Theo Lục Thiếu Hoa thấy, vị Phó Thủ tướng kia đã nhận được kết cục đáng có, xem như là đã bị trừng phạt, hắn cũng không không cần phải liều chết bám lấy không tha, chuyện này xem như cho qua.

Đúng vậy, chuyện này xem như cho qua, nhưng đây chỉ là đối với vị Phó Thủ tướng đó thôi, còn như các quan chức khác, hắn vẫn rất có hứng thú muốn biết kết cục của họ.

Còn nhớ rõ lúc trước hắn moi được rất nhiều chứng cứ của vị Phó Thủ tướng kia, chứng cứ cho thấy, các quan chức mà vị Phó Thủ tướng kia đề bạt phần lớn là tham quan, hắn cũng đã chỉ thị cho Đài truyền hình Phượng Hoàng, nghe ngóng mọi mặt.

Khi đó, các lãnh đạo cấp cao trong nước cũng đang rất quan tâm đến việc này, nhưng trước khi Lục Thiếu Hoa đi châu Âu, kết quả dường như cũng không như ý, rõ ràng họ muốn chuyện lớn hóa thành nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có gì.

Lúc đầu những vị quan chức đó và Lục Thiếu Hoa không có thù oán gì, hắn không định đối phó với họ, nhưng sau đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, làm hắn không thể không loại bỏ cái cũ, quảng bá hình ảnh và bám theo đưa tin mọi mặt có liên quan tới những người đến, điều này làm các lãnh đạo Nhà nước cấp cao không thể không hành động.

Mà hiện tại đã sắp hết thời hạn ba tháng rồi, việc này cần phải có kết quả, hắn rất muốn biết những quan chức cấp cao có tham gia đó cuối cùng chịu kết cục như thế nào.

Kết quả đúng như hắn dự đoán, theo thông tin Trần Quốc Bang thu thập được, tất cả những nhân viên tham gia đều đã bị trừng phạt, có vài trường hợp khá nghiêm trọng thậm chí bị phán tử hình, còn như các quan chức bị cách chức lại càng nhiều, cũng có không ít người được giảm nhẹ án mấy năm, chiếm khoảng hai phần ba trong tổng số.

Từ đó có thể thấy được, các quan chức cấp cao cũng không thoát khỏi pháp luật, đều bị trừng phạt nghiêm khắc, trừng phạt không có chút tư tình nào. Tuy nhiên hắn biết, phía sau chuyện này nhất định có kẻ đang thao túng, nếu không sẽ không xảy ra biến động quy mô lớn như vậy.

Chính trị Trung Quốc là như thế này, bên ngoài nhìn qua trông yên bình, thế nhưng khi nhân vật nòng cốt ngã xuống, luôn có kẻ giậu đổ bìm leo. Mà ở trong đây, Tăng Kiến Quốc đại diện nhà họ Tăng nhất định có một vai trò quan trọng trong đó.

Tăng Kiến Quốc là người có công với đất nước, lại có vị trí quan trọng trong nền chính trị của đất nước, tuy nói ông ta cũng tham gia tranh đấu, nhưng ông ta nhất định sẽ suy xét vì đất nước, còn như vì sao ông ta đóng vai một kẻ giậu đổ bìm leo là vì thấy những kẻ quan tham kia không vừa mắt.

Đừng quên, ngay lúc Lục Thiếu Hoa mang bằng chứng cho Tăng Kiến Quốc, ông ta đúng là đã đến Phủ thủ tướng gây náo loạn một trận, đột nhiên bên trong lại có rất nhiều quan chức có liên quan đến, thử hỏi ông ta làm sao không đau lòng chứ, làm sao không nghiêm trị những tên quan tham ô kia.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, những việc đó đã không còn liên quan đến Lục Thiếu Hoa, hắn đã biết được kết quả rồi, kẻ thù của hắn cũng đã bị trừng phạt, chuyện này dường như không hề gì với hắn.

Đương nhiên, mục đích của Lục Thiếu Hoa vẫn là lấy được thông tin quan trọng từ miệng của Trần Quốc Bang, đó chính là các lãnh đạo Nhà nước cấp cao có thật sự muốn thương lượng mua tàu chở máy bay, muốn mua trang thiết bị của tàu chở máy bay từ trong tay hắn.

Lúc này, Lục Thiếu Hoa quay lại cười, nụ cười kỳ lạ, khiến Trần Quốc Bang chột dạ, toát mồ hôi trán.

Ông ta quá hiểu Lục Thiếu Hoa, mỗi khi hắn mỉm cười khó hiểu vào lúc này, ông ta liền biết có người gặp xui xẻo, mà hiện tại rất rõ ràng, người xui xẻo không phải ai khác, chính là các lãnh đạo Nhà nước cấp cao.

Có hai khả năng, hoặc là Lục Thiếu Hoa không bán, hoặc là hắn sẽ bán ra với giá cao.

Nếu như không xảy ra nhiều chuyện như vậy, có lẽ hắn sẽ lấy một giá khá ưu đãi, ừm, dù là giá bán trang thiết bị của tàu chở máy bay quá cao, nhưng ngàn lần không nên vạn lần không nên chính là không nên có người làm hắn phải chú ý, để rồi cuối cùng bị hắn chống lại.

