai người thì đó mới là tính bạn vững vàng nhất."

Thiên Kỳ im lặng không nói một lúc lâu, cũng không nhìn Tinh Nghiên dù chỉ một cái, ánh mắt thâm sâu không hiện rõ cảm tình, một lúc sau hắn mới lên tiếng: "Cô nói hay vậy, chắc cô có rất nhiều bạn."

"Tôi? Tôi không có, mọi người xung quanh tôi, vì tài sản có thể bán đứng người thân của mình, trong thế giới vật chất này tìm một người bạn thật rất khó!"- Tinh Nghiên nói bản thân mình, nhưng cô phát hiện, Tinh Nghiên kiếp trước và cô ở kiếp này về bối cảnh gia đình có rất nhiều thứ trùng khớp với nhau. Đều cô độc!

Tinh Nghiên nở nụ cười bi ai rồi quay qua Thiên Kỳ: "Vì vậy, tôi rất ganh tị với tình bạn của 3 người."

Thiên Kỳ hừ lạnh, mức độ thay đổi cảm xúc này khiến cô cũng không lường trước được: "Tuấn Kiệt luôn coi tôi là kẻ thù, cho dù là bạn cũng là chuyện của bảy năm trước!"

Tinh Nghiên thây đổi tư thế ngồi: "Nếu như "Quách Diệp" không phải là kẻ thù giết chết Chí Khanh vậy Tuấn Kiệt và anh sẽ không còn khúc mắc phải không?"

Thiên Kỳ trước giờ là người tiết kiệm lời nói, với câu hỏi giả thiết của cô, hắn đương nhiên không ngốc đến nỗi tin theo. Cả hai im lặng một lúc lâu, mỗi người đều đang tận hưởng một buổi trưa yên ả, Dubai lớn lắm, xa hoa lắm, nhưng vào buổi trưa, nơi này như một con phượng hoàng ngủ say, yên bình dễ chịu. Tinh Nghiên ghét một thành phố quá náo nhiệt nhưng cũng không chịu được sự yên bình quá mức, có lẽ cô sinh ra đã là một người thích thay đổi. Và có chút tham lam.

"Tôi đã bác bỏ thân phận nghi trượng của Daniel, xem như là giúp em hả hê."- Hắn đột nhiên nói.

"Ùm!"- Tinh Nghiên đáp cho có lệ, điều này làm Thiên Kỳ hơi ngạc nhiên: "Em không cầu xin cho họ sao?"

Tinh Nghiên lắc đầu: "Tôi đã nghiệm ra một điều, mang lòng vị tha trao cho kẻ thù quả đúng là có lỗi với bản thân. Những kẻ lăng nhục tôi, tôi nhất định phải cho họ trả giá."- Kiếp trước, khi phải trả thù cho cha mẹ, cô đã bị cái gọi là lương tâm níu kéo, lúc đó cô luôn đinh ninh rằng, dùng chân tình đối với người khác, sẽ nhận được chân tình từ họ. Sau khi trùng sinh cô mới biết, hóa ra lúc trước bản thân mình ngốc cỡ nào!

"Kỳ thật mọi thứ đã thay đổi!"- Thiên Kỳ chống hay tay ra sau, như là tùy ý nói ra một câu khiến Tinh Nghiên mơ hồ, không đợi cô lên tiếng hắn đã tùy ý giơ bàn tay xoa mớ tóc dài của cô, động tác mang theo sự sủng nịnh: "Cô gái, em phải cảm thấy vinh dự vì trước giờ hiếm ai được ngồi ngang hàng tâm sự với tôi."

Tinh Nghiên hơi không thích nghi với động tác thân mật kia, cô nghiêng đầu né:

"Tôi không muốn tâm sự với anh đâu! Anh là người đàn ông nguy hiểm, nếu bị anh nhìn thấu thì tôi sẽ nguy hiểm lây."

"Đây là một nhận định thiếu logic."- hắn chau mày, dường như không mấy đồng tình với câu nói này.

Tinh Nghiên đánh trống lảng sang chuyện khác. Đối với thái độ cao cao tại thượng của Thiên Kỳ cũng không xa lạ, cô "xì" một tiếng rồi đứng lên đi về con phố đông người phía xa. Không biết hành vi dạo phố chung của hai người bọn họ bây giờ có phải là là hẹn hò công khai không nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play