Gió tuyết ngừng, khí lạnh cũng tan, sơn cốc biến mất, cửa tử rộng mở.

Sau một trận long trời lở đất, cảnh vật hoàn toàn thay đổi.

Mạnh Phù Dao nằm giữa không trung đã biết là không ổn rồi, sai một li đi một dặm. Cho dù lúc đầu nàng có thể xông qua, nhưng một khi vào nhầm cửa tử, vậy thì tình thế thay đổi, chỉ có một con đường là chết mà thôi.

Cơ thể nàng không chịu được liền rơi xuống, rõ ràng lúc nãy cho dù ở sơn cốc, xung quanh cũng không có vách núi cheo leo nào, nhưng lúc này dưới chân nàng lại hiện ra vực sâu thăm thẳm, tiếng gió gào rít trên đỉnh đầu, cả thế gian phút chốc trở nên tăm tối.

Mạnh Phù Dao biết, những trận pháp ma thuật đa phần đều không dùng sức người mà dùng ảo ảnh là chủ đạo, mà sự khác biệt giữa trận pháp cao siêu với trận pháp bình thường lại nằm ở chỗ, ảo ảnh những trận pháp bình thường trong tâm, sức người có thể phá, khi phá được rồi sẽ không tồn tại nữa. Còn ảo ảnh của những trận pháp cao siêu lại hư thực thực, cứ tưởng đó là giả, nhưng đa phần lại là thực. Giống nhưng vực sâu vạn trượng này, nếu như nghĩ rằng lúc nãy bản thân ở sơn cốc xung quanh không có vực sâu nào để rơi xuống, vậy tức là sẽ rơi thật, tan xương nát thịt.

Đến lúc này hoảng loạn cũng vô ích, huống chi Phù Dao chưa từng nghĩ mình rơi xuống vực sẽ chết, nàng thở dài giữa không trung, chân khí toàn thân lưu chuyển, tốc độ rơi giảm dần, cơ thể nhẹ bẫng rồi bay nhẹ lên trên như một sợi lông vũ.

Theo sự chuyển mình đó, nàng đã bay đến vách đá bên cạnh.

Ngón tay đã bám vào vách đá, vách đá đột nhiên "rắc" một tiếng, tạo ra vô số mũi dao sắc nhọn sáng loáng trong giây lát, vách đá đó không còn là vách đá nữa, hóa thành núi đao!

Phù Dao vội vàng rụt tay lại, những mũi đao bay ra chém ngọt một móng tay của nàng, và trong khoảnh khắc rút tay lại này, cơ thể nàng lại rơi xuống mấy trượng nữa.

Phù Dao vội vàng dùng Thí Thiên, toàn bộ những múi đao đinh đinh đang đang bị chém gần hết, năm ngón tay nàng chụm lại, đầu ngón tay được dồn toàn bộ chân lực còn rắn chắc hơn cả vàng ngọc, một tay nắm lấy những mũi đao sác nhọn bị chém kia, quay mạnh một vòng.

Đà rơi đột nhiên ngừng lại, Phù Dao bị treo lơ lửng giữa lưng chừng núi, vừa định lấy một hơi chuẩn bị leo lên thì đột nhiên cảm thấy một chân bị kéo xuống.

Nàng cúi xuống nhìn, trong lòng giật mình kinh hãi.

Không biết từ lúc nào, cơ thể nàng đã cách đáy vực không xa, dưới vực là chất lỏng đen và dính, một vũng bùn lầy tỏa mùi hôi tanh và rực ánh đỏ nổi đầy bong bóng, tựa như một vạc đầu đen đang sôi sùng sục. Giữa đống bùn nhơ nhớp đó, vô số những cánh tay dính đầy bùn đen đang giơ lên, đang không ngừng vùng vẫy, bấu víu giữa làn sương xám, trong đó có một cánh tay gần nàng nhất đang sống chết nắm lấy bàn chân nàng, trên cánh tay là máu tươi hòa lẫn với bùn đen. Giữa vũng bùn là một màu đen kịt, không một tiếng động, mà dưới lớp bùn đen lẫn với máu tươi đó, nàng mơ hồ nhìn thấy khúc xương màu trắng.

Mạnh Phù Dao cắn răng, chân cố thoát khỏi cánh tay kia thì lại càng có nhiều cánh tay tiến lại gần, lúc nha lúc nhúc như một đàn giun đang vây chặt lấy chân nàng. Không khí ngày càng quỷ dị, giữa vùng bùn, ngoài tiếng bong bóng sôi sùng sục ra, dần dần có thêm nhiều âm thanh lạ, tiếng rên ri... tiếng gào khóc... tiếng kêu thảm... tiếng la hét... từng âm thanh như muốn xé nát tâm can, như tiếng kêu cầu cứu của nhưng u hồn cách biệt giữa hai thế giới âm dương, đang chịu đủ mọi khổ đau nơi địa ngục.

Vực sâu thăm thẳm ngàn thước, vũng bùn đen cuồn cuộn chảy, vô số cánh tay lộ xương trắng không giống hình người quơ loạn kì dị, làn sương xám nồng nặc mùi tanh thối, tiếng khóc ma quỷ vọng về từ nơi u minh.

Khung cảnh địa ngục.

Cửu U.

Những cánh tay đó tới tấp lại gần Phù Dao, nàng nhìn đến mức da đầu muốn nổ tung, vội vàng trèo lên. Vực sâu này dường như không đáy, nàng trèo lên bao lâu mà trên đỉnh vẫn còn cao như vậy, dưới chân vẫn còn gần như vậy. Những cánh tay thò lên ngày càng dài, không giống cánh tay nữa, mà giống kẹo cao su vẫn kéo ra khi ăn lúc nhỏ.

Mạnh Phù Dao buồn bực trong lòng, đang không biết làm thế nào để thoát ra. Chẳng lẽ nàng lại một mình xông vào đống bùn lầy kia đánh nhau một trận? Chưa nói là chui xuống nàng có bị vô số những cánh tay kia bóp một hơi chết không, chỉ cần nhìn thấy màu sắc vũng bùn này không bình thường thì có thể đoán được khi rơi xuống đó, nàng sẽ biến thành một bộ xương trắng hếu rồi.

Nhưng nếu không bước xuống, có phải bản thân sẽ vĩnh viễn mắc kẹt ở vách núi không thấy đỉnh này, thậm chí chết dần chết mòn hay chăng?

Chân nàng lại bị kéo xuống, lại có một cánh tay thò lên, Mạnh Phù Dao còn chưa kịp đá ra, thì lại càng có nhiều cánh tay như dây leo sột soạt bò lên theo cánh tay kia, bò lên chân, lên đùi, lên eo nàng. Những nơi cánh tay chạm đến đâu, thì toàn thân nàng tê liệt, xương cốt mềm nhũn đến đó. Thí Thiên trong tay Mạnh Phù Dao liên tục chém đứt chúng, sau đổ những cánh tay ở thân nàng lập tức mềm nhũn thành chất lỏng, tạo thành từng vệt bùn màu đen, ngấm vào da thịt của nàng. Nếu đao của nàng sượt qua, sẽ chỉ có thể tự làm chính bản thân mình bị thương mà thôi.

Mạnh Phù Dao thấy lạnh trong lòng, biết rõ rơi vào cửa tử quả nhiên chỉ có một chữ "chết", căn bản không hề có cơ hội phá trận. Trong lúc tâm trạng hỗn loạn lại phạm một sai lầm lớn như vậy, đương khi có thể tập trung sức lực mạnh gấp mười lần so với trước, vậy mà cuối cùng đến một ải cũng không qua nổi.

Trong lòng nàng đột nhiên lóe một sắc trắng, Nguyên Bảo đại nhân bò ra, nó vừa khóc xong một trận, nước mắt còn chưa khô, tinh thần đầy mệt mỏi thò đầu ra, hét lên một tiếng chói tai về phía những cánh tay.

Tiếng hét chói tai này khiến những cánh tay kia vô thanh vô tức đột nhiên bị đứt đoạn, rồi rút về hàng loạt.

Còn có một số cánh tay chưa kịp rút về, Nguyên Bảo đại nhân nhảy xuống từ trong lòng Mạnh Phù Dao, nhẹ nhàng rơi trên mặt vũng bùn đen, nó lững thững bước đi trên đó, không dính bùn cũng không chìm xuống, nhìn thấy tay nào còn ớ bên ngoài liền đá đá, một đường đá hết những cánh tay đó xuống.

Mặt bùn nhanh chóng khôi phục lại sự tĩnh lặng, bong bóng tuy vẫn không ngừng sôi sục như trước, nhưng các cánh tay đã không còn. Những tiếng kêu gào thấp thoáng dường như cũng đã tan đi, mùi tanh trong gió cũng đã nhạt bớt. Tuy nơi đây vẫn âm u đáng sợ nhưng nhìn đã không còn kinh hồn bạt vía như trước nữa.

Mạnh Phù Dao ngây người ra nhìn, nghĩ bụng Nguyên Bảo đại nhân vô dụng chỉ biết ăn với ngủ đến Thương Khung lại như long tinh mãnh hổ, dũng cảm phi phàm. Trước đây nàng còn nghi ngờ "Thiên Cơ Thần Thử" liệu có phải chỉ là một cái tên hay không, bây giờ xem ra đúng là nghĩ oan cho nó rồi.

Nghĩ như vậy lại trong lòng nàng lại thấy đau khổ, Vô Cực để lại Nguyên Bảo cho mình, liệu huynh ấy có bị mang tội không?

Nghĩ đến Trưởng Tôn Vô Cực, Mạnh Phù Dao lại thấy run, cơn đau đầu lại ùa đến, bàn tay mềm nhũn ra trong vô thức, suýt nữa thì nàng ngã xuống, bèn tự tát mình một cực mạnh, bên má lập tức hiện rõ năm ngón tay.

Rồi nàng tự lẩm bẩm: "Bắt đầu từ bây giờ... không cho phép nhớ đến huynh ấy, cho đến khi ta gặp được huynh ấy.”

Bắt đầu từ bây giờ, cho dù là vào nhầm cửa tử, cho dù là rơi vào địa ngục, cho dù là gặp khó khăn gian nan thế nào tuyệt đối không được từ bỏ, không nản lòng, không lùi bước.

Ta phải gặp được huynh ấy!

Mạnh Phù Dao ngẩng đầu, phi thân lên trên, chợt nghe tiếng Nguyên Bảo "chít chít" bên dưới.

Phù Dao quay đầu lại, liền nhìn thấy Nguyên Bảo đại nhân lúc nãy còn đang lững thững ưng dung bước đi không biết từ lúc nào đã nghiêng người, một chân rơi vào trong bùn lầy. Mà vũng bùn lầy lúc nãy đã bình lặng nay lại đang có tùng tảng bùn lớn chấn động, dần dần trồi lên. Thứ trồi lên tròn tròn, trông như vô số đầu lâu đang dần dần nổi lên.

Sự thay đổi đột ngột khiến nàng kinh hãi, vừa nãy Phù Dao còn nhìn thấy những cánh tay quái dị không chịu được một đòn của Nguyên Bảo mà tự động rút lui, thì nay lại xuất hiện thứ gì đó ngay cả Nguyên Bảo cũng không khống chẽ được. Rốt cuộc chuyện này là sao?

Mạnh Phù Dao đưa tay ra muốn cứu Nguyên Bảo đại nhân, bỗng nhiên những mũi dao trên vách núi lúc nãy đã đồng loạt thu lại lúc này lại văng ra biến đổi thế trận, các mũi dao sắc nhọn lạnh lẽo bay nhanh như chớp lóe, trong khoảnh khắc đó, xung quanh lưu quang bay múa, kiếm khí tung hoành, giống như hàng chục kiếm thủ siêu đỉnh đột nhiên bao vây, tung chiêu ngang dọc, tạo thành một kiếm võng dày đặc chụp xuống nàng.

Phù Dao nhẹ nhàng rút đao nghênh đón, chắn những kiếm khí kia lại giúp Nguyên Bảo đại nhân, nên nhất thời cũng không thể kéo nó lên được.

Chuyện này là thế nào? Nguyên Bảo đại nhân còn đang ngây ra nhìn móng vuốt bị vấy bẩn của mình, cũng đang trăm ngàn suy nghĩ chưa được giải đáp. Nó là vua của vạn thú Thương Khung, là thần thú Trường Thanh đời đời được tắm trong thần quang mà lớn lên. Đa phần ác thú và ảo ảnh trong phạm vi núi thần Trường Thanh đều chẳng cần tấn công cũng tự bị phá dưới chân nó. Hiện giờ chuyện này là sao?

Tuy nhiên đây là một cái bẫy, nó mơ hồ cảm nhận được một luồng thần lực rất quen thuộc đang di chuyển, nó cảm giác luồng thần lực này đến từ tổ tiên thần sủng bên cạnh tổ sư sảng thế đời thứ nhất. Đây là phép đại thần thông chỉ Điện chủ các đời mới có. Kể cả chủ tử của nó, đến giờ cũng vì chưa chịu tiếp nhận vị trí Điện chủ nên không thể có.

Nguyên Bảo đại nhân biết, thần thuật của Trường Thanh Thần điện không thể học được, chỉ có lúc tiếp nhận vị trí Điện chủ tiến hành nghi thức truyền thụ, Điện chủ tiền nhiệm truyền thụ thần thuật cho Điện chủ đời sau mới được. Mà trong lúc truyền thụ, hai đời Điện chủ phải giao lưu trong thần thức, tất cả những suy nghĩ trong bụng người này đều bị người kia biết hết. Đây mới là nguyên nhân chủ tử cho dù thế nào cũng nhất định không chịu tiếp vị - Người không thể để Điện chủ phát hiện ra Mạnh Phù Dao.

Cũng chỉ có nó biết, chủ tử kháng lại mệnh lệnh của Điện chủ khó khăn thế nào. Điện chủ chí cao vô thượng cả đời không ai dám phản kháng, vậy mà chủ tử lại nhiều lần chống đối, Điện chủ đã sớm nhẫn nhịn đến mức không thể nhịn nổi nữa, nếu không phải thân phận chủ tử đặc biệt, chỉ e là đã sớm...

Suy nghĩ này thoáng qua trong đầu nó, trong phút chốc Nguyên Bảo đã hiểu được, bảo sao những cánh tay này cũng khó đối phó hơn lúc trước rất nhiều. Trước đây cho dù nó ngủ ở đây, những cánh tay yêu quái kia cũng không dám thò ra. Hóa ra tứ đại cảnh lần này không phải do bộ Ma Hô La Già đã quen thuộc tạo ra, mà là tứ cảnh được yểm chú thần thuật do Trường Thanh Điện chủ đích thân sắp đặt. Đây không phải là thứ nó có thể tùy tiện khống chế - Thần thuật là phép thuật thần thánh do thủy tổ truyền lại, thần lực nó được thừa kế lại chỉ đến từ sủng vật của thủy tổ, vốn dĩ không cùng một đẳng cấp. Làm gì có thú cưng nào hơn cả chủ tử chứ!

Sự bi ai của Nguyên Bảo đại nhân hiện rõ trong đôi mắt như hạt châu đen của nó. Nó đau khổ nghĩ nhiệm vụ chủ tà giao cho thật khó khăn, tuy nhiên cho dù thế nào, Thiên Cơ Thần Thử phải mãi mãi trung thành với chủ tử, dù không thế thì cũng phải làm.

Nó ngẩng đầu nhìn Mạnh Phù Dao đang vất vả chiến đấu trong kiếm võng, những kiếm khí đó sát sạt nhau, chỉ cần xao nhãng một chút là có thể bị thương. Trong lúc này nó tuyệt đối không thể gây loạn thêm!

Nhấc một chân lên, vẩy vẩy đống bùn đi, Nguyên Bảo đại nhân ngẩng cao đầu, lại là một tiếng hét sắc nhọn.

Trong phút chốc vũng bùn đen lẫn máu chuyển động, những cánh tay vừa bị đá xuống lần nữa thò ra, sừng sừng mọc lên giữa lòng hồ sâu.

Một rừng cánh tay quỷ dị nhô lên giữa làn sương xám, nhưng lại không quấn lấy như trước mà giơ thẳng bất động, đợi lời kêu gọi của thần thú Trường Thanh.

Nguyên Bảo đại nhân vừa vung móng lên.

Các cánh tay nhất loạt chuyển động, ấn những cái đầu lâu vừa từ từ chui lên khỏi mặt bùn xuống.

Những cánh tay đó không có chức năng xoay ngược lại, khiến cho mệnh lệnh thần thú nghịch chuyển mạnh mẽ, những tiếng "răng rắc" liên tục vang lên, trong phút chốc gãy đôi hàng loạt. Những cánh tay đã gãy vẫn ấn thật mạnh xuống như cũ. Trong làn sương xám tiếng "pạch pạch" liên tục vang lên, những cái đầu lâu đột nhiên bị ấn chìm sâu xuống.

Nguyên Bảo đại nhân đứng tiên mặt bùn lay động, chăm chú nhìn những cánh tay kia, lông toàn thân ướt nhẹp nhưng vẫn không ngừng phát ra âm thanh sắc nhọn.

Những cánh tay trong phút chốc vì quá sức mà vỡ vụn thành vô số mảnh, nhưng vẫn nghiêm chỉnh chấp hành mệnh lệnh, trở lại dưới lớp bùn sâu, muốn san bằng hết đống đầu lâu kia mới chịu thôi!

Đống đầu lâu sao có thể cam chịu bị chèn ép? Cơn chấn động ngày càng mãnh liệt hơn, mặt bùn đen rực ánh đỏ đột nhiên nổi nhiều bong bóng hơn, mặt bùn phập phồng không ngừng, như một xoáy nước đang cuồn cuộn sôi trào, mơ hồ còn nghe thấy tiếng "cách cách" dưới lớp bùn, tựa như đang có một trận đấu kịch liệt dưới đó.

Bên dưới quả thực cũng đang có một hận đấu kịch liệt, một trận đấu trong đó có một bên sức mạnh kém xa nhưng lại không chịu từ bỏ, vẫn liều mạng chiến đấu; một trận đấu những thần lực truyền lại từ chủ nhân và sủng vật. Thắng thua thế nào chắc chắn không cần nghi ngờ, thậm chí người trong cuộc cũng hiểu rõ, nhưng chỉ vì một lời hứa trung thành lại không chịu từ bỏ mà dùng hết sức mình để xoay chuyển thế cục, chỉ để đổi lại một tia cơ hội sống cho nữ tử kia.

Ta đã hứa với người, sẽ bảo vệ nàng ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play