Bên bờ sông Lạc Hà, thỉnh thoảng có mấy người, có dáng vẻ vội vàng, cũng có dáng vẻ thong thả bước đi, trông thấy thiếu nữ ngồi bên bờ sông thì đều xa xa mà thu mắt lại.
Chỉ vì thiếu nữ thân kia toàn thân phảng phất khí lạnh rét đậm khiến cho người ta nhìn thấy mà sợ.
Thiếu nữ đứng lên, dọc theo bờ sông chậm rãi dạo bước về phía trước.
Lạc Hà đèn đuốc sáng trưng, mặc dù ban đêm trời không sao nhưng vẫn sáng như ban ngày.
Ở gần Tây đình, ánh mắt nàng nhìn về phía xa đã thấy một người đứng ở trong đình.
Bước chân tiến lên không khỏi châm, giương mắt , chỉ thấy người nọ khoanh tay đứng, ba phần cuồng ngạo, bảy phần dè dặt, trong lúc đó ánh mắt nhìn quanh, sắc bén như kiếm, kiêu căng như lửa
Chỉ là trong lúc lơ đãng mày chợt nhíu, ngẩng đầu một cái, dáng vẻ ung dung lộng lẫy đều là trời sinh.
Sâu kín rơi trong con ngươi, bốn mắt đan xen
Dáng cười nhàn nhạt, cực kỳ lịch sự tao nhã, nở rộ trên mặt thiếu nữ. Nụ cười kia giống như phù dung đẹp mà không tầm thường, đúng là làm cho Mặc Ngạo Đình lúc lâu không cách nào hoàn hồn.
Ngay lúc Mặc Ngạo Đình mê mẩn hết sức, thiếu nữ bộ dạng hơi phục tùng, cất bước, đi vào Tây Đình tìm một chỗ thích hợp ngồi xuống.
Mặc Ngạo Đình vội vàng thu lại thần sắc, ánh mắt óng ánh, thẳng tắp nhìn đến bóng dáng dựa trong đình kia. Chỉ cảm thấy từ xa nàng áo trắng như mây, tóc đen giống như suối, bóng dáng nàng phản quang, tư thế thanh cao xuất trần.
Tới gần sẽ phát giác vai nàng khẽ run, như liễu trong gió nhẹ lay động.
Đợi nàng đến phía trước, lại thấy nàng lẳng lặng yên nhìn chiếu vào đáy mắt hắn, nước mắt mùa thu, gió qua không dấu vết.
Vẻ mặt như tuyết, ở dưới ánh trắng chiếu xuống, trở nên mơ hồ không rõ, mà lại lạnh như băng, phảng phất ba nghìn phồn hoa đều bị vứt bỏ bên ngoài, nàng chỉ là một ánh trăng lạnh treo cao, không để cho người khác tới gần.
Vẻ kinh diễm không che dấu của hắn hiện rõ trong mắt .Không nghĩ tới trên đời này lại có nữ tử lạnh nhạt hờ hững như vậy
Gió Tây lạnh, trong nháy mắt nổi lên, cuốn lên tay áo trắng.Nàng giống như tinh linh trong đêm lặng yên rơi vào trong ánh mắt của hắn. Đột nhiên, thiếu nữ ngẩng đầu lên, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhìn chăm chú ở trên người của hắn.
"Gió đêm lạnh, thấy cô nương quần áo đơn bạc, tại hạ nhịn không được "
Mặc Ngạo Đình chỉ vào áo choàng trong tay, hắn cũng không nghĩ hành động của mình có chỗ khiến nhã, cho dù vậy, hắn cũng như trước thong dong mà bình tĩnh, tựa hồ làm một việc cực kỳ bình thường đem áo choàng choàng khoác lên Âu Dương Sùng Hoa
Thiếu nữ liếc mắt nhìn áo choàng trên vai, đứng người lên, đi ra khỏi đình.
Đột nhiên Mặc Ngạo Đình bị thiếu nữ nhỏ bé như vậy từ chỗi có chỗ kinh sợ, lớn như vậy, hắn còn chưa bao giờ có bị cự tuyệt như thế. Đặc biệt là nữ tử khiến hắn để ý.
Nghĩ hắn- Mặc Ngạo Đình, đương kim thái tử của Lung Nguyệt vương triều, tương lai là hoàng đế, nhiều thiếu nữ tử tranh đoạt ơn trạch của hắn .Nhưng mà, hiện tại vị nữ tử này.
"Cô nương, xin dừng bước."
Đáng tiếc, Mặc Ngạo Đình gọi cũng không khiến thiếu nữ dừng lại.
Tâm cao khí kiêu ngạo như hắn, lúc nào mà chịu thất bại như vậy , không khỏi bước nhanh hơn chặn đường đi của thiếu nữ.
Mặc Ngạo Đình mắt cúi xuống, nhìn thiếu nữ, "Cô nương, nàng đã nguyện ý đối tại hạ cười, hiện tại có gì cần phải cự tuyệt ngàn dặm?"
Thiếu nữ lẳng lặng giương mắt, tầm mắt trong suốt như suối nhìn Mặc Ngạo Đình .
Thiếu nữ đem áo choàng trên vai gỡ xuống trả cho chàng ta. Mặc Ngạo Đình không ngờ, rốt cuộc vươn tay ra cầm bàn tay nhỏ cầm áo choàng.Nàng đưa mắt, lần nữa cùng Mặc Ngạo Đình, nở nụ cười nhàn nhạt trên môi. Mặc Ngạo Đình lập tức rạo rực.
Thiếu nữ chậm rãi rút tay về, bước nhanh ra ngoài đình đi vài bước, dừng lại
Mặc Ngạo Đình không khỏi đi nghiêng về phía trước, "Cô nương"
Thiếu nữ nghe Mặc Ngạo Đình nói , ngoái đầu nhìn lại cười, khuynh quốc cũng khuynh thành
"Tứ gia, tứ gia?"
Lưu Phỉ Hạ nhìn qua ngây người tại đình nghỉ mát, thật lâu Mặc Ngạo Đình mới hoàn hồn
"Ừ?"
Mặc Ngạo Đìnhhơi có rung động, đợi đến hắn thu hồi suy nghĩ của mình, thiếu nữ sớm đã biến mất.
Hắn nhìn Lưu Phỉ Hạ phía sau lưng mình, hỏi: "Nàng kia rốt cuộc là người nào?"
"Tứ gia, thiếu nữ này xem ra thực sự không phải là người thuyền hoa . Hồ Tam này thật không nói thật, nàng kia hoàn toàn không phải người trên thuyền hoa Lạc Hà."
Lưu Phỉ Hạ hung thần ác sát mắng Hồ Tam.
"Nàng kia là ai?"
Lưu Phỉ Hạ mắt sắc ngắm đến lẳng lặng yên nằm ở bên cạnh khăn gấm, tiến tới nhặt lên, đem khăn gấm giao cho Mặc Ngạo Đìnhtrong tay, "Tứ gia, đây là khăn gấm cô nương ấy làm rơi lại."
"A?" Mặc Ngạo Đìnhvội vàng tiếp nhận.
Chỉ thấy ở một góc của khăn tay, thêu một đóa hoa phù dung tinh sảo, mà phía dưới còn có hai chữ Cẩm Nguyệt.
"Cẩm Nguyệt, chẳng lẽ nàng tên là Cẩm Nguyệt?"
Mặc Ngạo Đình chăm chú nắm khăn gấm trong tay, Cẩm Nguyệt
"Tứ gia?"
Lưu Phỉ Hạ dò xét nhìn khăn gấm trong tay Mặc Ngạo Đình, lại nhìn hai chữ Cẩm Nguyệt.
Đột nhiên, hai đầu lông mày chàng ta sáng lên, nói ra: "Cẩm Nguyệt, chẳng lẽ là Âu Dương gia Âu Dương Cẩm Nguyệt?"
"Âu Dương Cẩm Nguyệt?" Mặc Ngạo Đình xoay người lại, nhìn về phía Lưu Phỉ Hạ.
"Đúng rồi, kinh thành này có ai mà không biết nhị tiểu thư Âu Dương gia, Âu Dương Cẩm Nguyệt, nghe nói, đây chính là mỹ nhân khuynh quốc trăm năm khó gặp."
"Âu Dương Cẩm Nguyệt"
Mặc Ngạo Đình thầm đọc tên của giai nhân, lại đem khăn gấm trong tay nắm chặt một chút, ánh mắt đen như mực, nhất thời lóe lên.
"Tứ gia, việc này nếu không tiện giao cho nô tài đi làm?"
Lưu Phỉ Hạ nịnh nọt nhìn Mặc Ngạo Đình.
"Không vội, trước tra rõ ràng có phải là vậy không, nếu đúng, đến lúc đó không muộn."
Mặc Ngạo Đình đem khăn gấm đưa vào trong ngực, vung quạt lưu ly trong tay, bước dài ra khỏi đình nghỉ mát.