Nàng âm thầm lau mồ hôi nơi lòng bàn tay lên áo, bình tĩnh quay người lại, nhìn đôi mắt ngập tràn sát khí của Bùi Viện, cười cười nói: “Bùi, Viện.”
“Quả nhiên là ngươi.” Ánh mắt Bùi Viện quét khắp người nàng, điềm nhiên nói: “Ta nhìn thân hình này đã cảm thấy quen thuộc… Mạnh Phù Dao, ngươi chưa chết.”
“Ngươi chưa chết làm sao ta dám chết?” Mạnh Phù Dao cười, “Ta còn chưa kịp báo thù đấy.”
Bùi Viện vốn đã tiến đến một bước nghe thấy lời này thì khựng lại, suy nghĩ một chút, cười lạnh nói: “Ngươi giả vờ cái gì? Không phải ngươi đã báo được thù của ngươi rồi sao? Ngươi dám nói thương tích trên mặt ta không phải kiệt tác của ngươi sao?”
“Ta có gì không dám nói chứ?” Mạnh Phù Dao không lùi mà còn tiến thêm một bước. Ngước mắt nhìn thẳng vào đáy mắt Bùi Viện. Ánh mắt nàng trong trẻo đối chọi với ánh mắt dày đặc sát khí lạnh lẽo của Bùi Viện, “Ta thật rất hy vọng vết sẹo đặc sắc trên mặt của ngươi là kiệt tác của ta, dấu gạch chéo kia thật đẹp, nhìn thật thoả lòng thoả dạ.”
“Ngươi!” Cả người Bùi Viện khẽ run, răng nghiến ken két trong khăn che mặt. Song, vẻ nghi ngờ trong mắt ả càng đậm hơn, Mạnh Phù Dao lại thản nhiên lạ thường, khiến Bùi Viện vốn sẵn tính đa nghi trời sinh liền do dự. Ả cắn răng trầm tư hồi lâu, ánh mắt đột ngột loé lên sự hung ác, căm hận nói: “Không đúng! Sau khi ngươi rơi xuống núi chúng ta không gặp lại, làm sao ngươi biết trên mặt ta có dấu gạch chéo?”
Mạnh Phù Dao đúng là đang chờ đợi câu này, liền bày ra vẻ mặt bối rối lỡ lời, không dám nói gì, lui về phía sau một bước. Lúc này Bùi Viện sao bỏ qua được, bước nhanh lên trước dồn ép nàng “Nói! Làm sao ngươi biết?”
Mạnh Phù Dao ủ ấm tay trong ống tay áo, nghiêng đầu nhìn ả, bất ngờ đáp: “Này, Bùi Viện, ngươi đến gần ta như vậy, không sợ ta ra tay giết ngươi à?”
Bùi Viện đang sốt ruột nên bị luống cuống, vừa nghe Mạnh Phù Dao nhắc nhở mình thì mới nhớ đến võ công của ả thua nàng. Thoáng chút do dự, ả khẽ lui ra sau một bước, cười khẩy nói: “Nếu là ở chỗ khác, ta phải dè chừng ngươi nhưng đáng tiếc, đây là Hoàng cung Thái Uyên. Ngự Lâm quân đang ở bên ngoài cách ba mươi bước, ta chỉ cần hô lên một tiếng, ngươi sẽ hoá thành thịt nát. Mạnh Phù Dao, bản thân ngươi mới nên phải cẩn thận.”
Mạnh Phù Dao khoanh tay, nhàn nhã tựa lưng vào cột, “Đến đây đi, băm ta thành thịt nát đi, hoặc là thản nhiên mà giết ta giống như lần trước. Sau đó, chúc mừng ngươi, ngươi mãi mãi cũng sẽ không biết kẻ thù huỷ hoại cả đời ngươi là ai.”
“Kẻ thù thật sự của ta chính là ngươi.” Ánh mắt Bùi Viện loé sáng lên, nhìn Mạnh Phù Dao từ trên xuống dưới, “ Ngươi đừng uổng phí tâm tư giở mánh khoé trước mặt ta.”
