Quan hệ của Lục Thiếu Hoa và Trần Quốc Bang không cần nói nhiều cũng hiểu, là người anh Hai mà Lục Thiếu Hoa đã nhận, mà năm đó, Trần Quốc Bang theo ý của Lục Gia Diệu đến để bảo vệ Lục Thiếu Hoa, mãi cho đến khi Trần Quốc Bang đi Liên Xô mới rời khỏi Lục Thiếu Hoa, cũng từ đó Lục Thiếu Hoa ở Hong Kong nhiều năm chưa trở về, cũng thành ra rất ít khi gặp Trần Quốc Bang, nay Trần Quốc Bang tới Hong Kong rồi, Lục Thiếu Hoa đương nhiên phải gặp rồi.

Vì mối liên hệ đặc biệt với Lục Thiếu Hoa, Lục Thiếu Hoa vừa hạ cánh chưa được bao lâu liền đi gặp anh ta ngay, Lục Thiếu Hoa sẽ không để ý, dù có giống như tổng thống của một nước, thì Lục thiếu Hoa cũng chẳng để ý.

Đương nhiên rồi, Lục Thiếu Hoa ngoài vì mối quan hệ đặc biệt giữa hắn và Trần Quốc Bang ra, hắn vẫn có mục đích khác, như kho hàng ở bến Cửu Long, quan tâm đến tình hình mấy loại khoáng sản, hơn nữa Lục Thiếu Hoa muốn hỏi thăm Trần Quốc Bang về tình hình bên kia.

Năm ngoái, tức là cuối năm 1998, Lục Thiếu Hoa gặp chuyện ở Bắc Kinh, sau khi trở về Hong Kong, bắt đầu phản kháng, khiến cho Phó Thủ tướng phải từ chức, cùng với vị nữ phó thủ tướng thứ hai xuống đài.

Sau đó, sự việc có biến đổi, Lục Thiếu Hoa lại tức giận, đáp trả lần nữa, trong khi sự việc trước còn chưa kết thúc, Lục Thiếu Hoa đã vội vội vàng vàng rời Hong Kong, bên ngoài nhìn vào thì tưởng là do việc bên châu Phi nhưng Lục Thiếu Hoa chẳng phải muốn tạm lánh đi sao.

Đến nay gần ba tháng trôi qua rồi, việc trong nước đã có kết thúc rồi, vụ việc đó nên kết thúc là vừa, nhưng Lục Thiếu Hoa không biết cuối cùng đi đến đâu, thành ra nhưu thế nào rồi. Thật khéo, Trần Quốc Bang là quản lý mạng lưới tình báo của căn cứ Hô Gầm tại châu Á, anh ta thể nào cũng biết kết quả, Lục Thiếu Hoa hỏi anh ta quả không sai.

Cũng không phải là Lục Thiếu Hoa chỉ có thể hỏi được Trần Quốc Bang, Lục Thiếu Hoa mà muốn biệt rõ bí mật nội bộ, hắn ta hoàn toàn có thể hỏi Tăng Kiến Quốc, nhưng Lục Thiếu Hoa không gọi điện cho Tăng Kiến Quốc, mà chọn đi hỏi Trần Quốc Bang, vì Trần Quốc Bang có thể xem như là người một nhà, nói gì thì nói Tăng Kiến Quốc dù không tính là người ngoài, nhưng cũng không thể xem ông ta như người nhà được.

Một điểm quan trọng nữa, là Lục Thiếu Hoa không muốn biết bí mật nội bộ, hắn chỉ muốn biết kết cục thôi là được rồi, căn bản không cần hỏi Tăng Kiến Quốc.

Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, Lục Thiếu Hoa nhớ rõ lúc trước khi hắn rời khỏi Hong Kong có bàn giao cho Trần Quốc Bang, một khi việc có biến cần báo cho hắn biết, nhưng đến giờ, Trần Quốc Bang chưa cho hắn biết, như vậy có nghĩa là việc đó không xảy ra việc ngoài ý muốn nào?

Lục Thiếu Hoa tuy mơ hồ đoán ra, nhưng khi chưa nghe chính miệng Trần Quốc Bang nói ra, Lục Thiếu Hoa không dám đoán bừa, rốt cuộc vẫn có một kết cục tất yếu khác, kết quả này chắc không khác, thực ra là vụ việc vẫn chưa có kết quả, Trần Quốc Bang mới không nói cho hắn biết.

“Hô…”

Lục Thiếu Hoa thở dài một tiếng, lắc lắc đầu, quyết định không nghĩ nhiều như vậy nữa, vì sắp gặp Trần Quốc Bang, cũng có thể biết được đáp án chuẩn xác là gì, càng suy đoán chỉ nặng lòng thêm.



