Trước tiên nếu muốn sửa đường, Châu Phi là châu lục nghèo khó, họ muốn phát triển thì phải thu hút vốn đầu tư nước ngoài, mà để các doanh nghiệp muốn đầu tư vào thì việc đầu tiên là xem xét giao thông ở đây, bây giờ thì tốt rồi, bốn làn đường, hai chiều là đường cao tốc tám làn đường chính thức khởi công, tuy vẫn chưa giải quyết được triệt để vấn đề giao thông ở châu Phi nhưng đó cũng đã là bước tiến lớn rồi.
Mà đối với Lục Thiếu Hoa mà nói, việc đuờng quốc lộ chính thức khởi công, có nghĩa là kế hoạch của hắn đã kết thúc rồi, hành trình kết thúc, chuyến đi châu Phi cũng sắp kết thúc, ở lại ít ngày rồi về Hong Kong.
Lục Thiếu Hoa ở Châu Phi đã gần 3 tháng rồi cũng đến lúc phải về rồi. Dù ở căn cứ Hổ Gầm, môi trường êm ả, chất lượng cuộc sống cao, nhưng Lục Thiếu Hoa không quen.
Ngày về đã định, Lục Thiếu Hoa thoải mái ít nhiều, trong mấy ngày sắp tới, Lục Thiếu Hoa ở trong căn cứ, lúc có hứng thì đến cổng chính xem xét thi công đường, nghỉ ngơi hoàn toàn.
Một người rảnh rỗi thì không giàu được, đến ngày thứ năm, chính là ngày Lưu Minh Chương bắt đầu kế hoạch dầu mỏ, Lục Thiếu Hoa đi chuyên cơ chuẩn bị trở về Hong Kong.
…
Chuyến bay dài 10 tiếng, Lục Thiếu Hoa cuối cùng đã về Hong Kong, trên đường trở về Hong Kong, Lục Thiếu Hoa ngồi trên máy bay, vẻ mặt kiệt sức nhưng trông thoải mái đi nhiều.
Lục Thiếu Hoa không biết làm thế nào để cải thiện tâm trạng của hắn, có một điều cần khẳng định là kế hoạch của hắn đã kết thúc, Lục Thiếu Hoa quay về Hong Kong có nghĩa là kế hoạch của hắn đã xong rồi.
“ Haizz”
Lục Thiếu Hoa thở dài một tiếng, tự nói thầm: “cuối cùng thì cũng về nhà.”
Nếu không phải Lục Thiếu Hoa mỉm cười với vẻ mặt thanh thản, vẫn có điểm gì đó giống như một người đi nhiều năm giờ trở về, lần này kiểm chứng bên châu Phi hoàn cảnh tồi tệ, nhưng Lục Thiếu Hoa biết, sau vài năm nữa châu Phi sẽ có thay đổi rất lớn.
Đúng là Lục Thiếu Hoa có niềm tin đổi mới tình hình châu Phi, ai khiến hắn là người đứng sau bảy quốc gia châu Phi đây, có tài sản mấy trăm tỉ đô của hắn là vốn, coi như cứu nơi này, Lục Thiếu Hoa cũng có thể khiến nơi đây phát triển.
Mà, nói đi nói lại, việc của vài năm sau, Lục Thiếu Hoa vừa quay về, hắn không muốn đi nhiều như thế, được ở trong một ngôi nhà ấm áp mới là hàng đầu, bằng không thì tâm trạng thoải mái lại trở nên nặng nề.
Lục Thiếu Hoa ở châu Phi trở về là buổi sáng, sau 10 giờ bay, lại tính lệch múi giờ, Hong Kong vừa vặn là buổi chiều. Việc này dẫn đến chẳng có người nào đón Lục Thiếu Hoa, rốt cuộc tập đoàn Phượng Hoàng có nhiều việc lớn cần xử lý, Tần Tịch Thần đã đi làm ở tập đoàn.
Không ai ra đón, điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tinh thần của Lục Thiếu Hoa, sau khi về đến biệt thự, Lục thiếu Hoa thoải mái mở điện thoại, lấy cho mình một ly rượu vang, rồi ngồi trên ghế sô pha hưởng thụ sự im lặng.
Chỉ là Lục Thiếu Hoa không ngờ rằng, sự yên tĩnh của hắn lại chẳng kéo dài được bao lâu, người phá hoại ấy không phải ai khác, chính là người theo Lục Thiếu Hoa lâu nhất, vừa là người Lục Thiếu Hoa tín nhiệm Lý Thượng Khuê.
Chỗ Lý Thượng Khuê ở cách biệt thự của Lục Thiếu Hoa không xa, mà chuyên cơ của Lục thiếu Hoa đáp ngay trong sân, chắc chắn sẽ gây tiếng ồn, Lý Thượng Khuê có thể nghe được là chuyện bình thường, nên chuyên cơ đáp không lâu, Lục Thiếu Hoa vừa vào nhà, Lý Thượng Khuê đã sang rồi.
- Anh không đi bệnh viên à? Lục Thiếu Hoa trừng mắt hỏi.
Lục Thiếu Hoa quả thật rất bất ngờ, hắn biết vợ của Lý Thượng Khuê đang ở bệnh viện Nhân Ái , bây giờ thì hay rồi, ông xã Lý Thượng Khuê không ở bệnh viện lại ở nhà, lại còn chạy sang bên này, dường như chẳng làm tốt việc nên làm của một ông chồng.
- Ha ha
Lý Thượng Khuê cười, lập tức nói: - Về nhà để lấy đồ, chuẩn bị đi bệnh viện đây, trùng hợp thấy cậu về nên chạy của bên này thôi.
Lý Thượng Khuê sau khi từ châu Phi trở về Hong Kong, phân phối thời gian rất tốt, ngoài thời gian đi xem xét ở bến Cửu Long còn lại đều cùng bà xã. Vợ càng gần đến ngày sinh, Lý Thượng Khuê càng dành thời gian toàn tâm toàn ý chăm sóc cho vợ.
Đương nhiên, việc Lý Thượng Khuê có thể dành thời gian chăm sóc vợ như thế là có nguyên nhân, vì Trần Quốc Bang về rồi, Trần Quốc Bang đã đến Hong Kong, có Trần Quốc Bang ở bến Cửu Long , Lý Thượng Khuê có gì mà không yên tâm chứ.
- Đúng rồi anh Quốc Bang đã đến Hong Kong ba ngày rồi, hiện tại đang ở nhà tôi Lý Thượng Khuê nói.
- Hả Lục Thiếu Hoa sửng sốt, dường như hơi rõ rồi mới gật gật đầu nói - Anh cả hẳn đã ra bến Cửu Long rồi chứ.
Vợ Lý Thượng Khuê sinh con, Trần Quốc Bang không thể không biết, lại sang xem tình hình bên Hong Kong, dường như hơi vội, dù sao thì đã để trong kho ở bến Cửu Long một lượng lớn khoáng sản, có khi có cả quặng hiếm, không có người đắc lực bên đó thì làm sao được.
Dù Lục Thiếu Hoa không yêu cầu Trần Quốc Bang qua đây, nhưng Trần Quốc Bang là người như thế nào, điều này không cần Lục Thiếu Hoa phải nói, Trần Quốc Bang sẽ tự động đảm đương.
- Ừ, anh ấy ra bến tàu rồi, mai lại có một chuyến quặng về bến Cửu Long, hôm nay đi xem xét kho hàng, mai sau khi hàng đến mới cho xuống Lý Thưựong Khuê gật đầu nói.
Tình hình bến Cửu Long Lục Thiếu Hoa không nắm rõ, Lục thiếu Hoa không có quyền lên tiếng, liền không nói nhiều, phẩy tay, nói: - Anh đi ra viện trước đi, à đúng rồi, tôi gọi điện thoại, bệnh viện Nhân Ái có hai chuyên gia phụ sản, dể cho hai người ấy đỡ đẻ đi, cho an toàn.
Lần trước khi Tần Tịch Thần sinh Lục Vũ Đình, Giám đốc Trương, hội viên của hiệp hôi thương nghiệp Trung Hoa đã tìm hai vị chuyên gia phụ sản này đỡ đẻ, giờ vợ Lý thưựong Khuê sinh, Lục Thiếu Hoa muốn gọi hai vị này tới đỡ, cho yên tâm một chút.
- Ai đỡ đẻ đều như nhau mà, không phải là sinh con thôi sao, không sao cả Lý Thưựong Khuê lắc đầu, từ chối.
Lý Thượng Khuê từ chối có hai nguyên nhân, một trong số đó là sợ phiền phức, vì anh ta biết Lục Thiếu Hoa muốn gọi nhờ người khác, còn nguyên nhân thứ hai anh ta biết thầy thuốc ở bệnh viện Nhân Ái đều rất đáng tin cậy, căn bản không cần phải phiền phức như vậy.
- Haiz Lục Thiếu Hoa thở dài, việc này coi như quyết định rồi, à đúng rồi, đợi đên lúc đứa bé sinh ra rồi, nhớ hậu tạ bác sĩ và y tá, mình không thể nhỏ mọn được.
Lý Thượng Khuê đi theo Lục thiếu Hoa hầu như không lấy tiền lương, nhưng Lý Thượng Khuê đang cầm một thẻ vàng của ngân hàng Phượng Hoàng, trong tấm thẻ đó có một lượng lớn của cải, khi nào Lý Thượng Khuê cần tiền có thể dùng thẻ này tùy ý.
Có thẻ có lúc cũng không thể giải quyết được hết tất cả các vấn đề, bởi vậy Lý Thượng Khuê dường như lúc nào cũng đem bên mình một quyển chi phiếu, có lúc cần dùng để ghi phiếu, nhưng để đưa phong bao thì thật khó.
Lục Thiếu Hoa nói như vậy, Lý Thượng Khuê còn nói gì được nữa, chỉ có thể bất đắc dĩ mà đồng ý, nhưng nói đi nói lại, tài sản của Lục Thiếu Hoa có bao nhiêu, Lý Thượng Khuê biết rõ, dù anh ta có ghi chi phiếu lớn, tài sản cũng không được bằng một phần mười nghìn của Lục Thiếu Hoa, nhưng điều đó không tạo gánh nặng cho Lý Thượng Khuê.
- Được Lý Thượng Khuê gật đầu nói.
- Ừ vậy đến bệnh viện đi, tí tôi sẽ qua bến tàu Nói xong, Lục Thiếu Hoa dừng một lát, dường như nhớ ra điều gì đó, lại nói tiếp: - Anh có cần người đưa cậu đến bệnh viện không?
Lục Thiếu Hoa nhớ rõ đến bây giờ Lý Thượng Khuê vẫn chưa có xe của riêng mình, tuy nói, trong biệt thự có đến hơn 10 chiếc xe tùy ý Lý Thượng Khuê đi, nhưng bình thường, Lý thượng Khuê lại phải tới chạy xe ở bên trong bãi đậu xe.
Lý thượng Khuê dường như đã đọc được ý nghĩ của Lục Thiếu Hoa, liền nói: - Không cần, tôi đi xe của vợ về.
Lục Thiếu Hoa gật đầu không lên tiếng, chỉ phẩy tay, ra hiệu cho Lý Thượng Khuê rời đi, đến bệnh viện.
Lý Thượng Khuê đi rồi, vội vội vàng vàng đến bệnh viện, nhưng Lục Thiếu Hoa không có động tĩnh gì cả, vẫn như cũ với chai ruợu vang, hưởng thụ sự nhàn nhã, nhưng giờ phút này Lục Thiếu Hoa lại nghĩ đến việc xe cộ.
Lý Thượng Khuê theo hắn bao nhiêu năm nay, đến bây giờ vẫn chưua có xe riêng, Lục Thiếu Hoa chưa nghĩ đến bao giờ, tuy nói Lý thượng Khuê có thể lấy một chiếc xe Phượng Hoàng mà đi nhưng Lý Thượng Khuê không làm như vậy, mà chỉ đi xe của vợ.
Bình thường, Lý Thương Khuê đi theo Lục Thiếu Hoa, lúc cần xe có thể lấy một trong chiếc trong đoàn xe của Lục Thiếu Hoa, nhưng theo tính cách của Lý Thượng Khuê bình thường sẽ không dùng xe.
“Đúng là mình sơ suất thật.”
Lục Thiếu Hoa kêu lên một tiếng, lắc lắc đầu, không nghĩ nhiều được, liền gọi điện thoại cho Chử Lỗi, gửi một xe thể thao mới cứng về Hong Kong, cho Lý Thượng Khuê, để anh ta sử dụng.
Làm xong việc, thì ly rượu vang cũng cạn, Lục Thiếu Hoa định uống thêm ly nữa, nhưng rồi lại thôi, đặt chai rượu vang xuống, rồi gọi Lý Vũ Sinh tới, bảo anh ta chuẩn bị xe, đi ra bến tàu xem xét.
Đương nhiên, cùng lúc gọi Lý Vũ Sinh chuẩn bị xe, Lục Thiếu Hoa cũng không quên dặn dò Lý Vũ Sinh bảo anh ta sắp xếp tốt nhân viên đi theo, những phi công này không cần đi theo bọn họ, tất cả đều ở lại biệt thự nghỉ ngơi, chỉ mang theo một nhân viên.
Lục Thiếu Hoa từ trước tới này đều không để người bên cạnh thành vệ sĩ mà đối đãi như bạn, đoàn người từ châu Phi về, những phi công kia đều đi một lèo chưa nghỉ tí nào, chuyên tâm lái máy bay, Lục Thiếu Hoa làm sao nỡ để họ mệt thêm chuyến nữa chứ.
Lý Vũ Sinh không có ý gì, ở đất Hong Kong này, ai còn dám làm trái ý Lục Thiếu Hoa, được thôi, coi như có người dám làm trái ý Lục Thiếu Hoa, ở trong biệt thự có thể đậu hai máy bay chiến đấu, một khi xảy ra vấn đề, một trong hai chiếc máy bay chiến đấu trong biệt thự có thể cất cánh, căn bản không sợ xảy ra viêc bất ngờ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT