Buổi sáng, khi ánh mặt trời vừa hiện hữu, Thiên Kỳ đã tỉnh dậy, hắn nhíu mày nhìn Hữu Quân nằm dưới đất rồi di chuyển tầm nhìn qua phía sofa, tâm tình lại một thoáng phiền muộn thở dài. Cô gái này, chán ghét hắn vậy sao? Ngay cả leo lên giường ngủ cũng không muốn.
"Lão đại..."- Hữu Quân uể oải đứng dậy, rõ ràng là muốn thử Tinh Nghiên, sao cậu lại bất tỉnh nằm dưới đất chứ?
"Ra ngoài!"- Thiên Kỳ lạnh nhạt lên tiếng, hắn chẳng quan tâm đã xảy ra chuyện gì, chỉ là hắn rất ghét có người bên cạnh lúc mình thức dậy.
Hữu Quân không dám cãi lời, nhìn qua sofa một lúc, cậu vẫn không hiểu được, nếu cậu bất tỉnh là do Tinh Nghiên vậy thân thủ cô gái này với người đêm đó đột nhập quả là giống nhau.
"Còn nhìn gì nữa? Ra ngoài!"- Thiên Kỳ cực kỳ dứt khoát lên tiếng, bây giờ hình như không phải hắn ghét có người bên cạnh mà là... ghét có người nhìn cô. Cô gái này, ngay cả ngủ cũng bày ra bộ dạng mê người như vậy!
"Dạ! Lão đại, nửa tiếng nữa ngài có cuộc họp về vấn đề của Daniel và Kithy."- Hữu Quân cung kính nói rồi lui ra.
Thiên Kỳ không nói lời nào, hắn bước đến bế Tinh Nghiên lên giường rồi nhìn cô một lúc lâu.
... "Tôi muốn cô rời xa Thiên Kỳ!"
... "Cô không có tư cách nhận câu trả lời của tôi."
Hôm đó hắn cùng Tuấn Kiệt đến nơi, cả hai đứng bên ngoài. Thiên Kỳ nghe thấy Tinh Nghiên không trả lời câu hỏi đó của Kithy, hắn rất vui. Cô gái này là người của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không để cô rời bỏ mình.
Thiên Kỳ còn nhớ lúc đó Tuấn Kiệt đã nói:
"Tốt rồi, cậu làm anh hùng cứu mỹ nhân đi."
Thiên Kỳ định bước vào thì nghe thấy tiếng động ở phía bãi đất trống nên giao cho Tuấn Kiệt bước vào cứu.. Kithy, dù sao cô ta cũng là con gái của nghi trượng, có chết cũng phải do chính tay hắn giết trước mặt toàn thể anh em.
~
Không khí căng thẳng bao trùm phòng hội nghị, tất cả nghi trượng đều có mặt, khi Thiên Kỳ bước vào, mọi người đều đứng lên chào.
"Lão đại!"
"Mọi người ngồi đi!"- Thiên Kỳ ngồi vào vị trí, giọng nói nghiêm túc có phần không vui: "Về chuyện của Kithy, tôi đã đưa ra phương án trừng phạt thích đáng, thiết nghĩ cuộc họp này không nên diễn ra mới đúng."
Các lão già nhìn nhau, một người lên tiếng: "Hình phạt mà lão đại đưa ra là phế truất Nghi trượng Daniel, dù gì thì ông ấy cũng là đại nghi trượng, lần này Kithy tiểu thư cũng chỉ là đụng tới một cô gái, hình phạt này quá lớn."
Các nghi trượng gật đầu tán thành, một người khác lên tiếng: "Đúng vậy, tôi cho rằng lão đại đang đem tình cảm riêng tư áp đặt vào hình phạt, xét về những đóng góp của Danile nghi trượng, thì một cô gái sao có thể sánh bằng?"
Thiên Kỳ từ đầu tới cuối vẫn rất bình tĩnh nghe, vẻ mặt không chút cảm xúc nhưng hàng mày rậm lại khẽ nhăn lại, thấy vậy, Trần Hoàng phía sau lên tiếng:
"Các nghi trượng xin chú ý cách ăn nói, mạo phạm lão đại sẽ không có kết quả tốt."
Không khí trong phòng đột ngột ngưng trọng, trước lời cảnh cáo của Trần Hoàng, chẳng còn ai dám hé răng nói. Đột nhiên, từ bầu không khí im lặng lại vang lên tiếng nói tỉnh táo, cánh cửa phòng cũng mở ra: "Họ đều là nghi trượng, mà nghi trượng sẽ có trách nhiệm ở bên cạnh góp ý, đưa ra ý kiến về mọi hoạt động và quyết định của lão đại. Cho nên, mọi lời vừa rồi không được xem là mạo phạm danh dự cá nhân. Nếu muốn mọi người có thể kiện vị lão đại này lạm dụng chức quyền, bá đạo lộng hành, tác oai tác oái."