Hai bên trở mặt, quan hệ lập tức trở nên căng thẳng, hắn làm sao có thể giữ hòa khí giống như trước kia chứ, cho nên, ông ta nghĩ rằng, hoặc là Lục Thiếu Hoa không bán trang thiết bị của tàu chở máy bay, hoặc là bán ra với giá trên trời.

Quả thật, Lục Thiếu Hoa đúng là nghĩ như vậy thật, chỉ có điều giá bán trang thiết bị của tàu chở máy bay cao là điều hắn không dự tính đến, hắn chọn khả năng đầu tiên mà Trần Quốc Bang đoán, chính là không xuất hàng.

Không, nói chính xác hơn, phải là tạm thời không bán ra, chờ sau này mới bán còn như phải chờ đợi bao lâu thì còn tùy thuộc vào hắn.

Khua khua tay, Lục Thiếu Hoa quyết định không nói tiếp vấn đề này nữa, chuyển đề tài, hỏi:
- Lô quặng sắp chuyển đến là quặng gì chiếm nhiều không?

- Phần lớn là quặng sắt, đây cũng là xu hướng hợp tác của bên chúng ta, ừm, bên hợp tác quặng sắt với chúng ta là tập đoàn sắt thép trong nước, do chất lượng quặng sắt của chúng ta tốt, điều này cũng làm cho họ vội vàng muốn mua nhiều một chút.
Nói đến đây, Trần Quốc Bang dừng lại lát sau nói tiếp:
- Bên kia yêu cầu, chúng ta cũng đem tin tức truyền lại về Châu Phi, để bên đó khai thác nhiều quặng sắt một chút qua đây.

Về khối khoáng sản này, bản thân Lục Thiếu Hoa từ lần trước sau khi sắp xếp xong thì không để ý tới nữa, cho nên, bây giờ mới không biết hướng đi của bên này, may mà Trần Quốc Bang phụ trách kho bên này, biết khá nhiều việc, lại không cần hắn đến hỏi Tần Tịch Thần.

Lục Thiếu Hoa hỏi thêm một câu:
- Vàng thì sao? Có vận chuyển qua đây không?

- Có, nhưng số lượng không nhiều.
Trần Quốc Bang gật gật đầu, sau đó giải thích:
- Vốn lần này cũng sẽ chuyển số lượng lớn vàng qua, nhưng hình như là ý của Minh Chương, nói là tạm thời không cần chuyển qua, vậy mới dẫn đến giảm bớt số lượng vận chuyển.

Lưu Minh Chương, Trần Quốc Bang biết người này, không phải biết qua ti vi và sách báo, mà là đã từng gặp mặt rồi.

Ngay từ năm 1987, khi Trần Quốc Bang còn là vệ sĩ của Lục Thiếu Hoa đi theo hắn qua Nhật Bản, mà lúc ấy Lục Thiếu Hoa lại trùng hợp dẫn theo Lưu Minh Chương qua làm người môi giới chứng khoán, việc này cũng dẫn đến ông ta có tiếp xúc qua với Lưu Minh Chương, cho nên có hiểu biết nhất định về con người này.

Lưu Minh Chương cũng vậy, anh ta biết vị trí của Trần Quốc Bang không thấp, tuy chỉ là tổng Giám đốc bảo an Phượng Hoàng, nhưng nếu như có cán bộ cấp cao của tập đoàn Phượng Hoàng bất kính với anh ta, thì Lục Thiếu Hoa nhất định sẽ sa thải kẻ đó không chút do dự.

Cũng chính vì vị trí của Trần Quốc Bang rất cao, cho nên mỗi khi gặp Trần Quốc Bang, Lưu Minh Chương luôn cư xử rất kính trọng ông ta, tuy rằng chưa tới mức xu nịnh, nhưng cũng gần như vậy, lúc nào cũng với phong thái ngang hàng đi giao thiệp với người khác.

Về những điều này, Lục Thiếu Hoa đương nhiên thấy, cho nên hắn không nói nhiều, dù sao hai người có thể giải quyết có thể làm việc với nhau là hắn thấy vô cùng vui lòng rồi, bởi vì cả hai đối với hắn đều rất quan trọng.

Đúng vậy, tập đoàn Phượng Hoàng có ngày hôm nay không không thể không có nỗ lực của Lưu Minh Chương, anh ta hiện tại lại phụ trách quản lý mảng tài chính của tập đoàn Phượng Hoàng, có thể nói là một bộ phận quan trọng trong tập đoàn Phượng Hoàng. Mà trùng hợp, vàng lại là mảng thuộc phạm vi quản lý của anh ta, anh ta nói giảm bớt số lượng chuyển qua hiển nhiên có mục đích.

Nhưng thật ra Lục Thiếu Hoa mơ hồ có thể đoán ra một chút ý đồ của Lưu Minh Chương, hẳn là thời hạn giao vàng lại đi vào kiểm soát số lượng với mức giá cao, lúc này mới chấm dứt lượng xuất khẩu vàng, tiếp đó mua vào khi giá cao, chờ ngày xuất hàng.

- Về vàng thì nghe theo Minh Chương, còn các mặt khác thì xem tình hình mà làm.
Lục Thiếu Hoa thong thả nói một câu, suy tính một hồi, mới nói tiếp:
- Đúng rồi, nếu cần thiết thì đưa nhiều kim cương qua đây đi, chúng ta không phải đã thành lập công ty đá quý rồi sao, có thể gia công thêm một chút, sau đó mở cửa hàng kinh doanh.

Công ty đá quý Phượng Hoàng và công ty khoáng sản Phượng Hoàng được thành lập cùng một lúc, nhưng thật ra công ty khoáng sản Phượng Hoàng sớm đã đi vào hoạt động kinh doanh rồi, mà công ty đá quý Phượng Hoàng chỉ kinh doanh nội bộ, còn mở cửa ra bên ngoài thì sao.

Trần Quốc Bang nhíu nhíu mày nói:
- Việc này anh phải nói với người bên đá quý Phượng Hoàng, tôi bên này mới có thể liên hệ với bên châu Phi được.

Trần Quốc Bang chỉ phụ trách kho hàng xuống tàu, công việc cụ thể bảo vệ hàng trong kho và lập tờ danh sách với bên châu Phi, mà phân đoạn tờ danh sách này phải do khoáng sản Phượng Hoàng và đá quý Phượng Hoàng quyết định, cần số lượng bao nhiêu thì chuyển đến đây cho ông ta, ông ta sẽ chịu trách nhiệm liên hệ.

Nhưng mà, vấn đề ở đây mà ra, Trần Quốc Bang cho đến hiện tại, vẫn chưa nhận được tờ danh sách đá quý Phượng Hoàng chuyển đến, ông ta cũng không thể tự ý nhập kim cương vào được.

- Thật ra tôi quên.
Lục Thiếu Hoa cười ngượng ngùng, rồi nói tiếp:
- Như vậy đi, anh tới nắm chắc số lượng đi, không nhiều quá, cũng đừng ít quá, về phần đá quý Phượng Hoàng bên kia tôi sẽ bàn giao.

- Được.
Trần Quốc Bang trả lời dứt khoát.

...

Trần Quốc Bang đồng ý rồi, cũng có nghĩa là việc chính đã bàn xong, việc kế tiếp sẽ đơn giản hơn nhiều, Lục Thiếu Hoa đứng ở bên trong kho hàng nhìn những người phía dưới không ngừng di chuyển, mãi cho đến năm giờ chiều mới rời đi cùng Trần Quốc Bang.

Lục Thiếu Hoa trở về Hồng Kông không nói với Tần Tịch Thần, hiện tại thấy cô sắp tan sở, cô vừa nhà nhìn thấy máy bay riêng đỗ trong sân liền có thể biết ngay rằng hắn đã trở về, mà hắn lại muốn cùng Trần Quốc Bang ra ngoài ăn cơm, vì thế, cần phải gọi điện báo cho Tần Tịch Thần là sẽ không về nhà ăn cơm.

Rõ ràng, việc Lục Thiếu Hoa bỗng nhiên trở về Hồng Kông, Tần Tịch Thần không có chuẩn bị tâm lý, may mà cũng không phải chuyện gì quan trọng, nhưng hắn làm cô kinh ngạc vui mừng, còn như có về nhà ăn cơm hay không, cô không để ý.

Ờ há, không, khi Tần Tịch Thần nghe Lục Thiếu Hoa nói muốn cùng Trần Quốc Bang ăn cơm ngoài khách sạn, cô dường như rất hứng thú, nói muốn tới cùng ăn với họ.

Bà xã của mình nói muốn cùng đi ăn cơm, hơn nữa mấy người Trần Quốc Bang cũng không phải người ngoài, Lục Thiếu Hoa cũng không có phản đối, cười đồng ý, đồng thời nói ăn ở khách sạn nào sau đó cúp máy.

Nhưng mà Lục Thiếu Hoa ngàn vạn lần thật không ngờ tới chính là, Tần Tịch Thần sau khi cúp máy lại gọi một cuộc điện thoại, nói ra chuyện hắn về Hồng Kông và đi ra ngoài ăn cơm, sau đó hẹn cùng nhau đến khách sạn.

Người mà Tần Tịch Thần gọi điện cho đó không ai khác, chính là vú Anten Chiyoda của hắn.

Anten Chiyoda đến Hồng Kông được một thời gian rồi, gần hắn thì ít mà xa hắn thì nhiều, hiện tại hắn đã về, bà ta làm sao không phấn khởi chứ, cho nên cô ta gần như vô thức chạy đến.

Cùng lúc đó, trên đường đến khách sạn Anten Chiyoda lại gọi một cuộc điện thoại, giống như việc Tần Tịch Thần gọi điện cho cô, nói ra chuyện Lục Thiếu Hoa về Hồng Kông và đi ăn, sau đó vội vàng cúp máy.

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play