"Âm Trần, cứu hài tử. . . . . . Hài tử. . . . . ."
Âu Dương Sùng Hoa khổ sở cầu xin, trong một khắc hai mắt khép lại . . . . . .
Nàng dường như thấy được đôi con ngươi quen thuộc. . . . . .
Đó là một gương mặt tuấn lãng, đó là một đôi mắt tràn ngập thâm tình. . . . . .
Cho đến giờ phút này, nàng mới an tâm.
Bởi vì nàng biết, tâm của Mặc Âm Trần, đối với nàng vẫn là có tình.
Mặc Âm Trần nhìn Âu Dương Sùng Hoa bất tĩnh ở trong tay của mình, hắn liền hoảng hốt, nhưng hơn nữa chính là một phần đau lòng không thể che giấu được. . . . . .
"Sùng Hoa, vì sao ngươi đối với ta tàn nhẫn như vậy, tàn nhẫn tự tay đem tình cảm giữa chúng ta chặt đứt, tàn nhẫn cứng rắn mà đem ta chống đẩy ở ngoài trái tim của ngươi."
Mặc Âm Trần đưa tay, vuốt ve dung nhan quen thuộc đang ngủ, đã từng khi nào, hắn cũng là ôm lấy nàng như thế, đem nàng cung phụng như bảo bối trong tay.
Vậy mà hôm nay bảo bối đúng là vẫn còn ở đây, vì sao hắn lại chỉ cảm thấy trong lòng từng đợt đau đớn.
Ánh mắt nhìn thấy, chính là phần bụng nhô lên, Sùng Hoa có hài tử.
Hắn có cần phải vui vẻ hay không đây?
Nhưng, hắn lại không chút nào vui vẻ nổi.
Thai nhi trong bụng này lại là hài tử của hắn. . . . . .
Hay là. . . . . .
Vì sao phải đi nghi kỵ?
"Vì sao ta lại trở thành như vậy, vì sao ta lại trở thành như vậy. . . . . ."
Mặc Âm Trần ôm Âu Dương Sùng Hoa vào trong ngực, cúi đầu xuống hỏi nhiều tiếng.
Không có trả lời, cũng sẽ không có được câu trả lời.
Nữ nhân này chưa bao giờ nghĩ tới cho hắn bất kỳ câu trả lời nào, cho dù là duới tình huống như thế, nàng vẫn là có thể làm được tâm không hoảng tính không loạn.
"Sùng Hoa, ngươi thật đúng là một chút cũng không thay đổi, vẫn có thể tra tấn ta như vậy. . . . . ."
Mặc Âm Trần xốc lên tấm gấm bên cạnh, khoác lên người của Âu Dương Sùng Hoa, ôm nàng sải bước đi ra bể tắm nước nóng. . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Vật đổi sao dời, hình như có mọi thứ đang thay đổi, chỉ là lặng lẽ biến chuyển, khiến người không thể nhận ra, cũng không có ai nguyện ý mà để ý tới. . . . . .
Chính là, mặc kệ từ từ biến chất.
Trên gương mặt truyền tới từng đợt lạnh lẽo, làm Âu Dương Sùng Hoa bừng tỉnh. . . . . .
Nàng từ từ mở ra hai mắt, tầm mắt mơ hồ dần dần rõ ràng, khi thấy rõ là Mặc Âm Trần thì đôi mắt trợn to, trong mắt nàng lan tràn ý cười sau đó triển lộ ở trên mặt.
Nàng cười, ấy là loại phát ra từ nội tâm, chân thành tha thiết nhất, "Âm Trần. . . . . . Ta biết ngươi không bỏ được. . . . . ."
Mặc Âm Trần kinh ngạc một hồi lâu, nhưng chỉ trong giây lát biến mất. . . . . .
"Phải, là ta không bỏ được."
Mặc Âm Trần chứa đựng ý cười, trong mắt cũng là một mảnh lạnh như băng, tay của hắn vươn lên vén sợi tóc nơi gò má nàng, ngắm ngía, xem ra đúng là yêu thích không buông tay.
"Ta mơ một giấc mộng, một giấc mộng. . . . . . Thật dài thật dài. . . . . ."
Âu Dương Sùng Hoa cúi đầu nói, cũng không để ý châm chọc trong giọng nói của Mặc Âm Trần, dường như chỉ khẽ thở dài một hơi.
"Hôm nay, tỉnh mộng?"
Mặc Âm Trần ngả ngớn nhướng mày, ngón tay quấn lên sợi tóc nàng, ánh mắt tà tà dò xét nàng, kéo chặt sợi tóc một chút.
Tay Âu Dương Sùng Hoa vẫn che đậy phần bụng đội lên, lắc đầu, lòng tràn đầy vui vẻ nói: "Không. . . . . . giấc mộng này, sẽ không tỉnh, sẽ không bao giờ tỉnh nữa."
Lúc nàng nói chuyện đó, trên mặt đầy hẳn là một phần ngọt ngào.
"Thật sẽ không tỉnh dậy nữa sao?"
Sức lực trên tay Mặc Âm Trần buông lỏng, tóc đen từng sợi một từ giữa ngón tay hắn trượt ra, lặng im nằm ở bên cạnh gò má Âu Dương Sùng Hoa.
"Ngươi nói có thể không?"
Âu Dương Sùng Hoa không hề sợ hãi chút nào liếc nhìn vào ánh mắt Mặc Âm Trần, lông mi vụt sáng, khẽ run bao trùm ở trên mí mắt.
Mặc Âm Trần ngồi thẳng người, mắt hướng xuống nhìn lại, vươn tay nắm lên, hai mắt không dấu vết, tỉ mỉ nhìn Âu Dương Sùng Hoa, "Sẽ không."
Lời nói ung dung tràn đầy bá đạo, giống như đang công khai biểu thị cái gì.
"Ta biết. . . . . . Ta biết ngay. . . . . ."
Tay Âu Dương Sùng Hoa trước sau che ở lồng ngực, thật ra thì tỉnh hay không tỉnh đã không quan trọng, thật không quan trọng nữa.
Mặc Âm Trần nhìn mí mắt Âu Dương Sùng Hoa sắp sửa đóng lại lần nữa, một đám lửa giận xẹt qua đáy mắt. . . . . .
Hắn bỗng dưng đứng lên, túm lấy Âu Dương Sùng Hoa, hỏi: "Thật sự có quan trọng như vậy sao? !"
Đầu óc hôn mê, vào lúc này trở nên thanh tỉnh biết bao.
Âu Dương Sùng Hoa rủ xuống mí mắt, làm cho Mặc Âm Trần không thấy rõ ánh mắt của nàng, mơ hồ thấy được lông mi thật dài chiếu xuống ở trên da thịt tái nhợt một ít bóng râm.
"Ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ gì, ta một chút cũng không hiểu ngươi."
"Âm Trần, ngươi không phải phải không hiểu ta, mà là ngươi nguyện ý hiểu ta."
Chậm rãi giương mắt, trên mặt Âu Dương Sùng Hoa vẫn là một mực duy trì bình tĩnh chưa hề thay đổi.
"Ta thật sự không hiểu ngươi, từ lúc bắt đầu gặp được ngươi, ta liền nơm nớp lo sợ, chỉ sợ ngươi sẽ có một ngày rời đi. . . . . ."
Mặc Âm Trần nói ra lòng của mình, hắn rốt cuộc phải làm như thế nào, mới có thể để cho Sùng Hoa hiểu, lòng của hắn thật ra thì cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi. . . . . .
Có một lần hắn cho là mình thay đổi, nhưng khi thấy nàng tái nhợt nằm ở trên giường, bộ dáng một chút tức giận cũng không có.
Hắn liền biết, bản thân không thể nào chịu đựng nổi nhất chính là nàng biến mất.
"Âm Trần, đời này là ta phụ ngươi, bây giờ ngươi đã cùng Đức Thanh công chúa. . . . . ." Con ngươi mênh mông nước lơ đãng thoáng nhìn, cũng là cố ý xa lánh, "Ngươi không nên như vậy, ta với ngươi là không cách nào quay đầu lại được nữa."
"Sùng Hoa. . . . . ."
Mặc Âm Trần không biết tại sao trong lòng giống như đang bị hung hăng đâm một nhát, tay không khỏi dùng sức bóp một cái rồi buông ra.
Âu Dương Sùng Hoa cúi xuống, không nói một lời, tóc dài từ trên vai trợt xuống, yên tĩnh nằm ở trên giường. . . . . .