Chỗ ở của Lục Thiếu Hoa cách bến Cửu Long không xa, cho dù đi ô tô chậm cũng chỉ mất tầm chưa đến nửa tiếng mà thôi, mà đi nhanh, không gặp tắc đường thì thời gian đi còn ngắn lại một nửa, chỉ tầm 10 – 20 phút.

Ngay lúc Lục Thiếu Hoa kịp phục hồi lại, xe ô tô đã dừng ở trước cửa kho hàng rồi.

Đợi mấy người Lý Vũ Sinh làm xong việc bảo vệ, mở cửa xe, Lục Thiếu Hoa mới xuống xe, lập tức đi đến cửa lớn của kho hàng.

Cửa kho hàng mở ra, chỉ mở cửa phụ, cửa lớn không mở, tiến vào bên trong có bốn người đang canh gác, bên ngoài nhìn vào trông bốn người này có vẻ lười nhác, nhưng chú ý quan sát thì không khó nhận ra, họ cánh gác rất quy củ, rất nghiêm chỉnh.

Khống cần đoán cũng biết, bốn người đó được điều tới từ công ty an ninh Phượng Hoàng ở Thâm Quyến để bảo vệ, họ phụ trách gác kho hàng.

Mà, bốn người ban đầu vốn đang ở trong thế bảo vệ sẵn sàng đón kẻ địch, trong nháy mắt đột nhiên lại lơi lỏng, không phải vì điều gì khác mà vì bọn họ nhìn thấy người xuống xe là Lục Thiếu Hoa.

Lục Thiếu Hoa là ai cơ chứ? Nhân viên làm trong tập đoàn Phượng Hoàng chẳng ai không biết hắn, đều biết hắn là ông chủ của tập đoàn Phượng Hoàng, nay ông chủ tới, nhân viên cấp dưới như bọn họ dám ngăn ư.

- Xin chào Chủ tịch Lục

Một người bảo vệ mở miệng chào.

Thấy một người chào, mấy người khác cũng không ngoại lệ, đêu cùng hô một câu
- Chào Chủ tịch Lục

Lục Thiếu Hoa là ông chủ sáng lập, điều này nhân viên tập đoàn Phượng Hoàng đều biết. Sự thật cũng chứng minh, Lục Thiếu Hoa chính là người sáng lập, hơn nữa còn rất bình dị gần gũi, không cần biết anh là nhân viên cao cấp hay công nhân bình thường, Lục Thiếu Hoa đều cười đáp lại.

Vậy nên, ngay khi nghe bốn người bảo vệ chào hỏi, Lục Thiếu Hoa liền mỉm cười, tiến đến bên cạnh, vỗ vai, sau đó nhìn ba người còn lại, và nói:
- Các anh vất vả rồi.

Vốn là làm bảo vệ cho tập đoàn Phượng Hoàng, họ được cử đến đây gác là công việc của họ, bọn họ đưong nhiên phải làm tốt công việc, trách nhiệm của mình, nhưng mà Lục Thiếu Hoa lại nói bọn họ vất vả rồi, thử hỏi là ý gì đây.

Có lẽ đối với Lục Thiếu Hoa đó là những lời khách sáo, nhưng bốn người bảo vệ nghe được câu này, thì một câu nói đơn giản như vậy là quan tâm, động viên, thông cảm.

- Đây là việc chúng tôi nên làm, không vất vả.
Một người bảo vệ cười tươi đáp lại.

- Đúng vậy đúng vậy ạ



Ba người còn lại phụ hoạ theo, đều bày tỏ việc canh gác kho hàng là nhiệm vụ họ nên làm.

Thấy vậy, Lục Thiếu Hoa không nói gì, chỉ cười vỗ vai anh bảo vệ kia lần nữa, rồi đi thẳng vào bên trong kho hàng, đi đến bên cửa, Lục Thiếu Hoa dừng lại một chút, nói:
- Tôi sẽ bảo với quản lí của các anh, thưởng cho các anh.

Ân cần hỏi thăm, đã khiến trong lòng họ thấy được quan tâm an ủi, nhưng Lục Thiếu Hoa không hy vọng chỉ vì một câu nói của hắn có thể khiến họ liều mạng, địa vị thấp, cả ngày phải đứng gác bên ngoài cửa lớn của kho hàng

Huống hồ bên trong chứa khoáng sản, việc canh gác rất quan trọng, không thể để có một tia sơ xuất nào. Lục Thiếu Hoa thưởng tiền cho họ là việc không thể trách được.

Vui vẻ, dù không đến mức mừng rỡ như điên, nhưng đối với mấy người bảo vệ mà nói, đó là một số tiền, còn cả câu nói đó, không có người nào chê tiền nhiều, dù rằng lương bảo vệ của tập đoàn Phượng Hoàng rất cao, nhưng có thể kiếm thêm chút tiền thì ai cũng không ngại.

Đương nhiên là, Lục Thiếu Hoa nhất định không nhìn thấy nét mặt của bốn người bảo vệ đó, vì Lục Thiếu Hoa đã đi vào bên trong kho hàng rồi, đang đi tìm Trần Quốc Bang.

Không thể không nói, kho hàng này rất lớn, chiều rộng gần 50m, mà chiều dài phải trên dưới 150m, trùng hợp là lúc này Trần Quốc Bang ở đầu khác, lúc Lục Thiếu Hoa nhìn lại, đã nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhỏ của Trần Quốc Bang.

May mà, thị lực của Lục Thiếu Hoa không có vấn đề gì, còn nhìn thấy bóng Trần Quốc Bang từ xa, nhưng, khi dừng lại nhìn, Lục Thiếu Hoa nở một nụ cười đau khổ, lắc đầu, không nói gì.

Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa không nói gì, vì Trần Quốc Bang đang mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, mặc một chiếc quần tây, trông đúng dáng dấp của một người thành đạt, nhưng bây giờ đang làm việc khổ cực, đang cùng mấy người bê vác chuyển đồ.

Thân làm tội đời, người ngoài có thể nghĩ như vậy, nhưng Lục Thiếu Hoa không nghĩ thế, hắn nghĩ với thân phận của Trần Quốc Bang không phù hợp làm việc này, cũng chưa nói Trần Quốc Bang hiện đang là tổng giám đốc của công ty an ninh Phượng Hoàng, không thể làm việc này, mà mặc đồ tây không thể làm việc nặng, thấy không được tự nhiên.

Không dừng lại nữa, liền bước về phía Trần Quốc Bang, Trần Quốc Bang chưa phát hiện, mãi cho đến khi Lục Thiếu Hoa đến gần, thấy tiếng bước chân của Trần Quốc Bang mới quay lại, ngẩng đầu nhìn Lục Thiếu Hoa, Trần Quốc Bang cười, vẫn chưa dừng tay, mà đang bắt đầu chuyển hàng bỏ sang một bên, lúc này mới đón tiếp Lục Thiếu Hoa.

- Trở về lúc nào vậy?
Trần Quốc Bang hỏi.

- Vừa mới xuống máy bay.
Lục Thiếu Hoa gật đầu, mà mắt hướng về chỗ để hàng, chỉ, hỏi:
- Chỗ này phải chuyển qua một bên à?

Lục Thiếu Hoa biết, việc hắn đi châu Phi không giấu được Trần Quốc Bang, mà lúc Lục Thiếu Hoa trở về Hong Kong cũng không nói với người nào khác, giờ có mặt trong kho hàng, Trần Quốc Bang đưong nhiên phải hỏi rồi.

Về phần vì sao Lục Thiếu Hoa không nói năng khách sáo với Trần Quốc Bang thì đó là vì quan hệ của bọn họ hoàn toàn không cần phải khách sáo.

- Ngày mai sẽ có khoáng sản được chuyển tới đây, mà chỗ này vẫn chưa dọn xong, dẹp qua một bên phân loại cho dễ.
Trần Quốc Bang ngượng ngùng nói.

Lục Thiếu Hoa không vội vàng lên tiếng, chỉ gật đầu, sau ra hiệu cho Trần Quốc Bang, quay về.

Trần Quốc Bang hiểu ánh mắt của Lục Thiếu Hoa, không do dự, đi theo Lục Thiếu Hoa, lẳng lặng không gây ra tiếng động.

Sau khi đi một đoạn, Lục Thiếu Hoa dừng bước, quay lại hỏi Trần Quốc Bang
- Việc kia thế nào rồi?

Lục Thiếu Hoa biết, cho dù hắn không nói hết, Trần Quốc Bang cũng hiểu ý.

Quả nhiên, nghe vậy, Trần Quốc Bang gật đầu,
- Có kết quả rồi, ông ta bị cách chức, bà kia vào tù, không còn cơ hội xoay chuyển nữa.

- Ừ
Lục Thiếu Hoa gật đầu, không nói gì thêm nữa.

Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa còn có gì để hỏi nữa, kết quả này chẳng phải là điều hắn muốn hay sao, còn vị phó thủ tướng kia bị trừng phạt rồi, Lục thiếu Hoa cũng biết đủ rồi, dù sao trong chốn quan trường Trung Quốc có một quy tắc, ông ta phạm tội không làm tròn trách nhiệm, nhưng dù sao cũng là cấp phó, không dùng hình phạt được.

Ừ, cách chức là hình phạt nặng nhất rồi, không phải sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play