Mạnh Phù Dao liếc mắt nhìn ả, bỗng cười lên, ưỡn eo đứng thẳng lưng, ngoắc ngoắc ngón tay ngả ngớn nói: “Bùi Viện, thật ra thì ngươi đang hoài nghi đúng không? Nếu không thì ngươi đã sớm ra tay rồi, còn nói nhảm làm gì? Ngươi đâu phải kẻ ngu, đương nhiên biết đêm đó ta mang trọng thương trong người, cho dù rơi xuống núi may mắn không chết, cũng không thể nhanh chóng phục hồi công lực để đi ám toán ngươi, đúng không?”
Ánh mắt Bùi Viện khẽ động, đây chính là chỗ hoài nghi trong lòng ả. Đêm đó ả chỉ gây thù với mỗi Mạnh Phù Dao, liền sau đó ả bị đả thương nặng. Nếu như không phải nàng ta, sao lại có chuyện xảy ra trùng hợp như thế?
“Nói thật với ngươi nha.” Mạnh Phù Dao luôn quan sát nét mặt của ả, đã sớm nhìn ra tâm tư ả, càng gắng sức thản nhiên cười như sự việc chẳng hề liên quan đến mình, “Đêm đó ta được người ta cứu, mà kẻ cứu ta chính là kẻ thù của ngươi, cứu ta chỉ là tiện thể ra tay, còn giết ngươi chính là mục đích.”
“Là ai?”
“Tại sao ta phải cho ngươi biết? Cho ngươi biết rồi để ngươi giết ta à?” Mạnh Phù Dao dựa vào cột, lắc đầu nguầy nguậy nói: “Bùi Viện, ngươi cho rằng não ta bé như ngươi à?”
Bùi Viện nghe không hiểu nàng nói gì, nhưng trực giác ả biết đây không phải lời gì hay ho, hai hàng lông mày dựng lên, tức giận nói “Ta bắt ngươi trước.”
Mạnh Phù Dao xoè tay ra.
“Đến đi đến đi, ngươi có tin trong một khắc ngươi kêu hộ vệ, ta tuyệt đối có đủ thời gian vẽ thêm một dấu gạch chéo trên mặt ngươi nữa hay không?”
Bùi Viện đột nhiên im bặt không thốt ra được âm thanh nào, ả há miệng do dự trong thoáng chốc.
Đối diện, Mạnh Phù Dao thản nhiên ngông cuồng cười. Đáy mắt ngập tràn tự tin, bàn tay giơ lên, ngón út hơi vểnh lên, ba ngón giữa xoè đều. Chiêu thức mở đầu này hết sức kì lạ, Bùi Viện chưa từng thấy qua thế tay kiểu này. Cộng thêm thái độ thản nhiên không sợ chết của Mạnh Phù Dao, một câu “Người đâu!” cứ đặt ở đầu miệng, uốn lưỡi mấy lần cũng không thốt ra được.
Mạnh Phù Dao trước sau vẫn luôn cười, nụ cười rạng rỡ dưới ánh mặt trời, thuần khiết như gấm tuyết thượng phẩm nước Tuyền Cơ, nhẹ nhàng như mây bồng bềnh trôi theo gió.
Nhưng không ai biết, giữa các khe hở ngón tay nàng lấm tấm mồ hôi.
Tâm tính Bùi Viện vốn ác độc, cho dù ả nhất thời tin rằng nàng không phải hung thủ, nhưng chắc chắn ả vẫn sẽ nghĩ cách bắt giam nàng. Với tâm tính biến thái hiện tại của ả, ắt hẳn ả cũng sẽ tặng cho nàng một dấu gạch chéo.
Chỉ có thể giả vờ liều mạng, gửi gắm hy vọng vào tính đa nghi cẩn thận của ả.
Ánh mắt Bùi Viện cũng không bỏ qua chút biểu hiện nho nhỏ nào trên khuôn mặt của Mạnh Phù Dao, tầm mắt ả khẽ dời, cuối cùng gót chân cũng khẽ nhích.
Ả lui về sau một bước.
Mạnh Phù Dao đứng vững như bàn thạch, kiềm chế kích động muốn chạy bay đi khi nhìn thấy Bùi Viện lui về phía sau.
Bùi Viện nhìn chầm chầm chưởng pháp mở đầu Phá Cửu Tiêu vô cùng ảo diệu kia, ánh mắt dao động, lại lui, lui nữa.
Dần dần ra khỏi phạm vị hai người có thể uy hiếp lẫn nhau.
Mạnh Phù Dao thầm thở phào, thoải mái cử động tay chân, y phục sau lưng nàng dính chặt vào người do mồ hôi đổ, khiến lưng nàng ngưa ngứa.
Bùi Viện lạnh lùng nhìn nàng, nói: “Ngươi nói cho ta biết người làm hại ta là ai, ta thề cuộc đời này không đựng đến ngươi. Nếu không, hôm nay dù ta có liều mạng bị thương, cũng sẽ không để ngươi toàn mạng thoát khỏi nơi này.”
Mạnh Phù Dao chớp mắt vài cái, “Thật không?”
“Dĩ nhiên.” Bùi Viện ngạo nghễ nói, “Lời nói của bổn Quận chúa không phải là lời nói suông.”
“Ngươi thề đi.” Mạnh Phù Dao cười, “Nếu như ngươi đổi ý, dấu gạch chéo trên mặt ngươi sẽ mọc thêm nhánh, toàn thân ngươi đều bị gạch vòng vòng chéo chéo, cả nhà ngươi ai cũng bị gạch vòng vòng chéo chéo.”
“Ngươi…” Bùi Viện tức giận đến bật ngửa, cắn răng thật lâu, vậy mà lại thật sự thề theo, Mạnh Phù Dao nghe thấy câu “Cả nhà ta ai cũng bị gạch vòng vòng chéo chéo…” kia thì trong bụng liền cười điên cuồng, nhưng lại cố bày vẻ mặt cung kính nói: “Nè, ta nói cho ngươi biết, ngươi không được nói là ta nói đó nhe, quả thật đó không phải là người, ta cũng không muốn đắc tội với hắn.”
“Ai?” câu hỏi thốt ra từ kẽ răng ken két như sắp toé lửa của Bùi Viện.
“Người này họ Nguyên, tên Bảo.” Mạnh Phù Dao đáp rất nghiêm túc.
“Ẩn sĩ sơn dã, tên chỉ là danh hiệu, ta nghe nói là cao thủ thế ngoại do Vân gia - kẻ thù của Bùi gia mời đến, người bình thường chưa ai nghe qua tên này.” Mạnh Phù Dao mỉm cười, Nguyên Bảo à Nguyên Bảo, ai bảo mi bắt nạt ta? Mặc dù ta vu oan cho mi, nhưng mi quả thật đâu phải là người, dù sao thì thương tích của Bùi Viện quả thật mi cũng có phần mà.
Bùi Viện nghe nàng giải thích, cũng dần tin, ánh mắt nham hiểm nói: “Mặc kệ hắn là thế ngoại cao nhân gì, thù này không trả thề không làm người!”
Ả có chút không cam lòng nhìn Mạnh Phù Dao, nhớ đến Yến Kinh Trần vẫn chưa biết dung mạo ả đã bị huỷ, nhưng tâm trạng hắn khi ở bên ả vẫn không tập trung như cũ, khoảnh khắc này ả thầm sinh hận. Đáng tiếc võ công cô gái này cao hơn mình, Yến Kinh Trần lại đang ở gần đây, ả lại không nắm chắc một chiêu là giết được, nếu không…
Ý niệm trong đầu ả vẫn còn đương xoay chuyển, một dáng người theo gió lướt đến từ phía đằng xa, tiếng quát khẽ vừa cứng như sắt đá vừa mang theo chút giận dỗi vang lên:
“Mạnh Phù Dao! Nàng dám trốn! Xem ra ta không nên chỉ khoá chân khí của nàng, mà còn nên đánh gãy chân nàng!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT