Lục Thiếu Hoa bỗng nhiên trở về Hồng Kông là điều nhiều người đều thật không ngờ đến, nhưng bây giờ thật sự đã trở về rồi, những người có chút quan hệ với hắn đương nhiên phải có phản ứng, đặc biệt là Tần Tịch Thần và Anten Chiyoda, bọn họ ngoài mừng rỡ ra còn rất phấn khởi nữa.

Mà đối với Anten Chiyoda mà nói, cô ta cũng không thể ích kỷ, biết được mấy người Lục Thiếu Hoa đang ăn cơm ở khách sạn, trong lúc vội đi, cô ta cũng không quên báo cho chị em, cũng chính là “ Bà ba” Hoắc Tiêu Nguyệt.

Đúng vậy, người mà Anten Chiyoda gọi điện cho chính là Hoắc Tiêu Nguyệt, có điều Hoắc Tiêu Nguyệt nhận điện thoại không chỉ từ một người, mà là hai người, một người là Anten Chiyoda gọi đến, đợi sau khi cúp máy, điện thoại của Tần Tịch Thần lại gọi đến.

Không cần đoán, cô cũng biết lý do Tần Tịch Thần gọi đến cũng giống của Anten Chiyoda, quả nhiên, Tần Tịch Thần gọi điện đến là mời cô cùng đi dùng cơm, ngoài ra, Tần Tịch Thần còn trách cô một hồi, vì gọi mãi không được.

Cũng không thể trách Hoắc Tiêu Nguyệt, tuy thời gian cô nói chuyện với Anten Chiyoda không quá hai phút, nhưng hai phút đủ để làm được rất nhiều việc, đặc biệt là gọi điện thoại, cúp máy xuống lại gọi được ngay, rất nhanh chóng.

Với tính cách của Hoắc Tiêu Nguyệt thì cô nhất định không phản bác lại nhiều, lần này cũng vậy, khi Tần Tịch Thần trách cô, cô chỉ im lặng cười trừ, tiếp đó mới nói thêm vài câu với Tần Tịch Thần rồi vội vàng lái xe đến khách sạn mà Tần Tịch Thần và Anten Chiyoda đã nói.

Lục Thiếu Hoa thật không ngờ, hắn tuyệt đối không ngờ rằng một chiếc điện thoại lại đưa tới ba người phụ nữ, nhìn ba người cùng nhau bước vào phòng bao, tất cả mọi người đều tròn mắt nhìn, sau đó sửng sốt, Lục Thiếu Hoa thật sự không biết làm sao.

Còn có thể làm gì, hắn cũng chỉ có thể mời họ cùng dùng bữa, may mắn là, mấy người Lý Vũ Sinh biết điều, thấy ba người bước vào, chủ động nhường chỗ ngồi, chạy tới phòng bao khác dùng bữa, nên mới có chỗ cho ba cô ngồi.

Đúng, bên cạnh Lục Thiếu Hoa có bốn vệ sĩ, hôm nay ngoại trừ tám phi công và Lý Thượng Khuê không đến ra, tất cả ba mươi mốt người còn lại đều ở cạnh hắn, hắn có thói quen không thích dùng bữa một mình, bình thường đều là một bàn đủ tám người.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, ngồi cùng bàn với hắn ngoài Trần Quốc Bang ra, còn có các vệ sĩ bên cạnh, chẳng hạn như Lý Vũ Sinh, Dương Dương, Hà Cường vân vân, dù sao cũng họp đủ tám người.

Lục Thiếu Hoa đúng là ông chủ, nhưng mọi người đều đã ngồi xuống rồi, hắn dù sao cũng không thể bảo mấy người Lý Vũ Sinh nhường chỗ ngồi, vì thế, hắn không mở miệng, xem khả năng phản ứng của mỗi người, may mà khả năng phản ứng của mấy người Lý Vũ Sinh không tồi, đứng dậy, mời mấy người Tần Tịch Thần ngồi, còn họ thì rời đi trong nháy mắt.

Còn như Trần Quốc Bang thì sao, anh ta không sao, dù là Anten Chiyoda hay là Tần Tịch Thần, anh ta đều biết, duy chỉ không biết Hoắc Tiêu Nguyệt, tuy nhiên cô gái có thể cùng xuất hiện với Tần Tịch Thần và Anten Chiyoda, động não suy nghĩ liền biết là có quan hệ với Lục Thiếu Hoa.

Đối với việc mấy người Tần Tịch Thần đột nhiên đến, Lục Thiếu Hoa mặc dù có chút áy náy, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, khi nhìn thấy ánh mắt của Trần Quốc Bang hướng về phía Hoắc Tiêu Nguyệt, hắn hiểu ngay, cười cười, giới thiệu với anh ta một chút, lúc này mới chuẩn bị ăn cơm.

Lục Thiếu Hoa là người Triều Sán, vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm đã thành thói quen từ lâu, hôm nay cũng vậy, khi đồ ăn được mang lên, hắn vừa dùng bữa vừa trò chuyện cùng mấy người Trần Quốc Bang.

Còn Trần Quốc Bang thì sao, anh ta tuy không phải là người Triều Sán, nhưng ở đây lâu như vậy, thói quen cũng thay đổi, có chút giống người Triều Sán, cho nên khi Lục Thiếu Hoa nói chuyện phiếm với anh ta, anh ta cũng có tiếp lời.

Bỗng nhiên Lục Thiếu Hoa chuyển chủ đề, hỏi rất hứng thú:
- Anh cả, anh định khi nào kết hôn?

Mấy năm trước, Lục Thiếu Hoa có nghe nói Trần Quốc Bang sắp kết hôn, nhưng đã mấy năm trôi qua rồi, anh ta vẫn chưa kết hôn, cũng không phải anh ta không có bạn gái, mà là bạn gái anh ta không muốn kết hôn, cứ kéo dài như vậy.

Trần Quốc Bang cười như mếu, lắc lắc đầu nói:
- Chỉ là một tờ giấy thôi mà, không quan trọng.

Rõ ràng, Trần Quốc Bang không phải là người bảo thủ, đối với một tờ giấy đăng ký kết hôn, anh ta cũng không quan trọng, chỉ cần sống vui vẻ, anh ta không thấy có vấn đề gì, còn như kết hôn ư, anh ta vẫn chưa nhắc đến.

Lục Thiếu Hoa cũng cười theo một tiếng, cũng không phải vì chuyện của Trần Quốc Bang, mà vì chính bản thân hắn. Đúng vậy, Trung Quốc có chế độ một vợ một chồng, mà hiện tại thì sao, hắn có ba người phụ nữ đang ngồi ở đây, hơn nữa ba người này đều không thể cùng hắn đăng ký kết hôn được, đây là nguyên nhân hắn cười đau khổ.

Không nói gì, Lục Thiếu Hoa im lặng, có ba người phụ nữ ở đây, hắn chợt e ngại, trong lòng cứ thầm trách bản thân mình không nên nhắc đến chuyện đó vào lúc này, thế nhưng hiện tại đã nói ra rồi, nhìn thấy ánh mắt của ba người phụ nữ cùng nhìn thẳng vào mình, hắn bỗng sầu não không biết làm sao.

Trần Quốc Bang dường như cảm giác được bầu không khí không bình thường, pha trò, vung tay lên, nói:
- Được rồi, bây giờ là lúc ăn cơm, không bàn nhiều, ừm, ăn thôi ăn thôi... Ừm, món cá này không tệ...

Không thể không nói, Trần Quốc Bang tuy có nói không đúng chỗ, nhưng anh ta đã chuyển đề tài thành công, cũng làm ba người Tần Tịch Thần tập trung vào đồ ăn trên bàn, đua nhau đưa đũa vào gắp thức ăn.

Sau bữa tối no say, mọi người vui vẻ rời khách sạn, có cả Trần Quốc Bang, bây giờ anh ta đang ở nhà của Lý Thượng Khuê, cùng đường với Lục Thiếu Hoa, hơn nữa lúc rời bến tàu anh ta ngồi xe của Lục Thiếu Hoa, bây giờ phải đi về, cứ tự nhiên ngồi xe của hắn rời khỏi.

Về đến biệt thự, Trần Quốc Bang cũng không xuống cổng nhà Lý Thượng Khuê, mà cùng Lục Thiếu Hoa đến biệt thự của hắn, định cùng hắn tâm sự, coi như giết thời gian.

Vợ chồng Lý Thượng Khuê vẫn luôn ở trong bệnh viện Nhân Ái, ở đó ngoài các cấp dưới ra không còn ai khác, mà nếu Trần Quốc Bang trở về, nhìn hoài cũng chỉ thấy các cấp dưới tán gẫu, dường như có chút không thích hợp, đây cũng là lý do vì sao anh ta cùng đi với Lục Thiếu Hoa.

Không cần nói, tiệc rượu chiêu đãi, đây là thói quen của Lục Thiếu Hoa, khi không có người ngoài, hắn vẫn thường mở tiệc chiêu đãi. Trần Quốc Bang là người ngoài sao? Đương nhiên không phải, đó là lý do mà hắn không đắn đo suy nghĩ, vào cửa liền cầm lấy hai chiếc ly cùng Trần Quốc Bang đi vào phòng khách, yên lặng hưởng thụ.

Yên lặng?

Không, hai kẻ ngốc ở cùng nhau không thể yên tĩnh được, huống chi Trần Quốc Bang đến đây cũng không đơn giản là để giết thời gian, mà thật là có chuyện muốn nói với Lục Thiếu Hoa.

Đáng lý Trần Quốc Bang có thể tán gẫu với Lục Thiếu Hoa rõ ràng là rất khó, trên thực tế đúng là như vậy, chuyện anh ta muốn tán gẫu với hắn có liên quan đến châu Phi.

Có thể nói, Lục Thiếu Hoa làm chuyện gì đều không thể giấu kín, đương nhiên, trước điều này còn có một vấn đề, đó chính là hắn thật sự muốn giấu anh ta, điều này anh ta không biết, thế nhưng, Lục Thiếu Hoa dường như không có chuyện gì muốn giấu Trần Quốc Bang.

Cho nên, Lục Thiếu Hoa làm nhiều việc lớn ở châu Phi như vậy, anh ta đều biết, đúng là biết, nên anh ta mới muốn tâm sự với hắn về việc này.

Rõ ràng, Lục Thiếu Hoa làm nhiều việc lớn như vậy không đơn giản là vì tài nguyên khoáng sản, theo như hiểu biết của Trần Quốc Bang về Lục Thiếu Hoa, hắn không phải là người ham lợi, hiện tại nếu đã muốn làm lớn ra như vậy, hiển nhiên là hắn có mục đích.

Trần Quốc Bang cười cười, nói nửa đùa nửa thật:
- Anh làm mưa làm gió bên châu Phi, bên ngoài nhìn qua thì là vì tài nguyên khoáng sản và an toàn thuận lợi cho việc vận chuyển dầu mỏ, nhưng tôi không cho là như vậy, ừm, nói một chút đi, có mục đích gì?

Trần Quốc Bang trước kia làm người ta có cảm giác rất lạnh lùng, không có chút tình cảm, bây giờ thì khác, đã thay đổi nhiều, thường hay cười, tuy rằng trong nụ cười có chút không tự nhiên, nhưng Lục Thiếu Hoa cảm thấy tốt hơn nhiều, chẳng lẽ không đúng sao?

Nghe vậy, Lục Thiếu Hoa không vội lên tiếng, cười thản nhiên, tỏ ý Trần Quốc Bang nói không sai, hắn mới hỏi lại một câu:
- Anh có thể đoán ra được mục đích của tôi sao?

Hắn cũng không cho rằng Trần Quốc Bang là tên ngốc, nếu anh ta không phải tên ngốc, vậy căn cứ theo những việc mà hắn làm sẽ có chút manh mối, từ đó phân tích một chút sẽ ra thôi.

Quả thực, Trần Quốc Bang thất đã phân tích ra được một chút manh mối, từ đó đoán được kế hoạch của Lục hiếu Hoa.
- Tôi nghĩ anh là vì sức ảnh hưởng sao?

Theo Trần Quốc Bang thấy, Lục Thiếu Hoa chính là vì sức ảnh hưởng, dù sao cũng biết được từ miệng Lý Chí Kiệt, hắn quyết định sau khi đến thăm gia đình Hoàng gia Ả-rập Saudi sẽ khống chế bảy nước châu Phi kia, nói cách khác, là hắn quyết định tạm thời, cũng không phải sớm đã có mưu tính.

Quyết định tạm thời, lại là quyết định sau khi trong nước xảy ra chuyện đó, nhờ vậy Trần Quốc Bang có thể đoán ra, Lục Thiếu Hoa là vì sức ảnh hưởng, cũng là để sau này không bị người khác chèn ép.

Lục Thiếu Hoa giờ đang toan tính gì, hắn được biết đến nhiều nhất là một nhà doanh nghiệp giàu có, ngoài ra thì thân phận của hắn thật khó hiểu, căn bản là không có tác dụng gì lớn lao, người khác nghĩ hắn như thế nào thì chính là như thế, không lo lắng nhiều.

Mà theo hiểu biết của anh ta về Lục Thiếu Hoa, anh ta hiểu, hắn tuyệt đối không phải loại người mà người ta nghĩ hắn thế nào thì là thế đó, tựa như lần trước vậy, một câu bất hòa, cho dù đối phương có là quan lớn, hắn chẳng phải vẫn chống đối như thường sao.

Không thể không nói, Lục Thiếu Hoa lần trước chống lại những người đó có rất nhiều yếu tố may mắn, nếu không phải trong tay hắn có vũ khí hạt nhân và sau đó Tăng Kiến Quốc làm náo loạn Phủ thủ tướng, hắn có lợi thế rất nhiều.

Nguyên nhân chính là vì Lục Thiếu Hoa biết rõ có rất nhiều may mắn bên trong, cho nên hắn mới nhất định phải mở rộng tầm ảnh hưởng, sau cùng khiến tất cả mọi người đều không dám đụng vào hắn, ngay cả nghĩ cũng không dám.

Đây chính là suy đoán của Trần Quốc Bang về những hoạt động nhiều như vậy của Lục Thiếu Hoa ở châu Phi, còn như đúng hay không, anh ta cũng không biết.

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play