Trời tháng sáu mưa phùn liên miên, ướt một phố mẫu đơn, nhưng lại trong cả một hồ bích ba, yên ẵng gợn sóng.

Trong lúc mơ hồ, Tế Vũ Trung lại mang theo điệu hát du dương ngân nga, dây đàn lưu sắc xuân kéo dài, ở trong tiếng mưa rời chậm rãi truyền lay động.

Người ngồi ở hành lang, ngón tay trắng nhỏ lướt qua dây đàn, bỗng chốc nhanh, bỗng chốc chậm, sâu xa mang theo vài phần lười biếng.

"Tứ ca. Tứ ca"

Ở Mặc Âm Trần vẻ mặt cười vui bước nhanh vào điện Đông Cung của thái tử, xa xa nhìn về phía hành lang tứ ca Mặc Ngạo Đình đang đánh đàn.

Mặc Ngạo Đình đưa mắt, hai đầu lông mày kiêu căng, chậm rãi hòa hoãn xuống.

"Âm Trần, hôm nay là cơn gió nào đem đệ thổi đến Tứ ca này đây?"

Mặc Ngạo Đình dừng lại trong tay vỗ về chơi đùa, cầm lấy quạt lưu ly đặt trên bàn, nhẹ nhàng mà mở ra, lắc lư trước người.

"Tứ ca, huynh có tâm sự?"

Mặc Âm Trần ngồi xuống đối diện Mặc Ngạo Đình, thỉnh thoảng tay lại gảy đàn của Mặc Ngạo Đình.

" Tiểu tử kia, trước mặt đệ nói gì đó?"

Mặc Ngạo Đình nghiêng dựa vào trên ghế đệm, ghé mắt, nhìn về phía Mặc Âm Trần.

"Tứ ca, rốt cuộc là nữ tử nào , có thể làm cho của ta Tứ ca ca cũng động tâm?"

Mặc Âm Trần cười híp hai mắt nhìn về phía Mặc Ngạo Đình.

Thiên hạ thế gian này có nữ tử làm cho vị thái tử lạnh lùng này động tâm, thật đúng là làm cho hắn hiếu kỳ .

Việc này nghe được từ Lưu Phỉ Hạ, khiến cho hắn nhịn không được chạy tới gặp Tứ ca .

"Có cơ hội." Mặc Ngạo Đình hơi hơi nhíu mày, giống như nhớ ra cái gì đó, hỏi: " Đệ có hôn ước chính là tam tiểu thư Âu Dương gia?"

"Đúng vậy, chính là Sùng Hoa."

Mặc Âm Trần chỉ cần nhắc tới Âu Dương Sùng Hoa, ý cười trên miệng không khỏi toét ra càng lớn càng sáng lạn.

"Tứ ca, làm sao huynh đột nhiên quan tâm chuyện chung thân của đệ?"

Mặc Âm Trần nhíu mày, nhìn về phía Mặc Ngạo Đình, tứ ca này chính là chưa bao giờ hỏi thăm hắn những chuyện này.

Phải nói, trong suy nghĩ của tứ ca Mặc Ngạo Đình, ngoại trừ quốc gia đại sự , việc khác đều không đặt ở trong lòng của hắn.

Cho dù có quan hệ rất tốt với hắn .

"Không có gì chỉ là thuận miệng hỏi một chút."

Mặc Ngạo Đình thân mình ngay ngắn nhìn về phía Mặc Âm Trần.

"Nói đi, rốt cuộc đệ đến đây có việc gì?"

"Ha ha, quả nhiên Tứ ca hiểu rõ đệ nhất ."

Mặc Âm Trần sờ sờ chóp mũi của mình, lại nói: "Tứ ca, mấy ngày nữa có thể hay không cho đệ mượn biệt viện ở thành Bắc của huynh một chút?"

Giữa trán Mặc Ngạo Đình hơi nhíu lại: "Như thế nào, tiểu tử này lại đang chơi cái gì?"

"Đâu có chơi cái gì, bất quá là tại mấy ngày nữa chính thời điểm hoa mẫu đơn nở đẹp nhất. Tứ ca biệt viện của huynh chính lại là chỗ thưở hoa mẫu đơn tốt nhất kinh thành. Cho nên, đệ muốn ở nhờ vài ngày thưởng hoa mà thôi."

Mặc Âm Trần sờ sờ cái mũi, hắn nhìn về phía Mặc Ngạo Đình, cười nói: "Tứ ca sẽ không hẹp hòi như vậy chứ?"

Mặc Ngạo Đình nghe nói chuyện đó, không khỏi giương cười nói: "Huynh lại thiếu chút nữa đã quên rồi, thuở bình sinh Liễu phi nương nương yêu nhất hoa chính là mẫu đơn."

"Không hổ là Tứ ca của đệ, cái này còn khiến cho huynh đoán được."

Mặc Âm Trần cười ha ha.

"Có phải là đệ lại làm cái gì, khiến cho Liễu phi nương nương tức giận?"

Không cần hỏi, kỳ thật cũng đã có thể đoán được.

Mặc Âm Trần vẻ mặt cười đùa nói: "Không có, chỉ có điều gần đây tâm trạng mẫu phi không tốt lắm, cho nên, đệ muốn cho người vui vẻ trở lại."

Mặc Ngạo Đình trầm tư một chút, lần nữa đưa mắt, nhìn về phía Mặc Âm Trần, nói ra: " Sao không mở một cái hội hoa mẫu đơn, cái này người thưởng hoa nhiều, không phải càng thêm vui sao?"

"Tứ ca, đề nghị của huynh quá hay, đệ cũng đang định làm như vậy ."

Trong mắt Mặc Âm Trần hiện lên kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền che dấu qua.

"Tứ ca, huynh xem như vậy được không, chúng ta sẽ lấy mẫu phi của ta Liễu phi nương nương, tổ chức ngắm hoa, đương nhiên mời người trong kinh thành quan lại quyền quý trong nhà là phu nhân, thiên kim cùng tham dự."

Mặc Âm Trần cố ý kéo dài thanh âm, tăng thêm câu nói kế tiếp.

"Ừ, xin người làm chủ."

Mặc Ngạo Đình phất tay, chàng ta một lần nữa đưa tay đặt lên cầm trên bàn, chầm chậm gãy.

Mặc Âm Trần chống cằm nhìn Mặc Ngạo Đình, nói ra: "Tứ ca, xem ra huynh thật sự rất yêu mến vị cô nương tên ‘ Cẩm Nguyệt ’."

Mặc Ngạo Đình cũng vì thế mà thay đổi, Mặc Âm Trần như là đã có chỗ nghe thấy, biết rõ tên Cẩm Nguyệt như thế, thì không có gì kì quái.

"Tứ ca, có muốn hay không đệ liệt kê danh sách cho huynh xem qua một chút?"

Mặc Âm Trần tính tình gấp gáp, rèn sắt muốn nhân lúc còn nóng, cho nên bây giờ chàng gấp rút vạch ra danh sách khách mời.

Mặc Ngạo Đình lại vẫn trầm mặc.

Mặc Âm Trần lại là con trai độc nhất, đáng tiếc Mặc Ngạo Đình không có một lần nữa cho chàng một chữ nửa câu.

Trong lúc nhất thời cái gì hào hứng đều suy yếu xuống.

Mặc Âm Trần giương mắt nhìn Mặc Ngạo Đình, không thú vị lắc đầu.

Huống chi, bây giờ chàng muốn đem tin này, đi nói cho người chàng yêu là Sùng Hoa biết

Bèn đứng người lên, nhìn về phía Mạc Ngạo Đình, nói ra: " Tứ ca giờ đệ đi an bài nha."

Mặc Ngạo Đìnhvẫn là không có lên tiếng, chỉ gật đầu một cái, xem như ngầm đồng ý lời Mặc Âm Trần.

Mặc Âm Trần tìm được đáp án, vội vàng cất bước rời Đông cung đi đến Âu Dương phủ.

Mặc Ngạo Đình nhìn Mặc Âm Trần rời đi, hắn tayvỗ về chơi đùa dây cầm, cũng không có dừng lại.

Trong đầu hiển lên cảnh tượng ngày ấy tại bờ sông Lạc Hà gặp Cẩm Nguyệt, nàng ta có phải hay không chính là Âu Dương Cẩm Nguyệt của Âu Dương thế gia?

Lạc Hà Tam cười, sớm đã khắc thật sau Mặc Ngạo Đình trong đầu.

Biệt viện thành Bắc thật đúng đã lâu không có đi qua.

Chưa phát giác ra trong điệu hát trở nên vui sướng, chính là Mặc Ngạo Đình chờ mong hội hoa xuân không lâu nữa.

Nếu như nàng chính là Âu Dương Cẩm Nguyệt, như vậy thì hội hoa xuân ngày ấynhất định sẽ xuất hiện!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play