Mọi ánh mắt đều nhìn về phía người vừa to gan nói lên tiếng lòng của mình, một số lo sợ cho người kia, một số lại sợ cơn thịnh nộ sắp phải chứng kiến.
Thiên Kỳ liếc qua phía người đó, không nhanh không chậm nói: "Ý kiến vừa rồi của mọi người tôi đều nghe rõ. Thứ nhất, người bị mạo phạm không phải là một cô gái tầm thường, mà là người của "Quách Diệp" gia tộc, là thuộc hạ của tôi. Thứ hai, Quách Diệp Thiên Kỳ trước giờ làm việc không vì tình riêng, người đã đụng tới thuộc hạ của tôi sẽ phải trả một cái giá rất đắc. Tôi không vì Daniel đã có nhiều công lao mà bỏ qua, càng không vì cô gái đó mà cường điệu hóa sự việc. Các nghi trượng có thể nghe theo lời của vị anh hùng kia mà kiện tôi, nhưng có điều phần thắng chưa chắc nắm được trong tay!"- những lời cuối cùng cố ý nhấn mạnh. Mọi người cũng không còn gì để nói,chỉ biết lủi thủi ra khỏi phòng, Thiên Kỳ ra sau cùng, lúc đi qua chỗ cánh cửa, hắn đứng lại: "Lên phòng làm việc của tôi!"
Trên phòng, là một không gian rộng rãi, toàn bộ màu chủ đạo đều được phối hợp từ hai tông màu trung tính là đen và xám. Xung quanh có hai cửa sổ sát đất, có thể nhìn xuống bên dưới thành phố, càng làm không gian thoáng mát, tuy là tông màu trầm nhưng vẫn không tạo cho người khác cảm giác tù túng.
Trên bộ sofa đen, Lý Minh Hoàng uống một ngụm rượu đỏ rồi chau mày xét: "Nè Thiên Kỳ, cậu ngày càng kém trong lĩnh vực thưởng thức rồi, loại rượu này mà cũng uống được."
Thiên Kỳ tựa lưng vào vách tường cạnh cửa sổ, ánh mắt vẫn không chưa đựng vui buồn, bộ vest đen trên người như hòa thành một với bức tường phía sau
càng làm vẻ lạnh nhạt thêm tăng, hắn không chút cảm xúc nói: "Vừa về nước, đã kiếm vụ kiện tụng?"
Lý Minh Hoàng liếm môi một cách tùy ý rồi tựa vào sofa, nhìn thẳng vào mắt
Lý Minh Hoàng mang một vẻ bề ngoài lịch lãm, dáng vóc cao lớn, đôi mắt như cười như không, đối với tiêu chuẩn bình thường thì rất ổn, duy chỉ thiếu vài phần anh khí. Cậu đã từng là tay súng xạ thủ nổi tiếng thế giới, nhưng từ khi bị thua tâm phục khẩu phục trước Thiên Kỳ thì không ai ngoài Thiên Kỳ biết cậu đã đi đâu.
Hắn biết, tên nhóc này mang tính của một con chiến mã không thích mình thua trước một ai, ở mảng đấu súng đã thua người khác thì Lý Minh Hoàng sẽ tìm hiểu về một lĩnh vực khác. Mà cậu, bỏ ra 3 năm để học luật, giờ lại về "kiếm mối" chắc cũng chẳng ổn gì.
"Đúng lúc tôi cũng muốn tìm luật sư đại diện cho "Quách Diệp" nhưng cậu... tôi không muốn tin tưởng."- Thiên Kỳ không lạnh không nhạt nói, dường như động chạm lòng tự ái, ánh mắt cậu nghiêm túc hẳn, trôi chảy nói: "Ba năm qua, tôi đã tốt nghiệp ngành luật, vươn lên tầm cao thế giới, bây giờ cứ nhắc đến luật sư Zoe là không ai không biết đến!"
Thiên Kỳ nhấp một ngụm rượu rồi đặc xuống bàn, nhẹ nhàng phun ra hai chữ:
"Hư cấu!" - Nói rồi hắn bước nhanh ra khỏi phòng, Lý Minh Hoàng không cam lòng đi theo nhưng bị Hữu Quân và Minh Triều bước lên cản lại, cậu cảnh giác hỏi: "Ý gì đây? Giam giữ người khác là phi pháp đó!"
Minh Triều nở nụ cười vô hại: "Rất xin lỗi Zoe đại luật sư, nhưng đây là mệnh lệnh của lão đại, không được để anh chạy lung tung."
Lý Minh Hoàng trừng lớn mắt: "Giờ tôi là công dân tốt nên cũng có quyền con người, mấy người làm vậy tôi nhất định sẽ kiện mấy người."
Hữu Quân bên cạnh lên tiếng: "Tùy anh thôi."- Nói rồi cả hai nhất quyết tiến lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT