"Sùng Hoa. . . . . ." Mặc Âm Trần cúi đầu xuống khẽ gọi, gần như ngay cả chính hắn cũng không nghe được, "Ngươi. . . . . ."
Giơ tay lên, có chút cứng đờ đưa về phía Âu Dương Sùng Hoa, nhưng kịp thời lùi về, quay lưng đi. . . . . .
Âu Dương Sùng Hoa từ từ nằm trở lại, thể xác và tinh thần vào giờ phút này, chính là mệt mỏi, mệt đến nỗi nàng cái gì cũng không muốn suy nghĩ, không muốn cử động. . . . . .
Chỉ hy vọng, có thể duy trì phần này yên tĩnh này đến vĩnh viễn. . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
"Đinh linh ——"
Nhỏ nhỏ dài dài màu bạc mảnh khảnh gắt gao trói chặt trên chân của nàng, ở mắt cá chân đang đeo một cái chuông màu bạc tinh xảo, nhẹ giơ lên chính là đinh đang vang dội, rất là dễ nghe.
Nhưng, cái âm thanh chuông bạc này nghe vào trong tai Âu Dương Sùng Hoa đó chỉ là đau nhói, đang lúc ngơ ngẩn chỉ cảm thấy tâm trạng có vô số đau khổ, nhưng lại không biết từ đâu gây lên. . . . . .
Trong phòng lớn như vậy, chỉ thắp nửa đoạn nến đỏ, Mặc Âm Trần sáng sớm rời đi không thấy trở về, hắn không cho phép bất luận kẻ nào đi vào, xung quanh chỉ có yên tĩnh trống trải.
Một người lẳng lặng, dựa vào cửa sổ Mộc Lan, ngắm nhìn một gốc hoa sen màu xanh ngoài cửa sổ vẫn nở rộ trong đêm tối.
Hoa sen của Trúc viên đúng là đã nở sao. . . . . .
Thì thầm hỏi rồi biến mất theo gió, lung lay trong không trung dính vào hoa sen tựa như tình nhân an ủi.
Đau đớn lúc tốt lúc xấu, cũng không thể coi như là ổn định.
Nàng thậm chí đã quên trằn trọc không yên bao lâu, chỉ cảm thấy bên tai thỉnh thoảng có thanh âm đang kêu gọi tên của nàng. . . . . .
Từng tiếng kêu vô cùng thân thiết, nhiều lần sắp chết vẫn luôn đem nàng kéo trở về.
Vòng đi vòng lại. . . . . .
Trong phòng liên tục tràn ngập mùi vị thuốc đắng, không khí ngạt thở đến hơi hơi chát, làm cho nàng đã quên mùi hương của hoa sen.
Mấy ngày nay Mặc Âm Trần tựa như bề bộn nhiều việc, luôn đi sớm về trễ.
Chỉ có Tiểu Lục tử vào ban ngày sẽ đi tới đây một chuyến, nhìn nàng một chút hỏi thăm những thái y được Mặc Âm Trần cử đến, chính là sợ nàng có việc gì không hay xảy ra.
Tiểu Lục tử không một chút thay đổi, thái độ đối với nàng vẫn lạnh lùng.
Âu Dương Sùng Hoa thật cũng không thèm để ý, Tiểu Lục tử quả thật đúng là phải nhìn nàng như thế.
Cứ như vậy trôi qua năm ngày, nàng dần dần có khởi sắc, mùi vị đắng chát trong không khí cũng tản ra.
Thái y biến mất, Tiểu Lục tử cũng không trở lại, trong phòng lại chỉ còn có yên tĩnh.
Âu Dương Sùng Hoa từ từ đi trở về, ngồi vào chỗ của mình ở trước gương đồng, vén lên sợi tóc phủ trên trán . . . . . .
Anh Hoa huyết ấn xinh đẹp giống như rỉ máu, lại đang nở rộ rực rỡ. . . . . .
Hoa không phải hoa, người không phải người, lúc này ở trong sự đau khổ, ai có thể hiểu.
"Chặt không đứt, là duyên hay là nghiệt. . . . . ."
Âu Dương Sùng Hoa lẩm bẩm tưởng nhớ, đầu ngón tay xẹt qua cánh hoa khiêu khích thân thể run rẩy, dọc theo cánh hoa da thịt dần dần nhiễm lên đỏ ửng, tràn ra dung nhập vào trong nhụy hoa, hé nở xinh đẹp cướp hồn đoạt phách. . . . . .
Cửa phòng đột nhiên được mở ra, nam nhân cả người lệ khí, liền đứng ổn định ở cửa phòng.
Màu sắc hai mắt sớm bị ngọn lửa trong mắt bao trùm, hắn ngắm nhìn nữ tử ngồi ngay ngắn ở trước gương đồng, vì sao, đến nay, hắn vẫn là không cách nào cảm nhận được, nàng không chút mảy may nào hối hận?
Từ trong cung biết được tin tức, thiếu chút nữa khiến cho hắn chém đầu của người nọ.
Sùng Hoa, ngươi quả thật là vẫn luôn gạt ta?
Hài tử trong miệng ngươi nói là của ta và ngươi, là thật sao! !
Âu Dương Sùng Hoa xoay người lại, thần trí mơ màng suy yếu nương theo ánh nến, nhìn Mặc Âm Trần đứng ở cửa phòng. . . . . .
Âm u bao phủ ở xung quanh hắn, bên ngoài một thân sát khí khó che giấu.
Cả hai vào lúc này, tựa hồ đã không tìm lại được phần tình cảm trước đây, nhưng cũng chỉ yên lặng không nói gì.
Ai cũng không muốn lên tiếng trước. . . . . .
Âu Dương Sùng Hoa từ từ dời tầm mắt, nàng ngồi trở lại ở trước gương đồng.
Tiếng bước chân chuyển động trong phòng, nàng nhìn thấy nam nhân kia đang đi về phía mình, khóe miệng nổi lên một tia cười yếu ớt. . . . . .
"Ngươi cứ như vậy không muốn nhìn đến ta?"
Mặc Âm Trần đứng sau lưng Âu Dương Sùng Hoa, ánh mắt long lanh sáng nhìn chăm chú vào nữ tử ở trong gương đồng.
"Nói ngươi cũng không tin, ta cần gì phải tự tìm mất mặt."
Âu Dương Sùng Hoa cầm lên cây lược gỗ trên bàn, nhẹ nhàng mà chăm sóc tóc của mình.
Âu Dương Sùng Hoa lạnh lùng, làm cho trong lòng Mặc Âm Trần dâng đầy lửa giận, rốt cuộc đè nén không được nữa, tiến lên, một phen giữ lại cánh tay Âu Dương Sùng Hoa, hung hăng túm lấy nàng đứng dậy, "Ta thật lòng thật dạ đối với ngươi, nhưng ngươi lại chỉ xem ta là đứa ngốc. Âu Dương Sùng Hoa a Âu Dương Sùng Hoa, Mặc Âm Trần ta cả đời này hối hận nhất một chuyện, chính là gặp phải ngươi ở trong rừng, từ đó liền Vạn Kiếp Bất Phục." (muôn đời muôn kiếp không trở lại được)
Sức lực trên tay rất lớn, Mặc Âm Trần dường như dùng hết lực đạo, đau, tiếng xương cốt phát ra như đang rên rỉ.
Âu Dương Sùng Hoa lại nở nụ cười, cười đến xinh đẹp mà tự đắc, "Ngươi đúng là đứa ngốc, nữ nhân như ta vậy, cần gì mà phải đi để ý, coi như ta đã chết rồi, không phải tốt hơn sao."
"Ngươi thật sự chết đi, xoay người sẽ hết sạch, nhưng ngươi không chết, ngươi hoàn hảo ngay ngắn mà tiếp tục sinh tồn !"
Mặc Âm Trần gầm lên, nếu như nàng đã chết, bản thân sẽ hết hy vọng, cũng sẽ chỉ biết nhưng nhớ tới nàng.
Nhưng nàng vẫn sống sờ sờ, đứng ở trước mặt của hắn. . . . . .
"Không thể oán trách ta, đây là ngươi tự chuốc phiền, cần gì để người tới tìm ta?"
Âu Dương Sùng Hoa nói từng câu lạnh lùng, từng chữ đều châm biếm.
"Khó trách người nọ cũng nói, cõi đời này vô tình nhất chính là, liền thuộc về ngươi Âu Dương Sùng Hoa, ha ha, buồn cười a buồn cười, buồn cười ta lại vui vẻ chịu đựng như thế, chỉ vì ngươi, ta cái gì cũng có thể vứt bỏ, chỉ cần một nụ cười của ngươi, chỉ cần làm trong lòng ngươi có ta tồn tại."
Mặc Âm Trần tự giễu , hắn lui về phía sau mấy bước, mới từ từ ổn định được thân thể.