Đường sông Lạc Hà chính là kinh thành đệ nhất phồn hoa, hai bờ sông Lạc Hà có thể nói là khu náo nhiệt nhất cả trong kinh thành.

Thuyền hoa trên Lạc Hà lại càng là kinh đô nhất tuyệt.

Chỉ thấy bên phà giờ phút này, đội thuyền tới tấp, thuyền hoa ca múa mừng cảnh thái bình.

Ở giữa, có vị thiếu nữ dáng người thướt tha chầm chầm từ một con thuyền hoa đi ra.

Nàng đứng dọc theo đê chậm rãi đi thẳng về phía trước, giương mắt nhìn xa.

Hoàng hôn lờ mờ, núi xa, ánh chiều tà đỏ như máu.

Màn đêm chậm rãi buông xuống, đường đê vào đêm vốn là nơi quạnh quẽo sau lại trở nên náo nhiệt lên, thuyền hoa sôi nổi ào ào tấp vào bên bờ, ánh đèn đủ mọi sắc màu lung linh tỏa bốn phía.

Trong tiếng nhạc, tiếng người vui cười tức giận mắng thỉnh thoảng từ xa truyền đến.

"A, Lưu công tử, ngài đã đến, Phượng Liên chờ ngài đã lâu." Quy Công cúi đầu khom lưng đón tiếp đoàn người.

Vị Lưu công tư này không ai khác chính là Lưu Phỉ Hạ con trai độc nhất của bà vú của đương kim thái tử.

Lưu Phỉ Hạ dựa vào quan hệc của mẹ hắn là vú nuôi của thái tử, ở kinh thành tác oai tác oán ăn chơi trác táng.

Nhưng mà, hôm nay Lưu Phỉ Hạ lại không giống như trước, ngang ngược càn rỡ xuất hiện ở Lạc Hà, mà là cực kỳ văn nhã, thậm chí hơn ngày xưa đến mức rất khiêm tốn.

"Hồ Tam, hôm nay bổn thiếu gia cũng không phải là tìm đến Phong liên , nghe nói gần đây các ngươi có nữ tữ có tài múa siêu phàm tới có phải hay không?"

Lưu Phỉ Hạ nâng một bên mày lên, nhìn về phía quy công Hồ Tam.

"Lưu công tử, thật đúng là như người nói, ngay trước đó không lâu, có một vị tuyệt sắc giai lệ, đừng nói kỹ thuật nhảy thật đúng là làm cho người gặp liền hồn siêu phách lạc."

Hồ Tam để sát vào bên tai Lưu Phỉ Hạ nói nhỏ .

"Vậy còn chờ cái gì, còn không nhanh mời người đến cho gia "

Lưu Phỉ Hạ vỗ vỗ vai Hồ Tam, "Đêm nay, chính là gia đây dẫn quý nhân đến cổ vũ, Hồ Tam, cho ta chút mặt mũi?"

"Lưu công tử, xem ngài nói, mặt mũi ngài chính là người nào đã cấp cho."

Hồ Tam tới gần Lưu Phỉ Hạ, lại nói: "Bất quá Lưu công tử, tiểu nương tử này bản thân tới Lan Quế Phường chúng ta, đã nói rồi, bán nghệ không bán thân, hơn nữa toàn bộ khách đều yêu thích nàng. Ta làm vậy không tốt."

"Tiểu nương tử này có chút thú vị, chỉ cần nàng đúng như như ngươi nói vậy gia ta không quan tâm đến tiền, chủ yếu nhất là muốn cho khách quý ta thoải mái, nhanh đi chuẩn bị đi."

Lưu Phỉ Hạ từ trong tay áo móc ra ngân phiếu nhét vào trong tay của Hồ Tam.

Hồ Tam cầm ngân phiếu, cười mở rộng tầm mắt, nói ra: "Dạ, thỉnh Lưu công tử khách quý xuống xe a."

"Chờ."

Lưu Phỉ Hạ nói, đi về phía chiếc xe ngựa bên bờ sông, khom người, nhỏ giọng nói: "Tứ gia, đã đến nơi, người cũng đã an bài cho ngài."

"Phỉ hạ, ngươi sắp xếp là tốt rồi."

Trong khi nói chuyện, màn xe vốn buông xuống được một gả sai vặt vén lên, từ trong xem một người thò người ra đi xuống

Một cán quạt sắc tím như ngọc lưu ly đột nhiên đập vào trong mắt Lưu Phỉ Hạ , Lưu Phỉ Hạ bước lên phía trước, duỗi tay lên, tiến lên, "Tứ gia, ngài chậm một chút."

"Được rồi." Tứ gia hơi lắc lư cây quạt, một đôi con ngươi tối đen lại hơi có vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhàn nhạt đảo qua bốn phía."Đây là nơi tuyệt đẹp mà ngươi nói?"

"Đúng vậy, đây là thuyền hoa Lạc Hà, chính là nơi tuyệt vời nhất kinh thành."

Lưu Phỉ Hạ khom thân, đi theo bên cạnh Tứ gia.

Tứ gia lại không có vẻ gì vui thích như Lưu Phỉ Hạ nghĩ, thậm chí có chút thiếu hào hứng, hắn híp nửa hai mắt, mờ mịt quét về phía đê.

Mơ hồ trong màn đêm một bóng dáng khóa lại cặp mắt của hắn

Sương mù,che chắn ánh trắng từ chân trời nghiêng xuống, có dày đặc có mỏng, chiếu bóng người loang lỗ. Ngoái đầu nhìn lại, ánh trăng bạc rực rỡ rơi vào đáy mắt, chậm rãi ngưng kết thành thủy tinh, bao trùm lại giống như bầu trời sa mạc thê lãnh cổ xưa vĩnh hằng. . . . . .

Tứ gia kinh diễm im ắng nhìn kia hồi lâu không hoàn hồn.

Lưu Phỉ Hạ thấy Tứ gia không có tiến lên, đưa mắt nhìn lại, thấy bóng dáng mông lung trong làn mưa bụi kia thì lập tức trong lòng hiểu được.

Kéo qua Hồ Tam, nhỏ giọng hỏi thăm vài câu, mày liền cau lại.

Nhưng thấy Tứ gia muốn tiến lên phía trước, vội vàng ngăn cản nói: "Lưu công tử, nàng kia ta chỉ nhìn xem thôi.”

Tứ gia xoay người lại, liếc mắt Mã Nguyên Hà, hỏi: "Nàng kia chẳng lẽ không phải người của thuyền hoa ?"

Lông mày dày đậm hơi đảo qua, chính là mang theo một phần làm trong lòng người khác vừa kính nể vừa sợ hãi.

Hồ Tam rụt cổ, hắn nơm nớp lo sợ nhìn về phía Lưu Phỉ Hạ, lại nhìn đến Tứ gia một thân tỏa ra khí phách, nói ra: "Không dối gạt hai vị, cô gái kia chính là người của thuyền hoa, dáng người đẹp nhưng lại bị câm, người này cũng mới chỉ đến đây vài ngày, hơn nữa nha đầu kia rất khó làm cho người ta tới gần."

Hồ Tam nói ra nơi này, như là che giấu dao động gì đó, nói ra: "Hai vị gia, cô nương này thuyền chúng ta có nhiều, hơn nữa vừa rồi Lưu công tử cũng không muốn tìm vị vũ khôi kia, Thanh Lưu cô nương sao?"

"Thôi, trở về."

Tứ gia thu hồi ánh mắt, hắn nhìn cũng không nhìn liếc Hồ Tam, nói muốn lên xe ngựa.

Lưu Phỉ Hạ hung hăng trừng mắt nhìn mắt Hồ Tam, tiến lên, nói ra: "Tứ gia, ngài đừng nóng vội, ngài nếu thích, Phỉ Hạ vì ngài đi chuẩn bị."

"Được không?" Tứ gia nhíu mày, nhìn về phía Lưu Phỉ Hạ.

"Được, như thế nào không được. Người đều ở thuyền hoa đây rồi, còn có thể có cái gì không được ?"

Lưu Phỉ thề thốt đáp lời, hơn nữa hướng về Hồ Tam nhìn thoáng qua, "Còn không mau đi chuẩn bị, đây không phải thuyền hoa ngươi sao?"

Hồ Tam nhìn Lưu Phỉ Hạ, lại nhìn tứ gia, trong đầu đã hiểu được đôi chút.

Xem ra vị Tứ gia này có lai lịch rất lớn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play