Thanh âm truyền đến, Bùi Viện biến sắc, Mạnh Phù Dao thầm kêu không xong.
Tên Chiến Bắc Dã đáng ghét này, sao lại xuất hiện vào lúc này chứ? Câu nói của hắn đã phá nát âm mưu mà nàng đã khổ tâm toan tính từ nãy giờ.
Mạnh Phù Dao không kịp suy nghĩ, lập tức nhấc chân chạy trốn.
Đáng tiếc, Bùi Viện phản ứng cũng không tồi, khi thanh âm của Chiến Bắc Dã truyền đến tai, trong mắt ả liền chát bùng lên ngọn lửa tràn ngập sát khí, ả duỗi tay ra, trên mười đầu ngón tay ả bắn ra mười cây chuỷ thủ, xé gió bay đến, cắm phập vào hai vai Mạnh Phù Dao.
Cùng lúc đó ả quát lên: “Ngươi dám gạt ta! Người đâu!”
Vừa quát lên, bóng dáng của ả đã biến thành một cơn gió lốc màu đỏ, hoa lá trên cây bị kình phong của ả cuốn theo, bay tán loạn trên không, rồi lại cuộn tròn, nháy mắt tiếp theo tất cả đều hoá thành bột phấn màu tím, màu cam rồi từ từ roi xuống.
Mười thanh sắt dài bén nhọn cắm thật sâu vào vai Mạnh Phù Dao, máu tươi tung tớ. Ánh mắt Bùi Viện loé sáng sự hung ác, bàn tay dùng sức kéo thân thể Mạnh Phù Dao về phía sau, cố ý mượn lực và tư thế này để xé nát lưng nàng.
Mạnh Phù Dao lặng thinh không lên tiếng, cúi thấp thân mình xuống, hai chân quỳ trên đất trượt về phía trước khoảng ba thước, nhổ bật mười ngón tay sắt trên vai mình ra.
Bùi Viện sao chịu bỏ qua, ả tiến lên một bước, hai tay chụp xuống đỉnh đầu nàng, phía sau chợt có tiếng gầm vang như sét đánh bên tai: “Buông ra!”
Một bóng người đen đỏ đan xen như gió cuộn lao đến, nhanh đến nỗi khiến người khác không kịp nhìn thấy gì. Người còn chưa tới thì ánh vàng trong tay hắn đã loé sáng, trường kiếm xé gió giương lên, đỡ sát chiêu của Bùi Viện vô cùng chính xác.
Bùi Viện bị kình khí kia chấn động đến ngã lộn nhào, rơi ngoài ba trượng, nụ cười lạnh lẽo trên môi tắt hẳn.
Tất cả thị vệ đều xông lên, tuốt đao khỏi vỏ, tên thẳng cung cong, đầu mũi tên đen xì lạnh lẽo, nhắm ngay Chiến Bắc Dã.
Bùi Viện quát lên the thé: “Người này xông vào cung mưu sát! Bắt giữ cho ta!”
Chiến Bắc Dã đứng yên tại chỗ, áo bào đen cuồn cuộn, góc áo đỏ thẫm như ngọn lửa dấy lên cao, sát khí quanh thân như lưỡi đao tuốt ra khỏi vỏ, sáng rực bức người. Nhưng điều này cũng không đáng sợ bằng gương mặt tức giận kinh người của hắn đương lúc này. Đôi mắt thâm sâu tối tăm như đáy biển đen ngòm sắp dâng trào sóng dữ, mang theo ngọn lửa bừng bừng soi thẳng đến ả áo đỏ Bùi Viện ngang ngược kia.
“Ai dám động đến ta!”
Thanh âm chứa đựng khí lực mạnh mẽ, khiến hoa rơi lả tả, lá xanh lìa cành. Các thị vệ xung phong trước đều bủn rủn người, công lực yếu đi, cánh tay mềm oặt, cung tên và vũ khí đều rơi xuống đất vang thành tiếng.
Sắc mặt Bùi Viện chợt biến đổi, lúc này ả mới định thần lại, quan sát Chiến Bắc Dã. Khí phách và cách ăn vận của đối phương hiển hiện rõ ràng người này có thân phận không thấp. Ả nghĩ đến các khách mời ở địa yến sinh thần Hoàng đế hôm nay, không khỏi thầm nhíu mày, giơ tay bảo thị vệ dừng lại hành động.
Lúc này ả đã nảy sinh ý định thối lui, nhưng Chiến Bắc Dã đâu chịu bỏ qua. Hắn đợi Mạnh Phù Dao ở ngoài Tịnh phòng thật lâu, dần dần phát giác có gì đó không đúng. Mặc kệ cung nữ ngăn cản, hắn đá bay cánh cửa Tịnh phòng nữ, vừa nhìn thấy cung nữ giả trang nàng hoảng sợ nhảy lên khỏi cái bô, liền biết mình đã bị nha đầu kia đánh lừa rồi. Hắn lập tức nén giận đi tìm nàng, hắn cũng không nắm rõ đường đi trong cung. Hôm nay bố phòng Hoàng cung Thái Uyên dường như cũng hơi dị thường, đi lung tung một mạch đến khi nhìn thấy nàng, hắn còn chưa kịp vui mừng chạy đến bắt nàng thì đã thấy có người ra tay sát hại nàng.
Cơn giận này của Chiến Bắc Dã không phải chuyện đùa, thậm chí hắn cũng không hiểu vì sao mình lại tức giận như vậy. Nhìn thấy máu tươi tung toé trên vai Mạnh Phù Dao, hắn nhất thời cảm thấy trái tim mình như bị dòng máu nóng kia làm bỏng.
Cô gái ta bắt, ta còn chưa bắt nạt, đến phiên ngươi sao?
Chiến Bắc Dã giương kiếm tiến lên phía trước, hôm nay hắn tiến cung không tiện mang theo Vi Đà Chử của hắn, nhưng sát khí từ thanh kiếm trong tay hắn múa vẫn hừng hực lan toả, chẳng hề suy giảm. Trường kiếm vừa nhấc lên đã nhắm thẳng đến hai mắt Bùi Viện, Chiến Bắc Dã lạnh lùng nói: “Ngươi thiếu ta mười lỗ!”
Bùi Viện ngớ ra một chút mới kịp hiểu ra hắn nói là mười cái lỗ trên vai Mạnh Phù Dao mà khi nãy ả đã cắm mười chuỷ thủ vào, ả cười khẩy nói: “Vậy thì sao? Có bản lĩnh thì ngươi đến khoét đi.”
Khoé miệng Chiến Bắc Dã nhếch lên, nói: “Dĩ nhiên!”
Tay hắn vừa nhấc, thanh trường kiếm mỏng vụt bay xoẹt một tiếng, một đường viền sáng óng ánh sắc vàng xé gió phóng đến. Bùi Viện chỉ cảm thấy trước mắt chói loà, có thứ gì đó lao nhanh về phía mình mà ả không thể thấy được. Còn chưa kịp giơ tay lên bắt, đột nhiên trước mắt tối sầm, trên mặt chợt buốt lạnh. Ả huơ tay lên chụp vội theo bản năng, một mảnh vải mỏng manh nằm trong lòng bàn tay, mềm mại lạnh băng.
Nhưng trên mặt ả không có cảm giác đau đớn, chỉ có cảm giác gió rét đập vào mặt. Bùi Viện xiết chặt nắm tay, lòng biết không ổn, cúi đầu nhìn xuống, trong lòng bàn tay có một miếng gấm tròn màu đỏ, đúng là một mảnh của tấm khăn che mặt ả.
Bùi Viện giật mình đưa tay sờ lên mặt, sóng mắt vừa chuyển liền nhìn thấy thị vệ bốn phía đột nhiên lộ ra vẻ mặt kinh hãi, ả biết khăn che mặt mình đã bị khoét thành một lỗ rồi, gương mặt thẹo của mình đã bị lộ ra.
Bùi Viện nhìn thấy phía trước tối sầm, suýt nữa phun ra một ngụm máu.
Sau khi bị huỷ dung, ả luôn mang khăn che mặt, nói dối với bên ngoài là bị sởi nên không thể tiếp xúc với ánh sáng và gió, chưa ai nhìn thấy được gương mặt bị huỷ dung này của ả. Ả vẫn gửi gắm hy vọng vào Tông Việt - Vị thánh y nổi tiếng khắp thiên hạ, người thừa kế tài nghệ của nhân vật truyền kỳ Y Tiên Cốc Nhất Điệt, y thuật thần thông, có địa vị vô cùng cao quý ở Năm châu Đại lục này,
Bùi gia mất rất nhiều công sức mới mời được Tông Việt, trông cậy vào tay nghề vị thánh y này trị lành mặt thẹo cho ả, sau này sẽ khôi phục lại dung nhan tuyệt sắc ngày xưa.
Hôm nay, tên đàn ông lỗ mãng này lại dùng kiếm khoét một lỗ trên khăn che mặt ả, để lộ dung mạo mà ả khổ tâm che giấu với mọi người.
Cái lỗ này như khoét vào lòng, đâm vào vết thương cũ còn chưa lành khiến ả đau đớn máu chảy đầm đìa. Bi thương căm hận và tức giận như muốn nhấn chìm Bùi Viện, ả thét lên chói tai, ngay cả âm điệu giọng nói cũng thay đổi, như dây thép đứt đoạn văng tứ tán, đâm rách không gian yên tĩnh đến nghẹt thở kinh sợ này.
“Giết hắn đi! Giết hắn đi!”
Chiến Bắc Dã giơ ngang trường kiếm, cười to: “Lỗ tiếp theo, đâm vào cái miệng chỉ biết la lối của ngươi.”
“Bắn cho ta!” Bùi Viện lùi về sau ba bước, đứng giữa đám thị vệ , phất tay áo đỏ, thị vệ hàng trước rầm rầm xông lên, quỳ gối căng cung, vạn mũi tên thẳng hướng đến tim Chiến Bắc Dã.
Dây cung bị kéo căng ken két trong không khí yên tính, lòng người khiếp đảm, giống như tử thần đang mỉm cười âm u lạnh lẽo chờ đón một bữa thịnh yến máu tươi.
Chiến Bắc Dã nâng kiếm, ngửa đầu cười khẩy, chẳng buồn nhìn đến trận mưa tên tàn khốc trước mặt.
Chỉ cần chạm tay vào, tên sẽ được bắn ra.
“Bắn!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT